Vay nóng Tinvay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 325

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 325: Phong hiệu
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


- Ân, vậy được rồi!

A Trạch suy nghĩ, cảm thấy lời của Diệp Tiểu Manh rất có đạo lý. Nếu như giấc ngủ không đủ, đích thật sẽ làm ảnh hưởng đến việc khống chế tinh chuẩn pháp thuật. Nàng thu thập đồ vật, liền xin phép nghỉ học trở về phòng.

- Oa, thật khó cơ hội gặp được cô!

Vừa mới đẩy cửa ra, a Trạch chợt nghe được thanh âm An Thanh lớn tiếng kêu lên:

- Hôm nay cơn gió nào thổi cô về phòng đây?

- Tôi cao hứng!

A Trạch liếc mắt nhìn An Thanh, đi thẳng tới giường của mình. Nàng cùng Diệp Tiểu Manh rất ít về phòng ký túc xá để ngủ, Diệp Tiểu Manh cũng đã có xin phép qua với nhà trường. Mà a Trạch lại không thích ở chung trong một phòng ngủ với nhiều người. Bởi vì hai người họ rất ít ngủ lại ký túc xá, cho nên trong phòng chủ yếu chỉ có An Thanh cùng Bạch Đổng ở lại.

- Đừng có ồn ào, nếu không cắt rụng đầu lưỡi của cô!

Tuy rằng rất ít về ngủ, nhưng đồ đạc vẫn còn nguyên trên giường. Hơn nữa hiện tại thời tiết khá nóng, cho dù không có mền cũng không sao, a Trạch nằm trên giường nhắm hai mắt lại.

An Thanh thừa dịp a Trạch không mở mắt, liền làm mặt quỷ với nàng, sau đó lại bắt đầu bận rộn làm việc trên máy tính.

Là xã trưởng tin tức xã, An Thanh đối với những tin tức phát sinh có lòng tò mò mãnh liệt. Hoặc là nói tính bát quái của nàng bị thiêu đốt thật dữ dội, hận không được tìm kiếm những bí mật cho rõ ràng. Vì vậy mỗi khi nàng nhàn rỗi, đều ghé lên mạng xem tin tức.

- Lại bắt đầu đến sao?

Chứng kiến tin tức kiểu bệnh mới lây qua đường sinh dục bùng nổ, An Thanh thở dài.

Không biết mấy năm gần đây rốt cục là chuyện gì xảy ra, liên tục xảy ra bệnh dịch, hiện tại đọc tin tức lại nghe xuất hiện siêu vi trùng gì đó. Tuy rằng trong tin tức cũng không miêu tả chi tiết về siêu vi trùng, nhưng từ những lần đưa tin cùng sự đề phòng khẩn cấp tới hơn mười tòa thành thị mà xem, lại thêm một lần bệnh dịch bùng nổ, hơn nữa còn có còn có mấy thành thị bùng nổ bệnh dịch nằm gần trường học của bọn họ. Đã có nhiều trường học cùng cơ quan nhà máy đã nghỉ học đình công, nhìn tình hình e rằng tình huống còn tệ hại hơn cả mấy năm trước.

- Chẳng lẽ là Thượng Đế muốn hủy diệt nhân loại sao?

An Thanh bất đắc dĩ thở dài. Bệnh dịch lần trước không chỉ bùng nổ trong một tòa thành thị, mà làm cho cả những quốc gia Đông Nam Á đều lâm vào bàng hoàng. Sau đó lại nảy sinh thêm mấy đợt bệnh dịch, mặc dù không dữ dội như vậy, trước khi bị bùng nổ đại quy mô cũng đã được khống chế, nhưng vẫn có không ít người bị lây nhiễm. Chuyện siêu vi trùng còn chưa trôi qua được bao lâu thời gian, hiện tại lại xuất hiện loại siêu vi trùng mới. An Thanh không khỏi có cảm giác giống như nhân loại sắp bị diệt vong, ngày tận thế cũng đã sắp đến.

- Cô lại đang than thở cái gì đây?

A Trạch cau mày nói:

- Làm cho tôi làm sao mà ngủ chứ?

- Ngủ cái gì mà ngủ, đợi đến khi tận thế cho cô ngủ thật thoải mái luôn đi!

An Thanh trừng mắt nói.

...

Hôm nay khi sắp hết giờ học, lại nghe lão sư thông báo tin tức mới:

- Bộ giáo dục mới thông tri cho nhân viên nhà trường, bởi vì gần đây mới xuất hiện siêu vi trùng mới, vì muốn tăng cường quản lý an toàn vệ sinh công cộng trong trường học, phòng ngừa siêu vi trùng truyền bá trong trường chúng ta, bảo đảm thân thể khỏe mạnh cho giáo viên cùng sinh viên, cho nên đoạn thời gian này tận lực giảm bớt tiếp xúc với người bên ngoài trường. Từ giờ trở đi phong bế cửa lớn trường học, bất luận là ai cũng không cho phép tiến vào. Muốn đi ra ngoài phải được chủ nhiệm quản lý công tác ký tên cùng đóng dấu đồng ý mới được ra vào. Nếu như có phát hiện có ai thân thể không khỏe, thường buồn ngủ, phát sốt ho khan thì phải nhanh chóng tới phòng y tế tiến hành kiểm tra, phòng ngừa bị lây nhiễm siêu vi trùng kiểu mới truyền bá trong sân trường!

- Không phải chứ, lại phong hiệu?

Lời của lão sư mang đến thanh âm xôn xao ồn ào khắp cả lớp học. Diệp Tiểu Manh cũng vô lực dựa trên bàn, nếu như vậy nàng không thể về nhà, đành phải ngủ qua đêm bên trong trường học, thẳng đến khi nào lệnh phong tỏa được mở ra. Nàng vội vàng đi ra khỏi phòng học chuẩn bị gọi điện thoại cho Mị nói cho nàng biết việc này để nàng khỏi phải lo lắng.

- Được rồi, chị đã biết, em phải chiếu cố mình thật tốt!

Mị nghe xong điện thoại của Diệp Tiểu Manh, nói:

- Đừng lo lắng cho chị, tự chị sẽ làm đồ ăn!

- Lần này phong hiệu thật không biết đến khi nào mới có thể giải phong.

Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ nói:

- Chị nên tận lực đừng ra ngoài ăn uống, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, còn phải tiếp xúc rất nhiều người nên dễ dàng lây bệnh, không bằng chị tự mình nấu ăn là tốt hơn.

- Tự mình nấu ăn sao...

Mị thay vào vẻ mặt âu sầu:

- Bỏ đi, để chị ra ngoài ăn còn hơn, chị sợ chị đem chính mình bị độc chết!

- Nói cũng phải!

Diệp Tiểu Manh nhớ tới cảnh tượng lần trước để cho Mị nấu cơm, không khỏi đổ mồ hôi. Có thể đem mì ăn liền làm ra hương vị như độc dược cũng chỉ có Mị là người thứ nhất.

- Nhưng chị nên tận lực ít đi ra ngoài đi, dù sao bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, vạn nhất chị bị lây bệnh thì thật phiền toái...

- Yên tâm đi!

Mị cười a a nói:

- Bệnh độc có thể làm chị bị lây nhiễm còn chưa tiến hóa đi ra đâu!

Mị tuyệt không lo lắng đối với siêu vi trùng linh tinh gì đó. Ảnh Mị bất quá chỉ là một loại hình thái ảnh tử đặc thù mà thôi, siêu vi trùng đối với ảnh tử đương nhiên là không có hiệu quả. Tuy rằng Mị cũng không phải là thuần chủng Ảnh Mị, nhưng thể chất Hồ yêu cũng nổi tiếng là cường hãn, tự nhiên cũng không có gì đáng lo lắng.

- Còn có một việc em muốn phiền toái chị...

Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một chút, nói:

- Hiện tại đã phong hiệu, em không thể quay về. Có một đồ vật chị có thể giúp em mang tới trường học dùm em không?

- Vật gì mà quan trọng như vậy?

Mị kỳ quái hỏi.

- Ân, là một món đồ rất quan trọng!

- Phong hiệu sao? Cũng không phải là chuyện gì xấu!

Bên trong phòng ngủ ký túc xá, a Trạch vừa tỉnh ngủ không lâu nghe được Diệp Tiểu Manh thông báo, nghĩ một lát nói:

- Nếu làm như vậy đối với việc điều tra vật linh của chúng ta cũng có sự trợ giúp, ít nhất có thể giảm bớt những nhân tố xuất hiện từ bên ngoài!

- Hiện tại nhân số người trong sân trường đã được cố định, nếu như vật linh kia lại xuất hiện, là có thể hoàn toàn khẳng định nó đang ở trên người của ai trong sân trường.

Diệp Tiểu Manh gật đầu nói:

- Nhưng hội viên của chúng ta có thể giám thị cả vườn trường sao?

- Ha ha, việc này cô không cần lo lắng!

A Trạch cười cười nói:

- Từ sau khi cô lên làm hội trưởng, hội viên của chúng ta ngày càng nhiều hơn, mỗi lớp cùng mỗi chuyên nghiệp đều có hội viên của chúng ta, căn bản không cần lo lắng vấn đề không đủ nhân công!

- Di? Việc này có quan hệ gì tới việc tôi lên làm hội trưởng?

Diệp Tiểu Manh hoang mang hỏi.

- Nguyên lai cô còn không biết sao?

*****

An Thanh ở một bên xen lời nói:

- Nhớ rõ lần trước cho cô mặc quần áo thủy thủ chụp hình không? Lần trước khi tuyển dụng hội viên, a Trạch đã cho tôi đem tấm hình kia in lên trên poster!

- Di? In lên hình của tôi?

Diệp Tiểu Manh khó hiểu nhìn a Trạch:

- Hữu dụng không vậy?

- Đương nhiên là hữu dụng.

A Trạch gật đầu cười nói:

- Người báo danh càng nhiều thêm nữa. Cô phải biết rằng ở loại địa phương như đại học này, có mỹ nữ hội trưởng cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng muốn tìm một hội trưởng la lỵ khả ái cho xã đoàn hoặc là Đồng Hảo Hội thì không đơn giản như vậy. Chủ yếu mà nói hiện tại cô đã trở thành tài sản của hội viên của hội chúng ta, tương đương như vật biểu tượng rồi đi!

- Tại sao lại là vật biểu tượng chứ?

Diệp Tiểu Manh dở khóc dở cười nói:

- Nói như vậy chức hội trưởng không phải đều do những người được sùng bái, được xem là thần tượng hoặc là đối tượng thầm mến đi? Vì sao tôi lại trở thành vật biểu tượng?

- Ai bảo cô lại khả ái đến như vậy đây!

An Thanh kéo qua Diệp Tiểu Manh, ôm chặt vào trong ngực mình. Nàng không ngừng dùng mặt mình cọ cọ lên mặt Diệp Tiểu Manh.

- Loại tiểu la lỵ như cô làm thần tượng thì không có khả năng, nếu xem cô là đối tượng để thầm mến sẽ làm người ta có cảm giác tội lỗi, cho nên vật biểu tượng là kết cục tốt nhất cho cô thôi!

- Ô ô tôi không muốn làm vật biểu tượng, tôi muốn làm thần tượng, tôi muốn làm đối tượng được thầm mến...

Diệp Tiểu Manh vừa nỗ lực giãy dụa thoát khỏi ngực An Thanh, vừa lớn tiếng nói:

- Tôi phản đối, dị nghị, kháng nghị, không đồng ý!

- Toàn bộ bác bỏ!

An Thanh cười hì hì nói:

- Cô ngoan ngoãn chịu phận bất hạnh làm vật biểu tượng của cô đi thôi.

- Bắt đầu từ đêm nay bên trong sân trường trong từng ký túc xá đều sẽ có hai tới ba hội viên phụ trách giám thị suốt đêm, nếu như con vật linh kia xuất hiện hoạt động, sẽ thông báo qua di động cho tôi biết, cũng ghi chép lại địa phương cùng thời gian mà nó xuất hiện.

A Trạch nói:

- Nói như vậy chúng ta sẽ rất nhanh có thể tìm được phạm vi hoạt động cùng quy luật của con vật linh kia, tìm ra vật mà nó ám ảnh!

- Ân, nếu tìm được vật thể mà nó dựa vào thì dễ làm.

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Hiện tại xem ra con nữ quỷ kia chỉ đi tới tản bộ. Cũng không phải đi ra ngoài cố ý hại người, nếu như tìm được vật thể mà nó ám ảnh, nghĩ biện pháp đưa nó rời đi thì tốt hơn!

...

- Phong hiệu rồi, thật bi kịch, không đi qua inte được nữa.

Vừa về tới phòng ngủ, lão tứ đã quỳ dưới sàn nhà làm ra bộ dạng của ngày tận thế lớn tiếng khóc thét nói.

- Đừng la hét trong phòng ngủ!

Lão đại từ ngoài cửa đi vào, đá một cước vào mông lão tứ đang quỳ trên sàn nhà biểu diễn vẻ than khóc.

- Ông chủ căn tin trong trường học đều vui đến điên lên rồi, trước kia cả mười ngày cũng không bán được đồ vật gì, hiện tại mọi người chen chúc ở cửa sắp nổ tung!

- Thật vô lực quá đi, lão đại!

Lão tứ buồn rười rượi nói:

- Mì ăn liền của hắn đều là hàng quá hạn, làm sao mà ăn đây?

- Lũng đoạn thị trường chính là như vậy, không cần biết ai có ăn hay không.

Lão đại nói:

- Nhìn đi, ngày mai sẽ tăng giá. Không thể ra khỏi vườn trường, cậu nghĩ mỗi tối làm sao chịu nổi việc không có inte đây?

- Lão đại, không bằng buổi tối chúng ta trèo tường đi?

Đôi mắt lão tứ xoay xoay nhỏ giọng nói:

- Từ vách tường phía nam leo ra đi, tường phía bên đó không cao. Tôi giẫm lên vai cậu là có thể ra ngoài...

- Cút đi!

Lão đại tức giận mắng một câu:

- Phía nam là ký túc xá của giáo viên, cậu còn chưa đi tới gần vách tường thì đã bị chủ nhiệm giáo vụ bắt quả tang, còn leo tường cái rắm!

- Ha ha, hoàn hảo tôi có laptop!

Trần Hạo ôm laptop của mình vào trong ngực:

- Hiện tại có thể bắt đầu đấu giá, lên giá năm đồng một giờ, giá cao sẽ được!

- Tôi ra năm đồng!

Lão tứ vội vàng nhấc tay:

- Lão tam, bình thường quan hệ của hai ta quá tốt phải không? Đêm nay nhường cho tôi dùng đi, có một em gái hẹn tôi cùng nàng gặp mặt, cô em gái này tôi đã hẹn hò cả tuần rồi, thanh âm vô cùng ngọt ngào a...

- Tôi ra sáu đồng!

Lão đại đẩy lão tứ sang một bên:

- Khuya nay lão tử còn có buổi hội nghị với công hội, đã chuẩn bị suốt vài ngày!

- Tôi ra bảy đồng!

Lão tứ lại bò lên:

- Tôi nói lão đại, công hội của các cậu chỉ có vài người, đi vào cũng chỉ bị tiêu diệt, còn không bằng đem cơ hội nhường cho tôi, em gái luôn trọng yếu hơn trang bị đi!

Trần Hạo chỉ ôm laptop cười a a nhìn hai người bọn họ không nói lời nào. Cuối cùng hai người nhìn nhìn vẻ mặt cười gian của Trần Hạo, không khỏi tỉnh ngộ, mặc kệ cuối cùng hai người họ ai tranh được tới, người đắc ý vẫn là Trần Hạo. Vì thế hai người đạt tới trận tuyến thống nhất, quyết định không tiếp tục tăng giá mà mỗi người một nửa. Lão tứ sẽ chơi từ tám giờ đến chín giờ mà tán tỉnh em gái, lão đại chơi từ chín giờ tới mười giờ tải bản sao. Tới thời gian tắt đèn sau mười giờ, tự nhiên là thuộc về Trần Hạo. Tuy rằng chỉ được chơi một giờ không thể tận hứng, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

- Đúng rồi, nhị bàn đâu?

Trần Hạo đột nhiên chú ý tới giường lão nhị không người, vội vàng hỏi.

- Không biết!

Lão tứ cùng lão đại hiện tại đang vội vàng đăng ký trò chơi, ngay cả quay đầu nói chuyện cũng không quản.

- Khi đi học cũng không phát hiện hắn, không biết tên tiểu tử kia đã chạy đi đâu!

- Lúc chiều tôi thấy lão nhị đi phòng y tế.

Lão đại nói:

- Hắn nói hắn nhức đầu dữ dội, muốn đi tìm thuốc giảm đau uống.

- Lão nhị không phải bị trúng chiêu đó chứ?

Nghe nói như thế, lão tứ chợt nhớ lại lý do phong hiệu trước đó, kinh ngạc nói:

- Như vậy ba chúng ta chẳng phải là rất nguy hiểm?

- Đừng đa nghi!

Lão đại tức giận nói:

- Lão nhị chỉ bị đau đầu, cũng không phải bị sốt, không quan hệ gì tới siêu vi trùng cảm cúm!

- Vậy cũng không nhất định!

Lão tứ không phục nói:

- Đau đầu cũng là một loại bệnh trạng dễ phát sốt đi...

- Cậu nhìn hình dáng của lão nhị đi, một thân thịt béo, có thể ăn cũng có thể ngủ, khỏe mạnh vô cùng...

Lão đại lại đánh giá lão tứ từ trên xuống dưới:

- Tôi xem thể cốt phong phanh của tiểu tử cậu còn nguy hiểm nhiều hơn. Nếu như trúng thầu, người thứ nhất chính là cậu!

- Cắt, đừng nhìn tôi gầy gò, xương cốt tôi đều là thịt!

Lão tứ nói:

- Từ nhỏ tôi rất ít bệnh hoạn, thể chất tốt vô cùng!

- Cho dù là đi phòng y tế, hiện tại cũng nên trở về đi?

Trần Hạo xem đồng hồ, đã sắp tám giờ tối, nhưng vẫn không thấy nhị bàn quay về.

- Tôi đi tìm hắn!

Trần Hạo đứng dậy hướng ngoài cửa đi tới.

Không đợi Trần Hạo đi ra cửa, cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Trong lòng nhị bàn ôm một đống thức ăn vặt đi vào, ném lên trên giường của mình.

- Nhị bàn, cậu làm gì?

Nhìn thức ăn vặt tràn đầy cả giường, Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Cậu không phải đi chém giết cướp quầy căn tin của trường học đó chứ?

- Đừng nói nữa!

Nhị bàn lau mồ hôi nói:

- Vốn định đi tranh mua mì ăn liền, kết quả tới chậm nên bị người mua hết. Tôi sợ tối đói bụng nên phải mua một đống thức ăn vặt!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-393)