← Ch.077 | Ch.079 → |
Thôi Tùng đi ra ngoài, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu giống như bị hỏng mất, chớp chớp liền tắt lịm.
- Lúc nào hư không hư, lại hư ngay lúc này!
Thôi Tùng mắng một câu, trong phòng đặt vật chứng không có cửa sổ, cơ hồ phong bế hoàn toàn, Thôi Tùng lấy ra đèn pin cầm trong tay.
Vào ban đêm bên trong cục cảnh sát cũng không còn quá náo nhiệt, mà phòng đặt vật chứng lại càng thêm an tĩnh, không hề có chút thanh âm. Thôi Tùng đột nhiên nhớ tới bộ phim truyền hình mình đã xem qua, bên trong phòng đặt vật chứng ở trong phim bày đầy những chiếc bình được dùng Formalin ngâm đầu người, hắn chợt rùng mình.
- Đừng sợ đừng sợ, mình là cảnh sát, sát khí trên người lớn, oán quỷ du hồn sẽ không dám gần người.
Thôi Tùng tự an ủi mình, nhưng không nghĩ tới mình bất quá chỉ làm bên văn phòng, trên người lấy đâu ra sát khí.
Đi tới cửa, Thôi Tùng chạm tay tới chốt cửa, trong lòng xem như có chút an định xuống. Hắn quay đầu lại, dùng ánh sáng đèn pin quan sát phòng đặt vật chứng một lần, xác nhận không còn gì bỏ sót.
Dưới ánh đèn pin chiếu rọi xuống, đột nhiên có một mảnh màu trắng đập vào ánh mắt của hắn, tim của hắn đột nhiên nhảy lên, quỷ hồn trong ti vi cũng thích mặc quần áo màu trắng.
Tay của hắn có chút run rẩy, ánh sáng lướt qua lần nữa, hắn dần dần thấy rõ có một đồ vật gì đó giống như chiếc quần trắng từ phía sau giá áo lộ ra ngoài, tựa hồ còn đang phiêu đãng.
Hắn lập tức kéo cửa ra, chạy khỏi phòng đặt vật chứng, chạy thật nhanh trên hành lang cách thật xa mới dừng lại, thở hổn hển, trái tim nhảy lên kịch liệt tựa hồ muốn bung ra ngoài.
- Chuyện gì chuyện gì?
Tiểu Trương mới vừa viết xong báo cáo chuẩn bị tan sở nhìn thấy sắc mặt Thôi Tùng trắng bệch bước nhanh tới hỏi.
- Bên trong...phòng đặt vật chứng...
Thanh âm Thôi Tùng có chút run rẩy:
- Có...có quỷ...
Tiểu Trương sửng sốt một chút, tiếp theo ha ha ha cười lớn lên:
- Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi, có quỷ, ha ha ha ha, tôi nghĩ anh mới chính là quỷ, tiểu quỷ nhát gan.
- Thật sự!
Thôi Tùng nhìn Tiểu Trương, vẻ mặt nóng nảy:
- Thật sự có quỷ, tôi vừa nhìn thấy có một cô gái mặc quần áo trắng thổi qua bên trong phòng đặt vật chứng, là bay qua đó.
- Nói xong rồi sao!
Vẻ mặt Tiểu Trương không tin tưởng:
- Phòng vật chứng của các anh ngay cả con ruồi cũng không vào được, ở đâu ra quỷ?
- Thật, thật sự có!
Thôi Tùng kinh hồn bất định:
- Vừa rồi tôi mới đem vật chứng trong vụ án giết người phân thây bỏ vào trong phòng, có phải là âm hồn bất tán của nữ nhân từng bị tên tội phạm giết qua hay không?
- Hư, nhỏ tiếng một chút!
Tiểu Trương vội vàng bưng kín miệng của Thôi Tùng:
- Nếu để chỉ đạo viên nghe được còn không sửa trị anh một trận sao, thân là nhân viên công vụ quốc gia còn mê tín phong kiến.
- Nhưng rõ ràng có thứ gì đó a!
Thôi Tùng đẩy tay Tiểu Trương:
- Anh không tin thì đi nhìn xem!
- Tôi thật phục anh, lá gan chẳng khác gì mấy cô gái nhỏ!
Tiểu Trương có chút bất đắc dĩ:
- Thôi được, tôi với anh cùng đi, tôi thật không tin có quỷ hồn gì!
Hai người đi tới trước cửa phòng đặt vật chứng, Thôi Tùng núp sau lưng Tiểu Trương.
- Trốn cái gì trốn, mở cửa đi!
Tiểu Trương liếc hắn:
- Chìa khóa chỉ có người bên phòng vật chứng các anh mới có.
- Tôi...tôi...Vừa rồi tôi hoảng hốt bỏ chạy, không khóa cửa...
Thôi Tùng đứng sau lưng Tiểu Trương nơm nớp lo sợ nói.
Tiểu Trương hung hăng gõ lên trán Thôi Tùng:
- Tôi nghĩ anh đúng là không muốn sống, nếu chỉ đạo viên biết được sẽ giết chết anh cho xem, rời khỏi phòng vật chứng lại không khóa cửa.
Tiểu Trương đẩy ra cửa phòng vật chứng, mò chốt đèn trên tường, bật bật, nhưng vẫn đen nhánh một mảnh.
- Đèn...đèn mới vừa hư...
Thôi Tùng nói:
- Vừa rồi đột nhiên cả bốn cái đèn đều hư.
Tiểu Trương nhíu mày, bốn cái đèn đột nhiên đều hư, có lẽ có đường dây điện nào đó bị cháy đứt, cục cảnh sát được xây dựng đã lâu, rất nhiều đường dây điện trong cục đều có vấn đề.
- Có đèn pin không vậy?
Tiểu Trương quay đầu lại hỏi.
- Có...có...
Thôi Tùng run rẩy lấy ra đèn pin phát sáng. Mặc dù có người đi chung, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn tràn dâng mãnh liệt.
- Ở chỗ nào, quỷ hồn mà anh nói đó?
Tiểu Trương hỏi.
- Kia...bên kia...
Thôi Tùng đưa cây đèn pin chiếu tới chỗ treo áo mà mình nhìn thấy, tay không ngừng run run.
Tiểu Trương theo ánh sáng nhìn lại, đúng là tựa hồ có thể thấy được một chiếc áo trắng từ trong lộ ra, hơn nữa còn giống như đang bay lên không ngừng. Trong phòng vật chứng không có cửa sổ, ở đâu ra gió có thể thổi lên được?
Tiểu Trương nhíu mày, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng dù sao cũng xuất thân là cảnh sát hình sự, hiện trường gì chưa từng gặp qua, dù là thi thể bị rữa nát cũng từng gặp được.
- Đừng run tay nữa, đưa đèn pin đây.
Tiểu Trương tức giận đè nén xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, túm lấy đèn pin trong tay Thôi Tùng.
Dọc theo tia sáng nhìn kỹ lại, góc áo kia tựa hồ ngừng bay lên, lẳng lặng ở yên tại chỗ.
Tiểu Trương cầm đèn pin trong tay, sải bước đi tới chỗ kia, hắn cũng muốn biết có thứ gì đang giả thần giả quỷ nơi đó.
Đi tới bên cạnh, nhờ ánh sáng đèn pin nhìn kỹ lại, Tiểu Trương thở dài một hơi.
- Anh cút lại đi xem thật kỹ cho tôi!
Tiểu Trương nhìn Thôi Tùng đang đứng ở cửa hét lớn.
Thôi Tùng nơm nớp lo sợ chậm rãi đi tới, nếu Tiểu Trương đứng nơi đó cũng không xảy ra chuyện gì, hẳn là không có gì nguy hiểm.
- Anh nhìn thật kỹ cho tôi đi, đây chính là chuyện tốt mà các anh đã làm!
Tiểu Trương chỉ xuống mặt đất nhìn Thôi Tùng quát:
- Cứ làm việc kiểu như vậy, sớm muộn gì cũng để chỉ đạo viên lột da các anh ra cho xem.
Cái hộp đựng vật chứng đặt ngay tầng dưới chót nhất không biết vì sao lại bị phá hỏng một lỗ thủng lớn, vật chứng bên trong lộ ra ngoài, hẳn là quần áo của phụ nữ, nhìn từ hướng cửa thật giống như có một người đang núp phía sau lộ ra một góc áo.
- Nhưng...nhưng tôi thật sự nhìn thấy nó đang bay...
Thôi Tùng còn muốn cãi lại.
- Bay, bay, bay cái đầu của anh!
Tiểu Trương vỗ lên đầu Thôi Tùng:
- Anh cầm đèn pin chiếu tới chiếu lui, nhìn qua không thấy nó bay mới là lạ!
Nhìn thấy hết thảy đều là do mình tự hù dọa mình, Thôi Tùng cũng có chút đỏ mặt:
- Trương ca, hắc hắc, đừng nóng giận, tôi mời ăn cơm, mời đi ăn được chứ? Chỉ cần đừng đem chuyện này nói ra. Anh biết nếu như nói ra ngoài bọn họ sẽ cười tôi đó!
- Chủ yếu nhất là không được nói cho chỉ đạo viên chứ gì?
Tiểu Trương liếc hắn:
- Nhanh đổi cái hộp đi, lần này anh thiếu nhân tình của tôi, nếu tiêu chuẩn thấp hơn ba trăm thì tôi sẽ đem chuyện này viết lên bảng thông báo bên ngoài đó!
- Được được, hắc hắc...
Thôi Tùng ngượng ngùng gãi đầu:
- Ngày nào đó tôi mời anh tới chỗ quán cơm mới mở đi ăn một bữa ngon.
- Đừng nói nhảm nữa, lão tử còn phải đi về nhà đây!
Tiểu Trương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Khóa kỹ cửa lại, ngày mai để bên tổ điện xem lại đường dây điện một chút, hôm nay cứ để mặc thế đi.
- Biết biết, hắc hắc...
Thôi Tùng cùng Tiểu Trương đi ra ngoài phòng vật chứng, lại dặn dò lần nữa:
- Ngàn vạn lần đừng nói đi ra ngoài nha!
- Anh thật đúng là dài dòng!
Tiểu Trương định đưa tay vỗ lên đầu hắn lần nữa, lỗ mũi chợt ngửi được một mùi hương.
Tiểu Trương cẩn thận ngửi ngửi, mùi hương không nồng đậm, nhưng thơm bức người, hắn nhìn chung quanh một chút nhưng không nhận ra hương thơm từ đâu truyền tới.
- Anh ngửi thấy không?
Tiểu Trương nhìn Thôi Tùng hỏi.
- Ngửi thấy? Ngửi thấy cái gì?
Thôi Tùng cũng hếch mũi lên ngửi ngửi:
- Thật giống như có mùi thơm nga, rất thơm, anh là đàn ông còn xịt nước hoa à?
- Cút đi!
Tiểu Trương vỗ lên đầu Thôi Tùng, cũng không để ý tới mùi thơm kia:
- Tôi tan sở về nhà đây!
Cánh cửa phòng vật chứng lại được đóng lại khóa kỹ, bên trong phòng lâm vào một mảnh bóng tối.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện điểm sáng nho nhỏ, điểm sáng càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một vòng sáng hình người, một nữ nhân từ bên trong vòng sáng chậm rãi bước ra.
Mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn, ngũ quan cùng vóc người mê người, ai nhìn thấy cũng không thể phủ nhận đây là một mỹ nữ, nhưng loại mỹ nữ này đẹp tới mức không chút chân thật, nhìn qua không phải vẻ xinh đẹp mà nhân gia nên có.
- Phiền, lại phải đi tới chỗ thế này để kết thúc công việc!
Nữ nhân cau mày lầm bầm làu bàu.
Nhẹ nhàng đi tới trước chiếc tủ sắt, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, khóa sắt lại tách một tiếng bung ra.
Trong tủ sắt có rất nhiều đồ vật, tất cả đều chứa trong túi riêng, có đồ trang sức, tiền mặt, còn có răng giả, toàn là những đồ vật kỳ quái.
Đối với những vật khác không hề nhìn tới, nữ nhân dùng đôi tay như mỹ ngọc đem một chiếc hộp lấy ra, vừa nhìn chính là chiếc hộp vật chứng mà Thôi Tùng mới đặt vào.
Mở hộp ra, nữ nhân lấy túi nhựa đựng trái tim cầm ra ngoài.
- Lại làm cho bẩn thỉu như vậy, thật buồn nôn, thật muốn dạy dỗ tên tiểu tử kia một chút.
Nữ nhân lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Nhìn trái tim bên trong túi, nữ nhân thở dài một hơi:
- Điều này không liên quan tới ta, ngươi là bị người khác giết chết, không oán ta được.
Nhẹ nhàng bóp lại, trái tim vốn cứng rắn như sắt thép trong nháy mắt hóa thành một mảnh tro bụi, dần dần biến mất bên trong túi nhựa, trong túi nhựa chỉ còn vết máu loang lổ, phảng phất đồ vật bên trong cho tới bây giờ chưa từng tồn tại qua.
Ngón tay nhẹ nhàng vung lên, tủ sắt khôi phục lại nguyên dạng, nữ nhân duỗi bờ lưng mệt mỏi, vóc người mạn diệu hiểu lộ không chút bỏ sót, chỉ tiếc không có người nào thưởng thức.
- Được rồi, lại hoàn thành một đơn hàng, hôm nay kết thúc công việc tại đây thôi!
Bước vào bên trong vòng sáng, thân ảnh nữ nhân trong nháy mắt không còn nhìn thấy gì nữa, vòng sáng cũng dần dần hóa thành một điểm sáng, biến mất trong bóng tối.
Bên trong phòng vật chứng lại lâm vào một mảnh bóng tối tĩnh lặng lần nữa, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
...
- Chúng tôi tới tiếp thư vật chứng!
Hai người áo đen mới sáng sớm đã đi tới cửa phòng vật chứng, nhìn Thôi Tùng đưa ra một tờ giấy.
- Được!
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đã có đủ toàn bộ thủ tục, Thôi Tùng tự nhiên phải làm việc theo trình tự. Hắn lấy ra chiếc hộp bỏ trong tủ sắt hôm qua, đặt xuống trước mặt hai người áo đen.
- Đồ vật ở chỗ này, các anh kiểm lại một chút!
Thôi Tùng đưa vật chứng cùng biên lai cho hai người áo đen.
Một người mở hộp ra, nhìn lướt bên trong, gật đầu.
- Chờ một chút!
Mặc dù chỉ thoáng lướt nhìn, nhưng Thôi Tùng rõ ràng nhìn thấy túi nhựa dính vết máu trống rỗng bên trong, không khỏi kinh hãi:
- Đồ vật trong này biến mất rồi!
- Nơi này vốn đựng cái gì?
Một người áo đen hỏi.
- Một tảng đá rất giống trái tim!
Thôi Tùng cố gắng hồi tưởng lại, hắn rõ ràng nhớ kỹ hôm qua mình đã bỏ vào trong tủ sắt khóa kỹ, nhưng hôm nay tủ sắt vẫn còn nguyên vẹn, túi nhựa cũng không có dấu vết bị mở ra, nhưng đồ vật bên trong đã không cánh mà bay, điều này không khỏi làm cho hắn ứa ra mồ hôi lạnh, chứng vật trọng yếu như vậy biến mất, trách nhiệm của hắn cũng không nhỏ.
- Chúng tôi biết rồi!
Người áo đen tựa hồ cũng không thèm để ý tới vật chứng bị biến mất:
- Đồ vật chúng tôi cầm đi, cần ký tên vào đâu?
- Không được, vật chứng trọng yếu như vậy bị mất, tôi không thể không phụ trách nhiệm.
Thôi Tùng vội vàng gọi điện thoại cho cấp trên.
Cấp trên nghe xong Thôi Tùng thuật lại, chỉ nói một câu:
- Không cần để ý tới bọn họ, để cho họ lấy đi đi!
Nói xong liền tắt điện thoại, điều này làm Thôi Tung không hiểu ra sao.
Nhìn Thôi Tùng còn đang sững sờ, hai người áo đen ký tên trong danh sách, liền cầm chiếc hộp rời đi.
- Ngày hôm qua thấy được nhất định là nữ quỷ!
Trong lòng Thôi Tùng nghĩ:
- Có thể làm ra chuyện quỷ dị như vậy, chỉ có quỷ hồn đi?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |