← Ch.019 | Ch.021 → |
Kỷ Nhược Trần hai mắt sáng ngời, hỏi:
"Cố sư thúc, nói như vậy nếu tương lai con và người khác so kiếm, thì chỉ cần tính toán trước được đối phương muốn đâm mình chỗ nào, chẳng phải là nắm chắc phần thắng hay sao?"
Cố Thủ Chân bật cười nói: "Con như vậy là khen ngược rồi! Người tu đạo so kiếm lại giống với loạn đả nơi phố phường hay sao? Chờ con bói xong một quẻ, thì đã sớm bị phi kiếm đâm thủng rồi. Phương pháp tốt nhất là trước khi làm việc, con bói một quẻ để biết cát hung, nếu như quái tượng là đại hung thì sẽ có huyết quang tai ương, vậy con còn đấu với hắn làm gì, chuồn là thượng sách."
Kỷ Nhược Trần gật đầu, câu trả lời của Cố Thủ chân nhân mặc dù làm hắn thất vọng nhưng mà trong lòng của hắn lại có tính toán khác, cho nên cố sức tận tâm tận lực học quái tượng. Cố Thủ chân nhân đương nhiên là mừng rỡ cầu còn không được, nhất thời cảm thấy năm năm sau có hi vọng thu hắn làm môn hạ.
Hai canh giờ trong chớp mắt đã qua. Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy khắp bầu trời toàn là cá âm dương với quái tượng bay loạn xạ, học tới mức váng đầu hoa mắt. Hắn thu thập xong đồ đạc, hơi có chút luyến tiếc nhìn Cố Thủ chân chân, rồi rời khỏi đan phòng.
...
Lúc này sắc trời đã tối sau khi hắn ăn cơm tối xong, Vân Phong đạo trưởng sẽ hộ tống hăm tới Thái Thường cung. Kỷ Nhược Trần đã có thể đi xa được mẩy trượng trên cầu sắt giữa hai ngọn núi.
"Kỷ Nhược Trần!"
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn thì thấy một tiểu đạo sĩ chừng 11, 12 tuổi đang ngoắc tay với hắn.
"Ngươi là Kỷ Nhược Trần phải không? Vân Phong sư thúc hiện tại đang ở nam đan phòng người tìm ngươi có việc, mau theo ta đi tới đó." Tiểu đạo sĩ nói thật nhanh.
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác, trong thời gian qua. Vân Phong đạo trưởng làm gì cũng tự thân đến, chưa bao giờ phái người đi làm việc.
Tiểu đạo sĩ kia thấy Kỷ Nhược Trần hơi có vẻ do dự, lập tức lên tiếng thúc giục. Kỷ Nhược Trần thấy tiểu đạo sĩ nóng lòng như vậy, trong mắt mơ hồ hiện lên sự giảo hoạt, trong lòng chợt có ý nghĩ, nơi đó chắc không phải là nơi tốt lành gì. Nhưng mà Kỷ Nhược Trần đã thấy bao nhiêu đề béo rồi? Sự âm hiểm của tiểu đạo sĩ này đều hiện lên trên mặt, chỉ trong một tích tắc mà thôi, hắn đã nhận thấy, tiểu đạo sĩ này thực sự là một con dê béo đối phó cực dễ.
Kỷ Nhược Trần phảng phẩt như nhớ lại thời vẫn còn ở Long Môn khách sạn, trong nháy mắt đã tính toán được nhiều ý niệm trong đầu.... Kỷ Nhược Trần thấy tiểu đạo sĩ này không có tâm cơ, sự xảo quyệt đều viết lên mặt, lại nhớ tới môn quy của Đạo Đức tông nghiêm mật.
Mình với nhập vào Thái Thượng Đạo Đức cung, mọi chuyện nên cẩn thận tốt nhất là không nên dính vào sự xung đột nào cả. Tiểu đạo sĩ này tới tìm mình, chắc là gọi một đám người tới khi dễ mình mà thôi.
Kỷ Nhược Trần từ khi còn nhỏ đã cùng với chó hoang, ác lang, du côn, lưu manh đánh loạn, cái trò chơi của tiểu hài tử này, chắng nhẽ hắn còn sợ sao?
Hắn lại nhớ tới những lời chưởng quỹ thường dạy về dê béo:
"Khi... dê béo mới vào cửa tiệm, thăm dò lai lịch của hắn là việc quan trọng nhất. Nếu ngươi muốn thi triển thủ đoạn đê tiện, tốt nhất là tìm cách thân cận với hắn, con đường ngắn nhất là tâng bốc, thổi phồng hắn lên. Nam thì nói hắn anh hùng cái thế, nữ thì buông một câu xinh đẹp như thiên tiên. Đừng có ngại buồn nôn! Dê béo chắc chắn sẽ haha cười, khi đã hợp mắt ngươi, thì tính cảnh giác đương nhiên biến mất. Ngươi thổi phồng làm cho dê béo đắc ý, nên chúng thường sẽ tự tâng bốc mình vài câu, khi đã có một lỗ hổng thì cái gì mà không lọt. Lúc này, ngươi bưng trà đã hạ mê dược là thời cơ tốt nhất. Nhớ năm đó lão tử cũng làm như thế, có bao nhiêu dê béo là nhân vật anh hùng nổi danh khắp đại giang nam bắc, toàn thua trong tay ta cả?..."
Kỷ Nhược Trần âm hiểm cười, lập tức an tâm lại, hắn cũng muốn xem phía trước có thế trận gì, ai là người định giáo huấn mình. Khi đã nhận rõ cừu nhân, ngày sau hạ mê dược, sẽ không ngộ thương nhầm dê béo. Cho nên hắn cũng không tại chỗ vạch trần, đi theo tiểu đạo sĩ.
Đi tới đi lui, thần thái của tiểu đạo sĩ có phần lóe lên, toàn tránh những nơi đông người, đi về phía nơi yên tĩnh không có người qua lại. Khi đi tới một chỗ giao nhau, tiểu đạo sĩ xoay người lại, đi vào con đường nhỏ phía bên trái.
Nam đan phòng tuy là nơi hẻo lánh ít đệ tử qua lại thể nhưng Kỷ Nhược Trần đã theo Tử Vân chân nhân học tập đan đỉnh một lần. Hắn nhỡ kỹ con đường đi phải là trước mặt mới đúng. Hai người một trước một sau, trong nháy mắt đã đi tới một cửa hông rồi tới một bãi cỏ.
Kỷ Nhược Trần vừa bước ra cửa hông, thì trước mặt đột nhiên sáng bừng, làm cho hắn ngỡ ngàng. Kỷ Nhược Trần nheo hai mắt lại mới nhìn rõ ở bãi cỏ phía trước có chừng hơn chục người, có tục gia có đạo sĩ, giống như quần tinh ủng nguyệt vây quanh một tiểu cô nương mặc trang phục trắng tinh, nhìn lướt qua một lượt cũng chỉ chừng 11, 12 tuổi.
Một tiểu đạo sĩ trong đó giơ cao một cái Tử Kim Linh Lung tháp trong tay, trên tháp tỏa ra vô sô quang mang chiếu bãi cỏ này sáng rực rỡ như ban ngày.
Cô bé kia chỉ một ngón tay vào Kỷ Nhược Trần, quát lớn: "Ngươi chính là Kỷ Nhược Trần, 18 tuổi còn chưa biết chữ hay sao?"
Những hài tử đang vây quanh nhất thời cười vang chỉ chỉ trỏ trỏ vào Kỷ Nhược Trần ai nấy đều thấp giọng nghị luận. Cô bé này tướng mạo xinh đẹp, tiếng quát lại ôn nhu, vô cùng dễ nghe. Chỉ là nàng hiển nhiên kiêu căng thành thói quen, nói ra toàn những lời kiêu ngạo ngang ngược.
Từ cách ăn mặc của nàng, Kỷ Nhược Trần biết nữ hài tử này nhất định có bối cảnh, không biết là bằng hữu thân thích của vị chân nhân nào. Loại tiểu hài tử này một chiêu cũng không thể dây vào, nếu đã nhận rõ là ai, thì Kỷ Nhược Trân cũng không muốn gây sự, xoay người rời đi.
Hắn còn chưa xoay người xong thì phía sau đã truyền tới một tiếng quát như xé màng nhĩ: "Ân Ân đã hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời, vậy mà lại muốn đi hay sao?"
Tiếng quát chưa dứt, từ phía sau Kỷ Nhược Trần truyền tới một luồng đại lực không thể đỡ nổi. Thân hình của hắn đột nhiên bay thẳng lên trên không văng đi mấy trượng, nặng nề rơi xuống trước mặt tiểu cô nương kia. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười.
Cú ngã này rất nặng nhưng tứ chi bách hải của Kỷ Nhược Trần giống như là đã tản đi, không đau chút nào, ngược lại hắn cảm thấy tê dại mất dần cảm giác, hiển nhiên người hạ thủ đã dùng Thổ chân nguyên trong Ngũ Hành.
Tiểu cô nương kia hừ một tiếng cười lạnh nói: "Hóa ra đạo hạnh của ngươi lại kém như vậy, ngay cả tầng nhập môn của Thái Thanh Chí Thánh cảnh cũng còn chưa tu luyện xong. Thật không hiểu ngươi có chỗ nào tốt, mà lại khiến cho phụ thân ta coi trọng ngươi như vậy!"
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng cố nén đau nhức trên người, cắn chặt răng, chậm rãi đứng lên.
Đừng thấy những hài tử kia thiên tư thông minh, lại biết đạo thuật, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, tâm trí chưa hoàn toàn được mở ra. Khi bắt nạt người khác, thì vẫn dùng những thủ đoạn như những hài tử phố phường khác mà thôi.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy người hạ thủ chính là tiểu hài đồng vừa mới dẫn mình tới đây. Kỷ Nhược Trần biết tiểu đạo sĩ này có thể dùng chân nguyên, chuyển hóa thành ngoại lực, thì đã đạt tới cấp thứ hai trong Linh Thánh cảnh.
Tiểu đạo sĩ kia cười đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, nói: "Ngươi hãy thành thật trả lời cho ta, có Minh Tâm ta ở đây, ngươi đừng hòng chạy trốn."
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng. Tiểu cô nương kia hiển nhiên xuất thân cao quý, vậy thì bỏ qua cũng không sao, nhưng với loại người ỷ thế người khác bắt nạt người như Minh Tâm mà còn ra vẻ ta đây, thì đúng là phiển phức sẽ không ngừng kéo tới mình.
Từ nhỏ Kỷ Nhược Trần đã phải lăn lộn trong sự sống chết, có một loại dũng khí máu tanh. Hắn nhìn về phía tiểu cô nương kia làm như muốn nói cái gì đó, nên mọi người ở đây ai cũng chăm chú lắng nghe.
Đột nhiên Kỷ Nhược Trần xoay người lại, hung hăng đấm một quyền vào tiểu phúc của tiểu đạo sĩ Minh Tâm! Minh Tâm sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hai tay ôm bụng ngã xuống đất.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |