Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 084

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 084: Đế Hoàng Hắc Mạn Ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Yến Tiểu Ất làm ra bộ dáng đắc ý, nói:

- Hiện tại không nói cho anh biết, về sau các người sẽ biết, nói không chừng sẽ làm mọi người chấn động đấy.

Lúc này, những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cũng từ trên lầu đi xuống, Quản Bình vẫn bộ dáng hào hoa phong nhã như trước, Mạc Địch thì trầm tĩnh như trước, Từ Đông cùng Minh Minh cũng đi xuống, bề ngoài nhìn Minh Minh không có thay đổi gì, nhưng Tề Nhạc biết rõ tình huống tu luyện của nàng hôm nay, cẩn thận quan sát, phát hiện hai mắt Minh Minh càng sáng hơn trước kia, trong ánh mắt ẩn ẩn có một tia màu vàng.

- Minh Minh, chúc mừng em.

Tề Nhạc mỉm cười nghênh đón, kéo tay Minh Minh.

Minh Minh khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cúi đầu nói:

- Tất cả mọi người ở đây, đừng như vậy mà.

Tiểu Ất cười hắc hắc nói:

- Minh Minh thẹn thùng. Lời này của cô có sơ hở nha! Ý của cô là khi không có ai khác, lão đại làm gì cũng được sao?

Minh Minh liếc nhìn hắn, nói:

- Muốn bị đánh đúng không?

Yến Tiểu Ất giả bộ ủy khuất, nói:

- Các người đều khi dễ tôi, ai bảo thực lực của tôi yếu như vậy, quá đáng thương.

Đi xuống lầu cuối cùng, chính là hai gia hỏa hèn mọn bỉ ổi, nhìn vẻ mặt Hồ Quang cùng Dịch An rất hưng phấn, đương nhiên, cho dù vẻ mặt hưng phấn, bộ dáng hèn mọn bỉ ổi bên ngoài của bọn họ không có thay đổi. Nhất là Hồ Quang vẫn mang dép lê lớn, khoác áo vải bông bên ngoài, vừa nhìn khiến người ta buồn cười.

- Nói cái gì mà vui vẻ như vậy, chúng tôi nghe được không.

Đôi mắt nhỏ ẩn giấu sau kính mắt của Hồ Quang đảo một vòng, khóe miệng xuất hiện nụ cười dâm đãng.

Tề Nhạc nói:

- Tôi thấy anh không giống rắn chút nào, nhìn kiểu gì cũng giống hồ ly giảo hoạt. Các anh tu luyện Thăng Vân Quyết của mình thế nào rồi?

Vừa nhìn thấy Hồ Quang, hắn liền nhớ lại cảnh Hồ Quang đối phó Hắc Ám Quốc Hội không hợp lẽ thường, hắn kêu gọi đầu hàng mà lại bắn hỏa tiễn. Hắn và Dịch An nhìn không có chút thu hút nào, lại phi thường hèn mọn bỉ ổi, nhưng dâm đãng trên mặt lại che dâu nội tâm khéo léo.

Dịch An cướp lời nói:

- Tôi tu luyện mới bốn vân, sắp đạt năm vân, người nào đó còn kém hơn một chút nha.

- Chó má, anh sao mạnh hơn tôi, rõ ràng là tôi mạnh hơn anh nhiều. Đừng quên đại sư nói, tôi chính là độc xà có nọc độc mạnh nhất. Chỉ cái này còn hơn khỉ ngốc rồi.

Hồ Quang lập tức phản bác.

- Rắn độc nhất?

Tề Nhạc có chút tò mò nhìn qua Hồ Quang.

Hồ Quang đắc ý nói:

- Sợ chưa? Đại sư nói, trước khi tôi tu luyện Thăng Vân Quyết, độc của tôi còn chưa phát huy được một phần mười, khi vân lực của tôi ngày càng cao, độc tính cũng càng mạnh hơn.

Dịch An khinh thường nói:

- Độc là độc, độc không được thì có thể làm gì. Không phải đại sư còn nói, bởi vì anh có năng lực độc mạnh nhất, cho nên, năng lực của anh ngoại trừ ngạng kháng công kích vật lý cao ra, cũng chỉ có dùng độc để công kích thôi.

- Chó má câu rắn độc nhất, anh là độc nhất, tôi tính là cái gì?

Một âm thanh khinh thường từ trong người của Tề Nhạc truyền ra, một thân ảnh màu đen từ trong người của Tề Nhạc tách ra, trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là Thâm Hải Minh Xà.

- Ah --

Con gái có thiên tính sợ rắn, vừa nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà xuất hiện, bất luận là mạnh như Hải Như Nguyệt, hay là Minh Minh và Mạc Địch, không hẹn mà phát ra tiếng hét kinh hãi. Nhưng phản ứng kịch liệt nhất lại là Điền Thử, rắn và chuột là thiên địch, Thâm Hải Minh Xà vừa xuất hiện, thân thể Điền Thử lập tức run rẩy, sắc mặt hơi tái nhợt. Vốn, với tư cách chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Điền Thử không thể không chịu nổi, nhưng Thâm Hải Minh Xà cũng không phải rắn bình thường, với tư cách là vương giả trên biển, tuy hắn không phải rắn biển bình thường, dù mất đi Lam Hải Lôi Châu, nhưng dù sao hắn cũng là bá vương trong loài rắn. Đột nhiên phóng thích khí tức sâm lãnh, lập tức khiến cho Điền Thử có phản ứng là đương nhiên.

Thâm Hải Minh Xà lúc này có màu hơi tím, so với lần nó yếu ớt nhất lúc đầu Tề Nhạc nhìn thấy, thân thể đã lớn hơn trước, dài chừng một mét năm, chỗ bảy tấc có một cái bọc nhỏ, Tề Nhạc vừa nhìn đã biết rõ, đây là cái đầu thứ hai sắp mọc ra. Chỉ cần dài ra một đầu, thực lực của Thâm Hải Minh Xà sẽ khôi phục trên phạm vi lớn. Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với việc Tề Nhạc trả lại cho hắn viên Lam Hải Lôi Châu không còn năng lượng kia.

Với tư cách cầm tinh xà, Hồ Quang tự nhiên là không thể nào sợ rắn, có chút kinh ngạc nói:

- Tề Nhạc huynh đệ, anh làm cách nào mang theo con rắn này trên người vậy, con rắn này của anh thật thú vị nha, lại còn biết nói chuyện nữa.

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:

- Tôi cũng muốn biết, anh là rắn gì, dám xưng là rắn độc nhất trên đời. Chẳng lẽ anh không biết độc nhất trên đời này chính là rắn biển sao? Độc tính còn mạnh hơn rắn trên lục địa đấy.

Hồ Quang luôn luôn không chút yếu thế, nghe được lời này của Thâm Hải Minh Xà, lập tức nổi nóng xông lên.

- Đúng vậy, tôi thừa nhận rắn biển rất độc, rắn biển độc nhất có thể mạnh hơn rắn trên lục địa nhiều, nhưng mà, chuyện này không phải là tuyệt đối.

Thâm Hải Minh Xà khinh thường hừ lạnh, nói:

- Vậy anh là cái gì? Rắn đuôi chuông? Hay rắn hổ mang? Mạnh hơn chút là Nhãn Kính Vương Xà. Đừng nói là Nhãn Kính Vương Xà, cho dù rắn hổ mang chúa có danh xưng độc mạnh nhất, cũng không có khả năng so sánh độc tính với tôi.

- Ngài sai rồi, tiền bối hung thú tôn kính, Hồ Quang cũng không phải rắn hổ mang, tuy hắn đeo kính mắt, hơn nữa, tôi có thể khẳng định, từ góc độ độc tính hắn còn mạnh hơn ngài một chút.

Trát Cách Lỗ đại sư từ trên lầu chậm rãi đi xuống, dùng nhãn lực của hắn, đương nhiên là nhận ra thân phận của Thâm Hải Minh Xà.

Trên người Trát Cách Lỗ đại sư tản mát phật khí tường hòa làm cho Thâm Hải Minh Xà thu liễm khí tức rất nhiều, dù sao đây là tương khắc tự nhiên, nhưng hắn hiển nhiên rất không cam lòng bị nói độc tính của mình yếu hơn. Từ khi trở nên cường đại, hắn đều ỷ vào công kích bằng độc của mình. Nhưng trong ý thức của hắn, với tư cách một thành viên trong rắn biển, hắn tuyệt đối là rắn độc nhất.

- Vậy thì tốt, anh nói xem hắn là rắn gì. Tôi không tin độc tính của hắn ta mạnh hơn mình.

Thâm Hải Minh Xà cãi chày cãi cối nói.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Độc chất Hắc Mạn Ba không biết tiền bối đã nghe qua chưa?

Ở đây có học thức uyên thâm nhất đương nhiên là tiến sĩ Quản Bình, nghe được Trát Cách Lỗ đại sư nói, hắn lập tức kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ Hồ Quang là Hắc Mạn Ba Xà. Đây chính là độc xà có rất nhiều truyền kỳ nha. Theo tôi được biết, Hắc Mạn Ba Xà sinh trưởng tại Châu Phi, là rắn độc nhất ở Châu Phi, cũng là độc xà lớn nhất Châu Phi, tuy danh khí của nó không lớn, nhưng có thể xem là một trong những loài rắn độc nhất trên đời. Nó thường nghỉ ngơi ở khu vực lùm cây và thảo nguyên khô ráo. Hình thể thon dài, rắn trưởng thành có chiều dài hơn hai mét, ghi chép dài nhất đạt tới bốn năm mét.

*****

- Rắn này có một bộ vị màu đen nằm ở miệng, lúc nó mở miệng là nhìn thấy. Nọc độc ảnh hưởng tới thần kinh, độc tính rất mạnh. Tại Châu Phi, Hắc Mạn Ba tuyệt đối là loài rắn có nhiều sắc thái truyền kỳ và thần bí nhất, không chỉ có hình thể khổng lồ, nọc độc trí mạng, tính công kích và tốc độ của nó nhanh kinh người.

- Lúc bị uy hiếp, Hắc Mạn Ba có thể dựng đứng nửa thân trước của cơ thể lên, hơn nữa mở cái miệng đen của mình mà công kích, người bị rắn cắn không được dùng huyết thanh cấp cứu ngay chắc chắn phải chết.

Trát Cách Lỗ đại sư mỉm cười, nói:

- Không hổ là tiến sĩ, anh nói rất đúng. Trong các loài rắn độc, kể cả rắn biển trong đó, tính công kích của Hắc Mạn Ba là mạnh nhất. Hơn nữa tốc độ của nó cực nhanh. Một khi nọc độc của nó tiến vào hệ thần kinh, dù nọc độc chỉ có một chút cũng đủ sức giết mười người.

Thâm Hải Minh Xà không phục nói:

- Cho dù hắn là Hắc Mạn Ba thì như thế nào? Chẳng lẽ độc tính của Hắc Mạn Ba có thể mạnh hơn tôi sao? Đừng quên, bây giờ chúng ta không so sánh tốc độ và tính công kích, mà là độc tính.

Trát Cách Lỗ nói:

- Từ độc tính đơn giản mà nói, từ những loại rắn độc đã biết, chắc tiến bối là Liệt Giáp Hải Xà ở Australia, nhưng mà nhìn tiền bối lại không giống.

Thâm Hải Minh Xà ngạo nghễ nói:

- Tuy tôi không phải Liệt Giáp Hải Xà, nhưng Liệt Giáp Hải Xà nhìn thấy tôi là chạy trốn. Độc có nó đơn thuần chỉ ảnh hưởng tới thần kinh, mà độc tính của tôi có hai thuộc tính thần kinh và ăn mòn a. Ở trong biển, nó căn bản không tới được trước mặt của tôi là bị nọc độc giết chết rồi.

Trong mắt Trát Cách Lỗ xuất hiện hào quang kinh ngạc.

- Như vậy xem ra, năng lực của tiền bối cùng Hồ Quang có điểm chung rồi. Tuy Hồ Quang là Hắc Mạn Ba, nhưng cũng không phải Hắc Mạn Ba bình thường, mà chính là Đế Hoàng Hắc Mạn Ba hiếm nhất. Từ độc tính mà nhìn, Hắc Mạn Ba so với Nhãn Kính Vương Xà còn kém một chút.

- Nhưng tốc độ và tính công kích lại vượt qua Nhãn Kính Vương Xà. Nhưng mà, mà Hắc Mạn Ba còn lớn hơn về thể tích, độc tính và tốc độ bài tiết nọc độc còn nhanh hơn Nhãn Kính Vương Xà nhiều. Mà Đế Hoàng Hắc Mạn Ba lại không phải như vậy. Đế Hoàng Hắc Mạn Ba so sánh với Hắc Mạn Ba bình thường, có chênh lệch thật lớn. Bởi vì Đế Hoàng Hắc Mạn Ba độc tính là song thuộc tính.

- Độc thần kinh của Đế Hoàng Hắc Mạn Ba so sánh với độc thần kinh của Liệt Giáp Hải Xà còn mạnh hơn, hơn nữa, độc tính ăn mòn của nọc độc cũng không phải bình thường. Nếu như Hồ Quang tu luyện đến cấp bậc chín vân, như vậy, độc tính của hắn có thể ăn mòn bất cứ thứ gì trên đời này, kể cả năng lượng cũng vậy. Mà độc tính này phối hợp với độc thần kinh là tuyệt phối, đúng là mạnh nhất thế giới.

Lúc này đến phiên Thâm Hải Minh Xà giật mình, nói:

- Cái gì? Anh nói cái gì? Ngay cả năng lượng cũng bị ăn mòn sao?

Trát Cách Lỗ nói:

- Trên lý luận mà nói là có thể ăn mòn bất kỳ vật gì. Hơn nữa, Hồ Quang tu luyện Thăng Vân Quyết có tác dụng phụ trợ độc tính, có thể phun độc lên mặt đất, không cần thấy máu, chỉ cần đụng vào là có hiệu quả. Trong tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn là người duy nhất có thể dụng độc, có lẽ vì nguyên nhân này nên độc tố rất mạnh, thế giới này là công bình, bởi vậy, hắn mất đi rất nhiều năng lực lại được đền bù bằng năng lực độc tính cực mạnh.

Dịch An tức giận nói:

- Bà mẹ nó, cái này còn không được, độc cũng đã đủ vô địch rồi, hắn ta lại có thêm năng lực khác, còn cho người ta sống không.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Tôi nói, thế giới này là công bình, tuy độc tính của rắn rất mạnh, nhưng tôi chỉ nói đó là độc tính khi đạt tới chín vân đấy, hơn nữa, rắn có thiên địch, bất luận rắn mạnh như thế nào, điểm này không thể che dấu.

Dịch An cười hắc hắc, nói:

- Thiên địch của rắn là gì? Có phải tôi hay không?

Hồ Quang khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Con khỉ ngốc như anh tính toán là thiên địch của tôi cái rắm, anh đừng có nằm mơ. Để tôi suy nghĩ.

Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, lúc ánh mắt của hắn nhìn qua người Minh Minh, đột nhiên toàn thân run rẩy, sững sờ nói:

- Không thể nào, tại sao thiên địch của tôi là gà chứ, gà hẳn là thiên địch của trùng mới đúng! Sao có thể ảnh hưởng tới rắn vĩ đại như tôi.

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Đúng vậy, gà khắc độc trùng, nhưng mà, Minh Minh cũng không phải gà bình thường, với tư cách chiến sĩ cầm tinh gà, huyết mạch nàng kế thừa phải đạt tới chín vân mới sinh ra dị biến khác, chuyển hóa làm huyết mạch Phượng Hoàng, mà các loại thần thú chim bay lại là thiên địch của rắn, trong hung thú, Phượng Hoàng với tư cách là vương của loài chim bay, không phải vừa vặn khắc chế anh sao? Cho nên anh cảm ứng được cũng là bình thường.

Thâm Hải Minh Xà lúc này đã im lặng, xám xịt trở lại trên người Tề Nhạc, hắn vốn cho rằng chỉ có một Tề Nhạc là biến thái, nhưng lại không nghĩ tới đám người ở trước mặt một tên lại một tên biến thái, không nói trước gia hỏa cầm tinh rắn hèn mọn bỉ ổi có độc tính mạnh hơn mình, chỉ riêng lời của Trát Cách Lỗ đại sư nói tới Phượng Hoàng.

Trong nội tâm của hắn run rẩy. Phải biết rằng, vào thời kỳ viễn cổ, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc bọn họ ngay cả Kỳ Lân cũng chưa chắc đối phó được, nhưng chỉ sợ duy nhất thuộc tính tương khắc, mà lại là năng lực tương khắc của Phượng Hoàng ah! Hắn cũng biết nữ hài tử tên là Minh Minh kia có quan hệ thế nào với Tề Nhạc, cứ tiếp tục nói nữa chỉ tự rước lấy nhục.

Hào quang lóe lên, Thâm Hải Minh Xà biến mất trên người Tề Nhạc, Tề Nhạc nói:

- Nếu Hồ Quang đại ca có được độc tính mạnh như thế, hành động của chúng ta lần này sẽ dễ thành công hơn. Đã biết rõ chuyện lần này, mà hiện tại bọn người phương tây và Thái Dương Quốc bại hoại kia đi vào Viêm Hoàng chúng ta tìm một thứ tên là thánh nguyên.

Lập tức, hắn đem những lời Nhạc Nguyên nói cho mình và Như Nguyệt nghe kể lại một lần, ngay cả một ít phán đoán của hắn và Như Nguyệt cũng nói ra.

- Có thể hấp thu năng lượng trong đó, mà bản thân nó lại biết di động. Tại sao có cảm giác quái dị như vậy?

Trát Cách Lỗ lâm vào trong trầm tư.

Dịch An nói:

- Có cần chúng tôi điều một ít thuộc hạ đi qua dò xét trước không. Tuy thế lực của tôi ở Vân Nam không lớn lắm, nhưng có lẽ cũng có chút tác dụng.

