Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 210

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 210: Khúc nhạc dạo tập huấn đặc thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Nghe Trát Cách Lỗ nói làm nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác quán thông, con đường trước mắt như sáng lên, đúng thế, vào thời điểm cảnh giới của mình tăng lên bảy vân tuy thực lực tăng lên biên độ lớn nhưng bây giờ nghĩ lại hình như chỉ tăng gấp 1, 5 lần so với lúc sáu vân mà thôi, phải biết rằng bảy vân cùng sáu vân chênh lệch khác biệt thật lớn so với năm vân lên sáu vân a.

Cảnh giới bảy vân với tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là một cái ranh giới, đối với bản thân mình là Kỳ Lân càng phải như vậy, nếu không như vậy thì mình thật sự đạt tới bảy vân sao? Đúng như lời Trát Cách Lỗ đại sư đã nói, tuy Tự Nhiên Chi Nguyên mang lại cho mình chỗ tốt thật lớn nhưng dường như ẩn giấu mấy thứ gì đó. Tứ tường vân thật sự chỉ mang lại cho mình bốn thuộc tính hay sao? Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nghĩ tới đây Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đại sư, cám ơn ngài. Tuy hiện giờ tôi chưa nghĩ thông suốt vấn đề nằm ở điểm nào nhưng tôi nghĩ chỉ cần thông qua không ngừng tu luyện mới có thể biết rõ quan hệ ở trong đó. Thời gian không còn sớm chúng ta đi ra ngoài đi, có một số việc tôi phải nói cho mọi người biết.

Trát Cách Lỗ gật gật đầu, vỗ vỗ vai Tề Nhạc nói:

- Tôi không đi, những chuyện cần dạy anh tôi đã dạy xong rồi. Tôi rời khỏi Thánh Phật Tự một đoạn thời gian dài cũng nên tới lúc tôi quay về rồi.

Tề Nhạc biến sắc, nói:

- Đại sư ngài phải đi sao?

Trát Cách Lỗ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hiện giờ tôi nên trở về rồi, Tề Nhạc anh không thể chuyện gì cũng dựa vào tôi được. Anh hiện giờ mới là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không có trợ giúp gì đáng nói với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nữa rồi, dù sao thế tục không phải là nơi thích hợp cho người xuất gia như tôi. Nếu như có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì anh cứ tới Thánh Phật Tự tìm tôi.

Tề Nhạc trầm mặc một chút, không nói thêm cái gì nữa, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Lúc này trong đại sảnh biệt thự Long Vực tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã đến đông đủ, đương nhiên trừ Minh Minh ra.

Thần sắc Như Nguyệt có chút lo lắng đứng đợi trong đại sảnh, nàng nghe đám người Điền Thử nói lại thần sắc Tề Nhạc không đúng thì trong nội tâm tràn ngập cảm giác bất an. Từ khi trở thành nữ nhân của Tề Nhạc nam nhân này chính là người trọng yếu nhất trong lòng của nàng. Huống chi bọn người Điền Thử suy đoán vẫn có vài phần có thể tin, với tính cách của Tề Nhạc mà nhìn thì chuyện ảnh hưởng tới tâm tình hắn chỉ sợ chỉ có Minh Minh cùng Văn Đình các nàng mà thôi.

Âm thanh mở cửa làm tinh thần của Như Nguyệt khẩn trương lên, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở đây có thực lực không kém tự nhiên có thể cảm giác được Tề Nhạc đi ra khỏi phòng đại sư Trát Cách Lỗ, lập tức đình chỉ nghị luận với nhau và đem ánh mắt nhìn qua bậc thang.

Tề Nhạc bình tĩnh từ trên thang lầu đi xuống nhìn qua nàng, hào quang trong mắt Như Nguyệt hơi chấn động, với tư cách nữ nhân của Tề Nhạc nàng cảm nhận được khí tức biến hóa trên người Tề Nhạc rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Làn da của Tề Nhạc có hào quang màu xích kim sắc chói lọi, tuy đây là trong biệt thự nhưng đôi cánh màu vàng sau lưng hắn chỉ thu lại chứ không có thu nhập vào trong cơ thể, ngay cả mái tóc cũng biên thành màu vàng, thần sắc trên mặt bình tĩnh tới đáng sợ, sâu trong mắt của hắn Như Nguyệt nhìn thấy chính là mệt mỏi.

Hai cánh sau lưng mở ra Tề Nhạc từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống, đại sư Trát Cách Lỗ không có theo hắn đi ra ngoài này, Thân thể của hắn nhẹ nhàng rơi xuống đại sảnh, Tề Nhạc vừa vặn đứng ở bên người Như Nguyệt. Trong mắt Như Nguyệt xuất hiện thần sắc hỏi thăm, tuy nam nhân này nàng nhớ mong mấy tháng nhưng trong nội tâm nàng càng cảm thấy bất an.

Tề Nhạc đi về phía trước rất tự nhiên giữ chặt tay Như Nguyệt, Như Nguyệt giật mình phát hiện tay cua Tề Nhạc thật lạnh, thậm chí có cảm giác như bị đóng băng vậy. Thần sắc trên mặt hơi đổi.

- Tề Nhạc, anh bị sao thế?

Nhẹ nhàng lắc đầu. Tề Nhạc thở sâu, hai cánh sau lưng chậm rãi thu vào trong cơ thể, hào quang màu vàng trên người của hắn thu liễm lại, bởi vì sau lưng có đôi cánh màu vàng cho nên quần áo xuất hiện lỗ hổng nhìn có chút quái dị, thời điểm hai cánh sau lưng Tề Nhạc biến mất thì thần sắc tất cả mọi ở đây biến đổi. Bởi vì bọn họ nhìn thấy mái tóc dài của Tề Nhạc biến thành màu trắng.

Đúng, tuy tính mạng Tề Nhạc được cứu trở về nhưng cơ năng được Đế Tâm Tuyết Liên Vương dẫn phát Tự Nhiên Chi Nguyên khôi phục từ từ, nhưng mà mái tóc dài màu đen vĩnh viễn biến mất rồi. Mái tóc bạc tang thương làm hình thể của Tề Nhạc hiện giờ biến thành tiêu điều.

Đây không phải do thân thể suy yếu trước đó tạo thành mà trong lúc ba ngày bay trở về trong nội tâm Tề Nhạc luôn tràn ngập cảm xúc mặt trái, cái gọi là một đêm bạc đầu cũng chính là do cảm xúc thân thể biến hóa làm tóc của hắn biến thành như vậy.

Mọi người ở đây cảm giác được hào quang màu vàng trên người hắn biến mất thì Tề Nhạc lại suy yếu như vậy, sắc mặt cũng trắng như mái tóc bạc trong hai mắt không còn hào quang tươi trẻ như trước kia, hơn nữa mái tóc trắng này khiến một kẻ mới hai mươi tuổi như hắn bây giờ chẳng khác gì người ba mươi, làn da phi thường khô khốc, thân thể cũng rất suy yếu giống như tùy thời sẽ ngã xuống.

Như Nguyệt hít sâu một hơi cầm chặt tay Tề Nhạc và truyền vân lực vào trong cơ thể Tề Nhạc không chút giữ lại. Nhưng mà vân lực của nàng vừa tiến vào trong cơ thể Tề Nhạc đã bị năng lượng bản thân Tề Nhạc ngăn cản lại.

Tề Nhạc nghiêng đầu nhìn qua nàng một cái rồi lắc đầu với nàng.

Lúc này tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đang nhìn qua hắn, ngay cả tính tình của Mạc Đạm Đạm gần đây có chút cổ quái và Quan Tĩnh mới gia nhập Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng phải giật mình khi thấy hắn thế này.

Hình thể Mạc Đạm Đạm vẫn to lớn như tước kia. Chỉ có điều khí tức của nàng càng thêm bá đạo hơn trước mà thôi. Mà Quan Tĩnh nhìn hắn trầm tĩnh hơn trước kia rất nhiều, khí tức chấn động và hình thể của hắn trái ngược nhau hoàn toàn, hiển nhiên là chỗ tốt do hắn tu luyện đúng cách.

- Tất cả mọi người chắc hẳn muốn biết vì sao tôi biến thành bộ dáng này chứ gì?

Tề Nhạc nhàn nhạt nói ra.

Điền Thử nhịn không được nói:

- Lão đại, rốt cuộc là anh bị làm sao? Chị Minh Minh đâu rồi? Còn có chị Văn Đình và Tuyết Nữ cũng biến mất, các nàng không đi tìm anh sao?

Tề Nhạc nhìn qua Điền Thử nhưng không trực tiếp trả lời hắn.

- Tạo thành tình huống bây giờ đều là vì tôi quá ngu xuẩn. Tôi đã làm mọi người lo lắng rồi, Minh Minh bây giờ đang ở trong Kỳ Lân Châu của tôi, bản thân nàng bị trọng thương và khó khôi phục trong thời gian ngắn. Tuyết Nữ bởi vì thương tâm quá độ mà hôn mê nên tôi cũng thu nàng vào trong Kỳ Lân Châu rồi. Mà Văn Đình...

*****

Nói tới chỗ này trong mắt Tề Nhạc toát ra bi thương nồng đậm, đôi mắt tĩnh mịch của hắn hiện giờ xuất hiện hào quang màu xám trắng. Đó chính là khí tức tử vong Điền Thử cảm nhận lúc trước cũng là năng lượng chấn động xuất phát từ nội tâm.

Tuy Như Nguyệt bị năng lượng của Tề Nhạc ngăn cản đưa vào người hắn, nhưng nàng cầm chặt tay của Tề Nhạc nên khi Tề Nhạc dừng nói nàng đã hiểu tất cả.

Yến Tiểu Ất thất thanh nói:

- Lão đại, chẳng lẽ Văn Đình nàng...

Tề Nhạc thở sâu miễn cưỡng bình phục khí tức tử vong trong người của mình.

- Đúng, nàng vì cứu tôi nên đã hi sinh chính mình. Đồng thời lần này tôi đi phương tây còn liên lụy chết rất nhiều người. Bao gồm nhiều cao thủ Hấp Huyết Quỷ của gia tộc Dracula cùng với Hấp Huyết Quỷ Thân Vương Klinsmann bạn của tôi. Ngay cả cha của Tuyết Nữ là Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng bị liên lụy.

Nghe Tề Nhạc nói như thế tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều an tĩnh lại, cho dù là Mạc Đạm Đạm cùng Quan Tĩnh không hiểu nhiều về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì còn đỡ một ít, cảm xúc cũng không phải rất lớn, nhưng mà Như Nguyệt, Điền Thử và những người quen thuộc Tề Nhạc đều biết rõ đó là cái gì, tất cả mọi người đều hiểu được đả kích của Tề Nhạc hiện giờ lớn thế nào.

Rốt cuộc Như Nguyệt không nhịn được mà mở miệng, nàng trước nay kiên cường cũng phải run giọng nói ra.

- Tề Nhạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Văn Đình nàng, nàng bị thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt xám trắng của Tề Nhạc lúc này rung rung lên.

- Bởi vì anh quá ngốc, Trầm Vân nói đúng, anh chính là đồ ngốc, anh là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Đều là do anh liên lụy tới bọn họ, bọn họ vì anh mà chết.

Mạc Đạm Đạm nhìn qua Tề Nhạc liền nhíu mày, nói:

- Họ Tề. Anh nói chuyện có thể rõ ràng hơn một chút được không, ấp a ấp úng như thế anh có phải nam nhân không vậy. Nam nhân gặp phải đả kích đều giống như anh thì tôi thà rằng vĩnh viễn không lấy chồng.

Nếu là bình thường Mạc Đạm Đạm nói như vậy thì người khác nhất định sẽ mỉa mai, nhưng bây giờ không có ai đi mỉa mai nàng bởi vì trong lòng của mỗi trong như có một tảng đá đè nặng nội tâm. Mọi người nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc và đợi hắn nói tiếp.

Mạc Địch kéo Mạc Đạm Đạm lại, nói khẽ:

- Mạc Mạc chớ nói lung tung.

Tề Nhạc nhìn Mạc Đạm Đạm, hắn không có tức giận, chỉ nói:

- Đúng vậy a! Ngay cả nữ nhân của mình tôi cũng không giữ được để nàng chết đi thì tôi không phải là nam nhân, cô mắng rất đúng. Phương tây xảy ra chuyện gì tôi không muốn nói. Hôm nay bảo mọi người tập trung ở đây chỉ muốn nói cho các người biết vào tương lai không lâu chúng ta sẽ đối mặt với địch nhân cường đại. Chính là địch nhân không cách nào biết trước được, cho nên tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phải tiến hành tu luyện đặc thù.

- Nội tâm của tôi hiện giờ rất loạn và Minh Minh cần thời gian khôi phục, cho nên mọi người nên thu xếp tốt thời gian và chuẩn bị tinh thần đi, trong một đoạn thời gian sau này mọi người không cần phải làm chuyện khác nữa, hoặc là nói chúng ta phải rời khỏi xã hội này và đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào tu luyện.

Mạc Đạm Đạm lên tiếng kháng nghị, nói:

- Có lầm không vậy, anh chỉ bị kích thích một chút lại muốn kéo chúng tôi liên lụy vào. Tôi không đồng ý, tuy tôi đáp ứng chị tôi tiếp nhận thân phận Tiếu Thủ Hộ Thần nhưng tôi không thể cái gì cũng nghe theo anh được.

Tề Nhạc nhìn qua Mạc Đạm Đạm, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:

- Tốt, tùy cô. Cô không cần tham gia nữa, có còn ai hay không, bây giờ nói ra còn kịp, một tuần sau sẽ không còn cơ hội hối hận đâu. Sau khi bắt đầu tu luyện tập thể thì không ai có khả năng rời đi đâu.

Cảm thụ ánh mắt bình tĩnh và tịch mịch của Tề Nhạc, không biết vì cái gì gần đây Mạc Đạm Đạm không sợ trời không sợ dất trong nội tâm lại có cảm giác sợ hãi. Cúi đầu xuống không dám nhìn qua mắt của Tề Nhạc, nhưng nàng không có thu hồi lời của mình.

Điền Thử nói:

- Lão đại, em ủng hộ anh.

Từ Đông nghiêm mặt nói:

- Ngay cả lão đại cũng bị thương thì có thể thấy được địch nhân tương lai của chúng ta mạnh như thế nào rồi, tôi cũng ủng hộ tu luyện tập thể thế này, ngày thường đổ mồ hôi nhiều một chút thì khi đối mặt với địch nhân tương lai sẽ ít đổ máu hơn.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác nhao nhao gật đầu, chỉ có chiến sĩ cầm tinh ngựa Xương Kiệt và chiến sĩ cầm tinh heo Quan Tĩnh bảo trì trầm mặc. Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua bọn họ, Xương Kiệt nói:

- Tập trung tu luyện đương nhiên là chuyện tốt tôi rất nguyện ý tham gia. Nhưng mà tôi là người đại diện cho Tiểu Lâu nên nhiều chuyện của nàng cần tôi xử lý, chỉ sợ không xuất ra nhiều thời gian như vậy được. Không biết anh chuẩn bị tổ chức tu luyện bao lâu?

Tề Nhạc nói:

- Ít nhất từ đầu năm tới cuối năm. Chúng ta phải tu luyện ở nơi đặc thù nên khi lên đường là không trở về.

Xương Kiệt nhíu mày nói:

- Vậy thì khó rồi, Tiểu Lâu gần đây dù không có diễn xuất nhưng mà nàng đang trong giai đoạn chuẩn bị ra mắt album mới, sang năm phải đưa ra thị trường rồi, hiện tại trong quá trình tìm kiếm linh cảm.

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Chỗ chúng ta tu luyện chỉ sợ là nơi tìm kiếm linh cảm tốt nhất đấy. Anh có thể mang nàng đi cùng.

Xương Kiệt do dự một chút nói:

- Chuyện này chỉ sợ không được, Tiểu Lâu đang chuẩn bị đi tới xứ nhiệt đới, nàng cần phải tìm kiếm linh cảm trong thiên nhiên tinh khiết. Có lẽ anh không biết rất nhiều đơn khúc của nàng đều là tự mình viết ra. Nàng chính là thiên tài trăm năm khó có một người của giới âm nhạc đấy.

Tề Nhạc nói:

- Nếu là như vậy tôi có thể khẳng định nàng sẽ nguyện ý đi tới chỗ kia, tôi sẽ an bài người chuyên môn bảo vệ nàng, được chưa?

Nhìn qua Xương Kiệt vẫn có do dự hắn tiếp tục nói:

- Nếu không như vậy đi, chúng ta đi tới nơi đó trước và nếu như nàng không thích hoàn cảnh nơi đó tôi có thể mang các người quay về. Nhưng có một điểm tôi cần phải nói trước là khi bắt đầu tu luyện tôi không cho phép bất cứ ai rời khỏi đó, các vị cũng không có khả năng rời đi.

Xương Kiệt nhìn qua mái tóc bạc trắng của Tề Nhạc, không biết vì cái gì trong nội tâm của hắn run lên, gật gật đầu nói:

- Được rồi, anh đã nói tới như vậy thì tôi cũng không có lý do cự tuyệt nữa.

Trong mắt xuất hiện một tia hàn quang nhàn nhạt, Tề Nhạc đem ánh mắt nhìn vào người Quan Tĩnh.

- Anh thì sao? Anh không đi vì cái gì?

Quan Tĩnh nhìn qua bộ dáng của Tề Nhạc se se ngón tay, nói:

- Tôi vốn không sao cả, nhưng mà anh cũng biết mục đích gia nhập của tôi rồi, tôi ở đây chính là vì tiền. Nếu như có thể cho tôi con số thỏa mãn thì ngược lại có thể cân nhắc một chút.

Hắn căn bản không quan tâm ánh mắt khinh bỉ của những người khác, thậm chí nhìn qua Tề Nhạc còn mang theo chút ít khiêu khích.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tốt, tôi đáp ứng anh. Nếu anh nguyện ý đi thì mỗi ngày tôi sẽ cho anh hai trăm đồng, như thế nào?

*****

Con mắt Quan Tĩnh sáng lên.

- Hai trăm đồng sao? Như vậy một tháng là sáu ngàn đồng, dường như có thể cân nhắc.

Tề Nhạc thản nhiên nói:

- Ba trăm, không cần thì thôi.

Quan Tĩnh cơ hồ là phản xạ có điều kiện đồng ý ngay.

- Thành giao.

Tề Nhạc nói:

- Đã như vậy, mọi người nên đi về xử lý công việc của mình đi.

Mạc Đạm Đạm là người đầu tiên xoay người rời đi, ngay sau đó là Quan Tĩnh vẻ mặt hưng phấn cũng trở về phòng của mình, dường như hắn đang suy nghĩ cho viễn cảnh xa hoa mỗi ngày ba trăm đồng của mình. Mà các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác không có ý định rời đi, trừ Xương Kiệt ra thì bọn họ đều quen Tề Nhạc thời gian không ngắn, nhất là bọn người Từ Đông, Điền Thử đã đi theo Tề Nhạc ngay từ đầu khi hắn mới trở thành Kỳ Lân không lâu, quan tâm tới bạn của mình khiến cho nên bọn họ đều hy vọng có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với Tề Nhạc, muốn biết vì sao hắn biến thành bộ dáng như thế này.

Hào quang nhàn nhạt trong mắt Tề Nhạc xuất hiện.

- Mọi người tán đi, thực xin lỗi hiện giờ tôi không thể nói. Nhưng tôi có thể cam đoan mọi người sớm muộn gì cũng biết.

Như Nguyệt nhìn mọi người gật đầu nói:

- Để cho anh ta yên tĩnh đi.

Từ Đông đi đến bên người Tề Nhạc vỗ vai của hắn, nói:

- Bất luận như thế nào chúng tôi luôn ở bên cạnh ủng hộ anh. Tuy tính tình của Mạc Đạm Đạm hơi quái dị một chút nhưng tôi nghĩ nói phục nàng không có khó khăn. Tôi biết rõ anh cũng vì tốt cho mọi người.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Vậy tôi nhờ các người rồi. Ngày mai đại sư rời khỏi đây nên mọi người nên tạm biệt đại sư đi. Mấy ngày sau tôi không xuất hiện, tôi cần trợ giúp Minh Minh các nàng chữa thương cho nên không đưa tiễn đại sư.

Đột nhiên thần sắc Điền Thử chấn động một chút, cái gì cũng không nói đuổi theo phương hướng Mạc Đạm Đạm vừa rời đi. Ai cũng biết Mạc Đạm Đạm có ý với hắn nhưng lòng hắn chỉ đặt lên người của Mạc Địch mà thôi, lúc này hắn làm việc nghĩa không chùn bước đuổi theo phương hướng Mạc Đạm Đạm rời khỏi, không cần phải nói mọi người cũng biết hắn đi làm gì.

Vì có thể khuyên bảo Mạc Đạm Đạm tham gia tập huấn của Tề Nhạc ra thì hắn nhất định phải hy sinh chút nhan sắc của mình rồi, tình huynh đệ như vậy và ánh mắt ân cần của mọi người đều làm nội tâm lạnh giá của Tề Nhạc ôn hòa rất nhiều, cảm thụ khí tức năng lượng Văn Đình trong người hắn thở sâu quay đầu nhìn qua Như Nguyệt bên cạnh nói:

- Anh phải đi ra ngoài một chút, em giúp anh được chứ?

Như Nguyệt ôn nhu nói:

- Bất luận anh đi tới nơi nào thì em cũng nguyện ý đi cùng anh.

Tề Nhạc nắm thật chặc bàn tay ngọc hết sức mềm mại của Như Nguyệt, hắn ân cần và nhẹ nhàng giống như sợ nàng biến mất, trong mắt xuất hiện thần sắc ôn nhu.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn qua bóng lưng Tề Nhạc cùng Như Nguyệt rời khỏi biệt thự, Tề Nhạc không có lái xe, hắn ngồi ở vị trí kế tài xế, Như Nguyệt điều khiển chiếc xe Lamborghini thể thao chạy nhanh ra khỏi biệt thự Long Vực.

Ngồi ở vị trí kế tài xế Tề Nhạc nhắm hai mắt, tay trái nắm thật chặc tay phải của Như Nguyệt, trừ thời khắc lên xe ra thì tay của hắn luôn bảo trì tư thế như vậy, hắn như sợ Như Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt của mình. Chỉ có nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này nội tâm Tề Nhạc mới thoải mái một ít, bởi vì Văn Đình chết cảm giác thống khổ luôn luôn đâm mạnh vào tim của Tề Nhạc.

- Chúng ta phải đi đâu?

Như Nguyệt đau lòng nhìn qua Tề Nhạc, mái tóc của Tề Nhạc có chút tán loạn. Thần sắc của hắn hiện giờ giống như bệnh tâm thần và nhìn qua mái tóc bạc của hắn mà giật mình, hắn mới hai mươi tuổi đấy! Như Nguyệt cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nàng biết rõ Tề Nhạc hiện tại cần nàng quan tâm và an ủi.

Nàng rất rõ ràng Tề Nhạc có cảm tình với Văn Đình không thể kém hơn mình bao nhiêu, Văn Đình chết đối với hắn mà nói là đả kích cực lớn. Huống chi còn có cha của Tuyết Nữ và Klinsmann, những người này đều mất mạng vì hắn, tuy Tề Nhạc không có nói quá trình nhưng Như Nguyệt cũng hoàn toàn tưởng tượng tràng cảnh đó kinh tâm động phách như thế nào.

- Đi núi Thiên Hương a.

Tề Nhạc lẳng lặng nói ra, âm thanh của hắn có chút suy yếu. Hắn cảm giác tâm tình của mình suy yếu và tinh thần cũng rất mệt mỏi, thậm chí không muốn đi hấp thu phần tử năng lượng trong không khí khôi phục sức khỏe của mình.

Như Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, tay phải vẫn cầm chặt tay Tề Nhạc và dùng tay trái lái xe, từ đường cao tốc sân bay đi vòng vèo một đoạn đường lớn ra khỏi thành phố hướng núi Thiên Hương mà đi.

Trên đường đi Tề Nhạc không nói thêm câu nào, rất bình tĩnh tựa vào ghế ngồi, khí tức của hắn chấn động yếu ớt giống như ngủ hoặc hôn mê. Năng lượng trong người của hắn chấn động thật nhỏ. Từ góc độ cảm giác của Như Nguyệt thì hắn đã mất đi năng lực khống chế năng lượng, cảm giác này trước kia không có.

Thời điểm lái xe tới núi Thiên Hương sắc trời đã dần dần tối lại, Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực cũng là buổi chiều, mà biệt thự Long Vực cách núi Thiên Hương ở hai hướng trái ngược. Phân biệt nằm ở đông và tây Kinh Thành, Như Nguyệt thì không muốn tăng tốc để ảnh hưởng tới Tề Nhạc cho nên chạy suốt một giờ mới tới được núi Thiên Hương.

Thời điểm ngừng xe Như Nguyệt muốn xuống xe mở cửa cho Tề Nhạc, nhưng mà Tề Nhạc lại cầm thật chặt tay nàng giống như hai bàn tay dính chặt với nhau vậy, hắn không muốn buông ra giống như đứa trẻ ỷ lại mẹ của mình vậy. Như Nguyệt chỉ giãy dụa một chút liền ngừng lại. Nàng ngồi trên xe điều khiển ghế ngồi nghiêng qua lẳng lặng nhìn Tề Nhạc. Nàng không muốn đi quấy rầy hắn, cho nên chỉ có lẳng lặng chờ đợi.

Thời điểm mặt trời ngả về hướng tây bầu trời càng ngày càng mờ Tề Nhạc mới miễn cưỡng mở hai mắt ra.

- Có thuốc lá không?

Như Nguyệt gật gật đầu, từ trong túi đựng đồ lấy một gói thuốc lá ra ngoài rút ra một điếu đưa cho Tề Nhạc, hít sâu một hơi rồi ngả một ngụm khói thuốc nhìn qua làn khói trước mặt, trong ánh mắt Tề Nhạc hiện ra thần sắc không biết nên giải quyết thế nào. Trong lòng hắn không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Như Nguyệt, vĩnh viễn không nên rời xa anh được chứ?

Âm thanh của hắn mang theo vài phần nức nở.

Như Nguyệt giữ chặt tay còn lại của Tề Nhạc.

- Đồ ngốc, nói cái gì đó, em sao rời xa anh được chứ?

Tề Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác rồi lại nhìn qua nàng thật sâu.

- Hôm nay là đêm cuối cùng anh cho phép mình mềm yếu cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ biến thành người khác, từ nay về sau lại không cho phép mình mình được quyền mềm yếu, anh sẽ vĩnh viễn bảo trì bộ dáng này, vĩnh viễn không cho phép người yêu và bạn của mình bị tổn thương.

Như Nguyệt nhìn qua hai mắt đỏ lên của Tề Nhạc, chậm rãi kéo hắn qua bên cạnh mình rồi cho hắn gối đầu lên người của mình.

*****

- Nói đi, nói ra có lẽ nội tâm của anh sẽ chịu hơn một chút. Những chuyện đã xảy ra em không trách anh đâu.

Dựa vào bờ vai của Như Nguyệt ngửi hương khí nhàn nhạt trên người của nàng Tề Nhạc như một người sắp chết đuối trên biển rộng vớ được tấm ván, hắn dựa sát vào người của nàng.

- Như Nguyệt em biết không? Trong nháy mắt thân thể Văn Đình dung hợp vào người của anh, đột nhiên anh cảm thấy có cảm giác xin lỗi các em. Thực xin lỗi mỗi người trong các em, anh là đồ hỗn đản mà.

Nước mắt không bị khống chế chảy xuôi xuống gò má, cả thân thể Tề Nhạc như run lên nhè nhẹ.

Như Nguyệt lẳng lặng nghe hắn kể lại, mười ngón tay của hai người đan vào nhau giống như đôi tình nhân mới quen nhau, hai người dựa vào nhau trong xe và lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương.

- Lúc trước anh có Minh Minh, anh thật sự rất thích nàng, trước khi trở thành Kỳ Lân Tề Nhạc anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày có được bạn gái đẹp như vậy. Khi đó trong nội tâm của anh thỏa mãn tới mức khó nói thành lời. Thế nhưng mà về sau anh lại gặp được em, gặp được Văn Đình, mỹ mạo của các em làm anh động tâm.

- Tuy trước đó anh đã yêu Minh Minh lại khó có thể khắc chế yêu mến các em sau đó. Khi đó cho tới anh bây giờ cũng không nghĩ qua làm như vậy với các em là không công bằng. Về sau các em biết rõ nhau cũng không có trách cứ anh lời nào, vẫn lặng lẽ yêu anh nên làm nội tâm của anh rất thỏa mãn. Tuy anh cũng có cảm giác được một ít nguy cơ cũng cảm giác được các trong nội tâm các em bất mãn với nhau.

- Nhưng mà khi đó anh dựa theo lời Trát Cách Lỗ đại sư nói Kỳ Lân như anh cần tới bốn nữ nhân mới có thể thỏa mãn. Thẳng đến khi Văn Đình chết vì anh thì anh đã hiểu được tuy chúng ta yêu đối phương, nhưng mà trả giá của anh lại kém các em quá xa, anh thật hối hận, nhưng mà đến bây giờ anh cũng không có làm gì để đền bù cho các em cả.

- Bởi vì quan hệ của các em làm cho tự tin của anh ngày càng mạnh hơn, thậm chí ngây ngốc cho rằng bất kỳ nữ nhân nào anh cũng có thể đạt được, từ nhỏ dưỡng thành thói côn đồ du côn làm cho sức miễn dịch của anh với mỹ nữ rất kém, cũng chính bởi vì vậy mới sinh ra đả kích thật lớn cho anh, đả kích vĩnh viễn không đền bù được.

Nói đến đây Tề Nhạc đã khóc không thành tiếng, thân thể của hắn đang run rẩy trong vô thức toát ra một tia khí tức tà ác dựa sát vào người Như Nguyệt, lần đầu tiên hắn phát hiện những nữ nhân của hắn còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều.

Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:

- Kỳ thật khi anh và Minh Minh ở cùng một chỗ em còn không có bất cứ cảm giác nào với anh cả. Thế nhưng mà phát triển sau đó làm em phát hiện tâm tình trong lòng mình không thể khống chế được. Sau lần chúng ta phát sinh quan hệ em thậm chí đã nghĩ tới phải rời đi, nhưng mà em thật sự làm không được! Tề Nhạc, anh không nên trách mình làm gì bởi anh không sai, nếu như nói sai mọi người chúng ta đều có sai.

- Hơn nữa về sau không phải cũng rất tốt sao? Cho dù là Minh Minh hay là Văn Đình các nàng đều không có suy nghĩ chiếm lấy anh, cho dù sâu trong nội tâm của chúng em cảm thấy tiếc nuối vì không chiếm được anh, cho nên chúng em lựa chọn tiếp nhận. Bởi vì trong lòng của chúng em đều yêu anh thật lòng. Cũng chính vì vậy bảo chúng em rời xa anh thì đó là chuyện thống khổ nhất trên đời. Cho nên chúng em có gì khác nhau so với anh đâu?

Tề Nhạc thở sâu, đột nhiên buông tay Như Nguyệt ra, nói:

- Chúng ta lên đỉnh núi đi.

Hắn dùng tay lau khô nước mắt và Như Nguyệt cũng không có phát hiện nước mắt của Tề Nhạc chính là màu đỏ nhạt.

Xuống xe hai người đều không có dùng lực lượng của mình mà là cầm tay nhau chầm chậm bước trong bóng tối lên tới đỉnh núi.

- Có lẽ em cũng đoán được rồi.

Thời điểm hai người dùng nửa tiếng để lên tới sườn núi, đột nhiên Tề Nhạc dừng bước lại.

Như Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Có quan hệ tới Athena đúng không?

Đột nhiên Tề Nhạc xoay người ôm lấy Như Nguyệt vòng vào lòng của mình, ôm nàng thật chặt, thời điểm này thân thể của hắn và Như Nguyệt dán sát vào nhau thật lâu không có mở miệng.

Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Tề Nhạc.

- Nói cho em biết rốt cuộc các người xảy ra chuyện gì được không?

Tề Nhạc gật gật đầu, vân lực trong nội tâm lưu chuyển mang theo thân thể hắn và Như Nguyệt bay lên, chỉ trong nháy mắt phong vân lực đã nâng đỡ thân thể của hai người bay lên tới đỉnh núi Thiên Hương.

Lúc này núi Thiên Hương phi thường yên tĩnh, một người cũng không có, sắc trời hôm nay rất tối và không có trăng, cả trên đỉnh núi đều lâm vào bóng tối đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn xa xa ở kinh thành. Tề Nhạc ôm Như Nguyệt ngồi trên một tảng đá lớn và đặt nàng ngồi lên đùi của mình, hai tay vờn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay phải đan vào ngón tay trái của Như Nguyệt, dùng thân thể của mình bao bộc lấy Như Nguyệt.

- Ngày đó chúng ta ngồi máy bay Vũ Mâu phái tới đến Athen, về sau tất cả đều dựa theo an bài của ông trời mà bắt đầu...

Tề Nhạc bắt đầu giảng thuật mỗi một chi tiết cẩn thận tỉ mĩ nói ra một lần, kể cả những suy nghĩ trong nội tâm của hắn về Vũ Mâu đều không hề giữ lại nói cho Như Nguyệt nghe. Nghe hắn nói Như Nguyệt lẳng lặng tựa vào bờ vai Tề Nhạc, tuy tâm tình của nàng theo lời kể của Tề Nhạc mà phập phồng bất định, nhưng mà nàng phát hiện từ khi mình xác lập quan hệ với Tề Nhạc còn chưa có bất kỳ ngày nào yên tĩnh như ngày hôm nay cả.

Ngày hôm nay với nàng mà nói là hạnh phúc. Toàn thân Tề Nhạc đều xuất hiện cảm giác tràn ngập quyến luyến, đây cũng không phải quyến luyến thân thể mà là hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Loại cảm giác được che chở này làm cho Như Nguyệt cảm thấy bất luận mình phải trả giá vì Tề Nhạc bao nhiêu cũng đáng, cũng vào lúc này nàng mới cảm giác được Tề Nhạc yêu mình say đắm thế nào.

- Chết, Văn Đình chết rồi, Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng chết rồi, bọn họ vì cứu mạng một mình anh mà trả giá bằng tính mạng của mình. Hiện tại anh còn nhớ rõ thời điểm Văn Đình hoàn toàn dung hợp vào thân thể của anh, nàng hoàn toàn không có chút ý tứ trách cứ anh, nàng dùng khí tức cuối cùng của mình dỗ dành nội tâm của anh.

- Anh đã làm được cái gì với nàng? Không có gì cả, cuối cùng nàng không thể đào thoát vận mệnh của Cự Thú Hoạt Xá Lợi mà ông trời dành cho nàng, tất cả đều là anh sai, đều là anh sai ah! Nếu như anh không bị Vũ Mâu hấp dẫn, nếu như anh cẩn thận một chút thì mọi chuyện không có xảy ra.

- Cho dù là cường giả không cách nào chiến thắng thì ít nhất chạy vẫn được mà, chính vì anh vô cùng tin tưởng vào Vũ Mâu mới tạo thành tình cảnh nhiều người vì anh mà chết như vậy. Như Nguyệt, tim của anh quá đau đớn, đau tới mức anh không cách nào thở được...

Rốt cục nói ra những lời này thần quang trong mắt Tề Nhạc hoàn toàn thu liễm, ánh mắt xám trắng nhìn qua Như Nguyệt, trong bóng đêm huyết lệ đã chảy ướt cả cái áo xanh của hắn đang mặc, chỉ có điều thời điểm này ngay người không cảm giác được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)