Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 005

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 005: Nghịch Duyên (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Từ sáng sớm đã có một trận cuồng phong giận dữ, cát vàng tung bay khắp trong trời đất, nắng sớm thì âm u, khiến cho cảnh vật trở nên tiêu điều xơ xác.

Trong gió dữ, cờ hiệu của Long Môn khách điếm rung lên cuồn cuộn, tung bay phần phật, giống như muốn đem hết toàn lực thoát ly khỏi sự trói buộc. Nhưng mà cột cờ được làm từ gỗ tốt, lá cờ tung bay trong gió tạo thành một hình cung, nhưng cũng không thể nào bứt rời được.

Một buổi sáng như vậy, làm gì có ai không thích ngủ trong chăn êm nệm ấm?

Cho dù là người bần cùng khó khăn, tính mạng chỉ là một con kiến hôi, nhưng cũng có những hạng người bất chấp thời tiết. Thiếu niên này là một người như vậy, trong tay hắn cầm một chiếc xẻng, đứng trong cát bay đá chạy như đao kiếm giao tranh.

Đúng la người thiếu niên chạy việc, trong tay cầm một chiếc xẻng, hắn đang ra sức lấp một cái hố to trên mặt đất. Gió thổi tới, đất chưa kịp rơi xuống đã bị gió cuốn bay lên không trung. Nhưng mà thiếu niên đã luyện được một thân bản lãnh, đất bị hắn lấp đúng hố, không bị gió dữ ảnh hưởng chút nào.

Nhìn tư thế thuần thục của hắn có thể đoán rằng, công việc đào hố lấp đất này sợ là đã làm hơn trăm lần chứ không ít. Trên trán đang đổ mồ hôi, như vậy nói lên hắn không chỉ đào lấp trong một thời gian ngắn, chỉ sợ là khi trời chưa còn sáng thì đã bắt đầu làm rồi.

Thiếu niên cuối cùng cũng lấp xong hố đất, gạt gạt mấy cái, san mặt đất cho bằng. Nơi này là nơi gió dữ thổi đến, chưa đầy bao lâu thì cát đã bay tới, chẳng còn lưu lại vết tích nào cho đợt đào lấp vừa rồi. Gió gào cát thét, trong chớp mắt thì những lớp đất kia đã bị cát vàng bao phủ.

Nhìn mặt đất khôi phục hình dáng ban đầu, thiếu niên xoa xoa mồ hôi trên trán, ngây ngô một lát sau đó thở dài một tiếng.

Hắn đưa tay vào ngực lấy ra một khối Thanh Thạch nho nhỏ, Thanh Thạch trắng mịn, êm dịu đáng yêu.

Người thiếu niên này tỉ mỉ ngắm nhìn, càng nhìn lại càng thấy khối Thanh Thạch này trong suốt như ngọc, bảo quang lưu chuyển, đúng là khác hẳn với những hòn đá khác trong thiên địa.

Nhưng vào lúc này lại có một thanh âm xen vào trong gió dữ, đó là tiếng quát to và tiếng chặt thịt trên bàn giết lợn:

- Tiểu tạp chủng! Ngươi chết ở nơi nào rồi? Có chôn một ít thứ thôi mà cũng lâu như vậy sao? Bánh bao của lão nương đã hấp được vài lồng nữa rồi! Nếu ngươi còn không về, ta sẽ dùng ngươi làm nhân thịt cho bánh bao!

Tiếng gọi này không giống như bình thường, hùng hậu mà sắc bén, giống như đao chém, xé gió mà tới truyền vào tai của thiếu niên.

Cũng không biết làm sao phu nhân chưởng quỹ có được công phu bậc này, chỉ có hét một tiếng đã ra ngoài trăm trượng. Cho dù như thế nào, thì người thường cũng không thể sánh bằng.

Thiếu niên nghe thấy giọng tức giận của phu nhân chưởng quỹ thì sắc mặt lập tức đại biến, hắn cũng không dám dừng lại nữa mà nhét Thanh Thạch vào trong ngực, vội cầm chiếc xẻng, trở lại Long Môn khách điếm.

Khi hắn mới vào khách điếm thì có một bàn tay thật lớn thò ra, tóm lấy gáy của hắn. Một trảo này rất là chính xác, giống như thiên ngoại phi lai, tới vô ảnh, đến vô tung, hoàn toàn không thể tránh né. Trảo công như thế, đủ nói là tạo nghệ tinh thâm, đã đạt tới mức tuyệt hảo, trong mấy năm nay chưa từng thất bại.

Người thiếu niên bị bắt, đương nhiên là không thể đủ thực lực ứng phó. Hắn thông minh lập tức thả lỏng thân thể, tùy ý theo sự điều động của bàn tay kia, cười làm lành nói:

- Phu nhân anh minh thần võ, lần nào ta cũng không thoát khỏi bàn tay của người.

Chủ nhân của bàn tay to kia hài lòng hừ một tiếng, tay phải hơi chuyển, đã tát một cái vào mặt của thiếu niên kia.

Nếu có người ở đây thì nhất định cũng nói phu nhân chưởng quỹ này quả thật anh minh thần võ, không giống người thường. Thiếu niên kia niên kỷ tuy chỉ có mười bốn tuổi, nhưng trời sinh cao lớn, trông cũng tương tự như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Vị phu nhân chưởng quỹ này chỉ cao bảy xích (hơn 2m), eo cũng tầm mười vòng tay, mà lại nhẹ nhàng xách thiếu niên lên giống như cầm một miếng thịt, không mảy may có biểu hiện cố sức nào. Nhìn nàng lông mày rậm, mắt to, mũi cao miệng rộng, tướng mạo đường đường, rất có anh khí. Chỉ tiếc là trên mặt lúc nào cũng có sát khí, không sao che giấu được.

Phu nhân chưởng quỹ mặc dù luôn tự xưng là lão nương, nhưng mà thiếu niên kia luôn gọi nàng là phu nhân.

Lúc này, nàng mắt phượng trợn tròn, phẫn nộ quát:

- Buôn bán của khách sạn thanh đạm, nửa tháng nay mới bắt được một "con dê béo". Thịt băm nhỏ làm bánh, xương thì đem nấu canh, sau đó đập kĩ làm bánh! Sáng sớm đã nhiều việc, tiểu tạp chủng ngươi lại lười biếng! Mà cũng thực kỳ quái, tại sao trên người "con dê béo" kia không có chút ngân lượng nào...

Vị phu nhân chưởng quỹ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào thiếu niên, sắc bén như dao nói:

- Thành thật nói cho ta biết, có phải tiểu tạp chủng ngươi đã lén hạ thủ, cất làm của riêng phải không?

Nàng mắt sáng như đuốc, quan sát rất kỹ biểu tình trên mặt thiếu niên kia.

Người thiếu niên kia kinh hoàng, sự sợ hãi thoáng chốc đã lan tới cả trăm đốt xương. Hắn trấn định tâm tình, nhanh chóng nói:

- Phu nhân anh minh! Tiểu nhân nào dám! Tiểu nhân nếu dám lấy làm của riêng thì phu nhân đã sớm lục soát rồi còn gì. Chẳng phải là có xương, thịt cho người nấu canh hay sao? Hơn nữa trong chu vi mười dặm quanh đây cũng không có gia đình nào. Nếu như ta cất giấu thì cũng không có chỗ mà tiêu!

- Không dám là tốt, có muốn lừa lão nương cũng không dễ dàng như vậy.

Vị phu nhân thấy thiếu niên nói thì thích chí, nàng hừ một tiếng, ném thiếu niên xuống đất, đang muốn xoay người tời đi nhưng có một tia hồng quang lọt vào mắt.

Nàng nhìn thiếu niên, đôi lông mày tằm dựng thẳng lên, từ cổ của thiếu niên kéo ra một sợi dây hồng, trên sợi dây hồng có đeo một cái Thanh Thạch nho nhỏ.

Phu nhân chưởng quỹ nhìn chằm chằm vào Thanh Thạch, cau mày nói:

- Thứ này lấy từ đâu?

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tim đập thình thịch nhưng cũng cố gắng trấn định tinh thần, nói:

- Đó là buổi sáng tiểu nhân đào đất, thấy hòn đá này dễ coi cho nên mang về.

Thanh Thạch trong suốt bóng loáng, bảo quang mơ hồ, bên trong nó giống như lúc nào cũng có điềm lành xuất hiện, cho dù là người thường chỉ nhìn qua cũng biết đây không phải là vật phàm.

Thiếu niên kia trong lúc vô ý phát hiện Thanh Thạch trên người Lạc Phong, vốn là gan hắn có lớn hơn gấp mười thì cũng không dám lấy đồ của "dê béo", thế nhưng chẳng biết tại sao tâm hồn hắn như bị ma xui quỷ khiến nên đã lấy khối Thanh Thạch này làm của riêng.

Lúc này lại bị phu nhân chưởng quỹ phát hiện, hắn nói là hòn đá nhặt được, chẳng qua chỉ là cãi chày cãi cối mà thôi.

Không nghĩ tới nàng nhìn chằm chằm vào Thanh Thạch hồi lâu rồi trả cho hắn mà nói:

- Đúng là đồ tiểu tạp chủng không có tiền đồ, hòn đá như thế này khắp nơi đều có, vậy mà lại coi nó giống như là bảo vật. Bánh còn đang hấp, còn không mau vào trông? Nếu như lửa lớn là ta lột da ngươi! Ngươi không cha không mẹ, lão nương có lòng tốt nhặt ngươi về nuôi đã sáu, bảy năm rồi, bây giờ để cho ngươi ăn không ngồi rồi hả?

Thiếu niên như được đại xá, cười làm lành rồi lập tức chạy vào phòng bếp.

Hắn đại nạn không chết, tuy rằng cố gắng trấn định nhưng mà mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn cách xa vị phu nhân này càng xa càng tốt.

Nhưng mà công phu của nàng rất tốt, cách một bức tường mà thanh âm vẫn như sư tử hống quanh quẩn ở trong tai hắn.

Đừng nhìn phu nhân chưởng quỹ trông có vẻ tầm thường, thực ra lại rất khác với các thôn phụ khác, đó là công phu nói dai thì cực kỳ kinh khủng, nói đủ loại đều là tiểu tạp chủng vong ơn phụ nghĩa, không cha không mẹ...

Thiếu niên kia trông nồi bánh bao hấp một chút, sau đó mang theo khăn mặt rồi bắt đầu quét dọn.

Lúc này trời đã hừng đông, mưa phùn lất phất, bão cát mù mịt làm cho người ta không nhìn rõ cảnh vật phía trước. Khách điếm Long Môn này ở chỗ hoang dã, cực kỳ nghèo khó, trong vòng mười dặm cũng không có một thôn trấn nào.

Ngoài Kiếm Hồ Quan, là nơi hoang vu, mã phỉ hoành hành cho nên khách nhân ra vào quan thường là rất ít. Cho dù có khách nhân tới thì cũng phải là lúc hoàng hôn. Thiếu niên này vô cùng chăm chỉ, sáng nào cũng dậy sớm, quét tước khách điếm sạch sẽ, ngày nào, năm nào cũng vậy. Trông hắn lại thông minh, biết cách làm vừa lòng khách nhân, cho nên khi hắn lớn thì toàn bộ công việc tiếp khách được đặt lên vai của hắn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-521)