Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 144

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 144: Vương của Thần Thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Mà lựa chọn tại đây, chẳng những có thể lại càng dễ đạt được tin tức hung thú, hơn nữa cũng rất khó bị hung thú phát hiện, vì thế hắn mới một mực tại đây tại đây. Ở bên trong đám thần thú thì ngoại trừ số ít mấy người ra, đại bộ phận thần thú cũng không biết vương của chúng ta lại ở trong phạm vi thế lực của hung thú.

- Tính đặc thù? Ngọn núi này có cái gì đặc thù?

Tề Nhạc tò mò hỏi.

Y Nhược nói:

- Tính đặc thù của nó là có một kiện thần khí, con không cần hoài nghi, ta không có nói sai. Tại đây quả thật có một kiện thần khí. Nhưng mà, kiện thần khí này chúng ta không cách nào lấy được. Tuy rằng Vương của Thần Thú có thể xác định kiện thần khí này là cái gì, nhưng hắn một mực tìm kiếm vẫn không thể tìm ra vị trí cụ thể, lại càng không cần phải nói tới chuyện có được nó. Chỉ là có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của kiện thần khí này mà thôi.

- Tôi cũng cảm thấy vậy.

Thanh âm của Văn Đình từ bên người Tề Nhạc truyền đến.

Tề Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt Văn Đình có chút tái nhợt, tựa hồ gặp phải áp lực nào đó. Tề Nhạc vội vàng truyền một cỗ vân lực vào người nàng, sắc mặt Văn Đình lúc này mới dễ nhìn một ít.

- Đến tột cùng là thần khí gì, vì cái gì Đình Đình có thể cảm giác được, nhưng con không có cảm giác nào?

Tề Nhạc tò mò hỏi.

Y Nhược nói:

- Con không có cảm giác, bởi vì con là Kỳ Lân. Mà trên người Đình Đình lại có bộ phận huyết mạch hung thú. Nếu như nàng hoàn toàn là hung thú thì loại cảm giác này sẽ trở nên càng thêm mãnh liệt. Hung thú mà ở trong phạm vi mấy ngàn ki-lô-mét vuông tại ngọn sơn phong này căn bản không cách nào tu luyện, cũng chính bởi vì nguyên nhân do kiện thần khí này. Kiện thần khí này chính là thượng cổ Luyện Yêu hũ trong thập đại thần khí.

- Luyện Yêu hũ!

- Đúng vậy, chính là Luyện Yêu hũ. Trong thập đại thần khí thượng cổ có hai kiện đối với hung thú trời sinh thì có tác dụng khắc chế mãnh liệt, một kiện chính là Hiên Viên Kiếm con đã có. Nhưng Hiên Viên Kiếm là khí vương giả chỉnh thể khắc chế hung tà chi khí của hung thú. Mà Luyện Yêu hũ lại là hoàn toàn đối với hung thú có tác dụng khắc chế.

- Nếu như Luyện Yêu hũ có thể xuất thế chỉ sợ bất luận hung thú nào nhìn thấy nó đều chỉ có thể cố gắng chạy chốn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có người đủ thực lực thúc dục năng lực của Luyện Yêu hũ mới được. Đặc điểm của Luyện Yêu hũ là có thể luyện hóa hoàn toàn hung tà chi khí. Chỉ cần hung thú bị nó hút đi, như vậy thì vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài nữa.

- Có thể nói là pháp bảo trời sinh khắc chế hung thú. Mẹ đoán không lầm thì nếu quả thật mà có một ngày thần thú sắp diệt tuyệt. Chỉ sợ nơi này Luyện Yêu hũ sẽ xuất hiện, Vương của Thần Thú lựa chọn ở chỗ này tiến hành tu luyện ẩn cư, sự tồn tại của Luyện Yêu hũ cũng một cái trong đó nguyên nhân trọng yếu.

Tề Nhạc nói:

- Luyện Yêu hũ đối với hung thú có khả năng tạo thành lớn tổn thương như vậy. Vậy đám người Ngưu Ma Vương sẽ không phải muốn hủy diệt Luyện Yêu hũ sao? Hoặc là đạt được Luyện Yêu hũ rồi phong ấn nó lại.

Y Nhược nói:

- Đầu tiên, Luyện Yêu hũ không thể nào bị hung thú lấy được. Cho dù bọn họ đã nhận được, kết quả cũng chỉ có một, cái đó chính là năng lượng của mình không ngừng suy yếu. Về phần hủy diệt, thì càng không có thể. Những thượng cổ thần khí như thế này chính là thiên thần lưu lại trên thế giới này.

