← Ch.450 | Ch.452 → |
Lúc này tay phải của Kỷ Nhược Trần đã đặt lên khuôn mặt của Phá Quân, hắn lạnh nhạt nói:
"Ngươi chỉ muốn cướp lấy mệnh cung luân hồi của ta mà không biết đây là số mệnh luân hồi mệnh tướng cung cách, bọn người như ngươi sao có thể có được?"
Biến đổi trong trận đại chiến này vô cùng bất ngờ, hơn nữa chỉ diễn ra trong chớp mắt. Lúc này ở bên ngoài Ngọc Đồng đang bay tới nhưng vẫn còn cách căn lều vải hơn ba trượng.
Không biết là nàng thật lòng bảo hộ chủ nhân, hay là có mưu đồ khác, Ngọc Đông hét lên một tiếng "Chủ nhân", sau đó dùng chân đá tung tấm màn rồi bay vào!
Ngọc Đồng không biết là trên tấm màn không hề có đạo pháp phòng ngự, cũng không huyễn thuật che mắt, trong lúc nhất thời một cước của nàng đá vào không trung, sau đó ngã nhào xuống đất rồi lăng vào bên trong.
"Đã trễ thế này, còn có việc gì sao?"
Giọng nói nhàn nhạt của Kỷ Nhược Trần từ phía trên truyền xuống Ngọc Đông giống như bị dội một bát nước lạnh vào mặt liền tỉnh táo lại, nàng lúc này vẫn chưa hiểu mình tại sao lại điên rồ mà xông vào căn lều của chủ nhân!
Nếu là lúc bình thường thì vẫn còn một chút đường sống, thế nhưng lúc này chủ nhân đang làm chuyện tốt, vậy mà bị mình cắt ngang, lần này...
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra khắp người Ngọc Đồng nàng không dám ngẩng đầu lên, thân thể nàng vẫn giữ nguyên tư thế khi ngã mà không dám có chút nhúc nhích nào, hắn nói:
"Vừa rồi... Vừa rồi hình như có người xông vào lều của chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy lo lắng cho nên... Cho nên xông vào..."
Không ngờ Kỷ Nhược Trần vẫn chưa tức giận mà chỉ:
"Đêm khuya yên tĩnh nào có ai đến? Cho dù là có người bụng dạ khó lường xâm nhập vào đây, thì hắn cũng có đi mà không có về, người đứng lên đi."
Ngọc Đồng lúc này mới dám đứng lên, hắn lặng lẽ nhìn xung quanh một chút, hắn thấy xung quanh là một đống hỗn loạn, cái bàn dài bị lật ngã, những quyển sách văn khắp nơi, địa đồ hành quân còn bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tim nàng lập tức đập nhanh lên.
Ánh mắt Ngọc Đồng nhìn sang chỗ khác liền ngay lập tức thấy được Cơ Băng Tiên. Nàng đang yên lặng nằm trên giường không chút nhúc nhích, chỉ là trên khuôn mặt đỏ lạnh như băng của nàng có chút đỏ lên.
Khuôn mặt nàng vốn rất xinh đẹp chỉ là xưa nay vô cùng lạnh lùng hơn nữa lại có thiên phú hơn người, người khác thấy nàng chỉ có thể ngưỡng mộ chứ không dám sinh ra ý nghĩ muốn đùa giỡn nàng. Khuôn mặt nàng lúc này đỏ mặt làm cho nét đẹp của nàng nổi lên. Khi Ngọc Đồng nhìn thấy Băng Cơ Tiên thì lòng nàng không ngừng vùng động.
"Thấy rồi chứ? Mau đi ra ngoài." Kỳ Nhược Trần chắp tay đứng thẳng, nói.
Toàn thân Ngọc Đồng trong nháy mắt lại tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng nào dám ở lại nên nhanh chóng cúi đầu chạy ra ngoài. Ngay lúc này, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút cảm giác, nàng ngạc nhiên nhìn tế phía căn lều.
"Ấm" một tiếng, một tảng đá lớn rơi xuống tạo thành một cái lỗ lớn trên căn lều, sương mù nhàn nhạt từ bên ngoài dũng mãnh tràn vào, bên trong lớp sương mù có một thiếu nữ từ từ xuất hiện.
Luồng sương mù này dường như là có linh tính, nó nâng thân thể thiếu nữ lên sau đó nhẹ nhàng đặt vào bên trong căn lều rồi mới tán đi.
Mái tóc của thiếu nữ này dài tới vai, da thịt nàng trắng như tuyết, tuy rằng nàng cúi đầu xuống không thể thấy được khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng là biết bốn chữ "Hại nước hại dân" chính là để dùng miêu tả về sắc đẹp của nàng.
