← Ch.073 | Ch.075 → |
Thiên Hải thong thả thưởng thức một ngụm trà rồi bùi ngùi than thở:
"Chớp mắt mà đã 10 năm rồi, ta thực sự đã già. Việc tranh cường háo thắng không làm được nữa. Mắt thấy việc tìm kiếm đại đạo vô vọng, chỉ có hi vọng duy nhất là tìm được truyền nhân, kế thừa y bát của ta. Đúng là số mệnh may mắn. Mấy năm gần đây ta gặp được mấy người miễn cường có thể gọi là nhân tài, ta sợ chúng suốt ngày tịch mịch ở trong núi, đồng thời lại nhớ ra kỳ đại khảo 10 năm một lần của quý tông cho nên dẫn chúng tới đây để tăng thêm sự hiểu biết, mong các vị chân nhân chỉ điểm thêm một chút. Thuận tiện tìm mấy đệ tử của quý tông, cho họ biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Miễn cho chúng có thái độ không coi ai ra gì, đừng để nhân thế người ta chê cười
Nói đến đây, Thiên Hải lão nhân chỉ tay vào ba gã đệ tử trẻ tuổi bên cạnh, lần lượt giới thiệu. Đầu tiên hắn chỉ tay vào Thạch Cơ, nói:
"Đây là tiểu đồ Thạch Cơ, miễn cưỡng có vài phần tài ba. Chỉ là Vân Trung cư là nơi hẻo lánh, nó không biết lớn nhỏ, mong các vị chân nhân bao dung."
Thạch Cơ đứng lên, khóe miệng dường như nở nụ cười hướng các vị chân nhân làm lễ một lượt rồi nói:
"Thạch Cơ tham kiến chư vị chân nhân. Nếu như có gì đắc tội các vị chân nhân ở Đạo Đức tông xưa nay đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không làm khó một tiểu nữ như vãn bối chứ."
Nàng cười yêu dị, trong thanh âm có sự ôn nhu, êm tai không nói lên lời... mái tóc dài thẳng tắp như tơ lụa khiến cho người khác phải động lòng.
Nhìn một người có dung mạo động lòng người như vậy, các vị nhân nhân của Đạo Đức tông bất động thanh sắc nhưng bầu không khí trong đại điện có phần trở nên ngưng trọng. Đại đa số các vị chân nhân đều nhận ra Thạch Cơ chu toàn lề nghĩa nhưng vẻ mặt lạnh như sương, ánh mắt lợi hại vô cùng.
Tử Dương chân nhân mi dài hơi nhíu, sau đỏ lại giãn rag, sắc mặt như thường, không đi để ý tới Thạch Cơ mà nhìn Thiên Hải mỉm cười nói:
"Thiên Hải đạo huynh, hai mươi năm không gặp, không nghĩ tới Vân Trung Cư lại giống như biển lớn dung nạp mọi con sông, mờ rộng sơn môn, thu nhiều nhân sĩ trong thiên hạ."
Thiên Hải lão nhân dường như đã biết các vị chân nhân sẽ có phản ứng như vậy, tỏ vẻ như không nghe thấy, phất phất tay, Thạch Cơ ngồi xuống.
Thiên Hải lại chỉ tay vào một thanh niên nam tử nói:
"Đây là đệ tử quan môn của chưởng giáo sư huynh, tên là Sở Hàn."
Sờ Hàn trông chỉ chừng 20 tuổi, mặc trường bào màu trắng, hai hàng lông mày như kiếm, mắt dường như sao sáng, trán tỏa ra một cỗ anh khí bức người, hắn ngồi ngay ngắn, vững chắc như núi.
Tuy đối mặt với tám vị chân nhân của Đạo Đức tông nhưng khi Sở Hàn đứng lên thi lễ thì như hành vân dứt khoát, như nước chảy mây trôi, giống như trước mặt mình chỉ là tám người bình thường mà thôi.
Kỳ thực các vị chân nhân của Đạo Đức tông đạo hạnh thảm huyền, không cần đề tụ chân nguyên cũng có thể vận chuyển pháp lực. Mọi người chỉ mới nhìn qua, người tu đạo tầm thường đã không chỉu nổi áp lực.
Nhưng người này hành động như thường, không thể hiện ra bên ngoài áp lực vô hình do tám vị chân nhân tạo ra, dường như chẳng liên quan gì tới hắn, không hổ là đệ tử quan môn của chưởng giáo Vân Trung cư.
Lần này ánh mắt của các vị chân nhân nhìn Sở Hàn khác với khi nhìn Thạch Cơ, đều khẽ gật đầu, khen ngợi và thưởng thức.
Thiên Hải lão nhân ho khan vài tiếng, rồi chỉ một ngón tay vào một nữ đệ tử cuối cùng, nói:
"Đây là Cố Thanh, là người đồng thời thụ nghiệp 3 vị sư thúc của Vân Trung cư chúng ta. Lần này ta mang nó đi để trải nghiệm."
Cố Thanh dịu dàng đứng lên, hướng tám vị chân nhân thi lễ, nhàn nhạt nói:
"Cố Thanh tham kiến chư vị chân nhân."
Trong Thái Thanh điện. Khi Cố Thanh cất tiếng thì tất cả chìm vào trong im lặng.
Cố Thanh hai hàng lông mày như khói, trên mặt không có một chút son phấn nào. Nàng mặc trường bào đã nhạt màu, không mang theo bất kỳ thứ gì, chẳng có cả pháp bảo binh khí
Cho dù là nàng ngồi hay đứng vẫn cứ bình thản như thường, dường như mọi chuyện trên thế gian đều không có ảnh hưởng gì tới nàng.
Cố Thanh không yêu lệ giống như Thạch Cơ, không có sóng nước mê hoặc như Hàm Yên, cũng không khuynh đảo chúng sinh như Thiên Hồ.
Bản thân nàng có một cảm giác gì đó rất khó nói, nàng có đứng cạnh ai, với dung mạo như thế nào thì dung mạo của nàng cũng sẽ không chìm xuống, mà cũng không tỏa ra quang huy.
Từ khi Cố Thanh bước xuống Nhất Phùng, tám vị chân nhân đã biết nàng không giống người thường, nhưng mà khi đó nàng chưa thi triển hết phong tư.
Giờ này khắc này, dưới sự chăm chú của tám vị chân nhân, nàng đứng dậy, lãnh đạm mà mộc mạc, giống như là sen trong bích thủy không nhiễm phiến trần, không mang theo bụi bẩn.
Dưới cái nhìn áp lực như núi của tám vị chân nhân, nhưng đối với Cố Thanh chỉ giống như gió thổi qua thân, không thể động vào thần thức của nàng.
Việc này không nói về chân nguyên cao hay thấp mà chứng tỏ nàng trời sinh thể ngộ, cho dù nàng chẳng có chút chân nguyên nào cũng có thể đi lại như thường trước mặt các vị chân nhân.
Sự đạm mạc của nàng, không xuất phát từ đạo hạnh, mà xuất phát từ bản tính của con người, phù hợp với thiên địa, coi thường trần gian băng lãnh.
Trần gian này gió lắm mưa nhiều, thậm chí còn mang tới sóng giận biển gầm, sự hưng suy của các triều đại trong trời đất, sự phồn hoa chỉ như một cái chớp mắt.
Tám vị chân nhân âm thầm nhìn nhau một chút, tâm trạng hoảng sợ, thực không biết Vân Trung Cư có phúc duyên to lớn như thế nào mà lại có một đệ tử như vậy!
Trong lúc nhất thời, Thái Thanh điện tĩnh lặng vô cùng, tám vị chân nhân không biết nên làm thế nào cho phải.
Cố Thanh đứng một hồi sau đó tự mình ngồi xuống, trong ánh mắt chẳng có vui vẻ cũng chẳng có khổ đau. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua biển mây mênh mòng, chẳng biết là đang nhìn tới nơi nào.
Khi Cố Thanh ngồi xuống, lại như sen ở mặt nước, đạm mạc nhìn chúng sinh trên thế gian, khí tức lạnh lùng bỗng nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi.
Sự thát thố của tám vị chân nhân đã được Thiên Hải lão nhân chú ý, mặt hắn đầy hồng quang, chuyện xui xẻo trước đây đã bị quét sạch.
Đầu tiên hắn cười mấy tiếng, sau đó vung tay lên, tỏ vẻ như tấm lòng mình cao rộng mênh mông, cất cao giọng nói:
"Chư vị đạo hữu cần gì phải như vậy? Thắng thắng bại bại đã là chuyện của vài chục năm trước, cẩn gì phải để ở trong lòng? Lúc này ta mang ba đứa bọn chúng tới Đạo Đức tông chỉ là để cho chúng nó đại khai nhãn giới, nghe giáo huấn của các vị chân nhân một chút. Nếu như chúng có thể kết bạn với nhân vật kiệt xuất trong Đạo Đức tông, âu đó cũng là phúc duyên. Ha hả, chuyện đấu pháp tỷ võ phía sau chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhò! Hai tông tranh chấp làm trò cười cho người thiên hạ, ta thấy không cần nữa! Chúng ta đều lấy đức phục người, không tổn thương hòa khí! Ha ha ha ha!"
← Ch. 073 | Ch. 075 → |