Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 630

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 630: Lên trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Tang Tang là đen, cũng là trắng. Tựa như nàng ở Lạn Kha tự một ván cờ cuối cùng đánh xuống quân đen kia, theo thời gian trôi qua, cuối cùng ở trong xe ngựa hoang nguyên biển thành một quân cờ màu trắng.

Đến đây Ninh Khuyết không có bất cứ hy vọng may mắn nào nữa.

Thế giới này không có Minh vương, Hạo Thiên là Minh vương.

Thế giới này không có minh giới, lúc Hạo Thiên khiến tận thế tới, nhân gian sẽ là minh giới.

Vô số ánh sáng từ trong thân thể Tang Tang phun trào ra, mặt nước Tứ Thủy bình tĩnh giống như gương, đem những tia sáng đó ngưng tụ thành một cột sáng, sau đó phản xạ đến trên bầu trời xanh lam cao xa.

Bờ sông cũng bắt đầu ánh sáng mãnh liệt, vô số tia sáng từ trong thân thể phu tử chui ra, cùng ánh sáng Tang Tang phun trào ra trói buộc lại một chỗ. Một bộ phận của ông ở trong cơ thể Tang Tang, vì thế ông liền không thể rời khỏi.

Phu tử nhìn phía tia sáng trong thân thể mình tràn ra, cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn đưa tay đi sờ sờ, tựa như đánh đàn khẽ gảy, sau đó ông hỏi: "Đến lúc rồi?"

Trên mặt Tang Tang không có bất cứ cảm xúc gì, thanh âm cũng chưa có bất cứ cảm xúc gì, không phân biệt được nam nữ, không có bất cứ dao động nào, nhưng không phải máy móc, chỉ là trong suốt trống không. Hơn nữa tiếng kia từ trong thân thể nàng vang lên, có được vô số âm tiết, phức tạp căn bản không thể nghe hiểu, càng như là thanh âm thiên nhiên.

Phu tử nghe hiểu, vì thế ông cười cười.

Ninh Khuyết chưa nghe hiểu, nhưng hắn biết thời khắc chia lìa đến rồi.

Một người là sư phụ mình kính yêu nhất. Một người là nữ nhân sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, sinh mệnh sớm đã kết hợp một thể. Không hề nghi ngờ, đây là thời khắc lựa chọn thống khổ nhất một người có thể tưởng tượng đến. May mắn hoặc là bất hạnh là, hắn lúc này không có năng lực làm lựa chọn, hoặc là nói có thể không cần làm lựa chọn.

Ninh Khuyết không thể cựa quậy, chỉ có thể ngồi ở trên cỏ bờ Tứ Thủy, nhìn hai người bị vô số vạn tia sáng liên hệ cùng một chỗ, ánh mắt nhìn phía Tang Tang trở nên càng lúc càng bình tĩnh, càng lúc càng mờ nhạt.

Hạo Thiên nói chuyện, không ai nghe hiểu như gió rít, như sấm rền, vang vọng nhân gian.

Vì thế nhân gian biết được bờ Tứ Thủy đang có chuyện xảy ra.

Vì thế toàn bộ nhân gian đều bắt đầu quanh quẩn một câu.

"Cung thỉnh phu tử hiển thánh!"

Chỗ cao nhất của Tây Lăng thần quốc Đào sơn, ngoài thần điện trang nghiệm, trên sân đá đám người đông nghìn nghịt quỳ. Hồng y thần quan cùng các thần điện chấp sự mọi khi kiêu ngạo ngang ngược tựa như tín đồ thành tín nhất, lấy trán chạm đất.

Chưởng giáo đại nhân Tây Lăng thần điện cũng quỳ gối sau vải dày chỗ sâu nhất của thần điện màu trắng. Ở ngoài vải dày, còn có Thiên Dụ đại thần quan cùng Tài Quyết đại thần quan quỳ.

"Cung thỉnh phu tử hiển thánh!"

Sâu trong cực tây hoang nguyên, đỉnh ngọn núi khổng lồ giữa hố trời, trong tay Huyền Không Tự giảng kinh thủ tọa không cầm gậy tích trượng, mà là thành tâm thành ý hai tay chắp lại, vô cùng cung kính cầu khẩn.

Giữa mây mù ngọn núi khổng lồ, trong vô số chùa miếu màu vàng như ẩn như hiện không ngừng vang tiếng tụng kinh, cùng với câu nói tương tự kia, lẳng lặng chờ đợi phu tử lên trời.

"Cung thỉnh phu tử hiển thánh!"

Nhân gian vô số đạo quan, vô số chùa miếu, toàn bộ hoàng cung, vô số đại nhân vật tôn quý đều cung kính vô cùng quỳ gối dưới đất, không ngừng lặp lại những lời này.

Nơi nào đó Nam Hải xa xôi.

Đạo nhân áo xanh trầm mặc nhìn phía đất liền, biểu cảm trên mặt tỏ ra dị thường ngưng trọng.

Hắn cũng không nói câu kia, bởi vì hắn rất khẩn trương.

Hắn nhìn thấy một tấm màn lớn đang chậm rãi hạ xuống.

Vì giờ khắc này, hắn đã chờ đợi thời gian quá dài, không đến cuối cùng, hắn không thể yên tâm.

Không cung thỉnh phu tử hiển thánh còn có rất nhiều người.

Người thường thật sự không biết đã xảy ra cái gì, lại càng sẽ không biết bờ Tứ Thủy xảy ra chuyện này, sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào đối với nhân gian đối với cuộc sống của bọn họ.

Bọn họ giống như bình thường, mua đồ ăn nấu cơm uống rượu nói chuyện phiếm đánh bài đạo hương trạch đấu làm ruộng.

"Việc nhân gian ta đã quản quá nhiều năm, có chút mệt, cũng có chút phiền, có chút chán ghét, cho nên ta không muốn quản nữa. Ngươi xem, trên thực tế nhân gian những người này cũng không muốn ta quản."

Phu tử đem một tia sáng bay tới trước mắt phất tay đuổi đi, nhìn Ninh Khuyết nói.

Ninh Khuyết không thể cựa quậy, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể khóc. Cho nên hắn khóc lớn lên, nước mắt ngang dọc ở trên mặt, sau đó hắn lại bắt đầu cười, ù ù cạc cạc cười, cười như thần kinh.

Phu tử có chút buồn nói: "Lúc ấy ở trên hoang nguyên, Hạo Thiên rốt cuộc tìm được ta, cho nên nó rất cao hứng, mới có thể vừa khóc vừa cười, ngươi lúc này lại là vì sao phát bệnh?"

Ninh Khuyết bỗng nhiên phát hiện tay có thể động, nâng tay áo lau nước mắt trên mặt, nói: "Con là đang hận."

"Hận cái gì? Hận vợ của ngươi? Phu tử cười to nói.

Ninh Khuyết nhìn phu tử, nói: "Ta hận sư phụ người không gánh trách nhiệm."

Phu tử giật mình, nói: "Ta không gánh trách nhiệm nơi nào?"

Ninh Khuyết nói: "Người cứ như vậy lên trời, Đại Đường làm sao bây giờ? Thư viện làm sao bây giờ?"

Phu tử nói: "Loại việc nhỏ này, ta cũng không cảm thấy hứng thú, huống chi Hạo Thiên?

Ninh Khuyết nói: "Cho dù Hạo Thiên không có hứng thú, vậy đạo môn đối phó như thế nào?"

"Nếu các ngươi ngay cả kẻ địch nhân gian cũng không đối phó được, lại đối kháng Hạo Thiên như thế nào?"

Phu tử mỉm cười nói: "Lại nói, ta không nhất thiết sẽ thua."

Tươi cười dần dần biến mất ở trên mặt phu tử, ông nhìn Tang Tang bay ở trên Tứ Thủy, cả người bừng sáng, bỗng nhiên nói: "Ở hoang nguyên trong xe ngựa, ta đã biết là ngươi. Mà ở cùng lúc ngươi tìm được ta, ta cũng đã tìm được ngươi, ngươi có nghĩ tới hay không, những ngày qua ta luôn làm gì?"

Tang Tang mặt không chút thay đổi, như là chưa nghe thấy vấn đề này, tia sáng trên người càng lúc càng rậm rạp, sắp thành dòng.

"Ta mang ngươi ăn thịt ngon nhất nhân gian ăn chăn dê nướng, mang ngươi ăn mười tám món chú ý tinh xảo nhất Tống quốc. Ta mang ngươi ăn xiên thịt dê ngon nhất thảo nguyên. Ta mang ngươi ăn cá Mẫu Đơn, canh hàu sống. Ta dẫn ngươi đi ngắm núi tuyết, chơi thuyền trên biển, đài nguyên kính hồ, còn cho ngươi và Ninh Khuyết thành thân động phòng."

"Ta mang ngươi ăn hết mỹ thực nhân gian, mang ngươi ngắm hết cảnh đẹp nhân gian, ta cho ngươi cảm nhận được khoái hoạt lớn nhất của làm người. Ta thậm chí còn thuận tay cho ngươi thể hội một chút tình cảm sâu hơn."

Phu tử nhìn Tang Tang nói: "Ở trong mắt ngươi, con người đều là con kiến, nay ngươi lại thành thân với con kiến, hơn nữa cảm nhận được tốt đẹp trong đó, ngươi cảm nhận được đầy đủ nhân gian tốt đẹp. Như vậy ngươi có thể có một tia ý nghĩ muốn ở lại nhân gian như vậy hay không? Những năm gần đây, ngươi nghĩ hết mọi cách muốn tìm ta, mời ta lên trời chiến một trận, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, thật ra ta cũng rất muốn mời ngươi tới nhân gian làm khách?"

*****

Trong vô hạn ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy Tang Tang vẻ mặt như băng, lông mày nhỏ mà tinh xảo hơi nhíu lại, tựa như lời này của phu tử, đối với nàng quả thật đã cấu thành uy hiếp nào đó.

Phu tử mỉm cười.

Nhưng một lát sau, mi tâm nhíu lại của nàng liền trở lại trong như gương, ánh sáng lại mạnh. Cùng phu tử nối liền sát sao, sau đó chiếu ở mặt nước Tứ Thủy bình tĩnh, lại bị chiết xạ thành một cột sáng hướng trong bầu trời xanh.

Cột sáng dừng ở vị trí bầu trời xanh, dần dần xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.

Cánh cửa đó đang mở ra, phía sau cửa mơ hồ có thể thấy Quang minh thần quốc.

"Ánh trăng trong mơ của ngươi... Hẳn chính là ánh trăng trong quyển thiên thư chữ Minh, vậy thực rất đẹp.".

Phu tử xoay người nhìn Ninh Khuyết nói, sau đó đem hắn từ trên cỏ nhấc lên, cánh tay rung lên, ném hướng bắc.

Người phu tử bay lên, rời khỏi Tứ Thủy, bay về phía cánh cửa ánh sáng kia trong bầu trời xanh.

Ở trước khi "Cung thỉnh phu tử hiển thánh" những lời này vang vọng nhân gian, phu tử đã về một số nơi.

Ông trở lại nước Lỗ, ở một chỗ đồi gò trầm mặc một lát. Ông trở lại nước Đường, ở trong hoàng cung đi lại mấy bước.

Sau đó ông trở lại thư viện nam thành Trường An.

Trước thư viện đồng cỏ như tấm đệm, hoa cây như bó, phong cảnh cực đẹp.

Ông chắp tay sau lưng, dọc theo con đường đã đi vào thư viện, ven đường gặp được đệ tử tiền viện. Tuy không biết ông là ai, vẫn cực có cấp bậc lễ nghĩa khom mình hành lễ, bởi vì thư viện yêu cầu đệ tử tôn kính trưởng giả.

Phu tử rất hài lòng.

Phu tử trước lớp học tiền viện, nói mấy câu với Hoàng Hạc, lại nói với nữ giáo thụ kia, áo dài vải xanh mặc quá lâu liền không cởi được, ngươi tương lai lập gia đình như thế nào?

Sau đó ông rời khỏi tiền viện, xuyên qua đường tắt, đi qua bãi đất ẩm, qua đầu sách cũ, nhìn thoáng qua rừng kiếm cách đó không xa.

Dư Liêm, giống như ngày thường, ở cạnh cửa sổ đông lầu sách cũ viết chữ nhỏ trầm hoa.

Đột nhiên, một giọt mực từ ngòi bút rơi xuống, bẩn giấy kim hoa.

Nàng trầm mặc một lát, đem bút nhẹ nhàng đặt ở trên nghiên mực, quỳ lạy hành lễ đối với ngoài cửa sổ.

Phu tử đi vào thư viện hậu sơn.

Mộc Dữu ở trong đình hồ thêu hoa, thấy sư phụ không khỏi mừng rỡ, liên thanh nói: "Người coi như trở lại rồi, Tang Tang nha đầu kia có mang về hay không? Những ngày qua đồ ăn cũng thật khó ăn."

Bắc Cung Vị Ương cầm cây sáo, từ trong rừng rậm chui ra, thầm oán nói: "Người đã sáu năm chưa nghe khúc của con, làm sư phụ không thể bất công như vậy chứ?"

Guồng nước bên suối vẫn đang chuyển động, trong phòng thợ rèn không ngừng truyền ra tiếng rèn sắt. Trong rừng rậm phía sau núi ngẫu nhiên sẽ nghe được có người đang hô to không thể đánh lại, có hoa dại bị người ta hái xuống đưa vào trong môi, ăn thành bọt thơm. Con sói trắng nhỏ bị con ngỗng béo trắng mổ đau không tầm thường, mang theo cái đuôi chạy như điên, tìm kiếm bóng người Đường Tiểu Đường khắp nơi.

Đại sư huynh và nhị sư huynh từ trong tiểu viện của mình đi ra, trầm mặc không nói theo sư phụ đi hướng sau hậu sơn, đi lên con đường đá dốc đứng, tới trên vách núi.

Phu tử đứng ở bên vách núi.

Đại sư huynh cùng nhị sư huynh ở phía sau ông quỳ xuống.

Phu tử nhìn thành Trường An phương xa, cười cười.

Bờ Tứ Thủy.

Áo khoác màu đen ở không trung phất phới, phu tử thuận gió mà lên.

Tang Tang đi theo, vô số ánh sáng hoa vàng từ trong thân thể nàng tràn ra, rải hướng nhân gian.

Trên bầu trời mây trôi tản ra tia sáng kỳ dị.

Cung thỉnh phu tử hiển thánh.

Nhân gian truyền tiếng này. Bóng người cao lớn của phu tử dần dần biến mất ở trong ánh sáng.

***

Nhân gian trấn nhỏ nào đó, chợ nơi nào đó náo nhiệt hỗn loạn, trong không khí tràn ngập đồ ăn thiu cùng mùi cứt gà. Một nam nhân cầm theo một bầu rượu, đi vào một quán thịt. Đồ tể đóng cửa tiệm, mang theo người nọ đi lên thiên thai lầu hai, ngồi xuống đối diện bàn, bắt đầu uống rượu ăn thịt.

Tửu đồ nhìn phía nơi nào đó trên trời, trào phúng nói: "Hắn luôn nói Hạo Thiên bay cao tới đầu lại có tác dụng gì, nay xem ra hắn cường đại hơn nữa lại như thế nào? Cuối cùng phải rời khỏi nhân gian, bay hướng bầu trời."

Đồ tể nói: "Vì những ý nghĩ không hiểu đó, liền muốn vứt bỏ vĩnh sinh, đi đối kháng trời xanh vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng. Ở có một số người xem ra cái này có lẽ rất tiêu sái, trên thực tế chẳng qua là ngu xuẩn mà thôi..."

Tây Lăng thần quốc, trong núi sâu rừng già.

Trần Bì Bì quỳ gối bên hồ trong Tri Thủ Quan, không ngừng rơi lệ đối với bầu trời. Hai vai sụp, thân thể không ngừng run run, mắt khóc đến sưng đỏ, tựa như con thỏ bị tuyết lóa mắt.

Đạo nhân trung niên đứng ở sau hắn, thở dài an ủi nói: "Phu tử đã hiển thánh lên trời, như vậy phụ thân ngươi liền có thể trở về, ít nhất đây coi như một chuyện tốt..." Phụ thân Trần Bì Bì là quan chủ Tri Thủ Quan.

Hắn tên Trần mỗ, vô số năm qua trên người đều là một bộ đạo y màu xanh, tên hiệu Thanh Y đạo nhân.

Nhiều năm trước, thư viện Kha Hạo Nhiên bị trời phạt mà chết. Phu tử lên Đào sơn, vào Tây Lăng thần điện. Tri Thủ Quan bị ép toàn lực xuất kích, một chuyến đó, vô số cường giả đạo môn chết hoặc tàn tật. Đạo nhân áo xanh cho dù mời giảng kinh thủ tọa Huyền Không Tự liên thủ, vẫn không thể ở dưới cây gậy kia của phu tử chống đỡ một lát.

Sau đó, hắn bị ép phiêu linh ở trên Nam Hải, cả đời không dám đặt chân đất liền một bước.

Đạo nhân áo xanh ở giữa vô số đảo nhỏ Nam Hải lưu lạc, theo thuyền đánh cá phiêu bạt. Hắn không ngừng tu hành, cùng Nam Hải thủ châu ngư nữ sinh một đứa bé, sau đó đem đứa bé đó đưa đến môn hạ phu tử.

Dù vậy, hắn vẫn là không thể bước lên đất liền.

Bởi vì phu tử không cho phép hắn lên bờ.

Hôm nay phu tử rốt cuộc lên trời, theo đạo lý mà nói, hắn rốt cuộc có thể lên bờ.

Nhưng áo xanh bay bay, vẫn qua lại ở giữa vô số hải đảo Nam Hải.

Trên một hải đảo xanh um bỗng nhiên xuất hiện thân hình hắn.

Ngay sau đó, hắn liền biến mất.

Ngoài mấy ngàn dặm, hai chân hắn dừng ở trên bờ cát một hải đảo khác.

Sau đó hắn lại biến mất.

Ở trên mỗi một hải đảo, hắn đều chỉ có thể dừng lại một lát, thậm chí không thể dừng lại, liền phải lần nữa đào vong.

Trên đạo y màu xanh dính máu, búi tóc đạo nhân sớm hỗn độn, hắn rất chật vật.

Đó là bởi vì, có cái gậy gỗ ngắn ngủn luôn đuổi theo hắn.

Mỗi khi hắn thuấn di đến trên một hải đảo, cây gậy gỗ kia liền sẽ theo sát sau xuất hiện.

Vai phải hắn đã bị cái gậy gỗ đó đánh trúng một lần.

Nếu không phải hắn phi thường quen thuộc đối với vô số đảo nhỏ trên Nam Hải, có lẽ hắn căn bản không thể tránh được cái gậy gỗ này.

Hắn là người cường đại nhất đạo môn, tiến vào Vô Cự cảnh giới trong truyền thuyết.

Nhưng gậy gỗ của phu tử, cũng có Vô Cự cảnh giới.

Hắn chỉ có thể tiếp tục đào vong, thẳng đến phu tử thật sự rời khỏi nhân gian.

Hoặc là đến lúc đó, cái gậy gỗ này mới có thể rơi vào trong biển phía sau Tri Thủ Quan có ngọn núi.

*****

Đá núi cùng bùn đất đều là màu đỏ, giống như máu từ xa xưa, chẳng qua mặt ngoài vách núi mọc vô số dây leo xanh, cho nên thoạt nhìn như là một ngọn núi xanh.

Những dây leo xanh rậm rạp đó che khuất trời xanh, cũng che khuất những động quật như tổ kiến kia trong núi xanh. Quan trọng nhất là, che khuất khí tức những cường giả kia trong động quật.

Mấy chục tiếng cười hoặc khàn khàn hoặc bén nhọn từ trong động quật truyền ra, xuyên thấu dây leo xanh, hướng về nhân gian.

Trong những tiếng cười này tràn ngập bi thương phẫn nộ, lại tỏ ra hung ác thô bạo như vậy.

Trong tổ kiến của ngọn núi có rất nhiều cường giả đạo môn, trong đó tuyệt đại đa số đều đã là Tri Mệnh cảnh đỉnh phong, thậm chí có mấy người đã vượt qua ngũ cảnh, trở thành tồn tại trong truyền thuyết.

Bọn họ đều đã bị thương nặng, đều đã tàn tật. Một nửa người là bị thương ở dưới kiếm của thư viện Kha Hạo Nhiên, một nửa người khác, lại là bị thương ở trong một chuyến lên Đào sơn trảm hoa của phu tử năm đó.

Thư viện hai chữ này, là ác mộng của những cường giả đạo môn lánh đời này.

Kha Hạo Nhiên rất nhiều năm trước đã gặp trời phạt mà chết, hôm nay phu tử rốt cuộc hiển thánh lên trời.

Nhân gian không còn có bất cứ lực lượng nào có thể khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ rốt cuộc nghênh đón thời khắc lại thấy ánh mặt trời.

Cho nên bọn họ khóc rống, cho nên bọn họ cười vui, cho nên bọn họ hoa chân múa tay vui sướng. Tuy trên cơ bản đều thiếu tay, hoặc là cụt chân, bọn họ càn rỡ phóng thích khí tức của mình, hướng nhân gian tuyên bố bản thân cường đại.

Bọn họ quá mức càn rỡ.

Những khí tức cường đại kia không chỉ hướng nhân gian tản ra khắp nơi, thậm chí sắp chạm tới trên bầu trời.

Bọn họ cũng không lo lắng Hạo Thiên sẽ trừng phạt mình, bởi vì bọn họ là tín đồ thành tín nhất, cấp dưới trung thành nhất của Hạo Thiên, Hạo Thiên sẽ không làm bọn họ lúc này liền trở về Hạo Thiên thần quốc.

Nhưng bọn họ đã quên lúc này trên bầu trời còn có người.

Bóng người cao lớn kia tuy dần dần biến mất ở trong vô hạn ánh sáng, lại còn chưa hoàn toàn rời khỏi nhân gian.

"Ta vốn không muốn quản việc nhân gian nữa, nhưng các ngươi đã muốn hiện thân, vậy thì chết già đi."

Tiếng phu tử vang lên.

Một cái chân từ trên bầu trời hạ xuống, giẫm hướng ngọn núi xanh.

Tiếng cười trong ngọn núi xanh chợt biến thành thét chói tại khủng bố, cùng sợ hãi la lên.

Mấy chục khí tức rất cường đại phun trào ra, hướng về ngoài ngọn núi xanh chạy đi.

Nhưng nào còn kịp.

Cái chân kia rơi ở trên ngọn núi xanh.

Ngọn núi xanh phẳng.

Cường giả lánh đời của đạo môn, diệt hết... Trên bầu trời, trong ánh sáng phu tử run chân, đem bùn đất đá vụn đế giày rụng rơi hết.

Ông nhìn nhân gian một cái, lại nhìn phía Tang Tang hỏi: "Muốn trở về? Ngươi không về được nữa."

Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Tang Tang vốn không có bất cứ cảm xúc gì, lúc này lại bỗng nhiên toát ra sự sợ hãi thật lớn.

Ánh sáng mãnh liệt, sau đó tản ra.

Cửa chính của Hạo Thiên thần quốc từ đây sụp đổ.

Bầu trời bắt đầu chấn động, có một số nơi, thậm chí xuất hiện vết rách rất nhỏ.

Vết rách rất nhỏ trên bầu trời, đối với nhân gian mà nói thật ra đã vô cùng trống trải.

Vô số đá trắng không phải vàng ngọc từ trên trời rơi xuống, gào thét mà rơi, kịch liệt ma sát với không khí, biến thành mấy vạn viên vẫn thạch bốc cháy, rơi ở trên biển rộng lớn vô cùng.

Trên biển sinh ra vô số bọt sóng to lớn.

Sinh ra vô số hơi nước nóng cháy.

Trong hơi nước có vô số cá cùng chim chết đi.

Nhân gian không việc gì.

Ở trong mấy vạn viên vẫn thạch bốc cháy, có một tảng đá gần như trong suốt giống như thủy tinh.

Lúc dòng lửa vào biển, viên thủy tinh đó chiết xạ ánh sáng bầu trời phát tán, ở trên không vẽ ra một đường sáng ngời, hướng về phương bắc nhân gian mà đi, cuối cùng không biết rơi ở nơi nào... Thư viện hậu sơn.

Con bò già ủ rũ nằm ở trên đồng cỏ. Đại sư huynh đem một giỏ cỏ xanh tươi mới nhất đặt ở trước nó. Nhị sư huynh đem một mâm ngư quái ngon nhất đặt ở trước nó.

Con bò già không chịu ăn cỏ, cũng không chịu ăn cá, tỏ ra rất cô đơn, rất mỏi mệt.

Nó chậm rãi nhắm mắt lại, có giọt nước từ khóe mắt chảy xuống.

Lại có giọt nước rơi ở trên mặt nó.

Sau đó là càng lúc càng nhiều giọt nước.

Đại sư huynh cùng nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn trời mới phát hiện trời mưa... Sau khi phu tử lên trời, toàn bộ thế giới bắt đầu mưa.

Trận mưa này rất lớn, thời gian kéo dài đặc biệt dài, tuyệt đại đa số thời điểm đều là mưa to như rót. Ngẫu nhiên có mấy canh giờ sẽ mưa phùn như đang kể, nhưng ở giữa hoàn toàn chưa từng dừng lại.

Trận mưa này nhất định sẽ được ghi vào sử sách.

Trận mưa này định sẵn sẽ thay đổi rất nhiều chuyện của nhân gian... Phu tử từng nói, từ bất cứ một chỗ nào của thế giới, nếu đi mãi về hướng bắc, cuối cùng đều sẽ đi đến dưới một ngọn núi tuyết. Ngọn núi tuyết đó là nơi rét lạnh nhất tận cùng phía bắc của thế giới này.

Cực bắc hàn vực chưa từng có có mưa, chỉ có tuyết rơi. Sau khi đêm tối kéo dài, bộ lạc người Hoang nam thiên, vùng này hoàn toàn yên lặng không người, lại ngay cả tuyết cũng rất ít rơi.

Nhưng ngay cả nơi này cũng bắt đầu có mưa.

Tầng tuyết mặt ngoài Nhiệt hải bị mưa to đánh trăm ngàn lỗ.

Trên ngọn núi tuyết cao nhất thế gian đó, cũng bởi vì mưa to sinh ra vài lần đất lở tuyết lở.

Trong đó có một chỗ lỗ thủng lớn nhất, thoạt nhìn giống như là bị thiên ngoại phi thạch đánh trúng... Ninh Khuyết tỉnh lại.

Hắn phát hiện mình ở trên hoang nguyên. Lúc này mưa đã tạnh, hắn chỉ có thể từ giọt nước trên cỏ xanh cùng đất lầy lội bên cạnh phán đoán ra nơi này từng có một trận mưa rất lớn.

Hắn không biết đã qua bao nhiêu ngày, nhưng nghĩ hẳn đã là đoạn thời gian rất lâu.

Rất nhiều ngày chưa ăn uống, thân thể hắn tuy mạnh mẽ, vẫn cảm thấy suy yếu. Bụng bị phu tử lấp no sớm trống trơn như dã, nhưng hắn cái gì cũng không muốn ăn.

Hắn ngồi ở mặt cỏ sau cơn mưa, ngồi ở giữa nguyên dã lầy lội, ôm hai đầu gối, run rẩy, nhìn bầu trời sau cơn mưa, gò má gầy yếu bị ánh mặt trời chiếu phi thường tái nhợt.

Trời vẫn là bầu trời kia.

Không có bất cứ biến hóa gì.

Một trận chiến này của sư phụ cùng Hạo Thiên, hẳn là thua rồi nhỉ?

Sư phụ đã chết.

Tang Tang là Hạo Thiên, trở về rồi, cũng chính là đã chết.

Hắn rất thống khổ.

Làm hắn thống khổ nhất là chuyện khác.

Thẳng đến lúc này, hắn mới hiểu ra lời sư phụ nói với mình trước khi lên trời kia.

Hắn vốn có khả năng thay đổi tất cả cái này.

Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, hắn không ngờ, hoặc là nói không nghĩ đến, cho nên hắn cái gì cũng chưa làm.

Hắn trơ mắt nhìn Hạo Thiên tìm được sư phụ. Hắn trơ mắt nhìn sư phụ lên trời chiến một trận, sau đó thất bại. Ninh Khuyết ôm hai đầu gối, nhìn bầu trời.

Hắn cứ ngồi như vậy.

Cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Hắn không biết mình nên làm những gì.

Cứ như vậy, từ ban ngày ngồi mãi tới mặt trời lặn, ngồi tới đêm tối tiến đến.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)