Vay nóng Tinvay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 326

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 326: Theo dõi
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


Hắn thuận tay cầm một bao khoai tây xé mở, đưa cho Trần Hạo:

- Ăn không?

- Không ăn!

Trần Hạo vội khoát tay:

- Hiện tại phong hiệu chỉ có thể ra căn tin ăn, buổi tối bên trong cơm ăn ra một con tiểu Cường. Thật buồn nôn, cái gì cũng ăn không nổi!

- Tiểu Cường thôi, sợ cái gì, đều là anbumin!

Nhị bàn nhét khoai tây vào miệng:

- Khuya nay lão tử ở căn tin ăn tám cái bánh bao, ăn ra bảy con giun nhỏ. Sau đó tôi lấy phân nửa bánh bao đi tìm căn tin lý luận, lại đổi bảy bánh bao quay về. Dùng tiền mua tám bánh bao lấy được mười tám cái, kiếm lớn!

- Ẩu...

Trần Hạo muốn nôn ra:

- Cậu thật đúng là thứ gì cũng không kỵ nha! đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com

...

- Tích...tích...

Thanh âm tiếng tin nhắn vang lên trong phòng, Diệp Tiểu Manh cúi người xuống nhìn thấy a Trạch đang ngồi trên giường tập trung tinh thần xem tin nhắn trong điện thoại.

- A Trạch, đã xuất hiện sao?

Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn di động của mình, bây giờ đã là hai giờ khuya.

- Ân, xuất hiện gần ký túc xá phía nam.

A Trạch gật đầu:

- Muốn đến xem không?

- Ký túc xá phía nam, bên kia tựa hồ là ký túc xá của giáo viên đi?

Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh hoang mang hỏi:

- Cô làm sao nhận được tin tức?

- Ha ha, cho nên tôi đã nói hội viên của chúng ta rất cường đại.

A Trạch cười cười:

- Đối với biểu tượng Tiểu Manh mặc đồ thủy thủ sẽ có người không tự chủ được nhảy ra muốn làm đại thúc tràn đầy tình thương yêu của người cha...

- Hiện tại cô đem cả hội viên của hội phát triển lên trên người của cả giáo viên sao?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật vô lực. Nàng nhìn thoáng qua An Thanh cùng Bạch Đổng đang ngủ, mặc lại quần áo lặng lẽ xuống giường.

- Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem là thế nào!

Diệp Tiểu Manh lôi kéo a Trạch lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, phát ra thanh âm rin rít thật nhỏ, An Thanh vốn còn chưa ngủ say chợt mở mắt.

Vì an toàn, cửa ký túc xá cũng bị khóa sau khi tắt đèn, chẳng qua chỉ như vậy cũng không thể ngăn cản được a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.

Bác gái trông cửa cũng đã sớm ngủ say, a Trạch dùng băng kiếm cắt nhẹ trên dây xích, dây xích lớn như đầu ngón tay cũng lập tức đứt đoạn, hai người lặng yên không một tiếng động chạy ra khỏi ký túc xá.

Ký túc xá của hai người nằm ở phía tây trường học, cách ký túc xá của giáo viên không gần không xa. Hai người xuyên qua rừng cây tối đen, đi đường tắt chạy về hướng ký túc xá giáo viên. Ánh trăng khuya nay không biết đã chạy đi nơi nào, cả rừng cây đều là một mảnh tối đen. Đi bên trong rừng cây tăm tối, trong lòng Diệp Tiểu Manh cảm giác lo lắng sợ hãi, cũng không phải nàng sợ hãi sẽ có nữ quỷ quái vật gì đó chạy ra, đối với nàng mà nói quỷ hồn quái vật linh tinh gì đó chủ yếu đã không còn tạo được uy hiếp gì, nàng chỉ là có chút sợ hãi rừng cây rậm rạp. Đã không chỉ một lần nàng gặp một giấc mộng hoàn toàn giống nhau. Ở trong mộng nàng bị nhốt trong một khu rừng cây, vô luận nàng muốn đi thế nào cũng không cách nào thoát được ra ngoài. Ở sau lưng nàng có một con bạch hồ vẻ mặt hung ác không ngừng đuổi theo sau muốn bắt lấy nàng, nàng không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống cự, chỉ có thể chạy trốn không ngừng, nhưng chạy mãi chạy mãi nàng lại phát giác ra trên người mọc thêm lông tơ màu trắng, đôi tay mềm mại dần dần biến thành móng vuốt sắc bén. Bạch hồ ở phía sau lại dần dần biến thành bộ dáng của nàng, cô gái kia đang dùng biểu tình như muốn xem kịch vui nhìn nàng cười "hắc hắc", nụ cười kia có vẻ tà ác quỷ dị, làm cho người ta dựng đứng cả tóc gáy.

