Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 783

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 783: Có người xông núi
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Quanh tế đàn rất im lặng, rất nhiều người đều đã biết thân thế Trần Bì Bì, chỉ là không có ai dám nói, bởi vì ở bọn họ xem ra, cái này đại biểu đấu đá nội bộ đạo môn đã đến tình trạng ngươi chết ta sống lại không ngờ vào lúc này bị người tới từ Nam Hải trực tiếp vạch trần, biểu cảm trên mặt mười mấy lão thần quan trở nên phức tạp hẳn lên.

Viện trưởng Thiên Dụ viện thấy không khí nơi đây biến hóa, biết không thể mặc kệ người này nói tiếp, bằng không ai cũng không biết những người vẫn kính sợ Tri Thủ Quan trong thần điện sẽ làm những gì.

Hắn lớn tiếng quát: "Người này quả thật là con của quan chủ, nhưng lại bái vào môn hạ phu tử, làm đệ tử thư viện tầng hai, chỉ bằng một điểm này đã tội ngang phản giáo, có tư cách gì không chết!"

Cô gái Nam Hải Tiểu Ngư nghe lời này, mới biết được Tây Lăng thần điện thật muốn giết Trần Bì Bì, không hoàn toàn là bẫy phục giết thư viện, sắc mặt không khỏi đột nhiên tái đi, quát: "Ai dám giết nam nhân của ta!"

Trần Bì Bì đối với bọn người Nam Hải tộc mẫu thân không có cảm giác thân cận gì, đối với Diệp Hồng Ngư càng không có hảo cảm gì cho nên hắn luôn đang say sưa xem kịch. Tây Lăng thần vệ trông coi hắn không chịu nổi hắn giày xéo, tuy không có khả năng thực lấy hạt dưa tới cho hắn ăn, nhưng đã rót bát nước sạch cho hắn.

Hắn lúc này đang bưng bát uống nước, vui sướng hài lòng nhìn Tây Lăng thần điện cùng bọn người Nam Hải giương thương múa kiếm, thầm nghĩ trước khi chết còn có thể xem một vở kịch lớn như vậy, thật sự là không uổng công cuộc đời này.

Không ngờ ngay sau đó, hắn liền nghe được cô gái Nam Hải cao giọng hô lên câu nói kia... Nam nhân? Nam nhân của ai? Ta là nam nhân của người?

"Phốc" một tiếng, Trần Bì đem nước trong miệng phun hết, trên vạt áo trước của viện phục mảng ướt sũng.

Hắn nhìn cô gái trước tế đàn, ai oán nghĩ nhận thân thích cũng thế thôi, sao có thể xằng bậy như vậy? Xem kịch xem đến cuối cùng mình thành nam nhân vật chính trong kịch, vậy lại tính thế nào đây?

Quanh tế đàn lần nữa trở nên im lặng hẳn đi, hôm nay số lần bãi trước Đào sơn im lặng quá nhiều, tất nhiên là bởi vì xuất hiện quá nhiều việc làm người ta rung động không nói nên lời.

Tiểu Ngư nhìn phía Trần Bì Bì nói, : " Biểu ca, ngươi kiên trì một chút nữa."

Chưởng giáo biết quan hệ của Trần Bì Bì cùng Nam Hải nhất mạch, người khác không biết, nghe được cô gái Nam Hải hô lên nam nhân của ta, không khỏi kinh ngạc, lúc này nghe được nàng gọi Trần Bì Bì là biểu ca, lại nhớ đoạn lời lúc trước nàng từng nói, liền hiểu trong câu nói kia nhắc tới gã Tri Mệnh trẻ tuổi, đó là Trần Bì Bì.

Trần Bì Bì cũng rất kinh ngạc, nghe cô gái nói, bưng bát nước theo bản năng gật gật đầu, sau đó mới phát hiện không nên gật đầu, chẳng lẽ phụ thân lại cũng chơi đùa chỉ phúc vi hôn cái trò này?

Chiến tranh Tây Lăng thần điện và Nam Hải nhất mạch sắp bắt đầu, trên thực tế hai bên đều không muốn bắt đầu, bởi vì bọn họ đều thuộc về đạo môn, đối thủ của bọn họ đều nên là thư viện mới đúng

.

Thế cục phát triển đến lúc này, có thể giải quyết vấn đề, chỉ còn lại có chưởng giáo đại nhân. Tri Thủ Quan sau khi mất đi Hạo Thiên ân sủng, chưởng giáo đã là chủ chung của Hạo Thiên đạo môn.

Chưởng giáo đại nhân hôm nay biểu hiện rất kỳ quái, bởi vì từ đầu tới cuối hắn chưa từng nói gì, vẫn duy trì trầm mặc, hoàn toàn khác với hình tượng nóng nảy dễ giận trong lời đồn.

