Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 408

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 408: Không chịu dừng lại (6​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Kỷ Nhược Trần tĩnh như chỉ thúy, yên lặng nhìn chăm chăm vào hai mắt tên tướng quân, ánh mắt sắc bén như kiếm của tướng quân đối với gã hoàn toàn không có ảnh hưởng.

Tướng quân hít sâu một hơi, đường như cá voi hút nước, kéo dài không dứt, sát khí nồng nặc lại càng không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể!

Ngay một khắc sát khí leo tới đỉnh phong, hai mắt tướng quân tinh quang tại thịnh, Tram Mã đào ngâm nga một tiếng ông ông, muốn nhắm đầu chém xuống.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông đột nhiên một tiếng hô hoán vang lên: -Sử đại tướng quân!

Tiếng hô này thực sự tới quá mức đột nhiên, giọng nói như chuông đồng chợt gọi ra cả tên họ tướng quân, lại vào thời khắc khí thế của hắn vừa tới đỉnh phong nỗi khiếp sợ không nhỏ! Sử tướng quân chi cảm thấy ngực bị kìm hãm, một ngụm máu đã trồi lên tới cổ họng. Thân thể hắn lung lay, vừa mới đứng vững, kinh hãi giận giữ đan xen, quay đầu nhìn về hướng cửa thang lâu.

Tướng quân họ Sử cũng kệ, họ Triệu cũng kệ, với Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không có liên quan, dù sao thì gã hầu như đối với cố sự của bản triều hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vậy tiếng kêu này vừa truyền đến, gã chi coi như tiếng chó sủa, không có ý lay động chút nào.

Tiếng kêu chưa dứt, trên thang lầu đã vọt lên một người trung niên văn sĩ dáng người cao lớn nhanh nhẹn, nhưng nhìn mặt mày hắn hồng hào, trung khí mười phần, đã biết cuộc sống người này được đầy đủ hậu đãi.

Văn sĩ này tướng mạo đường đường, chỉ vừa đứng như vậy đã sinh ra một cỗ khí thế nói không rõ, chính là Tây Tịch(*) tướng phủ Tề Thiên Hạ.

(*)tây tịch; ghế tây; ghế khách (tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông khách ngồi ở phía tây)

Tề Thiên Hạ hồn nhiên chưa phát giác ra sát khí đang bao trùm bốn phía, liền ôm quyền hướng tướng quân, cười dài nói:

-Nguyên lại là đệ nhất dũng tướng dưới trướng tam trấn Tiết Độ sứ An Lộc Sơn An đại nhân, Sư Tư Minh sử đại tướng quân! Chị là không biết đang ngày lễ năm mới, Sử tưởng quân sao không cùng người nhà đoàn tụ lại đến Lạc Dương làm gì?

Sử Tư Minh đầy mặt hắc khí, phán định không ra người bỗng đâu xuất hiện là thần thánh phương nào, đè nặng tính khí hỏi:

-Tiên sinh là người phương nào?

Tề Thiên Hạ vuốt râu cười nói:

-Tại hạ chỉ là một dân áo vải bên người tướng gia, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới! Tuy nhiên hôm nay việc này có chút quan hệ với tướng gia tại hạ liên tự chủ trương tới nơi này, muốn khuyên Sử tướng quân sớm ngày trở về Tắc Bắc. Lạc Dương lạnh lắm, tổn thương do giá rét đến các binh sĩ thì không tốt, làm lạnh Sử tướng quân thì càng không tốt hơn.

Nghe hắn vừa nói như thế, sắc mặt Sư Tư Minh ngưng trọng, tâm trạng kinh ngạc bất định. Một dân áo vải bên người tưởng gia? Buồn cười, phụ tá bên cạnh bực này là có thể lúc nào cũng nói chuyện được với Dương Quốc Trung so với một tên quan bình thường cũng phải quan trọng hơn nhiều. Nhân vật bực này, vì sao lại đột nhiên chạy tới đây? Nếu nói xung đột ở trong quán từ đầu đến cuối cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu hắn một đường từ tướng phủ dưới khoái mã chạy tới thì cũng vừa tới kịp mà thôi. Chẳng lẽ chuyện này thật sự có quan hệ với Dương Quốc Trung? Hơn nữa tên văn sĩ này nói chuyện sâu hiếm khó dò, chính là muốn ám chỉ bản thân, lại mơ hồ nhắc đến đám quân tột đã ra khỏi thành, nếu như nói hắn ở phía sau không có nắm thủ đoạn lợi hại, bản thân Sử Tư Minh cũng sẽ không tin.

Sử Tư Minh thống binh nhiều năm, là một nhân vật tàn nhẫn quả quyết, quyết định dứt khoát, ánh mắt đảo tới đảo lui qua từng người Kỷ Nhược Trần, Tề Thiên Hạ và Dương Nguyên Nghi, trầm quát một tiếng: "Chúng ta đi!" Sau đó bay lên một cước đá sập bức tường trực tiếp nhảy ra, vừa lúc rơi vào trên lưng một con chiên mã, giơ roi lên, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa như sấm, cuối cùng đã đi rất xa.

Hơn mười tên thân vệ chia làm ba đội, một đội đoạn hậu, một đội nhặt xác, một đội theo Sử Tư Minh, trình tự phân minh, ngay ngắn rõ ràng.

Bắc quân rời đi nhanh như gió xoáy, Dương Nguyên Nghi cũng không ở lại lâu cái nơi thị phi này, sau khi những người đương sự có liên quan đi rồi tự nhiên sẽ có vệ sĩ của tướng phủ tới để phong lâu quét dọn, thanh lý sạch sẽ các vết tích có liên quan, đồng thời uy hiếp chưởng quỹ một phen, lệnh hắn không được tiết lộ chỉ đối câu vài lời. Nhị tiểu thư của tướng gia bị một tên thô lỗ ép buộc vào trong phòng, mặc kệ tốt xấu cũng không quản có xảy ra chuyện gì hay chưa, chỉ cần tin tức bị truyền ra nhất định sẽ tạo nên tai tiếng rất lớn. Đại sự bực này, nếu đề Dương Quốc Trung biết được, cho dù giết tất cả mọi người ở đây để diệt khâu cũng là có khả năng.

Dương Nguyên Nghi bị sợ hãi, tự có vệ sĩ tướng phủ hộ tống hồi phủ. Đại hội thơ rượu trên Đắc Nguyệt Lâu cũng kết thúc qua loa, mọi người đều hoảng hốt ra về, như chim thú tứ tán. Tề Thiên Hạ thì lại không gấp không vội, còn chuẩn bị chiếc xe ngựa kéo Kỷ Nhược Trần lên xe, chậm rãi chạy về phía tướng phủ.

Kỳ Nhược Trần rất ít nói, hầu như cả ngày cũng không nói được một câu, điềm ấy Tề Thiên Hạ từ lâu đã biết. Cũng may hắn có tài ăn nói, lập tức kể ra sự tích lai lịch của Sở Tư Minh, lại từ Sở Tư Minh nói đến An Lộc Sơn, lại thuận thể nói đến quốc vận lịch sử của bản triều, lại từ to đến nhỏ, một lần nữa quy về trên người Sử Tư Minh, nói đến thao thao bất tuyệt. Bởi vậy suốt đoạn đường này cũng cũng không tính buồn chán.

Mắt thấy tướng phủ đã ngay trong tầm mắt, Tề Thiên Hạ còn nói đến Sử Tư Minh nổi tiếng là tàn nhẫn, thường xuyên diệt cả tộc mấy trăm người của một bộ lạc nhỏ tại biên giới tái ngoại, bởi vậy hung danh tại ngoại, bình thường cho dù quân tốt nhìn đối diện với hắn cũng không dám. Tiếp theo hắn liền hỏi lúc này pháp lực của thượng tiên chưa hồi phục, vì sao không úy kỵ sát khí của Sở Tư Minh?

