Vay nóng Tima

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 267

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 267: Nam nhân bị chết đuối
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


- Như thế nào mời cả tôn đại thần như anh cùng tới đây?

Từ Mẫn cười nói:

- Khó được nhìn thấy anh xuất hiện ở hiện trường!

- Không có biện pháp, nhân thủ không đủ!

Cung pháp y giang tay:

- Hiện tại thanh niên đều không muốn làm việc này, mỗi ngày giao tiếp cùng người chết, trên người luôn dính theo một cỗ mùi lạ, tiền lương lại không bao nhiêu. Phải biết rằng hiện tại là xã hội kinh tế, tiền tài là tối thượng!

Hai người chui qua cảnh giới tuyến, tiến vào hiện trường. Trên sàn nhà cùng hành lang có không ít nước đọng, thấm xuống bên dưới mặt sàn bằng gỗ, bước lên sàn nhà liền có nước rỉ ra. Tiểu Trương đã tới trước bọn họ, trong tay cầm cameras đang chụp ảnh thi thể bên trong phòng tắm.

- Tình huống thế nào?

Từ Mẫn đi qua, nhìn thi thể trên mặt đất hỏi.

- Tôn Kiệt, nam, ba mươi hai tuổi, ông chủ xí nghiệp tư doanh.

Tiểu Trương nói:

- Người chết về nhà vào khuya hôm qua khoảng hơn một giờ sáng. Sau đó cũng không đi ra ngoài. Buổi sáng hôm nay hộ gia đình dưới lầu phản ánh với văn phòng vật nghiệp là trần nhà họ bị rỉ nước, người của văn phòng vật nghiệp không liên hệ được người chết nên dùng chìa khóa mở cửa, kết quả phát hiện người chết ngã dưới sàn phòng tắm, tiếp theo liền báo cảnh sát!

Từ Mẫn ngồi xổm người xuống, nhìn nhìn Tôn Kiệt nằm trên mặt đất. Làn da toàn thân trắng bệch, miệng môi xanh tím, tựa hồ đã bị ngâm nước trong thời gian rất lâu. Nàng cầm lấy tay Tôn Kiệt quan sát ngón tay, trong ngón tay lại tràn đầy nếp nhăn.

- Không có bất kỳ ngoại thương gì!

Tiểu Trương tiếp tục nói:

- Ngoại trừ bảo an lúc sáng sớm vào mở cửa cùng người chết ra, không phát hiện được dấu vết những ai khác ra vào trong nhà này!

- Cung pháp y, anh thấy thế nào?

Từ Mẫn quay đầu lại hỏi.

- Xem bộ dạng của thi thể, bước đầu phán đoán hẳn là vì thiếu dưỡng khí mà bị ngạt thở tới chết!

Cung pháp y kiểm tra thi thể một chút, nói:

- Thời gian chuẩn xác khi chết cùng nguyên nhân tử vong cần phải kiểm tra thi thể sâu hơn mới có thể nói cho cô biết!

Hai cảnh sát dùng túi đựng xác chết đem thi thể của Tôn Kiệt bỏ vào, đem về cục cảnh sát.

Từ Mẫn đi một vòng bên trong nhà, cũng không phát hiện được địa phương nào khả nghi. Đồng hồ, ví tiền cùng chìa khóa của người chết đều đặt trên bàn trong phòng khách, đồ đạc trong nhà cũng không có dấu vết bị lục lọi, chủ yếu có thể bài trừ chuyện có người lạ vào nhà trộm cướp hoặc là cướp bóc.

- Xem bộ dáng là ngoài ý muốn!

Tiểu Trương nhìn Từ Mẫn nói:

- Tôi phỏng chừng sau khi người chết tắm rửa xong, đột nhiên bị bệnh tim phát tác.

Từ Mẫn không nói gì, bộ dạng của thi thể đích thật là bị thiếu dưỡng khí mà chết, phán đoán của Tiểu Trương quả thật cũng có chút đạo lý. Bệnh tim phát tác làm người bị thiếu dưỡng khí là nguyên nhân có khả năng nhất trong giai đoạn hiện tại.

- Dù sao không thể nào là chết đuối.

Tiểu Trương cười nói:

- Bằng không sẽ rất buồn cười!

- Bị ngâm nước mà chết...đích xác thật không có khả năng!

Từ Mẫn nhìn quanh phòng tắm một vòng, gật gật đầu. Bên trong phòng tắm tuy rằng nơi nơi đều có nước đọng, nhưng nơi này tựa hồ không có một thứ gì có thể làm chết đuối người, địa phương có thể tồn tại nước nhiều nhất nơi này chỉ sợ là bồn rửa mặt màu trắng kia, mà bồn rửa mặt kia còn thật nhỏ lại đơn giản, căn bản không chứa được bao nhiêu nước bên trong.

- Còn có phát hiện gì nữa không?

Từ Mẫn hỏi.

- Nga, ở mặt sau cửa phòng tắm đã phát hiện có rất nhiều dấu vết bị phá hư!

Tiểu Trương nói:

- Những dấu vết kia rất mới. Bước đầu hoài nghi là vì người chết bị thiếu dưỡng khí, khi giãy dụa nên lưu lại trên cửa.

Từ Mẫn đóng cửa phòng tắm lại, cẩn thận quan sát dấu vết trên cánh cửa. Bên trên có vài đạo vết cắt, ra vẻ như dùng móng tay hoặc vật cứng gì đó lưu lại.

- Có chút kỳ quái!

Từ Mẫn chỉ vào dấu vết trên cửa nói:

- Anh xem vài đạo vết cắt này rất sâu, nếu như chỉ đơn thuần dùng móng tay vẫn không thể lưu lại dấu vết sâu đến như vậy, hẳn phải là dùng công cụ nào đó lưu dấu!

- Có thể là dùng bàn chải đánh răng hay vật linh tinh nào đó đi.

Tiểu Trương suy đoán nói:

- Bởi vì bệnh tim đột phát, thiếu dưỡng khí nên sinh ra cảm giác thống khổ, cho nên mới để lại dấu vết như thế!

- Không đúng! Điều đó không có khả năng. Dấu vết này không phải lưu lại khi giãy dụa lúc phát bệnh!

Từ Mẫn chỉ vào vài dấu vết trên cửa nói:

- Dấu vết này rất mạnh, hẳn phải dùng vật gì đó phá cửa nên mới lưu lại!

- Vậy thì thế nào?

Tiểu Trương khó hiểu hỏi.

- Nếu một người bị phát bệnh tim, chịu không được loại thống khổ này, hắn làm sao còn thanh thản thời gian đi phá hủy cánh cửa?

Từ Mẫn nói:

- Huống chi nếu như hắn có loại khí lực kia, vì sao không trực tiếp mở cửa đi ra bên ngoài cầu cứu?

- Có thể là vì không mở được cửa đi.

Tiểu Trương suy đoán nói.

Từ Mẫn đóng cửa phòng tắm, xoay vặn nắm cửa, tiếp tục mở ra. Cánh cửa đóng mở không có vấn đề gì, rất dễ dàng đã mở ra. Bên ngoài cánh cửa cũng không có khóa, sẽ không thể xuất hiện tình huống không thể mở được cửa phòng tắm.

- Xác định không có những người khác từng tiến vào sao?

Từ Mẫn hỏi.

- Ngoại trừ viên bảo an kia hẳn là không có.

Tiểu Trương nói:

- Trong tiểu khu có rất nhiều máy ghi hình, có một máy ghi hình lại cửa vào tòa lầu này. Chúng tôi đã xem qua đoạn phim ghi hình đêm qua, đêm qua người chết lái xe về nhà một mình. Sau đó không thấy ai ra vào tòa lầu này nữa, thẳng tới sáng sớm hôm nay viên bảo an kia là người thứ nhất tiến vào tòa lầu này. Trong phòng cũng không có dấu vết có người khác từng đi vào nơi đây.

- Chuyện này cũng rất khó nói!

Từ Mẫn lắc đầu nói:

- Trong phòng nơi nơi đều là nước, rất nhiều chứng cớ đều trôi theo nước mất rồi, chúng ta có thể tra xét được đầu mối thật không nhiều lắm!

- Nhưng viên bảo an kia có nói qua một việc!

Tiểu Trương nói tiếp:

- Đêm qua hắn trực ban tại cửa tiểu khu, mà người chết lại quên mang theo thẻ ra vào, vì vậy hắn phải mở cửa lớn hàng rào cho người chết đi qua. Hắn nói hắn mơ hồ nhìn thấy được ở băng ghế sau xe của người chết có một nữ nhân đang ngồi!

- Nữ nhân?

Từ Mẫn cau mày:

- Chuyện trọng yếu như vậy tại sao anh không nói sớm một chút? Người đàn bà kia là ai?

- Chúng tôi đã theo dõi máy ghi hình thời gian đó, trên xe căn bản không có nữ nhân nào cả!

Tiểu Trương ủy khuất nói:

- Người chết xuống xe một mình, căn bản không có ai đi cùng với hắn vào nhà. Bảo an kia bị đánh thức mở cổng trong lúc đang ngủ gật, cho nên chúng tôi hoài nghi hắn ngủ mê nên đã nhìn lầm!

- Bảo an kia đang ở đâu? Tôi đi tìm hắn hỏi rõ một chút!

Từ Mẫn nói.

- Đã mang hắn về cục cảnh sát!

Tiểu Trương nói:

- Công tác chủ yếu của nơi này đã xong, đại tỷ cứ về trước đi, công tác kết thúc giao cho chúng tôi là được!

- Ân, được rồi!

Từ Mẫn gật đầu, bảo an kia nói nhìn thấy được một nữ nhân trên xe, mà trong máy ghi hình theo dõi lại không có thân ảnh người đàn bà kia. Từ Mẫn đột nhiên rùng mình, lại có thứ không sạch sẽ gì đó xuất hiện nữa sao? Bất quá ý nghĩ này trong nháy mắt lại bị nàng bác bỏ. Tuy rằng từng cùng Minh Diệu kiến thức qua thật nhiều án kiện thần quái, nhưng cũng không thể mỗi vụ án đều có quỷ quái gì đi, nói vậy trên thế giới này chẳng phải có rất nhiều yêu quỷ?

*****

Trở lại cục cảnh sát, Từ Mẫn gặp được bảo an tên Triệu Hi kia. Người thanh niên này hiện tại trên mặt có điểm thất kinh, Từ Mẫn suy đoán có lẽ do nguyên nhân hắn chứng kiến được thi thể.

- Triệu Hi đúng không?

Từ Mẫn ngồi xuống đối diện với Triệu Hi, nói:

- Chào anh, tôi là Từ Mẫn!

- Cảnh quan, tôi đã nói vô số lần với đồng sự của cô!

Vẻ mặt Triệu Hi lo lắng nói:

- Tôi không biết chuyện gì cả, sáng nay tôi chỉ là mở ra cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Tôn tiên sinh nằm úp sấp bên trong, tôi sợ hãi nên trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, ngoài ra tôi không biết chuyện gì khác nữa đâu.

- Là thế này!

Từ Mẫn rót cho Triệu Hi một ly nước, đưa cho hắn uống ổn định lại chút cảm xúc.

- Tôi nghe đồng sự nói đêm qua khi anh mở cổng rào cho người chết, từng thấy ở băng ghế sau xe hắn có một nữ nhân?

- Chuyện này...chuyện này...

Từ Mẫn vừa dứt lời, liền thấy mặt mũi Triệu Hi chợt trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn trên trán:

- Tôi cũng không quá rõ ràng...

- Chớ khẩn trương, đem những gì anh thấy nói cho tôi biết là được rồi.

Từ Mẫn nói:

- Chuyện này có thể là một manh mối!

- Hiện tại tôi cũng không dám khẳng định tôi nhìn thấy rốt cục là cái gì...

Triệu Hi bởi vì khẩn trương, thanh âm có chút run rẩy:

- Đêm qua khi tôi mở cửa rào, Tôn tiên sinh còn dừng xe lại bắt chuyện với tôi. Bởi vì trời quá tối hơn nữa cửa sổ băng sau xe lại đóng kín, tôi cũng không chứng kiến được ở băng sau rốt cục có người ngồi bên trong hay không. Nhưng đợi đến khi hắn lái xe đi qua, tôi từ kính sau xe thấy được một thân ảnh, hình như là thân ảnh nữ nhân, ngồi ngay băng ghế sau xe của hắn...

- Sau đó thì sao?

Từ Mẫn truy vấn.