Cảm giác được bàn tay Diệp Tiểu Manh có chút căng thẳng, a Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, dùng sức nắm chặt tay nàng. Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên cười cười, đem hình ảnh trong mơ có chút hoang đường kia dứt bỏ, đi theo sau a Trạch hướng ký túc xá giáo viên chạy tới.

- Phó hội trưởng, nữ quỷ kia đã đi vào một căn phòng trên lầu ba!

Đi tới ký túc xá giáo viên nam, một nam nhân trung niên đã bị hói nửa đầu dùng một loại ngữ khí cung kính nói với a Trạch. Nam nhân này Diệp Tiểu Manh cũng từng gặp qua vài lần, nàng nhớ lờ mờ hắn là một lão sư chuyên giảng dạy ngành máy tính chuyên nghiệp, đã hơn bốn mươi tuổi. Thanh âm của nam nhân hơi có chút run rẩy, đại khái là bởi vì nguyên nhân lần đầu tiên nhìn thấy quỷ hồn, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng khi nam nhân kia nhìn thấy là Diệp Tiểu Manh đứng ngay phía sau a Trạch, đôi mắt chợt phát ra quang mang chói mắt, phảng phất như ở một lúc nào đó ban đêm sẽ biến thành một động vật khuyển khoa đứng trên đồi cao tru lên hưng phấn.

- Hội...hội...hội trưởng đại nhân...

- A, chào lão sư...

Diệp Tiểu Manh nở nụ cười chào hỏi. Bất kể nói như thế nào, nàng cũng chỉ là một nữ sinh viên mà thôi, mà đối phương lại là giáo viên, phải nên lễ phép mới phải.

- Muộn như vậy, đã làm phiền lão sư...

Vừa nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của Diệp Tiểu Manh, lão nam nhân tựa hồ không biết phải làm sao. Hắn không ngừng dùng tay nắm chỗ này lại nắm chỗ kia, lục soát toàn bộ túi áo, sau đó đỏ mặt lấy ra một thanh kẹo que nhiều màu thật ngượng ngùng đưa tới trước mặt Diệp Tiểu Manh.

- Cảm ơn, không cần đâu ạ...

Gương mặt Diệp Tiểu Manh thoáng co rút lại, miễn cưỡng nở nụ cười.

- Làm chính sự trước quan trọng hơn!

A Trạch không chút khách khí nhận lấy kẹo que trong tay lão nam nhân, sau đó tiện tay ném qua một bên. Kẹo que yếu ớt rơi xuống mặt đất, biến thành một đống mảnh nhỏ nhiều màu. Lão nam nhân nhìn nhìn kẹo que bị ném vụn, lại nhìn nhìn vẻ mặt băng sương của a Trạch, bộ dáng như muốn khóc lên, đem ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Tiểu Manh.

- Nữ quỷ kia đã đi lên thời gian bao lâu?

A Trạch bước tới một bước chắn ngang tầm mắt của lão nam nhân, không chút khách khí hỏi.

- Đã khoảng nửa giờ!

Nghe được câu hỏi của a Trạch, lão nam nhân mới đem lực chú ý dời khỏi trên người Diệp Tiểu Manh, thành thực hồi đáp:

- Tôi ở lầu một, nữ quỷ kia từ cửa sổ phòng tôi bay vào, dọa tôi nhảy dựng. Nhưng nó cũng không ở lại trong phòng tôi lâu lắm, chỉ ở đầu giường của tôi bồi hồi một chút sau đó lại thở dài rời đi. Nó vừa rời khỏi phòng thì tôi liền nhắn tin cho cô, sau đó đi ra khỏi phòng tìm chỗ ẩn núp theo dõi con nữ quỷ kia. Tôi phát hiện nữ quỷ tựa hồ đang tìm thứ gì đó, mỗi phòng nó đều đi vào một lần, nhưng cũng không quá lâu, trước khi cô đến nó đã lên tới lầu ba...

- Hư, nó đã ra rồi!

A Trạch làm động tác như đừng lên tiếng, đem Diệp Tiểu Manh cùng lão nam nhân kéo vào góc tối ẩn núp. Diệp Tiểu Manh chứng kiến một thân ảnh màu trắng chậm rãi từ cửa sổ trong một căn phòng ở lầu ba nhẹ nhàng đi ra, sau đó chui vào một căn phòng khác. Vì cách khá xa nên bộ dạng của nữ quỷ cũng không thấy rõ ràng, nhưng có thể xác định quỷ hồn đúng là nữ quỷ, mặc áo ngủ lụa trắng mỏng, chân trần. Bởi vì không nhìn thấy rõ bộ dáng, cho nên hai người a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh cũng không thể xác định nữ quỷ kia là thân phận gì.

__________________

*****

- Làm sao bây giờ? Bắt nó sao?

Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch hỏi.

- Trước tiên quan sát đã!

A Trạch nghĩ nghĩ nói:

- Tôi rất kỳ quái, nữ quỷ kia rốt cục đang tìm vật gì vậy?

- Hay là nữ quỷ đang tìm tình nhân kiếp trước gì đó, hoặc là cừu nhân cũng không chừng.

Lão nam nhân ở một bên xen vào nói:

- Bình thường những bộ phim cẩu huyết về quỷ quái đều diễn như vậy đi...

- Ai bảo ông vô nghĩa, hiện tại không còn chuyện của ông, ông có thể về phòng đi!

A Trạch tức giận mắng lão nam nhân một câu, hoàn toàn không hề có vẻ tôn trọng của một học sinh đối với thầy giáo, càng giống như thượng cấp đối đãi với thủ hạ.

- Nga...

Lão nam nhân bị a Trạch mắng, như rau quả bị úa tàn, rũ cụp đầu lên tiếng:

- Nếu phó hội trưởng không còn chuyện khác thì tôi đi xuống trước...

- Ân, đi nhanh đi, đừng ở chỗ này vướng bận!

A Trạch phất phất tay, như đang xua đuổi ruồi bọ.

- Còn có một việc, muốn phiền toái hỏi thăm hội trưởng đại nhân một chút.

Lão nam nhân xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói:

- Chẳng qua có chút ngại ngùng mở miệng...

- Có vấn đề gì sao? Lão sư?

Diệp Tiểu Manh mê hoặc hỏi.

- Là vậy...

Lão nam nhân cười xấu hổ:

- Nếu như tôi nuôi cá vàng trong ký túc xá, hội trưởng đại nhân có rảnh sẽ đến xem chứ?

- Việc này...

Diệp Tiểu Manh còn chưa kịp trả lời, lại nghe một tiếng "ầm vang", trên không trống rỗng đánh xuống một đạo thiểm điện, không chút thiên vị đánh thẳng lên đỉnh đầu lão nam nhân. Diệp Tiểu Manh quay đầu lại nhìn a Trạch, phát hiện a Trạch đang cắn răng hung tợn nhìn lão nam nhân đã té trên mặt đất hôn mê, toàn thân đã biến thành đen thui bốc khói.

- Lại dám ở trước mặt tôi trêu chọc hội trưởng, ông đã bị khai trừ rồi!

A Trạch nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thuận tiện cho ông cảm giác chút mùi vị bị ngũ lôi oanh đỉnh!

- A Trạch, sẽ không chết rụng đi?

Diệp Tiểu Manh nhặt lên nhánh cây trên mặt đất, bẻ một đoạn, chọc chọc vào lão nam nhân đang nằm co giật trên mặt đất.

- Sẽ không, tôi xuống tay có chừng mực! Chẳng qua là bị ngất đi mà thôi!

A Trạch nhu nhu huyệt thái dương của mình:

- Là sơ sẩy của tôi. Chỉ nghĩ nhờ vẻ đáng yêu của cô để hấp dẫn nhiều hội viên nhập hội, lại hoàn toàn bỏ qua khả năng có những quái thúc thúc cũng sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò này!

- A Trạch, nữ quỷ kia đã ra rồi!

Khóe mắt Diệp Tiểu Manh nhìn thấy có làn váy trắng phấp phới, quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến nữ quỷ mặc váy ngủ màu trắng từ trong một căn phòng trên lầu ba bay ra, hướng xa xa bay đi.

- Còn có mấy căn phòng còn chưa đi vào lại bỏ đi sao?

A Trạch cau mày nói:

- Trừ phi con nữ quỷ này đã tìm được đồ vật gì cần thiết, bằng không đã bị lôi chú của tôi phát ra vừa rồi làm kinh hoảng nên vội vã chạy trốn!

- Nếu nói như vậy, lá gan của nữ quỷ kia quả nhiên là thật nhỏ nha!

Diệp Tiểu Manh nói:

- Chúng ta màu đuổi theo đi, nhìn xem con nữ quỷ kia rốt cục muốn chạy đi đâu?

- Ân, nói rất đúng!

A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, hai người truy theo hướng nữ quỷ, chỉ còn lại lão nam nhân té trên mặt đất run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Cho tôi kiểm tra thân thể đi...

Nói tới thể lực, Diệp Tiểu Manh vẫn có tự tin. Dù sao cũng từng trải qua vài cuộc chiến đấu, muốn truy người cũng không có vấn đề gì. Hai người theo sát con nữ quỷ phiêu đãng giữa không trung, đi xuyên qua hơn nửa vườn trường.

- Vậy mà cũng là vật linh sao?

Vừa chạy theo Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển nói:

- Phạm vi hoạt động không chỉ là hai trăm thước đi?

- Ân, đích xác rất kỳ quái!

A Trạch gật đầu:

- Nếu như là một con vật linh ám ảnh trên linh tỏa thì thật là kỳ quái!

Bên tai sẽ ngẫu nhiên truyền tới tiếng chuông vang thanh thúy. Đó cũng không phải thanh âm từ nơi xa truyền lại mà là giống như tiếng vang phát ra bên tai mình. Có mấy lần nữ quỷ kia biến mất trong tầm nhìn, nhưng nương theo tiếng chuông vang, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch lại tìm được tung tích của nữ quỷ kia.

Không biết chạy bao xa, thân ảnh nữ quỷ lại biến mất trong tầm mắt hai người, mà thanh âm tiếng chuông vang cũng không còn nghe thấy. Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đều dừng chân nhìn khắp chung quanh một lần, nguyên lai hai người đã chạy tới lối vào ký túc xá cũ của trường học.

- Tại sao lại là nơi này vậy?

Diệp Tiểu Manh nhớ tới sự kiện Ảo Nhân trước kia, nhỏ giọng than thở nói:

- Loại địa phương âm trầm thế này, cũng không biết vì sao bên trường học cũng không chịu cho tháo bỏ đi!

- Nữ quỷ kia lại biến mất tại nơi này, ký túc xá cũ này thật đúng là địa phương dễ dàng hấp dẫn quỷ quái.

A Trạch nói:

- Chúng ta vào xem đi!

- Không được!

Diệp Tiểu Manh vội vàng kéo tay a Trạch.

- Rất nguy hiểm. Nói không chuẩn lại giống như là lần trước, gặp phải thứ quái vật nào đó không đối phó được. Nếu muốn đi chúng ta phải cầm theo đầy đủ đồ vật chuẩn bị mới ổn!

- Được rồi, nghe lời cô!

A Trạch nghĩ nghĩ gật đầu. Diệp Tiểu Manh nói có đạo lý, sự kiện lần trước nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, là do bản thân mình quá mức tự phụ, cho nên thiếu chút nữa đã gây nên một hồi đại họa. Tự tin cùng tự phụ thường thường chỉ hơn kém nhau một đường. Tuy rằng hiện tại linh lực của nàng đã hơn hẳn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn không nên liều lĩnh lỗ mãng đến như vậy. Bởi vì những chuyện đã từng xảy ra làm cho nàng cảm nhận được chỉ mượn nhờ cỗ xúc động làm việc thì không có tác dụng gì, thường thường còn chưa giải quyết được sự kiện thì đã xông ra đại họa. Lần này còn chưa hiểu rõ nội tình của nữ quỷ đã nóng nảy xông vào, đích thật là có chút nguy hiểm.

- Đêm nay về trước đi, điểm tựa điều tra vẫn nên đặt ở vật phẩm linh tỏa nào đó.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Mặc dù không đúng với thường thức, khác với những vật linh bình thường, nhưng thanh âm tiếng chuông kia cũng là đặc thù lớn nhất của nữ quỷ này. Tôi có một loại cảm giác chỉ cần chúng ta tra xét được nơi phát ra tiếng chuông, thì chỉ cách chân tướng cũng không xa!

- Ân, nói có đạo lý!

A Trạch gật đầu:

- Có thể suy nghĩ đợi trời sáng hãy vào ký túc xá cũ điều tra một chút. Ban ngày dương khí nhiều, quỷ quái bình thường sẽ không dám hiện thân vào ban ngày, sẽ giảm bớt tính nguy hiểm!

- Ân, vậy chúng ta quay về ký túc xá trước đi.

Diệp Tiểu Manh duỗi lưng nói:

- Chạy hơn nửa đêm, lại mệt còn buồn ngủ, thời tiết lại nóng nực, cả người dính đầy mồ hôi, thật khó chịu!

- Tôi biết có một địa phương có thể tắm một chút đó!

A Trạch cười hì hì nói.

- Di, ở đâu ở đâu, mau nói cho tôi biết đi!

Diệp Tiểu Manh vội vàng hỏi, lúc này phòng tắm của trường học đã sớm đóng cửa không thể tiếp tục tắm rửa. Mà vừa chạy tuôn một thân mồ hôi Diệp Tiểu Manh không muốn mang theo cảm giác khó chịu này đi ngủ, như vậy thật sự khó thể ngủ ngon giấc.

- Ở ký túc xá giáo viên đó, hai mươi bốn giờ đều có nước nóng!

A Trạch nói:

- Chúng ta quay lại lấy thẻ tắm của quái thúc thúc kia sử dụng là tốt nhất!

__________________

*****

- Đúng nga, biện pháp tốt!

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh đi!

- Được!

A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh:

- Nhưng tôi sẽ mat xa lưng cho cô chịu không?

- A, không cần. Cô luôn sờ soạng những địa phương thật kỳ cục...

- Lần này cam đoan là sẽ không!

- Gạt người, lần trước cô cũng nói như vậy.

- Lần này thật sự là sẽ không, tin tưởng tôi đi!

Đêm nay Trần Hạo ngủ thật sớm, vừa tắt đèn liền nằm xuống ngủ. Bởi vì suốt vài ngày không ngủ được ngon giấc, hắn cũng không còn tâm tình lên mạng, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, Trần Hạo bị một trận thanh âm "tấc tấc tác tác" kỳ quái đánh thức. Bởi vì quá buồn ngủ, hắn cũng lười mở mắt, thật chán ghét xoay người lại dùng gối che mặt muốn tiếp tục ngủ.

- Đinh linh...

Giống như bên tai vang lên thanh âm tiếng chuông, đem toàn bộ cơn buồn ngủ của Trần Hạo đều xua tan. Tiếng chuông kia vô cùng quen thuộc, mặc dù chỉ là một tiếng vang nhỏ thanh thúy, nhưng chẳng khác gì một thanh đại chùy trùng điệp nện thẳng vào ngực Trần Hạo, làm cho hắn không cách nào thở được.

- Chi nha...

Thanh âm tiếng cửa mở truyền đến, tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân dần dần rời xa.

Trần Hạo chậm rãi lật người trở lại, mở ra một con mắt trộm nhìn qua. Lão đại cùng lão tứ vẫn nằm nguyên trên giường mình ngủ say sưa, nhưng giường của nhị bàn đã hoàn toàn trống rỗng, không biết người đã đi nơi nào.

Xem ra tiếng bước chân vừa rồi do nhị bàn vọng lại, Trần Hạo suy đoán hắn đã đi WC.

Bên tai truyền tới thanh âm tiếng chuông, cơn buồn ngủ của Trần Hạo cũng đã sớm biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, đại não đã trở nên dị thường thanh tỉnh. Nếu như ngủ không được thôi thì cũng đi nhà vệ sinh, nói không chừng sau khi trở về sẽ dễ ngủ hơn bây giờ.

Lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, Trần Hạo đi ra ngoài hành lang. Vẫn là cảnh tượng ánh sáng lẫn bóng tối luân phiên nhau, làm cho người ta có cảm giác có chút không rét mà run.

- Tên mập này chạy còn thật nhanh!

Chứng kiến trên hành lang không một bóng người, Trần Hạo không nhịn được thầm nghĩ trong lòng. Hắn cùng nhị bàn ra cửa chỉ trước sau một chút, nhưng lại không thấy thân ảnh nhị bàn trên hành lang. Trần Hạo tưởng nhị bàn đi nhanh nên đã tới WC ở đầu hành lang, vì vậy cũng không để ý.

Dọc theo hành lang đi tới cuối, Trần Hạo đẩy cửa WC ra.

- Bàn tử, nửa đêm cậu đi đại tiện hay sao đây?

Trần Hạo vừa đi tiểu vừa nói. Khi đi vào WC hắn cũng không thấy thân ảnh của nhị bàn, còn tưởng rằng nhị bàn vào đi cầu tiêu.

- Bàn tử?

Trần Hạo thấy không người đáp lại, cả WC chỉ có thanh âm tiếng hô hấp của bản thân hắn mà thôi. Hắn ngừng thở, nhẹ chân đi tới chỗ phòng WC ngăn cách.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng đụng vào cánh cửa, thật bất ngờ cửa lại không khóa, mà "chi nha" một tiếng chậm rãi mở ra.

Bên trong không có ai, vốn cho rằng nhị bàn đang ngồi trên bồn cầu cũng không có hình bóng. Trần Hạo cảm giác có điều không đúng, hắn lần lượt đẩy ra mấy gian WC còn lại, vẫn không có người nào, bên trong nhà vệ sinh chỉ có một mình Trần Hạo mà thôi.

Trần Hạo cảm giác rét lạnh. Sau khi nghe tiếng chuông vang lên, nhị bàn lại rời khỏi phòng ngủ. Nhưng hắn vừa đi theo sau nhị bàn cùng ra ngoài, cả hành lang lại không một bóng người. Nhớ rõ đêm qua cũng là như thế, nhị bàn đột nhiên rời khỏi phòng ngủ, không biết đã đi đâu. Việc nhị bàn biến mất có quan hệ gì tới tiếng chuông vang sao? Như vậy rốt cục nhị bàn đã đi đâu?

Trần Hạo cảm thấy tình huống có vẻ không thích hợp, hắn vội vàng chạy về phòng, không thấy nhị bàn trên giường, tên mập kia vẫn chưa trở về.

Bên tai Trần Hạo truyền tới thanh âm tiếng kim loại bị phá gãy. Thanh âm kia tuy rằng không lớn, nhưng bên trong đêm khuya lại có vẻ vô cùng rõ ràng. Trần Hạo phân biệt được đó là thanh âm tiếng cửa sắt dưới ký túc xá vọng lại, hắn vội vàng từ trên lầu ba chạy xuống.

Vì phòng ngừa có sinh viên nửa đêm chạy ra khỏi ký túc xá, cho nên cửa sắt được dùng xích sắt to khóa lại sau khi cả tòa lầu bị tắt đèn. Trần Hạo chạy tới lầu một nhìn xuống, lại phát hiện xích sắt đã bị chặt gãy, cửa sắt đã bị mở ra.

Trần Hạo nhìn thoáng qua bác bảo vệ trực ban, tựa hồ ngủ rất say, tiếng ngáy vang rõ. Thanh âm xích sắt bị cắt đứt hắn không hề nghe được. Trần Hạo cẩn thận quan sát xích sắt, hắn không khỏi hít sâu một hơi rét lạnh.

Xích sắt cũng không phải bị cưa sắt hay kềm kẹp gì chặt đứt hay dùng vật nặng phá vỡ, theo hình dáng xích sắt bị vặn vẹo kéo đứt, giống như là bị người dùng khí lực cứng rắn kéo đứt.

Xa xa bụi cây truyền tới tiếng vang sàn sạt, Trần Hạo ngẩng phắt đầu, chứng kiến có một bóng đen bỏ chạy đi xa. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn chạy ra ngoài ký túc xá.

Nửa đêm không thấy nhị bàn quay lại, mà dưới lầu lại truyền tới thanh âm tiếng xích sắt bị gãy, tất cả chuyện này nếu nói là trùng hợp, Trần Hạo cảm thấy tựa hồ có chút miễn cưỡng.

Theo tình hình xem ra, người vặn gãy xích sắt rời khỏi ký túc xá chính là nhị bàn. Nhưng Trần Hạo không rõ sao nhị bàn có thể đột ngột giống như biến thành siêu nhân, có thể vặn gãy cả xích sắt thô như ngón tay bỏ chạy ra ngoài. Chẳng lẽ sau khi bị nữ quỷ hút đi dương khí, đột nhiên có siêu năng lực hay sao?

Xuyên qua cây cối, Trần Hạo thấy được thân ảnh đang chạy như điên trong vườn trường. Thân hình kia có chút hơi mập, đích xác rất giống nhị bàn. Nhưng từ động tác linh hoạt cùng mạnh mẽ mà xem, lại không giống như tên mập kia có thể làm được. Trần Hạo mang theo vô số nghi vấn đi theo sau bóng đen kia, muốn xem rốt cục nhị bàn muốn đi đâu.

Đều nghe nói khí trời mùa thu trăng sáng sao thưa, nhưng đêm nay lại hoàn toàn không hề có ánh trăng, nơi nơi đều tối đen. Nguyên bản con đường nhỏ trong rừng cây không một bóng người càng thêm có vẻ âm trầm, lại tối đen, làm cho người ta cảm giác không rét mà run. Ở trong loại hoàn cảnh này, trong đầu óc mọi người sẽ khó tránh khỏi những liên tưởng khủng bố. Nhưng tốc độ bóng đen mà Trần Hạo theo dõi lại rất nhanh, làm cho hắn căn bản không còn thời gian cảm thụ cảm giác rợn tóc gáy kia. Hắn đem hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau, còn thiếu chút nữa bị bỏ rơi thật nhiều lần.

Rốt cục xuyên qua một mảnh cây cối rậm rạp, bóng đen kia biến mất trong tầm mắt của Trần Hạo.

- Rốt cục cũng lạc mất sao?

Trần Hạo thở hổn hển quan sát chung quanh, phát hiện mình trong bất tri bất giác đi theo bóng đen kia tới khu ký túc xá cũ có vô số truyền thuyết về quỷ quái bên trong trường học.

Cửa hàng rào bên ngoài ký túc xá cũ đã bị mở ra. Trần Hạo đến gần quan sát, ổ khóa giống như bị người dùng sức mạnh mạnh mẽ kéo mở, nhưng nhìn qua hẳn cũng đã bị mở một thời gian, không phải mới đêm nay.

Cần đi vào không?

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn ký túc xá cũ trước mặt, trái tim nhảy thình thịch, không biết do khi nãy vận động kịch liệt hay là vì sợ hãi. Ký túc xá cũ này ban ngày hắn cũng từng đi qua vài lần, tuy rằng chỉ vội vàng thoáng nhìn, nhưng luôn có cảm giác rét lạnh cả người. Mà loại cảm giác này ngay trong đêm tối không có ánh trăng càng cảm thấy lạnh cả người. Trần Hạo có cảm giác giống như mình tiến vào trong hầm băng, không khỏi rùng mình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-393)