Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 409

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 409: Không chịu dừng lại (7​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Đang trong cơn thịnh nộ, Dương Quốc Trung tự mình cầm bút, vung tay viết ra mấy phần tấu chương, liệt kê ra ba tội trạng lớn của An Lộc Sơn. Thứ nhất, thanh sắc khuyển mã, vô cùng xa xỉ; thứ hai, dự thủ dư cầu, khiến dân oán giận; thứ ba, ngang ngược kiêu ngạo, cố ý làm trái khuôn phép. Tấu chương còn đem mấy quan viên trong triều xưa nay có giao hảo với An Lộc Sơn cũng đưa hết vào trong, cho một cái tội kết bè kết cánh, tiểu nhân nịnh hót. Viết xong tấu chương hắn liền lệnh thân tín khoái mã xuất phát, đem tấu chương đưa đến Trường An. Chị đợi qua ngày 15 tháng giêng liền sẽ thượng tấu Minh Hoàng hơn nữa còn muốn an bài thêm mấy đại thần thân tín đắc lực cùng nhau thượng thư tố cáo, trước sau hộ ứng, phương hiền thanh thế.

Xảy ra việc này, Dương Quốc Trung đã không còn đâu tâm trí ngày tết, cách Nguyên Tiêu còn có mấy ngày, lập tức khởi hành trở về kinh, muốn tại trước mặt Minh Hoàng dâng tấu chương vạch tội An Lộc Sơn.

Băng dày ba thước, không phải do chỉ một ngày lạnh. Năm gần đây Dương Quốc Trung quyền khuynh triều dã, dựa vào việc bám váy Dương phi và sự tin tưởng mù quáng của Minh Hoàng có thể nói đủ sức kinh thiên vĩ địa, cho dù bản thân hắn cũng sẽ không tin. An Lộc Sơn độc trấn tam trấn, dưới cờ hãn tốt mười vạn, phía trên có Dương phi, được Minh Hoàng ân sủng hầu như áp đảo cả Dương Quốc Trung hắn. Một năm nay, Dương Quốc Trung đã gần như nghẹn đến cuống họng, dần dần có chút ăn không biết vị, ngủ không an giấc. Mà An Lộc Sơn này ỷ vào được sủng ái, dần dần cũng không đem Dương Quốc Trung đặt ở trong mặt. Dương Quốc Trung cũng đâu phải là người khoan dung, từ đây ghi hận trong lòng, tìm cơ hội trước mặt Minh Hoàng đã phỉ báng qua vài lần, Minh Hoàng chỉ cười nói Hồ nhi sao lại là người như vậy, rồi nhẹ nhàng cho qua. Sự tin tưởng mù quáng như vậy càng khiến cho Dương Quốc Trung hận càng sâu.

Về phần việc nhị tiểu thư Nguyễn Nghi mời chào một tên tu đạo luyện khí, Dương Quốc Trung nghe qua liền thôi, từ lâu đã bỏ sau đầu. Nhà ai không nuôi mấy tên môn khách, dù sao thì tất cả tư có hạ nhân an bài, tướng quốc đại nhân một ngày kiếm tỷ bạc, sao lại đi lo lắng đến những việc vụn vặt thế này?

Sau khi Dương Quốc Trung trở về kinh, trong phủ tướng quốc lại biến thành Nguyên Nghi là lớn nhất, cả ngày chạy tới tiều viện của Tề Thiên Hạ, nhìn Kỳ Nhược Trần ngồi xếp bằng thần du, mỗi lần xem cũng cả một canh giờ, cũng không cảm thấy buồn chán.

Nguyên Nghi hình như bám dính lấy Kỷ Nhược Trần, nhưng là Thiên Hạ dường như vô ý hay giấu Ký Nhược Trần đi, gặp lúc ngẫu nhiên không thể giấu được nữa thì cũng ngượng ngùng cười, tìm mọi cách vội vã lần mất.

Kỳ Nhược Trần thì suốt ngày tĩnh tọa thần du, giống như tượng đá vạn năm, dù vào phòng chính là Nguyên Nghi, Tề Thiên Hạ hay là Hoản nhi cũng không khiến gã mở mí mắt ra chút nào.

Chi ngẫu nhiên có một ngày, Kỳ Nhược Trần đột nhiên hỏi đến việc đã giao phó chuẩn bị thế nào rồi, Tề Thiên Hạ tức thì cả kinh, dè dặt đáp tất cả vẫn còn nằm trong tay, chỉ là thiếu một chút hỏa hậu, còn cần phải lưu tính thêm, không biết thượng tiên có thể đợi được bao lâu. Ký Nhược Trần sững sở chốc lát, nói rằng còn cần đợi thêm hai người nữa tới đây, nhưng mặc kệ họ có tới hay không cũng chỉ chờ thêm ba tháng nữa thôi.

Thời gian như con nước trôi.

Vừa qua lễ Nguyên tiêu, Uyển Nghi thấy chuyện Nguyên Nghi gặp nạn cũng bị đa số mọi người quên mất, tâm tư lại lay động không yên. Nàng sớm nghe nói vị tu sĩ ngày đó cửu Nguyên Nghi đang ở trong viện của Tề Thiên Hạ, vì vậy liền tìm tới vương thế tử Lạc Dương, đòi tìm một thanh niên tu sĩ nghe đâu có đạo hạnh cao cường, lại tụ tập thêm vài tên công từ thế gia, chen nhau vào thiên viện, nghĩ muốn làm nhục tên tu sĩ không biết điều, dám tự ra mặt kia.

Cả đám bu quanh Uyển Nghi hùng hồ xuyên đường qua thất, đi thẳng một mạch vào phòng Kỳ Nhược Trần đang tĩnh tọa như vào chỗ không người, khiến cho gian phòng vốn nhỏ hẹp trở nên chật ních. Nguyên Nghi vốn đang nằm trên ghế dựa lẳng lặng nhìn Kỳ Nhược Trần, lúc này thấy tỷ tỷ đem người xông vào, đương nhiên sắc mặt giận dữ, nhưng đặc biệt lại không có phát tác.

Uyên Nghi vẻ mặt kiêu ngạo, cố ý không nhìn Nguyên Nghi, giơ ngón tay chi Kỷ Nhược Trần, quát lên:

-Ngươi là người nơi nào? Hãy xưng tên ra!

Nàng vốn không kỳ vọng sẽ nhận được câu trả lời, đang chuẩn bị phất tay bảo người đánh, trị "tội bất kính" của đối phương, sau này trước mặt phụ thân cũng có thể chiếm một chữ "lý".

Hai mắt Kỷ Nhược Trần vẫn không mở ra, khẽ nói: -Ký Nhược Trần.

- Lần này, Nguyễn Nghi không dám tin mà mở to hai mắt, còn Uyển Nghi thì rất là tự đắc, thầm nghĩ người này nhìn qua hơi có chút khí thế, không nghĩ tới chỉ là tốt mã giẻ cùi, mình còn chưa làm gì, mới họ một cái thì đã làm hắn sợ thế rồi. Chỉ là.. Uyển Nghi ngoài tự đắc, lại nhìn sang Ký Nhược Trần, chợt thấy người này quả thật không tệ, so với đám thế gia đệ tử vây quanh bên người mình còn tốt hơn không ít, xem ra ánh mắt của Nguyễn Nghi cũng không kém.

Những ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu một vòng Uyển Nghi hừ một tiếng, chỉ tay sang một người thanh niên tóc búi mặc cảm y, nói:

-Vị này chính là Lưu học đồ cao đệ của Thanh Vân quán, đạo hạnh cao thâm, cũng không phải mấy tên lừa đảo trên giang hồ có thể sánh bằng! Lần này Lưu công tử không ngại vất vả cực nhọc, đặc biệt tới dạy ngươi vài chiêu đạo pháp, đỡ phải người học nghệ không tinh, tương lai không chỗ kiếm cơm.

Uyển Nghi đang nói đến hào hứng. Kỷ Nhược Trần đột nhiên cắt đứt lời của nàng, nói: -Ngươi biết ta vì sao sẽ nói tên cho ngươi không?

Uyển Nghi ngần ra, nói: -Vì sao?

Kỷ Nhược Trần mỉm cười, nói: -Miễn cho người sau này khi gặp ác mộng còn không biết mơ tới chính là ai.

Uyển Nghi tức thì dừng lại, bên kia tên cao độ vênh váo của Thanh Vân quán sớm đã nổi giận. Lưu học đồ tiến lên trước một bước, dùng thân thể che lại Uyên Nghi, quát lên:

-Cuồng đồ phương nào dám vô lễ trước mặt Uyển Nghi tiểu thư? Còn không mau mau quỳ xuống bôi tội! Bằng không thì Lưu học đô ta.

Đáng tiếc những lời nói khí thế hiên ngang của hắn còn chưa tuôn ra hết, Kỷ Nhược Trần đột nhiên mở hai mắt, nhìn thẳng vào Lưu học đồ, khẽ quát:

-Cút!

Lưu học đồ chỉ cảm thấy hai tròng mắt của Kỷ Nhược Trần thật là sau không thấy đáy, không kịp kinh ngạc thì đã có một đạo hàn khí từ đỉnh tâm thập vào cơ thể. Trong nháy mắt, luồng sát ý dày đặc mà không tan khiến tim gan hắn như uốn vỡ nát!

Suy cho cùng Lưu học đồ cũng có chút căn cho nhiều lần vùng vẫy, thật vất vả mới khống chế được tâm thần của mình. Lúc này Kỳ Nhược Trần đã buông xuống hai mắt từ lâu, lại tự mình thần du. Nội tâm Lưu học đồ trải qua nhiều lần đấu tranh, vài lần muốn tiến lên liều mạng nhưng cô sát ý mới vừa xâm nhi vào trong lòng không sao đuổi đi được, giống như vật còn sống khắp nơi chạy loạn trong ý thức, hai chân như đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích được tí nào. Hắn cố gắng không đỡ chốc lát, rốt cuộc quát to một tiếng, ôm mặt chuồn mất.

Đám người Uyển Nghi mất chỗ dựa vào, đành phải ảo não rút lui.

Lúc nửa đêm, Kỷ Nhược Trần thần du trở về, hàng vạn hàng nghìn hồn ti dần dần thu vào trong cơ thể, Chân viêm trong Sơn Hà Đỉnh đã dồi dào, đã tương đương với Thái Thanh thiên chân cảnh, những linh khí còn thừa thì dung nhập vào hai mặt. Lúc này hai mặt của gã nếu như mở ra, không cần thần du cũng có thể nhìn rõ ràng tất cả địa hỏa linh lực, m Dương lưỡng đô bên trong phạm vi trăm trượng mà không có trở ngại gì.

Lưu học đồ bị mất mặt, sau khi quay về càng nghĩ càng không cam lòng, lại còn mất thể diện trước mặt hai vị tiểu thư tướng phủ, bộ mặt Thanh Vân quán, tiền đồ còn đâu?

Người tu đạo không ăn khói lửa nhân gian, điều này cũng phải tới gần khi vũ hóa phi thăng thì mới được, môn phái bình thường ăn, mặc, ở, đi lại, chi phí hằng ngày, pháp bảo đồ vật, linh địa tiên sơn, cái nào cũng đều hao tốn rất nhiều của cải. Vậy nên sự cung phụng của thương nhân quan lại nhân gian đối với môn phái tu đạo hết sức quan trọng Thanh Vân quán muốn xây thêm một tầng lâu, nếu có thể đạt được sự ủng hộ của đại thần cấp bậc như Dương Quốc Trung đương nhiên từ nay về sau làm ít công to.

Thanh Vân quán tu chính là đạo pháp chính tông Lưu học đồ cũng có vài phần nhân lực, nhìn ra đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần cũng không cao thâm lắm, tối đa so với mình mạnh hơn một đường thôi, chẳng qua do mình quá khinh địch, đạo pháp của đối phương lại có vài phân cô quái nên mới bị chiêm tiên cơ xâm nhập ý thức, một nơi bị lở thì để vỡ nghìn dặm. Sau khi hắn quay về quán cũng bớt khiếp đảm, rồi càng nghĩ càng không cam lòng, liền lắng lặng tìm tới sự thúc Đồng Kiến Nhất, muốn đòi lại thế trận đã mất.

Chuyện quan hệ đến bát ăn cơm tiền đồ của Thanh Vân quán, đạo hạnh của đối phương cũng chỉ bình thường Đồng Kiến Nhất không có lý do gì mà từ chối. Trách cứ Lưu học đồ một phen, chỉ trích hắn chưa đánh đã chạy, dũng khí thực sự quá yếu, như vậy thì làm sao có thể làm được đại sự. Sau đó Đồng Kiến Nhất chuẩn bị xong pháp bảo đan dược, liền cùng Lưu học đồ trở lại Lạc Dương. Bởi vì sẽ phải đầu pháp trước mặt hai vị vị tiểu thư của tướng phủ, Đồng Kiến Nhất cũng dày công tân trang một phen, khi hành tẩu, râu dài buông tới ngực, tay áo thướt tha, thắt lưng quần dài lụa bằng tơ, chân đi Đăng Vân ngoa, tràn đầy vẻ tiên phong đạo cốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)