Kỳ Nhược Trần hình như nở nụ cười trầm thấp, đáng tiếc nhĩ lực của Tề Thiên Hạ không đủ, không có nghe được gã rốt cuộc có nở nụ cười hay không liền nghe Kỷ Nhược Trần nói:

-Oan hồn trên tay ta đâu chỉ gấp mười lần hắn?

Tề Thiên Hạ chợt thấy trong thùng xe nồi lên một trận gió lạnh, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu quay phục đến tận xương, trong nháy mắt cả tay chân lạnh buốt. Kỳ thực thùng xe kín không kẽ hở, còn đốt hai lò than bằng đồng không khí rất ấm áp, đâu có lạnh?

Tề Thiên Hạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng lại nói không ra lời, thân thể cũng lặng yên xê dịch để cách xa Ký Nhược Trần một ít, từ lúc đó trong thùng xe trở nên yên lặng.

Kỷ Nhược Trần an tọa, việc ngày hôm nay như nước chảy lướt qua ở trong lòng khi nghĩ đến tên văn sĩ bị chân hỏa thiêu tim, trong lòng khẽ động hỏi:

-Vì sao có một số người không có bản lĩnh gì mà hay thích ngông cuồng?

Tề Thiên Hạ hơi chút suy nghĩ, liền đáp:

-Những loại người thế này hoặc là cậy thế làm bậy, hoặc là ếch ngồi đáy giếng, kỳ thực chỗ nào cũng có, không cần lưu ý. Cần biết là hai thập bách xuyên xuyên, hữu dụng nãi đại. (*)

(*)ý nói con người phải khoan dung độ lương thì mới hội tụ được nhiều mặt và thành được đại sự.

Kỷ Nhược Trần nghe xong lần đầu đối với Tề Thiên Hạ có vài phần kính ý.

Chuyện lúc này đó là nên tầm cao với Dương Quốc Trung như thế nào, Tề Thiên Hạ hiểu sâu về Khổng Tử hiệu đính xuân thu(1), có ý thuật nhi bất tác(2), lập tức tuyệt bút vung lên, đem chi tiết cùng những người liên lụy với việc này ném vào trong bảy, tám phần, cuối cùng liền biến thành việc này dù lớn dù nhỏ cũng do bộ hạ của Sở Tư Minh ngang ngược kiêu ngạo đã gây xung đột với nhị tiểu thư Dương Nguyên Nghi. Toàn lực che giấu tất cả mọi người có quan hệ, rồi cứ như vậy báo cáo lên. Rốt cuộc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đó chính là cái đạo làm quan, khi không có việc vui thì phải báo chuyện buồn nhỏ một chút, càng nhỏ càng tốt. (1)Theo thuyết pháp của Nho gia, Khổng Tử sửa chữa những bộ phận không hợp với vị ngôn đại nghĩa, không có quan hệ đến trị đạo nhân luân trong Lỗ Sử mà thành [Kinh Xuân Thu] lưu truyền hậu thế.

(2)thuật nhi bất tác:Dùng cách của tiền nhân mà không phải mình sáng tác. (Ý đoạn này là nói Tề Thiên Hạ học cách "chế" của Khổng Tử, bịa chuyện)

Ngoài dự liệu của mọi người, sau khi nghe được việc này, Dương Quốc Trung thật lâu không nói, nửa ngày gạt phăng chén trà rồi đi vào hậu đường. Các quan viên lớn nhỏ trên đường hai mặt nhìn nhau, không biết mình có gây ra điều gì sơ suất không chỉ có Tề Thiên Hạ thì vẻ mặt đắc ý.

Sau khi trở vào hậu đường, Dương Quốc Trung vẫy lui hạ nhân, đột nhiên phất tay áo một cái, quét hết mấy bình sử trên giàn trồng hoa ngã xuống đất, phẫn nộ quát:

-Bọn man tư này! Một tên mãng phu thủ hạ của người mà cũng dám bắt nạt ta như thế?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-521)