Thời điểm hắn nói ra lời này lại có chút do dự.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Tôi thấy không cần đâu. Tôi nghe Như Nguyệt từng nói qua, phạm vi thế lực chủ yếu của Thánh Hỏa Giáo các anh nằm ở phương bắc, vượt qua phạm vi này thì không tốt lắm, tuy các anh cũng là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng tôi cảm thấy không nên ảnh hưởng tới tổ chức của các anh thì tốt hơn. Cũng tránh bị đám người đối nghịch trong tổ chức các anh nói ra nói vào.

*****

Hồ Quang gật gật đầu, nói:

- Đều là huynh đệ của mình, tôi cũng không khách khí. Phía nam đúng thật không phải phạm vi thế lực của tôi. Hơn nữa đám gia hỏa phía nam đang nhìn chằm chằm vào thế lực Thánh Hỏa Giáo phía bắc, nếu như không cần thiết, thì không xung đột mới tốt, cũng không phải sợ bọn chúng, thế cục hiện giờ rất vi diệu, cải biến thì không cần thiết.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua người Quản Bình, Quản Bình mỉm cười lắc đầu, nói:

- Bảo tôi đi làm nghiên cứu còn được, loại hành động này tôi chỉ có thể tham gia, chủ ý thì do các vị quyết định thì tốt hơn.

Mạc Địch gật gật đầu, nói:

- Tôi cũng có ý này. Tôi gia nhập hàng ngũ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là do mình kế thừa năng lực, một mặt khác, cũng có thể xuất một phần lực cho quốc gia, còn những chuyện hình thức với tôi không sao cả. Hiện tại tôi cảm thấy mình trở thành thành viên của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là chuyện phi thường quang vinh, nhất là lần trước chúng ta đánh lui đám Hấp Huyết Quỷ kia, tôi cảm giác sức mình không bị uổng phí, dùng vào việc nên dùng.

Điền Thử tiếp lời nói:

- Lão đại, em không cần suy nghĩ cái gì, em nghe anh là được.

Yến Tiểu Ất khinh thường nói:

- Đúng là chuột thối.

- Kháo, vậy anh có chủ ý gì thì nói đi! Bệnh liệt dương.

Điền Thử không chút yếu thế phản bác lại.

Yến Tiểu Ất thấy mọi người đem ánh mắt nhìn qua người mình, lại có chút lúng túng nói:

- Chuyện này, em thấy thế này... em nghe theo lão đại a. Lão đại, anh chỉ vào nơi nào thì em sẽ giết nơi đó.

Điền Thử làm ra thủ thế khinh bỉ, không cần lên tiếng, ánh mắt xem thường của hắn đã đủ khiến Yến Tiểu Ất rất không thoải mái.

Minh Minh nói:

- Tôi cảm thấy hành động của chúng ta lần này nên lấy an toàn làm chủ, Tề Nhạc, vừa rồi anh cũng nói, giáo đình tình nguyện hủy thánh nguyên cũng không muốn Hắc Ám Quốc Hội đạt được. Có lẽ bọn họ nói vậy cũng không phải ý định chân chính, nhưng mà, tôi cảm thấy chuyện này nên áp dụng lên người của chúng ta. Dù sao thực lực của chúng ta trong các thế lực là đơn bạc nhất.

- Một khi đối mặt với toàn bộ cường giả phương tây thì không địch lại. Mà thánh nguyên lại xuất hiện ở quốc gia chúng ta, không thể cho người của phương tây có được. Cho dù là giáo đình hoặc là thủ hộ giả Hy Lạp cũng không được. Thời điểm bất đắc dĩ, không thể nói trước chúng ta không hủy diệt nó.

Nghe Minh Minh nói, mọi người nhao nhao gật đầu, đúng lúc này, Trát Cách Lỗ đang lâm vào trầm tư đột nhiên lên tiếng.

- Tôi hiểu rồi. Chỉ sợ thánh nguyên là vật sống.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Vật còn sống? Ý của đại sư là gì?

Trát Cách Lỗ nói:

- Tôi vừa cẩn thận suy nghĩ, thật sự là tên thánh kỵ sĩ Nhạc Nguyên đó đã giấu giếm một ít thứ gì đó, nếu như đúng như lời hắn nói, năng lượng áp súc khổng lồ thì không cách nào di động được, cho dù di động cũng phải để lại dấu vết, mà không biến mất hoàn toàn. Cho nên, khả năng chỉ có một, năng lượng gọi là thánh nguyên kia là vật sống.

- Chỉ có như vậy, nó mới tránh thoát đuổi giết của nhiều người, lại biết cách che dấu khí tức. Hàng năm đến một thời điểm nhất định, lúc năng lượng của không thể che dấu mới phát tiết ra ngoài. Mà Vân Nam Đại Lý, có lẽ là địa phương nó nhất định phải đi. Có lẽ ở đó có thứ mà nó cần, hoặc là địa phương nhất định phải đi.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đại sư nói có đạo lý. Như vậy, đại sư có biết thượng cổ cự thú nào có tình huống như vậy không?

Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:

- Tôi đã suy nghĩ qua, tôi biết rõ trong thượng cổ cự thú tuyệt đối không có loại nào như vậy cả. Tuy thượng cổ cự thú có được năng lượng rất mạnh, nhưng có thể bị sinh vật khác hấp thu năng lượng là không có, mà dù có cũng điên cuồng lên. Thử hỏi, ai vất vả tu luyện lại nguyện ý mang năng lượng làm giá áo cho người khác chứ? Tề Nhạc, nếu không anh hỏi vị tiền bối Minh Xà kia một chút, dùng tuổi thọ tiếp cận vạn năm của tiền bối, có lẽ biết rõ vài thứ gì đó.

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Cho dù là sống lâu, nhưng sinh hoạt chủ yếu của Minh Xà là biển cả, cho nên chưa chắc đã hiểu nhiều tình huống trên lục địa. Cho nên thỉnh người khác vậy.

Vừa nói chuyện này, hắn vận chuyển tinh thần lực trong người câu thông với linh hồn khác.

- Giải Trĩ đại ca mời đi ra a, tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Dưới tác dụng của tinh thần lực, Giải Trĩ bị Tề Nhạc đánh thức trong giấc ngủ say dậy. Thông qua tinh thần trao đổi, Tề Nhạc đưa ra câu hỏi, khiến cho mỗi người ở đây nghe được.

Giải Trĩ sau khi suy nghĩ đơn giản một chút, suy nghĩ cả buổi mới nói:

- Loại tình huống này tôi không có ấn tượng nào. Mà tiểu hòa thượng nói rất đúng, vào thời kỳ thượng cổ cự thú, tuy cường giả có năng lượng cường đại không ít, nhưng có ai nguyện ý làm giá áo cho người khác sao?

Tề Nhạc cau mày nói:

- Giải Trĩ đại ca, anh nghĩ lại thật kỹ, chuyện này vô cùng trọng yếu với chúng tôi.

Giải Trĩ suy nghĩ nói:

- Không có, tôi có thể khẳng định là không có. Tuy hệ thống hung thú tôi không rõ ràng, nhưng cũng biết tám chín phần mười. Thần thú càng không cần nói tới. Trí nhớ của tôi rất tốt, nhưng một chút manh mối cũng không có. Chưa từng có cự thú nào có khả năng cho người nào khác hấp thu năng lượng của mình.

Tề Nhạc nhìn qua Trát Cách Lỗ, nói:

- Đại sư, vậy ngoại trừ cự thú ra, còn có sinh vật nào có năng lượng khổng lồ thế này không? Lại còn là quang minh và hỏa thuộc tính.

Trát Cách Lỗ cười khổ nói:

- Tôi càng không rõ ràng lắm. Từ góc độ nó có thể hấp dẫn cường giả của phương tây, vậy thì năng lượng của thánh nguyên phi thường khổng lồ, nếu không cũng không bị nhiều người ngấp nghé. Đã như vậy, có thể bài trừ sinh vật bình thường ngoài.

Đột nhiên con mắt Tề Nhạc sáng lên, nói:

- Có khả năng này hay không. Hoặc là thượng cổ thần thú hay hung thú sinh ra dị biến, khiến cho năng lượng của nó phát sinh biến hóa lớn, do đó biến thành có khả năng bị hấp thu năng lượng?

Trát Cách Lỗ kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Chuyện này không phải không có khả năng. Tề Nhạc, tuy suy nghĩ của anh lớn mật, nhưng tôi cảm thấy vẫn có khả năng.

Giải Trĩ nói:

- Ân, phải rồi, trong trí nhớ của tôi, thời kỳ thượng cổ cự thú, bất luận là thần thú hay là hung thú, cũng đã từng xuất hiện tình huống biến dị. Loại tình huống này tuy không thấy nhiều, nhưng cũng không phải không có. Chỉ là biến thành năng lực bị hấp thu là chưa từng xuất hiện qua. Cho nên các người cứ đi xem là gì trước đi, nếu như năng lực này đã tồn tại, cho dù các người không thể tìm được thì giáo hoàng ở phương tây kia cũng không tìm được vị trí cụ thể đâu, dùng thực lực bản thân của các người, sau khi đến khoảng cách nhất định, có lẽ cũng sẽ có phản ứng. Thời điểm cảm ứng, tốt nhất nên tiến hành dò xét năng lượng, hiệu quả sẽ tốt hơn. Thí dụ như thủy vân lực của Tề Nhạc. Tốt rồi, tôi biết đã nói hết, ngủ đây.

- Giải Trĩ đại ca, anh ngủ suốt ngày, không buồn bực sao?

Tề Nhạc có chút im lặng nói.

*****

Giải Trĩ nói:

- Không ngủ thì làm gì? Tôi sống hơn ba ngàn năm, phần lớn thời gian đều dùng tu luyện mà vượt qua. Hiện tại thật vất vả không cần phải tu luyện nữa, đương nhiên phải nghỉ ngơi bù lại thời gian ba ngàn năm rồi. Hơn nữa, trong quá trình tôi ngủ cũng không ngừng suy nghĩ. Còn nữa, tiểu tử anh cũng quá lớn mật. Lần sau nếu anh cứ tiếp tục tu luyện như hôm qua, chỉ sợ tiềm lực của anh sẽ phát tiết ra như tháo nước đấy. Đến lúc đó, sau này không có khả năng tiến quân lên tầng thứ cao hơn, khi đó muốn khóc cũng không khóc được.

Tề Nhạc cười nói:

- Được rồi, anh ngủ đi, tôi sẽ cẩn thận mà.

Giải Trĩ lại tiến vào trạng thái ngủ say, Tề Nhạc nhìn mọi người, nói:

- Tôi thấy hiện tại mọi người cũng không nghĩ ra ý kiến gì khác. Dù sao chúng ta còn chưa biết cụ thể thánh nguyên là thứ gì, chỉ có đi tới Đại Lý trước rồi nói sau. Như Nguyệt, em nên mua vé máy bay cho mọi người, lâm trận mới mài gươm, không sáng cũng phải sáng, thời gian không nhiều lắm, chúng ta nên tu luyện nhiều hơn, cũng có thêm bảo đảm khi bảo vệ tính mạng. Đối với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mà nói, tốc độ tu luyện của chúng ta không phải đám người phương tây có thể so sánh. Cho nên, vì bảo vệ tốt mạng mình và đồng bạn, mọi người nên nhanh chóng tu luyện thôi.

Không có người nào phản bác lời của Tề Nhạc, sau khi đánh xong một trận với Hắc Ám Quốc Hội, quan hệ các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần càng thêm hòa hợp hơn trước. Nhất là biểu hiện anh dũng của Tề Nhạc lúc ấy, càng được mọi người tán thành.

Dù sao, lúc lâm trận, Tề Nhạc luôn là người vọt lên đầu tiên, dùng toàn bộ năng lực của mình bảo vệ tính mạng của đồng bạn.

Tất cả mọi người trước sau trở về phòng tu luyện, chỉ có Tề Nhạc cùng Trát Cách Lỗ ở lại đại sảnh.

- Tề Nhạc, biểu hiện của anh rất tốt. Xem ra, lựa chọn của ông trời không có sai lầm. Hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ lần đâu tiên chúng ta gặp mặt nhau đấy. A Di Đà Phật, nói thật, khi đó tôi còn tức giận với anh đấy.

Tề Nhạc có chút xấu hổ gãi đầu, nói:

- Đại sư, tôi là côn đồ nha, nhưng mà, tôi có thể làm cho người kế thừa phật lực mười thế động tức giận, trình độ của tôi cũng rất cao rồi, hắc hắc...

Hắn không cho rằng những lời này là nhục, ngược lại còn xem là vinh quang, Trát Cách Lỗ thật sự có chút buồn bực, cười khổ nói:

- Tôi cũng không được tính là cao tăng gì, tuy thuở nhỏ tu phật, nhưng so sánh với các đại sư tiền bối, tôi vẫn còn kém quá xa. Tề Nhạc, việc cấp bách trước mặt hiện giờ là giải quyết chuyện thánh nguyên. Đồng thời, anh nên lưu ý nhiều hơn một chút. Anh bây giờ đã có thực lực bốn vân, khí tức Kỳ Lân đã tăng lên phạm vi lớn, đã có thể tiến hành dò xét chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, anh cũng nhìn thấy, hiện tại chúng ta gặp bao nhiêu nguy cơ. Chỉ có mau chóng tập hợp đủ toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mới có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện. Thực lực vương của cầm tinh cũng mới thể hiện ra ngoài.

Tề Nhạc nói:

- Đại sư, ngài còn không nói cho tôi biết, sau khi tập hợp đủ toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại, tôi rốt cuộc có thêm mấy năng lực gì?

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Lời nói và việc làm đều mẫu mực không bằng chính anh tự tìm hiểu đi. Anh không cần gấp, đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi. Lần này chúng ta đến Vân Nam, anh chỉ cần chú ý quan sát năng lực của tôi, đối với anh sẽ có chút dẫn dắt. Anh phải nhớ kỹ, có đôi khi, phụ trách phụ trợ, thường thường mới là trọng yếu nhất, đây mới là chân lý của Kỳ Lân.

Trong mắt Tề Nhạc xuất hiện thần thái suy nghĩ, Trát Cách Lỗ có chút bất đắc dĩ tiếp tục nói:

- Nhưng mà, tôi không thể không thừa nhận anh là khác loại. Ban đầu khi phát hiện anh là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, tôi không có ký thác bao nhiêu hy vọng vào anh cả, trong mắt của tôi, khi anh tu luyện tới sơ vân, còn khó hơn lên trời, nhưng mà, anh lại cho tôi nhìn thấy Kỳ Tích. Chỉ dùng thời gian hơn nửa năm, anh lại tăng lên bốn vân. Chuyện này trước giờ các vị chiến sĩ Kỳ Lân cuối cùng dùng cả đời cũng khó đạt tới! Tứ Tường Vân Kỳ Lân đến cấp bậc bốn vân, thực lực phi thường đáng sợ. Cho nên, hiện giờ tôi không dám xác định, sau này năng lực phụ trợ của anh với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mạnh hơn, hay là thực lực của anh có trợ giúp cho mọi người lớn hơn.

Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Ngài không cần xác định chuyện gì, tôi càng không cách nào xác định được, hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước a. Sau này thực lực biến hóa chỉ có tu luyện mới biết!

Trát Cách Lỗ nói:

- Vừa rồi Minh Minh nói rất đúng, hành động lần này, thời điểm vạn bất đắc dĩ, chúng ta thà rằng hủy diệt thánh nguyên. Nhưng vạn bất đắc dĩ không phải là bị buộc vào tuyệt cảnh, mà là thời điểm bất cứ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nào gặp nguy cơ, cũng có thể dùng vạn bất đắc dĩ giải thích. Dù sao, các người chỉ có mười ba người, bất luận mất người nào cũng là tổn thất lớn. Với tư cách vương của cầm tinh, anh nhất định phải ghi nhớ điểm này. Đương nhiên, bảo vệ tốt chính mình mới là trọng yếu nhất.

Tề Nhạc nghiêm mặt nói:

- Đại sư, ngài yên tâm đi, lần này chúng tôi đi bao nhiêu người, thì nhất định trở về bấy nhiêu người. Cho dù có chuyện xấu nhất, cùng lắm là người phương tây đạt được thánh nguyên mà thôi, so sánh với thánh nguyên, bất cứ người nào trong chúng ta cũng là trọng yếu nhất. Tôi không mang mọi người đi liều chết, chúng ta chỉ đi phá hư chuyện tốt của người phương tây và người nước Thái Dương mà thôi.

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Anh nghĩ như vậy tôi cũng yên tâm. Được rồi, anh nên về tu luyện đi. Tôi phát hiện anh hiện giờ đều suy nghĩ cho mọi người, mỗi lần tu luyện đều tận lực đem khí tức của mình lan tràn ra khắp biệt thự phụ trợ mọi người tu luyện. Tề Nhạc, có lẽ chính anh không phát hiện, chính mình đang chậm rãi phát triển đấy.

Vỗ vỗ vai Tề Nhạc, Trát Cách Lỗ mỉm cười đi lên lầu.

Tề Nhạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, có chút bất đắc dĩ tự nhủ:

- Thằng này ah! Tuổi còn không lớn hơn mình và Minh Minh. Luôn làm ra vẻ. Không hổ là kế thừa phật lực và trí nhớ mười thế.

Sáng sớm ngày thứ hai, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng nhau đi vào sân bay Kinh Thành, Nhạc Nguyên đã sớm chờ ở đó, hắn không mang theo hành lý nào, chỉ mặc một thân trang phục đơn giản, nhìn hắn giống như tới Vân Nam du lịch vậy.

- Tề tiên sinh, các vị tới rồi.

Ánh mắt của Nhạc Nguyên đảo qua mọi người, cuối cùng nhìn vào mặt của Điền Thử cùng Trát Cách Lỗ đại sư. Yến Tiểu Ất hắn đã gặp được ở quán bar đồng tính luyến ái một lần. Nhưng Điền Thử cùng Trát Cách Lỗ mới gặp lần đầu tiên. Ánh mắt của hắn đảo qua người của Điền Thử một chút rồi dừng lại một chút, nhưng lúc hắn nhìn qua Trát Cách Lỗ đại sư, ánh mắt đã cứng lại, ngay sau đó toát ra thần sắc phi thường kinh ngạc.

- Tề tiên sinh, vị này chính là?

Nhạc Nguyên nhìn qua Tề Nhạc hỏi thăm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)