Không ai biết đó là bởi vì hắn tự nhận là đã không là mình trước kia nữa.

Rất nhiều năm trước, lúc Hùng Sơ Mặc còn chưa phải chưởng giáo Tây Lăng, chỉ là một gã thần quan bình thường, từng theo tiên sư đi xa hoang nguyên truyền đạo, ở nơi đó hắn gặp kẻ địch cả đời của mình Ma tông tông chủ Lâm Vụ, chính là trong lần gặp này, bụng hắn bị Lâm Vụ làm bị thương nặng, từ đó không thể giao hợp nữa.

Không thể giao hợp đối với người tu hành mà nói cũng không hẳn là chuyện xấu, Hùng Sơ Mặc từ ngày đó tuyệt ham muốn con người, cần cù tu hành, cuối cùng lấy thiên lý nhập đạo, mới có vinh quang hôm nay. Kẻ địch cả đời của hắn Lâm Vụ tu hành nhị thập tam niên thiền, cuối cùng trở thành thư viện tam sư tỷ Dư Liêm, hắn cũng ngồi trên Tây Lăng chưởng giáo vị trí.

Nhưng chuyện này chung quy có ảnh hưởng rất lớn với tính tình hắn, kết quả tồn thiên lý diệt nhận dục, cũng không phải ham muốn con người thật có thể đã biến mất không dấu vết, ngược lại dục vọng giấu ở sâu trong thân thể hắn trở nên càng ngày càng mãnh liệt, cho đến lệch lạc, cho nên trong những năm qua, hắn mới sẽ tỏ ra nóng nảy dễ giận như vậy.

Hùng Sơ Mặc thích hình tượng mình cao lớn, lại không thích hình tượng nóng nảy dễ giận của mình.

Thân là Tây Lăng chưởng giáo, hắn từng nhìn thấy nhân vật đỉnh phong giới tu hành giống mình, những người đó vô luận là ba vị đại thần quan hay là Liễu Bạch hoặc ai, đều có khí độ tông sư tĩnh nhã, hắn cũng rất muốn như vậy nhưng không làm được, bởi vì trong bụng hắn luôn có quầng lửa không phát tiết được, đốt hắn thật sự khó nhịn.

Thẳng đến gần đây Hạo Thiên buông xuống nhân gian, ban hắn phúc duyên, hắn đứng tựa lưng trời xanh, vô địch nhân gian, tâm niệm thông suốt, liền cho rằng mình nên có chút tác phong vân đạm phong thanh.

Truyền nhân Nam Hải đại thần quan đột nhiên tới Đào sơn, hắn căn bản không để ý chút nào, cho dù biết rõ những người này khẳng định có liên quan với quan chủ, những người này vẫn không có tư cách vào tầm nhìn của hắn. Nếu bọn người Nam Hải thực dám đối kháng ý chí Hạo Thiên, phá hoại quang minh tế, hắn tất nhiên có thể cường lực trấn áp.

Cho nên hắn bình tĩnh trầm mặc, tỏ ra sâu không lường được, cao không thể với tới như vậy.

Sứ mệnh của quang minh tế là mở ra thông đạo Hạo Thiên thần quốc, nhưng đối với hắn mà nói nếu thất bại cũng không có gì, hắn thành kính hy vọng mình có thể vĩnh viễn hôn đất trước chân Hạo Thiên.

Hắn càng để ý hơn là ở trên quang minh tế tiêu diệt thư viện, hình ảnh hắn muốn nhìn thấy nhất là, lúc nhị thập tam niên thiền hiện thân, hắn phất tay thắng, sau đó lấy tư thái tiêu sái chấn nhiếp nhân gian.

Rất đáng tiếc, người thư viện mãi chưa tới, Lâm Vụ đáng chết kia không chịu xuất hiện. Ngươi đã là kẻ địch cả đời ta, vì sao ở loại thời khắc này không ra phối hợp ta?

Chưởng giáo cách vạn tầng màn vải bên xe kéo, nhìn phía dãy núi mênh mang xa xa, thấy giữa núi lá thu đỏ vàng đẹp thê lương, chỉ cảm thấy rất tịch mịch, tâm tình mất mát không thể nói nên lời.

Hắn hôm nay nói câu đầu tiên.

Tiếng như sấm mang theo khinh miệt cùng tiếc nuối không chút nào che dấu, còn có vài phần tịch liêu, xuyên qua vạn tầng rèm vải bên xe kéo, ở giữa Đào sơn quanh quẩn không ngừng.

"Thư viện không có ai rồi."

Ý tứ những lời này phi thường rõ ràng.

Toàn bộ nhân gian đều biết quang minh tế là một bố cục Tây Lăng thần điện bố trí vì thư viện, mà sau khi phu tử ở bờ Tứ Thủy lên trời, thư viện và đạo môn ở Thanh Hạp, ở Trường An, ở các nơi của nhân gian tranh chấp giết nhau, nhìn như cường đại, thực ra trả giá cực nặng nề, biết rõ quang minh tế là bố cục, phá như thế nào?

**Nguồn đả tự: **

Nhưng nếu phu tử còn sống, Kha Hạo Nhiên còn sống, mặc dù bọn họ không có thân tuyệt thế cảnh giới khó có thể tưởng tượng đó, chẳng lẽ bọn họ có thể trơ mắt nhìn đệ tử thư viện chết?

Chưởng giáo nói thư viện không người, nói không phải thư viện hiện tại thực lực bị thương nặng, mà là nói ở sau phu tử cùng Kha Hạo Nhiên, thư viện không ai có dũng khí xông thẳng Đào sơn nữa.

Trong thần liễn màu máu, Diệp Hồng Ngư luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Triệu Nam Hải và viện trưởng Thiên Dụ viện kịch liệt tranh luận không thể làm vẻ mặt nàng có chút biến hóa, khi cô gái Nam Hải Tiểu Ngư nói Trần Bì Bì là nam nhân của nàng, khóe môi nàng khẽ nhếch lộ ra một tia cười châm chọc, lúc chưởng giáo nói thư viện không người, ý trào phúng trong nét cười của nàng lại là càng lúc càng đậm.

Nàng biết Ninh Khuyết ở ngay Đào sơn, chỉ là không biết hắn lúc này ở nơi nào, nàng biết hắn cuối cùng khẳng định sẽ ra tay, chỉ là không biết lúc hắn bùng nổ hướng ai ra tay trước hết.

Đột nhiên nàng mở mắt, sâu trong đôi mắt xinh đẹp tinh huy hơi lóe lên. Truyền nhân Nam Hải đại thần quan, lúc trước cũng không thể làm lnàng mở mắt, là ai khiến nàng giật mình như thế? Chẳng lẽ Ninh Khuyết ra tay rồi?

Cùng lúc Diệp Hồng Ngư ở trong thần liễn mở mắt, trên đường núi ngoài Đào sơn truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, tựa như có người đang chạy, ngay sau đó truyền đến là tiếng kim loại va chạm nặng nề.

Trên bãi trước mấy vạn tín đồ Hạo Thiên ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy lúc trước trận thế ở tập kết xong thần điện kỵ binh có chút loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy một màn khói bụi nhanh chóng tiến lên.

Ngay sau đó tiếng nơi đấy truyền đến trở nên rõ ràng hơn chút, quả thật là có người đang chạy, ở trong kỵ binh dày đặc như rừng lao lên tốc độ cao, mà những tiếng kim loại va chạm đó thì là từ binh khí.

Tiếng cảnh báo của thần điện chấp sự từ xa xa vang lên: "Có người xông vào núi!"

Quanh tế đàn cường giả tu hành cùng các khách tôn quý khẽ nhíu mày, nhìn khói bụi nơi đó dần dần bốc lên, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, chẳng lẽ thực sự có người đang xông vào núi?

Tây Lăng thần điện liền ở trên Đào sơn, không biết cất dấu bao nhiêu cường giả, chỉ là thần điện kỵ binh và Tây Lăng thần vệ đã đủ để giết chết hầu như toàn bộ kẻ xâm nhập, ngàn vạn năm qua trừ phu tử từng làm được, ai có thể xông lên Đào sơn?

Các thần quan Nam Hải đã tới được bãi trước, đó là bởi vì bọn họ vốn là đạo môn chính thống, khách về Đào sơn, được Hạo Thiên cho phép, lúc này người đang xông vào Đào sơn là ai?

Một lát sau khói bụi dưới núi càng lớn, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, càng lúc càng dồn dập, mà tiếng bước chân của người xông lên núi thì biến mất không dấu vết, xem ra đã lâm vào khổ chiến.

Nghe nói có người xông lên núi, người quanh tế đàn không khỏi khiếp sợ, bởi vì núi này không phải núi khác, mà là Đào sơn, nhưng một lát sau cảm xúc của bọn họ liền bình tĩnh xuống.

Khói bụi dần dày lên, tiếng giao chiến dần dày lên, tình hình chiến đấu nhìn như kịch liệt, ngược lại nói rõ người xông lên núi đã lâm vào khổ chiến, nơi đó còn chỉ là ngoại vi Đào sơn đề phòng lơi lỏng nhất, bởi vậy có thể thấy được thực lực của người tới như thế nào.

Hơn nữa giống Kim trường quốc sư hoặc phật tông Thất Niệm cường giả như vậy chỉ hướng chỗ khói bụi bốc lên nhìn một cái, liền đã xác nhận, người nọ nhiều nhất tiêu chuẩn Động Huyền đỉnh phong.

Lúc trước Diệp Hồng Ngư chuẩn bị ra lệnh Tài Quyết thần điện trực tiếp nghiền ép bọn người Nam Hải, hai ngàn hộ giáo kỵ binh đã tập kết thành trận, mặc dù bởi vì địa hình không thể xung phong, vẫn không phải người cảnh giới như thế có thể xông phá, cho nên mọi người mặc dù có chút tò mò thân phận người xông lên núi, lại không lo lắng nữa, có chút Tây Lăng thần quan càng là không khỏi đùa cợt nghĩ, không biết là dã tu điên nơi nào đến, ngay cả những kỵ binh ngoại vi nhất cũng đánh không lại, lại còn muốn xông vào Đào sơn nhất cử thành danh, thật là si tâm vọng tưởng đến cực điểm.

Người xông lên núi đã không cần lo lắng, trọng điểm quan sát nơi đây vẫn là dừng ở chỗ Trần Bì Bì trên tế đàn đá trắng, mọi người đều muốn biết, đối mặt các truyền nhân Nam Hải đại thần quan chất vấn, chưởng giáo đại nhân sẽ làm ra đáp lại như thế nào, là tiếp tục bảo trì thái độ bình thản lúc trước hay là nổi giận trấn áp?

Ngay tại lúc này, ngoài bãi trước Đào sơn trên chiến trường nơi đó bỗng vang lên một tiếng ca, nơi đó cách tế đàn còn cực xa, tiếng ca truyền tới nơi đây liền đã không thể nghe rõ từ ngữ cụ thể, chỉ có thể nghe ra tiếng ca đó trong trẻo dễ nghe, lại làm tâm thần người ta mở rộng, giống như trong lời ca có cỏ xanh mọc vạn dặm.

Người quanh tế đàn theo bản năng quay đầu nhìn lại, mấy vạn tín đồ trên bãi trước Đào sơn cũng nhìn phía chỗ khói bụi nổi lên, nghe tiếng ca non nớt lại thoáng đãng này, tưởng tượng bộ dáng cô gái ca hát.

Người xông lên núi lúc này đang khổ chiến, vì sao còn có tâm tình ca hát?

Mọi người một lần nữa nhìn phía phía trước đường lên núi phía dưới bãi trước, nơi đây có mấy người chưa từng thu hồi ánh mắt. Trong thần liễn, Diệp Hồng Ngư lẳng lặng nhìn nơi đó, trên mặt không có cảm xúc gì. Trong đám người, Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn chỗ đó, bắt đầu thong thả hít sâu. Trên tế đàn, Trần Bì Bì si ngốc nhìn chỗ đó, tay phải bưng bát nước run lên nhè nhẹ.

Bọn họ biết người xông lên núi là ai, cũng biết vì sao muốn ca hát, bởi vì người Hoang đều thích ca hát, nhất là ở trước khi chiến đấu chết chắc, luôn thích lấy ca tăng chí.

Còn có người nhìn chỗ khói bụi bốc lên.

Tang Tang đứng ở trước Quang Minh thần điện, khoanh tay nhìn dưới núi, lúc này trên núi trống không một người, hai thị nữ kia ở trong thiên điện, bóng dáng nàng tỏ ra có chút cô đơn.

Nàng nhìn nơi đó, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì.

...

Mọi người nhìn khói bụi bốc lên, nghe tiếng ca trong trẻo đẹp đẻ lại tràn ngập ý tứ thiết huyết, giống như nhìn thấy vô số thiết kỵ, đang ở trên hoang nguyên vạn dặm chạy băng băng xung phong.

Đột nhiên, trong tiếng ca xuất hiện một thanh âm không hài hòa, đó là tiếng va chạm nặng nề kịch liệt, chỉ thấy một con ngựa chiến thần tuấn bị húc tới giữa không trung, sau đó chợt bị xé rách thành mười mấy mảnh thịt, vô số máu tươi từ trên không rải xuống, giống như mưa rơi trên mặt đất, tiếng "bốp bốp" truyền tới rất xa.

Mọi người quanh tế đàn nghe được tiếng va chạm nặng nề đó, nghe được con ngựa chiến kia ở trên không hí thảm, nghe được tiếng máu rơi xuống, thậm chí nghe được tiếng lúc thân thể cường kiện của con ngựa chiến bị xé rách.

Tiếng va chạm nặng nề càng lúc càng dày đặc, dần nối liền lại một chỗ, một lần này không có ai cho rằng người nọ xông lên núi là lâm vào khổ chiến nữa, bởi vì mọi người nghe rất rõ ràng, những tiếng va chạm đó có chút trầm, có chút phá, nói rõ mỗi lần va chạm đều là binh khí trong tay người xông lên núi đập hổng khối giáp của một gã thần điện kỵ binh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)