Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 632

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 632: Chuyện xưa tân biên
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


"Vì sao sẽ là như vậy!"

Tiếng nàng so với lúc trước lớn hơn chút, nhưng vẫn không thể truyền ra khỏi đạo điện, không thể xuyên thấu mưa đêm ngoài điện, bị mọi người nghe thấy, thậm chí còn không vang bằng tiếng răng nàng va.

Lý Thanh Sơn nói: "Đây là bệ hạ trước khi ngự giá thân chinh mới viết. Đã lưu lại di chiếu, nói rõ hắn cũng mơ hồ nhận ra ý trời chỉ hướng, chẳng qua ngươi cũng có thể đã nhìn ra, hắn thật lâu trước kia đã quyết định tâm ý."

Lý Ngư trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Lý Thanh Sơn trên giường bệnh, run giọng nói: "Di chiếu có thể sửa không?

Lý Thanh Sơn hơi rũ mí mắt, nói: "Bình thường không thể."

Trong mắt Lý Ngư sinh ra một tia sáng, hỏi: "Như thế nào là không bình thường?"

Lý Thanh Sơn nhìn nàng một cái, nói: "Lúc đất nước không yên."

Lý Ngư hỏi: "Ai có thể sửa?"

Lý Thanh Sơn nói: "Ta có thể."

Di chiếu của Đại Đường hoàng đế bệ hạ tất nhiên không thể dễ dàng giả tạo, bên trên có ngự tỉ, có kí hiệu phức tạp. Mấu chốt nhất là, trên di chiếu còn có thiên địa khí tức lạc ấn có một không hai.

Một bộ phận phần lạc ấn đó đến từ huyết mạch hoàng tộc, một bộ phận đến từ nhân chứng di chiếu.

Hoàng đế bệ hạ trước khi rời khỏi Trường An, lúc ở trong Nam Môn quan viết di chiếu, ở bên chứng kiến là quốc sư Lý Thanh Sơn cùng với ngự đệ Hoàng Dương đại sư hắn tín nhiệm nhất.

Mà ngự tỉ, lúc này ở trong hoàng cung, ở trên giường Lý Ngư phụng chỉ trông coi đất nước.

Lý Ngư nhìn khuôn mặt già nua gầy yếu của Lý Thanh Sơn, tiếng khẽ run hỏi: "Ngài muốn gì?"

Lý Thanh Sơn nhìn nữ tử xinh đẹp quần áo hơi ướt phía trước, giống như nhìn thấy rất nhiều năm trước tiểu cô nương theo bên người mẫu thân làm nũng kia, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười hoài niệm.

Sau đó hắn bình tĩnh nói: "Ta muốn Đại Đường thiên thu muôn đời. Ta muốn Hạo Thiên Đạo Nam Môn phát dương quang đại, ta muốn người Đường sinh sống không lo. Điện hạ, người có thể hứa hẹn ta sao?" Lý Ngư rời khỏi Nam Môn quan.

Tin tưởng không lâu sau, tin tức làm người ta khiếp sợ kia sẽ xuyên qua mưa to, tiến vào các tòa phủ đệ vương công đại thần thành Trường An. Ngày mai vốn không phải kì đại triều hội, nhưng tất nhiên sẽ có một hồi đại triều hội.

Trong mưa Nam Môn lẻ loi như trước, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngọn đèn như đậu, chỉ có thể chiếu sáng lên góc đạo điện, lại không chiếu tới nhiều chỗ hơn.

Hà Minh Trì quỳ gối trước ngọn đèn, nửa thân thể đều ở trong bóng tối.

Lý Thanh Sơn nằm ở trên giường bệnh, lắng lặng nhìn đỉnh đầu, giống như có thể nhìn thấy mưa rơi ở trên đạo điện, lông mày chậm rãi nhíu lại, cảm khái thở dài: "Ta hôm nay sửa lại di chiếu, trái với Đường luật, cũng trái với nguyện vọng của bệ hạ, không biết sau khi chết trên sách sử sẽ viết như thế nào, bệ hạ hắn lại sẽ nhìn ta như thế nào."

Hà Minh Trì trầm mặc không nói, ở loại thời điểm này, hắn nói cái gì cũng không ổn.

