Vay nóng Homecredit

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 314

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 314: Khổ Chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


AdsBó hoa sinh nhật

Hắn quay đầu nhìn về phía cỗ thi thể không đầu nằm rạp trên mặt đất, trong tay không biết từ khi nào đang cầm một cây trường thương cũ kỹ. Cây trường thương nhìn qua thật thô sơ, chỉ là giống một cây gậy gỗ dùng vải rách cột lấy một mảnh lá sắt mà thôi. Nhưng Minh Diệu lại thấy được trên tấm vải nhuộm máu tươi đỏ sẫm, đây không phải là vết máu khi đâm Minh Diệu bị thương lưu lại mà là vết máu đã có từ rất lâu. Trong lòng Minh Diệu chợt động, cây trường thương kia tuyệt đối không phải là vật phàm, bởi vì cây trường thương mang đến cho hắn cảm giác thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Yêu Lân, hắn đột nhiên nhớ tới một loại vũ khí trong truyền thuyết...

- Không nghĩ tới ngươi thật sự đúng là con đỉa chuyển thế a!

Minh Diệu dùng tay ôm đầu vai nói:

- Hơn nữa trong tay ngươi còn có loại vũ khí cấm kỵ này. Đối với ngươi mà nói, thứ này không phải hẳn nên bị hủy diệt sao?

- Hủy diệt? Không không không, ngươi lầm rồi.

Thi thể không đầu bắt đầu nói chuyện, cảnh tượng này nhìn thật có chút quỷ dị. Minh Diệu cẩn thận lắng nghe, thanh âm kia tựa hồ vọng lại bên trong thi thể không đầu kia.

- Đối với sự tồn tại như vũ khí cấm kỵ này, phương pháp bảo đảm nhất chính là đem nó nắm trong tay của mình!

- Không cần giả thần lộn quỷ, từ bên trong xuất hiện đi.

Minh Diệu nói:

- Luôn nằm mãi trên mặt đất không thấy nóng sao? Hiện tại chính là mùa hè!

- Ha ha, nói cũng đúng!

Jackson cười lên, bàn tay cầm trường thương chợt nhấc lên, giơ trường thương trong tay chỉ vào chính mình. Cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, trường thương sắc bén rạch lên thân thể một miệng vết thương thật sâu. Nhưng do trước đó đầu của thi thể đã bị Minh Diệu chém rụng, đã chảy ra thật nhiều máu cho nên lần này máu chảy ra cũng không nhiều.

Một đạo quang mang từ trong thi thể bắn ra, có chút chói mắt. Giống như loài côn trùng thoát xác, thi thể thoáng cong lên, vết thương kia dần dần vỡ ra, hào quang càng ngày càng sáng rực.

Làn da trở nên khô héo, nứt nẻ vỡ ra, huyết nhục màu đỏ bên dưới da giống như mất đi lực lượng bám chặt vào khung xương, bắt đầu bóc ra dần dần.

Quang mang chói mắt trong nháy mắt lấy đi thị lực của Minh Diệu, đâm vào mắt hắn đau nhói, qua thật lâu sau mới có thể chậm rãi thích ứng. Thi thể nằm giữa phòng hiện tại đã biến thành một vũng máu. Mà trong vũng máu một nam nhân toàn thân tản ra quang mang chói mắt cả người trần trụi đứng nơi đó, trong tay cầm thanh trường thương già cỗi kia.

Quang mang trên thân nam nhân phát ra sáng chói mắt khiến Minh Diệu cũng không thể nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn, chỉ có thể từ theo thể hình mà phán đoán giới tính của hắn. Vóc dáng của nam nhân cũng không cao lắm, cơ thể thật vô cùng cân xứng, Minh Diệu thật sự nghĩ không ra làm sao miêu tả được nam nhân này, từ ngữ duy nhất có thể dùng chính là thật tiêu chuẩn.

Đúng vậy, tiêu chuẩn. Vô luận là thân cao, tỉ lệ, hay độ cường tráng, nam nhân này đều làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tiêu chuẩn. Cho dù cho người có tính soi xét nhất thế giới đến quan sát, cũng không thể tìm ra được một chút tật xấu nào.

- Một lần nữa xin tự giới thiêu, ta gọi là Jackson, a, là tên hiện tại đang dùng.

Nam nhân kia mở miệng nói, thanh âm tràn ngập từ tính:

- Hoặc ngươi có thể gọi ta là Adam!

- Ngươi luôn luôn tự xưng là nhân loại, nhưng lại có lực lượng viễn siêu nhân loại, ta sớm nên đoán được.

Minh Diệu lắc nhẹ đầu:

- Trong thần thoại phương Tây, nam nhân đầu tiên được sáng tạo ra trên thế giới này, Adam. Ta rốt cục đã biết vì sao Lilith lại giúp ngươi đem ta lừa dối tới nơi đây!

- Ha ha, nàng có khỏe không?

Ada khẽ cười nói:

- Nhưng nhắc tới ta đúng là thật lâu chưa từng gặp qua nàng!

Hắn ngẩng đầu, như tự hỏi một lúc lâu:

- Ước chừng khoảng hai ngàn năm đi, hoặc là lâu hơn một chút!

- Làm một nhân loại còn chưa đủ thỏa mãn, rốt cục đã nhịn không được còn muốn trở thành thần linh sao?

Minh Diệu nói:

- Nếu như ngươi thật sự biến thành thần, cùng vị Thượng Đế chế tạo ra ngươi ngang vai ngang vế kia, không biết cha của ngươi có thể bị mất hứng hay không đây?

- Ha ha, loại chuyện này tựa hồ không phải loại người như ngươi cần lo lắng!

Ada khinh miệt phá lên cười:

- Tác dụng của ngươi chính là cống hiến ra thân thể của ngươi!

- Sau đó thì sao? Làm cho linh hồn của ngươi chui vào ở?

Minh Diệu cười lắc đầu:

- Thật xin lỗi, căn phòng đơn dành cho một người như ta thật sự không chứa được hai người, huống chi ngươi còn béo như vậy, ta đề nghị ngươi nên tự mình đi mua căn phòng khác đi!

- Tên tiểu tử ba hoa!

Ada vũ động trường thương trong tay:

- Đối mặt với tổ tiên của ngươi, lại dám không có lòng cung kính!

- A, vậy thật đúng là ngượng ngùng nha!

Minh Diệu dùng ngón tay ngoáy ngoáy vào lỗ tai mình:

- Tựa hồ người Trung Quốc chúng ta không phải quy về ngươi quản, bản thân ta luôn nguyện ý tin tưởng ta là tượng đất bùn do Nữ Oa nương nương của chúng ta tạo thành, cũng không cần thừa nhận là đời sau của loại đồ điên như ngươi!

Hắn giơ tay lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ ước lượng hạ bộ thân dưới của Adam, bĩu môi nói:

- Ngắn ngủn như vậy, có rảnh thì đi tới bệnh viện dành cho nam giới làm chỉnh hình một chút đi!

- Chờ ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ta sẽ không hủy diệt linh hồn của ngươi!

Adam cũng không có vẻ tức giận, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

- Ta sẽ lưu trữ nó, cũng cho ngươi luôn bảo trì trạng thái thanh tỉnh. Ta muốn cho ngươi thấy rõ ràng ta dùng thân thể của ngươi làm hết thảy, sau đó để cho ngươi ở trong góc tối mà sám hối sự vô lực của chính mình!

- Ha ha, muốn cơ thể của ta sao, tới đây lấy đi!

Minh Diệu đem Yêu Lân hoành ngang trước ngực:

- Bất quá ngươi phải hỏi thăm Yêu Lân trong tay của ta trước!

Đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một chút, Minh Diệu hướng chỗ Adam lao tới. Hiện tại hắn cũng không cần sử dụng hư chiêu gì, ở trước mặt người có lực lượng viễn siêu chính mình, hết thảy quỷ kế đều trở nên vô lực. Bây giờ Minh Diệu chính là đang đổ bạc, hắn đổ Adam sẽ không dám tạo thành thương tổn gì lớn cho thân thể của chính mình. Dù sao mục đích của Adam chính là thân thể của hắn, mỗi một kiếm Minh Diệu đều đánh ra hết toàn lực, Yêu Lân tạo ra từng đạo gió kiếm rạch ngang trên sàn nhà từng vết khe sâu, không ngừng hướng Adam bay đi.

Một một chiêu tạo ra phong mang như cắt nát sắt đá, Adam chỉ chậm rãi đem trường thương chống ngay trước mặt của mình, ngón tay nhẹ nhàng chợt động, trường thương xoay tròn thật nhanh, phát ra gió xoáy đem phong mang của Yêu Lân thổi tan, trệch sang hướng khác, bay về những vị trí bất đồng, tạo ra từng dấu vết thật sâu quanh bốn bức tường.

- Uống!

Minh Diệu xông qua gió xoáy do trường thương tạo thành xông thẳng vào Adam, vô luận gió xoáy mãnh liệt bao nhiêu, tâm điểm vĩnh viễn đều là an toàn. Mũi kiếm sắc bén của Yêu Lân nhắm ngay ngón tay của Adam đang cầm trường thương đâm tới...

Bàn tay nắm chặt, Adam dừng lại trường thương, hắn nắm lấy phần dưới trường thương, nhẹ nhàng nhấc lên.

Nhìn động tác kia giống như không hề có chút tốn sức, trường thương lại chặn ngang tốc độ đâm tới của Yêu Lân, cũng đem Minh Diệu đánh bay ra ngoài.

*****

Tuy rằng đầu óc có chút không thanh tỉnh, nhưng theo bản năng Minh Diệu vẫn nương theo cỗ lực lượng tập kích lăn mạnh ra sau một vòng, "oành", một tiếng nổ vang, trường thương hung hăng đâm xuống ngay địa phương Minh Diệu té ngã, cát đá bắn tung lên mặt Minh Diệu đau điếng.

Sự vật trước mắt trở nên có chút mơ hồ, Minh Diệu chỉ nhìn thấy Adam xông tới, nhưng không cách nào chính xác phán đoán được khoảng cách giữa hai người.

Hắn thật sự không còn cách nào, chỉ đành đem Yêu Lân hoành ngang trước người.

Nắm tay của Adam vòng qua Yêu Lân trước người Minh Diệu, hung hăng đánh vào cằm hắn. Thân thể Minh Diệu ngã ngửa về phía sau, tuy rằng đầu óc càng thêm choáng váng nặng trĩu, nhưng hắn vẫn không buông tha cho việc chống cự. Hắn đem Yêu Lân dùng sức ném về phía Adam, Yêu Lân phát ra tiếng rít gió gào thét hướng Adam bay đi.

Nhưng phong mang chỉ đánh trúng tàn ảnh Adam lưu lại, ngay khi động tác ném kiếm của Minh Diệu còn chưa hoàn thành, Adam đã đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn, đầu gối đánh thẳng vào ngực Minh Diệu đem cả người hắn đều đánh bay ra ngoài, bay hơn mười thước trên không trung rơi xuống trong đống hoang tàn đổ nát, bụi mù thổi văng tung tóe.

- Đây là sự chênh lệch giữa ta và ngươi, hiện tại ngươi hẳn là minh bạch chưa?

Adam cầm trường thương trong tay, khóe miệng mang theo dáng tươi cười khinh miệt.

- Vẫn chưa!

Minh Diệu đứng thẳng trong đống đổ nát, Yêu Lân đã quay về trong tay, hắn chống Yêu Lân cố gắng đứng thẳng, nhưng nhìn dáng vẻ như tùy thời đều có thể ngã xuống.

- Ta vẫn còn chưa thua đi, thứ gì đó gọi là chênh lệch, ta căn bản chưa từng thừa nhận!

- Còn dám cãi bướng!

Adam đem trường thương vũ động:

- Như vậy lần này cho ngươi triệt để hết hi vọng!

Hắn lại dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được hướng Minh Diệu vọt tới.

- Còn lại chút linh lực cuối cùng, liều mạng!

Minh Diệu cắn đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt làm đại não của hắn thanh tỉnh trong nháy mắt, hắn nhanh chóng rút ra xấp phù chú cuối cùng trong túi, dùng sức ném ra ngoài.

Phù chú màu vàng hóa thành vô số quả cầu lửa trên không hướng chỗ Adam bay đi. Adam xoay chuyển trường thương trong tay, lực lượng xoay tròn đem toàn bộ những quả cầu lửa thay đổi quỹ tích, phát tán ra bốn phương tám hướng, nhưng không có quả cầu lửa nào có thể xuyên qua phạm vi bảo vệ của trường thương xúc phạm tới Adam.

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số dây leo màu xanh biếc, một ít dây leo thô to quấn quýt rằn rịt lẫn nhau, trong nháy mắt đã bện thành một mặt vách tường màu lục sắc. Nhưng lá chắn màu xanh biếc hình thành còn chưa lâu trước mặt trường thương thật yếu ớt không sao chịu nổi. Adam chỉ nhẹ nhàng vung lên, lá chắn màu xanh biếc liền bị đánh nứt ra một lỗ hổng thật lớn, lộ ra thân ảnh Minh Diệu đứng ngay phía sau.

- Dừng ở đây!

Adam giơ lên trường thương trong tay, nhắm ngay ngực Minh Diệu đâm tới. Trường thương sắc bén khí thế hung hung ở trong không khí phát ra từng trận nổ mạnh như sấm.

Mũi thương xuyên thấu thân thể Minh Diệu, nhưng không hề có xúc cảm gì thực chất. Thân thể Minh Diệu trở nên trong suốt vặn vẹo, đây bất quá chỉ là một kính tượng của Thủy Kính Thuật mà thôi.

- Ngươi trúng kế rồi!

Thanh âm của Minh Diệu từ trên đỉnh đầu Adam truyền đến. Adam ngẩng đầu, chứng kiến Minh Diệu không biết từ khi nào đã bay lên cao, đã vượt qua đỉnh đầu đi ra sau lưng hắn.

- Ta đã nói qua, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là tiểu xiếc mà thôi!

Adam khinh miệt cười nói, hắn thu hồi lại trường thương, lại hướng Minh Diệu đâm tới.

Cả người Minh Diệu đều ở trên không trung, không chỗ dụng lực, cũng không cách né tránh, mà một thương của Adam thật sự là quá nhanh, Minh Diệu căn bản không thể trốn tránh.

Ngay khi hàn quang của trường thương sẽ lập tức xuyên qua ngực Minh Diệu, Adam liền cảm nhận được có một cỗ lực cản.

- Tỏa tỏa tỏa tỏa tỏa...

Vài tiếng vang thanh thúy, tựa hồ như có vô số sắt thép va chạm vào trên trường thương. Tuy rằng lực lượng không lớn lắm, nhưng trên số lượng đã bù đắp vào lực lượng thiếu khuyết. Trường thương bị bức thay đổi quỹ tích, đánh lướt qua bên trái thân thể Minh Diệu, cũng không làm thương tổn được hắn chút nào.

- Đây là...

Adam thu lại trường thương trong tay, nhìn quanh bốn phía. Không biết bắt đầu từ khi nào, chung quanh hắn xuất hiện một vòng tròn màu vàng vây quanh hắn ở giữa. Mà vòng màu vàng kia lại là những thanh tiểu kiếm phong cách cổ xưa, mũi kiếm đều nhắm ngay thân thể Adam, giống như tùy thời đều sẽ phát động công kích.

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đem toàn bộ con bài chưa lật đánh ra cùng một lúc sao?

Minh Diệu rơi xuống đất, trực tiếp ngồi phịch dưới sàn. Liên tục sử dụng Ngũ Hành Thuật cùng Cổ Ấn kiếm, hao phí thật nhiều linh lực của hắn, cơ hồ đã đi tới bên bờ cạn kiệt. Hắn sờ sờ vào trong túi, chỉ lấy ra được mảnh vụn của bánh bích quy, bên trong còn hỗn loạn mấy cục đá vụn nho nhỏ. Hắn cũng bất chấp, đem mảnh vụn bánh bỏ luôn vào trong miệng, vào lúc này có thể khôi phục được dù chỉ một tia lực lượng cũng là điều tốt nhất.

- Đồ đần, ta chẳng qua là đào cái hố để cho chính ngươi nhảy vào mà thôi!

Nguyên lai khi Minh Diệu dùng mộc khôi lỗi bên thành lá chắn, chặn đi tầm mắt của Adam, cũng đã đem Cổ Ấn lấy ra, rót vào đại bộ phận linh lực lại trực tiếp đem Cổ Ấn cắm xuống mặt đất. Mà khi Adam đánh vỡ lá chắn xông ra, Minh Diệu đã bố trí xong kính tượng Thủy Kính Thuật, bản thân đã trốn tránh sang bên, chỉ còn chờ Adam tự chui đầu vô lưới.

- Chỉ bằng thứ này mà muốn giết chết ta sao?

Adam vươn trường thương trong tay, thử đâm vào vòng quang quyển màu vàng bao vây chung quanh, nhưng vừa tiếp xúc với quang quyển, vô số tiểu kiếm màu vàng lại bắt đầu hướng Adam công kích tới. Hắn chỉ đành thu hồi trường thương, ngăn chặn mấy thanh tiểu kiếm liên tục đánh vào.

- Ngươi nghĩ là làm được sao?

- Ta không hề trông cậy vào nó!

Minh Diệu ngồi dưới đất, khôi phục lại linh lực cùng thể lực.

- Dù sao Cổ Ấn là dùng để phòng thủ, nhưng muốn công kích còn không thể nào. Cũng giống như Yêu Lân có thể giết ngươi, nhưng Cổ Ấn thì không thể!

- Như vậy mục đích của ngươi là vây khốn ta?

Adam nở nụ cười:

- Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, thứ này có năng lực vây khốn ta bao lâu thời gian đây?

- Tùy tiện thôi, dù sao có thể vây khốn ngươi được một giây đồng hồ thì xem như ta cũng đã kiếm được rồi!

Minh Diệu trả lời. Hiện tại hắn đã khôi phục được một ít linh lực, mặc dù còn chưa tới một nửa, nhưng so với lúc ban đầu đã đỡ hơn rất nhiều, mà đại não bị Adam công kích tới chấn động cũng đã khôi phục lại thanh tỉnh. Nếu muốn đánh được lâu dài, như vậy càng phải tranh thủ khôi phục lại linh lực càng nhiều càng tốt. Ít nhất cũng cố gắng cho đến khi Mị có thể chạy thoát.

Hắn thừa cơ hội nghỉ ngơi hiếm có này, lấy ra phù chú còn lại, lại rút ra một cây bút, nhanh chóng viết chữ lên phù chú. Sau đó xếp thành con hạc giấy, hướng con hạc thổi ra một hơi. Giống như đột nhiên được ban cho sinh mạng, con hạc giấy lảo đảo bay lên, từ lỗ hổng trên cánh cửa kim loại bị Minh Diệu khoét vỡ bay ra ngoài.

Mị chạy thật nhanh bên trong thông đạo, Dịch Tiên Sinh vốn ở trong căn phòng kia, Mị phỏng chừng hắn cũng chưa đi được bao xa. Ngay cửa ra vào tầng ba, rốt cục nàng đã thấy được Dịch Tiên Sinh đang trốn nơi góc phòng lén lút quan sát những thực nghiệm viên qua lại.

Tựa hồ cuộc đại chiến dưới tầng năm trong phòng thí nghiệm đối với những người này mà nói không có gì ảnh hưởng. Những thực nghiệm viên kia vẫn đang bận rộn không ngừng. Hiện tại trong lòng Mị nóng như lửa đốt, nàng nhanh chóng chạy tới bên người Dịch Tiên Sinh, túm lấy cánh tay hắn.

- Theo tôi đi, nhanh lên!

Mị chỉ nói vội một câu lại kéo Dịch Tiên Sinh chạy trở về, hoàn toàn mặc kệ Dịch Tiên Sinh đối với hành động của nàng liên tục giãy dụa.

- Uy, tiểu nữ oa, rốt cục xảy ra chuyện gì a?

Đi tới cửa thang máy bên dưới, Mị mới ngừng lại được, rốt cục Dịch Tiên Sinh mới có cơ hội đặt câu hỏi:

- Tôi thật vất vả mới né tránh được những người đó chạy lên trên tầng ba, kết quả cô không nói gì lại kéo tôi chạy trở về!

- Minh Diệu gặp nguy hiểm, tôi cần ông hỗ trợ!

Mị không ngừng bấm nút thang máy.

- Hắn đang đánh nhau với tên Jackson kia bên dưới, bị trọng thương. Tôi sợ hắn không chịu đựng được bao lâu thời gian!

- Không thể nào!

Nghe được tin tức này, Dịch Tiên Sinh cũng lắp bắp kinh hãi.

- Hiện tại linh lực của hắn đã khôi phục, trong tay lại có Yêu Lân cũng đã thức tỉnh, làm sao ngay cả một nhân loại cũng không đánh lại?

- Tôi cũng không biết, tên kia thật quá quỷ dị, dù chém rớt đầu hắn cũng chỉ vô dụng.

Cửa thang máy vừa mở rộng ra, Mị vội vàng kéo Dịch Tiên Sinh chạy tiếp:

- Minh Diệu còn bị vây trong căn phòng kia, cánh cửa kia chúng tôi mở không ra, dù dùng Yêu Lân cũng chỉ khoét được một lỗ hổng cho tôi dùng trạng thái ảnh tử chui qua mà thôi!

- Ân, đích xác, cánh cửa kia là dùng tài liệu đặc thù chế tạo!

Dịch Tiên Sinh như có suy nghĩ gì gật đầu.

- Thật chắn chắn lắm, loại tài liệu kia tôi cũng chưa từng gặp qua, nghe nói là do tên Jackson kia mang đến. Tên kia đúng là có rất nhiều bí mật!

- Cho nên tôi mới đi tìm ông hỗ trợ!

Mị gấp tới giậm chân, tựa hồ làm vậy có thể đi nhanh hơn một chút.

- Tôi sợ Minh Diệu sẽ duy trì không nổi!

- Nếu như cả tiểu tử kia cũng không đánh lại tên nọ, chỉ sợ tôi có đi cũng không làm được gì!

Dịch Tiên Sinh gật đầu, như có suy nghĩ gì, nói:

- Bị chặt rớt đầu cũng không chết, vậy còn là nhân loại sao? Chẳng lẽ tôi kiểm tra kết quả có vấn đề? Không, tuyệt đối sẽ không sai, nếu nói như vậy...

- Khoan hãy nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy, cứu người quan trọng hơn!

Cửa thang máy vừa mở, Mị liền kéo Dịch Tiên Sinh chạy ra ngoài. Không lưu ý tới ánh mắt kinh ngạc của những thực nghiệm viên, Mị cũng bất chấp che giấu thân hình, kéo Dịch Tiên Sinh chạy thẳng tới thông đạo xuống tầng năm.

- Dù cho tôi có đi, chỉ sợ cũng không giúp được gì đi?

Dịch Tiên Sinh nói.

- Tuy rằng tôi cùng tiểu Diệu tu luyện một loại công pháp, nhưng tôi chỉ chuyên môn về phương diện luyện khí, đối với phương diện chiến đấu tôi chỉ là gà mờ thôi. Nếu ngay cả tiểu tử đó cũng không đánh được, tôi đi chẳng qua chỉ là chịu chết mà thôi!

- Tôi mặc kệ, nhiều thêm một phần lực lượng cũng tốt!

Mị nói:

- Ít nhất phải nghĩ cách cứu Minh Diệu ra khỏi căn phòng kia đi?

- Nói cũng đúng!

Dịch Tiên Sinh gật đầu:

- Cánh cửa dùng kim loại đặc thù tạo thành, cũng là thứ đáng cho tôi nghiên cứu một chút. Về phòng thí nghiệm của tôi lấy chút đồ vật rồi tính sau!

Hai người quay về phòng thí nghiệm mà Mị cùng Minh Diệu gặp được Dịch Tiên Sinh.

- Uy, ông xong chưa vậy, nhanh lên một chút đi!

Mị thấy Dịch Tiên Sinh lấy ra một đống dụng cụ kỳ quái trong phòng thí nghiệm, nhưng còn chưa có ý định đi ngay, gấp đến mức giậm mạnh chân, không ngớt lời thúc giục, chỉ là nàng liên tiếp vận động quá kịch liệt, lại kéo vỡ vết thương trên người, máu tươi tràn ra.

- Cô cũng bị thương sao?

Dịch Tiên Sinh thấy máu chảy ra trên người Mị, vội hỏi:

- Cô chờ một chút, tôi tìm đan dược trị vết thương cho cô đã, có đặc hiệu đối với Yêu tộc!

- Miệng vết thương không quan trọng, ông đi được chưa?

Mị không để ý tới vết thương của chính mình, nàng càng thêm lo lắng cho sự an toàn của Minh Diệu.

Nhưng đúng lúc này, có một con hạc giấy lảo đảo bay vào phòng, vô lực rơi xuống trước mặt Dịch Tiên Sinh.

- Đó là cái gì?

Nhìn thấy con hạc giấy có thể tự mình bay đi, Mị có chút kinh ngạc hỏi.

- Có thể xem là một công cụ truyền tin đặc thù, là do tiểu tử kia phát minh!

Dịch Tiên Sinh cầm lấy con hạc giấy, mở ra, hạc giấy liền biến thành một đạo phù chú màu vàng. Sau phù chú có viết một ít chữ, vừa đọc xong dòng chữ, chân mày Dịch Tiên Sinh liền cau lại.

- Làm sao vậy? Bên trong viết cái gì?

Mị vừa đi tới, vừa định xem trên phù chú viết chữ gì, Dịch Tiên Sinh đã nhu phù chú thành một đoàn, nhét vào trong túi của mình.

- Không có gì, chúng ta đi cứu tiểu Diệu đi!

Dịch Tiên Sinh cầm lấy dụng cụ đặt trên bàn, nhìn Mị nói:

- Cô cầm thứ này!

- Nga, được!

Mị tiếp nhận dụng cụ trong tay Dịch Tiên Sinh, lại hỏi:

- Còn cần gì không?

- Không cần, cô đi phía trước dẫn đường!

Dịch Tiên Sinh lắc đầu nói.

- Được, đi theo tôi!

Mị gật đầu, xoay người định rời đi, đột nhiên trên gáy bị đánh mạnh, Mị không hề có chút phòng bị, đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.

- Mạng của mình đã không giữ được, còn nghĩ tới việc cho cô bé này chạy trốn cho nhanh!

Dịch Tiên Sinh nhìn Mị nằm trên mặt đất mất đi tri giác, khẽ thở dài lẩm bẩm:

- Diệu a, tiểu tử ngươi thật sự đem mình trở thành siêu nhân che mặt mất rồi!

Bị Cổ Ấn kiếm trận vây quanh ở giữa Adam dùng trường thương liên tục thăm dò điểm mấu chốt trong kiếm trận, sau vài lần thăm dò, rốt cục trong lòng hắn đã có biện pháp. đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com

Kiếm trận này nhìn qua có vẻ thật vững chắc, hơn nữa thật khó đối phó, cả công lẫn thủ đều kết nối thành một khối. Mặc kệ muốn đột kích theo phương hướng nào, sau lưng của hắn cũng đều bị công kích. Nhưng bộ kiếm trận này tuy nhìn qua có vẻ phiền toái, nhưng lại khuyết thiếu một loại linh khí. Tựa hồ chỉ được thi triển theo bản năng đơn thuần, hoàn toàn không có thêm biến hóa nào khác. Mục đích Minh Diệu vây khốn hắn ở nơi này bất quá cũng chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi, hắn cảm giác có chút chán ghét, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Minh Diệu. Dù sao toàn bộ công tác chuẩn bị cũng đã làm xong, chẳng thà nhanh chóng hoàn thành toàn bộ nghi thức.

Muốn lao ra khỏi bộ kiếm trận này, có một phương pháp vô cùng đơn giản, đó chính là cậy mạnh. Ở trước mặt lực lượng cường đại, bất kỳ kỹ xảo gì cũng sẽ trở nên vô lực. Adam cầm trường thương quét ngang, bàn tay kia truyền lực, một trận quang mang hiện lên, trường thương liền biến hóa, hiện rõ bộ dạng vốn có của nó.

Trên thân thương màu đen che kín một đạo hoa văn màu đỏ, giống như máu tươi không ngừng chảy xuôi. Ở đầu thương chia làm hai phân nhánh, trong nháy mắt vừa hiện ra hình thái chân chính, một đạo cột sáng thô to từ trên không giáng xuống, lực lượng cường đại lập tức đánh tan Cổ Ấn kiếm trận. Vô số tiểu kiểm phong cách cổ xưa ở trên không trung hợp thành một, biến trở về bộ dáng nguyên bản của Cổ Ấn, vô lực rơi xuống mặt đất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-393)