Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 809

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 809: Đào Sơn tuyết loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Nhìn hai hàng lông mày của chưởng giáo run nhè nhẹ, trên mặt Diệp Hồng Ngư toát ra nét trào phúng, sau đó nàng chậm rãi giơ lên tay phải, nương vạn trượng hào quang sau màn che, bắt đầu phát ra hào quang.

Nàng chuẩn bị xuất kiếm, chỉ cần đạo tâm khẽ động, thanh kiếm liền sẽ xé gió rời đi. Nàng biết chưởng giáo tuy liên tục bị thương nặng, nhưng vẫn cường đại, có phải là nàng đã không muốn đợi tiếp hay không.

Liền vào lúc này, trên đường lên núi phía dưới thần điện mơ hồ truyền đến một trận ồn ào, ngay sau đó, tiếng bước chân vội vàng vang lên, vài tên thần quan bỗng đi vào Hạo Thiên thần điện, run giọng bẩm báo nói: "Có người đến."

Có ba người từ Tri Thủ quan tới Tây Lăng thần điện, Long Khánh đi tuốt đàng trước, là mở đường tiên phong, đạo nhân trung niên đẩy xe lăn theo sau, quan chủ ngồi ở trên xe lăn, vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, áo xanh trên người ở trong tuyết dần nhỏ đi là rõ ràng như vậy, màu sắc thuần giống như bầu trời.

Mấy ngàn thần quan chấp sự trên bãi nhìn ba người từ dưới núi chậm rãi đi tới, nghĩ thanh quang đại trận của Tây Lăng thần điện vậy mà không có bất cứ phản ứng gì, kinh ngạc thất sắc. Đợi họ nhận ra đi tuốt đàng trước là Long Khánh, lại mơ hồ đoán được thân phận người nọ trên xe lăn, căn bản không có ai dám tiến lên cản lại.

Đám người đông nghìn nghịt tách ra như thủy triều, quan chủ ngồi ở trên xe lăn, nhìn mấy tòa thần điện kia đã rất nhiều năm chưa ở gần nhìn, cảm xúc trên mặt nói không nên lời hoài niệm hay là hờ hững, chỉ là khi hắn nhìn thấy trong Quang Minh thần điện đã nửa thành phế tích, lông mày chậm rãi nhướng lên.

Mấy chục thần quan già bước nhanh đi tới, sau đó lấy tư thái khiêm tốn nhất quỳ rạp xuống trước xe lăn, lấy đạo môn chí lệ tham bái. Bọn họ sống đủ lâu năm, từng thấy mặt mũi thực của đạo nhân áo xanh.

Các thần quan chấp sự trên bãi lúc trước chỉ là đoàn thân phận đạo nhân áo xanh, lúc này nhìn thấy hình ảnh này, nào còn có đạo lý không rõ, không khỏi nhìn nhau. Có một số thần quan cùng chấp sự bối phận hơi thấp chút, bị không khí trước Quang Minh thần điện cuốn hút, cũng ùn ùn quỳ xuống.

Triệu Nam Hải và Diệp Hồng Ngư, còn có bọn người Nam Hải nhất mạch trong Thiên Dụ thần điện ùn ùn chạy tới trước Quang Minh thần điện, những đại nhân vật tôn quý nhất Đào sơn vấn an chào đối với đạo nhân áo xanh trên xe lăn.

Nam Hải nhất mạch quay về Tây Lăng thần điện, vốn là quan chủ an bài. Lúc này quan chủ tới Đào sơn, bọn họ tất nhiên phải cho thấy thái độ của mình, mà Diệp Hồng Ngư khi còn bé từng sống ở trong Tri Thủ quan, huynh trưởng nàng kính yêu nhất là đệ tử của quan chủ, nàng lại nào có thể không quỳ?

Trong Hạo Thiên thần điện cùng lúc trước so sánh lại ít người đi, trong điện chỉ có hai người, quan chủ lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn, chưởng giáo đứng ở trước người hắn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Nhìn quan chủ trên xe lăn, thân thể chưởng giáo run nhè nhẹ lên.

Hắn có chút không hiểu, người này đã bị Ninh Khuyết dùng Kinh Thần trận chém thành phế nhân, ngay cả Hạo Thiên cũng đã vứt bỏ hắn. Hơn nữa hắn đã rất nhiều năm chưa từng tới Tây Lăng thần điện, nhưng vì sao hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ là xuất hiện ở Đào sơn, mình liền nghênh đón kết cục chúng bạn xa lánh? Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu ra, mình vẫn đã xem nhẹ địa vị cùng lực ảnh hưởng của Tri Thủ quan ở trong đạo môn.

Trong điện một mảng tĩnh mịch, sau màn che vạn trượng hào quang không biết khi nào đã thu lại, giống như ngọn nến sau khi cháy hết, lộ ra cảm giác thê lương tuyệt vọng.

