Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 258

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 258: Phát lễ gặp mặt rồi, mỗi người có phần
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Cảm thụ được khí tức năng lượng bên trên Không Động Ấn phát ra Đại Bằng Minh Vương biết rõ, Tề Nhạc nói rất đúng. Năng lượng ba động cường hoành như vậy chỉ có thần khí mới có thể phát ra, hắn thở dài một tiếng nói:

- Tốt, ta nhận thua rồi. Kim Sí Đại Bằng Điêu nhất tộc, từ nay về sau tuyệt sẽ không làm khó nhân loại. Về phần Thâm Hải Minh Long Vương cùng Hỗn Độn Vương ta sẽ đi khuyên bảo đám người đó, có nghe hay không là chuyện của họ.

Trong lòng Tề Nhạc thầm thở phào một hơi, thật ra hắn không hề cường đại như bề ngoài. Dù sao chiến đấu cùng Xi Vưu đã tiêu hao đại lượng năng lượng của hắn, lúc này chèo chống lấy mặt trời mặt trăng và ngôi sao Xích Kim Khải cùng hai kiện thần khí, hắn đã bắt đầu cảm giác được cố hết sức rồi. Không Động Ấn cố nhiên rất tốt, nhưng mà đồng thời có được hai kiện thần khí đối với yêu cầu năng lượng của hắn trong lúc vô hình cũng đề cao không ít. Vừa rồi dựa vào Không Động Ấn là lĩnh vực Bất Tử cường hành hóa giải công kích của Xi Vưu, tuy rằng bản thân không có đã bị Hủy Thiên Diệt Địa tổn thương, nhưng là lần đầu tiên thi triển lĩnh vực Bất Tử làm cho năng lượng của hắn tiêu hao cực kỳ cực lớn, nếu không cũng không chỉ hủy diệt một cánh tay của Xi Vưu không thôi. Khi đó nếu như hắn còn có đầy đủ năng lượng phát động Thiên Nhân Hợp Nhất lần nữa thì Xi Vưu chắc chắn phải chết.

Đương nhiên Tề Nhạc cũng là có tư tâm đấy, hắn sở dĩ lưu lại Xi Vưu một mạng, chủ yếu là không hy vọng Bàn Cổ Phủ rơi vào trong tay của Ngưu Ma Vương. Bởi vì hắn cũng không biết Xi Vưu sau khi chết Bàn Cổ Phủ sẽ biến mất hay không, một khi không có biến mất bị Ngưu Ma Vương nhận được thì sau này chính mình còn dựa vào cái gì đối kháng cùng Ngưu Ma Vương?

Đại Bằng Minh Vương mang theo tộc nhân của mình xám xịt rời đi, cũng tuyên cáo lấy trận chiến tranh này nhân loại rốt cục lấy được thắng lợi cuối cùng, Tề Nhạc trôi nổi ở giữa không trung trở thành anh hùng của nhân loại. Mọi ánh mắt đều mang theo quang mang hưng phấn tập trung trên người hắn. Trải qua truy kích cuối cùng, số lượng Chiến Sĩ Tộc Cửu Lê có thể thoát đi không vượt qua 3000, quân đoàn Sinh Tiếu lấy được thành tích thật lớn trở thành chủ lực sát thương đối thủ tuyệt đối. Năm vạn Tộc Cửu Lê quân đoàn cuối cùng còn lại chỉ có mấy ngàn người, Tộc Cửu Lê bị tổn thương cực lớn. Ít nhất trong vòng mười năm, Tộc Cửu Lê tuyệt đối không có có đủ thực lực phát động tiến công nhân loại thêm một lần nữa.

Tề Nhạc không có quá nhiều trì hoãn liền chuẩn bị phản hồi hiện đại, mặc dù ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú tu luyện đối với quân đoàn Sinh Tiếu mà nói là lý tưởng nhất đấy, nhưng mà chiến đấu đã xong, hung thú cũng sẽ không quấy rối nhân loại, đã không có chiến đấu tẩy lễ, Sinh Tiếu quân đoàn có ở lại cũng chỉ có tác dụng rất nhỏ. Tề Nhạc suy nghĩ, cũng rất hy vọng trở về, ít nhất trước khi quyết chiến với Vũ Mâu có thể ở bên cạnh cha mẹ mình nhiều hơn. Vũ Mâu cùng mười hai Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của nàng, Tề Nhạc không có tuyệt đối nắm chắc có thể chiến thắng. Hắn cũng không biết vận mệnh cuối cùng của mình sẽ như thế nào, nhưng nhất định phải tiến hành chiến đấu.

Hướng Y Nhược cáo từ, Tề Nhạc mệnh lệnh tất cả quân đoàn Sinh Tiếu thu thập hành lý chuẩn bị ly khai, mà hắn lúc này tìm tới Xương Kiệt.

- Xương Kiệt đại ca, thật sự thực xin lỗi, tôi lần này còn không thể mang Tiểu Lâu tiểu thư tới.

Xương Kiệt nhìn Tề Nhạc có chút mệt mỏi nói:

- Không có việc gì, tôi biết rõ anh cũng có nỗi khổ tâm, hơn nữa anh có nhiều chuyện phải xử lý, còn muốn chiếu cố toàn bộ quân đoàn Sinh Tiếu đã vất vả rồi, sau này trở về, tôi sẽ giải thích với Tiểu Lâu.

Tề Nhạc lần này không mang Tiểu Lâu tới, thứ nhất là vì thời gian quá khẩn trương, cuối cùng đoàn tụ với cha mẹ làm hắn quên đi Tiểu Lâu. Thứ hai là khi xem xét tình hình chiến cuộc nơi này hắn cũng không cảm thấy hối hận. Dù sao tại loại hoàn cảnh chiến đấu hiểm ác này, sự an toàn của Tiểu Lâu rất khó cam đoan.

- Về vấn đề sáng tác của Tiểu Lâu tiểu thư, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Bên này chúng ta còn có thể tới nữa, một mặt là vận chuyển hoa quả, một phương diện khác cũng muốn cho nhân loại bên này tích góp từng tí một một ít đạn dược. Lần sau lại đến, tôi nhất định sẽ gặp nàng.

Xương Kiệt hỏi:

- Tình hình Kỳ Lân tập đoàn bên kia như thế nào rồi?

Tề Nhạc đáp:

- Trước mắt đã đi vào quỹ đạo chính, lượng tiêu thụ sản phẩm của chúng tôi cũng không tồi.

Xương Kiệt nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra một tia quang mang kính nể:

- Lần này tới thời đại đặc thù có thu hoạch lớn tới nỗi trước kia tôi chưa từng nghĩ ra. Không chỉ để cho tôi thấy được thời đại khác, đồng thời, thực lực còn tăng vọt không ngờ. Trải qua trong khoảng thời gian chiến tranh tẩy lễ này, tiềm lực của mọi người đều bị phát huy ra cực hạn. Dù sao, chỉ cần ai không cố gắng, thì có thể bị địch nhân tiêu diệt.

Tề Nhạc tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn chặn lại nói:

- Tôi trở về gấp quá, còn chưa kịp hỏi Như Nguyệt và mọi người hiện tại tu luyện tới trình độ nào rồi?

Xương Kiệt đáp:

- Tình huống cũng không tệ, tuy rằng mỗi người cơ hồ đều chịu tổn thương, nhưng tốc độ tăng lên của chúng tôi cũng phi thường khủng bố, có lẽ có quan hệ với chuyện dần tiêu hóa năng lượng lấy được từ Hàn Băng Đống Tuyền. Như Nguyệt hiện tại đã hoàn toàn tiến nhập cảnh giới tám vân, những người khác ngoại trừ một số chiến sĩ sinh tiếu sau này thì những người khác đề tiến nhập cấp bậc bảy vân trở lên. Minh Minh cũng tiến nhập tám vân. Mà cho dù là Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm Đạm kém cỏi nhất hiện tại cũng có xu thế phá tan sáu vân, không cần bao lâu nữa là có thể hoàn thành.

Nghe xong Xương Kiệt nói, trong lòng của Tề Nhạc không khỏi đại hỉ, toàn bộ quân đoàn Sinh Tiếu lần này tập huấn lấy được thành tích vượt xa hắn nghĩ. Toàn bộ đều có cấp bậc sau vân trở lên, có thể nói thực lực của Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tăng lên tới cảnh giới đại thành. Hiện tại so với Tinh Tọa Thủ Hộ Giả có lẽ cũng không có chênh lệch quá lớn.

Nhìn sắc mặt vui mừng trên mặt Tề Nhạc, Xương Kiệt tiếp tục nói:

- Còn có một chuyện tốt, mặc dù là thành lập trên cơ sở người khác chết, nhưng đối với chúng tôi mà nói đúng là chuyện tốt. Lúc trước, Huyền Vũ vì cứu Y Nhược mà chết dưới Bàn Cổ Phủ, hắn phát hiện Quan Tĩnh có một bộ phận huyết mạch của hắn, là danh xứng với thực Huyền Vũ Trư. Huyền Vũ đem một ít năng lực của chính mình truyền thụ cho Quan Tĩnh, hiện tại hắn tuy rằng còn chưa tới cấp bậc sáu vân, nhưng năng lực phòng ngự đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Nghe Xương Kiệt vừa nói như vậy, Tề Nhạc không khỏi tim đập thình thịch, nếu như nói Quan Tĩnh là Huyền Vũ Trư thì trong truyền thuyết Tứ đại thủ hộ Thánh Thú Sinh Tiếu quân đoàn đã đủ rồi.

*****

Như Nguyệt là long chiến sĩ, tự nhiên có huyết mạch của thanh long, mà Từ Đông là bạch hổ, Minh Minh theo thực lực gia tăng đặc tính Phượng Hoàng càng ngày càng rõ ràng, có thể tưởng tượng đến đợi nàng đạt đến thực lực chín vân, tầng thứ ba Bản Chúc Tương Dị Hóa tuyệt đối chính là Phượng Hoàng biến là chu tước. Hiện tại Quan Tĩnh lại trở thành Huyền Vũ Trư, xem ra Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có tiềm lực phát triển vô cùng to lớn.

Bất quá, Tề Nhạc hiện tại càng hy vọng chính là Như Nguyệt có thể sớm ngày tăng lên tới chín vân, từ đại sư Trát Cách Lỗ hắn biết rõ. Một khi Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tiến vào cảnh giới chín vân thì sẽ đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Khi đó, sẽ xuất hiện thiên phú lĩnh vực của mình, điểm này cùng Kỳ Lân nhất tộc là giống nhau. Có lẽ thiên phú lĩnh vực của chiến sĩ sinh tiếu không cách nào so sánh với Kỳ Lân, nhưng mà, loại năng lực lĩnh vực này tuyệt đối có thể cải biến biến hóa của toàn bộ chiến trường! Tề Nhạc phi thường chờ mong tất cả chiến sĩ sinh tiếu đều có được lĩnh vực thiên phú của chính mình, tới lúc đó thì thật sự là thần cản sát thần, ma cản giết ma rồi.

Sau khi từ chỗ của Xương Kiệt rời đi, Tề Nhạc chuẩn bị cho tốt đại lượng hoa quả nguyên sinh thái Y Nhược chuẩn bị cho hắn thu vào bên trong Không Động Ấn. Lần này rời đi, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không trở về. Đối với uy hiếp của Tộc Cửu Lê, nhân loại lại có đủ đạn dược kiên trì được thời gian rất dài. Mà ở hiện đại cũng có một số chuyện cần Tề Nhạc đi xử lý nữa.

