← Ch.683 | Ch.685 → |
Người phụ trách dạy những đệ tử này, có một kẻ khác.
Người đó họ Lý tên Mạn Mạn.
Hắn là thư viện đại sư huynh.
Những năm gần đây, thư viện hậu sơn luôn là hắn giảng bài thay thầy.
Trừ phù đạo cùng đánh nhau, các đệ tử hậu sơn biết, hắn cũng biết.
Vô luận là cầm kỳ thư họa, hay là nấu cơm pha trà.
Hơn nữa hắn đều rất mạnh.
Mạnh nhất các loại.
Mạnh nhất thế gian...
Đại sư huynh buông đàn cổ, hai tay vỗ nhẹ, đem hai đạo khí tức truyền vào trong thân thể Bắc Cung cùng Tây Môn. Sau đó trầm mặc cúi đầu, bắt đầu sửa đàn cổ, lọc ống sáo.
Quân Mạch cả người dính máu, từ giữa đồng trống đi trở về, hành lễ với sư huynh.
Tất cả người của thư viện lúc này mới tỉnh táo lại, lần lượt hành lễ đối với đại sư huynh.
Đại sư huynh đáp lễ, nói: "Vất vả rồi."
Mọi người chú ý tới vết máu trên áo bông của đại sư huynh, biết trận chiến ngàn vạn dặm của hắn cùng với quan chủ, trình độ nguy hiểm cùng gian nan thậm chí còn vượt qua trận chiến Thanh Hạp mình trải qua, rất lo lắng.
Đại sư huynh không muốn mọi người lo lắng, ngẩng đầu nhìn lều, nói: "Đây hình như là hậu sơn dùng để che mặt trời, lại bị các ngươi dùng để chắn tên, cũng không tệ, chỉ là cần cẩn thận phi kiếm.
Sau đó hắn đem trận pháp cùng bố trí trước Thanh Hạp, một lần nữa sửa sang lại.
Gió thu lại nổi lên, trên áo bông của hắn bị đạo kiếm cắt nhiều vết rách, có bông từ trong khe hở lòi ra, bị gió thổi run nhè nhẹ, sau đó hóa thành từng hư ảnh.
Dưới lều liền không còn bóng dáng đại sư huynh.
Trong đồng trống trước ngọn núi xanh, thần bào màu máu gào thét mà múa, Diệp Hồng Ngư triệu ra đạo kiếm bảo vệ đạo tâm, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng. Nàng không biết ngay sau đó bóng người kia có thể xuất hiện ở trước người mình hay không.
Phía nam đồng trống, trong doanh liên quân Tây Lăng thần điện, các đệ tử Kiếm Các như lâm đại địch nhìn không trung bốn phía. Liêu Bạch bình tĩnh ngồi ở cạnh tro tàn đêm qua, vẻ mặt bình yên, kiếm trên đầu gối đặt yên tĩnh ở trong vỏ.
Mọi người đều không biết thư viện đại tiên sinh đã đi nơi nào.
Nhưng mọi người đều có thể đoán được, hắn khẳng định muốn tới nơi này.
Ngay sau đó.
Bóng người đại sư huynh xuất hiện ở phía nam đồng trống, trong trận liên quân Tây Lăng thần điện. Hắn cách tầng tầng rèm vải, nhìn Thiên Dụ đại thần quan già nua sâu trong thần liễn, rút ra gậy gỗ ngắn bên hông.
Thiên Dụ đại thần quan nhìn thư sinh kia ngoài màn vải, nếp nhăn trên mặt càng thêm khắc sâu.
Mười mấy tên hồng y thần quan quát từng tiếng chói tai đánh về phía thần liễn.
Đại sư huynh cầm cây gậy gỗ ngắn, nhìn Thiên Dụ đại thần quan ngoài màn vải, chưa làm bất cứ động tác gì.
