Vay nóng Tinvay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 289

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 289: Hắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


Hiện tại đang có một minh tinh anh tuấn đang ngồi đối diện nàng không ngừng nháy mắt với nàng, quay đầu nhìn vào dãy cửa phòng đang đóng kín. Tên thanh niên kia từ lúc nàng mới bước vào cũng đã để ý tới, tuy rằng danh khí không lớn, nhưng lại có được một gương mặt điển trai đủ làm mê chết bất cứ nữ nhân nào. Hiện tại chỉ hi vọng có một thành viên mới gia nhập thật sớm, để cho "cha nuôi" của nàng nhanh chóng tìm được đối tượng, tự bản thân nàng có thể đi tìm anh chàng minh tinh điển trai kia hưởng thụ khoái cảm thực cốt tiêu hồn.

- Darling, hôm nay hai người chúng ta tựa hồ vận khí không tốt lắm!

Vicky kề sát tai hắn nói:

- Không bằng hôm nay anh không cần soi xét nhiều như vậy đi. Ở đối diện có người đang phóng điện với anh đâu, chẳng lẽ anh thật sự không động tâm sao? Nàng chính là nữ vương có bờ mông như chạm điện đó a!

- Ngô...

Hắn hít sâu một hơi, xem ra vận khí ngày hôm nay không tốt chút nào.

Mục đích hắn tới đây lần này vốn muốn thả lỏng một chút thần kinh khẩn trương chịu đựng suốt cả tuần lễ bên trong phòng thí nghiệm thần bí kia. Nhưng thật không ngờ chẳng những không được thả lỏng thuận lợi, tâm tình ngược lại càng thêm tệ hại.

Nhìn thấy thái độ của hắn, trong lòng Vicky có chút bất mãn nhưng nàng lại không dám nói ra. Dù sao bây giờ hết thảy những gì nàng được hưởng thụ đều lấy được từ hắn, nàng không có tư cách gì đi oán hận hắn. Hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm chính là khẩn cầu cửa phòng mau chóng mở ra, có một nữ nhân nào đi vào đủ sức hấp dẫn hắn.

Có lẽ lời cầu nguyện của nàng thật sự có hiệu quả, năm phút sau cửa đại sảnh bị người phục vụ mở ra, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, một nam một nữ đi vào.

Mặt lạ hoắc? Nhìn thấy một nam một nữ kia, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đôi nam nữ này nhìn qua giống như người phương Đông. Tuy rằng trên mặt nữ nhân kia mang theo mặt nạ, không nhìn thấy rõ gương mặt thật, nhưng nam nhân kia đích thật là người phương Đông. Hơn nữa nam nhân lại có chút quen mặt, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào.

- Như vậy tôi xin cáo lui trước, chúc hai vị đùa chơi vui vẻ!

Người phục vụ hướng hai người thi lễ, khép cửa phòng lại lui ra ngoài.

Bên tai ngẫu nhiên truyền tới thanh âm tiếng rên rỉ của nữ nhân cùng tiếng thở dốc khi vận động kịch liệt của nam nhân. Nơi này là nơi ăn chơi, vốn hiệu quả cách âm cũng không đến nỗi kém cỏi như vậy. Nhưng đại khái lỗ tai của Mị lại vô cùng linh mẫn, loại thanh âm khiến cho nàng cảm giác mất tự nhiên vẫn vọng rõ vào tai nàng. Thiết bị cách âm gì đó đối với nàng lại không có tác dụng gì, đây là lần đầu tiên Mị cảm giác được thính giác linh mẫn của mình là một loại gánh nặng.

- Đừng khẩn trương, thói quen là tốt rồi!

Cảm giác được bàn tay của Mị nắm tay mình có chút chặt chẽ, Minh Diệu mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mị:

- Chính chủ của chúng ta ngồi ở chỗ kia, tiếp theo còn cần xem biểu diễn của cô!

- Anh muốn tôi làm như thế nào?

Mị cắn cắn môi, lời vừa nói ra nàng liền cảm thấy có chút hối hận. Làm như thế nào? Ở loại địa phương dơ bẩn không chịu nổi thế này, chính nàng phải làm đương nhiên là đi câu dẫn lão già ở trước mặt. Mị không khỏi cảm giác có chút lúng túng, loại công việc như giết người đối với nàng là một chuyện vô cùng đơn giản, mà mị hoặc tuy là thiên tính của nàng hơn nữa nàng cũng có được loại năng lực này, nhưng nàng chưa từng vận dụng qua bao giờ. Đây cũng chính là lần đầu tiên, Mị có chút hối hận vì sao mình lại can dự quá sớm vào loại chuyện này, nếu cứ chờ đợi khi Minh Diệu đã lấy được chìa khóa cùng tấm thẻ sau đó nàng hãy tham gia vào thì càng tốt hơn. Mị không khỏi nghĩ thầm, nhưng ý nghĩ này trong nháy mắt đã bị nàng bỏ qua, nếu đợi đến khi Minh Diệu đã lấy được hai đồ vật kia thì chính nàng làm sao lấy được lòng tín nhiệm của nam nhân này đây? Mị thật không tin dựa vào tên của phụ thân đáng ghét của nàng, là có thể lấy được lòng tín nhiệm của một nhân loại. Tuy rằng nàng cũng không hiểu rõ quan hệ giữa Minh Diệu cùng Diệp Trọng cha nàng là như thế nào, nhưng từ nhỏ nàng sống giữa thế giới của một đám yêu quái luôn lục đục tranh chấp lẫn nhau, Mị tuyệt đối không tin trên thế gian này còn có hữu tình thực sự tồn tại. Theo nàng xem ra, chỉ có thân tình mới thật sự đáng tin. Mị có thể hoàn toàn tin tưởng cũng chỉ có ba người, một là phụ thân mà nàng luôn nói chán ghét, cùng vị tiểu muội nàng từng gặp qua vài lần nhưng chưa có dịp nói chuyện qua, cuối cùng chính là ông ngoại của nàng.

Tuy rằng cảm giác có chút không thoải mái, nhưng dù sao đây chính là lời nhắc nhở của ông ngoại, nhất định phải lấy cho được Hắc Chi Đoạn Chương. Cho nên Mị đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nói:

- Tuy rằng tôi có được một nửa huyết mạch mị hoặc của Ảnh Mị, nhưng đối với loại chuyện dẫn dụ nhân loại thế này tôi chưa từng làm qua, nếu tôi làm sai chỗ nào anh phải đúng lúc uốn nắn cho tôi!

- Ha ha, không cần cô phải làm điều gì, cô chỉ cần bảo trì hình dạng hiện tại là đã tốt lắm!

Minh Diệu khẽ cười nói.

- Một cô gái trẻ tuổi nhìn qua bề ngoài như kiên cường nhưng nội tâm luôn ngượng ngùng như cô mà nói, thứ này đối với những lão già kia quả thật chẳng khác gì bánh ngọt dính đầy mật, bất kể như thế nào bọn hắn đều muốn lao lên cắn một ngụm!

Ánh mắt của hắn híp lại, quả nhiên sự lựa chọn của hắn là chính xác, không tùy tiện tìm một nữ nhân mà ở nơi này kiên nhẫn chờ đợi. Đôi thanh niên nam nữ vừa mới đi vào tuy rằng người phụ nữ kia mang theo mặt nạ, làm cho không người nào nhìn thấy rõ được gương mặt thật của nàng, nhưng lại càng làm tăng thêm cảm giác thần bí trên người nàng.

Vicky có loại cảm giác, nữ nhân này giống như một tinh linh đi trong bóng tối, thần bí mà nguy hiểm, nhưng lại tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.

Hắn chú ý nhất là đôi tay của nữ nhân kia, ngón tay thon dài trắng muốt, lưu lại móng tay thật dài, trong lòng hắn có loại cảm giác, ngón tay kia chỉ sợ cũng chỉ có nhà dương cầm ưu tú nhất mới có thể có được. Hắn nhớ tới bên Trung Quốc có một loại nhạc cụ cổ xưa gọi là đàn tranh, khi khảy đàn cần dùng móng tay để gảy đàn, nữ nhân này nói không chừng là một nhà nghệ thuật phương Đông chân chính đi!

Càng làm cho hắn cảm thấy mê muội chính là hành động có vẻ mất tự nhiên của nữ nhân kia, tựa hồ nàng thật không thói quen đối với loại địa phương này. Đây tuyệt đối là một tay mới, hắn thật tin tưởng vào phán đoán của mình, nữ nhân kia tuyệt đối là lần đầu tiên đi tới nơi này. Vô luận là cử chỉ mất tự nhiên, còn có vùng cổ thoáng ửng đỏ, cũng đã nói rõ nữ nhân này tựa hồ rất ngượng ngùng.

Gian phòng nơi này tuy thật tráng lệ, nhưng toàn bộ những người đi tới nơi này mục đích chính là vì muốn phát tiết thú tính nguyên thủy nhất của nhân loại. Chỉ cần đi tới một lần, bầu không khí nơi này sẽ làm cho một người phụ nữ trinh tiết nhất biến thành một dâm phụ tận đáy lòng. Hắn quay đầu lại nhìn Vicky ngồi bên cạnh, trong mắt nàng đã tràn ngập ngọn lửa dục vọng, nàng chính là một ví dụ.

__________________

*****

Thân thể vô cùng hấp dẫn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngượng ngùng. Đây là thượng hạng tuyệt đối, hắn thật sự không hiểu được đến tột cùng nam nhân đi cùng nữ nhân kia lại là ai, làm sao có thể có được nữ nhân kia, hắn cảm giác có chút ghen tỵ.

Mà nam nhân phương Đông kia luôn cho hắn cảm giác có chút quen mắt. Trong đầu hắn nhanh chóng tìm kiếm tung tích về nam nhân kia, hắn xác thực khẳng định hắn tuyệt đối từng gặp qua người nọ.

Hắn đột nhiên nghĩ tới nam nhân kia vào cuối tuần trước, cũng chính là lần hắn mang theo Vicky đi vào câu lạc bộ vui chơi, từng gặp qua trong thang máy. Hơn nữa lúc ấy bên cạnh nam nhân nọ còn có một mỹ nữ hỗn huyết huyết thống phương Đông. Hắn còn nhớ rõ người kia không đi vào tầng này mà trực tiếp đi thẳng xuống tầng dưới cùng, cũng chính là địa phương quỷ hút máu tụ tập. Nói như vậy nam nhân này nhất định là một đại nhân vật. Người có thể tiến xuống tầng dưới cùng, ngoại trừ là quỷ hút máu, chỉ sợ cũng chỉ có thành viên ủy viên hội tối cao Châu Âu. Mà hai người này hắn tựa hồ đều không thể trêu vào, hắn có chút ủ rũ, loại đại nhân vật này luôn là đối tượng kết giao tốt nhất, nhưng hắn cũng hiểu thật rõ ràng nếu đem Vicky so sánh với nữ nhân phương Đông kia, kém thật quá xa. Đàn ông có được loại phụ nữ như thế, chỉ sợ sẽ không sinh ra được chút hứng thú nào đối với loại đàn bà như Vicky.

- Còn nhớ được tôi không?

Nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ có phải mình nên bỏ về rồi hay không, thì nam nhân phương Đông kia đột nhiên đi tới trước mặt hắn, chủ động chào hỏi hắn.

- Đương nhiên, tôi làm sao quên được!

Hắn vội đứng dậy cười hồi đáp:

- Phải biết rằng ở trong này gặp được một người phương Đông thần bí như anh thật hiếm có, tuy rằng tôi lớn tuổi nhưng trí nhớ của tôi cũng không tệ tới mức không nhớ chuyện tuần trước đã gặp ai.

- Ha ha, thật không nghĩ tới còn có thể gặp được ông, cùng vị tiểu thư mỹ lệ này.

Minh Diệu bắt chuyện chào hỏi.

- Tôi nhớ được ông tên là Kent, đúng không?

- Đúng vậy, thật không ngờ ngài có thể nhớ được tên của tôi!

Mặc dù nghe nam nhân gọi tên mình nhưng không tự giới thiệu bản thân, dưới tình huống bình thường đây là một hành vi thất lễ, nhưng Kent cũng không cảm thấy có gì là không đúng. Một đại nhân vật thân ở thượng vị tự nhiên luôn có tính tình bộ tịch quái lạ của riêng mình. Huống chi nam nhân này cũng không phải chỉ là một đại nhân vật có ý nghĩa bình thường. Hắn vươn tay ra, chủ động bắt tay người kia:

- Con gái nuôi của tôi, anh cũng từng gặp qua!

- Ha ha, đương nhiên, tôi nhớ được tên của vị nữ sĩ xinh đẹp này.

Minh Diệu nở nụ cười:

- Bởi vì lần trước...ông cũng đã tiến cử nàng với tôi thật nhiệt tình, cho nên cũng rất khó làm người ta lãng quên.

- Sự tình lần trước đích thật chỉ là sự hiểu lầm, tôi không nghĩ đến thân phận của ngài lại đặc thù như vậy.

Kent cười xấu hổ, chỉ vào Mị đứng bên cạnh Minh Diệu nói:

- Hơn nữa người có được bạn lữ xinh đẹp như vậy bên cạnh, làm sao chịu để ý tới người bình thường như con gái tôi!

Vicky cũng ngồi một bên phụ họa cười, kỳ thật nàng không có một chút hứng thú nào với nam nhân phương Đông này, lực chú ý của nàng vẫn đặt trên người tiểu minh tinh anh tuấn kia. Tuy rằng nam nhân phương Đông này có bộ dáng cũng không tệ, nhưng thật rõ ràng nam nhân này không hề nhìn nàng vào trong mát. So sánh với nữ tử thần bí đứng bên cạnh hắn, thật sự nàng nhìn qua chẳng khác gì một người đi ngang qua đường không chút nổi bật. Thay vì ôm lấy hình tượng hão huyền, chẳng thà nàng nên thực tế hơn một chút. Huống chi nàng từng nghe qua lời đồn đãi, nam nhân phương Đông cùng nữ nhân phương Tây ở trên giường vốn không hòa hợp.

- Ha ha, em yêu, vị này đang khen ngợi vẻ đẹp của em đâu!

Minh Diệu nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần mịn màng của Mị, làm cho Mị cảm giác có chút nhột nhạt, còn có chút không thoải mái. Nàng rất muốn đâm một lỗ thủng lên đầu tên háo sắc đang ăn đậu hũ của mình, nhưng vì Hắc Chi Đoạn Chương, nàng đành cố sức đè nén lửa giận trong lòng, ở trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười mất tự nhiên.

- Lần trước tôi từng mời ngài, nhưng hình như lần đó lời mời của tôi không phải lúc.

Kent nhìn thấy dáng tươi cười khó xem trên mặt Mị, còn cho rằng nàng quá mức khẩn trương cùng ngượng ngùng nên cũng không tiếp tục để ý, lại bắt chuyện với Minh Diệu.

- Hôm nay xem ra ngài có vẻ rảnh rỗi, tôi nghĩ có lẽ hai chúng ta có thể uống một ly được chứ?

- Đi tới nơi này uống rượu tựa hồ có chút không quá thỏa đáng.

Minh Diệu lắc đầu nói:

- Dù sao nơi này không phải nơi nói chuyện phiếm!

- Ha ha, xem ra là lỗi của tôi!

Kent vội vàng nói:

- Chỉ là tôi có chút nghi vấn nho nhỏ, ngài đã có bạn lữ xinh đẹp như vậy, còn đi tới chỗ này, có phải có chuyện gì cần làm, tuy rằng lực lượng của tôi có hạn nhưng có lẽ tôi có thể giúp đỡ được ngài một chút...

- Không, hôm nay tôi chỉ là hứng trí đi tới đây chơi mà thôi, cũng không phải có chuyện gì đặc thù.

Minh Diệu lắc lắc đầu nói, hắn nhìn nhìn Mị đứng bên người, khóe miệng lộ ra tia tươi cười như dâm tà:

- Kỳ thật tôi có một ham mê rất đặc thù...tôi thích nhìn xem người ta biểu diễn trên giường...mà nữ diễn viên...ha ha...

Trái tim Kent nhảy mạnh lên, xem ra nam nhân phương Đông này có ham mê biến thái, thích nhìn thấy bạn gái mình bị lăng nhục trước mặt mình, loại chuyện biến thái mà bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không thể thừa nhận."Đêm nay chờ đợi quả nhiên không hề uổng phí" Kent thầm nghĩ trong lòng, lại cảm tạ toàn bộ thần linh mà hắn biết tên.

- Như vậy...như vậy...

Kent luôn luôn tự hào tài ăn nói của mình, hiện tại lại có chút khẩn trương, ngập ngừng ấp úng nói:

- Không biết ngài...à vị nữ sĩ này...tôi có thể được...

- Ha ha, ông là muốn làm nam diễn viên sao?

Minh Diệu cười cười, hắn nhìn quanh cả đại sảnh một chút, thoáng gật nhẹ đầu:

- Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây, nghe phục vụ nói đêm nay hình như ai ai cũng đã tìm được bầu bạn của mình rồi. Nếu ông đã có hứng thú, như vậy tôi cũng cảm thấy ông là người không tệ. Dù sao nam diễn viên cùng nữ diễn viên có chênh lệch đẹp xấu càng lớn tôi càng thấy hưng phấn!

- Vậy sao? Kia thật đúng là có sở thích tính thú đầy đặc thù a...

Thật không hề cảm thấy đánh giá của Minh Diệu đối với mình tệ hại cỡ nào, dù sao bản thân hắn cũng biết đem mình so sánh với nữ nhân thần bí này đích xác chẳng khác gì một con cóc già cùng một con thiên nga trẻ tuổi xinh đẹp.

"A, ngươi nhất định đang nghĩ tâm lý của ta thật biến thái đi." Minh Diệu thầm nghĩ, lớn tiếng nở nụ cười nói:

- Đúng vậy, tôi đúng là biến thái như thế đấy. Chuẩn xác mà nói kỳ thật trong lòng người của quốc gia chúng tôi đều là như thế!

- Xin hỏi ngài là...

Kent như thăm dò.

- Nhìn không ra sao?

Minh Diệu ha ha phá lên cười, bộ dáng ra vẻ dâm tiện nói không nên lời:

- Tôi đương nhiên là người của Uy quốc a...

- Quả thế!

Kent gật đầu:

- Tôi xem qua thật nhiều phim ảnh của các vị, đúng thật là khẩu vị có chút khác với người thường!

- Đó là đương nhiên thôi.

__________________


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-393)