Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 692

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 692: Phế mà không nghỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Diệp Tô nhìn hắn nghiêm túc hỏi: "Thư viện luôn làm việc khiến cho bản thân cao hứng, đó tự nhiên là bởi vì các ngươi tin tưởng vững chắc những việc này là đúng. Nhưng chân lý bắt nguồn từ Hạo Thiên, đạo lý trải qua con người phán đoán, lập trường khác nhau sẽ mang đến đúng sai khác nhau. Các ngươi phán đoán chuyện này có phải có đạo lý hay không như thế nào?"

"Ngươi nói không sai, lập trường khác nhau tất nhiên sẽ mang đến đúng sai khác nhau. Nhưng nếu ngươi đã chọn lập trường, tự nhiên đúng sai đã có thể xác định, cũng chính là cái gọi là đạo lý.".

Nhị sư huynh nói: "Lập trường của thư viện chính là lập trường của con người. Chúng ta đối với thiên địa không có bản phát yêu ghét, có lợi với con người chúng ta sẽ đi thích. Ví dụ như ruộng lúa, không có lợi với con người, chúng ta sẽ đi ghét. Ví dụ như tai hoạ, quy tắc tương tự như thế, có lợi thì phải đi tuân thủ, không có chỗ tốt thì cần vứt bỏ."

Diệp Tô hỏi: "Đạo lý của thư viện đến từ chính lợi hại?"

Nhị sư huynh nói: "Không sai."

Giọng Diệp Tô hơi chua chát nói: "Không khỏi quá thực tế chút."

Nhị sư huynh nói: "Toàn bộ yêu ghét của con người vốn bắt nguồn từ sự thật."

Diệp Tô cười tự giễu, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, lau lau máu khóe môi chảy ra, máu rất nồng đậm, giống như là tầng lắng đọng lại ở phía dưới cùng của thùng rượu nho.

Nhị sư huynh biết tình huống người này hiện tại rất không ổn, thấy hắn yên lặng suy nghĩ, nghĩ sinh tử quan cùng đạo của hắn lúc trước, vốn định nói nếu có chuyện gì, không ngại đi thư viện tạm lánh.

Nhưng hắn biết Diệp Tô kiêu ngạo, cho nên chỉ nói: "Trân trọng."

Diệp Tô nghe vậy cười to, vẻ mặt rất thoải mái, nói: "Chu du các nước tu đạo nhiều năm, cuối cùng phá phế chi thu, có thể được Quân Mạch nói tiếng trân trọng, cũng coi như không có phụ mình."

Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi Thanh Hạp.

Nhị sư huynh nhìn bóng lưng có chút cô đơn kia, kiếm sắt trong tay chậm rãi cắm vào trong đồng trống bên người.

Theo động tác này, trên khôi giáp của hắn xuất hiện vô số khe hở, sau đó từng mảng sụp đổ, mảnh kim loại cháy đen, nhìn qua giống như ngói vỡ thường thấy của thành Trường An.

Sau một lát, bên chân nhị sư huynh chất đầy mảnh khôi giáp, quần áo sớm bị máu tươi làm ướt sũng.

Phương bắc đồng trống là núi xanh khe xanh, phía nam là quân doanh liên miên hơn mười dặm.

Diệp Tô chưa đi hướng bắc, cũng chưa đi hướng nam, mà là đi hướng đông. Theo ngọn núi không ngừng đi, sẽ tới bờ Đại Trạch, ngồi thuyền qua Đại Trạch, liền có thể tới Tống quốc, đi tiếp sẽ là biển lớn.

Hắn không biết mình vì sao muốn đi hướng đó, chỉ là mơ hồ cảm thấy chỗ Đông hải hoặc là nói hướng Tống quốc, có chuyện hoặc là người nào đang hấp dẫn mình.

Ở nơi nào đó của đồng trống, Diệp Tô bị cản đường.

Ngăn hắn là một đóa hoa máu.

Tài Quyết thần bào màu đỏ máu lẳng lặng bay xuống, Diệp Hồng Ngư hỏi:

"Ngươi muốn đi đâu?"