"Nhưng ta sẽ không hối hận, bởi vì điện hạ nói đúng, cùng với nói ta tin tưởng nàng cùng Hồn Viên hoàng tử, không bằng nói ta như thế nào cũng không thể tin tưởng hoàng hậu nương nương. Ta sao có thể để cho Ma Tông thánh nữ trở thành chủ nhân Đại Đường ta?"

Lý Thanh Sơn hờ hững nói: "Nếu không phải ả, bệ hạ lại nào sẽ tráng niên mất sớm?"

Hà Minh Trì ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ quan viên cùng dân chúng trong triều đình phố ngõ đều cho rằng hoàng hậu nương nương quan hệ thân cận với quốc sư, ai có thể ngờ tới tình huống chân thật?

"Mấy năm nay, trong thành Trường An có quá nhiều tang sự, tam triều nguyên lão, lão tướng sa trường, đều lìa trần mà đi. Nay bệ hạ cũng đã mất, thậm chí ngay cả phu tử cũng đã chết, cái này không phải ý trời lại là cái gì?"

Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn phía Hà Minh Trì nói: "Nếu ta không nhớ lầm, ngươi là người quận Thanh Hà?"

Hà Minh Trì cúi đầu đáp: "Nhà con là bàng chiHà tộc quận Thanh Hà."

Lý Thanh Sơn hơi nheo mắt, nói: "Chính là Hà gia năm đó từng có một đời Tây Lăng đại thần quan?"

Hà Minh Trì trầm mặc một lát sau đó nói: "Vâng."

Lý Thanh Sơn nhìn đồ đệ mình thương yêu nhất, thở dài, nói: "Xem ra ta không đoán sai, ngươi quả nhiên là người của chưởng giáo đại nhân, khó trách ngươi cảm thấy hứng thú như vậy đối với Kinh Thần Trận."

Hà Minh Trì cảm thấy thân thể mình chợt trở nên rất lạnh, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống ở mặt tấm ván gỗ đen sì, run nhè nhẹ, không biết lúc này nên nói những gì.

Chưởng giáo đại nhân, đời này chuyện muốn làm nhất, đó là suất lĩnh hộ giáo kỵ binh giết vào thành Trường An, đem Đại Đường một lần nữa nạp về trong quang huy của Tây Lăng thần điện, cho nên hắn so với ai khác cũng muốn phá Kinh Thần Trận hơn."

Lý Thanh Sơn nói: "Ngươi ở Nam Môn quan tu hành phụng thiên nhiều năm như vậy, mục đích tự nhiên là muốn tìm chày mắt trận. Đáng tiếc là, ngươi ở phương diện phù đạo không có thiên phú, cho nên Nhan Sắt sư huynh không thể thu ngươi làm đồ đệ, chày mắt trận cuối cùng giao cho Ninh Khuyết. Nay chày mắt trận ở thư viện, ngươi càng không có cách nào, cho nên những ngày qua ngươi đành phải thường xuyên đi trong hoàng cung dãy lầu nhỏ kia, muốn thử xem có cách khác có thể phá trận hay không."

Hà Minh Trì vậy mới biết, mấy năm nay những ngày qua việc mình làm, thì ra căn bản đều không thể giấu được mắt sư phụ. Nói đến cũng phải, Đại Đường quốc sư sao có thể là người dễ lừa như thế.

Tiếng hắn khẽ run hỏi: "Sư phụ đã biết những cái này, vì sao chưa từng vạch trần ta."

Lý Thanh Sơn nói: "Bởi vì ngươi là đồ đệ ta thương yêu nhất, bởi vì ta cũng đang giãy dụa."

"Giãy dụa?"

"Hạ Hầu xuất thân Ma Tông, lại trở thành đạo môn khách khanh, lại là vương tướng của Đại Đường ta. Hắn cả đời đều bị kẹp khó mà hít thở, thống khổ không chịu nổi. Ta tin thờ Hạo Thiên, trung với Đại Đường, làm sao không đau khổ?"