- Tôi cũng không quá để ý tới!

Triệu Hi nói:

- Nhưng tới sáng hôm nay khi người của cảnh sát xem xong băng ghi hình lại nói với tôi trên xe vốn không có người nào, chỉ có một mình Tôn tiên sinh. Tôi vừa nghe liền rợn tóc gáy, cô nói tôi có phải đã nhìn thấy quỷ hay không?

- Ngoại trừ thân ảnh của nữ nhân kia ra, anh còn nhìn thấy thứ gì khác hay không?

Từ Mẫn hỏi:

- Anh cẩn thận nhớ lại chi tiết, bất kỳ một khâu nhỏ nào cũng có thể trở thành mấu chốt phá án cho chúng tôi!

- Cũng không có gì đặc biệt, sau khi Tôn tiên sinh dừng xe lại chúng tôi nói với nhau vài câu, tiếp theo hắn lái xe đi vào!

Triệu Hi nghĩ nghĩ nói:

- Bất quá sau khi hắn lái xe đi vào, tôi phát hiện trên mặt đất có dấu vết của một vũng nước, tôi vốn tưởng rằng là xăng, sau lại phát hiện không phải, chỉ là một ít nước, cho nên tôi cũng không để ý tới!

- Nước?

- Ân, hẳn là nước!

Triệu Hi gật gật đầu:

- Có thể do trong xe có đồ vật gì làm rỉ nước đi!

- Tốt, cảm ơn anh.

Từ Mẫn gật đầu:

- Sau khi trở về nếu anh nhớ thêm được điều gì hữu dụng, thỉnh báo cho chúng tôi biết!

- Cảnh quan!

Triệu Hi nhỏ giọng nói:

- Cô nói...đêm qua tôi nhìn thấy thân ảnh của người đàn bà kia, có thể là quỷ hay không vậy? Nói không chừng Tôn tiên sinh bị quỷ hại chết. Cô nói con quỷ kia có tới tìm tôi hay không?

- Trên thế giới không có quỷ!

Từ Mẫn cười nói:

- Là anh quá đa tâm thôi!

Đưa tiễn Triệu Hi, Từ Mẫn ở cửa gặp đồng sự đang tìm nàng, đồng sự nói với nàng Cung pháp y đang ở trong phòng đặt xác chờ nàng, có việc gấp cần tìm Từ Mẫn.

- Anh tìm tôi?

Đẩy ra cửa phòng, một cỗ khí lạnh liền đập thẳng vào mặt, Từ Mẫn chợt rùng mình.

- Người chết sáng hôm nay tôi đã làm xong kiểm tra pháp y, có nhiều thứ tôi nghĩ cô tốt nhất nên nhìn xem một chút. Sau đó tôi tiếp tục viết báo cáo.

Diễn cảm Cung pháp y thật nghiêm túc nói.

- Làm sao vậy? Có phát hiện ra chỗ nào khả nghi hay sao?

Từ Mẫn hỏi.

- Ân! đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com

Cung pháp y gật gật đầu:

- Đã có thể xác định, người chết là bởi vì bị chết đuối thiếu dưỡng khí mà chết!

- Chết đuối?

Từ Mẫn thật không ngờ lúc ấy chỉ bất quá là tùy tiện ngẫm nghĩ, kết quả lại có thể trở thành sự thật.

- Điều này sao có thể, bị chết đuối trong phòng tắm? Trong phòng tắm kia ngay cả bồn tắm cũng không có a?

- Tôi cũng rất kỳ quái, nhưng người chết đích thật là bởi vì chết đuối nên mới chết!

Cung pháp y nói:

- Trong phổi của người chết đều là nước!

- Có thể là bởi vì phát bệnh tim hoặc bị bệnh nào khác, cho nên làm mất đi ý thức té trên mặt đất, cho nên bị ngâm nước?

Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:

- Dù sao khi chúng ta phát hiện ra người chết, đầu hắn úp xuống quỳ rạp trên mặt đất, có thể bởi vì như vậy nên đem nước trong phòng tắm hít vào bên trong phổi?

- Tôi cũng từng suy đoán qua như vậy, nhưng giống như không phải là như thế!

Diễn cảm của Cung pháp y có chút cổ quái nói:

- Cô xem thử báo cáo kiểm tra này đi!

- Nước biển?

Từ Mẫn cả kinh:

- Trong phổi của người chết làm sao lại có nước biển, hắn không phải chết đuối trong phòng tắm sao?

- Cho nên tôi mới cảm thấy vô cùng kỳ quặc!

Cung pháp y nói:

- Nếu theo báo cáo, người chết hẳn bị chết đuối trong biển, nhưng hắn lại bị phát hiện thi thể bên trong phòng tắm nhà mình, điều này không phải rất kỳ quái sao? Hơn nữa máy ghi hình theo dõi cũng biểu hiện hắn thật sự còn sống nguyên lành đi về nhà, bảo an cửa tiểu khu cũng có thể chứng minh hắn về đến nhà vẫn còn sống!

- Hiện trường cũng không có dấu vết thi thể bị di động qua!

Từ Mẫn nói:

- Bên trong máy ghi hình theo dõi cũng biểu hiện không có người nào ra vào tòa lầu kia lúc đó!

- Hơn nữa căn cứ theo kiểm tra thời gian, thời gian tử vong là khoảng sau khi người chết về nhà không bao lâu!

Cung pháp y nói:

- Nếu như tôi nhớ không lầm, bên trong máy ghi hình theo dõi biểu hiện thời gian người chết về nhà là hơn một giờ sáng!

- Cho nên nói không thể nào có người làm cho hắn chết đuối trong biển, sau đó lại đem thi thể dời về trong nhà của hắn!

Từ Mẫn gật đầu nói:

- Chẳng lẽ hắn ở trong nhà mình dùng nước biển tắm rửa sao?

- Tôi đã gọi điện thoại cho Tiểu Trương, để cho hắn lấy chút ít nước ngay tại hiện trường đem về kiểm tra!

Cung pháp y nói:

- Tôi đã cẩn thận kiểm tra, người chết thật khỏe mạnh, cũng không có tiền sử bệnh tim. Hiện tại báo cáo về máu cũng chưa có, vẫn không thể xác định trước khi chết nạn nhân có dùng qua thuốc kích thích hoặc là bị say rượu gì hay không.

- Thật đau đầu, lại gặp phải loại vụ án khiến người không hiểu ra sao cả.

Từ Mẫn thở dài một hơi.

- Đây mới là điều khiến cho người không hiểu ra sao!

Cung pháp y vẫy vẫy tay ý bảo Từ Mẫn đi qua.

Từ Mẫn đi tới bên cạnh Cung pháp y, Cung pháp y kéo tấm vải trắng che phủ thi thể.

- Đây...đây là thứ gì?

Chứng kiến thi thể trước mắt, Từ Mẫn liền hoảng sợ. Trên mắt cá chân bởi bị nước ngâm mà tái nhợt của nạn nhân có một dấu tay ấn màu đỏ. Dấu tay kia thật rõ ràng, giống như đang vẽ lên trên da thịt.

- Sao lúc ở hiện trường lại không phát hiện ra dấu vết này?

*****

- Tôi cũng mới phát hiện sau khi trở về.

Cung pháp y nói:

- Tôi giải phẫu thi thể xong, đi lấy báo cáo giám sát, sau khi trở về muốn đem thi thể bỏ vào kho lạnh, kết quả lại phát hiện trên cổ chân hắn chậm rãi hiện ra dấu tay này. Lúc mới bắt đầu còn chưa thấy được rõ ràng đến như thế, chẳng qua chỉ hơi đỏ lên một chút mà thôi, nếu không nhìn kỹ căn bản không thấy được.

- Dấu tay này...

Từ Mẫn xòe năm ngón tay, dùng tay của mình đối chiếu với năm ngón tay kia.

- Hẳn là tay của nữ nhân hoặc là trẻ con, còn muốn nhỏ hơn so với tôi.

- Bởi vì thi thể luôn bị ngâm trong nước cho nên trên làn da cũng không lưu lại thứ gì có thể kiểm tra được cả.

Cung pháp y bất đắc dĩ lắc đầu:

- Căn bản không thể tra xét được dấu tay này làm sao xuất hiện!

- Nữ nhân...viên bảo an kia đã thấy thân ảnh một người đàn bà trên xe của nạn nhân, có lẽ đó chính là manh mối.

Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:

- Xem ra phía băng sau xe của nạn nhân có vấn đề, hẳn nên kiểm tra một chút mới được.

Nhận được điện thoại của Từ Mẫn, Tiểu Trương cẩn thận kiểm tra chiếc xe Nissan màu đen của Tôn Kiệt. Bên dưới sàn xe có chút dấu vết của nước, phía băng ghế sau có chút ẩm ướt, giống như vũng nước kia là từ băng ghế sau xe chảy xuống. Bất kể như thế nào có thể khẳng định ở băng ghế sau xe của Tôn Kiệt đích xác từng bỏ lại thứ gì đó, thứ gì đó có nước, nước là từ nơi đó chảy ra.

Ngoại trừ băng ghế sau xe, những địa phương khác đều thật sạch sẽ, không có thu hoạch gì. Tiểu Trương tìm được một hộp diêm thật tinh mỹ ở tay lái phía trước, ra vẻ là quà tặng của một quán bar nào đó. Tiểu Trương mở thùng xe phía sau, bên trong không có vật gì khác. Hắn có chút kỳ quái, nếu là vật gì đó có nước, vì sao không bỏ vào sau xe, mà lại cố tình đặt lên băng ghế phía sau đây? Phải biết rằng băng sau xe làm bằng da, nếu bị nhiễm nước sẽ làm hỏng cả băng ghế.

Tiểu Trương lấy ra một bông thấm bên trong hộp dụng cụ mang theo bên mình, dùng thấm chất nước dính trên băng ghế phía sau xe.

- Di? Đây là cái gì?

Ngay khi Tiểu Trương chuẩn bị đóng cửa xe, trên tay nắm cửa xe dính một dấu vết màu nâu khiến cho hắn chú ý. Hắn đến gần ngửi ngửi, có một hương vị thật kỳ quái tản ra. Hắn dùng bông thấm một khều dính một chút, tựa hồ là một loại dầu trơn. Theo tình hình này xem ra hẳn có người từ ngoài xe mở cửa sau xe, mà trên tay người kia dính dầu trơn nên lưu lại trên tay cầm cửa xe. Tiểu Trương dùng máy dò tia la de chiếu chiếu lên, đó là dấu vết của một ngón tay thật rõ ràng, nhưng mặt trên lại không có vân tay.

- Việc lạ!

Tiểu Trương than thở một câu, tuy rằng rốt cục hắn cũng không biết thứ kia là vật gì, nhưng hắn vẫn dùng cameras đem dấu vết dầu trơn kỳ quái dính trên tay cầm cửa xe phía sau chụp xuống.

- Đưa đi phòng thí nghiệm kiểm tra thử một chút xem, để xem rốt cục lại là vật gì, nói không chừng cũng là một manh mối!

Tiểu Trương đem toàn bộ hàng mẫu đều cất vào trong hộp dụng cụ, chuẩn bị rời đi.

- Tí tách...tí tách...

Có nước nhỏ trên đầu của hắn, Tiểu Trương ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời mây đen che phủ, tựa hồ trời đã sắp mưa.

...

- Bản báo cáo huyết dịch của nạn nhân đã có rồi!

Cung pháp y đem một phần văn kiện đặt lên bàn làm việc của Từ Mẫn.

- Trong máu của nạn nhân không có thứ gì kỳ quái. Nhưng trước khi chết hắn có uống rượu, nhưng uống không nhiều lắm.

- Bản báo cáo chất nước mà Tiểu Trương thu thập mang về cũng đã có rồi!

Từ Mẫn gật đầu nói:

- Chất nước trong phòng tắm thật bình thường, chỉ là nguồn nước từ nước máy mà thôi. Nhưng chất nước từ băng ghế sau xe của nạn nhân sau khi kiểm tra đã xác định là nước biển. Hơn nữa sau khi đối chiếu, là nhất trí với nước biển bên trong phổi của nạn nhân lưu lại!

- Có thể nào là loại khả năng này hay không!

Cung pháp y nghĩ nghĩ nói:

- Nạn nhân bởi vì uống rượu, cho nên sau khi tắm rửa xong bởi vì say rượu mà mất đi ý thức, đầu ngã xuống sàn nhà trong phòng tắm hôn mê. Mà nước trong phòng tắm lại thấm vào phổi nạn nhân, vì vậy làm cho hắn chết đuối tử vong!

- Anh không phải nói hàm lượng chất cồn trong máu của hắn không nhiều sao?

Từ Mẫn hỏi:

- Lại có thể say tới mức độ như vậy?

- Điều này cũng không phải là không thể nào!

Cung pháp y nói:

- Dù sao tửu lượng của mỗi người đều khác nhau, tôi là người hoàn toàn không thể uống rượu, chỉ cần một chai bia là có thể đem tôi lật ngửa, trực tiếp nằm xuống sẽ ngủ mất!

- Vậy nước biển lưu trong phổi người chết thì phải giải thích thế nào?

Từ Mẫn nói:

- Bên trong phòng tắm chỉ là hệ thống cung cấp nước máy bình thường mà thôi!

- Có thể là do ống dẫn nước tiểu khu xảy ra vấn đề, ngay khi nạn nhân tắm rửa nước chảy ra là nước biển, mà chờ khi chúng ta đến hiện trường thì ống dẫn nước đã khôi phục bình thường, vì vậy đổi thành hệ thống cung cấp nước máy, nước biển ban đầu đã bị trôi đi hết rồi!

Cung pháp y suy đoán nói:

- Tôi nghe nói tiểu khu kia bởi vì buổi sáng ống dẫn nước xảy ra vấn đề còn đang bảo trì sửa chữa.

- Đó là ống dẫn nước của tòa lầu khác, không quan hệ tới tòa lầu của nạn nhân đang ở!

Từ Mẫn lắc đầu nói:

- Hơn nữa anh làm sao giải thích chuyện nước biển lưu trong phổi nạn nhân lại giống với nước biển dính trên băng ghế sau xe của nạn nhân đây?

- Ha ha, chuyện này tôi cũng không biết!

Cung pháp y cười lắc đầu:

- Tôi chỉ có thể phân tích suy đoán nguyên nhân cái chết của nạn nhân theo góc độ y học mà thôi, mà những khả năng khác thì phải giao cho các vị đi tra xét!

- Tóm lại tôi luôn cảm giác chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn!

Từ Mẫn nói:

- Bên trong đây có rất nhiều điều bí ẩn!

- Từ Mẫn, hai chúng ta làm việc chung với nhau cũng đã sắp năm năm rồi đi?

Cung pháp y nhìn Từ Mẫn hỏi.

- Ân, cũng khoảng thời gian đó, làm sao vậy?

Từ Mẫn có chút kỳ quái nhìn lên Cung pháp y.

- Trong năm năm nay, có bao nhiêu vụ án căn bản không thể phá án được, trong lòng cô và tôi đều hiểu rõ!

Cung pháp y nói:

- Vụ án lần này, nạn nhân một mình quay về nhà, sau đó chết chìm ngay trong phòng tắm nhà mình, trong phổi đều là nước biển, hơn nữa chất nước biển cùng dạng với nước biển dính ở băng ghế sau xe của nạn nhân. Vụ án này chỉ sợ lại là một vụ án không thể phá được!

Cung pháp y nhỏ giọng nói:

- Đừng quên dấu tay kia, cô cảm thấy được sẽ là nhân loại lưu lại hay sao?

Từ Mẫn không nói gì, đích xác nàng làm hình cảnh nhiều năm như vậy, gặp được những vụ án hình sự nhiều không kể xiết. Ở trong những vụ án kia, nàng cũng gặp được những án kiện không sao tưởng tượng nổi. Dưới sự trợ giúp của Minh Diệu, nàng quả thật cũng đã tiếp xúc với thế giới mà người bình thường căn bản không thể tưởng tượng. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện dùng ngành nghiên cứu khoa học cũng không cách nào có thể giải thích.

- Đại tỷ, cục trưởng có việc cần tìm cô!

Một thủ hạ của Từ Mẫn gõ cửa nói với nàng:

- Là vụ án tại Tân Hải hoa viên vào sáng nay, gọi cô lập tức đi gặp ông ấy!

- Đã biết, tôi sẽ đi ngay!

Từ Mẫn gật gật đầu, nàng cầm lấy xấp văn kiện vụ án gom vào túi hồ sơ, đi tới văn phòng của cục trưởng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-393)