Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 829

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 829: Nể chiều lí vấn thiện, ngọc thụ hạ thập vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Xe ngựa màu đen tiến vào trong sương mù, trong xe tản mát ra ánh sáng ấm áp. Những ánh sáng đó đến từ thân thể Tang Tang, cũng không mãnh liệt chói mắt như thế nào, nhưng lại tỏ ra đặc biệt cứng rắn, vô luận sương mù ẩm nặng như thế nào nữa, cũng không thể ngăn cản ánh sáng không ngừng nghỉ hướng về phía xa xa lan tràn. Chỉ cần nháy mắt, sương mù quanh xe ngựa liền bị ánh sáng dọn dẹp không còn, lộ ra bầu trời xanh thẳm phía trên, cũng khiến đầm lầy lộ ra dung nhan chân thật của nó.

Nơi nơi đều là bùn nhão, trên mặt nước nhìn như cực cạn phủ có rêu xanh tái phát chán, phía dưới không biết cất dấu bao nhiêu đầm ngầm đáng sợ, người thường căn bản không có khả năng còn sống đi ra.

Đối với Ninh Khuyết và Tang Tang mà nói, cái này không phải khó khăn, xe ngựa màu đen nhẹ như lông hồng, bánh xe đi qua mặt nước, không lưu lại bất cứ dấu vết nào, thậm chí ngay cả những có rêu kia cũng chưa dính lên một chút.

Trong nước đầm độc giao âm hiểm, trong rừng thủy dương ẩn núp dị thú, ở xa xa nhìn trộm xe ngựa của bọn họ. Chúng nó bởi vì trí lực, không cảm thụ được Hạo Thiên thần uy, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy sợ hãi, căn bản không dám tới gần trêu chọc, nhưng đại học mã vẫn có chút cảnh giác, nó cũng không muốn bị ai cắn một cái.

Đạo sắt của Ninh Khuyết bỗng nhiên nóng lên, chỗ miệng vỏ tràn ra một ngọn lửa đỏ tươi, ở không trung trước xe hóa thành một con Chu Tước đỏ sẫm, đối với phương hướng nào đó trong sương mù xa xa kêu to không ngừng.

Chu Tước là sát phù của Kinh Thần trận. Có thể đánh thức nó, tất nhiên không phải bạn độc giao dị thú kia, mà khẳng định là kẻ địch cường đại hơn. Nó đối với trong sương mù xa xa không ngừng kêu to, tỏ ra cực kỳ khẩn trương.

Sau khi tiến vào đầm lầy, một đường bình an vô sự, Ninh Khuyết hơi có chút cảm giác cáo mượn oai hùm, lúc này thấy Chu Tước phản ứng kịch liệt như thế, vẻ mặt không khỏi hơi giật mình, có chút cảnh giác bất an.

Tang Tang không khẩn trương, chỉ cảm thấy Chu Tước kêu có chút khó nghe chói tai. Nàng đưa tay xuyên qua màn xe màu xanh, ở trong gió hơi khó chịu bóp cổ nó, vì thế tiếng kêu im bặt mà dừng lại.

Chu Tước là thần phù Trị Mệnh đình phong cảnh, nhất là trong một trận chiến ở Trường An sau khi đột phá sợ hãi, hướng quan chủ khởi xướng công kích, càng thêm kiêu ngạo tự tin, tuyệt đối sẽ không muốn thừa nhận giảm sức ép bực này, nhưng bị nàng nằm ở trong tay, nó căn bản không dám giãy dụa, hai mắt nhanh như chớp, tỏ ra rất là đáng thương.

Xa xa trong mảng sương mù lớn kia mơ hồ truyền đến tiếng chân, chỉ qua một đoạn thời gian rất ngắn, những tiếng chân đó liền nhanh chóng trở nên rõ ràng hẳn lên, dữ dội như mưa, khắp đầm lầy đều bắt đầu chấn động bất an.

Ninh Khuyết vẫn cảnh giác nhìn phương hướng đó, ở sau khi nghe được tiếng chân dữ dằn như mưa, lại đột nhiên trầm tĩnh, bởi vì hắn đã biết người tới là ai.

Không có sương mù che phủ, tất cả trong đầm lầy đều có thể thấy phi thường rõ ràng, sau khi xa xa mảng sương mù đen lớn kia bị bóng đen tách ra, kèm theo tiếng chân dày đặc lao tới, là đàn ngựa hoang nhìn vô tận.

Dẫn đầu đàn ngựa có tám con tuấn mã khó thấy trên đời, tám con tuấn mã kéo một cái xe kéo cũ cực kỳ rách nát, trong xe kéo cũ có con lừa lười toàn thân ngăm đen, môi dính tuyết trắng ngồi.

Dát dát đến rồi.

