← Ch.044 | Ch.046 → |
- A Trạch, cô cũng báo danh vào trường học này sao?
Diệp Tiểu Manh lôi kéo a Trạch đi dạo bên trong vườn trường.
- Không phải!
A Trạch lắc đầu:
- Tôi vốn không báo danh thi vào trường học này, nhưng tôi lại nhận được thư thông báo trúng tuyển, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vì gần nhà nên tôi tới học.
- Là như vậy sao...
Diệp Tiểu Manh cắn ngón tay suy nghĩ một chút:
- Tôi tựa hồ cũng không nhớ được tôi có báo danh vào trường học này.
Hai người đi trên con đường nhỏ bên trong sân trường, rất nhiều sinh viên đều nhìn vào tổ hợp kỳ quái của hai người họ, một mỹ nữ lạnh như băng mang theo một tiểu bất điểm tựa hồ là học sinh trung học đệ nhất cấp, a Trạch cũng không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng Diệp Tiểu Manh có chút không chịu được.
- Thật là, luôn dùng ánh mắt nhìn đứa con nít nhìn tôi, tôi không chịu được nữa!
Diệp Tiểu Manh có chút phát điên:
- A Trạch, chúng ta đi bên kia, người bên kia tương đối ít.
A Trạch gật đầu, đối với nàng mà nói đi đâu cũng giống nhau, những ánh mắt kia căn bản không khởi lên nổi hứng thú của nàng, người khác dùng ánh mắt thế nào nhìn nàng đối với nàng mà nói không sao cả.
- Minh Diệu đã đáp ứng dạy pháp thuật cho cô chưa?
A Trạch hỏi Diệp Tiểu Manh.
- A...đừng nhắc tới hắn!
Diệp Tiểu Manh nghĩ đến Minh Diệu liền tức giận:
- Tôi ăn nói khép nép cầu hắn suốt mấy ngày, hắn lại nói cần suy nghĩ một chút, kết quả cuối cùng lại nói không chịu dạy cho tôi, tức chết tôi!
- Tại sao?
A Trạch kỳ quái nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Đáng giận nhất chính là người kia lại không nói tại sao.
Diệp Tiểu Manh phồng má tức giận:
- Luôn xem tôi như đứa con nít, tôi đã quyết định, một năm không nấu cơm giặt giũ cho hắn, một năm không thèm nói chuyện với hắn.
- Một năm sao, có chút dài đó!
A Trạch thuận miệng hồi đáp.
- Có chút dài sao? Ân, đúng là có chút dài a!
Diệp Tiểu Manh cắn móng tay suy nghĩ một chút:
- Minh Diệu lười như vậy, một năm không giặt quần áo cho hắn vậy hắn nhất định thà mặc quần áo bẩn cũng không chịu tự mình giặt tẩy, a, không được không được, quá dài rồi. Một năm không nói chuyện với hắn cũng có chút tàn nhẫn đi, vạn nhất tôi không nhịn được nói chuyện trước với hắn, đây chẳng phải nói tôi rất không có mặt mũi, không được không được, đổi lại nửa năm đi, nửa năm cũng có chút dài nha, hay là đổi thành ba tháng vậy?
A Trạch lắc đầu không nói gì, một mình hướng chỗ nghỉ chân đi tới, lưu lại một mình Diệp Tiểu Manh đứng nguyên tại chỗ lầm bầm làu bàu.
- Hay là một tháng đi, ân ân, quần áo Minh Diệu trong một tháng hẳn cũng không bẩn lắm đâu, không được, nếu một tháng không giặt vớ thì cả nhà đều có mùi vị như cá khô ngoài biển. Hay là đổi thành một tuần lễ đi, ân, ân, như vậy mình cũng không cần chịu đựng không nói lời nào khổ cực như vậy.
Đợi đến khi Diệp Tiểu Manh đã quyết định được chủ ý, a Trạch đã đi được thật xa.
- A, a Trạch, chờ tôi một chút với!
A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh một chút, chỉ lắc nhẹ đầu tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi tới chỗ nghỉ chân vắng vẻ không người, chợt phát hiện thì ra đã sớm có người đang ngồi bên trong, từ sau bóng lưng nhận ra là một người đàn ông. Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút lạnh, bóng lưng kia tựa hồ nàng đã từng gặp qua nơi nào.
- Sao lại quen như vậy...
Diệp Tiểu Manh cố gắng hồi tưởng.
- Người quen biết sao?
A Trạch thấy phản ứng của Diệp Tiểu Manh bèn hỏi.
Hai người nói chuyện tựa hồ quấy rầy người đàn ông đang ngồi trong chỗ nghỉ chân đọc sách, hắn đứng lên, quay đầu lại. Vừa nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông kia Diệp Tiểu Manh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tại sao hắn lại ở chỗ này?
- Diệp Tiểu Manh, chào cô!
Người đàn ông đẩy gọng kính viền vàng, trên mặt không hề lộ ra chút phản ứng nào.
- Lưu...Lưu lão sư, vì sao thầy lại ở chỗ này?
Vốn tưởng rằng đã tốt nghiệp trung học là có thể né tránh người đàn ông làm cho toàn thân Diệp Tiểu Manh không chút thoải mái, kết quả lại đụng phải hắn ngay tại nơi này, Diệp Tiểu Manh kinh ngạc há hốc miệng sững sờ.
- Kỳ quái lắm sao, tôi vốn là nghiên cứu sinh của trường đại học này mà, tôi đi trung học đệ nhị cấp dạy học bất quá chỉ là vì giúp bạn dạy thay mà thôi.
Lưu lão sư nói tiếp:
- Ở chỗ này không cần gọi tôi là Lưu lão sư, gọi sư ca hoặc Lưu Thiên Minh là được.
- Người quen biết sao?
A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Ân, trước kia là thầy dạy thay lớp tôi.
Diệp Tiểu Manh cảm giác chỉ cần nhìn thấy Lưu Thiên Minh thì cả người nàng liền không thoải mái.
- Không ngờ hắn cũng học trong trường học này.
A Trạch nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Manh:
- Người quen biết của cô cũng không đơn giản.
- Ân? Có ý gì?
Lời nói đột ngột của a Trạch làm Diệp Tiểu Manh sửng sốt.
- Không có gì, chúng ta ngồi ở đây một chút đi.
A Trạch lắc đầu.
Diệp Tiểu Manh nghe không hiểu ra sao, nhưng hỏi thế nào a Trạch cũng không nói, Diệp Tiểu Manh qua thêm chốc lát cũng quên mất việc này.
- Bạn học, các cô là sinh viên mới sao, có muốn gia nhập xã đoàn của chúng tôi hay không?
Một nữ sinh chạy tới hỏi a Trạch.
- Xã đoàn? Làm cái gì?
Diệp Tiểu Manh trừng mắt hỏi.
Nữ sinh nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Manh, tiếp tục nói với a Trạch:
- Chúng tôi là Thiên Văn Xã, cô có hứng thú với thiên văn không, chúng tôi có rất nhiều người chung sở thích, có hoạt động được tổ chức, xem như có thể phong phú được kiến thức đó.
- Không có hứng thú!
A Trạch không chút lưu tình cự tuyệt lời mời của nữ sinh:
- Tiểu Manh, chúng ta đi.
A Trạch lôi kéo Diệp Tiểu Manh rời khỏi nơi nghỉ chân.
- Khoan khoan, a Trạch, xã đoàn sao, nghe có vẻ rất có ý tứ, hay là chúng ta cũng gia nhập thử đi!
Diệp Tiểu Manh đề nghị, nàng vẫn tràn đầy mong đợi hoạt động tập thể, bởi vì thể chất đặc thù nên nàng rất khó tìm được bạn bè, vì thế Diệp Tiểu Manh thật muốn có khởi đầu mới tại đại học.
- Cô muốn gia nhập sao?
A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Ân, chẳng lẽ cô không muốn có thêm nhiều bạn sao?
Diệp Tiểu Manh lại nghĩ tới Trình Tú, trong lòng có chút khổ sở:
- Tôi có rất ít bạn bèn, tôi rất hi vọng có thể kết giao được nhiều người bạn tri tâm, cũng giống như tôi với cô vậy.
- Vậy sao?
A Trạch ôm bả vai Diệp Tiểu Manh:
- Vậy tôi cùng cô gia nhập là được.
- Thật sao?
Diệp Tiểu Manh cao hứng nhảy dựng lên.
- Nhanh nhanh, chúng ta đi xem thử có xã đoàn nào có thể gia nhập!
Diệp Tiểu Manh lôi kéo a Trạch đi chung quanh sân trường hỏi thăm có xã đoàn nào tốt có thể gia nhập, đáng tiếc vẫn không tìm được nơi nào khiến nàng hứng thú, Diệp Tiểu Manh có chút ủ rũ.
- Văn Học Xã, Khoa Học Xã, Địa Lý Xã, lại còn có Hoạt Hình Xã cùng Thi Đấu Thể Thao Điện Tử Xã, cũng chẳng có xã đoàn nào có ý tứ hoặc bất đồng với người khác cả.
Diệp Tiểu Manh lôi kéo a Trạch ngồi trên bồn hoa than thở.
- Ân, không có hứng thú.
A Trạch gật đầu:
- Tôi cũng không có hứng thú đối với những thứ bình thường.
- A, học muội, lại gặp mặt!
Văn Hạo vừa đi ngang qua thấy được Diệp Tiểu Manh.
- A, chào sư ca.
Diệp Tiểu Manh đối với vị sư ca duy nhất không xem mình như đứa con nít rất có hảo cảm.
- Đã quen thuộc chưa?
Văn Hạo cũng ngồi xuống.
- Dạ, hoàn hảo, không có gì không quen.
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Sư ca có biết xã đoàn nào khá không, hai chúng tôi nghĩ muốn gia nhập xã đoàn đặc biệt một chút.
- Muốn đặc biệt với người khác sao? Chỗ này như thế nào?
Văn Hạo chỉ chỉ tấm bảng đen sau lưng.
Nhìn theo ngón tay của Văn Hạo, Diệp Tiểu Manh thấy được một tờ áp phích dán trên góc tấm bảng đen.
- Thần Hi Thanh Lam? Cái tên thật êm tai, xã đoàn này là thế nào vậy, tại sao vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Hắc hắc...
Văn Hạo thần bí cười cười:
- Thật ra đây là một xã đoàn ngầm, không được trường học thừa nhận, nhiều nhất chỉ được xem như một hội của những người cùng sở thích. Thần Hi Thanh Lam, chính là ý tứ xuyên thấu qua ánh nắng sáng sớm thấy được sương mù.
- Wow, không tệ không tệ, rất có cảm giác như suy lý trinh thám! A Trạch, chúng ta gia nhập nơi này đi.
Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật hứng thú đối với xã đoàn này.
- Cũng được, xem ra có chút ý tứ.
A Trạch cũng gật đầu.
- Đến đây đi, tôi đưa hai người đi ghi danh.
Văn Hạo nhiệt tình ở phía trước dẫn đường.
- Hì hì, không tệ, mặc dù phải trả tiền, nhưng huy chương này thật sự rất có cảm giác.
Diệp Tiểu Manh cầm lấy huy chương xã đoàn vừa phát yêu thích không buông tay.
- Cũng tạm được.
A Trạch nhìn huy chương một chút, trên căn bản tương đối hài lòng. Màu xam xám, cùng một đồ án mặt trời sáng sớm vừa dâng lên trên đường nhỏ trong rừng cây.
- Không biết lúc nào sẽ có hoạt động nữa.
Diệp Tiểu Manh nghĩ đến hoạt động tập thể liền hưng phấn không thôi.
- Rất nhanh thôi!
Văn Hạo cười híp mắt tiêu sái đi tới:
- Hoan nghênh gia nhập xã đoàn của chúng tôi!
- A, sư ca cũng là thành viên của xã đoàn này sao?
Diệp Tiểu Manh nhìn Văn Hạo kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy!
Văn Hạo lấy ra huy chương:
- Tôi là cán bộ!
- Wow, a Trạch, chúng ta gặp được nhân viên cao tầng a!
Diệp Tiểu Manh không chút hình tượng đứng một bên hô to gọi nhỏ.
- Đợi đến khi có hoạt động tôi sẽ dùng tin nhắn báo cho hai người, nhất định phải tới đó!
Văn Hạo nhớ kỹ số điện thoại của Diệp Tiểu Manh.
- Ân, nhất định, gặp lại sau, sư ca!
Diệp Tiểu Manh lôi kéo tay a Trạch:
- A Trạch, chúng ta trở về thôi.
- Này, chờ tôi một chút!
A Trạch đi tới một bên nhìn Văn Hạo nhỏ giọng nói:
- Xã đoàn các vị cụ thể làm gì anh còn chưa nói.
- Cô thích thứ gì thần quái không?
Văn Hạo thần bí cười cười.
- À, rất tốt!
A Trạch nở nụ cười hiếm có:
- Tiểu Manh, chúng ta đi thôi.
- A, đúng rồi, tôi quên hỏi xã đoàn hoạt động về chuyện gì nữa.
Diệp Tiểu Manh đi thật xa mới nhớ được vấn đề trọng yếu như vậy còn chưa hỏi rõ ràng đã đòi gia nhập.
- Yên tâm!
A Trạch lôi kéo Diệp Tiểu Manh tiếp tục đi về phía trước:
- Chuyện cô có hứng thú, tôi cũng cảm thấy hứng thú.
- Được rồi!
Tiểu não của Diệp Tiểu Manh rất lười nghĩ ngợi những vấn đề phức tạp như thế, vung vẩy mái tóc buộc đuôi ngựa theo A Trạch rời đi.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |