← Ch.388 | Ch.390 → |
- Đem mẹ cùng em gái của ta trả lại cho ta!
Mị đã sớm không cách nào tiếp tục áp chế nỗi phẫn nộ trong lòng mình, tuy rằng biết rõ mình phải đối mặt với đối thủ từng dùng một kích đã đem mình đánh bại, nhưng ở loại tình huống hiện tại, lý trí đã hoàn toàn không thể khống chế. Nàng giống như một con liệp báo bị chọc giận, cong người hướng Eva vọt tới.
Thậm chí Mị cũng không giống như ngày thường lợi dụng trạng thái ảnh tử che giấu thân hình của mình, bởi vì nàng biết rõ cho dù nàng có ẩn núp cũng hoàn toàn không thể né tránh ánh mắt của đối phương. Thay vì đùa giỡn những trò vô dụng kia, chẳng thà đem hết lực lượng áp dụng vào việc tiến công.
Minh Diệu đem thanh kiếm để xuôi theo người, theo phía sau Mị xông tới. Tuy rằng trong tay đã có Hoài Tố biến thành linh kiếm, nhưng hắn vẫn không đủ tự tin có thể chiến thắng được Eva. Có lẽ một kích xuất kỳ bất ý mới là mấu chốt thắng lợi, trong đầu hắn không ngừng suy tính.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa!
Eva thản nhiên nói một câu, đối với hai người đang lao tới trước mặt căn bản không hề để vào trong mắt. Tay nàng chậm rãi giơ lên, động tác thong thả mà tao nhã, thong dong như đang thưởng thức một chén trà. Minh Diệu rõ ràng cảm giác được linh tử trong không gian giống như bắt đầu sống lại, hướng bàn tay Eva bắt đầu tụ tập. Từ trong lòng bàn tay Eva phát ra quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng hóa thành vô số quang mang bắn ra ngoài.
- Không tốt, tránh mau!
Căn bản không cần dùng thân thể thử nghiệm, Minh Diệu có thể đoán được nếu như thân thể mình bị đánh trúng chỉ sợ ít nhiều cũng sẽ bị thương, huống chi là Mị. Hắn vội vàng hô to một tiếng, nhắc nhở Mị đang liều lĩnh xông về phía Eva.
Tuy rằng nhìn qua giống như bị nỗi phẫn nộ làm lý trí như hôn mê, nhưng Mị cũng không phải kẻ ngu ngốc. Không cần Minh Diệu nhắc nhở, nàng cũng có thể phân biệt ra được công kích của đối thủ có bao nhiêu uy lực. Trước kia lúc còn ở nhà cũng bị một kích đơn giản này làm nàng bị đánh bay ra khỏi cửa sổ, lâm vào trong hôn mê. Vì vậy Mị vội vàng hóa thành một đoàn ảnh tử, nháy mắt chui tọt vào trong ảnh tử bên dưới mặt đất.
Quang mang thoạt nhìn vô hại giống như tia la de năng lượng cao đâm xuyên qua sàn nhà cùng vách tường, lưu lại vô số lỗ thủng. Minh Diệu nỗ lực điều chỉnh lại thân thể của chính mình, lợi dụng khe hở giữa màn hào quang xuyên qua, nhưng quang mang đáng sợ kia vẫn lưu lại ba lỗ thủng trên chiếc áo khoác còn mang theo một ít dấu vết cháy đen, phảng phất như bị axit ăn mòn.
Trước khi hào quang kịp bắn đến, Mị đã sớm trốn khỏi phạm vi bao phủ của nó. Đối với Ảnh Mị bộ tộc mà nói, tốc độ di động trong ảnh tử hơn xa trong không khí, lúc này nàng cũng đã đi tới trước mặt Eva.
- Trả lại cho ta, đưa thân thể mẹ ta trả lại cho ta...
Mị từ bên dưới ảnh tử của Eva chui ra, lúc này tay Eva còn chưa kịp buông xuống, nhìn qua tựa hồ không hề có chút phòng bị. Mục tiêu của Mị là cổ họng của Eva, cổ họng yếu ớt từng thuộc về mẫu thân của nàng.
Nguyên bản huyết quang trong ý liệu cũng không hề xuất hiện, thậm chí Mị cũng không cảm giác được bàn tay mình tiếp xúc cùng da thịt của đối phương. Ngón tay của nàng cách cổ họng của Eva chừng ba tấc thì ngừng lại, phảng phất như có một tầng vách tường vô hình ngăn chặn ngón tay nàng không cách nào đột phá.
- Ha ha, Yêu tộc hèn mọn, ngươi không có tư cách va chạm vào cơ thể của ta!
Eva mỉm cười phất tay, giống như xua đuổi ruồi bọ đáng ghét quanh thân thể của mình. Tay nàng ta duỗi thẳng cũng không đụng vào thân thể của Mị, nhưng Mị lại cảm giác mình giống như bị xe lửa tốc độ cao đụng thẳng vào người, thân thể bắn ngược ra ngoài. Liên tục đụng ngã vài bàn thực nghiệm, sau đó trượt hơn mười thước trên mặt đất rốt cục thân thể Mị mới nhờ vách tường ngăn cản mà ngừng lại.
- Hỗn đản, ngay cả chị vợ của ta cũng dám đánh!
Lúc này Minh Diệu đi tới trước mặt Eva, thanh kiếm trong tay nhắm ngay ánh mắt Eva đâm tới.
- Đã nói các ngươi...
Đối mặt thanh kiếm Minh Diệu đâm tới, Eva căn bản không hề để trong lòng. Lợi dụng ý nghĩa đối thủ không thể xúc phạm đến thân thể hiện tại của mình, sau đó lại đánh bại kẻ địch, loại công kích gần như nhục nhã làm cho nàng ta thích thú nhất. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thanh kiếm của Minh Diệu sắp tiếp xúc tới thân thể của chính mình, trong lòng nàng ta đột nhiên nổi lên một cảm giác bất tường. Nàng liền tranh thủ ngửa đầu về phía sau, đồng thời cánh chim trắng đen vẫy mạnh, đem toàn thân bao phủ lại.
Thanh kiếm của Minh Diệu không hề bị ngăn cản trực tiếp xuyên qua cánh của Eva. Thân kiếm truyền tới xúc cảm khá mỏng manh, trong lòng Minh Diệu thở dài một hơi, xem ra lần này mình lợi dụng đối phương khinh thường dự định một kích giết chết cô ta cũng không được thành công. Chiêu thức đã dùng hết, Minh Diệu cũng không dám tiếp tục truy kích. Chân của hắn đá mạnh lên cánh của Eva bao bọc bên ngoài, lợi dụng cỗ lực lượng phản xung nhảy ngược về phía sau. Quả nhiên đúng như hắn sở liệu, ngay trong nháy mắt hắn vừa trốn tránh, cánh chim thật lớn kia mạnh mẽ mở ra, giống như sắc thép cứng rắn lưu lại hai vết vòng cung thật sâu trên mặt đất. Nếu như Minh Diệu tham lam truy kích, sẽ bị cánh chim đảo qua thân thể ít nhất cũng bị gãy vài đoạn xương trên người.
Trên mũi kiếm của Minh Diệu có chút ít vết máu, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng chứng minh lần này nhiều ít hắn cũng có chút thu hoạch.
- Ngươi...lại có thể...
Tay của Eva có chút run rẩy, chậm rãi giơ lên sờ vào gương mặt của mình. Cảm giác ấm áp, có máu tươi từ má trái của Eva chảy xuống. Miệng vết thương tuy rằng không lớn, nhưng lại làm trong lòng Eva tràn ngập nỗi phẫn nộ cùng sợ hãi. Eva đột nhiên nhớ tới trong trí nhớ của Adam, cũng là nam nhân này từng dùng thanh kiếm trong tay đánh bị thương thân thể của Adam. Đó là một thanh kiếm thật khủng bố, cơ hồ đã tương đương với loại thần khí của Adam thường dùng. Nhưng thanh kiếm kia hẳn là đã bị hủy diệt mới phải, vì sao còn nằm trong tay của nam nhân trước mặt?
- Thanh kiếm kia hẳn phải bị hủy diệt rồi mới đúng...
Thanh âm của Eva có chút run rẩy, bên trong không che giấu được cảm giác sợ hãi:
- Như thế nào sẽ...
- Ngươi nói vật này sao?
Minh Diệu cầm thanh kiếm trong tay vẽ ra một đóa kiếm hoa, động tác thật tao nhã tự tại:
- Thứ này nhà của ta có vài thanh, nếu như ngươi thích thì ta có thể tặng cho ngươi một ít để chơi đùa!
Mị từ dưới mặt đất bò lên, tuy rằng nhìn qua nàng có chút chật vật nhưng kỳ thật bị thương cũng không quá nghiêm trọng. Đây là sách lược mà nàng cùng Minh Diệu đã thương lượng được từ trước, bởi vì công kích của nàng không thể chân chính xúc phạm tới Eva, cho nên sẽ do nàng đến tiến hành gây rối quấy nhiễu tầm mắt của cô ta, sau đó đòn sát thủ chân chính sẽ là Hoài Tố trong tay Minh Diệu. Tuy rằng kế hoạch rất khá, nhưng không thành công cũng nằm trong dự liệu của hai người bọn họ. Mị cảm thấy có chút đáng tiếc, qua một lần chỉ sợ đối phương cũng sẽ không tiếp tục trúng bẫy, cuộc chiến còn lại chỉ sợ sẽ không thể dùng bất cứ kỹ xảo nào mà phải ngay mặt quyết đấu.
- Không thể tha thứ...
Thần tình Eva giận dữ, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm thanh kiếm trên tay Minh Diệu. Không thể phủ nhân thanh kiếm kia làm cho nàng ta có chút sợ hãi, nhưng càng làm nàng phẫn nộ. Bị một nhân loại nhỏ bé hèn mọn gây ra vết thương, hơn nữa nhân loại này từng bị bản thân nàng ta đánh gần chết không chút tốn sức trước kia.
Tay của Eva nắm chặt lại, hai thanh trường thương ngăm đen xuất hiện trong tay nàng. Trên mặt trường thương phủ kín những hoa văn phức tạp rối rắm, thỉnh thoảng còn có tinh quang lóe sáng trên hoa văn. Toàn bộ trường thương tản mát ra một cỗ túc sát, hóa thành vụ khí màu đen tiêu tán trong không khí.
- Lại là cây thương này...
Lúc này tới phiên Minh Diệu trợn tròn mắt. Rõ ràng Lilith nói qua mình từng đích tay hủy diệt cây thương này, như thế nào lại xuất hiện trong tay của Eva? Hơn nữa còn có hai thanh?
- Điều này sao có thể...
- Thứ này ta cũng từng tưởng rằng là thần khí có một không hai, nhưng khi đi tới nơi ước thúc mới phát hiện thứ này quả thật giống như cỏ dại không hề đáng giá tiền chút nào, khắp nơi đều có!
Eva múa trường thương nhắm ngay Minh Diệu:
- Cho nên...ngươi chết đi!
Trường thương xé rách không khí, mang theo sát ý vô tận hướng chỗ Minh Diệu bay tới. Minh Diệu cũng thật không ngờ loại vũ khí đáng sợ này Eva lại làm như chơi trò ném lao hướng chỗ mình trực tiếp ném tới. Hiện tại hắn muốn trốn tránh cũng đã không còn kịp nữa, chỉ đành giơ kiếm lên chống đỡ. Hoài Tố tâm ý tương thông cùng Minh Diệu, trường kiếm bắt đầu hóa thành thủy ngân lưu động, trong nháy mắt đã biến thành tấm chắn nho nhỏ chặn ngay trước ngực Minh Diệu.
Sát thần thương mang theo xu thế như lôi đình đâm thẳng vào tấm chắn do Hoài Tố biến thành, mũi thương màu đen cùng tiểu tấm chắn màu bạc vừa tiếp xúc dấy lên hoa lửa kịch liệt. Lực ném của Eva lần này thật cường đại, dù Minh Diệu đã dùng hai tay đồng thời ngăn cản cũng không tự chủ được bật lui ra sau hai bước.
- Cẩn thận phía sau!
Ngay khi Minh Diệu còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, bên tai truyền tới thanh âm hô to của Mị. Đồng thời hắn cũng cảm giác được nguy hiểm, nhưng còn muốn xoay người cũng đã không kịp nữa.
- Chết đi!
Không biết từ khi nào Eva đã đi tới sau lưng Minh Diệu, giơ tay đâm trường thương hướng ngay hậu tâm của Minh Diệu phóng tới.
...
- Đã là cực hạn...
Thu hồi đôi cánh dơi sau lưng, Alie dừng trên nhánh cây đại thụ, thở hào hển:
- Một, hai, ba, bốn, bốn con...không biết còn có bao nhiêu...
Dọc theo đường đi nàng tổng cộng đã giết chết bốn con nữ La Sát, nhưng nàng cũng đã bị tiêu hao hết thể lực. Hiện tại đừng nói là phi hành, chỉ sợ muốn đi đường cũng gặp phải khó khăn. Nhưng làm cho nàng cảm thấy tức giận chính là mỗi khi nàng giết chết một con nữ La Sát cũng không tranh thủ được thời gian bao lâu, tối đa cũng chỉ kéo dài được vài phút mà thôi. Ở trong vài phút này đàn La Sát sẽ xuất hiện rối loạn nho nhỏ, nhưng cũng chỉ vài phút mà thôi. Sau khi qua vài phút đàn La Sát lại khôi phục được trạng thái bình thường, tựa hồ đã có nữ La Sát nhanh chóng tiếp quản quyền chỉ huy, làm những cố gắng của Alie đã hóa thành bọt nước.
- Chẳng lẽ thật sự phải chết ở nơi này sao?
Alie nắm chặt nhánh cây, tận lực không để cho mình ngã xuống. Cây cối không ngừng lay động, phía dưới lại chất đầy La Sát. Bọn hắn không ngừng lắc lư thân cây muốn đem cô gái nhỏ trên cây lắc rơi xuống ăn thịt nàng.
- Hội trưởng, đã không ngăn được nữa, những quái vật kia đã đột phá phòng thủ vùng ngoại thành, tiến vào phạm vi nội thành rồi!
Cửa phòng lại bị thư ký thô lỗ đẩy ra, ngay ở lúc này chuyện gõ cửa gì đó đã không còn quan trọng.
- Phòng tuyến của chúng ta đang không ngừng phải rút lui về phía sau, đã thối lui tới cảnh giới tuyến thứ ba!
- Vậy sao? Xem ra nhân thủ của chúng ta vẫn thật quá ít!
Tần Khai bình tĩnh gật đầu:
- Thương vong thế nào?
- Vấn đề của linh năng giả hiệp hội không lớn, nhưng quân đội đã xuất hiện tình huống thương vong không nhỏ!
Thư ký hồi đáp:
- Những quái vật kia quá cường tráng, cho nên vũ khí bình thường không gây thương tổn bao nhiêu với bọn chúng, bộ đội cảnh sát chủ yếu đã không có tác dụng gì. Đã vận dụng vũ khí hạng nặng cùng xe tăng, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản chúng nó, dù sao số lượng lại quá mức khổng lồ...
- Buông tha cho cảnh giới tuyến thứ ba, thông tri mọi người bố phòng canh giữ ở khu số bốn!
Tần Khai đứng dậy khỏi ghế:
- Nếu như cảnh sát lẫn bộ đội đã không có tác dụng, như vậy cứ để cho bọn họ chuyên tâm duy trì an ninh trật tự nội thành, để toàn bộ dân cư còn bảo trì được trấn định!
- Dạ, tôi đi ngay!
Thư ký chứng kiến Tần Khai mặc áo khoác vào, khó hiểu hỏi:
- Ngài muốn...
- Tiếp tục ngồi ở nơi này cũng không phải là biện pháp, khu vực phòng thủ thứ tư nếu như bị đột phá, quái vật tiến vào nội thành thì chúng ta hoàn toàn mất đi khả năng khống chế bọn chúng.
Tần Khai vừa đi vừa nói:
- Tôi tự mình đến khu vực phòng thủ thứ tư chiến đấu!
Ngồi bên trong xe cảnh sát Từ Mẫn cảm thấy mình có một cảm giác thật sự vô lực. Tuy rằng nàng không tình nguyện nhưng nàng phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp rút khỏi tiền tuyến. Ngay cả quân đội có hỏa lực cường đại cũng không thể ngăn cản được đàn La Sát tràn tới, những cảnh sát chỉ có súng lục như nàng càng không cần phải nói. Nghĩ tới những quái vật đáng sợ kia sẽ dũng mãnh tràn vào thành thị, nàng không khỏi lo lắng cho mẫu thân cùng con gái đang chờ đợi ở nhà.
...
Trường thương sắc bén đâm vào hậu tâm của Minh Diệu nhưng không thấy máu chảy ra. Áo khoác của Minh Diệu trong nháy mắt chợt khô quắt lại, vô số dây leo từ trong áo hắn chui ra, trong nháy mắt đã bao vây Eva thành một chiếc kén cực lớn, còn đang không ngừng co rút lại. Minh Diệu cũng không khờ dại cho rằng chỉ bằng vào mộc khôi lỗi đã có thể siết chết được Eva. Cổ tay hắn run lên, tiểu tấm chắn trong tay hóa thành một thanh trường đao sắc bén hướng chiếc kén kia bổ xuống.
Chiếc kén thật lớn bị một đao chém đoạn, nhưng bên trong lại là một mảnh trống trơn, căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Eva. Trong lòng Minh Diệu chợt rùng mình, vội vàng xoay người lăn tròn trên mặt đất, hai thanh trường thương ngăm đen liền lướt sát bay qua sau lưng hắn.
- Hỗn đản này làm sao chạy ra?
Minh Diệu vội vàng bật dậy khỏi mặt đất, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy thân ảnh của Eva. Mộc khôi lỗi không thể bao trùm được loại người trình độ như vậy trong một thời gian dài, chuyện này hắn cũng biết rõ khi còn ở Châu Âu, nhưng hắn cũng thật không ngờ khi bổ ra mộc khôi lỗi lại không thấy được Eva ở bên trong.
- Minh Diệu cẩn thận, hiện tại cô ta đang sử dụng thân thể của mẹ tôi!
Mị ở một bên lớn tiếng nói:
- Đừng quên mẹ tôi cũng có phân nửa huyết mạch của Ảnh Mị!
- Lợi dụng ảnh tử di động sao?
Minh Diệu vội vàng mở ra Thiên Nhãn, quả nhiên phát hiện trong mắt có một đạo quang mang sáng ngời đang di động tới thật nhanh, tốc độ kia làm cho hắn cơ hồ có chút quáng mắt.
Eva đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Minh Diệu, trường thương trong tay rít gió đâm thẳng vào đầu hắn, Minh Diệu vội vàng vung lên trường đao dùng thân đao chặn ngang trường thương.
Trường thương ngăm đen cùng thân đào màu bạc tiếp xúc phát ra hoa lửa sáng ngời. Thanh âm kim loại ma xát lẫn nhau đủ làm cho bất luận người nào nghe được cũng phải nổi da gà. Minh Diệu thật uể oải phát hiện khi đơn thuần đối kháng lực lượng với Eva mình rõ ràng không phải là đối thủ, đôi tay bị trường thương của Eva không ngừng áp bách chậm rãi gấp khúc dần.
Khóe môi Eva lướt qua một tia cười lạnh, Minh Diệu mẫn tuệ liền nhìn thấy. Eva dùng một bàn tay cầm trường thương, mà tay còn lại phát ra quang mang chói mắt, đánh tới lồng ngực Minh Diệu bởi vì đang đối kháng trường thương nên không hề có chút phòng bị.
Không kịp đề phòng, quang mang chói mắt xuyên qua áo khoác của Minh Diệu, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, nện lên trên vách tường, khảm vào bên trong.
Từ trên vách tường rơi xuống, Minh Diệu run rẩy đứng lên. Vùng áo nơi lồng ngực đã hóa thành tro bụi, Minh Diệu âm thầm may mắn nếu không phải mình có Kim Quyết bảo hộ, chỉ sợ hiện tại thân thể mình đã có thêm vài chục lỗ thủng.
- Trong nháy mắt bị công kích còn biết tự mình nhảy ngược về phía sau tránh thoát yếu hại...
Eva mang theo nụ cười khinh miệt trên mặt:
- Xem ra còn có thể chơi nhiều thêm một lát!
- Nhìn ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu!
Tuy rằng ngoài miệng Minh Diệu vẫn không chịu bỏ qua, nhưng trong lòng hắn biết rõ nếu còn tiếp tục chỉ sợ hắn không kiên trì được bao lâu dưới sự công kích của Eva.
- Xem ra chỉ còn làm như vậy...
Lấy ra một viên đan dược trong túi quần, Minh Diệu liền nuốt xuống. Ngay trong nháy mắt đan dược vào cổ họng, Eva rõ ràng cảm giác được linh lực dao động trên người Minh Diệu đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
- Đau đau đau đau...
Nuốt vào đan dược, Minh Diệu run rẩy toàn thân ngã trên mặt đất, trên trán phủ kín mồ hôi.
- Tác dụng phụ của thứ này thật đúng là chịu khổ sở a...
Eva rõ ràng cảm giác được linh lực của Minh Diệu trong nháy mắt giảm xuống thật nhiều, cơ hồ tương đương với Mị. Tuy rằng Minh Diệu nằm run rẩy trên mặt đất, nhìn qua giống như không có sức phản kháng, nhưng do kinh nghiệm lần trước, nàng ta không thể phán đoán đối phương có phải đang giở trò gì lừa gạt mình đi qua hay không, cho nên chỉ lựa chọn đứng phía xa lạnh lùng nhìn tới mà không ra tay.
- Ở trong bóng đen chui tới chui lui ta cũng biết, nhưng đánh không lại thì cắn thuốc chiêu này ngươi cũng không biết đi.
Minh Diệu cảm giác toàn thân đã ngừng co giật, đứng dậy lau mồ hôi trán. Hắn nhìn Mị vẫy tay:
- Cô chuẩn bị xong chưa? Hiện tại tôi muốn đi vào thân thể của cô đây. Những tên kia đều nói lần đầu tiên sẽ đau một chút, nhưng thật sự không ngờ lại đau đến như vậy!
- Hỗn đản, đừng nói những lời thật dễ dàng làm người khác hiểu lầm như vậy đi!
Sắc mặt Mị ửng đỏ, tức giận trả lời một câu, tiếp theo thân thể hóa thành một đoàn ảnh tử màu đen nhanh chóng đi tới bên người Minh Diệu. Khác với lúc bình thường, nàng cũng không ẩn vào trong ảnh tử dưới mặt đất mà vẫn duy trì nguyên tư thế đứng trên sàn nhà, nhìn qua chẳng khác gì ảnh tử bị người quẳng ném ra ngoài cơ thể.
- Ha ha, kỳ thật tôi đã sớm chờ mong ngày này!
Minh Diệu vừa cười vừa đi tới gần thân thể của Mị. Thân thể hắn chậm rãi dung nhập vào bên trong ảnh tử màu đen của Mị biến mất không thấy gì nữa. Mà trong nháy mắt Minh Diệu biến mất, ảnh tử của Mị cũng như một vũng nước đen rơi trên mặt đất, ẩn vào bên trong những cái bóng dưới sàn nhà!
Bên trong đại sảnh giống như vừa bị bão tố thổi quét ngang qua, bình thủy tinh cực lớn dựng đứng ở giữa, bên trong đựng đầy chất lỏng màu xanh biếc. Một cô gái toàn thân trần trụi phiêu phù bên trong. Mái tóc tản ra như đóa hoa nở rộ, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái thỉnh thoảng lại hiện lên một ít thần sắc thống khổ.
Mà bên trong đại sảnh trống trải hỗn độn kia, ngoại trừ cô gái trong bình cũng không còn bất cứ bóng người nào. Chỉ có thanh âm tiếng kim loại va chạm vang lên, ngẫu nhiên còn có bóng đen biến mất trong nháy mắt, làm cho đại sảnh tăng thêm sắc thái vô cùng quỷ dị.
Lợi dụng đặc tính có thể xuyên qua ảnh tử của Ảnh Mị bộ tộc, Minh Diệu tự nghĩ mình không thể nào đuổi kịp năng lực này của Eva. Muốn dùng đôi chân chạy theo đối kháng với ảnh mị, dù là đối diện với Mị mà Minh Diệu cũng không thể đuổi kịp được tốc độ của nàng càng không cần nhắc tới việc hắn làm đối thủ của Eva. Theo không kịp tốc độ của đối thủ, như vậy kết cục duy nhất chính là bị đánh, đây cũng không phải là chuyện mà Minh Diệu muốn thấy.
Hoàn hảo hết thảy chuyện này cũng đã sớm nằm trong dự liệu. Sau khi biết được Eva chiếm đoạt thân thể của Mị sử dụng, Dịch Tiên Sinh cũng đã nghĩ ra phương pháp đối kháng.
Lấy tốc độ đến đối kháng tốc độ. Khi ảnh mị hóa thành ảnh tử, chủ yếu có thể xem như từ bỏ thật thể của chính mình, mà dùng một loại phương thức có thể đem toàn thân chuyển hóa thành một loại linh lực dao động. Mà Minh Diệu có thể khống chế được linh lực bên trong thân thể mình, dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi bắt chước hết thảy linh lực dao động theo tần suất nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể tự do ra vào đủ loại kết giới. Trên lý luận mà nói, Minh Diệu chỉ cần đem linh lực dao động trong thân thể mình điều chỉnh tới tần suất dao động của Mị, như vậy hắn có thể ở dưới sự trợ giúp của nàng mà biến thành một ảnh mị.
Nhưng đây cũng chỉ là lý luận. Giống như muốn đem một tấn nước mạnh mẽ nhét vào trong một chén trà, hậu quả làm như vậy chỉ có hai kết quả, một là chén trà bị nước mạnh mẽ làm nổ bạo, hai là nước bị tràn ra bên ngoài chén trà. Hiện tại linh lực trong người Minh Diệu mạnh mẽ hơn Mị rất nhiều, muốn để Mị trực tiếp chứa chấp hắn căn bản là chuyện không thực tế chút nào. Cho nên Dịch Tiên Sinh khổ sở suy nghĩ chừng ba ngày, rốt cục đã nghĩ ra biện pháp.
Làm cho linh lực của Minh Diệu không lưu động thông qua kinh mạch, mà là chuyển hóa thành một loại vật chất khác di chuyển vào trong cơ thể cùng khung xương. Nói như vậy trên ý nghĩa Minh Diệu sẽ đem linh lực của mình giảm xuống ngang với Mị, hết thảy vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết thật dễ dàng. Mà viên đan dược Minh Diệu đã uống trước đó là do Dịch Tiên Sinh nghiên cứu ra để dùng vào việc này.
Loại phương pháp này chỉ có thể dùng trên người của những người phi nhân loại như Minh Diệu hiện tại. Nếu như linh lực không dựa theo lộ tuyến kinh mạch di chuyển, mà lại tán loạn trong khung xương, đổi thành người khác đã sớm bị tẩu hỏa nhập ma, làm không chuẩn sẽ bị linh lực tán loạn trong thân thể làm nổ thành mảnh nhỏ. Cũng chỉ có thân thể của Minh Diệu đã được Lilith tự tay cải tạo qua mới có thể làm được loại chuyện này. Nhưng Minh Diệu cũng phải trả giá không nhỏ, hiện tại hắn cảm giác giống như bản thân mình vừa mới uống xong thuốc nước khiến cả người đau đớn như bị đao cắt.
Minh Diệu vốn còn một chiêu sát thủ, đó là trên tay hắn có được Hoài Tố. Chỉ khi Hoài Tố biến thành vũ khí mới có thể gây tổn thương tới thân thể Eva. Nếu như không có Hoài Tố, chỉ sợ cho dù Minh Diệu được Mị trợ giúp hóa thành ảnh mị cũng chỉ còn con đường chạy trốn trối chết.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |