← Ch.689 | Ch.691 → |
Giữa sống và chết ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Cho dù ngươi thực đã nhìn thấu sinh tử, nhưng sinh tử vẫn còn.
Do nhìn thấu không có nghĩa là có thể phá, ngược lại bởi vì ngươi thấy quá nhiều, ngươi sẽ không biết lựa chọn như thế nào.
Ngươi không chọn, đó là thất bại. Đây là nan đề kiếm sắt đặt ra cho Diệp Tô. Diệp Tô chưa tiếp đạo kiếm sắt này.
Bởi vì kiếm sắt là quy củ của đối phương, một khi hắn tiếp, đã tương đương tiếp nhận quy tắc của đối phương. Như vậy vô luận trận này phát triển như thế nào, hắn cũng không thể thay đổi thế cục bị động nữa.
Nhưng kiếm sắt muốn hắn tiếp.
Hắn có thể làm thế nào?
Diệp Tô để cho ruộng lúa tới tiếp nhát kiếm sắt này. Mảng ruộng lúa này là quy tắc của hắn.
Ở trước khi kiếm sắt rời Thanh Hạp, hắn đã chắp hai tay, ống tay áo khẽ thổi.
Có gió mát từ trong tay áo ra, hạt thóc màu vàng bị thổi nhẹ nhàng rung động, chợt cong lưng.
Kiếm sắt rộng thẳng, tiến vào biển lúa.
Biển lúa dần tách ra, như hồ nước, như nước biển, như cây tùng già trong núi.
Trên bờ ruộng cỏ dại nhuốm máu.
Lúa thu chưa thu gặt nhuốm máu.
Kiếm sắt lướt qua, cỏ dại đốt thành mẫu, bay lên, rơi ở trong ruộng lúa.
Hạt lúa nặng trịch theo kiếm ý mà rơi.
Mất đi gánh nặng thân lúa đột nhiên thẳng lưng, đem lá lúa bắn tới không trung.
Hạt lúa hướng mặt đất rơi xuống, chưa rơi đến mặt đất, hạt thóc đã bóc ra, theo lá lúa cùng nhau bay múa.
Trấu cám trên hạt thóc vỡ ra, lộ ra hạt gạo tròn trịa trong suốt.
Hạt thóc ở trong gió thu rải đi chung quanh, như ngọc trai phản xạ ánh mặt trời, đẹp đẽ dị thường.
Hạt thóc rải hướng không trung bị ánh mặt trời phơi khô vàng, tản mát ra hương thóc.
Hạt thóc rơi xuống mặt đất bị máu thấm biến thành màu đen, lặng lẽ chui vào bùn.
Trong bùn đất, sinh ra lá lúa màu xanh lục.
Lá lúa hướng về không trung mở trở lại, giống như muốn kết trái.
Trong nháy mắt cực ngắn, mảng ruộng lúa này đã trải qua thu gặt, tử vong cùng với trọng sinh.
Ruộng lúa sinh tử biệt ly, cứ như vậy trình diễn ở trước mắt mọi người.
Cái quá trình này phi thường liên tục, sinh tử tuần hoàn biến thành hoàn mỹ tròn trịa, tìm không thấy bất cứ đường ranh giới rõ ràng nào.
Kiếm sắt bay ở trong ruộng lúa, cũng chưa tìm được đường ranh giới kia.
Kiếm sắt vẫn trầm mặc tiến lên.
Sinh đạo của biển lúa chợt dày, vang 'xào xạc'.
Có cơn lốc từ kiếm sắt phát ra, điên cuồng gào thét trên biển lúa.
Kiếm gỗ treo ở trên không trước người Diệp Tô, bị cơn lốc thổi không ngừng nổi lên hạ xuống.
Ở trong biển lúa cuồng bạo, tựa như một con thuyền nhỏ không bắt mắt.
Thuyền nhỏ không chút động lực, mượn lực lượng biển lúa cùng mũi kiếm, phiêu diêu ở trong sóng triều tận trời.
Vô luận sóng biển lớn như thế nào nữa, vô luận gió cuồng như thế nào nữa, thuyền nhỏ chưa từng chìm nghỉm. Ở giữa nước biển màu đen cùng bọt sóng màu trắng lúc ẩn lúc hiện, khi chìm khi nổi.
Một khắc trước, thuyền nhỏ chìm vào đáy biển tử vong băng lạnh.
Một lát sau, thuyền nhỏ nổi lên mặt biển, nhìn thấy sinh mệnh trời xanh.
Bởi vì con thuyền nhỏ này không có sàn thuyền, không có khoang thuyền.
Con thuyền nhỏ này chính là kiếm gỗ. Kiếm gỗ chỉ là một khúc gỗ đơn giản nhất.
Ở trên hải dương sống và chết, kiếm gỗ chỉ chậm rãi bay không mục tiêu như vậy.
Nó không cầu sinh, cũng không cầu tử.
Sinh tử cũng không thể dính vào thân nó.
Không biết qua bao lâu.
Gió dần dừng lại, biển lúa dần yên tĩnh, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.
Chỉ có trong bùn đất ruộng lúa những mạ non tân sinh kia đang chứng minh một số cái gì đó.