"Ta trước kia không đau khổ không giãy dụa là vì không cần lựa chọn. Ta biết Đại Đường dựa theo con đường hiện tại đi tiếp, sẽ đi rất vững vàng rất tốt, nhưng hiện tại thời cuộc đã đã xảy ra biến hóa to lớn. Ta muốn thay Đại Đường lựa chọn một con đường tương đối vững vàng hơn, cho nên ta lựa chọn công chúa điện hạ, hơn nữa chưa vạch trần ngươi..."

Lý Thanh Sơn nói: "Người đời đều nói thành Trường An không thể phá, giới tu hành đều tán dương Kinh Thần Trận cường đại, nhưng có mấy ai biết, thật sự không thể phá là phu tử?"

"Nếu phu tử chưa chết, ngươi lúc này đã chết rồi."

Hắn nhìn Hà Minh Trì nói: "Nhưng phu tử chung quy vẫn là đã chết, cái này lại một lần nữa chứng minh Hạo Thiên không thể chiến thắng. Đạo môn sẽ không bỏ qua thư viện, cũng sẽ không buông tha Đại Đường. Mà một lần này, thư viện không có phu tử, không thể giống nghìn năm qua, một mình đối kháng toàn bộ thế giới nữa, cho nên Đại Đường chắc chắn thua."

"Đại Đường muốn tiếp tục sinh tồn, thì chỉ có thể một lần nữa trở lại trong lòng Hạo Thiên."

"Ta biết giữa ngươi với Hồn Viên hoàng tử có hiệp nghị. Nhưng ngươi không được quên, người Đường cũng là tín đồ Hạo Thiên, mà ngươi cũng là người Đường, cho nên ta hy vọng ngươi có thể khiến quá trình này chảy bớt một chút máu."

*****

Hà Minh Trì trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó dập mạnh đầu một cái, nói: "Con sẽ dùng sinh mệnh để tranh thủ."

Mưa to vẫn đang tiếp tục, thành Trường An lại như là có một trận tuyết.

Cổ thành ngàn năm trong một đêm biến thành màu trắng, vô số bông tuyết tung bay trên đường, đứng ở dưới hiên trú mưa mặt dân chúng mang nét ưu tư, thậm chí có rất nhiều người khoác áo gai để tang.

Mảng màu trắng gửi gắm niềm thương nhớ này, chỉ có bộ phận cực ít là hiến cho phu tử. Bởi vì phu tử vốn là không hiện, không có bao nhiêu người thường, biết người thủ hộ nhân gian đã rời khỏi thế giới này.

Dân chúng Trường An ai điếu hoài niệm là người thủ hộ Đại Đường, hoàng đế bệ hạ nhân từ mà anh minh của bọn họ, bệ hạ rất được lòng dân lìa trần, đổi lấy vô số tiếng khóc trong nhà dân, coi như là đáng giá.

Văn võ bá quan quỳ gối trong mưa trước đại điện hoàng cung, quan phục trên người các đại thần sớm đã ướt nhẹp, khôi giáp trên người các tướng quân thì là bị mưa giội sáng ngời vô cùng.

Một tên thái giám đứng ở trước thềm đá tuyên đọc di chiếu.

Mấy vị đại học sĩ cùng với thượng thư các bộ, vương khanh trọng tướng, đứng ở phía sau tên thái giám kia, biểu cảm trên mặt không giống nhau, có kinh ngạc có kinh hỉ, nhưng màu lót đều là bi thương.

Đại Đường đế quốc còn chưa kịp từ trong bi thương tỉnh lại, đã nghênh đón chủ nhân mới.

Lý Hồn Viên đi hướng ghế dựa chính giữa đại điện, sau đó xoay người ngồi xuống.

Từ giờ khắc này trở đi, hắn không là hoàng tử nữa, mà là hoàng đế bệ hạ.

Sắc mặt hắn vẫn có chút tái nhợt không khỏe mạnh, nhưng đã không non nớt nữa, càng không có những tôn quý mất tự nhiên kia. Lạnh lùng trong ánh mắt đã sớm biến thành uy nghiêm, vẻ mặt lại là tự nhiên ôn hòa.

Thẳng đến lúc này, các thần tử Đại Đường mới phát hiện, thì ra hoàng tử đã sớm trưởng thành.

Nhìn tân đế dần hiển khí oai hùng trên ghế, lão thần thưa thớt nhìn khuôn mặt giống hệt cha hắn đó, cảm hoài nước mắt già lã chã.

Đại thần cùng tướng quân phe hoàng hậu theo đồng liêu cùng nhau quỳ xuống hành lễ, trầm mặc không nói gì, đều tự kính cẩn, tâm tình lại là cực kì nặng nề, thậm chí sinh ra hoài nghi đối với di chiếu.

Nhưng di chiếu không thể giả tạo, bọn họ hoài nghi không có chứng cớ.

Bọn họ chỉ có thể chờ hoàng hậu nương nương mang theo một vị hoàng tử khác, cùng linh cữu tiên đế trở lại Trường An.

Trước đó, bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng ở hai nơi, có thể thay đổi tất cả cái này.

Có đại thần đi thư viện, thư viện đóng cửa không gặp khách.

Tên đại thần kia mới nhớ, phu tử đã lìa trần.

Có đại thần đi Nam Môn quan, sau chuyện mọi người trong triều đình mới biết, di chiếu của bệ hạ là bảo tồn ở nơi này, cho nên bọn họ muốn hỏi quốc sư Lý Thanh Sơn một chút.

Nam Môn quan mở cửa, đi ra là Hà Minh Trì, bên hông hắn buộc sợi dây vải màu trắng.

Quốc sư Lý Thanh Sơn chết bệnh.

Từ giờ trở đi, hắn là quan chủ mới của Nam Môn quan, cũng chính là môn chủ Hạo Thiên Đạo Nam Môn...

***

Mưa bỗng nhiên tạnh, ngay thời điểm mọi người trên đời đều cho rằng trận mưa này sẽ không tạnh nữa, trận mưa to kéo dài rất nhiều ngày này, ở một ngày mùa thu bình thường không gì lạ im bặt mà dừng.

Lúc bắt đầu căn bản không ai tin tưởng. Mọi người từ trong cung điện đi ra, từ trong điện xá đi ra, đi đến dưới mái hiên, đi đến trong tiểu viện, vẻ mặt ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn trời. Thẳng đến phát hiện quả thật không còn nước từ trong mây nhỏ xuống, mới ý thức được đã xảy ra cái gì, vì thế tiếng hoan hô vang vọng điền dã cùng từng góc thành thị.

Chẳng qua toàn bộ thế giới bị trận mưa to này ngâm thời gian quá dài, quần áo cùng tâm tình mọi người giống như đều đã mốc meo, sau ngạc nhiên cùng hưng phấn, mỏi mệt tới rất nhanh. Cứu tế tiếp tục cứu tế, ngẩn người tiếp tục ngẩn người, ngủ xoay người trên giường ngủ, tất cả đều tỏ ra chết lặng như vậy.

Sau khi mưa tạnh tất nhiên tiếp theo đó là mây tan, buổi đêm, mọi người vây quanh cạnh bàn ăn nghị luận trận mưa này. Sau khi làm xong việc nhà, đều tự trở về phòng ngủ, tiến vào giấc mộng đẹp thứ nhất sau cơn mưa.

Mây đêm ở trên bầu trời bao trùm rất nhiều ngày, dần dần tan đi.

Trên đường phố vang lên một tiếng chó sủa, tiếng của con chó đen đó tỏ ra rất hoảng sợ, rất bất an. Trong điền viên vang lên một tiếng chó sủa, tiếng kêu của con chó vàng gầy đó rất ngơ ngẩn rất sợ hãi.

Ngay sau đó là càng ngày càng nhiều chó sủa, toàn bộ chó nhân gian giống như thu được chỉ lệnh nào đó, đồng thời điên cuồng sủa cắn hẳn lên. Tiếng sủa quanh quẩn ở trong thành thị trong nông thôn, đánh thức giấc mơ của vô số người.

Mọi người dụi mắt buồn ngủ ra khỏi cửa phòng, có người cầm gậy gỗ phòng trộm, có người thầm oán con dâu hôm nay lại quên cho chó ăn, cầm chậu thức ăn đi tìm chó của mình.

Sau đó bọn họ mới phát hiện, không phải chó một nhà mình đang sủa, mà là toàn bộ chó đều đang sủa.

Toàn bộ chó, đều đang sủa đối với bầu trời đêm.

