← Ch.913 | Ch.915 → |
"Thực... Không có cách khác sao?"
"Ngọn lửa tấn giáo đốt cháy toàn bộ nhân gian, đạo môn ngày xưa còn có thần điện cổ xưa, đều phải ở trong mồi lửa này biến thành tế phẩm của kẻ mới sinh. Cho dù phu tử đã thua, thư viện và Đường quốc bị diệt, đạo môn cũng không thể thay đổi kết cục này, nhưng cần gì sầu não thống khổ? Chẳng qua là phen niết bàn, nên vui sướng ăn mừng."
"Niết bàn Phật tổ nói chẳng lẽ sẽ rơi vào mùa đông năm nay?"
"Tăng nhân đó chiếu cố là bản thân, nào sẽ để ý toàn bộ nhân gian?"
"Kế tiếp nên làm những gì?"
"Quyết định vận mệnh nhân gian, trước kia ở trên trời..."
Ánh mắt quan chủ từ trời đêm chuyển hướng thế giới gió tuyết dưới núi, nhìn một lát từ từ tiếp tục nói: "Hiện tại lại ở nhân gian, như vậy chúng ta đương nhiên cần tìm được nàng trước."
Ninh Khuyết bảo hắn để ý chút chuyện nhân gian, thật ra hắn luôn để ý, so với ai khác cũng để ý hơn. Vốn nên ở trên trời, hiện tại ở nhân gian, có thể nào không để ý?
Sau khi nói xong câu đó, quan chủ không nhiều lời nữa, nhìn phía gió tuyết ngoài sườn dốc, nhìn thôn trong ruộng hoang đầu kia gió tuyết, nhìn ánh trăng gió tuyết cũng không thể ngừng được, mỉm cười.
Trên màn đêm, tầng mây chợt ở đông, chợt ở tây. Tuy không ngừng rải bông tuyết, lại chưa thể che khuất toàn bộ. Ánh trăng bao phủ toàn bộ nhân gian.
Trên sườn dốc gió cuốn bông tuyết lên cùng múa với ánh trăng, theo bóng đêm sâu dần, trở nên càng thêm rét lạnh. Quan chủ ngồi ở trên ghế thời gian rất lâu, tinh thần lại vẫn vô cùng tốt.
Một trận chiến Trường An mấy năm trước, hắn bị các đệ tử thư viện mượn dùng Kinh Thần trận làm bị thương nặng, về sau trên đường đi gặp Tang Tang, nhận được Hạo Thiên trừng phạt, từ đó trở thành một lão giả tàn tật tuyết sơn khí hải bị phế. Theo đạo lý mà nói, đêm giá lạnh như thế, hắn rất khó chịu đựng, nhưng hắn cứ lặng lặng ngôi như vậy, không ho khan, sắc mặt cũng không tái nhợt, thậm chí có hai vầng đỏ ửng, vẻ mặt từ đầu tới cuối là bình tĩnh như vậy.
Trong mắt hắn tràn ngập hướng tới đối với phong cảnh đẹp đẽ của nhân gian, tò mò đối với ánh trăng cùng bông tuyết cùng với bầu trời rải xuống ánh trăng cùng bông tuyết, hồn nhiên tựa như đứa nhỏ.
Hoành Mộc cùng A Đả những thần tử Hạo Thiên để lại cho nhân gian này, cảm xúc trên mặt cũng thường hiện ra sự ngây thơ, nhưng loại ngây thơ đó đến từ cảm giác xa cách đối với nhân gian cùng với tuổi của mình.
Ngây thơ của quan chủ khác. Hắn lẳng lặng nhìn nhân gian, tư tưởng nhân gian, tựa như ngây thơ không biết gì, tựa như không gì không biết, có chút dại ra, lại không làm người ta chán ghét, có chút thú vui nảy sinh, lại không làm người ta phiền chán. Hắn khác với đám người Hoành Mộc, cũng khác với bản thân trước kia, hắn càng thêm thông dong, giống như là vô tâm mà bay rời núi tụ một đám mây, sạch sẽ hồn nhiên làm người ta tán thưởng.
Năm đó hắn vào Trường An, cưỡi gió mà đi, nhẹ nhàng như tiên, ở trong mắt lệ dân, giống như tiên nhân thật sự, sau khi tàn phế, hắn thành người phàm thật sự, từ tiến về phàm, đó là chân nhân.
Đạo nhân trung niên nhìn hắn trên ghế, cảm thụ được hơi thở ngây thơ hồn nhiên đó, mơ hồ hiểu một số cái gì đó, rất cảm khái, thì ra trên thanh tĩnh, đặc biệt có thế giới.
Quan chủ bỗng động, hai tay từ trên đầu gối rời khỏi, chậm rãi rơi xuống trên tay vịn xe lăn, dưới bàn tay có tuyết đọng, dần bị nhiệt độ hòa tan thành suối mùa xuân, vẻ mặt cũng vẻ vẻ như suối xuân.
Đạo nhân trung niên động dụng không nói nên lời, bởi vì rung động, bởi vì phán đoán biến thành sự thật, cái phán đoán đó làm hắn kích động vạn phần, tựa như lập tức sẽ thành sự thực.
Hai tay đạo nhân trung niên chống ở trên xe lăn có chút run rẩy.
Lúc trước bố cục của quan chủ bị thư viện phá, người hắn bị Trường An gây thương tích, nhưng thật sự đem hắn biến thành người phàm là thủ đoạn của Hạo Thiên, hiện tại loại biên hòa này ý nghĩa thế nào?
Quan chủ đứng dậy, rời khỏi xe lăn.
Giống như vô số vạn năm trước, con người từng làm động tác kia.
Bông tuyết xen lẫn ánh trăng, ở trên sườn dốc chậm rãi rơi xuống, gió lạnh không ngừng thổi, thổi đạo y màu xanh trên người quan chủ không ngừng bay, lại thổi không loạn tóc hoa râm ở thái dương hắn.
"Ngươi xem, kia thật giống một con chó."
Quan chủ nhìn bầu trời đêm, từ từ nói.
Đạo nhân trung niên không hiểu ý tứ câu này, càng không biết, hai mươi năm trước phu tử ở thư viện hậu sơn nâng chén hướng trời, từng nói cậu không tương tự thật ra ý tứ giống nhau.
Nói xong câu đó, quan chủ chắp hai tay sau lưng, ở trong gió tuyết đi về phía dưới dốc, áo xanh bay bay, gió tuyết như giận, bóng đêm thâm trầm, hắn rời khỏi Đào sơn, từ đây không biết tung tích.
Nhìn dấu chân trên sườn dốc tuyết quan chủ lưu lại, đạo nhân trung niên trầm mặc không nói gì, bản thân đã nhẹ nhàng xuống khỏi Đào sơn, để lại cho hắn chỉ là một bóng lưng cùng lòng tràn đầy kính sợ.
Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh táo lại, nhìn vẫn chống xe lăn, cười cười, đẩy xe lăn để trống tới bên dốc, đôi bàn tay run lên liền đẩy xuống.
Vách núi cực cao, tuyết rơi có tiếng, tiếng xe lăn rơi xuống mặt đất tất nhiên không truyền đến nơi đây, mà quan chủ đi hướng nhân gian, lại không biết khi nào mới có thể trở lại Đào sơn.
Vẻ mặt đạo nhân trung niên rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, bởi vì hắn là cường giả đích thực của đạo môn, càng bởi vì hắn đối với quan chủ có lòng tin tuyệt đối. Đạo môn tồn tại trên đời vô số năm, không biết đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật xuất sắc, kính dâng cho loài người bao nhiêu trí tuệ, ngàn năm qua, hào quang của nhân gian tựa như đều tập trung đến trên người phu tử và thư viện, nhưng đạo môn dù sao cũng là đạo môn, quan chủ dù sao cũng là quan chủ.
Đạo nhân trung niên rời khỏi sườn dốc, đi Thiên Dụ thần điện.
Không có ai biết ở trong thần điện, hắn và Triệu Nam Hải nói những gì, nhưng kế tiếp, Triệu Nam Hải trầm mặc theo hắn đi hướng Tài Quyết thần điện, mà khi đó, chưởng giáo đã tới trước.
Nhìn nữ tử kia mặc Tài Quyết thần bào trên lộ đài, hắn lộ ra ánh mắt thưởng thức, nàng ở dưới ánh trăng đi đến bên mặc ngọc thần tọa, như đóa hoa máu nở rộ.
Hắn luôn rất thưởng thức nàng, lúc rất nhỏ ở trong quan, hắn đã rất thích nàng, đáng tiếc hôm nay hắn phải giết chết nàng, quan chủ đã quyết định sống chết của nàng cùng huynh trưởng nàng.
"Xin cho ta giải thích thật sự."
"Xin lỗi, ta không thể nói."
Trong Tài Quyết thần điện tối tăm, vang lên thanh âm bình tĩnh của Diệp Hồng Ngư. Nàng nhìn chưởng giáo Hùng Sơ Mặc, tay phải chậm rãi rời khỏi mặc ngọc thần tọa, giống như là thuyền chậm rãi rời khỏi cảng biển phía nam.
"Như vậy, thì đến đi.".
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không có bất cứ sự sợ hãi nào, trong cảm xúc bình tĩnh lộ ra tự tin cường đại cùng quyết tâm chưa từng có, dù là chiến cuộc tuyệt vọng, cũng không thể khiến nàng có bất cứ sự tuyệt vọng nào.
← Ch. 913 | Ch. 915 → |