Diệp Tô lại vươn tay trên không trung ruộng lúa, đón được mấy hạt thóc.
Thóc lúa mới bóc rất tròn trịa, bị ánh mặt trời phơi nướng tới khô vàng, tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Hắn dùng ngón tay nhặt lên một hạt thóc, để vào trong môi.
Hắn chậm rãi nhấm nuốt, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, trong đó tự có hương vị thực.
"Hơn mười năm trước, ta chu du các nước, tự cho rằng nhìn thấu sinh tử quan, từ đó không sợ hãi bất cứ cái gì nữa, đăm chiêu đó là kiếm chỉ về đâu, kiếm tâm thông minh..."
Diệp Tô đem mấy hạt gạo còn lại trong lòng bàn tay rải đến trong ruộng lúa, mỉm cười nói: "Nếu là ta lúc ấy, đối mặt một kiếm này của ngươi, tất nhiên phải tiếp, hơn nữa tất nhiên sẽ thua."
"Cho đến mấy năm trước, ở hoang nguyên trên tuyệt đỉnh tuyết phong, ta nghênh đón ánh mặt trời đầy trời, lấy kiếm ý trong xanh phẳng lặng, cách không đâm đại tiên sinh một kiếm, ta mới biết được mình mười phần sai."
Diệp Tô dần thu liễm tươi cười, bình tĩnh nói: "Bởi vì một kiếm tự cho là đã quán thông sinh tử đó của ta, căn bản chưa đâm trúng đại tiên sinh, ngay cả nước trong đầm cũng chưa bắn lên một tia."
"Bởi vì đại tiên sinh ngồi ở bên đầm là đang đọc sách, căn bản là không thấy một kiếm đó của ta, hắn thậm chí nghĩ cũng chưa nghĩ. Khi đó ta mới hiểu... Nhìn thấu sinh tử, đó là nhìn không thấu."
"Về sau ta đi thành Trường An, ở lại một tòa đạo quan nhỏ lụi bại thời gian rất lâu. Ta nhìn tòa đạo quan đó suy sụp, nhìn mái hiên tránh mưa của hàng xóm hỏng, ta không ở thể ngoại nữa, mà ở thế nội cảm thụ. Ta bắt đầu sửa mái hiên cho hàng xóm, từng viên gạch ngói xây đạo xem, mới hiểu đạo lý phá mà lập lại."
Diệp Tô nhìn phía máu bên cạnh ruộng lúa, nói: "Máu đại biểu cho tử vong, đúc ra đồng bằng lại cực phì nhiêu. Ở trên vùng đồng bằng này sinh ra lúa máu, sang năm nghĩ hẳn phi thường mỹ vị."
"Hủy diệt sau đó tái sinh, như thế không thôi, đây là sinh."
"Thế gian căn bản là không có tử."
Nhị sư huynh nhìn hắn đứng ở trong ruộng lúa, bỗng nhiên nói: "Có tử."
Diệp Tô nói: "Ta thừa nhận, nhưng ít ra ở trong phạm trù thời gian của ngươi ta, chưa có tử."
Nhị sư huynh nói: "Ở trong quan niệm của ngươi, có sinh tử, ngươi phá nó như thế nào?"
"Phật đạo hai tông theo đuổi đó là đại bình tĩnh cuối cùng."
Diệp Tô nói: "Nhìn thấu sinh tử, vì chính là bình tĩnh. Nhưng ta hiện tại đã biết tử là vĩnh hằng, sinh là may mắn, ở giữa tự có đại buồn vui, vì sao nhất định phải bình tĩnh?"
"Loại bình tĩnh đó, là giả dối."
"Ở trước sinh tử, thì nên tùy theo bi thương hoặc vui sướng, đó mới là chân thật."
"Đây là sinh tử quan của ta hiện tại."
"Loại sinh tử quan này rất đơn giản, nhìn như không có lực lượng, nhưng cũng không có bất cứ ngoại lực nào có thể phá."
"Vô luận là kiếm sắt của ngươi, hay là bất cứ sự vật nào khác."
Nghe xong lời này, nhị sư huynh trầm mặc một lát, nói: "Ngươi đã gần đạo."
Diệp Tô nói: "Còn chưa đắc đạo."
Nhị sư huynh nói: "Nhưng đạo của ngươ hiện nay, cùng Hạo Thiên chi đạo, đã quay lưng."
Diệp Tô nói: "Đạo ở lòng trời, hoặc là Hạo Thiên khiến ta ngộ đạo là như thế."
Nhị sư huynh nói: "Nếu Hạo Thiên nói đạo của ngươi không phải đạo, ngươi lại nên như thế nào?
Diệp Tô nhìn hạt thóc phân tán bên chân, nhìn mạ non mới sinh trong bùn đất, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Ta còn có kiếm của ta."
Hắn đưa tay đến trên biển lúa màu vàng. Cầm kiếm gỗ.
Mỗi người đều có đạo của mình.
Cái này không quan hệ với tín ngưỡng, không có nghĩa là không thành kính.
Chỉ là người như Diệp Tô, tất nhiên sẽ đi lên đường của mình.
← Ch. 689 | Ch. 691 → |