Mọi người tò mò theo ánh mắt chó, nhìn hướng bầu trời đêm, gậy gỗ trong tay trượt xuống, chậu thức ăn trong tay trượt xuống, đập đến trên chân bọn họ. Bọn họ lại như là căn bản chưa cảm giác được đau đớn.

Mọi người đều chấn kinh, lực chú ý của bọn họ, toàn bộ bị sự vật kia trong trời đêm hấp dẫn. Không cần nói chỉ là chân bị đập, cho dù là phòng phía sau cháy, bọn họ cũng rất khó tỉnh lại.

Cách rất nhiều ngày, mây mưa tan hết, lộ ra bầu trời đêm sạch sẽ. Nhưng đêm nay trên trời đêm, không nhìn thấy các vì sao ngày xưa, chỉ có thể nhìn thấy một vật tròn trắng sáng ngời.

Đó là cái gì... Trời có dị tượng, đêm trăng tới trên trời.

Hình ảnh kỳ lạ kinh hãi này chấn động toàn thể loài người sinh lòng e sợ bất an, không biết có bao nhiêu người bị dọa ngất đi, càng nhiều người thì là quỳ gối trước tiểu viện hoặc cửa sổ nhà mình, bái lạy không ngừng.

Hoàng thất các quốc gia hướng đêm dâng hương tế bái, khẩn cầu Hạo Thiên tha thứ loài người bất kính, các tòa đạo quan cùng chùa miếu hương khói đại thịnh, nhân gian bắt đầu truyền lưu đây là điềm báo minh giới xâm nhập, nhất thời dẫn phát tai nạn so với liên miên mưa to nạn lũ lớn hơn nữa. Thậm chí có rất nhiều ngu phu si phụ lựa chọn tự sát.

Tây Lăng thần điện lấy tốc độ nhanh nhất chiếu cáo thiên hạ, vật này trong bầu trời đêm gọi là trắng, chính là Hạo Thiên thương tiếc dân chúng thế gian chịu vạn cổ đêm dài đánh xuống ánh sáng thần ban.

Theo thần điện các lệnh truyền bá, cùng hoàng thất các quốc gia trấn áp mạnh mẽ, xôn xao thứ tên là ánh trăng kia daaxn phát hơi bình ổn chút, theo thời gian trôi qua, dân chúng nhân gian bắt đầu quen nó tồn tại.

Mọi người phát hiện, trăng khác với các vì sao trong bầu trời đêm trong vô số năm quá khứ. Không phải tuyệt đối im lặng nghiêm túc, mà là theo quy luật nào đó đang vận động, đang biến hóa. Có khác biệt đeem ngày, có hình trạng thay đổi tròn trở lại, quy luật biến hóa tương đối ổn định, phi thường thích hợp dùng tính toán thời gian, an bài nông canh lao động.

*****

Có người bắt đầu dùng trăng âm tình tròn khuyết đến tính thời gian, tên gọi tắt là nguyệt.

Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau... Phía đông nam thành Trường An Đại Đường có ngọn Tử Kim sơn, nơi này địa thế tương đối cao, mây mây khí hậu tương đối ít, dễ dàng ngắm sao nhìn trời, vì thế Khâm Thiên Giám thiết lập ở nơi này.

Tuy quá khứ trong mười mấy năm, đế quốc niên hiệu là Thiên Khải, nhưng người Đường có tiếng không tin trời không tin số mệnh. Cho nên Khâm Thiên Giám liền trở thành cơ cấu không quan trọng nhất trong triều đình, cũng trở thành nha môn thanh tĩnh nhất. Ngày thường trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, trừ thanh niên tình lữ đến Tử Kim Sơn ngắm cảnh, rất khó nhìn thấy người khách nào.

Hôm nay ngoài Khâm Thiên Giám lại là cực kì náo nhiệt. Mấy chục gã Vũ Lâm quân, bảo vệ xung quanh mấy gã quan viên, đứng ở dưới thềm đá, đoạn tuyệt liên hệ trong ngoài. Ngẫu nhiên có người đi đường qua, thấy hình ảnh này cũng không giật mình, cũng không liên tưởng đến nơi khác -- ban đêm có thêm mặt trăng, triều đình đương nhiên muốn hỏi ý kiến Khâm Thiên Giám một chút.