Trải qua một buổi tối tu chỉnh, thực lực của Tề Nhạc hoàn toàn khôi phục liền mở ra đường hầm thời không. Lúc này đây, vì tiết kiệm năng lượng, Tề Nhạc dẫn theo Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trực tiếp phát động ra lĩnh vực Sinh Tiếu thủ hộ, dựa vào đặc tính của lĩnh vực, đem năng lượng của bọn hắn liên hợp cùng một chỗ, nếu không gián đoạn rót vào trong cơ thể của Tuyết Nữ thì truyền tống trở nên dễ dàng hơn so với lần trước đi vào thời kì Viễn Cổ Cự Thú, bảo hộ các chiến sĩ quân đoàn Sinh Tiếu càng thêm dễ dàng.

...

Vũ Mâu im im lặng lặng đứng ở cửa lớn của thần miếu Pathenon nhìn ra bên ngoài, địa thế của nơi này rất cao, cơ hồ có thể chứng kiến nửa Athen. Thời gian càng ngày càng gần, ngày mười tháng một, Tề Nhạc, anh tại sao phải chọn ngày sinh nhật làm ngày quyết đấu của chúng tôi? Tề Nhạc, Tề Nhạc, cái tên này vì sao mỗi khi chính mình nhủ thầm thì đau lòng tới mức không thể nào hô hấp thế.

Vũ Mâu nhìn bề ngoài gầy đi một tí, tuy rằng nàng vẫn đẹp như vậy, nhưng không còn hoàn mỹ như trước, bởi khí tức thần thánh của nàng nhiều thêm một phần bi thương, bởi vì Tề Nhạc mà xuất hiện bi thương. Nàng thật sự không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, phản bội Tề Nhạc khiến nàng gặp đả kích còn lớn hơn chính nàng tưởng tượng. Ở sâu trong nội tâm, cơ hồ mỗi một giây phút đều xuất hiện hình bóng của Tề Nhạc. Nhưng mà, nàng cũng biết mình cùng Tề Nhạc tuyệt đối không có khả năng giống như trước kia nữa, Vũ Mâu đã hối hận, hối hận chính mình không nên vì đề cao thực lực để đối mặt với nguy cơ của tương lai mà lựa chọn hi sinh Tề Nhạc. Mephisto nói có đúng không, ngày đó chính mình không nên thả hắn rời đi. Ít nhất, hắn đã chết lòng của mình cũng có thể bình tĩnh một ít, khi hết thảy chấm dứt, thì đi theo hắn xuống dưới đất. Nhưng mà hiện tại hắn còn sống, hơn nữa, sắp dẫn theo các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần của hắn triển khai quyết chiến đông tây phương, bất luận thắng bại, đối với mình mà nói kết quả đều thì không cách nào thừa nhận nổi. Khi Trát Cách Lỗ đưa ra hợp tác bị Tề Nhạc vô cùng kiên định cự tuyệt, Vũ Mâu thật sự cảm giác mình mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Nàng hiện tại lại càng hy vọng lúc trước Mephisto cất bước chính là mình, như vậy, mình cũng không cần thống khổ như vậy như hiện tại.

- Lại đang nhớ hắn sao?

Một thanh âm êm tai vang lên sau lưng Vũ Mâu, dung nhan giống như đúc xuất hiện bên cạnh nàng. Mặc dù không có khí tức thần thánh như trên người Vũ Mâu, nhưng mà với tư cách là tỷ tỷ song bào thai, tướng mạo của Vũ Vân hoàn toàn giống.

- Chị à, chị có thể nói cho em biết bây giờ phải nên làm như thế nào không?

Vũ Mâu quay người lại, nhìn tỷ tỷ của mình đã từng vì đoạt được Athena thần vị mà muốn tiêu diệt nàng, trong lúc nhất thời không khỏi nghẹn ngào, dù sao có liên hệ máu mủ, trước mặt chị ruột của mình, sự bi thương của nàng không thể nào che dấu được.

Vũ Vân thở dài một tiếng rồi nsoi:

- Chị không biết, chị thật sự không biết. Dùng hiểu biết của chị đối với Tề Nhạc thì hắn xác thực ưa thích mỹ nữ. Đối với sự hấp dẫn của mỹ nữ, hắn rất khó chống cự đấy. Nhưng mà lần này em tạo nên thương thế quá sâu đối với hắn. Kỳ thật, nếu như em chỉ tổn thương bản thân hắn thì còn có khả năng xoay chuyển, nhưng mà Tề Nhạc là người rất trọng tình. Bởi vì em mà bằng hữu cùng người yêu của hắn đều chết hết. Tử thù đã kết xuống, dùng thân phận Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, chị khuyên em nhanh chóng tiêu diệt hắn nếu không sau này nhất định Hy Lạp sẽ có một địch nhân còn đáng sợ hơn là địa ngục. Nhưng mà với tư cách là chịcủa em, chị lại không biết phải khuyên bảo em như thế nào. Trong lòng chị sao không in thật sâu bóng dáng của hắn?

Ban đầu quen biết Tề Nhạc, Vũ Mâu còn nhớ rõ nụ hôn đầu tiên của chính mình đã từng bị người này cướp đi, giữa hai người thậm chí thiếu chút nữa đã xảy ra quan hệ nam nữ. Khi đó, nàng đã từng mất phương hướng, vì tình dục của thân thể mà muốn vứt bỏ tranh đoạt thần vị Athena, nhưng cuối cùng nàng và Tề Nhạc không phát sinh vấn đề gì. Nhưng mà hiện tại kết quả thật là nàng muốn nhìn sao? Tề Nhạc hận Vũ Mâu, nàng làm sao lại không hận chính mình? Nếu như không có lời của mình, chuyện đó cũng sẽ không phát sinh. Trong lòng Vũ Vân cũng rất đau khổ, với tư cách là Tinh Tọa Thủ Hộ Giả chòm sao song tử, nàng có một tính cách hai mặt a.

Vũ Mâu thở sâu, bình phục lấy tâm tình kích động của chính mình, ánh mắt chuyển hướng Đông Phương:

- Ngày đó sắp tới rồi. Bất luận như thế nào, đối với em coi như là một sự giải thoát a. Ngày mười tháng một, Tề Nhạc, tôi xem sẽ tặng cho anh món quà sinh nhật gì đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Mâu không khỏi có chút ngây dại.

Vũ Vân cũng nhìn về phương hướng đó, mấy ngày nay tới giờ, sau khi trở lại thần miếu Pathenon nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng kinh ngạc phát hiện, chính mình lại không còn nghĩ muốn lấy thần cách kế thừa Athena nữa. Là Nữ Thần Athena, đau khổ nhiều hơn khoái hoạt a. Đối với những chuyện trước kia làm nàng những không căm hận muội muội của mình, ngược lại đối với Vũ Mâu tràn đầy đồng tình cùng thương tiếc, chính mình từ nhỏ đến lớn, dù sao cũng là dựa theo sinh hoạt sinh hoạt người bình thường lớn lên. Nhưng mà nàng thì sao, sau lưng quầng sáng vinh quang, nàng thừa nhận khó khăn và gánh nặng không biết nhiều hơn so với chính mình bao nhiêu lần.

*****

Sâu trong nội tâm, trong lòng Vũ Vân đã có một cái ý nghĩ, tuy rằng nàng không cách nào khẳng định làm như vậy có thể hóa giải hận thù đông tây phương hay không, cũng không biết mình có cơ hội hay không. Nhưng mà đây cũng là một ít biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ đến để hòa giải quan hệ đông tây đang căng thẳng.

...

Biệt thự Long Vực sau mấy tháng quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hẳn lên, Tề Nhạc trở lại, Như Nguyệt trở lại, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng mười hai tiểu đội Sinh Tiếu cũng đều trở về rồi. Khi bọn hắn một lần nữa trở lại hiện đại, trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác tái thế làm người. Tạm biệt thời kì Viễn Cổ Cự Thú xinh đẹp, đồng thời cũng tạm biệt giết chóc cùng chiến tranh, khi bọn hắn một lần nữa trở về đây chỉ có không khí đục ngầu ô nhiễm của hiện đại, trên mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ vui mừng. Tề Nhạc cam đoan với bọn hắn hoàn toàn thực hiện, thực lực của bọn hắn đâu chỉ dừng lại ở gia tăng gấp đôi.

Hiện tại mười hai tiểu đội Sinh Tiếu thậm chí đã quên mất gia tộc tương ứng của chính mình, trong lòng thành viên mỗi một tiểu đội đều chỉ có đội trưởng của mình, cũng chỉ có Tề Nhạc là lão đại. Tề Nhạc mang tới cho họ rất nhiều bài học, nếu không có Tề Nhạc thì họ không biết đã chết như thế nào.

Sĩ vi tri kỷ giả tử (vô tư tài bồi cho người tri kỷ/ người mình tín nhiệm) Mục đích của Tề Nhạc đã hoàn toàn đạt tới, hiện tại người nào trong quân đoàn Sinh Tiếu không phải vui lòng phục tùng hắn đâu? Cho dù Tề Nhạc muốn đám người lập tức hi sinh tánh mạng cũng không ai vi phạm mệnh lệnh của hắn.

Rốt cục đã trở lại rồi, nhưng mà chuyện đợi Tề Nhạc phải xử lý còn có rất nhiều, bởi vì quá nhiều người nên không thể nghỉ ngơi ở biệt thự. Mà tiểu đội Thập Nhị Sinh Tiếu lúc ly khai vẫn cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, hiện tại bề ngoài bọn họ không có gì khác với người nguyên thủy. Quần áo họ mang theo đã bị rách nát từ lâu trong tập huấn, hiện tại trở về, mỗi người đều ăn mặc quần áo của Tộc Thổ, nếu như đi ra bên ngoài làm cho người ta trông thấy, nhất định sẽ cho là bọn họ là từ bộ lạc Châu Phi tới. Da thịt ngăm đen bị ánh mặt trời phơi nắng nhìn bề ngoài đúng là không khác dân chạy nạn Châu Phi bao nhiêu.

Tề Nhạc để cho Chu thúc an bài mở tất cả các phòng có phòng tắm riêng trong biệt thự ra, các thành viên tiểu đội Sinh Tiếu thay phiên tắm rửa. Sau đó, lại để cho Chu thúc dẫn người đi ra ngoài đại mua sắm, dựa theo dáng người của Sinh Tiếu đội viên mua một lượng lớn quân áo. Bởi vì tiểu đội Sinh Tiếu cũng có không ít nữ nhân vì thế đành phải nhờ Như Nguyệt đi theo Chu thúc giải quyết.

Xử lý tốt vấn đề ăn mặc đã mất nửa ngày của Tề Nhạc, may mắn các thành viên của tiểu đội Sinh Tiếu sớm đã thành thói quen khi ngủ ngoài trời. Vì thế đám người chờ đợi cũng không nóng nảy, đại đa số người còn đắm chìm trong hưng phấn khi còn sống trở về.

Biệt thự Long Vực tuy rằng rất lớn, nhưng ở hơn một trăm người vẫn lộ vẻ chật chội. Tề Nhạc đơn giản trưng cầu ý kiến của Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần rồi hạ mệnh lệnh để cho thanh niên của tứ đại gia tộc từng người trở về gia tộc mình. Dù sao đã đi ra thời gian dài như vậy, cũng nên để cho bọn họ về đoàn tụ với gia đình. Đương nhiên, họ vẫn là đội viên Sinh Tiếu tùy thời chờ đợi mệnh lệnh điều khiển của Tề Nhạc, đối với điều này toàn bộ 120 cá nhân của mười hai tiểu đội Sinh Tiếu không ai có dị nghị gì.

Khi an bài mười hai tiểu đội Sinh Tiếu rời khỏi biệt thự Long Vực xong, Tề Nhạc mới có thể thả lỏng một chút. Cơ Đức cùng Minh Minh trở về nhà gặp cha mẹ mình, các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng được Tề Nhạc an bài rời đi. Mỗi người đều có gia đình của mình ah! Đám người ly khai lâu như vậy, cũng nên báo tin bình an với gia đình mình. Bất đồng cùng mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, Tề Nhạc cho các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ có thời gian một tuần, sau một tuần đoàn tụ với gia đình thì nhất định phải phải về đến biệt thự Long Vực. Dù sao không đến một tháng nữa chính là quyết đấu cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả, trước khi quyết đấu Tề Nhạc hy vọng thực lực của mỗi người đều có thể tăng thêm một tầng mới.

Khi tất cả mọi người rời đi, biệt thự Long Vực lại trở nên thanh tịnh hơn, lúc này còn ở lại trong biệt viện chỉ có Như Nguyệt, Thương Băng, Thực Vật Hồn, Tuyết Nữ tứ nữ thôi. Nơi này là nhà của Như Nguyệt, tam nữ căn bản không có nhà nên họ không cần phải rời đi.

Thở dài một hơi, ngồi ở trên ghế sa *** của đại sảnh, Như Nguyệt đấm bóp vai cho Tề Nhạc:

- Thật không dễ dàng ah! Người càng nhiều, chuyện cần phải xử lý cũng phiền toái hơn. Cảm giác so với khi đánh với Xi Vưu một trận còn mệt hơn. Như Nguyệt, đừng làm nữa, em đi nghỉ một chút đi. Những ngày này ở Thời kì Viễn Cổ Cự Thú cũng vất vả cho em rồi.

Tuyết Nữ trở về phòng ngủ, Thực Vật Hồn cũng như vậy, lúc này trong đại sảnh ngoại trừ Như Nguyệt cùng Tề Nhạc cũng chỉ có Thương Băng.

Thương Băng ngồi ở đối diện Tề Nhạc, nhìn hắn quan tâm Như Nguyệt, không khỏi nói với vị dấm chua:

- Hừ. Gọi người ta trở về, nhưng mà những ngày này không thèm quan tâm tới người ta.

Như Nguyệt buột miệng cười, nói:

- Thương Băng muội muội, chẳng lẽ hắn đã quan tâm chị sao?

Thương Băng trừng mắt nhìn Tề Nhạc nói:

- Điều này không giống nhau ah! Chị cùng anh ấy ở với nhau lâu hơn, anh ấy cũng cùng với chị nhiều hơn.

Tuy rằng ngoài miệng tại trách cứ Tề Nhạc, nhưng mà trong mắt nàng tràn đầy vui vẻ, trước kia báo nữ lạnh lùng đã sớm biến mất. Trong khoảng thời gian này ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú, tuy rằng chiến đấu liên miên cùng tôi luyện, nhưng đối với Thương Băng mà nói thì đó là một thời gian ngắn vui sướng nhất. Bởi vì Như Nguyệt thường xuyên chỉ huy đại cục, Thương Băng trong một đội với nàng. Mỗi ngày đều ở chung với mọi người làm cho vẻ lạnh lùng trong lòng Thương Băng dần dần hòa tan, nhất là có một lần trong chiến đấu nàng suýt nữa bị một Na Lê sát thương, là Như Nguyệt kịp thời cứu được nàng, trong khoảng thời gian này, thực lực nàng không chỉ có tăng trưởng, đồng thời nàng cũng đã hoàn toàn sáp nhập vào đại gia đình Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Không chỉ có Thương Băng, mỗi người đều có cảm giác như vậy. Mà ngay cả Quan Tĩnh là Huyền Vũ Trư đều trở nên nhiệt tình nhiều hơn trước kia, ít nhất sau khi trở về còn chưa đòi Tề Nhạc tiền lương đã trở về Dương Châu gặp ông bà cha mẹ.

- Như Nguyệt, Thương Băng. Các em khi nào tới gặp cha mẹ anh đây?

Trước khi trở về, Tề Nhạc đã đem tin tức mình gặp cha mẹ cho mọi người biết. Ai nấy đều cao hứng vì điều này. Nếu như không phải bởi vì còn có quyết đấu cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả luôn là đại sự đặt nặng hàng đầu thì Tề Nhạc hiện tại cũng có thể nói được là đắc chí vừa lòng.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Em thì không thành vấn đề. Tùy thời cũng có thể, xem Thương Băng muội muội a. Nàng nói lúc nào đi thì chúng ta đi thôi. Mà khi đó cũng phải mang Tuyết Nữ theo chứ.

*****

Nhìn ánh mắt có chút quái dị của Thương Băng, Tề Nhạc xấu hổ ho khan một tiếng, giải thích:

- Cái này... Anh đã đáp ứng Đế Tâm Tuyết Liên Vương chiếu cố Tuyết nhi, vì thế, cái này...

Thương Băng nhếch miệng nói:

- Chiếu cố liền trực tiếp chiếu cố lên giường luôn, Tề Nhạc nguyên lai anh biến thái như thế. Tuy rằng không phải con gái chân chánh, nhưng mà nói như thế nào người ta cũng gọi anh là cha trong thời gian dài. Anh thật không biết xấu hổ a.

Tề Nhạc nhìn Thương Băng, trong lúc nhất thời không khỏi sắc mặt đỏ thẫm, hắn cũng không thể nói là Tuyết Nữ chủ động a. Cho dù nói, ai sẽ tin tưởng ah! Hắn biết rõ, mình coi như nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Như Nguyệt cười nói:

- Không có sao, em sớm đã thành thói quen. Bất quá, Tề Nhạc có lẽ phải nói rõ, anh đến tột cùng còn chuẩn bị có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ nữa đây? Anh nhìn xem, Thương Băng muội muội đều nóng nảy, ý tứ vừa rồi của nàng không phải là nói anh chiếu cố nàng trên đất thì không thiếu, nhưng mà không có chiếu cố trên giường sao. Ah --không muốn...

Thương Băng mắc cỡ đỏ mặt đánh về phía Như Nguyệt, trực tiếp cù vào nách nàng. Như Nguyệt bị nhột, nhị nữ không khỏi đùa giỡn trong đại sảnh, bộ dạng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Nói hồng nhan tri kỷ, Tề Nhạc cũng không khỏi có chút đau đầu, trước kia khi còn là tiểu côn đồ, cơ hồ nằm mộng cũng muốn lấy một đoàn mỹ nữ, nhưng bây giờ thật sự có, hắn ngược lại cảm thấy khó có thể xử lý. Dù sao, mỗi nữ hài tử đều có tình cảm khắc sâu với hắn, ai cũng không thể bỏ qua. Nhưng mà, hiện tại đếm tới đếm lui, đếm xuôi đếm ngược đã vượt qua bốn người theo như lời đại sư Trát Cách Lỗ nói rồi. Cho dù không có nữa thì vấn đề này không dễ giải quyết a. Hắn tuyệt không muốn ủy khuất bất kỳ một ai trong số các nàng.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc không khỏi nghĩ tới lời nói của Tề Thiên Lỗi, trong lòng âm thầm quyết định, chờ lần này quyết chiến xong với Hy Lạp Thủ Hộ Giả. Chỉ cần có thể bình an trở về, nhất định hỏi phụ thân một chút, vấn đề nhiều hơn một lão bà giải quyết như thế nào.

Đúng lúc này, Tề Nhạc đột nhiên nghe được thanh âm của tiếng xe ô tô. Hắn cảm giác được rõ ràng một cỗ khí lượng không nhỏ lái xe vào trong biệt thự Long Vực. Là ai đến?

Như Nguyệt cùng Thương Băng cũng đồng thời cảm thấy, cả hai liền đình chỉ đùa giỡn, Thương Băng trở lại bên Nhạc và không chút khách khí ngồi ở trên đùi của hắn, mà Như Nguyệt tức thì đi về hướng đại môn xem là ai.

Dáng người của Thương Băng có thể nói là tuyệt nhất trong số chúng nữ. Nàng là dựa theo gien nữ tính ưu tú nhất chế tạo nên, nhất là cặp đùi co dãn kia còn đã hơn Mạc Địch vài phần. Lúc ôm nàng có cảm giác phi thường thoải mái, tiểu Tề Nhạc không khỏi có cảm giác rục rịch. Bất quá, loại cảm giác này rất nhanh thì biến mất, bởi vì thông qua tinh thần lực Tề Nhạc đã biết là ai đến.

Thanh âm Như Nguyệt từ bên ngoài truyền đến:

- Các ngươi là người nào? Đến biệt thự Long Vực làm gì?

Ngoại trừ đối với Tề Nhạc cùng đồng bạn thì bề ngoài Như Nguyệt là một nữ nhân rất lạnh lùng. Từ thanh âm của nàng là có thể biểu lộ.

- Như Nguyệt.

Tề Nhạc ôm Thương Băng nhanh chóng từ trên ghế salon bắn ra lên, một bên kêu Như Nguyệt, một bên từ trong đại sảnh xông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hắn đã chứng kiến vợ chồng Tề Thiên Lỗi bị Như Nguyệt ngăn ở ngoài cửa. Vợ chồng Tề Thiên Lỗi không có bởi vì bị Như Nguyệt ngăn lại mà phẫn nộ, ngược lại rất có hứng thú nhìn vị mỹ nữ trước mặt.

So với Tuyết Nữ thì Như Nguyệt lộ ra thành thục một ít, nhưng tướng mạo lại không chút thua kém, hơn nữa thân thể của nàng cao không kém Tề Nhạc. Thân thể mềm mại thoạt nhìn thon dài, hơn nữa trường kỳ lãnh đạo lấy một tập đoàn, Như Nguyệt nhìn bề ngoài rất có vài phần cảm giác nữ cường nhân Nếu như trên người nàng đổi loại trang phục nghề nghiệp thì loại cảm giác này sẽ càng thêm rõ ràng hơn.

- Cha, mẹ!

Tề Nhạc gọi một tiếng nhất thời làm Như Nguyệt trở nên lúng túng, vội vàng thu hồi đôi tay đang ngăn cản vợ chồng Tề Thiên Lỗi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tề Nhạc bước nhanh tới trước mặt vợ chồng Tề Thiên Lỗi, thầm nghĩ trong lòng, tin tức của phụ mẫu đúng là nhanh nhạy. À! Nhất định là nha đầu kia Tuyết nhi thông tri cho hai người.

Tề Thiên Lỗi nhìn nhi tử đã trở về nhanh như vậy thì tâm tình vui vẻ cười trêu đùa:

- Không giới thiệu cho chúng ta một chút sao? Tiểu tử phong lưu này.

Tề Nhạc lúng túng gãi gãi đầu, vội vàng đem Như Nguyệt kéo vào ngực mình che giấu sự xấu hổ của Như Nguyệt, hắn nói:

- Đây là Hải Như Nguyệt, biệt thự này chính là của Như Nguyệt. Con ở chỗ này, nàng là bạn gái của con. Như Nguyệt, đây chính là cha mẹ anh.

Như Nguyệt lúc này cũng không còn vẻ cường thế của nữ cường nhân nữa, nàng cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ ứng nói:

- Chào bác trai, bác gái, vừa rồi Như Nguyệt thất lễ.

Ứng Tiểu Điệp ghé vào bên tai Tề Thiên Lỗi nói một câu nói lập tức khiến cho Như Nguyệt muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nàng thật hận, vì sao thính lực của mình tốt như thế chứ. Ứng Tiểu Điệp lặng lẽ nói bên tai của trượng phu mình:

- Ừ. Con của chúng ta rất tinh mắt a. Cô gái này rất tốt, mông vừa to lại vừa vểnh tương lai nhất định có thể sinh quý tử a.

Như Nguyệt đã nghe được, Tề Nhạc cũng tự nhiên nghe được đến, có chút đắc ý vỗ nhẹ mông của Như Nguyệt, thấp giọng cười trêu:

- Em cần phải sinh tốt đó nhé.

Như Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với vợ chồng Tề Thiên Lỗi nên nàng không có phát tác.

- Chào bác trai, bác gái. Cháu tên là Lục Thương Băng.

Thương Băng cố nén cười toan tính, hào phóng giới thiệu chính mình. Sau đó còn bổ sung một câu:

- Bác gái ah! Có thể sinh con trai hay không có vẻ không quan hệ tới chuyện mông lớn, chủ yếu là do Tề Nhạc có cố gắng hay không a.

- Ách...

Ứng Tiểu Điệp thế mới biết, lời thì thầm của mình và trượng phu đã bị ba người trẻ tuổi nghe được. Sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng tính cách cởi mở của Thương Băng đồng thời cũng đã nhận được hảo cảm của nàng. Trong lòng Ứng Tiểu Điệp không khỏi vì nhi tử giải vây, trách không được con của mình sẽ có nhiều bạn gái như vậy quả nhiên là một người còn đẹp hơn một người. Đừng nói là nó, để cho mình lựa chọn cũng không biết nên lấy ai bỏ ai.

Tề Thiên Lỗi cười ha ha nói:

- Đi thôi, chúng ta đi vào trong rồi nói tiếp. Tề Nhạc, con trở về cũng không nói cho cha mẹ biết, hoàn hảo là Tuyết nhi còn nhớ rõ chúng ta vài phần.

Tề Nhạc cười khổ đáp:

- Tuyết nhi thông tri cha mẹ có khác nào con nói cho cha mẹ đâu? Con vừa mới trở về muốn ở lại biệt thự yên tĩnh một chút.

Vừa nói dứt lời, hắn đi đến bên cạnh phụ thân nắm lấy cánh tay của Tề Thiên Lỗi. Như Nguyệt cùng Thương Băng cũng cơ linh một trái một phải dắt Ứng Tiểu Điệp khiến cho nhị lão cười không ngậm miệng nổi. Đột nhiên tìm được con trai, còn nhiều thêm mấy nàng dâu nữa, họ sao không thể cao hứng cho được?

*****

Ads Khi năm người vừa về tới đại sảnh, Tuyết Nữ cùng Thực Vật Hồn từ trên lầu đi xuống, trải qua tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú tập huấn, bởi vì trường kỳ cùng địch nhân tác chiến nên phản ứng của các nàng đều phi thường linh mẫn, bên ngoài có động tĩnh gì, họ đều lập tức kịp phản ứng, cho nên mới có thể ở trước tiên chạy tới.

Chứng kiến Tuyết Nữ vợ chồng Tề Thiên Lỗi không cảm thấy lạ, bởi đã từng gặp qua. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thực Vật Hồn thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời vang lên hai chữ: còn nữa!

Được Tuyết Nữ giới thiệu, Thực Vật Hồn cũng nhanh tới chào vợ chồng Tề Thiên Lỗi.

Ứng Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Tề Nhạc:

- Tên tiểu tử này sao có nhiều bạn gái như thế, không được phụ lòng các nàng.

Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, vội vàng giải thích:

- Không, không, cái này không phải. Đây là em gái con, em gái kết nghĩa thôi.

Thương Băng nhìn bộ dáng của Tề Nhạc trước mặt cha mẹ thì trong lòng không khỏi thoải mái cười nói:

- Đúng, bây giờ còn là em gái, sau này thì chưa chắc. Nói như thế nào, Tề Nhạc ngay cả con...

Nàng vừa nói tới chỗ này, Tề Nhạc đã bụm miệng nàng lại. Có một số việc, vẫn cảm thấy không để cho mình cha mẹ biết thì tốt hơn. Hắn dùng sức nhéo vào cái mông tròn của Thương Băng truyền âm nói:

- Thương Băng tiểu nha đầu đó chờ anh, xem tối nay anh thu thập em như thế nào.

Thực Vật Hồn vụng trộm nhìn Tề Nhạc lại không có phản đối cái gì, chỉ là ngượng ngùng đứng ở một bên, bộ dạng điềm đạm nho nhã của nàng khác xa tam nữ. Tứ nữ như là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, trong lúc nhất thời, coi như là vợ chồng Tề Thiên Lỗi gặp qua không ít mỹ nữ cũng phải nhìn thêm mấy lần.

Ứng Tiểu Điệp sờ tay vào ngực, lầu bầu nói:

- May mà ta chuẩn bị nhiều, nếu không này lễ gặp mặt cũng không đủ rồi.

Vừa nói dứt lời, nàng từ trong lòng móc ra một hộp gấm, mỉm cười nói:

- Lần đầu gặp mặt, ta thậm chí ngay cả tên của các con còn chưa nhớ hết. Bất quá các con đều yêu Tề Nhạc nhà ta, lễ gặp mặt không thể thiếu được. Ra đây, các con, mỗi người một cái.

Vừa nói dứt lời, nàng đã mở rộng hộp gấm ra. Mục quang tứ nữ không khỏi rơi vào trong hộp lông nhung thiên nga, chỉ thấy một cái nhẫn nằm bên trong. Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ là một cái vòng và bên trên khảm nạm bảo thạch màu xanh lá.

Khác tam nữ có lẽ không nhìn được hàng, nhưng Như Nguyệt thì nhận thức đấy, nàng không khỏi hoảng sợ nói:

- Ngọc Phỉ Thúy bảo thạch. Bác gái, cái này quá trân quý.

Trong hộp gấm có sáu chiếc nhẫn, khó có được chính là sáu viên bảo thạch lớn nhỏ lại giống như đúc, quang mang màu xanh lá rất nhu hòa, nhìn bề ngoài thập phần bắt mắt.

Ứng Tiểu Điệp đem cái hộp giao cho Tề Nhạc nói:

- Còn không đeo cho bạn gái của con. Ai, ta hiện tại càng ngày càng có thể hiểu được tại sao Nhạc nhi lại ở cùng nhiều nữ hài tử các con như thế. Đừng nói là nó, cho dù để cho ta lựa chọn cũng là rất khó xử lý ah! Nếu như các con nguyện ý ở cùng với Nhạc nhi thì Tề gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các con. Nhạc nhi, còn không đeo cho các nàng.

Nhìn hộp gấm trong tay, Tề Nhạc không khỏi âm thầm hổ thẹn không thôi, thời gian những nữ hài tử này ở cùng hắn không ngắn, nhất là Như Nguyệt cùng Minh Minh, nhưng mà, mình cũng chỉ là đưa tặng qua Như Nguyệt một quả hàn ngọc Băng Phách giới mà thôi, mà đó là chuộc tội. Chính mình thật sự là nợ các nàng nhiều lắm.

Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang dịu dàng, hắn đứng lên, đầu tiên hướng tới Như Nguyệt, lấy một chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy chính giữa đeo lên ngón vô danh của nàng. Hàn Ngọc Băng Phách Giới Như Nguyệt một mực đều không bỏ đi, giữ nó như là bảo bối. Lúc này bàn tay nhỏ bé thon dài trắng nõn phủ lấy chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy càng thêm hợp nhau, lộ ra vẻ động lòng người dị thường. Bây giờ ngay cả Tề Nhạc cũng có thể hiểu được vì sao nữ hài tử đại đa số ưa thích châu báu, châu báu giỏi quá, quả thực có thể làm cho đám nữ hài tử rạng rỡ a.

Thứ hai là Thương Băng, Tề Nhạc là dựa theo trình tự thời gian quen biết tiến hành. Trên mặt Thương Băng không còn vẻ hi hi ha ha nữa, khi Tề Nhạc đeo chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy trên ngón vô danh của nàng, vành mắt của Thương Băng không khỏi ửng đỏ, nhìn Tề Nhạc cùng cha mẹ của hắn, hai chữ gia đình càng ngày càng ôn hòa mãnh liệt khiến trong nội tâm nàng tràn đầy cảm động.

Người thứ ba là Tuyết Nữ, ánh mắt của Tuyết Nữ lộ ra vẻ rất dịu dàng nhìn Tề Nhạc, chiếc nhẫn nàng đến không thèm để ý, nhưng mà Tề Nhạc trước mặt mọi người đeo nhẫn cho mình chứng tỏ thân phận và địa vị của mình trong lòng hắn.

Cuối cùng là Thực Vật Hồn, bất quá, đi đến trước người của nàng Tề Nhạc lại do dự. Trong lòng hắn luôn coi Thực Vật Hồn là em gái, tuy rằng cũng từng có quá mập mờ, nhưng mà hắn hiện tại thật sự không muốn làm cho số lượng nữ nhân của mình tăng thêm. Đương nhiên, không thể phủ nhận, Thực Vật Hồn dưới sự kích thích của năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên sau khi lớn lên, đồng dạng có lực hấp dẫn rất mạnh. Nhưng mà hiện tại cái lễ gặp mặt này có nên đeo lên ngón tay nàng hay không?

Chứng kiến Tề Nhạc do dự, ánh mắt của Thực Vật Hồn trở nên ảm đạm vài phần, nàng lắc đầu, nói:

- Tề Nhạc ca ca, không cần, em chỉ là em gái của anh mà thôi. Vật này có giá trị trân quý như thế, anh trả lại cho bác gái đi.

Không đợi Tề Nhạc mở miệng, Ứng Tiểu Điệp đã đứng lên, đi đến bên cạnh Thực Vật Hồn, nhìn nàng một cách hiền lành rồi nói:

- Đứa nhỏ ngốc này, nói những lời ngốc nghếch gì vậy chứ? Thật là khiến bác đau lòng. Yên tâm đi, bác sẽ đối xử với các con như nhau.

Vừa nói dứt lời, nàng trực tiếp cầm lấy tay của Tề Nhạc, đem cái nhẫn thứ tư đeo lên ngón vô danh trên tay phải của Thực Vật Hồn.

Tề Nhạc ngốc trệ vài giây, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi nhưng đây không phải là tương đương với ép mình lấy vợ sao? Thực Vật Hồn là em gái mình mà. Trời ạ! Ta, ta nên làm cái gì bây giờ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thực Vật Hồn thanh tú động lòng người đỏ bừng lên như là quả táo chín, sóng mắt lưu chuyển, nhìn Tề Nhạc phảng phất muốn nhỏ ra nước.

Dưới sự kích thích của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, Thực Vật Hồn không chỉ là phát triển trên thân thể. Trải qua trong khoảng thời gian này ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú, trong lòng của nàng đối với Tề Nhạc không còn giống với trước kia nữa. Tề Nhạc nhiều lần tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú bày ra tư thế oai hùng, hơn nữa trước kia ở cùng với hắn khiến tiểu cô nương này từ đối với hắn coi như anh trai dần dần chuyển hóa. Tuy rằng biết rõ Tề Nhạc đã có nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng mà lòng của nàng vẫn không tự chủ được... Phải biết rằng nữ nhân luôn bị nam nhân xuất sắc nhất hấp dẫn, mà nàng là từ nữ hài tử từ trong chiến đấu mà phát triển, lại càng dễ bị cường giả hấp dẫn, Tề Nhạc không thể nghi ngờ chính là một người cường đại nhất mà nàng từng biết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)