Lấy tính tình lười nhác của nó, vương liên của nó hắn là ở cuối đàn ngựa hoang này, nó hắn là nằm bốn vó hướng lên trời, mà lấy tập tính nó vầng chịu phong cách tham ăn của thư viện, lúc này nó hắn là đang không ngừng ăn sọt trái cây màu vàng bên cạnh, mà căn bản mặc kệ trong thiên địa đã xảy ra chuyện gì.

Hôm nay Dát Dát phi thường khác, nó nhìn cũng chưa nhìn sọt trái cây nọ trên xe kéo lụp xụp một cái, móng trước đã giẫm nát gỗ khô trước xe kéo, hai mắt đỏ bừng, sát khí mười phần mang theo đàn con ngựa cứ như vậy lao tới!

Tang Tang nhấc màn xe, mặt không cảm xúc đứng ở trước xe, nhìn đàn ngựa hoang khí thế khủng bố, áo xanh nhiều loại hoa trên người theo gió đong đưa, đưa tay ở trong bầu trời lấy xuống một mảng cuồng phong.

Sau đó nàng phất phất tay, đám mây trên trời xanh chưa loạn, cuồng phong trong đầm lầy tàn sát bừa bãi, nước lặng trong đầm như mưa to rời khỏi mặt đất hắt ra chung quanh, vô số rong rêu bay múa đầy trời.

Đàn ngựa hoang đột nhiên gặp thiên địa chỉ uy, nghe theo chỉ huy như thế nào nữa, cũng không khỏi loạn thành một đoàn, mà tám con tuấn mã xông lên đầu tiên càng là bị cuồng phong trực tiếp thổi ngã vào trong vũng bùn, cả người là bùn.

Cái xe kéo lụp xụp rơi trên mặt đất, ngã thành vô số mảnh vỡ, sọt trái cây màu vàng kia bị chấn thành thể hỗn hợp vô số chất lỏng cùng vật dạng sợi, con lừa đen càng là bị chẩn đến trên bầu trời!

Dát dát! Dát dát! Tiếng kêu phẫn nộ mà luống cuống từ bầu trời truyền tới mặt đất, bóng đen nhanh chóng nhỏ đi, con lừa đen nổi giận từ trên trời xuống, phá không thải hướng Tang Tang định đầu!

Tang Tang ngẩng đầu nhìn phía không trung, sau đó lại vươn tay phải của mình.

Nàng cảm thấy tiếng kêu của Chu Tước quá khó nghe, cho nên đưa tay bóp cổ nó, để tiếng kêu im bặt mà dừng lại. Nàng cũng cảm thấy tiếng kêu dát dát của con lừa này rất khó nghe, cho nên chuẩn bị xử lí giống như lúc trước.

Con lừa đen ở trên đầm lầy hoang nguyên sống an nhàn sung sướng nhiều năm, tất nhiên có chút tròn trịa, cổ rất rắn chắc tráng kiện, theo đạo lý mà nói, không có khả năng bị một bàn tay bắt lấy, hơn nữa nó từ trời cao xuống, cuồng bạo đột kích, móng trước khủng bố vấn sức chờ phát động cũng ở trước cổ, nàng sao có thể bắt được cổ nó trước?

Đối với Tang Tang mà nói, không có nhiều vì sao như vậy, cũng không cần giải thích, việc nàng muốn làm thì nhất định có thể làm được. Nàng có thể ở trong bầu trời hái xuống một đám mây trắng, bắt lấy một nắm cuồng phong, vậy nàng nhất định có thể bắt được một con lừa đen.

Nàng bắt được cổ con lừa đen, đem nó nâng ở trên không phía trước, tiếng kêu dát dát phẫn nộ như thế nào nữa, cũng không thể phát ra nữa. Nó chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, không ngừng đá bốn vó, bộ dáng tỏ ra có chút buồn cười.

"Đánh không lại nàng, thôi đi."

Ninh Khuyết nhìn con lừa đen khuyên giải nói, hắn biết Dát Dát vì sao sẽ nổi giận như thế, thân là con lừa đen của tiểu sư thúc, đối với Hạo Thiên lại nào có khả năng có bất cứ ấn tượng gì tốt.

Con lừa đen theo Kha Hạo Nhiên hành tẩu thế gian, nuôi thành một thân tính tình cô cảnh nóng nảy kiêu ngạo, nào là đại hắc mã theo Ninh Khuyết học được sự vô sỉ có thể bằng được, tự nhiên không chịu nghe hắn khuyên giải, vẫn liều mạng giẫm chân, thầm nghĩ liều cái mạng lừa này, hôm nay cũng phải ở trên tiểu lãng chân này in một cước.

Nó cũng không biết tiểu lâng chân là ý tứ gì, chỉ biết là đây là câu thô tục.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)