Vài tên quan viên Lễ bộ kia cùng Vũ Lâm quân chưa tiến vào Khâm Thiên Giám, tiến vào Khâm Thiên Giám là một vị thủ lĩnh thái giám cùng vài tên thái giám tạp dịch thân thể khoẻ mạnh, kỳ quái là không ai nghênh đón bọn họ.

Tên thủ lĩnh thái giám kia sắc mặt âm trầm khó coi nhìn chằm chằm cửa chính đường đóng chặt, lạnh giọng nói: "Bệ hạ chờ các ngươi đáp lời, triều đình chờ các ngươi thôi diễn phê bình chú giải, ngươi hôm nay phải cho câu trả lời."

Không khí trong Khâm Thiên Giám tỏ ra đặc biệt áp lực khẩn trương. Trong chính đường Khâm Thiên Giám, đặt rất nhiều dụng cụ ngắm sao, đi từ cửa hông hướng phía sau, lên thẳng lộ đài, còn có thể nhìn thấy một cái kính nhìn trời to lớn thư viện năm trước vừa đưa tới.

Lúc này trên bàn nhỏ trong sinh chỉ bày vào khay đồ ăn thường, mấy vò rượu không mạnh gì, hai người cảm xúc rất thấp ngồi, đang không chút mùi vị uống với nhau. Một người trong đó là Giám chính Miêu Khả Trì, một người khác là Giám phó Từ Lương Thủ, chính là hai quan viên quan trọng nhất của Khâm Thiên Giám.

Tiếng lạnh lẽo của thái giám từ ngoài cửa thấu vào: "Khâm Thiên Giám các ngươi luôn cho rằng có thể hiểu lòng trời, năm đó không để ý tiên đế thịnh nộ, kiên trì phê bình chú giải, nay trời có dị tượng, các ngươi lại ngược lại nói không nên lời?

Miêu Khả Trì nhìn cửa chính đóng chặt một cái, trên mặt lộ ra một tia tươi cười thảm đạm, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nhìn Từ Lương Thủ nói: "Nghe thấy chưa, chung quy vẫn là bởi vì chuyện năm đó."

Từ Lương Thủ trầm mặc không nói, cầm bầu rượu đem chén rượu rót đầy cho đại nhân.

"Năm đó đêm nhìn thiên tượng có thu hoạch, cho nên ta ở trên sách lịch phê tám chữ: Màn đêm che sao, nước sẽ không yên, bệ hạ vì triều chính vững vàng, hạ chỉ lệnh ta đem tám chữ này lau đi, ta lại kiên trì không đồng ý."

Miêu Khả Trì thở dài nói: "Ai có thể ngờ, tám chữ này lại bùng lên rung chuyển lớn như thế, trên triều đình trong cung không biết đã chết bao nhiêu người. Công chúa điện hạ bị ép gả đi xa hoang nguyên, hoàng hậu nương nương từ đó không hỏi chính sự. Không biết bao nhiêu người muốn ta chết, chỉ là bệ hạ chiếu cố ta, cho nên ta mới có thể sống tới ngày nay."

Hắn bưng chén rượu, ngây ngốc một lát, sau đó bưng tới bên môi chậm rãi uống vào, vẻ mặt đờ đẫn nói: "Nay bệ hạ đã lìa trần, ai còn có thể bảo vệ được ta chứ?"

Từ Lương Thủ nhìn vẻ mặt đại nhân, liền biết hắn đã có từ chí, hơi cảm thấy khẩn trương, thành khẩn khuyên: "Nay tân đế đăng cơ, công chúa điện hạ vẫn trông coi đất nước. Nhưng hoàng hậu nương nương cùng lục hoàng tử chưa về, vô luận là bệ hạ hay điện hạ, cũng không muốn dưới tình huống như vậy dẫn phát nghị luận. Nhẹ thì dẫn phát tiếng gầm phản đối, nặng thì dao động quốc thể, lý hắn sẽ không bức bách quá mức đối với đại nhân. Nếu điện hạ là muốn báo thù năm đó, nào đến nỗi còn muốn triều đình tới hỏi đại nhân?"