Diệp Tô nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ta thua, cho nên đi giải sầu chút."

Diệp Hồng Ngư nói: "Ngươi hẳn là rõ ràng đã bị thương nặng, nếu không mau trị liệu, sẽ rất phiền toái. Tri Thủ Quan ở nam, thần điện ở nam, ngươi vì sao phải đi hướng đông?"

Diệp Tô tuy chưa nhìn thấy, nhưng cũng đoán được hai tay kia trong Tài Quyết thần bào đã nắm thành nắm đấm. Cảm giác được phẫn nộ trong lòng nàng lúc này, bởi vậy mà cảm thấy ấm áp.

Hắn cười nói: "Đã thành phế nhân, nào còn chữa khỏi?"

Hai nắm tay của Diệp Hồng Ngư quả thật đã nắm chặt, nàng quả thật rất phẫn nộ. Sau khi nghe được câu này, nàng càng thêm phẫn nộ, thậm chí phẫn nộ đến thân thể cũng run rẩy hẳn lên, thần bào màu máu run rẩy ở trong gió thu.

Hắn là huynh trưởng của nàng, là người nàng cả đời này kính yêu nhất, là thần tượng của nàng, là mục tiêu nàng từ thơ ấu đến bây giờ luôn đau khổ đuổi theo. Nàng vĩnh viễn nhìn bóng lưng hắn, muốn đuổi kịp lại mãi không thể đuổi kịp. Cho dù nàng đã thành Tài Quyết đại thần quan, lại vẫn là tiểu cô nương khóc kêu kia theo phía sau huynh trưởng...

Nhưng, lúc này hắn lại nói mình đã là một phế nhân...

Ngươi sao có thể là một phế nhân!

Ngươi sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế, bình tĩnh thừa nhận mình đã là một phế nhân!

"Ngươi cho dù không thể tu hành, từ nay về sau bình thường, nhưng ngươi vẫn bất phàm. Nản lòng thoái chí loại cảm xúc này, sao có thể xuất hiện ở trên người ngươi, kiêu ngạo cùng tự tin của ngươi đều đi nơi nào rồi?"

Trên mặt Diệp Hồng Ngư không có một tia cảm xúc, thanh âm lại đang run rẩy.

Diệp Tô lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Ta không phải Ninh Khuyết, cũng không phải Long Khánh. Ta không có quan hệ với Minh Vương, Hạo Thiên cũng sẽ không chúc phúc cho ta. Ta chỉ là Diệp Tô chăm chỉ tu hành, bình tĩnh qua ngày kia, cho nên phế chính là phế, tuyết sơn khí hải đều hủy, ta hiện tại đã là một người bình thường."

"Ta biết ngươi vì sao phẫn nộ."

Hắn mỉm cười tiếp tục nói, vẻ mặt trở nên phi thường ôn hòa: "Lúc trước ở bờ hồ bắc Yến, ta cản ngươi giết Long Khánh, ngươi bắt đầu hoài nghi, lại bởi vì ta không có dũng khí mà tức giận."

"Ngươi là muội muội của ta, dũng khí của ta lại còn ở dưới ngươi, đây quả thật là chuyện rất đáng tức giận. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ta thật ra rất sớm đã bắt đầu hoài nghi, nhưng nghênh đón thất bại hôm nay, ta lúc này luôn nhịn không được suy nghĩ, đây là Hạo Thiên trừng phạt đối với ta phải không."

Vẻ mặt Diệp Hồng Ngư khẽ thay đổi.

Diệp Tô bỗng nhiên cười ha hả, nói: "Cũng đã đến loại thời khắc này, còn nghĩ những chuyện không có ý nghĩa này làm gì? Chiến một trận ta đánh rất khoái hoạt, vậy là đủ rồi."

Diệp Hồng Ngư nói: "Chỉ có thắng lợi, mới có thể khiến ta cảm thấy khoái hoạt."

"Đó là ngươi và Ninh Khuyết, không phải chúng ta những người này."