Chưởng giáo biết mình chỉ cần khẽ động niệm, quan chủ trên xe lăn sẽ chết, nhưng hắn lại cái gì cũng không dám làm, bởi vì hắn rất sợ hãi, làm hắn cảm thấy sợ hãi nhất là, hắn không hiểu vì sao mình sẽ sợ hãi đối phương như thế, vì sao một phế nhân có thể mang đến cho mình cảm giác áp bách lớn như thế.

Cuối cùng hắn vẫn là quỳ xuống ở trước xe lăn: "Ra mắt sư thúc."

Quan chủ nói: "Ngươi sau khi lên làm chưởng giáo, có từng gọi ta sư thúc?"

Chưởng giáo cúi đầu, nói: "Sư thúc đi xa Nam Hải nhiều năm, khó có thể gặp lại."

Quan chủ nói: "Theo ý ngươi, tốt nhất không gặp nhau."

Chưởng giáo trầm mặc không nói, hắn biết ở trước người quan chủ, bất cứ lời giải thích nào, bất cứ ngôn ngữ gì, đều là chuyện không có ý nghĩa, hắn chỉ là không hiểu đối phương muốn làm những gì.

Quan chủ nhìn chưởng giáo lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn biết ta vì sao trở về?... Ngươi đại khái sẽ không tin tưởng, ta trở về, là vì Hạo Thiên cần ta giúp."

Chưởng giáo trầm mặc không nói, thầm nghĩ ngươi ở trong thành Trường An tiến vào Thanh Tĩnh cảnh, chặt đứt Hạo Thiên liên hệ, mới sẽ bị Hạo Thiên giáng tội. Cho đến hôm nay vẫn là một phế nhân, chớ nói Hạo Thiên không gì không biết, không gì không làm được, căn bản không cần người phàm giúp, cho dù cần, người đó cũng không nên là ngươi.

Quan chủ biết hắn đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Hạo Thiên không cần ta giúp, cho nên ta tự nhốt Tri Thủ quan. Nay nàng rời khỏi Đào sơn, nói rõ có một số việc nàng cũng không thể giải quyết, cho nên ta liền phải về, nhìn xem có thể giúp nàng hay không, ít nhất có thể làm một số việc nàng không tiện làm."

Chưởng giáo vẫn là chưa nghe hiểu.

Vẻ mặt quan chủ bình tĩnh giống như là hồ trong đạo quán, nói: "Tín ngưỡng là chuyện rất đơn giản, mặc dù tín ngưỡng từ bỏ ngươi, ngươi vẫn không lay được không rời đi, đây mới là tín ngưỡng thật sự."

Ninh Khuyết và Tang Tang ra khỏi vực sâu, đi ở giữa dãy núi, trời xanh thắm đã sớm bị mây dày bao trùm, gió tuyết có xu thế cuồng bạo làm mặt đất sinh ra vô số làn khói bụi, che lấp tầm mắt.

Hai người tiếp tục tiến lên, đợi lúc gió tuyết dần tĩnh lại, rốt cuộc đi tới trên một sơn đạo gập ghềnh giữa núi, sau đó nghe phía trước truyền đến một tiếng hô vang vui vẻ.

Tiếng chân dày đặc như mưa to vang lên, tiếng hí vang liên miên không dứt, đại hắc mã từ đường núi phương xa chạy tới như tia chớp, vừa chạy vừa lắc đầu vẫy đuôi, tỏ ra khoái hoạt đến cực điểm.

Lúc đại hắc mã chạy tới trước người Ninh Khuyết, ngạc nhiên phát hiện Tang Tang lại cũng có mặt, nhất thời thu lại tiếng động, khiêm tốn cúi đầu đi đến bên cạnh Tang Tang, nhẹ nhàng vẫy đuôi để lấy lòng.

"Thứ không có tiền đồ." Ninh Khuyết cười nói, tiếp theo phát hiện cái ô to màu đen cùng hộp tên đao sắt đều ở trên lưng nó, không khỏi có chút ngoài ý muốn, không hiểu nó là làm như thế nào.

Hắn vỗ vỗ cổ đại hắc mã, cảm khái nói: "Phen này rốt cuộc đủ rồi."

Ninh Khuyết và Tang Tang lại thêm đại hắc mã trở về còn có những hành lý kia, trừ thùng xe còn ở thành Trường An, đây đã là phối hợp tiêu chuẩn nhất năm ấy đào vong trên thế gian.

Tang Tang không để ý đến đại hắc mã bên cạnh bày ra bộ dáng vô sỉ, cũng chưa để ý Ninh Khuyết cảm khái, hai tay chắp lưng theo đường núi trong tuyết nhỏ đi về phía trước.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)