Miêu Khả Trì lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Công chúa điện hạ vốn có hiền danh, đương nhiên sẽ không vì việc năm cũ liền đem ta bức tử. Nhưng ngươi hẳn là biết, phê bình chú giải đối với vầng trăng sáng này, nàng chỉ muốn nghe được cái gì."

Từ Lương Thủ trầm mặc không nói gì. Tâm ý công chúa điện hạ, hắn vị Khâm Thiên Giám phá quan này rất rõ ràng. Đêm sao tụ năm đó, Khâm Thiên Giám phê bình chú giải tám chữ kia đã chỉ thẳng công chúa điện hạ, như vậy đêm nay trăng tới trên trời, Khâm Thiên Giám vì sao không thể giống năm đó lại làm phê bình chú giải chỉ thẳng kinh hoàng hậu nương nương chưa về?

"Thật ra ta ngắm sao nhiều năm như vậy, trừ đếm từng ngôi sao tối đi đó, ta không còn nhìn thấy các ngôi sao có bất cứ biến hóa gì. Cho nên chức ngắm sao của Khâm Thiên Giám, thật sự là không có bất cứ ý tứ hàm xúc gì."

Không biết vì sao, tâm tình Miêu Khả Trì bỗng trở nên tốt hẳn lên, liên tục nâng chén khuyên bảo, mang theo ý ngà ngà say nói: "Nhưng ánh trăng này khác, ngươi xem bầu trời đêm trăng tròn khuyết có đạo, sáng tối có trật tự, trong đó tự có biến hóa vi diệu. Vô luận làm lịch hay là ngắm trời, đều rất có tương lai, tiếc nuối là bản quan là không có cơ hội nào nữa."

Từ Lương Thủ nghe thấy lời này, không khỏi lại cực khẩn trương một phen, liên tục khuyên nhủ: "Công chúa điện hạ đã nhân tâm hậu đức, đại nhân sao không dựa thế mà đi, nào đến nỗi như thế?".

Miêu Khả Trì nghe vậy mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm mắt hắn, trầm giọng nói:

"Khâm Thiên Giám ta lúc ban đầu, đều là do Thái Sử Lệnh kiêm nhiệm, chính là bởi vì lúc ý trời lòng người sách sử đều không thể! Ta vì sao phải trái lương tâm làm phê bình chú giải đó?".

Căn cứ lệ cũ Đường luật cùng Lại bộ lần lượt bổ sung, sau khi ta đi, ngươi sẽ là Khâm Thiên Giám Giám chính. Ta nay bị ép không thể tự xử, đó là bởi vì ta có đứa con không nên thân, bị đôi chị em kia trong cung nắm được điểm yếu. Nhưng người khác, thể xác và tinh thần ngươi đều ngay thẳng, hơn nữa không chỗ nào trói buộc. Sau khi ta đi, ngươi cũng không thể khiến Khâm Thiên Giám ta hổ thẹn!"

Từ Lương Thủ trầm mặc thời gian rất lâu, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Nhìn thấy hắn có cái tỏ vẻ này, Miêu Khả Trì khẽ thở ra một hơi, từ tốn nói:

"Tiên đế niên hiệu Thiên Khải, rất nhiều người đều không biết nguyên nhân chân thật trong đó. Dù là ta cũng không biết, nay xem ra, phu tử lìa trần, bệ hạ về trời, tất cả lão thần trụ cột đều theo đó mà đi, đây đại khái chính là ý ban đầu của Thiên Khải."

"Ý trời không thể trái..."

Giọng Miêu Khả Trì chợt nghiêm khắc, nói: "Nhưng lòng người càng không thể khi! Đã định người không thể thắng trời, nhưng chúng ta có thể không đi theo trời, hôm nay lại có thể làm khó dễ được ta..." Cửa sảnh chính của Khâm Thiên Giám rốt cuộc mở ra.

Nhìn di thể Khâm Thiên Giám giám chính Miêu Khả Trì uống rượu độc tự sát, sắc mặt tên thủ lĩnh thái giám kia trở nên cực kì khó coi, thanh âm nói chuyện càng thêm chua ngoa run run, khó nghe đến cực điểm.

"Thật lớn mật... Thật lớn mật! Dám sợ tội tự sát!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)