← Ch.214 | Ch.216 → |
- Mọi người đều đã đến đông đủ, vụ án của tôi đã giải quyết xong.
Minh Diệu đánh giá cô gái này. Sắc mặt của Lương Văn Văn nhìn qua có chút tái nhợt, dường như thực không thoải mái. Cái trán có một ít mồ hôi lạnh, lại còn không ngừng gãi cánh tay.
- Nàng làm sao vậy?
Minh Diệu cảm thấy trạng thái của cô gái này có chút không đúng lắm.
- Không biết.
Lưu Nhân lắc lắc đầu.
- Có thể là do quá hoảng sợ, tôi cứu nàng từ trong tay một người dân điên cuồng ra. Nói đến người dân kia thật đúng là đáng sợ. Tôi không có cách nào khác, dưới tình huống bất đắc dĩ đã nổ súng. Nhưng mà ngài đoán xem như thế nào? Sáu phát, ta đã bắn khoảng sáu phát mới có thể giết chết được người đó. Những người đó thật sự là rất đáng sợ, quả thực không phải là người.
- Đích xách không phải là người.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Hoặc có thể nói đã không còn là người.
- Ý của chú là muốn nói, những người dân này đã biến thành quỷ quái gì đó?
A Trạch vừa nghe lời nói của Minh Diệu liền hiểu rõ.
- Cũng là do người ta chế tạo ra sao?
- Có thể, nhưng mà bây giờ còn chưa có căn cứ để khẳng định chắc chắn.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Đây là do ta nghe lén nội dung nói chuyện của vài người mà phán đoán.
- Cả thị trấn nhỏ bị biến thành cái dạng này là do người ta chế tạo ra sao?
A Trạch nghĩ một lát nói.
- Như vậy thì có liên quan đến chuyện tình tôi gặp được Quầy Linh hay không?
- Còn không biết, bất kể nói như thế nào, thì cứ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Minh Diệu cân nhắc trong chốc lát nói.
- Trước tiên chúng ta cứ đi đến địa phương Lưu Nhân đã nói xem. Cái khách sạn này rất không an toàn. Nếu quả thật bị những người đó phát hiện, chỉ bằng vào một mình ta chỉ sợ không thể chăm lo cho nhiều người như thế này được.
- Tôi có thể tự chăm sóc cho chính mình, không cần tới chú quản.
A Trạch nói.
- Tiểu Manh thì làm sao bây giờ? Nàng vẫn còn đang ngủ.
- Ta cõng nàng, Lưu Nhân dẫn đường,
Minh Diệu ôm lấy Diệp Tiểu Manh vẫn mê man như cũ.
- Động tác nhanh lên, cần thừa dịp bọn hắn còn đang bận rộn mà nhanh chóng thay đổi vị trí. Phải biết rằng chúng ta chính là thức ăn mà chúng đã chờ đợi từ lâu, cũng không giống như đám vò kia.
- Thức ăn? Vò?
Lưu Nhân nghe xong không hiểu ra sao.
- Có ý tứ gì?
- Sau này sẽ chậm rãi giải thích với cậu.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Bây giờ đổi vị trí trước.
Nếu Minh Diệu nói như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn. A Trạch cũng lười hỏi, bởi vì kinh nghiệm của nàng đã nói cho nàng biết. Minh Diệu biết cần phải làm gì. Mà Lưu Nhân và Vương Tĩnh tự nhiên sẽ không phản bác quyết định của Minh Diệu. Hiện tại Lương Văn Văn tương đối không thoải mái, ngay cả nói cũng không nói được, mặc kệ cho Lưu Nhân và Vương Tĩnh dìu nàng đi xuống lầu.
Tuy rằng Minh Diệu lo lắng nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, cũng giống như đạo lý đặt tất cả trứng chim ở trong một cái giỏ. Nếu như giỏ rách, như vậy cả đám người bọn hắn đều không thể chạy thoát được. Nhưng mà lúc trở lại, khi hắn trở về khách sạn, liền vô tình phát hiện mấy cỗ thi thể người dân ở bụi cỏ gần đấy. Minh Diệu cẩn thận kiểm tra những cỗ thi thể này, đều là bị duệ khí nào đó trực tiếp đâm vào trong óc, một kích lấy mạng. Vị trí miệng vết thương của mỗi người đều giống y như nhau. Hơn nữa dựa theo diễ cảm và quần áo thì những người này đều bị giết chết dưới tình huống không hề phát hiện ra.
Minh Diệu vạch mắt của hai cỗ thi thể ra xem qua, là cái loại đồng tử màu xanh biếc. Nói cách khác, những người này còn chưa có bắt đầu biến hóa thành La Sát. Mấy cỗ thi thể để ở chỗ này, hơn nữa còn không có bị làm thịt, như vậy tự nhiên không phải là chính đám người dân làm. Nếu nói vậy thì thi thể không có khả năng sạch sẽ như vậy, ít nhất cũng sẽ thiếu đi vài thứ linh tinh gì đó.
Là A Trạch làm để bảo vệ Tiểu Manh sao? Minh Diệu lắc lắc đầu. Lấy thân thủ của A Trạch, nếu quả thật có thể làm được đến loại trình độ này, cái mũi có lẽ đã sớm vểnh lên đến trời rồi, làm sao mà khi trở về lại không hề nói câu nào được.
- Thi thể những người đó là do cô giết sao?
Vì muốn xác nhận, Minh Diệu bước chậm lại, tới gần A Trạch đang đi ở phía sau, nhỏ giọng hỏi.
- Thi thể? Cái gì thi thể?
A Trạch lặng đi một chút, diễn cảm không giống như là đang nói láo.
- Lúc ta rời đi, có chuyện gì phát sinh hay không?
Minh Diệu xác định sự việc kia nhất định không phải là A Trạch làm, liền thay đổi một câu hỏi khác.
- Không có gì đặc biệt.
A Trạch nghĩ nghĩ một lát nói.
- Tiểu Manh vẫn luôn ngủ, một lát sau thì Lưu Nhân và Vương Tĩnh trở về, còn dẫn theo người đàn bà kia về. Sau đó tôi bảo Lưu Nhân đi tiếp ứng cho chú. Kết quả là hắn trở về, nói là tìm được một nơi an toàn, sau đó là chú trở lại.
- Được rồi, ta biết rồi,
Minh Diệu gật gật đầu. Lời nói của A Trạch cũng đã chứng minh, đích xác sự kiện kia không phải là nàng làm. Như vậy đã nói lên ở nơi này còn có người ở trong bóng tối bảo vệ bọn họ. Hơn nữa là còn dưới tình huống A Trạch không có phát hiện ra mà giải quyết hết đám thôn dân tới gần khách sạn. Tuy rằng không biết người nọ là ai, nhưng mà ít nhất cũng có thể chứng minh người này không có ác ý. Nhưng mà đồng dạng cái này cũng đã chứng minh cái khách sạn này đích xác không phải là một địa phương an toàn. Đổi vị trí là đúng. Địa phương mà Lưu Nhân đã nói kia, tuy rằng chẳng ra gì, nhưng mà so với cái khách sạn bốn phía trống trải bây giờ thì còn an toàn hơn.
- Ngay ở phía trước, vượt qua một cái cầu cong là tới.
Lưu Nhân quay đầu lại nói. Thanh âm của hắn còn chưa kịp dứt, liền có một tiếng " Ba" thanh thúy truyền đến.
- Chờ một chút.
Minh Diệu cau mày nói.
- Đó là âm thanh gì vậy?
Mấy người vểnh tai lên nghe, cái phương hướng mà Lưu Nhân đã nói kia, quả thật là có tiếng quát tháo truyền tới, dường như nơi đó tương đối không yên ổn.
- Vừa rồi hẳn là tiếng súng.
Lưu Nhân rất chắc chắn nói. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, hắn vẫn có thể phân biệt sự khác nhau giữa tiếng pháo và tiếng súng.
- Nhưng mà dường như là thuộc loại súng săn tự chế. Nhất định là những người sống sót này đã bị tập kích, cho nên đã bắt đầu phản kích.
- Ở yên chỗ này, ta đi xem.
A Trạch không đợi Minh Diệu trả lời, liền chạy nhanh ra ngoài.
Vượt qua khúc cong, trước mắt là một cây cầu đá nhỏ. Mà đối diện cách đó không xa chính là một căn phòng nhỏ độc lập. Có lẽ chính là căn phòng mà Lưu Nhân đã miêu tả, chính là cái nhà an toàn mà hắn tìm được. Nhưng mà cái gọi là nhà an toàn này hiện tại đã chẳng còn an toàn rồi. Bởi vì A Trạch nhìn thấy rất rõ ràng ngay tại bên ngoài căn phòng đó, đã có năm sáu người dân, cầm vũ khí trong tay, dường như là đang muốn xông vào. Nhưng mà bên ngoài căn phòng nhỏ đều đã có chiến hào, cho nên tốc độ tiến lên của bọn họ rất chậm. Hơn nữa A Trạch còn chứng kiến một người dân bị trúng cạm bẫy, đang đứng ở trên mặt đất đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa.
← Ch. 214 | Ch. 216 → |