Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 356

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 356: Chuyện hoang đường (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Trong điện thứ chín, Bình Đẳng vương mặt đỏ như máu, cảm thấy có gì đó tanh ngọt chặn ở ngực. Những câu chửi này nghe thì bình thường, nhưng hắn biết Ngọc Đồng tuyệt không chỉ nói ra những chuyện này.

Đây chỉ là mở màn mà thôi.

Lời chửi của Ngọc Đồng đột nhiên biến chuyển, kể về những ham mê đặc thù của Bình Đẳng vương. Nói thí dụ như khi thẩm vấn phạm hồn (hồn phách phạm tội), nhìn thấy hồn nào thanh xuân xinh đẹp, hắn sẽ vui mừng mà hỏi cung, khi biết ở trên trần gian chưa có chồng thì sẽ tìm cách hoan hảo.

Như vậy mà vẫn còn chưa hết.

Tiếp theo chính là chuyện Bình Đẳng vương thích người cùng giới, bất kể là những ai nhìn thấy đẹp trai một chút là Bình Đẳng vương thích ngay, coi họ là có may mắn khi được sủng hạnh.

Trong điện thứ chín, Bình Đẳng vương xưa nay quản lý thuộc hạ rất nghiêm, nhưng lúc này những mỹ tỳ hầu rượu bên cạnh đã không nhịn được mà nhìn trộm Bình Đẳng vương một cái.

Bình Đẳng vương tuy rằng ngu ngốc, nhưng dù sao cũng có chức quan Quỷ Tiên, đương nhiên là biết hành động của bọn tỳ nữ, không kìm được giận dữ, phun ra một ngụm máu tươi.

Chuyện đó vẫn chưa được tính là chuyện lớn.

Ngọc Đồng lại nói tiếp ra chuyện của trăm năm trước, khi mà Dao Trì tiên từ hạ lạc xuống Âm ty, kiểm tra xem Thập Điện Diêm vương, lật lại hồ sơ xem có sai sót gì không. Thượng giới tiên tử kia có dung mạo bực nào, Bình Đẳng vương vừa mới nhìn thấy thì hồn phách đã biến mất phân nửa.

Nhưng mà hắn chỉ là một Quỷ Tiên nho nhỏ, sao dám làm càn ở trước mặt Dao Trì tiên tử, phải đợi tới khi Thượng tiên tuần sát xong trở về tiên giới, Bình Đẳng vương mới lặng lẽ vẽ lại một bức họa của Dao Trì tiên tử, giấu trong tẩm điện, thỉnh thoảng lấy ra thưởng thức một phen. Đồng thời, hắn đi tìm kiếm được 9 thê thiếp có tướng mạo ba phần giống Dao Trì Tiên tử.

Nghe tới đoạn này, Tần Quảng vương đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần cũng không khởi động dung mở hai mắt ra, nhìn một thanh niên thư sinh đang ngồi cạnh bàn.

Tần Quảng vương nói:

- Lý tiên sinh thấy chuyện này có mấy phần thật?

Thư sinh kia thì ngừng viết, quả quyết nói: - Mười phần!

Tần Quảng vương gật đầu nói:

- Những việc trước đây người này nói, có ba phần là thực, bảy phần là giả, có chuyện có căn cứ chính xác, nhưng có chuyện lại không. Với tài ba của người này, chuyện có quan hệ trọng đại tới mức này thì hắn cũng không dám nói dối. Theo như tiên sinh, chúng ta có nên tức khắc phát binh tới điện của Bình Đẳng vương, đoạt lấy bức họa kia không?

Thư sinh họ Lý âm trầm cười, nói:

- Cần gì phải làm điều thừa thãi như vậy? Nếu như vương gia là người có lòng, thì nên đốt bức họa kia đi, rồi giết thêm vài người thiếp của hắn. Hơn nữa người chết so với người sống lại còn có tác dụng hơn, nếu Bình Đẳng vương động sát cơ, giết người diệt khẩu vậy thì càng hay, chuyện này sẽ còn liên quan tới một số người nữa.

Tần Quảng vương cảm thấy thực là có lý, gật đầu xưng phải.

Thư sinh họ Lý lại hỏi:

- Chỉ không biết Dao Trì tiên tử kia có lai lịch ra sao, có đủ sức nặng hay không?

Tần Quảng vương cười đáp:

- Theo ta được biết, Dao Trì tiên tử này chính là ái thiếp của Nam Hải tiên ông. Nam Hải tiên ông là một nhân vật trọng đại trên thượng giới. Ngươi nói xem, người này có đủ sức nặng hay không?

Thư sinh họ Lý gật đầu nói:

- Thực là quá được rồi! Hiện tại mọi người đều có mặt ở trong Phong Đô, tội của Bình Đẳng vương đã định, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được. Nhưng mà chuyện cần làm lúc này là sớm bàn mưu tính kế, nếu không thì người ngoài sẽ có được vị trí mà không biết bao nhiêu lâu chúng ta mới có được này.

Tần Quảng vương nói:

- Theo tiên sinh thì người nào có thể bổ sung vào chỗ thiếu này?

Thư sinh họ Lý trầm ngâm một lát mới nói:

- Bình Đẳng vương có một tộc đệ rất có dã tâm, hắn đã sớm muốn thay thế vị trí của Bình Đẳng vương từ lâu rồi. Kẻ này hiện nay đang phải làm công việc ở trong 18 tầng địa ngục với thời hạn là 300 năm, luận công tích trong khổ lao cũng đã đủ nhậm chức vị này. Nhưng điều quan trọng là kẻ này có chí lớn nhưng tài mọn, chỉ cần đại nhân nắm được nhược điểm của hắn là được rồi. Đồng thời, bảo hắn đi thay thế vị trí của huynh trưởng thì sự cảnh giác sẽ kém hơn mọi người. Hơn nữa khi đại nhân khéo dùng mưu, thì Thập Điện sẽ rơi vào trong tay của người.

