Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 083

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 083: Bóng tàn rượu lạnh người thưa thớt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Tử Dương chân nhân lại nói:

"Nhược Trần, con vốn là môn hạ của Thái Thường cung ta, lần đại khảo này cũng là lúc con phải tự xác định một mạch mà gia nhập. Việc này vốn là quy định của bốn năm trước, nhưng hiện giờ cùng đã quá thời gian, chúng ta đã thương nghị, từ hôm nay con vẫn là người đồng thời thụ nghiệp của tám vị chân nhân."

Kỷ Nhược Trần đáp ứng, lại hỏi:

"Sư phụ, lần này hạ sơn con sẽ đồng hành với ai?"

"Chỉ có một mình con mà thôi."

Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, đạo hạnh của hắn thấp như vậy, thân lại nhiều trân bảo, đi tới Lạc Dương chẳng phải là đem dê vào miệng sói hay sao. Đạo lý này, Kỷ Nhược Trần đương nhiên là biết rõ.

Tử Dương chân nhân lại bước đi thong thả vài bước, đứng ở phía trước cửa sổ, nói: "Thế nào, sợ hay sao?"

Kỷ Nhược Trần đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng dù sao hắn cùng chỉ là thiếu niên khí thịnh, bị Tử Dương chân nhân nói khích như vậy, nhiệt huyết trong lòng dâng lên, nói ngay:

"Đương nhiên không sợ!"

Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:

"Nếu không sợ, vậy thì chuẩn bị lên đường đi."

Ba ngày sau đó, mây xám buông xuống, Kỷ Nhược Trần một người một kiếm phiêu nhiên hạ sơn.

------------------------

Đêm nay, trời cao gió mát trăng thanh.

Dưới ánh tràng cô liêu, trên một góc của Thái Tuyền phong vang lên tiếng kim chúc rung động, giống như... tiếng hồng hoang cự thú đang mài hàm răng dưới bóng trăng.

Hiện giờ có một đầu cự thú đang cô liêu đứng ở góc Trấn Tâm điện, hai tượng đá đứng trước Trấn Tâm điện dường như có sự sống, áo giáp leng keng, chợt phân ra hai bên cúi người thi lễ.

Hai cánh cửa bằng đồng của Trấn Tâm điện mở ra giống như một cái miệng của cự thú khổng lồ. Bên trong cánh cửa đen kịt không thấy rõ một thứ gì cả. Cửa chỉ mở trong nháy mắt, kèm theo một tiếng gào rồi một đoàn hơi nước lạnh lẽo, âm lãnh ngưng kết trên không trung, không tản đi.

Từ trong làn hơi nước truyền tới những tiếng kêu u oán, dường như ẩn chứa nỗi buồn ly biệt ngàn năm, chỉ có một sự khác biệt, nhưng cũng cần phải cẩn thận lắng nghe mới phát hiện ra, đó là trong tiếng kêu cũng có những gợn sóng vô hạn.

Người vẫn chưa tới mà tiếng thờ dài đã tới, hai gà giáp sĩ cúi mình càng thấp hơn.

Một trận gió xua tan sương mù, trong đại điện dường như vang lên những tiếng oan hồn rên la, những tiếng khóc thê lương, mỗi tiếng giống như làm cho linh hồn con người rời khỏi cơ thể.

Giáp sĩ cúi đầu thật sâu, giáp phiến quanh thân dựng thẳng lên giống như một con nhím, trên bảo giáp có huyền quang, hiển nhiên đã sử dụng chân nguyên chống lại những tiếng oan hồn kêu gọi trong đại điện.

Lại một đợt băng hàn lạnh thấu xương tuôn ra, có một nữ tử mặc quẩn áo trắng như đạp lên nước ra ngoài, dưới ánh trăng trong trẻo, nàng từ từ hạ xuống.

Lúc này, trên thế giới chỉ có hai màu đen trắng, dưới ánh trăng hiện lên một đôi môi anh đào nhưng cũng khiến kẻ khác nhìn mà phát lạnh, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng dấy lên một cảm giác muốn tới trêu chọc.

Khi nàng đi qua hai giáp sĩ, hai người này cúi đầu thật sâu, không dám nhìn vào dung mạo của nàng, ngay cả một góc váy thôi cũng không dám, giống như tràn ngập cố kỵ.

Nàng đứng im, tay phải kéo ống tay áo, cánh tay ngọc khẽ hiện lên giống như tàn ảnh của một bông hoa lan, ngưng tụ vĩnh viễn không tiêu tan.

Tay trái nàng có một chiếc khoa cổ đã vương vấn màu xanh loang lổ, hiển nhiên chính là Đoạn Nhạc Càn Khôn tỏa.

Đầu ngón tay của nàng khẽ điểm lên nó một cái, Đoạn Nhạc Càn Khôn tỏa vô thanh vô tức bay đến trước cửa điện, cạch một tiếng, tự nó khóa lại.

Trong bóng đêm u tĩnh, tiếng khóa của Càn Khôn tỏa vang khắp nơi, âm vang trong bóng đêm vô tận.

Hai tay của nàng chậm rãi thu hồi vào trong tay áo, lặng yên đi xa.

Cho tới khi mùi hương của nàng tản đi hết, hai gã giáp sĩ mói hơi nghiêng đầu, xác định là nàng đi rồi, mới dám đứng thẳng người lên.

Một gã giáp sĩ nhấc mũ giáp mặt nạ bảo hộ, hít thật sâu một hơi, dường như trút được gánh nặng. Hắn cười khổ một tiếng, nói:

"Văn Thai huynh, huynh nghĩ thế nào?"

Một gã giáp sĩ khác nhấc mũ giáp, nhìn theo phương hướng nàng rời đi, thấp giọng nói:

"Trú Vân huynh, ta còn trụ được nhưng không biết trụ được bao nhiêu lâu. Nếu không biết Trấn Tâm Điện có công phép có thể đoạt thiên tạo hóa, thì ta thực sự hoài nghi đó không phải là Ân Ân tiểu thư nữa!"

Khi nhắc tới hai chữ Tô Hòa, thanh âm của hắn run lên nhè nhẹ, không tụ chủ được hạ thấp giọng, giống như sợ bị Thiên Hồ ở sâu trong Trấn Tâm điện nghe thấy.

Trú Vân trầm mặc chốc lát mới nói:

"Văn Thai huynh, ý của huynh là... Ân Ân tiểu thư tu luyện Thiên Hồ yêu thuật? Câu này không thể nói lung tung được đâu!"

Tên giáp sĩ kia biết mình phạm húy, nhìn xung quanh một lần, khi tin tường là không có ai mới hạ thấp giọng nói:

"Trú Vân huynh, Ân Ân tiểu thư đạo hạnh cũng chỉ bình thường, thế nhưng ta và huynh thanh tu từ nhỏ, hiện giờ chỉ nhìn vào dáng đi của tiểu thư tâm thần cũng dao động, huyết khí dâng lên. Đây chẳng phải là bí thuật của Tô Hòa hay sao? Không biết tại sao Cảnh Tiêu chân nhân lại cho Ân Ân tiểu thư học Thiên Hồ thuật."

Trú Vân lắc đầu nói:

"Văn Thai huynh, Cảnh Tiêu Chân Nhân tự có đạo lý, chức trách của chúng ta chỉ là canh giữ Trấn Tâm điện, những chuyện cần làm mà cẩn thận trông coi, chớ để Ân Ân tiểu thư trong lúc vô tình phá hỏng đạo tâm. Còn về phần học thuật của Ân Ân tiểu thư chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả, những lời hôm nay... không bao giờ được nhắc tới nữa!"

----------------------

Chỉ sau một thời gian, bóng hình người đó lại đứng trước càn phòng của Kỷ Nhược Trần ở Thái Thường Cung, nàng mở đôi môi thổi ra một hơi ấm, hòa tan toàn bộ tuyết đọng trên cửa viện, chỉ có lúc này mới cảm nhận thấy sự sống trên thân thể của nàng.

Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay lên, những ngón tay như lan mở ra đẩy cánh cửa đẩy tuyết, mỗi động tác của nàng đều nhịp nhàng, dường như đó có một quy luật vô hình tồn tại, nhưng khi đầu ngón tay mới chạm tới cánh cửa thì bỗng nhiên nàng dừng lại.

Nhưng cánh cửa đã kêu lên két một tiếng, tự động mở ra.

Trong phòng sạch sẽ vô cùng, chắc là do người ta thu dọn. Chỉ nhìn thôi cũng biết là căn phòng này đã lâu không có người ở.

Nàng lấy tay che miệng, thấp giọng "A" lên một tiếng, bất chấp tất cả đi lại trong phòng, thấy Kỷ Nhược Trần không còn ở lại nơi này, trong lòng ngẩn ra, không biết làm sao.

"Tại sao có thể như vậy! Hắn ở đâu?!" Nàng thất thanh nói.

"Ân Ân tiểu thư đừng lo, Nhược Trần hạ sơn lịch lãm, đi đã được 10 ngày rồi." Lời còn chưa dứt, Vân Phong đạo trường đã đi vào trong viện.

Trương Ân Ân giống như một làn gió xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Vân Phong đạo trưởng, nói:

"Với đạo hạnh của hắn sao có thể hạ sơn lịch lãm? Hắn đi đâu?"

Ánh trăng mới nhô lên, chiếu sáng khuôn mặt của nàng, nếu như so sánh với dung mạo của nàng trước kia, quả thực như hai người khác biệt.

Dung mạo của nàng nổi bật dưới ánh trăng, giống như khói bay trong cốc vắng, lạnh lùng mà kiêu ngạo, làm cho người khác có cảm giác không thể nào hình dung được, cũng chẳng cách nào diễn tả sự ngưỡng mộ của mình, đôi mi nàng như trăng rằm, đuôi lông mày lại lợi hại như đao, sát khí nhàn nhạt tỏa ra không cách nào thu liễm được.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)