← Ch.075 | Ch.077 → |
Minh Diệu nhìn thấy rõ bộ dạng của người đàn ông đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, chau mày:
- Phạm Đồng? Ngươi rốt cục...
- Cảnh sát, bỏ vũ khí trong tay xuống, đặt hai tay lên đầu!
Từ Mẫn theo thói quen rống to, tay sờ soạng bên hông, nhưng lại rỗng không, lúc này nàng mới nhớ tới mình đang trong thời gian nghỉ phép, đã giao nộp lại súng cho cấp trên.
- Hô hô, nguyên lai là anh sao, tôi vừa rồi còn đang suy nghĩ là ai nhẹ nhàng như vậy xông qua Mê Tung Trận của tôi bố trí.
Phạm Đồng đứng dậy, trong tay vẫn cầm con dao hàn quang lòe lòe cùng trái tim lâm ly máu tươi.
- Anh đang tra xét vụ án này sao?
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, bỏ vũ khí trong tay xuống!
Thấy Phạm Đồng đứng dậy, Từ Mẫn có chút khẩn trương.
- Người này tôi biết, không cần quá mức khẩn trương!
Minh Diệu nói:
- Hắn cũng là người trong hiệp hội.
- Người trong hiệp hội thì có thể tùy tiện giết người sao? Người của hiệp hội thì có thể vượt qua luật pháp sao?
Từ Mẫn tức giận rống to:
- Bỏ vũ khí trong tay xuống, hai tay đặt lên đầu!
- Giết người? Cô nói tôi giết người? Ha ha ha ha...
Phảng phất nghe được chuyện thật buồn cười, Phạm Đồng cao giọng cười lên, đem con dao cầm trong tay cắm lên trên bàn:
- Tôi chưa bao giờ giết người!
Phạm Đồng mang theo khinh miệt cười cười nhìn Từ Mẫn đang khẩn trương.
- Có ý gì?
Minh Diệu ý bảo Từ Mẫn bình tĩnh lại, nhìn Phạm Đồng hỏi.
- Tự mình nhìn đi!
Phạm Đồng đem trái tim đầm đìa máu tươi ném về phía Minh Diệu.
Minh Diệu đưa tay ra đón, nhưng trong tay lại truyền tới cảm giác nặng trình trịch, không hề có chút vẻ mịn màng mềm mại khó chịu như suy nghĩ, điều này làm Minh Diệu không khỏi sửng sốt.
- Đây là...
Minh Diệu dùng một tay bóp lấy, thật cứng rắn, sức nặng không phù hợp với thể tích làm cho hắn thật sự hoài nghi đây là một tảng đá mà người ta cố tình điêu khắc thành hình trái tim.
- Không cần hoài nghi, đây là tôi đào ra từ lồng ngực của hắn, tim của hắn chính là bộ dạng này.
Phạm Đồng cầm âu phục lau máu đen trên tay, ngồi trên ghế hứng thú đánh giá Từ Mẫn đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn:
- Vị tiểu thư cảnh sát này, có thể đừng dùng ánh mắt nhìn kẻ sát nhân điên cuồng xem tôi hay không, tôi giết chết chẳng qua là một quái vật khoác da người mà thôi.
Minh Diệu đặt trái tim có vẻ giống tảng đá lên bàn, khi trái tim cùng bàn gỗ va chạm lại vang ra tiếng vang cành cạch.
- Ông đã hỏi được những gì?
Minh Diệu đi tới, cũng cầm lấy âu phục của Phạm Đồng lau sạch máu đen trên tay, mở miệng hỏi.
- Không có gì cả, cho nên tôi mới quyết định trực tiếp giết chết hắn, dùng chính ánh mắt của tôi đi tìm kiếm chân tướng sự tình.
Phạm Đồng bất đắc dĩ nhún vai:
- Dù sao còn có hai người còn sống, đầu mối vẫn còn thôi.
Minh Diệu nhìn thi thể bị mổ tung lồng ngực nằm trên mặt đất, ánh mắt thi thể kia mở trừng trừng, phảng phất như sợ hãi cùng không cam lòng, nhưng con ngươi đã không còn tiêu điểm. Trên cổ hiện rõ một vết thương sâu tận xương thật rõ ràng, hẳn là một đao trên cổ đã lấy tính mạng của hắn.
- Người này là ông giết, không phải có thứ gì tới lấy đi tính mạng của hắn nên hắn mới chết?
Nhìn thi thể trên mặt đất, Minh Diệu mở miệng hỏi.
- Đó là tự nhiên!
Phạm Đồng làm ra bộ dạng không sao cả, đối với hắn mà nói, hắn chẳng qua là giết chết một tên quái vật mà thôi.
- Những thi thể khác tôi cũng đã từng thấy qua, bề ngoài không có chút vết thương, nhưng khi giải phẫu thì không còn trái tim, tôi đã hoài nghi có chuyện gì kỳ quặc, tôi liền dựa vào chính bản thân mình đi vạch trần đáp án thôi.
- Nhưng hắn còn sống, khi đó vẫn còn sống!
Từ Mẫn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phạm Đồng, trong lòng phát ra cảm giác chán ghét cùng tức giận.
- Sống cũng là quái vật, một con quái vật đã chết so sánh với việc nó vẫn tồn tại trong cuộc sống vẫn tốt hơn nhiều!
Phạm Đồng bĩu môi, đối với lời chỉ trích của Từ Mẫn chẳng thèm ngó tới:
- Giết chết một con quái vật đối với tôi mà nói bất quá chỉ là một công việc mà thôi, huống chi lúc trước tôi đã xác nhận qua, người này đã không còn là người.
Minh Diệu nhíu mày:
- Hắn muốn công kích ông?
- Vậy thì không có!
Phạm Đồng suy nghĩ một chút:
- Tựa hồ chính hắn cũng không biết mình đã biến thành quái vật!
- Hẳn là còn hai người sống, ông dự định làm sao?
Minh Diệu tiếp tục hỏi.
- Bắt cóc, đánh, tra hỏi, sau đó giết chết bọn hắn!
Nói ra những từ ngữ liên tiếp làm Từ Mẫn sợ hết hồn, Phạm Đồng làm ra bộ dạng thật đơn giản như ăn cơm uống nước hàng ngày.
- Làm sao ông có thể...
Từ Mẫn thật sự không thể đè nén được nỗi phẫn nộ trong lòng, vừa định mở miệng đã bị thủ thế của Minh Diệu cắt đứt.
- Cô đi ra ngoài trước, tâm tình của cô thật không ổn định, hơn nữa cách nhìn của cô về chuyện này khác với chúng tôi.
Minh Diệu ý bảo Từ Mẫn đi ra ngoài trước.
- Tôi không...tôi...
Từ Mẫn vốn còn muốn cãi lại, nhưng nhìn thủ thế trong tay Minh Diệu, vẫn nhẫn nhịn im lặng, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Phạm Đồng đang gác chân ngồi xem kịch vui, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa rời đi.
Phạm Đồng khinh bạc huýt sáo:
- Những phụ nữ chung quanh anh cũng đều rất tốt a, chỉ tiếc tính tình quá cứng rắn một chút.
- Chuyện này không trách được bọn họ!
Minh Diệu cũng đem tới một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Phạm Đồng:
- Dù sao người bình thường cùng "năng lực giả" có cách nhìn sự việc khác nhau, đối với ông mà nói bất quá chỉ là giết chết một con quái vật còn chưa hại người, là đang cứu vớt tính mạng bọn họ, nhưng theo bọn họ xem ra, ông đã dùng một loại thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn giết chết một người còn sống sờ sờ.