- Muốn phá hủy chúng nhất định phải dựa vào lực lượng của thần khí. Từ trước tới nay trong thập đại thần khí thượng cổ, cũng chỉ có ngươi lấy được Hiên Viên Kiếm. Thử hỏi, hung thú lấy cái gì đến hủy diệt Luyện Yêu hũ đây? Ngay cả Vương của Thần Thú đều không thể phát hiện ra vị trí chính thức của Luyện Yêu hũ, đám người đó càng thêm không thể nào.

Vừa nói, bốn người đã chậm rãi đi về phương hướng đỉnh núi Thương Sơn, Tề Nhạc thông qua tinh thần lực dò xét, quả nhiên trong phạm vi tinh thần lực của hắn có thể quan sát không có bất kỳ khí tức hung thú nào. Nhưng mà, hắn cũng không có cảm nhận được khí tức của Vương của Thần Thú. Đối với điều này, Tề Nhạc cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao nơi này có một kiện thần khí, dưới tình huống tồn tại của thần khí mặc kệ hiện tượng gì khác lạ cũng đều là chuyện bình thường.

Chân đạp trên sườn núi Thương Sơn, trong lòng Tề Nhạc lập tức xuất hiện một cảm giác quái dị. Năng lượng Hiên Viên Kiếm trong cơ thể thoáng nhúc nhích, nhưng rất nhanh thì khôi phục bình thường. Lúc này, hắn cũng cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ lạ tồn tại, cổ năng lượng này tựa hồ đem trọn tòa Thương Sơn đều vây quanh ở trong đó, năng lượng chấn động rất nhạt, nhưng cũng chân thật tồn tại, tựa như một cái lồng năng lượng cự đại bao phủ trọn Thương Sơn ở bên trong.

Văn Đình dù sao không phải hung thú chân chánh, dưới sự bảo vệ Kỳ Lân vân lực của Tề Nhạc, tuy rằng vãn bị khí tức của Luyện Yêu hũ áp bách nhưng vẫn còn miễn cưỡng duy trì được.

Y Nhược mang theo ba người đi lên đỉnh núi Thương Sơn, nơi này hết thảy đều là tài nguyên thiên nhiên, thực vật chung quanh vì Tề Nhạc mà đều tản ra khí tức vui sướng.

Mỗi khi hắn đi tới địa phương có thực vật tươi tốt thì năng lượng trong cơ thể đều sẽ chấn động trở nên cường thịnh hơn.

Nhất là gân mạch cùng cốt cách, ở loại địa phương này được năng lượng tự nhiên tẩy lễ, sẽ không ngừng truyền đến cảm giác thoải mái dễ chịu. Mà bản thân Tề Nhạc cũng sẽ tản mát ra một ít khí tức năng lượng tự nhiên, ba người khác đều có loại cảm giác muốn tới gần hắn.

Khi Y Nhược mang theo ba người đi thẳng đến giữa sườn núi thì nàng mới ngừng lại, thực vật chung quanh vẫn rậm rạp, từ biểu hiện ra thấy, cũng không có bất kỳ nơi nào có thể ở được.

Y Nhược ra hiệu ba người Tề Nhạc ở chỗ này chờ trong chốc lát, một mình nàng đi tới phía trước vài bước. Trong miệng phát ra một loại âm tiết kỳ quái, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng như là sợi tơ hướng chung quanh tán đi, phương hướng chủ yếu là sơn thể trước mặt.

Thời gian không dài, cảnh vật chung quanh đột nhiên đều bị bóp méo trong nháy mắt.

Một cái thanh âm hùng hậu từ sơn thể vang lên:

- Nàng đã đến rồi!

Y Nhược nói:

- Muội mang theo hắn đến rồi. Để cho chúng ta vào đi thôi.

Cảnh vật trước mặt vặn vẹo trở nên mãnh liệt, Y Nhược lui trở về bên cạnh ba người Tề Nhạc, cảnh vật chung quanh vặn vẹo chậm rãi vây quanh thân thể của bọn hắn, từ trong hơi thở năng lượng đặc thù này, Tề Nhạc cảm giác được đặc biệt thân thiết. So với cảm giác thân thiết lúc trước của hắn vừa mới nhìn thấy Y Nhược còn nhiều hơn một chút.

Hào quang lóe lên, trong mảnh hồng quang, thân thể bốn người chỗ giữa sườn núi Thương Sơn tiêu thất trong hư không. Tề Nhạc chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi, đã tiến nhập một huyệt động hắc ám. Trong huyệt động vô cùng khô ráo, không khí cũng thoáng đãng như bên ngoài, chung quanh không có ánh sáng, Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc lúc này phát huy tác dụng chiếu sáng, năng lượng bốn màu biến ảo chiếu sáng huyệt động bên trong.

*****

Y Nhược hướng Tề Nhạc gật nhẹ đầu, đi đầu tiến vào sâu bên trong. Ánh lửa trong tay Tề Nhạc lóe lên Hỏa Vân lực, tay kia lôi kéo Văn Đình đi trước Tuyết Nữ theo sau lưng Y Nhược tiến vào bên trong.

Đường nhỏ trong huyệt động rất thẳng không có vòng quanh, nham thạch dưới chân rất cứng rắn. Hơn nữa cảm giác có chút cao thấp không đều, may mắn năng lực của đám người Tề Nhạc không yếu. Ánh lửa chiếu rọi xuống trong tay Tề Nhạc khiến con đường gập ghềnh cũng không thể tạo thành bất kỳ phiền phức nào cho bọn hắn.

Y Nhược mang theo ba người đi thẳng đến cuối đường huyệt động, thẳng đến nơi đây, mới lần thứ nhất xuất hiện một chỗ ngoặt đường, vượt qua ngoặt vẫn là một màn hắc ám.

Cảm giác thân thiết lúc trước Tề Nhạc cảm giác được tới hiện giờ càng thêm rõ ràng.

Không hề có dấu hiệu báo hiệu trước, trước mắt đột nhiên sáng lên, một thân thể cự đại xuất hiện trước mặt bốn người.

Thân thể khổng lồ màu đỏ rực độ dài chừng 10m, quang mang màu đỏ rực không ngừng hướng ra phía ngoài tản ra, nhưng mà thân thể khổng lồ kia bao trùm lân phiến làm Tề Nhạc cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lân phiến màu đen, một sừng cực lớn, hắc ngân lưỡng sắc quấn quanh lấy. Đôi mắt bình tĩnh cùng với khí tức cường hãn đại biểu cho Kỳ Lân, một sừng hướng về phía trước, bộ lông màu bạc rối tung trên lân phiến màu đen. Đúng là hắc kỳ lân giống Tề Nhạc.

Hắc Kỳ Lân phủ phục trong huyệt động, con mắt tản ra ánh mắt bình thản, trên đầu có một cái sừng dài chừng hai mét nhưng với thân thể khổng lồ của nó thì vẫn tạo nên vẻ hài hòa, hoàn mỹ. Chiều cao của nó trên hai mét, đỉnh động ước chừng ba mét. Có thể tưởng tượng được, nếu như nó đứng lên thì nói không chừng cái sừng hắc ngân lưỡng sắc trực tiếp có thể đụng vào đỉnh của huyệt động.

- Y Nhược, nàng đã đến rồi. Con của ta, con cũng đã tới rồi.

Trong miệng Hắc Kỳ Lân thốt ra tiếng người, Tề Nhạc cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Kỳ Lân. Khi hắn lần thứ nhất nhìn thấy Hắc Kỳ Lân là lúc đang tập hợp huyết mạch Hắc Kỳ Lân, chỉ có điều khi đó hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê, không thể trao đổi với Hắc Kỳ Lân.

Mà lần thứ hai lúc hắn thanh tỉnh đã nhìn thấy Hắc Kỳ Lân, đó là phụ thân của Văn Đình. Mà hai vị Hắc Kỳ Lân hiển nhiên cũng không phải là một người. Bởi vì Hắc Kỳ Lân trước mắt này phát ra khí tức Địa Hỏa diễm chứng minh đây là một vị Hắc Kỳ Lân hỏa thuộc tính.

Phụ thân của Văn Đình sở dĩ cường đại là bởi vì hắn có song trọng thuộc tính. Mà vị Hắc Kỳ Lân trước mắt này còn bình thường hơn nhiều. Nhưng mà vị Hắc Kỳ Lân này mặc dù là hỏa thuộc tính nhưng khí tức của hắn lại phi thường ôn hòa, một chút cũng không có thể hiện ra cảm giác nóng nảy.

Tiến lên vài bước, Tề Nhạc lôi kéo Văn Đình cung kính hành lễ hoàn toàn phát ra từ nội tâm:

- Xin chào ngài. Vương của Thần Thú tôn kính.

Hắc Kỳ Lân mỉm cười, nói:

- Không cần đa lễ, tên của ta gọi là Mặc Hỏa. Bên trong Hắc Kỳ Lân chúng ta đều dùng danh tự là họ Mặc. Bất quá đặc thù giống như con có bốn loại năng lực, danh tự cũng không thể ít hơn năm chữ.

Nghe lời nói của Hắc Kỳ Lân Mặc Hỏa có chút ẩn dấu, Tề Nhạc không khỏi mỉm cười, nói:

- Tôi đây nếu sanh ra ở thời đại này của các người chỉ sợ sẽ được đặt tên là Mặc Tứ Vân a.

Thân thể cực lớn của Mặc Hỏa có chút lười biếng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Y Nhược nói:

- Chuyện tình của Tộc Cửu Lê ta đã nghe nói. Nếu như không phải là vì chờ đám các nàng, nói không chừng ta đã ra ngoài một chuyến. Sự kiện kia nàng đã nói cho Tề Nhạc biết rồi chứ?

Y Nhược nhìn Tề Nhạc rồi gật nhẹ đầu nói:

- Tề Nhạc đã đáp ứng giúp chúng ta. Hắn có Hiên Viên Kiếm hộ thể, chắc có lẽ không có vấn đề gì.

Mặc Hỏa thở dài một tiếng, nói:

- Tề Nhạc, nếu có lựa chọn khác thì tuy rằng chúng ta cũng không thuộc về cùng một thời đại, ta cũng không hy vọng con mạo hiểm. Nhưng mà, vì hưng suy của thần thú nhất tộc lại không thể không thỉnh cầu con. Hy vọng con có thể hiểu được.

Nghe Mặc Hỏa nói xong, sắc mặt Văn Đình không khỏi đại biến, nàng dùng sức nắm chặt tay của Tề Nhạc vội vàng hỏi:

- Tề Nhạc, anh đã đáp ứng đám người họ cái gì, vì cái gì không có nói cho em biết.

Tề Nhạc chặn lại nói:

- Không có gì, chỉ là một chút trợ giúp đối với thần thú mà thôi.

- Không, không đúng. Nếu như chỉ là đơn giản trợ giúp thì sao lại nguy hiểm tới tính mạng. Tề Nhạc, anh gạt em.

Văn Đình khẩn trương nhìn Tề Nhạc tới nỗi không thể diễn tả bằng ngôn ngữ. Ở thời đại này, Tề Nhạc có thể nói là người duy nhất nàng có thể dựa vào, đồng thời cũng là nam nhân nàng yêu nhất. Đã có kinh nghiệm chung cực Kỳ Lân Tí lúc trước, nàng thật sự không muốn Tề Nhạc lại chịu đựng bất kỳ nguy hiểm nào.

Chính Tề Nhạc không biết nên giải thích Văn Đình như thế nào thì một đạo hồng sắc quang mang nhàn nhạt đột nhiên từ trong miệng Mặc Hỏa phụt lên. Trong lòng Tề Nhạc cả kinh, vừa muốn ngăn cản, lại bị một cỗ sức mạnh không cách nào chống cự đẩy lui lại.

Chênh lệch của chín vân cùng sáu vân thật sự quá lớn, huống chi bản thân Mặc Hỏa cũng là Hắc Kỳ Lân, lúc này thực lực của hắn căn bản là không cách nào chống lại.

Quang mang màu đỏ hoàn toàn bao phủ ở bên trong thân thể của Văn Đình, dưới ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, thân thể Văn Đình chậm rãi mềm nhũn xuống.

Tề Nhạc kinh sợ hô to:

- Ngươi làm gì vậy?

Vân lực trong cơ thể phi tốc vận chuyển, năng lượng bành trướng rất nhanh vây quanh thân thể của hắn phát ra. Giờ khắc này, hắn đầu tiên nghĩ đến đúng là Hiên Viên Kiếm, chỉ sợ cũng chỉ có Hiên Viên Kiếm mới có thể cùng Vương của Thần Thú cùng trước mặt chống lại.

Mà Tuyết Nữ ở sau lưng Văn Đình nhẹ nhàng bay lên, quang mang màu xanh da trời sáng bên trên thân thể nàng. Chỉ có điều trước mặt Hắc Kỳ Lân hỏa thuộc tính, băng năng lực và phong năng lực của nàng có thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng cơ chứ?

- Đừng nóng vội, con của ta, ta cũng không có ác ý gì.

Mặc Hỏa ôn hòa nói.

Tề Nhạc ôm thân thể mềm mại của Văn Đình vào trong ngực, dùng tinh thần lực của mình dò xét lấy thân thể của nàng, hắn phát hiện, nguyên nhân là Văn Đình chính thức hôn mê bởi vì có một cỗ hỏa năng lượng khổng lồ đang chậm chạp vận chuyển kinh mạch toàn thân nàng.

Mặc Hỏa nói:

- Trên người đứa nhỏ này cũng có huyết mạch của Kỳ Lân chúng ta, đồng thời, thuộc tính của nàng cũng giống thuộc tính của ta. Lần đầu gặp mặt, ta tặng nàng một phần lễ vật, coi như hồi báo sự kiện kia của thần thú chúng ta. Con không cần sốt ruột, chỉ cần đem nàng thu vào Kỳ Lân Châu, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, chỉnh thể hỏa năng lực của nàng sẽ có một bước tiến mới.

- Sau này sẽ càng dễ dàng khống chế hơn, đồng thời nàng cũng mới có thể sử dụng được năng lực Hỏa Kỳ Lân mới. Đây là ta căn cứ huyết mạch Kỳ Lân của nàng mà ban cho, ta nghĩ đối với nàng sau này có một chút có một chút trợ giúp.

*****

Thông qua dò xét năng lượng trong cơ thể Văn Đình, Tề Nhạc biết rõ Mặc Hỏa cũng không có nói dối. Hỏa năng lượng tuy rằng phi thường khổng lồ, nhưng cũng không có ác ý gì, trong quá trình kinh mạch trong cơ thể Văn Đình vận chuyển, thân thể của nàng dần dần hấp thu lấy.

Chỉ là tốc độ đó phi thường chậm chạp, đồng thời hỏa năng lượng đang hấp thụ cũng phi thường chậm chạp dần dần áp súc hỏa năng lượng nguyên bản trong thân thể nàng.

Giống như lúc chính mình tu luyện chiết xuất ra vân lực xác thực cần một thời gian để hoàn thành quá trình thoát thai hoán cốt này.

Hào quang lóe lên, Tề Nhạc đem Văn Đình thu vào bên trong Kỳ Lân Châu của mình, vừa thấy mặt Mặc Hỏa đã đưa cho chính mình một phần đại lễ, hiển nhiên là vì tăng thêm quyết tâm kiên định cho mình đi làm sự kiện kia. Đồng thời cũng lấy lòng của mình, trước đó Văn Đình lo lắng ngăn cản lúc này cũng biến mất theo nàng, có thể nói là một công ba việc. Dùng năng lượng tinh khiết của Kỳ Lân để đổi, mình cũng không tính là phải chịu thiệt.

- Mặc Hỏa tiền bối, tôi không biết có nên cám ơn ngài hay không.

Nhìn Hắc Kỳ Lân thân thể cực lớn ở trước mặt, ánh mắt của Tề Nhạc trở nên phi thường bình tĩnh, đây là một cái thói quen của hắn. Một khi Tề Nhạc tiến hành suy nghĩ thì đó thường là lúc hắn bình tĩnh nhất.

Mặc Hỏa cười nhạt một tiếng, nói:

- Con không cần cảm tạ ta, so với những chuyện con làm với thần thú nhất tộc chúng ta thì đó căn bản chẳng tính là gì. Người bạn này của ngươi đã bị khí tức Luyện Yêu hũ quấy rối, để nàng tiến vào Kỳ Lân Châu sẽ có lợi hơn nhiều.

Tề Nhạc nói:

- Mặc Hỏa tiền bối, thỉnh cầu của các người tôi đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Hiện tại, ngài có thể nói cho tôi biết vị trí của Côn Lôn Kính trước, sau khi tìm được Côn Lôn Kính, tôi liền sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Mặc Hỏa nói:

- Đều là Kỳ Lân, chúng ta nhất định sẽ tín nhiệm con. Nếu không cũng sẽ không đưa ra thỉnh cầu như vậy. Côn Lôn Kính ở trên Côn Lôn Sơn cách nơi này hơn ba vạn dặm. Côn Lôn Sơn cũng bởi vì nó mà có danh tự đó. Bất quá, muốn chính thức đạt được Côn Lôn Kính chỉ sợ phi thường khó khăn.

- Tựa như Luyện Yêu hũ, ta biết rất rõ ràng nó ở bên trong ngọn núi lớn này, nhưng mà bất luận ta cố gắng đi tìm cỡ nào cũng thủy chung không có tìm được địa phương cụ thể mà nó ẩn dấu. Con có thể có được Hiên Viên Kiếm, chứng minh vận khí của con rất tốt. Vận khí thứ này mặc dù có chút hư vô mờ mịt, nhưng đôi khi vận khí phi thường trọng yếu.

- Hy vọng con có thể thành công! Con không cần lo lắng tìm không thấy Côn Lôn Sơn, lúc con rời đi, ta sẽ để lại lạc ấn vào trí nhớ của con lộ trình đi tới Côn Lôn Sơn. Nương tựa theo trí nhớ của con con có thể đơn giản tìm kiếm được sự hiện hữu của nó. (lạc ấn: dấu vết khó phai)

Tề Nhạc gật nhẹ đầu nói:

- Vậy là tốt rồi. Mặc Hỏa tiền bối, tôi tới gặp ngài mục đích chỉ muốn hỏi tung tích hạ lạc của Côn Lôn Kính, hiện tại đã biết thì chúng tôi cũng nên rời đi.

Thân thể cực lớn của Mặc Hỏa giật giật nói:

- Đừng nóng vội, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta còn chưa bao giờ có tình huống hai Hắc Kỳ Lân đồng thời xuất hiện. Tuy rằng con cũng không phải là thuộc về thời đại này, nhưng chúng ta dù sao cũng là huyết thống thân cận nhất, tìm kiếm Côn Lôn Kính cũng chiếm không ít thời gian, chúng ta tâm sự một chút được chứ?

Tề Nhạc nhìn Mặc Hỏa, từ trên người Mặc Hỏa, hắn cảm thấy khí tức trưởng lão thân thiết. Thoáng do dự một chút, Tề Nhạc gật nhẹ đầu.

Mặc Hỏa hướng Y Nhược nói:

- Nàng mang theo vị cô nương này đi ra ngoài một chút đi, Thương Sơn này bởi vì không có hung thú quấy rối, các loại linh thảo rất nhiều, đối với tu vi của vị cô nương này có chỗ tốt không nhỏ. Để cho ta cùng Tề Nhạc nói chuyện với nhau một chút.

Y Nhược gật nhẹ đầu, mà ánh mắt của Tuyết Nữ lại rơi vào người Tề Nhạc, tuy rằng nàng không giống biểu hiện của Văn Đình nhưng trong mắt vẫn có sự lo lắng tồn tại.

Tề Nhạc hướng Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, ra hiệu nàng đi theo Y Nhược, Tuyết Nữ lúc này mới không nhìn hắn mà nói:

- Cha, vậy người nhanh một chút. Tôi không thích cảm giác ở nơi này.

Năng lượng thuộc tính của nàng chủ yếu là băng, mà trong huyệt động này khắp nơi đều tràn ngập năng lượng hỏa thuộc tính Hắc Kỳ Lân, nàng thích mới là lạ.

Y Nhược mang Tuyết Nữ đi, Mặc Hỏa nâng lên chân trước của mình chỉ chỉ một khối cự thạch trước mặt nói:

- Tề Nhạc, con ngồi xuống đi. Chúng ta nói chuyện một lúc.

Tề Nhạc đi đến tảng đá ngồi xuống, ngay trước mặt hắn là Mặc Hỏa có thân thể hùng tráng như một tòa núi nhỏ. Đây là Vương của Thần Thú ah!

Tồn tại cường đại nhất trong Thần thú. Đồng thời ở bên trong thân thể khổng lồ kia của hắn cũng chảy xuôi huyết mạch cũng giống như mình. Cảm giác thân thiết này khiến cho lòng đề phòng của Tề Nhạc đối với Mặc Hỏa trở nên càng ngày càng ít rồi.

Mặc Hỏa thở dài một tiếng.

- Từ khi con xuất hiện, ta vẫn để cho Y Nhược đem tin tức của con không ngừng truyền đến. Nghe nàng nói lại thuộc tính cùng năng lực của con cùng với quá trình về sau đạt được Hiên Viên Kiếm, ta thiệt tình cảm thấy kiêu ngạo vì con. Sự xuất hiện của con, cũng mang cho chỉ dẫn truyền thừa của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta sau này.

- Con có lẽ cũng biết, Kỳ Lân muốn sinh sôi nảy nở hậu đại thật sự quá khó khăn. Tuy rằng đời sau chúng ta, số lượng Kỳ Lân có mười người, nhưng mà với tư cách Vương của Thần Thú nhất tộc, chúng ta lại thủy chung là mục tiêu của hung thú. Chờ những hài tử kia sau trưởng thành, chúng tất nhiên sẽ phải vùi đầu vào trong chiến đấu, có bao nhiêu người có thể thành công sinh sôi nảy nở hậu đại, bây giờ còn rất khó nói. Mà chúng ta Kỳ Lân của thế hệ này cũng đều tiếp cận tới giới hạn của tánh mạng. Có lẽ, thật sự không được bao lâu thời gian nữa Kỳ Lân nhất tộc sẽ hoàn toàn biến mất.

Nói tới chỗ này, trong lời của hắn mang theo một cỗ khí tức bi thương, cũng không có bất kỳ cảm giác oán hận nào, chỉ thuần túy là bi thương mà thôi.

Tề Nhạc không có nói chen vào, chỉ im im lặng lặng nghe Mặc Hỏa nói tiếp.

- Vương của Hung Thú thế hệ này xuất hiện khiến thần thú chúng ta lâm vào tình trạng thống khổ giãy dụa. Đúng vậy, có lẽ con rất khó tin tưởng. Nếu như dùng một từ hợp thành để hình dung tình cảnh thần thú hiện tại thì thống khổ giãy dụa là thích hợp nhất.

- Bất quá trên Viêm Hoàng đại địa này, nguyên bản thần thú cùng hung thú từng người chiếm cứ lấy hai phần năm lãnh địa, đại bộ phận thần thú chúng ta chiếm cứ lãnh địa còn muốn nhiều hơn một chút. Một phần năm là do trung lập thú cùng một ít chủng tộc khác chiếm cứ lấy, thí dụ như nhân loại các con. Mà chủng loại từ một vạn năm trước bắt đầu phát sanh biến hóa. Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, thần thú ngày càng xuống dốc, phong quang ngày xưa đã không còn. Mà nguyên nhân làm cho những chuyện này phát sinh chính là Vương của Hung Thú.

*****

Tề Nhạc nói:

- Ngài đang nói là Ngưu Ma Vương sao?

Mặc Hỏa gật nhẹ đầu, nói:

- Đúng vậy, chính là hắn. Vương của Hung Thú xuất hiện như thế nào thì phải tìm hiểu từ một vạn năm ngàn năm trước rồi. Tuy rằng ta cũng không biết Vương của Hung Thú trước kia cường đại đến cỡ nào, nhưng mà có thể khẳng định là, trước khi hắn trở thành Vương của Hung Thú thì chẳng qua là một hung thú bình thường mà thôi. Khi đó, tu vi của hắn có lẽ vẫn chưa tới vạn năm. Hơn nữa tuyệt đối không phải thượng vị hung thú. Nhưng mà tại một vạn năm ngàn năm trước, một chuyện đáng sợ đã xảy ra.

Nói tới chỗ này, Mặc Hỏa ngừng lại, trong hai mắt cực lớn tràn đầy vẻ ảm đạm.

Tề Nhạc bị Mặc Hỏa khơi gợi lên hứng thú, hắn truy vấn:

- Đến tột cùng chuyện gì xảy ra, ngay cả Vương của Thần Thú ngài cũng cảm giác được sợ hãi.

Thân thể cực lớn của Mặc Hỏa giật giật, trong ánh mắt phóng xuất ra một mảnh quang mang nhàn nhạt, nói:

- Nhắm mắt lại, ta sẽ cho con thấy được những gì xảy ra lúc đó. Đây là hình ảnh truyền thừa vương giả Kỳ Lân nhất tộc chúng ta.

Tề Nhạc mang theo tâm tình hiếu kỳ cùng nghi ngờ, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Chung quanh thân thể của Tề Nhạc xuất hiện những luồng sóng năng lượng tựa hồ là tới từ năng lượng của tinh thần lực, không đợi Tề Nhạc đi rõ ràng cảm thụ chân thực tồn tại của nó thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Đó là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, khắp nơi đều tràn đầy sinh cơ vô hạn, tựa như hắn đã tới nơi này, trong đầu xuất hiện mà đúng là thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú.

Phần đông thần thú tụ tập trên đại thảo nguyên rộng lớn, rất nhiều chủng tộc thần thú Tề Nhạc chưa bao giờ thấy qua. Sở dĩ có thể xác định những Viễn Cổ Cự Thú này đều là thần thú là vì phía trước nhất chút ít thần thú này xếp thành một hàng tổng cộng hơn mười đầu Kỳ Lân hình thể cực lớn. Một vị ở trung tâm đúng là Hắc Kỳ Lân giống như Mặc Hỏa, chỉ có điều năng lượng trên người phát ra là Phong thuộc tính, hiển nhiên không phải là Mặc Hỏa.

Chúng thần thú đều im im lặng lặng đem ánh mắt nhìn vào không trung, ánh mắt nhìn mỗi một con thần thú đều phi thường ngưng trọng. Bọn họ tựa hồ đang đợi cái gì đó xảy ra.

Đột nhiên, hết thảy trước mắt lập tức phát sanh biến hóa, nguyên bản thiên địa nắng ráo sáng sủa đột nhiên thay đổi, góc nhìn từ các thần thú chuyển hướng không trung, một cái bóng đen một cái hình tròn chậm rãi trùng hợp cùng Thái Dương che đậy quang mang của Thái Dương.

Ngày nhật thực toàn phần? Chẳng lẽ tai nạn trong miệng Mặc Hỏa chính là ngày nhật thực toàn phần sao? Đây chỉ là hiện tượng thiên văn bình thường thôi mà! Chẳng lẽ đám người họ cho rằng thật sự có Thiên Cẩu Thực Nhật hay sao?

Rất nhanh, Thái Dương quang mang đã bị bóng đen hình tròn hoàn toàn che chặn, bầu trời tối xuống, chỉ có bóng đen hình tròn chung quanh, còn lưu lại một vòng kim quang nhàn nhạt, có thể cho thế gian một ít hào quang.

Ngay tại lúc Tề Nhạc cho rằng hết thảy sắp kết thúc, biến hóa tiếp theo xuất hiện, lại là một cái bóng đen hình tròn chậm rãi từ bên cạnh lướt ngang tới, đem kim sắc quang mang của Thái Dương chỉ còn le lói chặn hết, sau đó chậm rãi hợp lại với quang ảnh hình tròn.

Tiếng hít thở của các thần thú trở nên dồn dập. Bầu trời trở nên càng thêm hắc ám.

Bóng đen hình tròn tiếp tục xuất hiện, một cái tiếp một cái trùng hợp với những bóng đen thứ nhất. Mà quang mang của Thái Dương bị chúng che đậy thì trở nên càng ngày càng yếu ớt, đại địa cũng trở nên càng ngày càng hắc ám lên.

Đột nhiên, chung quanh hết thảy đều đen lại, một mảng lớn Ô Vân không hề báo hiệu xuất hiện giữa không trung. Thế giới trở nên hắc ám đột nhiên sáng lên trong tích tắc, ngay sau đó quang mang tia chớp lóe lên, tiếng sấm điếc tai nhức óc khiến cho Thiên Địa phải chấn động.

Từng đạo tia chớp liên tiếp xuất hiện, tia chớp bình thường thì không nói, nhưng nếu như nó toàn là một màu đỏ thì không phải là chuyện bình thường rồi. Tia chớp màu đỏ lóng lánh trên không trung như là máu tươi. Phát hiện phương hướng những tia chớp này rơi xuống đều tập trung ở vị trí cuối cùng của đại thảo nguyên.

Tiếng sấm cuồn cuộn làm cho chúng thần thú phủ phục trên mặt đất, ánh mắt đám người vừa rồi ngưng trọng thì lúc này tràn đầy sợ hãi. Tựa hồ tia chớp màu đỏ ở đằng kia không ngừng rơi xuống có một đoàn khí lưu màu đen nhàn nhạt xoay quanh bay lên, Tề Nhạc cũng không biết khí lưu màu đen kia đại biểu cho cái gì, nhưng mà trong lòng mơ hồ đoán được, đây mới là thứ đáng sợ mà Vương của Thần Thú Mặc Hỏa đã nói.

Quang ảnh lóe lên, toàn bộ hình ảnh biến mất, khí tức năng lượng thân thể thân thể Tề Nhạc cũng một lần nữa trở về bình thường. Tề Nhạc chậm rãi mở to mắt, hắn phát hiện Mặc Hỏa không đợi hắn đặt câu hỏi, đã mở miệng nói:

- Khi tia chớp huyết sắc kết thúc, ngay tại lúc này Vương của Hung Thú mang theo khí thế hung ác của Thiên Sát xuất hiện, hắn mang theo lực lượng vô cùng. Từ một khắc này bắt đầu hung tà chi khí lan tràn khắp Viêm Hoàng đại địa, nó nương tựa theo hung tà chi lực vô cùng cường hoành chinh phục tất cả hung thú, đã trở thành Vương của Hung Thú một đời mới.

- Dưới sự dẫn dắt của hắn, thần thú nhất tộc chúng ta tiến nhập thời đại cực khổ, một vạn năm nghìn năm tranh đấu, chúng ta chẳng những đánh mất ưu thế nguyên bản, càng bị đám người bọn hắn áp bách chỉ có thể chiếm một phần mười diện tích của Viêm Hoàng đại địa.

- Cứ theo đà này, có lẽ, không bao lâu nữa thần thú chúng ta chỉ có một kết quả là diệt tộc. Mà nhân loại cũng sắp bị Tộc Cửu Lê thống trị. Viêm Hoàng đại địa sẽ bị hung tà chi khí bao phủ. Chuyện này ta không thể nào thay đổi, cũng chính là nỗi bi ai lớn nhất của Vương của Thần Thú ta.

Trong huyệt động, Mặc Hỏa tràn đầy bi thương, hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Tề Nhạc tựa hồ muốn đọng lại:

- Hài tử, tuy rằng con không phải là thuộc thời đại này của tại chúng ta, theo ý của con, có lẽ con tới đây hoàn toàn là ngẫu nhiên. Nhưng mà trong mắt của ta thì không phải như vậy. Con có thể bằng vào Luân Hồi quả đi vào thời đại này hoàn toàn là thiên ý sắp đặt, với tư cách Hắc Kỳ Lân Tứ Tường Vân, trong lòng ta, con chính là hy vọng của toàn thể thần thú. Hiện tại, con đã có được Hiên Viên Kiếm, đã có được Tự Nhiên Chi Nguyên cùng thân thể Tứ Tường Vân xưa nay chưa từng có.

Những điều kiện gặp may mắn này, tất nhiên có thể làm cho con trở thành cường giả đủ để đối kháng cùng Vương của Hung Thú. Nếu như, con nguyện ý ở lại thời đại này của chúng ta, ta nguyện ý đem vị trí Vương của Thần Thú tặng cho con, làm cho tất cả thần thú thiên hạ nghe theo chỉ huy của con, do con dẫn đầu chúng ta cùng nhân loại chống lại hung tà. Chỉ cần là ta có thể làm được, ta nguyện ý thỏa mãn hết thảy điều kiện của con. Có thể cho ta một đáp án không?

Nhìn thật sâu Mặc Hỏa, Tề Nhạc chậm rãi cúi đầu nói:

- Thực xin lỗi, tôi không thể. Tôi nguyện ý vì các người làm sự kiện kia, nhưng mà tôi tuyệt sẽ không lựa chọn việc lưu lại ở thời đại này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)