Tần Quảng vương lúc này xưng phải, rồi mới đem đại sự ra bàn. Gã thấy tâm tình thực là thoải mái, lập tức cười nói:

- Ngọc Đồng mà Bình Đẳng vương nuôi thực là một đại tài, làm việc luôn quyết đoán tàn nhẫn. Đáng tiếc là Bình Đẳng vương không đủ đức, chỉ có cách trông hắn ra đi mà thôi!

Thư sinh họ Lý bỗng nhiên nhíu, nói:

- Ngọc Đồng này có tâm cơ như vậy mà vẫn cam tan chịu sự sai khiến của Kỷ Nhược Trần, điều đó chứng tỏ thần thông của hắn còn cao thâm khó lường hơn so với sự dự đoán của chúng ta. Chuyện lần này chưa chắc đã có thể thuận lợi như chúng ta dự định.

Tần Quảng vương ngẩn ra, suy tư trong chốc lát, sự vui mừng trên nét mặt cũng giảm xuống.

***

Bên bờ Nhược Thủy, Ngọc Đồng phiêu nhân quay về, bình tĩnh thưa:

- Đại nhân, đã chửi xong rồi!

Mặc dù Phong Đô vẫn không có động tĩnh gì, nhưng mà hắn lại không nổi giận như thường thấy, ngược lại còn khen vài câu:

- Chửi rất hay! Nhưng mà những chuyện ngươi nói đều là thật hay sao?

Được khen một câu này, Ngọc Đồng cảm thấy kính sợ, vội đáp:

- Sao có thể là thật hết được? Bình Đẳng vương kia tuy rằng ngu ngốc, nhưng đâu có thể làm ra nhiều chuyện như vậy. Chuyện ta nói chỉ có ba phần là thật, bảy phần là giả. Thật thật giả giả trộn lẫn vào với nhau, thì giả cũng biến thành thật, quản làm sao được khi trăm miệng cùng bàn tán.

Hắn gật đầu, lại hỏi:

- Những chuyện mà ngươi chửi, thì ngoài chuyện cuối cùng, ta thấy cũng đâu có chuyện nào là đại sự đâu?

Ngọc Đồng cười giải thích:

- Đại nhân có điều không biết, Phong Đô âm ty hành sự cũng có một quy định, những chuyện hoang đường mà Bình Đẳng vương làm như thế này, chỉ cần có chút quyền thế cũng có thể làm được, cho nên mới không cách nào nói rõ ràng được. Một khi nói ra toàn bộ những chuyện này cho mọi người biết, thì danh tiếng của hắn sẽ bị phá hủy. Tuy rằng âm ty không có bất kỳ quy định nào nói về những chuyện không thể làm, nhưng mà hắn cũng không thể dày mặt tới mức vẫn ngồi ở vị trí đó nữa. Mà cho dù Bình Đẳng vương cố chết không đi, những vị Diêm vương còn lại cũng sẽ không đáp ứng. Tiểu nhân thực ra mắng như vậy, chính vì muốn Bình Đẳng vương nếu không chọn cách ra khỏi thành khiêu chiến, thì sẽ không còn biện pháp nào khác. Thật ra hắn ra khỏi thành khiêu chiến còn tốt hơn so với ở trong thành, chỉ cần chết trận ra trường, thì sau này vẫn còn một chút danh tiếng có thể bảo toàn.

Hắn khổ tư trong chốc lát, nhưng mà vẫn cảm thấy không hiểu, cho nên nhịn không được lắc đầu, chỉ cảm thấy quy củ trong âm ty quả thực rất khó hiểu.

Đợi thêm một khắc nữa, trong Phong Đô vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn cũng không gấp mà ngồi trong ghế bát tiên, nhìn xuống Ngọc Đồng hỏi:

- Trước kia ta và ngươi có thù hận gì mà khi gặp lại ta, ngươi lại hận thù như vậy?

Nghe thấy câu hỏi này, Ngọc Đồng mồ hôi đổ như mưa, nhưng khi thấy hắn không có ý tức giận, mới rùng mình một cái, vội vàng cung kính đáp:

- Ngọc Đồng sinh ra đã có một cặp yêu đồng khác thường với Quỷ Tiên tầm thường khác. Cho nên khi nhìn thấy đại nhân, tiểu nhân mới thấy trong đôi mắt người có thần thái tung bay, mới sinh ra thèm muốn, kết quả là bị đại nhân cho một cước. [Trước kia Ngọc Đồng vốn là thân nam cũng là nữ, nhưng sau khi nhận một cước của đại nhân thì biến thành nam không ra nam nữ không phải nữ]. Cho nên khi gặp lại đại nhân, Ngọc Đồng mới có hận ý như vậy.

Hắn thản nhiên nói: - Ngươi cũng thành thật đấy!

- Ngọc Đồng tuyệt không dám ở đại nhân trước mặt có nửa câu nói dối.

Hắn mỉm cười nói:

- Hiện giờ ngươi không cần phiền não [mình là nam hay là nữ nữa rồi].

(trongkimtrn: ta chỉnh sửa lại 2 đoạn [], khi đọc lại vietphrase thì thấy bên nhóm dịch chắc là hiểu sai. )

May là Ngọc Đồng da mặt có dày đi chăng nữa cũng phải có chút xấu hổ, thấp giọng đáp:

- Đa tạ đại nhân thành toàn!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)