Nghe được lời nói của Minh Diệu, trong mắt Phạm Đồng toát ra vẻ hưng phấn:
- Anh có thể hiểu, anh có thể hiểu, đúng không? Bọn họ đều nói tôi quá mức cực đoan, nhưng anh có thể hiểu rõ, tôi đây là cứu vớt tính mạng.
- Tôi có thể hiểu!
Minh Diệu gật đầu:
- Anh đang một mình tra vụ án này sao?
Phạm Đồng thở dài một hơi:
- Phía trên có mệnh lệnh cấm bất luận kẻ nào tham gia điều tra vụ án này, nhưng kể từ khi lấy được hai cỗ thi thể kia sau, tôi đã không thể ngồi yên, tôi quyết định tự mình đi điều tra, len lén tra. Bất kể thứ gì đã làm ra chuyện này, vô luận dùng thủ đoạn gì tôi cũng phải làm cho nó tan thành mây khói.
Phạm Đồng nắm chặt bàn tay, huy vũ trước mặt Minh Diệu:
- Bọn họ không hiểu, tất cả đều không hiểu. Bọn họ luôn nói phương pháp làm việc của tôi quá mức cực đoan, nói tôi quá mức máu lạnh, bọn họ biết cái gì?
Phạm Đồng cười lạnh một tiếng:
- Nếu như giết chết một trăm người để cứu một trăm lẻ một người, tôi sẽ không chút do dự động thủ. Bọn họ xem tôi là đao phủ thủ, tôi không quan tâm, chính tôi hiểu tôi cứu vớt bọn họ là được rồi.
Phạm Đồng mang theo ánh mắt kỳ vọng nhìn Minh Diệu:
- Anh hiểu, anh có thể hiểu, đúng không?
Minh Diệu gật đầu, mở miệng hỏi:
- Ông biết vì sao vụ án lần này thượng cấp lại làm ra phản ứng như vậy không?
- Không rõ lắm.
Phạm Đồng hiện tại đã hoàn toàn xem Minh Diệu như người mình:
- Có lẽ bên trong có giao dịch nào đó không thể cho ai biết, anh cũng biết, ở trong chút ít cao tầng loại chuyện này cũng không ly kỳ.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Việc ông len lén tra xét như vậy, không sợ cấp trên tìm ông phiền toái sao?
- Chuyện phiền toái tôi gặp còn ít sao?
Phạm Đồng cười lạnh:
- Kể từ sau khi gia tộc chúng tôi suy bại, ánh mắt những người đó nhìn tôi cũng thay đổi, giống như nhìn một kẻ yếu ớt mà thôi, tôi đã nói với mình, tôi muốn dùng chính lực lượng của tôi đi đánh vỡ mắt kính của những kẻ mắt chó nhìn người thấp như bọn hắn.
- Tôi cũng đang điều tra vụ án này, bởi vì có một người chết có chút quan hệ với tôi, chúng ta có thể hợp tác.
Minh Diệu nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Có thể nói cho tôi biết một chút những tình báo anh lấy được không?
- Người này rất cứng miệng, điển hình là tham tiền đến chết!
Phạm Đồng lắc đầu:
- Tôi hoài nghi hắn dùng phương pháp tà ác, triệu hoán ác quỷ, cùng ác quỷ giúp hắn vận tài. Nhưng tôi hỏi hắn đã dùng phương pháp gì, hắn không chịu nói. Nhưng hắn còn nói một chuyện mà tôi không hiểu.
- Chuyện gì?
- Hắn nói nếu hắn khai ra chuyện kia, hắn sẽ mất đi hết thảy!
Phạm Đồng dừng một chút nói tiếp:
- Theo tôi được biết, có thể làm được tới bước này, tuyệt đối không phải là oán quỷ đơn thuần, cũng phải là lão quỷ có mấy trăm năm đạo hạnh.
- Không phải chỉ đơn thuần giúp hắn vận tài hay sao?
- Không phải!
Phạm Đồng hồi tưởng lại bộ dạng của Lý Tế Thâm lúc đó:
- Hắn nói rất rõ ràng là toàn bộ những gì hắn có được sẽ bị mất đi hết thảy.
Phạm Đồng vuốt vuốt trái tim đào ra từ trong lồng ngực của Lý Tế Thâm:
- Trái tim này thật xứng với hắn, vì tiền, ngay cả sống chết vợ cũ của mình cũng không để trong lòng, thật đúng là tâm địa sắt đá.
- Căn cứ tôi được tin tức, còn có hai người dính líu tới chuyện này, ông nghĩ làm sao?
Minh Diệu hỏi.
- Tôi mất không ít khí lực mới tra ra lai lịch người này, còn hai người kia tôi chưa kịp thăm dò.
Phạm Đồng nghĩ một lát nói:
- Nếu như anh có cách thì anh hãy đem tin tức tra được nói cho tôi biết, để tôi động thủ.
Nói tới đây, Phạm Đồng dùng giọng nói hài hước nói tiếp:
- Dù sao anh được xem là danh nhân, trên tay dính những thứ đồ không sạch sẽ thì không tốt lắm, loại công việc dơ bẩn này để những tiểu nhân vật như tôi đi làm là được rồi.
Minh Diệu cười khổ:
- Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi bất quá chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù là quý tộc lụi bại bị đuổi ra gia tộc cũng còn mạnh hơn một kẻ lang thang không còn gia tộc ủng hộ như tôi, đúng không?
Phạm Đồng cười cười:
- Ai biết có thể có một ngày nào đó phó hội trưởng đại nhân của chúng ta đột nhiên tuyên bố cho anh quay về gia tộc, vẫn giữ nguyên thân phận đương gia đời sau, dù sao hai người cũng là hai cha con.
Minh Diệu thở dài, không tiếp lời hắn.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị lực mạnh đụng vỡ, mấy cảnh sát vọt đi vào:
- Cảnh sát, đặt hai tay lên đầu, ngồi xuống không được nhúc nhích!
Phạm Đồng đột nhiên bị cảnh sát xông vào làm cả kinh sửng sốt, khi hắn nhìn thấy những cảnh sát kia dùng súng chỉ vào người mình mà không phải Minh Diệu, hắn liền hiểu được.
- Anh bán đứng tôi!
Phạm Đồng dùng hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất, tức giận nhìn Minh Diệu:
- Tôi còn tưởng rằng anh có thể hiểu tôi, thì ra anh là tên lường gạt!
- Tôi có thể hiểu ông!
Minh Diệu đứng dậy, lúc sắp đi ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước:
- Mặc dù tôi có thể hiểu ông, không có nghĩa là tôi có thể tán thành cách làm của ông. Dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết yêu ma vô hại, vì mục đích của mình không từ thủ đoạn nào, bọn họ nói không sai, ông không khác gì một tên đao phủ thủ. Có thể giết chết người không hề có chút năng lực phản kháng, ông cũng là kẻ có tâm địa sắt đá.
Minh Diệu xoay đầu lại, nhìn Phạm Đồng đang bị cảnh sát còng tay, chỉ vào thi thể Lý Tế Thâm đang nằm trên mặt đất nói:
- Hắn bất quá chỉ có một trái tim không thuộc về hắn, ông lại đem hắn cho rằng quái vật mà giết chết, người như ông vốn có thể sử dụng linh lực lại đi làm việc này, đối với những người bình thường mà nói ông không phải cũng là một quái vật hay sao?
- Tôi là cứu vớt, tôi cứu vớt những người này!
Phạm Đồng vừa giãy dụa vừa hô to.
- Trước khi ông đi cứu vớt người khác, hẳn nên cứu vớt trái tim mình trước đã!
Minh Diệu lắc đầu, đi ra khỏi căn nhà gỗ âm u tràn đầy mùi máu tươi.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |