Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 793

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 793: Quân Mạch nhất bộ, nam lai nhất tiễn
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Trong trấn nhỏ đó có tửu đồ cùng đồ tể, hai người kia là đối thủ thư viện kiêng kị nhất, cũng là uy hiếp lớn nhất của thành Trường An. Hắn quả thật rất muốn thử có thể giết chết đối phương hay không.

Nhưng hai người đó dù sao cũng là đại tu hành giả từng trải qua vĩnh dạ, có thể thành công tránh né Hạo Thiên mấy vạn năm thời gian, có thể thấy cảnh giới cao thâm cỡ nào thủ đoạn ẩn nấp cường đại cỡ nào.

Người tu hành Tri Mệnh cảnh, đối với mệnh đề phía trước có thể xuất hiện biến chuyển cũng sẽ sinh ra cảm ứng gần như trực giác nào đó, huống chi là người tầng thứ như tửu đồ cùng đồ tể.

Lúc Ninh Khuyết giơ lên cây cung sắt nhắm trấn nhỏ tửu đồ và đồ tể đã sớm cảm giác được, hơn nữa làm ra ứng đối của mình. Tửu đồ chuẩn bị đi, đồ tể giơ lên dao mổ của mình.

Sau khi quan chủ biến thành phế nhân, tửu đồ là người nhanh nhất trên thế giới này, hắn so với đại sư huynh còn nhanh hơn, hắn có Vô Cự cảnh giới cũng có thủ đoạn Vô Lượng, trừ phi bị người ta vây khốn, rất khó bị giết chết.

Đồ tể thì luôn là người cường đại nhất trên thế giới này, vô luận lực lượng hay là cường độ thân thể, trừ giảng kinh thủ tọa của Huyền Không tự không ai có thể đánh đồng với hắn, Dư Liêm cũng không được.

Tửu đồ đã chuẩn bị sẵn rời khỏi, đồ tể giơ lên dao mổ, Nguyên Thập Tam Tiễn của Ninh Khuyết đã không thể làm được tất sát. Đã không thể tất sát, vậy thì không thể bắn.

Không phải bởi vì số lượng mũi tên sắt của hắn hiện tại quá ít, quá trân quý. Đối với thư viện mà nói, nếu có thể thu gặt tính mạng hai người tửu đồ, đồ tể, giá nào cũng đồng ý trả giá.

Nguyên nhân Ninh Khuyết không bắn rất đơn giản. Đã không thể bắn chết, thì không cần bắn, chuyện không có tuyệt đối nắm chắc, lại phải phiêu lưu thật lớn, hắn xưa nay rất ít làm.

Cái gọi là phiêu lưu tất nhiên là bắn không chết đối phương, lại chọc giận đối phương.

Đối với cái này hắn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không phải quá mức, bởi vì thư viện muốn thử, còn chưa từng mất đi bình tĩnh, có nguyện vọng nhưng không phải dã vọng.

Hơn nữa thư viện sớm có an bài đối với tửu đồ cùng đồ tể.

Mũi tên sắt trong tay Ninh Khuyết, lúc này nhẵm phương hướng tây bắc, nơi đó hẳn là quận Thanh Hà.

Lúc mũi tên sắt chậm rãi di chuyển, không khí trước Đào sơn trở nên càng thêm khẩn trương.

Đến lúc này, vẫn không ai biết hắn muốn bắn ai.

Thật ra bản thân Ninh Khuyết cũng không biết, bởi vì ở trong cảm giác của hắn, quận Thanh Hà chỗ đó, chỉ là khu vực cực không bắt mắt trong vùng biển khơi nhân gian này, bên trong không có bất cứ điểm sáng ngời nào.

Đột nhiên, trong mắt hắn xuất hiện một điểm sáng.

Vì thế, hắn buông dây.

Quân Mạch cùng Mộc Dữu đứng ở bờ sông Phú Xuân, nhìn bờ bên kia những tòa nhà hoa mỹ nọ, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hắn hỏi: "Xem hiểu chưa?"

Mộc Dữu từ trong vải thêu rút ra kim thêu hoa kia, nói: "Có chút phiền phức, nhưng không khó."

Quân Mạch nói: "Vậy thì đi đi!"

Mộc Dữu nghe bờ kia sông truyền đến tiếng tụng tế, nhíu lại lông mày nhỏ, nói: "Trong kế hoạch của tiểu sư đệ, không có việc của hai người chúng ta."

Quân Mạch nói: "Hắn đã xem nhẹ các phiệt, Vương Cảnh Lược không làm được chuyện này."

Ở trong kế hoạch ban đầu của thư viện, Ninh Khuyết đi Tây Lăng, đại sư huynh đi trấn nhỏ, ở trước Thanh Hạp bị thương rất nặng, nhị sư huynh nên tọa trấn Trường An, bảo đảm an nguy phía sau.

Lúc này hắn lại xuất hiện ở quận Thanh Hà, thư viện liền tương đương là trống rỗng không có ai.

Lúc này Vương Cảnh Lược đang ở trong Thôi viên bờ sông Phú Xuân, hôm nay các đại nhân vật các họ quận Thanh Hà gặp nhau, chính là bởi vì Tây Lăng thần điện tổ chức quang minh tế, bọn họ tuy bởi vì thế cục trong quận khẩn trương, rất nhiều người không thể đi Đào sơn tế bái, vì thế lựa chọn ở trong Thôi viên tiến hành nghi thức tương quan.

Hắn thông qua Thôi Hoa Sinh mới tiến vào Thôi viên, nhìn các đại nhân vật các phiệt vẻ mặt thành kính bên dòng suối, khuôn mặt nhăn lại có chút lợi hại, bởi vì thẳng đến lúc này, hắn cũng chưa nhìn ra rốt cuộc ai mới là mục tiêu của mình.

Quận Thanh Hà đó là các họ, các họ thống trị dựa vào là lịch sử cùng tộc quy, nhưng thật sự có thể khiến quận Thanh Hà dám có gan phản bội Trường An, lại là hai đại Tri Mệnh bờ sông Phú Xuân.

Không có bao nhiêu người biết hai đại cao thủ Tri Mệnh của các họ quận Thanh Hà là ai, Vương Cảnh Lược cũng không biết, mặc dù hắn biết, cũng rất khó hoàn thành nhiệm vụ Ninh Khuyết giao cho hắn.

Ngay tại lúc này, có gió tới từ phương nam, trong gió không có hơi ẩm của Đại Trạch. Trong sân nhà những người tu hành số lượng không nhiều cảm giác được một loại thần thánh trang nghiêm.

Hoa mùa thu bờ suối bịt kín một tầng hào quang nhàn nhạt, tỏ ra đặc biệt thánh khiết.

Dưới hành lang trú mưa có một lão giả, đó là người nào đó không biết tên của chi thứ Tống phiệt, người này đã già rồi vẫn nửa cúi đầu ngủ gà ngủ gật, lúc này lại bỗng nhiên mở mắt.

Thần phù động Đào sơn, Thiên Khải kinh nhân gian, toàn bộ người tu hành đều biết trên Đào sơn xảy ra một việc lớn, bởi vì bọn họ cảm giác được thiên địa nguyên khí đã xảy ra biến hóa kịch liệt.

Trình độ chính xác của loại cảm giác này dựa vào cảnh giới bản thân người tu hành, giống tửu đồ, đồ tể loại đại tu hành giả cảnh giới này, tự nhiên có thể cảm giác rõ ràng hơn, Động Huyền đỉnh phong như Vương Cảnh Lược, lại chỉ có thể đoán được đại khái.

Đoán được đại khái, với hắn mà nói là đủ rồi. Ở trong ước định của hắn cùng Ninh Khuyết, chỉ cần cảm giác được chuyện này, như vậy đó là thời khắc phát động.

Vương Cảnh Lược luôn nhìn chăm chú toàn bộ động tĩnh nơi đây, thấy hình ảnh này, trong lòng "ầm" một tiếng biết mình rốt cuộc tìm được một người, chỉ là sau đó như thế nào mới có thể bức đối phương phóng thích ra toàn bộ cảnh giới?

Hắn được xưng vô địch Tri Mệnh trở xuống, nhưng chính như Trần Bì Bì năm đó nói, chung quy cũng chỉ là vô địch Tri Mệnh trở xuống, một gã cường giả Tri Mệnh cảnh ở lúc đối mặt hắn, hoàn toàn không cần phóng thích toàn bộ cảnh giới.

Ngay tại lúc này, một nam tử đầu đội nón cầm trượng cùng một nữ tử mặc áo đỏ xuất hiện ở bờ suối trong Thôi Viên bờ sông Phú Xuân, nhưng không ai thấy rõ bọn họ là xuất hiện như thế nào.

Trong Thôi viên vang lên tiếng cảnh báo dồn dập, chung quanh vang lên tiếng vỏ đao va chạm, trong hồ nước sân nhà, mơ hồ có một đạo trận ý cực xa xưa chậm rãi phóng thích ra.

Lão giả Tống phiệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía đôi nam nữ này bên bờ suối.

Quân Mạch chưa nhìn lão giả Tống phiệt này, tuy hắn rõ ràng đối phương chính là một trong những Tri Mệnh tiểu sư đệ tìm kiếm, nhưng không phải người hắn muốn tìm. Hắn muốn tìm người cường đại hơn kia.

Nhữ Dương Thôi thị chính là đứng đầu bảy họ quận Thanh Hà, Thôi viên là sản nghiệp của bọn họ. Tộc trưởng Thôi Thực tất nhiên là người địa vị cao nhất kia, nhưng hôm nay ở trong Thôi viên, hắn từ đầu tới cuối chỉ có thể đứng.

Bởi vì Thôi lão thái gia ngồi, hắn kẻ làm con này liền chỉ có thể đứng.

**Nguồn đả tự: **

Thôi lão thái gia năm đó ở trong thành Trường An từng làm đại học sĩ, còn từng làm tể tướng một nhiệm kì lúc vinh quang nghỉ hưu được ban thái sư, cho nên hắn ngồi là ghế bành, uống là trà học sĩ.

Nhìn đôi nam nữ kia bên bờ suối, Thôi lão thái gia chậm rãi buông trà trong tay, trên mặt toát ra cảm xúc rất phức tạp, có chút ngơ ngẩn, có chút sợ hãi, lại có chút trào phúng.

Nhìn thấy tay áo trống rỗng của nam tử kia, hắn đã biết thân phận đối phương.

Thôi lão thái gia không ngờ, thư viện lại thực sẽ không để ý hòa ước với Tây Lăng thần điện, phái người đến quận Thanh Hà, càng không ngờ đến lại là người này.

Thời gian tạm cực ngắn, hắn liền từ trong cảm xúc ngơ ngẩn tỉnh lại, nhớ tới phu tử hắn kính sợ sợ hãi nhất đã lên trời, thư viện sớm không phải thư viện lúc trước.

"Nếu là trước kia, ta nghĩ hẳn là không có dũng khí chiến với nhị tiên sinh."

Thôi lão thái gia nhìn Quân Mạch bên suối, vẻ mặt dần bình tĩnh, nói: "Nhưng người hiện tại đã mất một tay, bị thương nặng chưa lành, nào là đối thủ của ta?"

Theo những lời này, trong Thôi viên trận ý mãnh liệt, không hổ là thế gia truyền thừa đã lâu, trận pháp bờ sông Phú Xuân quả nhiên lợi hại, thiên địa khí tức lạnh lẽo tới.

Quân Mạch biết người này phán đoán đối với thế cục là chính xác, nếu là trước kia, hắn một người cầm kiếm sắt, thì sẽ đem kẻ địch trong vườn giết chết hết, mà hiện tại, hắn thậm chí không chắc đã là đối thủ của người này.

Nhưng hắn không nói cũng chưa làm gì.

Mộc Dữu cầm kim thêu hoa lên, đâm trúng một bông hoa sen mùa thu ở trong suối.

Động tác của nàng rất tự nhiên, giống như trong lúc vô ý làm như vậy.

Vẻ mặt Thôi lão thái gia lại là đột nhiên thay đổi.

Trận pháp khủng bố bờ sông Phú Xuân đón gió mà tan rã!

Quận Thanh Hà quả thật có được lịch sử cực dày, thậm chí so với thư viện thời gian xuất hiện còn dài hơn, nhưng không phải thời gian dài thì nhất định cường đại, bằng không rùa đã thống trị giới này.

Mộc Dữu là tân nương, là thất tỷ thích cắn hạt dưa, thích lười biếng, thích đánh bài, nàng cũng là trận sư thiên tài nhất thế gian, lúc trước ở bờ sông Phú Xuân lược trận hồi lâu, đã sớm đem trận này nhìn thấu.

Quân Mạch lẳng lặng nhìn Thôi lão thái gia.

Thôi lão thái gia nhìn hắn hờ hững nói: "Năm đó lúc làm tể tướng, từng đi thư viện rất nhiều lần, cũng từng gặp ngươi lúc là đứa bé, không ngờ hôm nay lại phải giết ngươi."

Quận Thanh Hà ở trong thành Trường An vẫn có rất nhiều cơ sở ngầm, lão thái gia rất xác định Quân Mạch bị thương nặng chưa lành.

Càng mấu chốt là, không ai biết hắn không chỉ có là Tri Mệnh cảnh, hơn nữa là vị cường giả Tri Mệnh đỉnh phong! Tuy đại trận bờ sông Phú Xuân bị nữ tử thư viện kia tùy tay phá lão thái gia vẫn có lòng tin đem Quân Mạch chém ở bờ suối!

Vương Cảnh Lược ở trong người sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt.

Hắn nhìn thấy nhị tiên sinh xuất hiện, không khỏi khiếp sợ, ngay sau đó phát hiện Thôi lão thái gia là tên cường giả Tri Mệnh cảnh mình luôn đau khổ tìm kiếm kia, càng thêm kinh ngạc không hiểu.

Dựa theo kế hoạch của Ninh Khuyết, lúc này hắn nên ra tay, chỉ là muốn khiến một cường giả Tri Mệnh cảnh phóng thích ra toàn bộ cảnh giới cần một người đủ cường đại, sử dụng ra thủ đoạn cường đại, nhưng hắn nghe ngữ khí Thôi lão thái gia, đối chiến thắng thư viện nhi tiên sinh cũng có lòng tin vô cùng, vậy hắn nào có thể làm được?

Quân Mạch cũng chưa ra tay, hắn chỉ đi về phía trước một bước. Vẻ mặt Thôi lão thái gia đột nhiên ngưng trọng, dưới hành lang trú mưa lão giả Tống phiệt ôm kiếm đứng dậy.

Tuy người đời đều biết Quân Mạch cụt tay bị thương nặng, cảnh giới không còn như năm đó, nhưng hắn dù sao tên là Quân Mạch.

Quận Thanh Hà cách Thanh Hạp rất gần, cuối năm trước trận chiến Thanh Hạp đó, Quân Mạch một kiếm địch vạn hai mặt tựa như cơn ác mộng khắc ở trong linh hồn mọi người.

Không ai dám khinh địch ở lúc đối mặt Quân Mạch, cho dù là Liễu Bạch lúc này lại tranh tài một hồi với Quân Mạch, cũng tất nhiên phải đem hắn coi là kẻ địch cường đại nhất.

Khí tức của Thôi lão thái gia đột nhiên tăng lên, đến Tri Mệnh đỉnh phong!

Hắn nhìn Quân Mạch mỉm cười nói: "Có phải có chút ngoài ý muốn hay không?"

Quân Mạch nhìn hắn nói: "Ta ngoài ý muốn bởi ngươi ngu xuẩn."

Cuồng phong chợt nổi lên, nước sông Phú Xuân loạn, dòng suối nhỏ của Thôi viên quay cuồng như sôi, sen mùa thu như cá chết.

Một mũi tên tới từ phía nam.

Sắc mặt Thôi lão thái gia chợt tái nhợt, sau đó rạn nứt mà tan vỡ.

Người hắn biến thành mấy trăm mảnh máu thịt, ở trong Thôi viên rải khắp nơi.

Bởi vì thư viện, Thôi lão thái gia ẩn nhẫn thu mình, đem cảnh giới tu hành của mình coi là bí mật giữ đến sau khi trăm tuổi, thẳng đến hôm nay Quân Mạch tới Thôi viên, hắn cảm thấy cái cơ hội đó rốt cuộc đến. Hắn muốn cho thư viện một cái ngoài ý muốn, muốn mở ra mũi nhọn mình ẩn nhẫn nhiều năm, muốn phun một chút oán khí đè nén nhiều năm.

Vì thế hắn không có gì ngoài ý muốn đã chết.

Từ đầu tới cuối hắn cũng không có cơ hội giao thủ với Quân Mạch.

Bởi vì Quân Mạch chưa ra tay, chỉ đi về phía trước một bước.

Hắn chỉ cần đi một bước, đối thủ liền phải triển lộ toàn bộ cảnh giới.

Bởi vì hắn là Quân Mạch.

Lão giả Tống phiệt nhìn thấy Thôi lão thái gia biến thành vô số cục máu thịt, biểu cảm trên mặt trở nên dị thường hoảng sợ. Hắn mấy năm nay luôn dừng lại ở Tri Mệnh cảnh hạ tầng, đặt ở nhân gian cũng là cường giả có số, nhưng trơ mắt nhìn Quân Mạch chỉ đi về phía trước một bước, Thôi lão thái gia Tri Mệnh đỉnh phong chết thảm ngay tại chỗ. Hắn nào còn có dũng khí?

Quân Mạch xoay người nhìn phía hắn.

Lão giả Tống phiệt kêu to một tiếng, ở trong tuyệt vọng bức ra toàn bộ cảnh giới, trong lòng ôm kiếm xé gió bay lên.

Hắn chẳng qua là Tri Mệnh hạ cảnh, mặc dù bức ra toàn bộ cảnh giới, ở trong biển ý thức của người nào đó vẫn không đủ sáng, cho nên phía nam cũng không có mũi tên sắt thứ hai đánh úp lại.

Quân Mạch vươn tay trái, ở trong gió thu nắm hờ.

Đạo phi kiếm đó ở không trung chợt rẽ, "phốc" một tiếng đâm thật sâu vào ngực lão giả Tống phiệt.

Lão giả Tống phiệt cảm giác được ngực một mảng lạnh như băng, nhìn phi kiếm của mình cắm nơi đó, nhìn máu tươi theo thân kiếm không ngừng chảy xuống trái tim cũng dần dần băng lạnh hẳn lên.

Thẳng đến lúc này, hắn mới thực hiểu, mặc dù là bị thương nặng chưa lành, mình cũng vĩnh viễn không có khả năng là đối thủ của Quân Mạch -- Quân Mạch thậm chí chưa thật sự ra tay, hắn chỉ đưa tay ở trong gió thu nắm một cái, liền đoạt bản mạng kiếm của hắn, lấy mạng hắn.

Bờ suối Thôi viên một mảng tĩnh mịch, trên sông Phú Xuân tiếng bọt nước cũng đã dừng lại, lão giả Tống phiệt chậm rãi ngã xuống, Quân Mạch cầm trượng mang theo Mộc Dữu rời khỏi, nơi đây vậy mà không ai dám cử động.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)