Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 410

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 410: Không chịu dừng lại (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Hơn mười ngày sau, hai thúc cháu của Thanh Vân quán quay lại Lạc Dương. Uyển Nghi vốn khinh thường đến cực điểm đối với hành vi chưa đánh đã chạy của tên Lưu học đồ, đừng nói dễ dãi với hắn, không loạn côn đánh một trận đuổi ra ngoài coi như là khách khí rồi, đợi khi gặp được Đồng Kiến Nhất, sắc mặt mới tính tốt một chút, thầm nghĩ tướng tá của lão gia hỏa này không tệ không sai chắc hẳn có chút thủ đoạn.

Vì vậy Uyển Nghi lần nữa kêu gọi đồng bọn, trùng trùng điệp điệp đánh vào biệt viện.

Thời gian cách có nửa tháng tính kiên nhẫn của Kỷ Nhược Trần hình như sút giảm rất nhiều, còn chưa đợi Uyển Nghi mở bài đã nhìn quanh cả bọn rồi quát:

-Cút!

Uyển Nghi chỉ cảm thấy đột nhiên như đang cởi trần nằm trên băng tuyết, lạnh thấu xương tủy, tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Bị sợ hãi, nàng chưa kịp suy nghĩ liền xoay người cướp đường bỏ chạy, chạy thẳng ra đến ngoài viện mới bình tĩnh lại. Uyên Nghi nhìn xung quanh hai bên, thấy đồng bọn so với nàng còn thậm tệ hơn nhiều, cả đám té lộn nhào, khóc cha gọi mẹ, người sau chen lấn người trước chạy ra khỏi viện như bị ma đuổi.

Lưu học đồ đã có giáo huấn lần trước, đạo hạnh lại cao, vậy nên khi chạy trốn còn chạy trước cả Uyên Nghi. Mà Đồng Kiến Nhất rốt cuộc đạo hạnh sâu xa, thân hình lóe lên đã chạy tút ra ngoài viện. Có thể là bởi vì trong lòng xấu hổ, Đồng Kiến Nhất cũng không bắt chuyện với những người khác một tiếng đã trực tiếp bỏ về. Khi đi vẫn tay áo thướt tha, cử trọng nhược khinh, rất có phong thái của danh môn đại phái.

Hôm đó, Uyển Nghi gặp ác mộng nguyên đêm.

Sau khi trở về quán, Đồng Kiến Nhất vắt óc suy nghĩ hết ba ngày, cũng không nghĩ ra mình sao lại chưa đánh đã chạy. Lưu học đồ thì đã có hai lần trải qua, rất lý giải tâm tình lúc này của sự thúc, thế là lựa lời an ủi, nhưng càng an ủi hắc khí trên mặt sư thúc càng dày hơn.

Đến lúc này, thể diện của Thanh Vân quán đã mất sạch trên tay hai thúc cháu. Sau khi Đồng Kiến Nhất tính trước nghĩ sau, nghĩ đạo hạnh của chưởng môn sư huynh so với mình thì thâm hậu hơn nhiều, cuối cùng đem chuyện này báo lại cho quán chủ là Tùng Cơ chân nhân. Tùng Cơ chân nhân khí độ đương nhiên có sự khác biệt, lại càng không nhiều lời, mang theo hai người thúc cháu trở lại Lạc Dương.

Uyển Nghi biết uy danh của quan chủ Thanh Vân quán, quan lại người ta bình thường cho dù muốn gặp Tùng Cơ chân nhân một lần cũng không thể được. Nàng liền đi cùng ba người Thanh Vân quán để đi tìm lại món nợ cũ, chẳng qua là nhóm công tử thế gia kia nghe nói muốn tái chiến Kỷ Nhược Trần thì chết sống cũng không chịu tới, cũng không nề mặt của đại tiểu thư Uyển Nghi. Vậy nên lần này xông vào biệt viện chỉ có bốn người, trên thanh thế không thể so sánh như hai lần trước được.

Tùng Cơ chân nhân đẩy cửa bước vào như núi cao sừng sững ở trong phòng đứng, cũng có vẻ khí tượng vạn thiên.

Kỳ Nhược Trần ngưng thần nhìn Tùng Cọ chân nhân một lát, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục thần đu.

Tùng Cơ chân nhân không nhúc nhích.

Phút chốc, vẫn là Lưu học đồ kiềm chế không nổi, vừa định quát mắng thì đột nhiên Tùng Cơ chân nhân ngửa mặt lên trời rồi ngã vật xuống hai mắt chảy ra hai dòng máu, đã thăng thiên.

Ban đêm, Uyển Nghi liên tục gặp ác mộng lại một đêm kinh hoàng.

Tùng Cơ chân nhân bị chết, huyết hải thâm cừu như vậy, trên dưới Thanh Vân quán sao lại đồng ý bỏ qua. Chỉ là Kỷ Nhược Trần chính là khách của tướng phủ, người tu đạo mặc dù không để vào mặt quyển thể trần tục, nhưng cái đó là nói Đạo Đức tông Vân Trung cư hay là Thanh Khư cung, đối với Thanh Vân quán quyền thế trần tục vẫn được coi là một vấn đề. Nếu kéo đến đại đội nhân mã quần chiến Kỷ Nhược Trần, đừng nói danh tiếng như thế nào, chỉ riêng bị người có ý gán cho một cái tội danh đánh tướng phủ, Thanh Vân quán đã chịu không thấu. Nếu không thể tự chúng tấn công, chúng nhân Thanh Vân buộc lòng phải mời đồng đạo, tới cửa độc đấu.

Hai tháng sau đó, Uyển Nghi lại ba lần vào biệt viện Tây Tịch. Chỉ là dung nhan của đại tiểu thư tướng phủ vốn như ngọc, mỗi lần lại tiều tụy hơn.

Dương Nguyên Nghi hình như đã dính lấy Kỷ Nhược Trần, nhưng mà thấy đã qua rất nhiều lần bị quấy rầy, mỗi lần cũng không thấy có trò gì mới, ngay cả cách kiêu ngạo khi vào cửa, cách mở bài bắt đầu cũng không khác nhau là mấy, bởi vậy Nguyên Nghi nhị tiểu thư xưa nay thích cảnh náo nhiệt cũng cảm thấy được có chút buồn bực.

Vì vậy Uyển Nghi tiếp tục gặp ác mộng Nguyên Nghi thì vẫn bực mình.

Đến một ngày Nguyên Nghi rốt cuộc có chút nhịn không được, một bên nằm ở trên ghế dựa nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng giống như đao tước của Kỷ Nhược Trần, một mặt lười biếng hỏi:

-Thần tiên ca ca, những người kia như âm hồn lui tới trở về không tiêu tan, mỗi lần đều thay đổi người khác nhau để đi tìm cái chết. Nhưng lại không có thú vị, căn bản không có gì mới mẻ, em xem mãi cũng thấy chán. Nhưng dường như ca ca vẫn còn thích họ tới thì phải, à, em nghĩ là ca ca khẳng định không phải là rất thích giết người, bằng không thì ca ca sớm đã giết sách họ rồi, không cần mỗi lần chỉ giết một người. Thần tiên ca ca làm như vậy là gì cái gì?

Trên thực tế Nguyễn Nghi đang lẩm bẩm, căn bản không có chờ mong Ký Nhược Trần sẽ trả lời, ai ngờ Kỳ Nhược Trần đáp một câu:

-Tiến bộ.

Đêm nay, Nguyên Nghi cũng mấy lần bị giật mình.

***

Sau nhiều lần thất vọng cuối cùng Uyển Nghi cũng có được một chút hi vọng mời tới một trong tam đại phái chính đạo, truyền nhân Thanh Khư cung Đạo Minh. Đạo Minh ngoài 40 tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo bình thường, nhưng tự có khí chất đại gia, lời nói cử chỉ khiêm tốn hòa nhã, hoàn toàn khác biệt với đám được gọi là cao nhân đắc đạo lúc trước.

Đạo Minh thấy Uyển Nghi tâm lực mệt mỏi thì an ủi vài câu, Uyển Nghi liền cảm giác được gánh nặng trong lòng dần dần nhẹ đi, quanh thân ấm áp thoải mái nói không nên lời. Thấy đã nhiều cao nhân đắc đạo, kiến thức nhân lực của Uyển Nghi cũng có sự khác biệt, biết Đạo Minh ngay khi bất động thanh sắc đã phát động đạo pháp, đánh tan phiền muộn tích tụ trong lòng mình.

Đạo Minh chịu nhờ vả của bằng hữu đến đây một mình, Uyển Nghi càng không có hứng thú kêu gọi thêm đồng bọn, hai người một trước một sau, lại lần nữa bước vào biệt viện nơi lưu lại vô số ác mộng cho Uyên Nghi.

Vừa vào cửa phòng Uyển Nghi liền cảm giác hôm nay hoàn toàn khác so với trước kia, trong phòng như gặp phải trời đông giá rét, hàn ý dày đc đến mức cơ hồ không tan đi được. Lúc này đã tháng tư, thời tiết Lạc Dương từ lâu đã mọc như đệm, cành đào nở rộ, vì sao trong phòng này vẫn lạnh đến vậy?

Thế nhưng nhìn Nguyên Nghi đang bên cạnh Nhược Trần, xuân sam đơm bạc, căn bản không cảm thấy giá lạnh.

Đạo Minh nói gì đạo hạnh cũng thân hậu, lập tức biết đây không phải là hàn khí gì mà là sát khí vô cùng nồng nặc của đối phương lòng có cảm giác thì mới khiến khắp cả người phát lạnh. Đạo hạnh của hắn uyên thâm, nhưng là người đứng mũi chịu sào, sát khí mà bản thân chịu so với Uyển Nghi đấu chi nhiều hơn gấp trăm lần, Uyển Nghi chẳng qua là bị lan đến mà thôi.

Trong lòng Đạo Minh lạnh run, tuy ma vật hung lệ hay cao nhân tà đạo hắn cũng đã thấy nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua sát khí dày đặc đến vậy, cơ hồ là nhân vật giống như thực chất. Trên tay người này đã chôn vùi bao nhiêu sinh linh mới có thể ngưng tụ thành sát khí nặng như vậy?

Mặc dù chân nguyên của Kỷ Nhược Trần nhìn qua rất bình thường, đánh giá cao thế nào cũng kém hơn một bậc so với Đạo Minh, nhưng mà Đạo Minh chu du thiên hạ, biết rõ đạo hạnh thâm hậu cùng với chưa từng giết người, có lợi hại hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Những cao nhân ẩn sĩ suốt ngày tiềm tu, không hỏi thế sự, rất ít có người sẽ dành thời gian nhiều trên đạo pháp lợi hại, những người này cho dù tiến vào Thượng Thanh cảnh giới, thật sự đến khi chiến đấu sinh tử cũng rất có thể sẽ bị đánh bại bởi kẻ có đạo hạnh yếu hơn hai ba bậc nhưng có kinh nghiệm đấu pháp phong phú.

Đạo Minh là nhân vật đã trải qua qua sóng to gió lớn, biết những gì mà hai mắt thấy thậm chí linh giác cảm giác được cũng không thể tin cậy, lập tức không dám mảy may có sơ suất, một luồng chân nguyên như gió xoáy mọc lên từ đan điền, trong nháy mắt đã đầy khí thế tới cực điểm.

Kỷ Nhược Trần ngồi ngay ngắn không lay động hai mắt vẫn nhắm, trên đỉnh tâm chi một đạo hắc khí mơ hồ có thể thấy được đang xoay quanh mọc lên, biến ảo thành một đạo hắc long lúc ẩn lúc hiện.

Sắc mặt Đạo Minh không thay đổi, nhưng tâm trạng lại âm thầm cả kinh. Lấy nguyên khí phóng ra bên ngoài để biến ảo thành long hình, lấy hiểu biết của hắn thì chỉ có hai loại khả năng hoặc là đã từng thôn phệ qua một con hắc long, hoặc là đạo hạnh đã tiến vào Thượng Thanh cảnh giới, đan khí có thể tùy tâm sở dục mà biến ảo. Bất kể là loại khả năng nào cũng không phải là việc Đạo Minh có thể ứng phó, trừ phi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)