Vay nóng Homecredit

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 324

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 324: Chị em
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


Nói tới việc này, tốt xấu cô gái tên a Trạch vừa rồi xuất ra băng kiếm chẳng khác gì làm ảo thuật kia nhìn qua tựa hồ còn có chút cách thức, thế nhưng ngụy la lỵ Diệp Tiểu Manh căn bản chỉ là một cô bé mà thôi, chẳng lẽ nàng có thể dựa vào việc làm nũng mà đánh chết quỷ hay sao?

- Được rồi, cứ quyết định như vậy!

Sau một lát thảo luận, Diệp Tiểu Manh chợt vỗ bàn nói:

- Triệu tập hội viên, tra tìm trong toàn trường, bất cứ vật phẩm gì khả nghi là vật linh cũng không thể bỏ qua. A Trạch đi điều tra ở thư viện thử xem, trong đoạn thời gian gần đây từng có nữ sinh viên nào bị đột tử hoặc có quan hệ gì tới linh tỏa hay không, xem xem việc này có quan hệ gì tới nữ quỷ!

Nàng quay đầu nhìn Trần Hạo:

- Còn anh nữa...

- Tôi?

Trần Hạo dùng ngón tay chỉ vào chính mình, lại vội vàng xua tay nói:

- Tôi không biết bắt quỷ. Hơn nữa với lá gan của tôi thì tôi nên làm cổ động thôi thì tốt hơn!

- Đừng sợ hãi, cũng không phải bảo anh cùng chúng tôi đi bắt quỷ, hơn nữa hiện tại cũng chỉ nằm trong giai đoạn điều tra mà thôi.

Diệp Tiểu Manh cười nói:

- Nhưng cũng cần anh giúp đỡ một việc, phụ trách giám thị tên bàn tử bên trong phòng ngủ của anh đó!

- Giám thị nhị bàn?

Trần Hạo sửng sốt:

- Chẳng lẽ việc này có quan hệ gì tới nhị bàn hay sao?

- Rất khó nói!

A Trạch lãnh băng băng nói:

- Cũng có người khác nhìn thấy được nữ quỷ kia, nhưng anh là người duy nhất nhìn thấy nữ quỷ ghé lên thân thể người kia mà thôi. Cho dù tên bàn tử kia không quan hệ gì với nữ quỷ, nhưng hiện tại xem ra hắn là người duy nhất khiến cho nữ quỷ chú ý tới, như vậy cũng nói trên người hắn nhất định có điều gì đó bất đồng với người khác. Anh ở chung một phòng với hắn, giám thị hắn sẽ tương đối dễ dàng. Anh phụ trách quan sát xem hắn có địa phương gì kỳ quái hay không!

- Lại có địa phương gì kỳ quái chứ?

Trần Hạo dở khóc dở cười nói:

- Nhị bàn chỉ là một tên mập đến từ Đông Bắc mà thôi, ngoại trừ ăn nhiều hơn người khác, ngủ ngáy ồn hơn người, khi nói chuyện lớn tiếng một chút, cũng không có gì đặc biệt đâu!

- Nhất định phải có, chẳng qua là vì chúng ta còn chưa phát hiện mà thôi.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Chẳng lẽ nữ quỷ kia chỉ đơn giản cảm thấy có hứng thú với một kẻ mập mạp thôi sao?

- Được rồi!

Trần Hạo gật đầu, dù sao mỗi ngày về phòng ngủ cũng đều tiếp xúc với nhị bàn, giám thị chẳng qua chỉ là chuyện thuận tiện mà làm, với hắn mà nói cũng không có gì là đặc biệt.

- Tốt lắm, vậy tan họp tại đây đi!

Diệp Tiểu Manh thỏa mãn gật đầu, sau đó gục đầu trên bàn nói:

- Cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi, đêm qua chị của tôi lôi kéo tôi đòi nói chuyện cho tới sáng, buồn ngủ chết tôi luôn! Thật không biết chị ấy lấy đâu ra nhiều lời để nói đến như vậy!

- Vậy cô cứ tiếp tục ngủ thêm một lát đi! Tan học tôi sẽ điểm danh dùm cho cô!

A Trạch ôn nhu sờ sờ tóc Diệp Tiểu Manh.

- Ân!

Diệp Tiểu Manh hữu khí vô lực lên tiếng.

...

- Thật sự là có quỷ sao, vậy làm sao bây giờ?

Đi ra khỏi phòng, bộ dáng Anh Đào như sắp khóc, dùng tay níu lấy áo Trần Hạo, đáng thương nói:

- Thật là đáng sợ, buổi tối chắc là tôi không dám ngủ...

- Không có chuyện gì đâu, đừng sợ hãi.

Trần Hạo nói:

- Dù sao trong phòng ngủ của các cô có nhiều ảnh chụp Xuân ca như vậy, có thể trừ tà, tôi cam đoan tuyệt đối không có việc gì!

- Anh xác định sao?

Bạn cùng phòng của Anh Đào là một fans hâm mộ, trên đầu giường treo thật nhiều ảnh chụp của Xuân ca.

- Tôi xác định!

Trần Hạo làm ra vẻ thập phần khẳng định gật đầu:

- Không những có thể trừ tà còn có thể tránh thai...

- Lại bắt đầu nói hươu nói vượn!

Anh Đào đỏ mặt đánh Trần Hạo, sau một trận ồn ào đùa giỡn, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng bị hòa tan rất nhiều.

- Uy, trạng thái của lão nhị hôm nay thật tốt lắm đi!

Quay trở về phòng ngủ, lão tứ cười nói với Trần Hạo:

- Hôm nay lại phá kỷ lục!

- Không phải đâu!

Trần Hạo bưng kín mặt, hắn đối với đám bạn ở chung phòng cảm thấy thật xấu hổ:

- Các cậu lại đi tới tiệm kia nữa sao? Người ta hình như không có trêu chọc mấy cậu đi?

Ở gần cửa trường học gần đây có mở một tiệm cơm. Một phần xương sườn chẳng qua chỉ có mười đồng, cơm được ăn tùy ý. Tiệm cơm này thật lý tưởng cho sinh viên trong trường. Sinh viên năm nhất còn chưa có nhiều tâm tư đi ra ngoài tìm việc kiếm tiền chi phí, sinh hoạt phí chủ yếu đều do gia đình cung cấp. Tuy rằng mỗi tháng trong nhà gởi tiền ăn uống cũng không thành vấn đề, nhưng phải biết rằng hiện tại chi tiêu của sinh viên lại không chỉ là chuyện ăn uống mà thôi. Đừng nói tới việc tán gái ước hẹn cũng tốn tiền, chỉ là mỗi tháng chi phí trong việc lên mạng chơi game cũng đã không phải con số nhỏ. Vì muốn tiết kiệm thêm ít tiền khiến cho mình được giải trí thoải mái một chút, bọn họ vẫn thường xuyên đi tới cửa tiệm đó ăn cơm. Bốn người gọi hai phần xương sườn, sau đó lại xử lý tới nửa thùng cơm là chuyện thật bình thường. Chủ yếu khi bốn người họ đi vào tiệm cơm kia, nhất định sẽ nhận được ánh mắt muốn giết người của ông chủ tiệm cùng nhóm người phục vụ.

- Là do chính bọn hắn nói tùy tiện ăn bao nhiêu cơm cũng được mà! Sao có thể trách tôi chứ!

Nhị bàn ngồi trên giường mình tiếp lời nói:

- Hôm nay tôi chỉ là ăn nhiều hơn mà thôi!

- Chỉ ăn no bảy thành?

Trần Hạo quay đầu nhìn lão tứ hỏi:

- Hôm nay rốt cục ăn bao nhiêu bát?

- Nói ra sẽ hù chết cậu!

Lão tứ cười hì hì đem hai bàn tay đều vươn đi ra.

- Mười...mười bát?

Ánh mắt Trần Hạo thiếu điều muốn rơi ra ngoài.

- Hai người các cậu mua một phần xương sườn lại ăn mười bát cơm, ông chủ tiệm cơm không giết chết hai người sao?

- Mười một bát, tôi còn chưa đưa bàn chân ra đâu!

Lão tứ dương dương tự đắc nói:

- Một mình lão nhị đã ăn tám bát, tôi ăn ba bát thì ăn không nổi nữa!

- Thật là dọa người!

Trần Hạo dùng tay che mặt thở dài nói:

- Nếu còn tiếp tục như vậy, xem ra tiệm cơm kia sẽ rất nhanh bị đóng cửa!

- Gần đây nhị bàn rất có thể ăn!

Lão tứ cười hì hì nói;

- Nhìn cái bụng của cậu kìa, không phải là châu thai ám kết đi? (có thai)

- Cút đi!

Nhị bàn tức giận trả lời:

- Mùa thu, hiểu hay không. Phải nuôi dưỡng một chút chuẩn bị qua mùa đông!

- Cậu là gấu chó sao? Còn đòi bồi dưỡng chuẩn bị qua mùa đông?

Trần Hạo trả lời một câu, nằm xuống giường, thuận tiện đưa mắt liếc qua nhị bàn. Nhị bàn có địa phương nào đặc biệt? Người này chỉ giống như một thùng cơm mà thôi, thấy thế nào cũng chỉ là một người vô cùng bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Có điều gì để giám thị?

Đem ý nghĩ trong đầu ném qua một bên, Trần Hạo mở ra laptop của mình. Muốn đổi lực chú ý, đem chính mình trầm mê trong thế giới inte là phương pháp tốt nhất. Chẳng qua Trần Hạo cũng không dám tiếp tục xem tiểu thuyết khủng bố, mà trực tiếp vùi đầu vào ma huyễn thế giới.

*****

...

Đã đến thời gian tan học, Diệp Tiểu Manh xem lại đồng hồ, hốt ha hốt hoảng chạy ra khỏi phòng học.

Không vì điều gì khác, đơn giản là vì trong nhà lại có thêm một miệng ăn.

Từ khi Minh Diệu mất tích cho tới hiện tại cũng đã qua được nửa năm. Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Mị, Diệp Tiểu Manh cảm giác mình giống như đang nằm mơ. Một cô gái có hình dạng giống nàng như đúc đi vào nhà nàng, nói rằng cô ấy là chị ruột của nàng, sau đó lại mang đến tin dữ về Minh Diệu. Diệp Tiểu Manh đã quên mất sau khi mình nghe tin lại có phản ứng gì, trí nhớ của đoạn thời gian đó hoàn toàn trống rỗng. Đại não con người sau khi nhận lấy kích thích mãnh liệt, thường thường sẽ có biện pháp khởi động bảo hộ bản năng, đem một ít chuyện đáng sợ trong trí nhớ niêm phong cất giấu. Diệp Tiểu Manh chỉ nhớ được sau khi mình tỉnh lại thì đang nằm trên giường mình, mà sau khi đi ra phòng khách nhìn qua thì thấy Mị đang ngồi trên ghế sô pha, quần áo hỗn độn, hơn nữa cả căn phòng đều hỗn loạn, trên vách tường xuất hiện thật nhiều lỗ thủng!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Tiểu Manh bị một màn trước mắt làm sợ ngây người:

- Động đất sao?

- Không có gì!

Mị nhìn Diệp Tiểu Manh, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Là bình gas bị nổ mà thôi!

Tính tình thật dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác cùng tính quá mức dễ quên có lẽ chính là ưu điểm lớn nhất của Diệp Tiểu Manh, nàng ở trong thời gian thật ngắn đã tiếp nhận lời giải thích của người chị cùng cha khác mẹ về lý do căn phòng khách bị phá hủy. Có thêm một người chị cũng không phải là chuyện gì xấu, Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ. Nhưng nhìn phòng khách biến thành rối tung như vậy nếu Minh Diệu trở về nhất định sẽ mắng chết nàng.

Rất dễ dàng tin tưởng người khác cùng quá cố chấp cũng là hai loại khái niệm. Hoặc là nói cuộc sống chung trong thời gian dài đã bồi dưỡng tới lòng tín nhiệm mù quáng. Tuy rằng Diệp Tiểu Manh có thể rất nhanh tin tưởng lý do của Mị về căn phòng khách bị phá hỏng, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không tin tưởng về tin tức cái chết của Minh Diệu mà Mị mang về. Ngẫu nhiên ở một vài thời điểm, Diệp Tiểu Manh vẫn sẽ nhắc nhở khi Minh Diệu về sẽ như thế nào thế nào. Mỗi khi tới lúc đó, Mị muốn giải thích điều gì đó, hoặc làm cho Diệp Tiểu Manh nên hiểu chuyện gì, nhưng lời nói của Mị hoàn toàn không vào được lỗ tai của Diệp Tiểu Manh. Hoặc là nói, Diệp Tiểu Manh đã theo bản năng lựa chọn che chắn những từ mà nàng hoàn toàn không muốn nghe thấy.

Không phải nghe không được, mà là Diệp Tiểu Manh dù thế nào cũng vẫn không tin, hoặc là nói nàng hoàn toàn không muốn đi tin tưởng. Nàng tình nguyện lừa dối bản thân mình rằng Minh Diệu chỉ bị mất tích mà thôi, hoặc sẽ có một ngày nào đó hắn thình lình trở về dọa cho nàng nhảy dựng, cũng không muốn đi tin tưởng chuyện Mị đã kể cho nàng.

Minh Diệu nhất định là còn sống, đúng vậy, nhất định còn sống. Diệp Tiểu Manh vẫn luôn tin tưởng như thế. Có lẽ là Minh Diệu đi tìm cha của nàng, Diệp Tiểu Manh không ngừng đem lý do Minh Diệu mất tích là vì đi làm chuyện gì đó thật quan trọng, hoàn toàn không muốn suy nghĩ những lý do mà nàng nghĩ ra cùng áp đặt lên người Minh Diệu là không chút căn cứ cùng miễn cưỡng như thế nào.

Về người chị tự dưng đột ngột tìm tới tận cửa, kỳ thật Diệp Tiểu Manh cũng không quá hiểu biết. Trong lúc nói chuyện phiếm Diệp Tiểu Manh chỉ nghe được hiện tại Mị tựa hồ đang làm công tác cũng tương tự như nghề thám tử tư của Minh Diệu lúc trước, thuận tiện tiếp nhận một ít án kiện trừ linh hoặc là thần quái đặc thù, còn chuyện cụ thể hơn thì không nghe Mị kể rõ ràng, vì vậy Diệp Tiểu Manh cũng không hỏi thêm. Có lẽ do cảm giác đặc thù trong huyết thống, ngay ánh mắt đầu tiên Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Mị đã biết có thể tin tưởng chị mình.

Vì thế Mị ở lại trong căn nhà của Minh Diệu cùng Diệp Tiểu Manh. Hai người cùng ngủ chung trong phòng của nàng. Diệp Tiểu Manh cảm giác người chị này tựa hồ rất thích kề cận với mình, giống như trước kia nàng thích kề cận với Minh Diệu, lúc ngủ Mị luôn thích ôm chặt lấy nàng, hơn nữa còn không ngừng vuốt ve nựng nịu nàng. Căn phòng của Minh Diệu ở cách vách vẫn bỏ trống, mỗi tuần Diệp Tiểu Manh đều rút ra thời gian một ngày quét tước căn phòng một lần. Sau đó nàng sẽ một mình ở lại trong phòng của Minh Diệu, ở trên cửa sổ có một hộp nhỏ màu đen, bên trong là chiếc kính đen quê mùa của Minh Diệu. Không biết tại sao mỗi lần Diệp Tiểu Manh nhìn thấy nó, vô luận trong lòng nàng có bao nhiêu buồn bực đều cũng có thể thật nhanh bình phục lại.

- Em về rồi!

Dùng chìa khóa mở cửa, Diệp Tiểu Manh hướng bên trong phòng ngủ kêu một tiếng.

- Chị, rời giường đi, thanh tỉnh một chút chuẩn bị ăn cơm!

- Ân...

Thanh âm ngái ngủ của Mị từ trong phòng truyền đến. Cửa phòng mở ra, Mị để trần thân trên, chỉ mặc chiếc quần lót từ trong phòng đi ra ngoài. Mặc dù gương mặt hoàn toàn giống hệt nhau, nhưng so với dáng vóc dậy thì mà nói, sự chênh lệch giữa hai chị em khiến cho Diệp Tiểu Manh luôn canh cánh trong lòng.

Theo ánh mắt vẫn còn mơ hồ của Mị thì có thể thấy được nàng tựa hồ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Lúc mới bắt đầu, tuy rằng mỗi lúc trời tối Mị đều thích ôm Diệp Tiểu Manh cùng nhau ngủ, nhưng Diệp Tiểu Manh biết Mị căn bản ngủ không ngon giấc. Nàng rất dễ dàng tỉnh giấc, chỉ có chút tiếng động nào đó thì Mị sẽ lập tức mở bừng mắt, thân thể căng thẳng, biến thành vô cùng cảnh giác. Diệp Tiểu Manh cảm giác tình huống của Mị cũng không giống như người có thần kinh quá nhạy cảm bình thường hoặc bị suy nhược thần kinh, mà càng giống như một người từng thừa nhận sự kinh hách nào đó khiến trong lòng nàng bị tổn thương biến thành nhát gan, lại thay đổi như một người có chút bệnh thần kinh. Diệp Tiểu Manh từng tò mò hỏi thăm cuộc sống mà Mị từng trải qua, nhưng Mị chỉ cười cười không nói gì, nhưng trong nụ cười kia có điều gì đó mà Diệp Tiểu Manh xem không hiểu, nàng cũng thật biết điều không tiếp tục truy vấn.

Nhưng mỗi tháng luôn sẽ có vài ngày Mị biến mất, hoặc là một buổi tối, có khi là một tuần, thời gian cũng không cố định. Ở trong đoạn thời gian này, Diệp Tiểu Manh hoàn toàn không thể liên lạc được với Mị, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, căn bản không biết được Mị đã đi nơi nào và làm những việc gì. Nhưng sau khi Mị trở về thường sẽ cầm theo một số tiền lớn, đều đưa hết cho Diệp Tiểu Manh, để nàng chi tiêu trong nhà. Sở dĩ nói là số tiền lớn, chủ yếu là vì mỗi lần nàng đem tiền về đều tương đương với tổng số tiền mà Minh Diệu làm được suốt mười năm cộng lại.

Mị không nói nên Diệp Tiểu Manh cũng không hỏi, xem như đó là ăn ý riêng giữa hai chị em. Tuy rằng hiện tại sinh hoạt đã không còn quẫn bách như trước kia, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn luôn sợ hãi sẽ có một ngày khi Minh Diệu đột nhiên trở về sẽ tìm không được nàng, cho nên nàng không muốn rời khỏi căn nhà này, lại bỏ tiền ra mua luôn căn nhà ở lại. Về phần Mị, đối với nàng mà nói nơi nào cũng đều là giống nhau, căn phòng nhỏ hoặc rừng rậm ngoài trời hay cống thoát nước ẩm ướt hoàn toàn cũng không có gì khác biệt!

*****

- Em xin chị, chị có thể đừng ở ban ngày ban mặt để thân thể trần truồng đi tới đi lui trong nhà có được hay không đây?

Diệp Tiểu Manh vội vàng chạy tới kéo màn lại:

- Hiện tại kỹ thuật chụp hình trộm rất phát đạt, rất nhanh hình của chị sẽ bị người xấu đưa lên inte thì phiền lắm!

- Có quan hệ gì, bọn hắn cũng không chụp được!

Mị không sao cả nói, muốn dùng máy kỹ thuật số chụp hình của Mị, đối với kỹ thuật hiện tại trên thế giới mà nói là chuyện không khả năng. Duy nhất có thể chụp được đến chỉ sợ là một đoàn bóng đen mơ hồ mà thôi.

- Trường học của em lại phát sinh ra chuyện ma quái!

Vừa nấu cơm Diệp Tiểu Manh vừa đem chuyện linh dị xảy ra trong trường học nói với Mị.

- Nghe được tin tức này a Trạch lại thật cao hứng!

- Ân, cô nhỏ a Trạch kia, đúng là một đứa con nít tò mò, luôn có hứng thú đối với loại chuyện này.

Mị mở tủ lạnh lấy ra một bia, ngửa đầu uống hết nửa. Hơi bia lạnh lẽo từ yết hầu chảy vào dạ dày làm nàng thoải mái tới mức rùng mình.

- Cô bé ấy chỉ hận mọi người trên toàn thế giới đều biến thành quỷ để cho nàng từ từ đi nghiên cứu xuống!

- Chị vừa xuống giường liền uống bia nữa rồi.

Diệp Tiểu Manh bất mãn nói:

- Đã nói bao nhiêu lần, bụng rỗng uống bia sẽ không tốt cho dạ dày...

- Biết rồi, cô em gái dài dòng của tôi!

Mị cười hì hì hôn lên mặt Diệp Tiểu Manh nói:

- Lần sau không dám được không?

- Mỗi lần đều là nói như vậy!

Diệp Tiểu Manh quyệt mồm lau đi bia bọt dính trên mặt mình, than thở nói:

- Chị, chị làm công việc trừ linh, có từng nghe qua có thứ vật linh gì có thể hoạt động trong phạm vi lớn hay không?

- Vật linh sao? Nói thế này, vật linh thường phải bám vào vật thể, không thể rời đi quá xa.

Mị nghĩ nghĩ nói:

- Nhiều nhất không thể vượt qua khoảng cách hai trăm thước đâu.

- Em cũng cảm thấy như vậy!

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Thế nhưng vật linh lần này ở trong trường học lại có phạm vi hoạt động rất lớn, từ bên khu hiệu nam chạy tới khu hiệu bắc đều có người thấy nó...

- Đại khái là do vật linh có thể dựa vào vật thể nào đó mà di động đi!

Mị uống cạn bia ném vào thùng rác:

- Có cần chị hỗ trợ không?

- Không cần, chị còn bận việc của mình mà.

Diệp Tiểu Manh lắc lắc đầu:

- Chẳng qua chỉ là một con vật linh mà thôi, em cùng a Trạch thu phục chắc là xong!

- Ân, vậy cũng được.

Mị suy nghĩ, chẳng qua chỉ là một con quỷ hồn bình thường mà thôi, đích thật cũng không gây tổn thương được cho Diệp Tiểu Manh, nên nàng cũng không tiếp tục kiên trì.

- Nếu như gặp phải phiền toái nhớ phải gọi điện cho chị biết, gần đây chị sẽ luôn luôn ở lại nhà.

- Ân, em biết.

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Nhưng hẳn là cũng không cần nhờ đến chị, ha ha, chỉ sợ mỗi a Trạch cũng đã có thể thu phục. Chị không thấy được ánh mắt của a Trạch hôm nay đâu, hưng phấn tới mức sắp bốc cháy lên.

- Không cần quá khinh thường!

Mị suy nghĩ nói:

- Vật linh có thể tồn tại còn lâu dài hơn cả quỷ hồn bình thường, cho nên có thể sẽ có chút lực lượng đặc thù, nếu như quá khinh địch không chừng sẽ bị nếm thiệt thòi!

- Yên tâm đi!

Diệp Tiểu Manh xoay người đẩy Mị rời khỏi phòng bếp:

- Chị ra phòng khách đợi, đừng vào quấy rầy em.

Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đóng lại cửa bếp, Mị bị đuổi ra ngoài thật bất đắc dĩ đi vào phòng khách.

Quấy món ăn trong nồi, Diệp Tiểu Manh đột nhiên cảm giác mũi mình có chút ê ẩm. Ở nửa năm trước, người kia luôn luôn đem nàng xem như đứa trẻ con, bởi vì lo lắng cho nàng mà liên miên cằn nhằn mãi, bây giờ thật không biết hắn đang ở đâu.

Không sao cả, ngày mai, hoặc là ngày mốt hắn nhất định sẽ trở lại. Đem câu này mặc niệm trong lòng vô số lần để an ủi mình, Diệp Tiểu Manh nhu nhu mũi, mạnh mẽ quấy tiếp món ăn trong nồi!

Ngày hôm sau bên trong phòng học Diệp Tiểu Manh nhìn thấy hai mắt a Trạch đỏ hồng, xem ra cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại không tệ, trong đôi mắt như đang thiêu đốt hừng hực ngọn lửa.

- A Trạch...

Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng hỏi:

- Cô không sao đó chứ?

- Không sao cả!

A Trạch lắc lắc đầu:

- Chỉ là điều tra không có bao nhiêu thu hoạch mà thôi.

- Cô đừng có nói cho tôi biết là đêm qua cô lo thu thập tư liệu nên cả đêm không có ngủ đi?

Diệp Tiểu Manh thống khổ che trán:

- Mặc dù hơn nửa năm mới có một sự kiện linh dị xảy ra trong vườn trường, nhưng cô cũng không tới mức hưng phấn đến như vậy chứ?

- Ha ha, yên tâm, hiện tại tôi cũng không buồn ngủ chút nào.

A Trạch cười cười:

- Chẳng qua tôi đang điều tra những án kiện trong năm gần đây có liên quan tới nữ giáo viên cùng nữ sinh viên, nhưng lại không hề phát hiện được có án kiện nào liên quan tới linh tỏa. Bước đầu phỏng chừng vật linh kia hẳn là không quan hệ gì tới giáo viên hay sinh viên trong trường, hẳn là do người nhà của họ từ bên ngoài mang vào. Mà theo phỏng đoán thời gian vật linh xuất hiện, lớn nhất có thể là do những sinh viên mới vào trường mang theo tới.

- Ân, loại khả năng này đích xác lớn hơn một chút!

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Con vật linh kia mới xuất hiện gần đây, trước đó vườn trường rất an bình, khả năng do sinh viên mới mang vào là rất lớn.

- Đương nhiên, cũng không bài trừ là do sinh viên lớp cao hơn sau kỳ nghỉ đã mang theo vào trường.

A Trạch tiếp tục nói:

- Tôi đã an bài người bắt đầu bài tra, từ đủ loại trang sức vật phẩm nữ tính đến xe cộ, tạm thời còn chưa phát hiện ra điều gì khả nghi!

- Tối hôm qua tôi có đem chuyện này kể cho chị tôi nghe một chút, chị ấy cảm thấy được vật linh phải dựa vào vật thể, không có khả năng là đồ vật mà sinh viên có thể mang theo bên mình.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Bởi vì căn cứ theo lời người chứng kiến đã nói, vật linh kia vào lúc rạng sáng mới hoạt động, mà ở thời điểm đó chủ yếu đại bộ phận sinh viên đều còn nằm ngủ trong phòng. Bên dưới lầu ký túc xá có cánh cửa sắt, không khả năng có cơ hội mang theo vật linh dựa vào vật thể hoạt động bên trong sân trường. Nếu nói như vậy, vật linh có thể xuất hiện trong nhiều địa phương thật sự là nói không thông!

- Ân, đích thật là như thế!

A Trạch gật đầu:

- Xem ra chúng ta phải đem trọng tâm đặt ở những người có thể tự do hoạt động trong sân trường trong thời gian rạng sáng, thí dụ như bảo an tuần tra đêm hoặc là thầy cô giáo...

- Ân, đi lên inte của trường thông tri mọi người một chút đi, tận lực chú ý từ phương diện này.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Chuyện này tôi đi làm là được rồi, cô nên xin nghỉ hôm nay về phòng ngủ một lát đi!

- Tôi không buồn ngủ...

A Trạch lắc đầu:

- Cho dù có nằm xuống cũng không thể ngủ được, trong đầu đều là chuyện về con vật linh kia.

- Nên đi ngủ một chút thôi!

Diệp Tiểu Manh khuyên nhủ:

- Nếu như có tin tức, buổi tối cần hành động cô lại buồn ngủ làm tinh thần không được tập trung, sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng pháp thuật!

__________________


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-393)