Những hồng y thần quan kia như hòn đá bị đánh bay, nặng nề ngã đến mặt đất, bắn tung bùn đất cùng khói bụi, hôn mê bất tỉnh. Trên trán mỗi người đều có một vết côn sưng đỏ rõ ràng.
Ánh sao sâu trong đôi mắt Thiên Dụ đại thần quan bỗng bốc cháy lên, chỗ ánh mắt có thể đạt tới, tầng tầng rèm vải cũng bốc cháy lên.
Giống như biến thành thần hỏa của Hạo Thiên thần quốc, ngăn ở trước người đại sư huynh.
Đại sư huynh giơ lên cây gậy gỗ trong tay.
Áo bông của hắn run lên nhè nhẹ, kéo ra một tàn ảnh.
Hắn tựa như vẫn im lặng đứng ở ngoài thần liễn, đứng ở ngoài tầng tầng rèm vải thiêu đốt.
Cuối tàn ảnh, lại có một hắn khác, đã lướt qua thần hỏa khủng bố, tới trước người Thiên Dụ đại thần quan.
Thiên Dụ đại thần quan nhìn hắn trước người, mặt không chút thay đổi tụng: "Phàm thờ phụng Hạo Thiên..."
Đại sư huynh nói: "Tử bất ngữ."
Thiên Dụ đại thần quan không nói nữa.
Đại sư huynh nâng bổng liền đánh.
Nhìn cây gậy gỗ kia xé gió mà tới, Thiên Dụ đại thần quan thấy được bốn ngàn tám trăm chín mươi hai loại khả năng một lát sau.
Giáo điển trước người hắn tản mát ra vô hạn ánh sáng.
Hắn đem bản thể mình giấu kín vào trong ánh sáng.
Hắn không tiếc đạo tâm bị hao tổn, thấy tương lai, cho nên hắn tránh được bốn ngàn tám trăm chín mươi hai loại khả năng kia.
Đại sư huynh đứng ở trước người hắn, giơ gậy gỗ, vẫn là đơn giản đánh xuống.
Một gậy này nhìn như đơn giản, trên thực tế phi thường không đơn giản.
Ở trong chốc lát thời gian ngắn ngủi này, cây gậy gỗ ngắn này đã vung bốn ngàn tám trăm chín mươi ba lần.
Cuối cùng vẫn chỉ là một gậy vào đầu.
Trong thần liễn phát ra một tiếng đánh nặng nề.
Vô số dòng chảy xiết thiên địa khí tức, giống như cơn lốc hướng bốn phía phun ra. Những màn che bị thần hỏa đốt cháy, nháy mắt biến thành vô số con bướm cháy đen, ở giữa đồng trống bay múa đầy trời.
Giáo điển tản ra vô hạn ánh sáng biến thành mảnh vụn trong gió thu.
Thân thể Thiên Dụ đại thần quan một lần nữa xuất hiện ở trong thần liễn, khoanh chân ngồi, cả người là máu.
Một gậy này của đại sư huynh nện ở trên trán Thiên Dụ đại thần quan, càng nện ở trên đạo tâm của hắn.
Chỉ là một gậy vào đầu, Thiên Dụ đại thần quan liền đã bị thương thế không thể vãn hồi.
Dòng máu không nồng đậm, thậm chí tỏ ra có chút mát lạnh. Theo nếp nhăn trên mặt hắn không ngừng chảy, giống như sông núi khô cạn, bỗng nhiên có một trận mưa to.
Nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, bởi vì bắt đầu từ lúc nghe được tiếng đàn kia, hắn đã biết kết cục của mình.
Lúc trước phật đạo hai tông ở Nguyệt Luân quốc Bạch Tháp tự phục giết Ninh Khuyết và Tang Tang, mắt thấy đã sắp thành công, cuối cùng lại là bởi vì một tiếng đàn, mà đã xảy ra thay đổi khó có thể nghịch chuyển.
Thế gian quả nhiên không có quá nhiều chuyện mới mẻ.
"Đại tiên sinh quả nhiên chính là đại tiên sinh. Thư viện ở Thanh Hạp mai phục, tự nhiên đã sớm bố trí tọa tiêu, thần điện không ngờ tới chuyện này, thất bại cũng là việc đương nhiên."
Thiên Dụ đại thần quan nhìn đại sư huynh nói.
Đại sư huynh biết hắn vì sao lúc này còn muốn nói chuyện với mình, nhưng hắn cảm thấy không trả lời đối phương có chút vô lễ, trả lời: "Cho nên quan chủ sẽ tới muộn hơn ta một ít, ta phải nắm chặt thời gian làm một số chuyện."
Cái xe ngựa yên tĩnh kia cách thần liễn không xa.
Sau khi thần liễn biến thành xe lửa bốc cháy, sau đó lại biến thành hình ảnh lá rụng hiu quạnh cuối mùa thu, liên quân thần điện phát ra tiếng kinh hổ vô cùng hoảng sợ rung động, sắc mặt các đệ tử Kiếm Các trở nên có chút tái nhợt.
Biểu cảm trên mặt Liễu Bạch cũng rốt cuộc có biến hóa, không bình tĩnh giống như lúc trước nữa.
Kiếm vẫn đang đặt ở trên hai đầu gối, nhưng chính như tâm tình hắn lúc này, tựa như cũng cảm thấy uy hiếp nào đó. Do đó trở nên hưng phấn cảnh giác hẳn lên, khẽ rung động ong ong, thân kiếm rời vỏ kiếm một nữa!
Mùa thu kia hai năm trước, hắn từng gặp đại tiên sinh ở trong Kiếm Các.
Lúc ấy hắn ngồi ở bên đầm, đại tiên sinh đứng ở trước người hắn.
Đại tiên sinh tung hoành vạn dặm kiếm của hắn cũng có thể tung hoành vạn dặm.
Cho nên hắn tuy triệu hồi thanh phi kiếm này, nhưng hắn rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn tin tưởng, cảnh giới đại tiên sinh tuyệt diệu như thế nào nữa, cũng không thể uy hiếp đến mình.
*****
Hôm nay ở trên đồng trống trước ngọn núi xanh, hắn lần nữa nhìn thấy bóng dáng thư sinh này, có chút giật mình bởi đối phương tiến bộ. Nhưng thẳng đến lúc này thần liễn hóa thành phế tích, hắn mới xác nhận...
Gã tao nhã kia thực học được đánh nhau rồi!
Một nhân vật mạnh nhất thế gian trừ đánh nhau cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể làm được... Hiện tại ngay cả đánh nhau cũng đã học được, như vậy chẳng lẽ nói hắn ngay cả phương diện này cũng có thể làm được mạnh nhất?
Còn có ai có thể là đối thủ của hắn?
Liễu Bạch chậm rãi đưa tay, nắm chặt chuôi kiếm khẽ chấn động, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng hạnh phúc.
Thế gian có đối thủ như vậy, thật sự là việc đáng mừng.
Nhưng làm hắn cảm thấy có chút mất mát là, trận chiến đấu này không xảy ra.
Đại sư huynh rời khỏi, hắn dùng một sợi dây đàn gảy một bản nhạc giết người, dùng một cây gậy gỗ làm một gã Tây Lăng đại thần quan bị thương nặng, sau đó lặng yên rời đi.
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Sở dĩ như thế.
Là vì một đạo nhân xuất hiện ở trên đồng trống trước Thanh Hạp.
Đạo nhân đó một thân áo xanh...
Hai ngày qua ở trên hải đảo, ở dưới Ngõa sơn, ở trong trấn nhỏ, ở trong thành thị, ở trong ruộng đồng xanh tươi, rất nhiều nơi trên thế gian, luôn có thể nhìn thấy hai bóng người một trước một sau xuất hiện.
Người trước mặc một cái áo bông, người sau mặc một bộ đạo y màu xanh.
Đây là chiến đấu trên ngũ cảnh, đây là Vô Cự cảnh truy đuổi.
Trước mắt hai người đều Vô Cự, nhưng cảnh giới vẫn có chênh lệch.
Đại sư huynh hôm nay ở trước Thanh Hạp tranh thủ được một ít thời gian, là vì thư viện trước đó đã có chuẩn bị, nhưng hắn biết khoảng thời gian này tất nhiên cực kỳ ngắn ngủi, cho nên hắn vội vàng rời khỏi.
Ngay sau khi thân hình hắn biến mất một khắc, đạo nhân áo xanh đã tới trước Thanh Hạp.
Trên đồng trống có vô số ánh mắt dừng ở trên người đạo nhân áo xanh này.
Đây là quan chủ Tri Thủ Quan, lần đầu tiên xuất hiện trước mắt người đời.
Diệp Hồng Ngư quỳ xuống, kính cẩn cúi đầu với bóng lưng đạo nhân áo xanh phương xa.
Tiếng khôi giáp ma sát, giống sóng lúa mạch ào ào vang lên, không biết có bao nhiêu người đều đã quỳ xuống.
Đệ tử thư viện trước Thanh Hạp chưa quỳ, cũng chưa bái.
Bọn họ trầm mặc nhìn đạo môn chí cường giả này, sắc mặt hơi tái, nhưng vẻ mặt kiên định.
Nhị sư huynh nhìn đạo nhân áo xanh, đi ra khỏi lều, giơ lên kiếm sắt trong tay.
Đạo nhân áo xanh nhìn hắn một cái, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Sau đó hắn xoay người hướng phía nam đồng trống nhìn lại, nhìn tòa thần liễn đang bốc cháy kia, khẽ cau mày. Cảm giác biến hóa nhỏ bé trong thiên địa khí tức, đạo tâm bỗng nhiên có chút dấu hiệu không yên.
Không phải bởi vì thần liễn bị hủy, cũng không phải bởi vì Thiên Dụ đại thần quan bị thương nặng.
Đối với Tri Thủ Quan lánh đời không ra mà nói, chỉ có Hạo Thiên tín ngưỡng mới là chuyện thật sự quan trọng. Tây Lăng thần điện cho dù bị hủy, cũng không tính là việc gì to tát.
Làm đạo nhân áo xanh cảm thấy bất an là, đoạn lữ trình tiếp theo của đại sư huynh sẽ chấm dứt ở nơi nào.
Đạo tâm hơi nhiễu, đạo nhân áo xanh biết mình phải lập tức rời đi. Cái này ý nghĩa, phía thư viện đem thời gian chênh lệch tính phi thường rõ ràng, căn bản không để lại cho hắn thời gian ra tay.
Đây là mục tiêu thư viện muốn đạt được.
Đại sư huynh xuất hiện ở trước Thanh Hạp, lập tức kéo lại cơn sóng to, hủy một chiến lực quan trọng nhất của Tây Lăng thần điện.
Nếu đạo nhân áo xanh có thời gian ra tay, như vậy đệ tử thư viện trước Thanh Hạp còn có thể có mấy người còn sống?
Thời gian chênh lệch này, là do đại sư huynh và tứ sư huynh tính toán mấy đêm thời gian, mới cuối cùng ra kết quả, bọn họ tin tưởng hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng bọn họ vẫn đã xem nhẹ cảnh giới thực lực của đạo nhân áo xanh.
Đạo môn chí cường giả, người chỉ dưới Hạo Thiên, cảnh giới cao thâm khó lường, vậy thì không thể dò.
Ở trong kế hoạch trước đó, thư viện xác định đạo nhân áo xanh phải đuổi theo đại sư huynh rời khỏi, không có thời gian ra tay. Nhưng không ngờ tới, đối phương lại có thể vừa rời khỏi vừa ra tay!
Đạo nhân áo xanh xoay người hướng giữa đồng trống phương nam đi đến, tay phải tùy ý hướng phía sau vung lên.
Theo bước chân hắn giẫm ở trong bùn đất xốp, không khí mùa thu lạnh lẽo bỗng nhiên trở nên rét lạnh hẳn đi. Gió thu trước người hắn chợt đông lạnh ngưng tụ thành như tuyết mỏng xào xạc rơi xuống, trong đó mơ hồ xuất hiện một cánh cửa.
Đó là thông đạo cất giấu trong dòng chảy xiết thiên địa khí tức.
Là chỉ có Vô Cự cảnh giới mới có thể nhìn đến thông qua.
Chân phải đạo nhân áo xanh bước vào trong cửa, nhất thời trở nên hư vô hẳn đi.
Ở trong mắt vô số người trước Thanh Hạp, hắn giống như đạp vỡ hư không.
Liên quân Tây Lăng thần điện mấy chục vạn người, nhìn thấy hình ảnh giống như thần tích này, chấn động không nói nên lời.
Mà ngay tại lúc này, trong tay phải hắn hướng phía sau tùy ý vung đi, có thêm một đạo kiếm.
Một đạo không khí ngưng tụ thành kiếm.
Đạo kiếm đó đã rời tay mà đi, đâm thẳng tàn tên bao trùm trước Thanh Hạp, giống như lều cỏ.
Sau khi đạo nhân áo xanh xuất hiện, trước Thanh Hạp đã trở nên rất yên tĩnh.
Im lặng nhất là nhị sư huynh.
Hắn trầm mặc cúi đầu, nhìn tảng đá nọ trước người ngoài một thước rưỡi.
Hắn không nhìn đạo nhân áo xanh, bởi vì hắn muốn bảo trì chiến ý cùng lòng tin no đủ nhất.
Hắn cũng không nhìn kiếm sắt trong tay, bởi vì kiếm không phải dùng để nhìn.
Đạo nhân áo xanh sau khi tùy tay ném phi kiếm kia, nhị sư huynh đã động.
Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phi kiếm không khí ngưng tụ thành kia, kiếm sắt trong tay run nhè nhẹ.
Thanh kiếm sắt này giết hết thiên quân vạn mã, có thể ngăn cản hư kiếm nhìn như đơn giản kia hay không?
Không ai biết đáp án.
Bởi vì đạo nhân áo xanh dùng ra hư kiếm, ở trước người Quân Mạch, bỗng nhiên biến thành hư vô đích thực, lặng yên không tiếng động xuyên qua khu vực chỗ hắn. Ở phía sau hắn khôi phục thực chất, tiếp tục đâm hướng dưới lều!
Loại thủ đoạn này, dường như khiến đạo kiếm cũng đã tiến vào Vô Cự cảnh giới, thật sự làm người ta không thể tưởng tượng!
Đối mặt một thanh phi kiếm sâu xa khó hiểu như vậy, trên mặt nhị sư huynh chưa toát ra vẻ rung động, càng không có gì sợ hãi. Lại là khẽ nhíu mày, sinh ra cảm giác xem thường đối phương.
Cái hư kiếm này quả thật tuyệt diệu, loại lựa chọn này quả thật chính xác. Nếu là trước khi rời đi qua quýt một kiếm, đạo nhân áo xanh đương nhiên phải bảo đảm một kiếm này của mình có thể sáng tạo lực sát thương lớn nhất.
Bởi vì một kiếm này có chút qua quýt, cho nên đạo nhân áo xanh bỏ qua nhị sư huynh.
Nói từ trên ý nghĩa nào đó, đây là tôn trọng đối với nhị sư huynh.
Nhưng ở nhị sư huynh xem ra, cái này rất buồn cười. Lấy thân phận cùng cảnh giới của đạo nhân áo xanh, đối phó mình những đệ tử thư viện này, vậy mà còn cần tự hỏi, thật sự tỏ ra tục tằng đến cực điểm.
Cho nên hắn xem thường con người này.
← Ch. 683 | Ch. 685 → |