Khi ánh mắt của Ngọc Đồng đảo qua thắt lưng của nàng, mắt nàng, chân nàng, thì cũng không nhịn được có chút miệng đắng lưỡi khô, năm mùi vị trong miệng loạn thành một đống không biết là có mùi vị như thế nào.
Kỳ thực quần áo trên người thiếu nữ này có chút rách nát, trên mặt lộ vẻ bị thương, trên lưng nàng còn bị móc một cái vòng kim loại hình tròn, da thịt trên miệng vết thương bị hở ra, trắng bệch, hiển nhiên là máu đã khô từ lâu, nhìn qua thấy rất giật mình! Hình dạng của nàng nhìn rất giống với người còn sống sót trong một đợt tai nạn lớn.
Khi thấy thiếu nữ này xuất hiện, khuôn mặt tươi cười của Kỷ Nhược Trần đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt liên tục biến đổi lúc thì buồn lúc thì vui. Rốt cục, hắn cũng bước lên một bước, chậm rãi ngồi xuống bên người thiếu nữ, năm ngón tay trái nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên lưng nàng, sau đó lại khẽ vuốt cái vòng kim loại.
Ngọc Đồng mơ hồ thấy được, ngón tay của chủ nhân có chút run run. Có thể đi vào nơi này mà không bị trách phạt cho thấy hôm nay nàng rất may mắn, hơn nữ tâm tình của chủ nhân cũng rất tốt. Còn vì sao tâm tình tốt thì cũng không cần phải nói rõ, không phải quá rõ ràng rồi sao?
Nhưng mà lúc này tâm tình của Kỷ Nhược Trần rõ ràng là vì người thiếu nữ bị thương từ trên trời rơi xuống này mà biến đổi mạnh mẽ, nếu như hắn vẫn còn ở chỗ này không chịu đi chính là tự tìm chết.
Không cần Kỳ Nhược Trần ra lệnh, Ngọc Đồng đã yên lặng lui ra ngoài, sau đó kéo lại tấm màn che chắn kỹ lưỡng căn lều lại.
Đêm lạnh như nước, năm tháng mênh mông một đêm này đặc biệt dài, dường như nó không bao giờ kết thúc.
Ngọc Đồng yên lặng ngồi trong lều của mình, hắn không thể nào ngủ được, cũng không thể bình tĩnh mà tu luyện, vì vậy hắn khoác một tấm áo choàng sau đó trộm lấy một hũ rượu mạnh rồi ngồi một mình trên mái nhà uống rượu.
Rượu chảy như một dòng suối nhỏ, có hơn phân nửa là chảy ra bên ngoài đôi môi anh đào của nàng, nó chảy ướt cả tóc, ướt cả quần áo của nàng. Xuyên thấu qua bộ quần áo đang ướt đẫm, thân hình của nàng đã lộ ra hết bảy phần.
Ngọc Đồng lúc bình thường uống nghìn chén cũng không say Thế nhưng hôm nay mới chỉ có hơn nữa vò rượu vào bụng ánh mắt nàng đã có chút hồ, dường như là bên cạnh nàng đã có thêm một người nữa.
Ngọc Đồng híp mắt chăm chú nhìn lại, lúc này nàng mới phát hiện bên cạnh mình không biết lúc nào đã xuất hiện một cô gái mặc một bộ p hàn nắng, sự mềm mại đáng yêu của nàng kín đáo chứ không bộc lộ ra, trong sáng xuất thân.
Trên lầu quan sát ở một góc quân doanh chu nơi này chỉ có vài thước, hai người ngồi trên đó đã cảm thấy chen chúc. Linh giác của Ngọc Đồng không phải bình thường, thế nhưng nàng cũng không biết cô gái này xuất hiện khi nào.
Đêm nay thật kỳ quái, Ngọc Đồng cảm thấy mình rất lười biếng rất thoải mái, nàng không hỏi lấy một câu mà tiếp tục nâng hũ rượu lên miệng tiếp tục uống vò rượu này đã hết sạch.
Trong tay nữ tử kia không biết khi nào lại xuất hiện thêm hai vò rượu, khi thấy vò rượu trên tay Ngọc Đồng đã cạn sạch liền ném tới một vò.
Sau đó không chờ Ngọc Đồng mà nàng đã tự nâng vò rượu lên, một dòng suối rượu từ trên không chảy xuống rơi vào trong miệng nàng.
Nàng giống như cái vòi hút nước uống sạch rồi ném vào rượu đã cạn sang một bên, trong tay nàng lại xuất hiện một vò rượu nữa. Lúc này, nữ tử mặc một bộ đồ trắng không có uống mà là trực tiếp đêm vò rượu xôi lên đâu!
Dù chưa uống hết nhưng cũng đã say đầm đìa!
Nàng bỗng nhiên ngửa đầu nhìn lên trời, hét lên một tiếng, tiếng hát này nàng hét khàn cả giọng thế nhưng không hề nghe thấy một chút âm thanh nào! Ngọc Đồng thấy rõ, ngay khi nàng hét lên, mặt trăng trên không trung đột nhiên nổi lên một tầng máu dày đặc!
Ngọc Đồng cảm thấy đêm nay rất kỳ quái, thị giác, linh giác, dường như không thể sử dụng được. Nàng híp mắt lại nhìn xung quanh, xung quanh lúc này chỉ là một mảnh trống rỗng, nào có ai khác ở đây? Thế nhưng trong tay nàng vẫn còn cầm một vò rượu.
Ngọc Đồng bỗng nhiên nở nụ cười, một đêm có ánh trăng màu máu như thế này mà có một vò rượu trên tay, còn thì còn cần gì nữa? nàng mở vò rượu ra sau đó ngửa đầu tiếp tục uống. Khi Ngọc Đồng bắt đầu uống nàng cảm thấy vò rượu này cực kỳ nồng đậm, nàng không biết rằng loại rượu này đã từng vô cùng nổi danh, nó chính là một loại rượu đặc biệt chỉ Đạo Đức Tông mới có Túy Hương.
Gió đêm thổi tới, khắp nơi yên tĩnh, ngoại trừ căn lều của chủ soái, thì bên trong chi còn có một căn lều khác là có ánh sáng. Ngọc đồng nhớ mang máng hình như đó chính là căn lều của Tề Thiên Hạ.
Giờ này phút này, Ngọc Đông đột nhiên cảm thấy bên tay dường như đang có vô số người đang nói làm cho đầu óc nàng quay cuồng. Nàng cố sức lắc đầu, mang theo vò rượu bước trên không một bước rồi rơi xuống ngay căn lều của Tề Thiên Hạ.
Căn lều của Tề Thiên Hạ tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp. Hắn đang dựa vào ánh nến đọc cái gì đó, thỉnh thoảng lại viết vài chữ lên trên đó. Tề Thiên Hạ đột nhiên ngửi thấy mùi rượu, hắn ngân đầu nhìn lên, hắn kinh hãi nhìn thấy Ngọc Đồng đang ướt sũng đứng bên trong căn lều, hơn nữa hai mắt nàng đang nhìn chằm chằm.
Tề Thiên Hạ kinh hãi, theo bản năng hắn lui ra phía sau, run giọng nói: "Ngọc cô nương, đã trễ thế này, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Ngọc Đồng cảm thấy đầu mình có chút lớn, thấy bộ dạng của Tề Thiên Hạ như vậy, nàng nhịn không được nhíu mày, quát lớn: "Tới đây cho ta! Ta có ăn thịt người đâu?"
Tề Thiên Hạ sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch, thân thể to lớn của hắn không ngừng đi về phía chiếc giường, hai tay hắn gắt gao nắm lấy vạt áo của mình, nói: "Việc này... Cô nương đừng vội có việc gì thì vẫn có thể thương lượng, có thể thương lượng mà!"
Ngọc Đồng đem vò rượu đặt lên chồng hồ sơ, nàng nhịn không được nói: "Không phải là tìm người uống vài chén rượu thôi sao? Cần gì mà lề mề như thế chứ!"
Nàng tiện tay lấy ra hai cái chén lớn, đổ đầy, sau đó đưa một chén cho Tề Thiên Hạ. Tề Thiên Hạ vâng vâng dạ dạ cầm lấy, cụng ly với Ngọc Đồng rồi đau khổ uống từng chút một.
Ngọc Đồng đương nhiên là một hơi cạn sạch.
Hai người người tới ta đi, liên tục uống Ngọc Đồng bằng nhiên kêu lên: "Thật vất vả mới có thể xử lý xong một cái mỹ nhân lạnh như băng, nhưng ngay sau đó lại lòi ra một tiểu hồ ly! Làm sao có thể sống đây!"
Tề Thiên Hạ sợ hãi, trả lời chỉ toàn nói quanh co. Ngọc Đồng vốn đang tự lẩm bẩm một mình, nàng cũng không nghĩ là hắn sẽ có câu trả lời, trong chiếc chén không còn gì, nàng cầm lấy vò rượu, nhưng trong vò rượu cũng đã hết sạch. Nàng lung lay đứng lên định đi tìm rượu uống tiếp, nhưng nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng sau đó nàng ngả xuống đất ngủ thật say.
Tề Thiên Hạ yên lặng nín thở, một lúc sau hắn mới xác định là Ngọc Đồng đã ngủ say, hắn kéo áo lên, bước đi nhẹ nhàng khi ra khỏi căn lều hắn lập tức chạy như bay.
← Ch. 450 | Ch. 452 → |