Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 836

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 836: Phật thủ chương tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Luồng phật quang này xuất hiện đột ngột như thế, đem sườn dốc cùng bầu trời nối liền một chỗ, mặc dù là Tang Tang, cũng không thể phân biệt ra rốt cuộc là từ trên trời xuông, hay là từ lòng đất sườn dốc sinh ra. Nói chuẩn xác hơn, phật quang là đem sườn dốc này cùng tầng mây nối liền ở một chỗ.

Trên ngọn núi không biết khi nào bay tới vô số tầng mây, đem bầu trời thật sự xanh thẳm hoàn toàn che khuất. Tang Tang chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn phía sau trong phật quang, vẻ mặt bình tĩnh. Mặt nàng vốn cực trắng, lúc này bị ánh sáng sáng ngời chiếu rọi, càng là như tuyết. Đã muốn chắp hai tay sau lưng, tất nhiên nàng không tiếp tục nắm tay Ninh Khuyết nữa.

Bởi vì mặc dù là nàng, đối mặt luồng phật quang này, cũng không thể quá phân tâm.

Nhưng đúng lúc này, nàng nghe được phía sau truyền đến tiếng là thống khổ của Ninh Khuyết. Dù là phật quang cũng không làm nàng nhíu mày, thanh âm Ninh Khuyết, lại khiến lông mày nàng hơi nhíu lại. Nàng xoay người nhìn phía Ninh Khuyết. Hỏi: "Không cần cái gì?"

Ninh Khuyết bị phật quang lan đến, đang thống khổ hộc máu, lại bởi vì lo lắng an nguy của nàng, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, nào nghĩ đến, sự việc phát triển cùng mình tưởng tượng hoàn toàn khác. Hắn nhìn Tang Tang trong phật quang, không biết nên nói những gì. Tang Tang không khóc, chưa hộc máu, chưa sợ hãi. Chưa kêu tên của hắn. Tang Tang không gầy yếu như năm đó, đáng thương như vậy. Bóng người nàng là cao lớn như vậy, mặc dù vạn trượng phật quang, cũng không thể đoạt chút hào quang của nàng.

Hắn lúc này mới nhớ tới, Tang Tang đã trưởng thành.

Nàng hiện tại là Hạo Thiên không gì không làm được, không gì không biết, không là tiểu thị nữ không thể rời khỏi mình nữa, nàng đã không cần mình bảo vệ nữa, trái lại nàng bắt đầu bảo vệ hắn.

"Không có gì."

Ninh Khuyết mim cười nói, sau đó phát hiện thật không biết nên nói gì, vì thế lại nôn ra ngụm máu. Tang Tang có chút bực bội, thầm nghĩ con người thật là sinh vật phiền toái, một lúc hoảng sợ, một lúc mỉm cười, mình lại không tính rõ trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Nhìn khóe môi Ninh Khuyết tràn ra máu, nàng cho rằng mình đã hiểu ý tứ hắn lấy cảnh giới của Ninh Khuyết, không được nàng nắm tay, tất nhiên ở dưới uy áp của phật quang thống khổ không chịu nổi. Hắn nói không cần, là không muốn mình buông tay hắn, về phần tiếp theo nói không có gì, đó tự nhiên là lòng tự trọng không thú vị của động vật giống đực quấy phá.

"Không rảnh."

Tang Tang nói với hắn: "Bản thân ngươi không biết bung dù?"

Trước kia là nàng hộc máu, hiện tại đến lượt mình hộc máu - Ninh Khuyết đang đắm chìm ở trong cảm xúc sầu não loại biến hóa này mang đến, nghe lời này mới tỉnh táo lại, vội lấy ra cái ô to màu đen mở ra. Từ mùa thu Lạn Kha tự năm ấy bắt đầu, cái ô to màu đen ở trong những năm qua chịu đủ tra tấn, sớm rách nát không thành bộ dáng, Ninh Khuyết từ dưới cây ngọc nọ thu hồi vải cũ tiến hành may vá, bộ dáng vẫn là cực kỳ xấu xí khó coi, giống như quần áo đánh vô số mụn vá trên người tên ăn xin, bởi vì nhiều năm chưa rửa tràn đầy bùn đen, nào còn có cảm giác lúc trước sen đen nở rộ đẹp đẽ.

Ninh Khuyết nào sẽ để ý, chờ sau khi phát hiện cái ô đen thật có thể ngăn trở phật quang, rất vui sướng, theo ánh mắt Tang Tang hướng sâu trong phật quang nhìn lại, muốn thấy rõ kẻ địch rốt cuộc ở nơi nào.

Tâm tình hắn không tệ, tâm tình Tang Tang cũng không tệ. Huyền Không tự rốt cuộc có phản ứng, nàng không những không sợ, ngược lại rất chờ mong, chỉ cần có biến hóa là tốt, manh mối tung tích Phật tổ, có lẽ ở ngay trong đó. Nhưng biến hóa kế tiếp, có chút ra ngoài hai người dự kiến. Tiếng kinh quanh quẩn ở giữa vách núi dần dần trở nên chinh tế, tiếng chuông xa xưa vang dội đó chưa đem tiếng kinh che phủ, càng như là gió trong ống bể, giúp tiếng kinh trở nên càng lúc càng vang dội. Theo tiếng chuông cùng tiếng kinh biến hóa, luồng phật quang kia trên sườn dốc cũng theo đó xảy ra biến hóa, màu ánh sáng càng lúc càng trong veo, phật uy chất chứa trong đó càng lúc càng khủng bố.

Tang Tang vẫn chắp hai tay sau lưng đứng ở trong phật quang, vẻ mặt bình tĩnh thong dong.

Tay cầm cán ô của Ninh Khuyết thì run nhè nhẹ lên, càng lúc càng vất vả, vội vàng đem quả lê xanh nhét vào trong tay áo, dùng hai tay cầm chặt cán ô, mới miễn cưỡng chống đỡ được. Định núi, sau Đại Hùng bảo điện của Huyền Không tự. Cạnh chuông cô không có tăng nhân, lại ở trong gió tự lung lay. Tiếng chuông vang vọng cả ngọn núi khổng lồ, vang vọng đồng bằng dưới núi, truyền thắng tới vách đá cực xa xa, sau đó bị đụng về, như thế không ngừng lặp lại, xa xưa làm người ta say mê.

Trên bậc đá trước Đại Hùng bảo điện, mấy chục tăng nhân ngồi khoanh chân, chắp tay nhắm mắt tĩnh tâm, theo tiết tấu tiếng chuông không ngừng tụng đọc kinh văn, như ngâm xướng. Thất Niệm ngồi ở trước nhất, vị cường giả phật tông khổ tu Bế Khẩu Thiền nhiều năm này, hôm nay đọc kinh văn so với trong hơn mười năm trước đây nói chuyện còn nhiều hơn vô số lần, trong tiếng kinh uy lực vô cùng.

Mấy chục tăng nhân còn lại đều cực kỳ già nua, lông mày trắng giống như muốn rủ tới trước ngực, hai tay chắp lại so với vỏ cây già nhất trên dốc còn nhăn hơn, vừa thấy liền biết là nhân vật cấp trưởng giả trong Huyền Không tự. Trong Đại Hùng bảo điện cũng có người đang tụng kinh, năm đó Thất Mai đại sư ở trước Thống lĩnh bị đại sư huynh một gáo nước làm bị thương nặng, lấy tư thế thành kính nhất quỳ gối trước tượng phật, không ngừng tụng đọc kinh văn, gáy hắn biến hình nghiêm trọng, kinh văn từ trong miệng niệm ra có chút mơ hồ, nhưng đợi lúc ra khỏi điện, lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Ở động núi tây núi trong mấy ngôi miếu lớn màu vàng, mấy trăm tăng nhân mặc áo cà sa màu đỏ khoanh chân ngồi ở trên con dốc, hai tay chắp lại, vẻ mặt kiến nghị, không ngừng xướng tụng kinh văn. Ở sườn núi trong sương mù trong mấy chục ngôi chùa miếu, mấy ngàn tăng nhân mặc áo cà sa màu xám khoanh chân ngồi ở trong thiện phòng, hai tay chắp lại, vẻ mặt khẩn trương, không ngừng xướng tụng kinh văn.

Ở dưới chân núi trpmg mấy trăm ngôi chùa miếu u ám, vô số tăng nhân mặc tăng y các màu khoanh chân ngồi ở trước tượng phật, hai tay chắp lại, vẻ mặt ngơ ngẩn, không ngừng xướng tụng kinh văn. Ở trên đồng bằng rộng lớn đáy hố trời, mấy trăm vạn lê dân đối với phương hướng Huyền Không tự quỳ hai đầu gối xuống, vô luận quần áo tả tơi hay là mặc vàng mang bạc, vẻ mặt đều vô cùng thành kính, không ngừng cầu nguyện. ở trong phật quốc vị trí khác nhau, mặc quần áo liền khác nhau, biểu hiện cũng khác nhau. Cường giả phật tông không cần ngồi ở trước tượng phật, tăng nhân bình thường thì cần dựa vào Phật tổ để tăng thêm dũng khí cho mình, chí cường giả vẻ mặt bình tĩnh, cường giả vẻ mặt kiên nghị, kẻ yếu vẻ mặt khẩn trương, tăng nhân vẻ mặt ngơ ngẩn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên đồng bằng các tín đồ về mặt thành kính, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tín ngưỡng lại kiên định nhất, bọn họ chưa từng học kinh văn, nhưng hiệu quả cầu nguyện lại là cường đại nhất.

Nhưng vô luận là loại người nào, bọn họ đều đang tụng kinh, đều đang cầu nguyện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)