Diệp Tô mỉm cười nói: "Giống ta và Quân Mạch người như thế chung quy vẫn là có chút lạc hậu."

Diệp Hồng Ngư không biết nên nói cái gì, nàng và Ninh Khuyết đại khái đời này đều rất khó lý giải. Trận chiến Thanh Hạp này, vì sao cuối cùng sẽ diễn biến thành loại cục diện này của hiện tại.

Diệp Tô nhìn ngọn núi cách đó không xa, bình tĩnh nói: "Ta lúc thiếu niên từng háo danh, lại may mắn chưa từng được hưởng đại danh. Cho nên cả đời đều ở trên thân kiếm, chỉ lấy kiếm luận. Ta có thể ở thế gian sắp xếp vào ba hạng đầu chỉ là có chút không khéo là, ba người chúng ta đều ở trên mảng đồng trống này."

"Thất bại không đáng sợ, những năm gần đây, ta cũng không chỉ thua một lần này. Chẳng qua hôm nay thất bại triệt để nhất, nhưng ta cũng không cho rằng cái này quá làm người ta bi thương, ngược lại ta cảm thấy đây là chuyện tốt.

Diệp Tô thu hồi ánh mắt nhìn Diệp Hồng Ngư, mỉm cười nói: "Thư viện trên bản chất vẫn là nhập thế chi đạo, cho nên thư viện chi đạo ở chỗ thực tế. Ta tuy thua, lại mơ hồ hiểu ra một số thứ rồi."

"Liễu Bạch lập tức sẽ ra tay, ngươi nên đi Thanh Hạp xem cuộc chiến, bởi vì một trận chiến này đối với người mà nói rất có ý nghĩa."

"Ngươi thì sao?"

"Từ hôm nay trở đi ta đã là người thường, kiếm? Chữ này rốt cuộc rời khỏi sinh mệnh của ta, đối với ta không bất cứ ý nghĩa nào nữa, ta sẽ có càng nhiều thời gian đi tự hỏi chuyện khác."

*****

Diệp Tô nói: "Tiếp tục theo đuổi kiếm đạo đi, một ngày nào đó ngươi sẽ vượt qua ta. Trên thực tế mấy năm nay ta luôn chờ ngươi đến vượt qua ta. Chẳng qua rất đáng tiếc là ta hiện tại tự mình rơi xuống. Chuyện này, ta hy vọng có thể được ngươi tha thứ."

Nói xong câu đó, hắn cười vươn tay, tháo xuống thần miện của Diệp Hồng Ngư, sau đó đem đầy đầu tóc đen của nàng vò rối giống như tổ chim, tỏ ra rất trẻ con.

Thân thể Diệp Hồng Ngư chợt cứng ngắc, nàng phi thường không thích ứng động tác này.

Nhiều năm như vậy, Diệp Tô chưa từng làm động tác trìu mến như vậy với nàng.

Nàng rất khẩn trương lại cảm thấy rất ấm áp, rất thỏa mãn.

Vì thế nàng thuận theo cúi đầu.

Diệp Tô rời khỏi.

Thẳng đến qua thời gian rất lâu Diệp Hồng Ngư mới ngẩng đầu lên, vẫn quyến luyến cảm thụ lúc trước.

Nàng nhìn bóng lưng dần dần biến mất, thương cảm sâu trong đôi mắt vừa hiện đã ẩn.

Mười mấy chấp sự Tây Lăng thần điện Tài Quyết Ti và mấy tên Tây Lăng thần vệ xuất hiện ở quanh người nàng.

"Bảo vệ tốt hắn."

Mặt nàng không chút thay đổi nói, sau đó xoay người đi về phía chỗ Thanh Hạp.

Nàng không phẫn nộ, bởi vì đây là một trận đấu công bằng. Huynh trưởng được đền bù mong muốn, có thể nói khoái ý. Hơn nữa chính như Diệp Tô nói trước khi rời khỏi, lúc này Liễu Bạch nên ra tay rồi.

Bởi vì Quân Mạch vừa mới chiến thắng Diệp Tô, không hề nghi ngờ là Quân Mạch cường đại nhất.

Nhị sư huynh ngồi ở dưới lều, lẳng lặng nhìn phương hướng đồng trống.

Mảnh khôi giáp lưu lại ở trên người hắn được Mộc Dữu cẩn thận nhặt ra. Sau đó nàng cởi xuống mũ giáp, bắt đầu một lần nữa chải đầu thay hắn, chỉ là động tác rõ ràng có chút gượng gạo.

Tay trái Vương Trì cầm một bình thuốc, tay phải cầm một bọc giấy đường cát trắng, ở bên cạnh nói: "Thuốc này sức quá lớn, cho nên đặc biệt đắng, sư huynh ngươi nếu uống không trôi, thì nuốt với đường."

Nhị sư huynh nhìn đường cát trắng trong tay hắn, không vui nói: "Sinh tử bất luận, huống chi thuốc đắng?

Nói xong câu đó, hắn tiếp nhận nước thuốc trong tay Vương Trì sớm để tới nhiệt độ tốt nhất, như tráng sĩ uống rượu nuốt vào trong bụng. Vẻ mặt không thấy khác thường, hai hàng lông mày lại có một chút run rẩy.

Có thể khiến hắn không thể khống chế vẻ mặt, có thể thấy bát thuốc đen như mực này phải khó uống cỡ nào.

Vương Trì vẻ mặt đau khổ đem bao giấy đưa qua.

Nhị sư huynh ăn đường xong, búi tóc cũng đã chải xong.

Mộc Dữu cầm gương quơ quơ ở trước mặt hắn, liền đem gương thu lại, thay hắn đem mũ cao buộc kĩ.

Kiếm sắt ở trên là không ngừng bị đập, lục sư huynh vung mồ hôi như mưa.

Mộc Dữu hỏi: "Cần nghỉ một chút hay không?"

Nhị sư huynh đứng dậy, ở dưới sự trợ giúp của nàng mặc vào viện phục thư viện, nói: "Không nghỉ được."

Không nghỉ được, là không thể nghỉ, bởi vì nghỉ thì nhụt chí.

Không nghỉ được, là nghỉ mà không được, bởi vì đối thủ sẽ không cho ngươi nghỉ.

Một chiếc xe ngựa đến từ phương nam, thẳng hướng Thanh Hạp.

Xe ngựa rất yên tĩnh, không có xa phu.

Người ở trong xe.

Xe ngựa đỗ ở trên đồng trống phía trước Thanh Hạp.

Cái xe ngựa này vốn có thể không đến, nhưng vẫn là đến.

Những lời này có hai ý tứ -- người kia trong xe có thể không đến, hoặc là nói kiếm của người kia có thể không đến, bởi vì kiếm của người kia, có thể tới ngoài vạn dặm.

Người trong xe là Liễu Bạch.

Hắn là thế gian đệ nhất cường giả giới tu hành công nhận, được tôn xưng là Kiếm Thánh. Hắn là chí cường giả thật sự, mặc dù là những thế ngoại cao nhân không thể biết kia, cũng không chắc là đối thủ của hắn.

Nhất là lúc kiếm ở trong tay, phạm vi một thước trước người hắn là lĩnh vực tuyệt đối của hắn. Cho dù là quan chủ Tri Thủ Quan cùng đại sư huynh nhân vật tầng thứ bực này, cũng không thể vào.

Ở rất nhiều người xem ra, bao gồm nhị sư huynh cũng cho rằng như vậy. Lấy tuyệt thế thiên phú của Liễu Bạch, chỉ cần hắn muốn, hắn đã sớm có thể vượt qua ngũ cảnh bậc cửa đó, chẳng qua hắn không muốn mà thôi.

Trong xe ngựa truyền ra tiếng của Liễu Bạch.

"Ngươi muốn nghỉ một lát hay không?"

Nhị sư huynh nhìn cái xe ngựa kia ngoài mấy trăm trượng, dùng ngón tay thon dài đem dây thừng buộc hẳn hoi ở cần cổ, nói: "Ta không biết sau khi nghỉ trận, còn có thể tự tin giống như hiện tại hay không."

Liễu Bạch ở trong thùng xe nói: "Như thế thì không nghỉ nữa."

Nhị sư huynh nói: "Nếu hai ngày trước chiến với tiên sinh, ta chắc chắn thua không thể nghi ngờ, cảm tạ tiên sinh đợi tới lúc này mới xuất kiếm."

Liễu Bạch nói: "Ta cũng muốn cảm tạ ngươi giữ lại tính mạng đệ tử không nên thân của Kiếm Các."

Đối thoại cùng trao đổi trước Thanh Hạp rất bình tĩnh, ôn hòa hơn nữa tràn ngập thiện ý. Vô luận nghe như thế nào, cũng nghe không ra hương vị giương cung bạt kiếm, đối mặt sinh tử loại khẩn trương đó.

Thư viện và Kiếm Các vốn không có thù hận gì. Liễu Diệc Thanh tuy bị Ninh Khuyết đâm mù hai mắt, đó cũng là quyết đấu công bằng, lấy khí độ thân phận của Liễu Bạch nào sẽ bởi vậy mà tức giận.

Đây cũng chính là việc thư viện không hiểu.

Nhị sư huynh nhìn cái xe ngựa kia trên đồng trống, hỏi: "Tiên sinh vì sao phải đến?"

Thùng xe im lặng, qua thời gian rất lâu mới truyền ra Liễu Bạch trả lời.

"Phu tử cũng không được, ta lại như thế nào?"

Nhị sư huynh trầm mặc một lát, nói: "Sư phụ nói đúng, ông quả nhiên không phải không gì không biết không gì không làm được. Bởi ông đại khái sẽ không nghĩ đến, sau khi ông rời khỏi, lòng tin của nhân gian sẽ bởi vậy yếu đi rất nhiều."

"Lại nói ta dù sao cũng là thần điện khách khanh."

Tiếng Liễu Bạch từ trong xe ngựa tiếp tục truyền ra: "Cả thế gian phạt Đường, ta thân là người Tấn chung quy phải bày tỏ một ít thái độ. Có thể tranh tài một hồi với thư viện, cũng là tâm nguyện của ta."

"Nay thế gian còn đáng giá ta ra tay, chỉ là ngươi và Lý Mạn Mạn hai người."

Những lời này ra từ miệng Kiếm Thánh Liễu Bạch, là vô cùng tôn trọng đối với thư viện.

Nhị sư huynh lại không đồng ý, lắc đầu nói: "Nếu có chút cơ hội ta nghĩ tam sư muội nhất định rất muốn hướng tiên sinh ngài thỉnh giáo."

Nghe những lời này, Liễu Bạch trầm mặc, xe ngựa lần nữa trở nên im lặng hẳn đi.

Không biết qua bao lâu, trong xe mới truyền ra thanh âm có chút khiếp sợ của hắn.

"Thì ra Lâm Vụ luôn ở thư viện."

Nhị sư huynh nói: "Tam sư muội nay đã không còn cái tên này."

Không hổ là đương thời đệ nhất cường giả Liễu Bạch, vô luận trí tuệ hay là tư duy nhanh như kiếm của hắn. Chỉ nghe được một câu, đã suy luận ra vị hai mươi ba năm thiền thần bí kia thì ra ở thư viện.

Không hề nghi ngờ đây là một tin tức làm người ta rung động nhất hơn hai mươi năm qua của giới tu hành. Mặc dù là hắn, ở sau khi nghe được bí mật này, cũng không tránh khỏi cảm thấy cực kỳ rung động.

"Xem ra đạo môn chung quy vẫn là đã xem nhẹ thư viện."

Liễu Bạch nói: "Hùng Sơ Mặc tên ngu xuẩn kia đi thư viện chắc chắn thua không thể nghi ngờ. Ta lại không biết người kia lại cũng ở thư viện, như vậy nay nghĩ hẳn kết cục của hắn tất nhiên so với ta còn thảm hơn."

Những lời này cũng có hai tầng ý tứ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)