Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 214

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 214: Chạy trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Theo thực tế, Triệu Chỉ Tuyết nghĩ Lâm Bắc Phàm là một người tuy rất vô sĩ, không phải người tốt, nhưng mà chỉ là vẻ bề ngoài thôi, vừa nãy đối phương chống đối mình, giống như có thù oán với mình, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy khác, đối phương không có tiền, mà cũng tha thiết mời mình đi ăn, còn sợ mình ăn không đủ no, cùng lúc đó mình bị ba tên lưu manh làm nhục, liền ra mặt giúp mình, từ điểm này cho thấy, đối phương cũng không giống như một người xấu như trong tưởng tượng của mình.

Trước mặt nguy cơ, có ai lại vì một người mới quen mà mạo hiểm chứ?

Triệu Chỉ Tuyết giãy dụa ngồi dậy, nhưng thật không ngờ tay hai mền nhũn, cả người rơi xuống đất, một lần nữa hét lên, giống như là muốn té chết vậy.

"ầm"

Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, hai gã to con xuấ thiện, thấy vẻ thống khổ của nàng, nhất thời nhe răng cười nói: "Thế nào? Muốn chạy trốn? Mau chạy đi, tao ở đây chờ nè, xem mày chạy ra khỏi cửa này thế nào?"

Triệu Chỉ Tuyết cảm thấy đau đớn khắp người, lạnh lùng nói: "Bọn mày, bọn mày dám bắt tao, tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày!"

Tên kia bước đến trước mặt Triệu Chỉ Tuyết, giơ tay túm lấy cái cằm của nàng, cười dâm nói: "Mày không bỏ qua cho bọn tao? Tao nghĩ tao một hồi cũng sẽ không bỏ qua cho mày, một con nhỏ lộn xộn như vậy, thật không biết là Huyết Sắc Hoàng Hôn tại sao lại cho mày đi chấp hành nhiệm vụ nữa?"

"Mày, sao mày biết tên tổ chức của bọn tao?" Triệu Chỉ Tuyết tuy rằng đã nghe hai tên này nhắc đến tên của tổ chức khi nãy, nhưng mà vẫn không nhịn được, hỏi.

Tên này tủm tỉm cười, lắc đầu nói: "Cái này thì đã sao? Tổ chức của bọn tao là vô địch, đừng nói là cái tổ chức nho nhỏ của mày, ngay cả các tổ chức trên thế giới bọn tao cũng đều biết rõ ràng, thậm chí là lão đại của bọn mày mỗi tối lên giường ăn nằm với bao nhiêu người, bọn tao cũng đều biết"

Trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười tà ác, chậm rãi đứng lên.

Nếu như Triệu Chỉ Tuyết không nghe bọn họ nói chuyện, nhất định sẽ cho rằng bọn họ đang khoác lác, nhưng mà nghe bọn họ nói chuyện khi nãy, lại tiêm vào người mình một loại thuốc lạ, trong lòng có chút hoảng hốt, cảm thấy tổ chức phía sau này khẳng định là rất cường đại, thậm chí là còn vượt qua cả tổ chức của mình.

Đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Lâm Bắc Phàm, xóa sạch sự đề phòng tâm lý của đối phương, làm cho đối phương cảm thấy sợ hãi, nếu như một người sợ hãi trong lòng, thì sự đề phòng tâm lý rất dễ vỡ.

Cái trán của Triệu Chỉ Tuyết đã xuất hiện một ít mồ hôi lạnh, hai mắt trở nên vô thần, không biết nên làm gì.

Mình vừa đến Nam Thành không bao lâu, mà đã bi một tổ chức kinh khủng phát hiện?

Triệu Chỉ Tuyết ở tại Huyết Sắc Hoàng Hôn đã lâu, đương nhiên là biết quy định của tổ chức, nếu như để lộ bí mật của tổ chức, như vậy phải gánh chịu hình phạt nghiêm khắc, nhưng mà nhiệm vụ lần này còn chưa hoàn thành mà đã để lộ hành tung của tổ chức, nếu như để cho tổ chức biết thì sao này mình khỏi cần làm sát thủ nữa.

Thật ra thì, Triệu Chỉ Tuyết tuy rằng là một sát thủ, nhưng trong lòng nàng cũng có chút thiện lương, không giống như những sát thủ máu lạnh khác, ngoại trừ giết người và giết người ra thì không có chút nhân tính. Nàng ta vốn dĩ có thể trực tiếp giết chết Liễu Vi, sau đó quay về tổ chức báo cáo kết quả, nhưng mà nghe tổ chức nói về chuyện của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa trước đó bởi vì có một sát thủ ám sát Lâm Bắc Phàm không thành công, cuối cùng phải tự sát, làm cho nàng cảm thấy tò mò về người đàn ông này, cho nên mới nhân cơ hội này để gặp người đàn ông trong truyên thuyết!

Một người ngay cả tổ chức cũng không dám đắc tội, một người có thể làm cho một sát thủ tự sát.

Người như vậy là người bình thường sao?

Nhưng mà lúc đầu nhìn thấy ngưới này, trong lòng Triệu Chỉ Tuyết có vài phần thất vọng, người như vậy mà lợi hại sao? Tướng mạo bình thường, lâu lâu lại cười một cách xấu xa, nói thế nào cũng không đứng đắn, không có chút công phu, trái lại chỉ thích cậy mạnh, tại sao lại làm cho tổ chức sợ như vậy?

Triệu Chỉ Tuyết không nhịn được hy vọng được nhìn thấy đối phương, dù sao hai người cùng một chổ thì hy vọng chạy trốn sẽ cao hơn.

"Bọn mày, bọn mày tránh ra cho tao, là... là Chỉ Tuyết sao? Em đừng sợ, anh đến cứu em đây!"

Lâm Bắc Phàm ôm lấy cánh tay, lảo đảo từ bên ngoài vọt vào, đáng tiếc là tay chân của hắn không có chút sức lực, cả người ngã gục xuống, té lăn ra đất, kêu thảm lên, vết thương trên tay lại phun ra máu.

"Lâm đại ca, anh... anh không sao chứ? Anh mau đứng dậy đi!" Triệu Chỉ Tuyết giật mình hoảng sợ, muốn lao về hướng Lâm Bắc Phàm, đỡ hắn ngồi dậy, nhưng mà cả người nàng cũng không có một chút sức lực, làm sao mà có thể lết qua?

"Em... em đừng đến đây, anh... anh không sao!"

Lâm Bắc Phàm kiên định kêu lên.

"Lâm đại ca, là em không tốt, đều là em hại anh!"

Triệu Chỉ Tuyết lần đầu tiên thấy một người quan tâm mình như vậy, hai mắt không khỏi đỏ lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, còn tưởng đối phương bị mình liên lụy, cho nên mới lâm vào cảnh này.

Lâm Bắc Phàm giơ tay trái ra, để lên trước ngực, nói: "Giúp em là đúng mà, tại sao lại nói là hại anh? Nói như vậy thì... sau này đừng nói... khụ khụ..."

Hắn không nhịn được ho khan liên tục.

Con mẹ nó, Tiểu Kim vừa mới cho mình ăn cái gì vậy nhĩ? Sao mà giống như một ông già tám mươi vậy, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

Tên to con kia nhìn thấy bộ dạng hai người sống chết cũng không rời, không nhịn được cười ha hả noi`: "Thật không ngờ các người lại si tình như vậy, xem ra các người đều thích lẫn nhau sao?"

Triệu Chỉ Tuyết đỏ mặt lên, gắt giọng nói: "Mày... mày nói bậy!"

Tên này không khỏi bật cười nói: "Còn ở đó mà giả bộ, chẳng lẽ thằng nhãi này không thích mày, thế tại sao lại đau khổ cầu xin, kêu bọn tao tha cho mày? Còn nói cái gì mà chỉ cần mày bình an, thì hắn sẽ mặc cho bọn tao chém giết, chuyện như vậy tao cũng lần đầu tiên nhìn thấy!"

Hắn cảm thấy mình sắp ói ngay tại chổ, những lời sến đặc kẹo như vậy mà cũng nói ra được? Vừa rồi hình như tên này còn mới ngồi nhậu với mình ở phòng kế bên mà!

"Mày... mày không được nói vậy. bọn mày thả Chỉ Tuyết ra, tao ở lại!"

Lâm Bắc Phàm gống lên.

Triệu Chỉ Tuyết làm sao mà gặp qua tình cảnh như vậy? Cảm thấy trái tim non nớt của mình đã run lên từng cơn, nàng thấp giọng nói: "Lâm đại ca, anh cần gì phải làm vậy? Em không đáng để anh làm vậy!"

Nàng cảm thấy mình giống như là một đứa ngốc nhất trên đời vậy, người ta rõ ràng đã liều lĩnh bảo vệ mình, còn mình thì sao? Tự nhiên là muốn ám sát người phụ nữ của người ta, lẽ nào mình thật sự hết thuốc cứu rồi sao?

Lâm Bắc Phàm cắn chặt răn, chịu đựng cơn đau khắp người, nói: "Anh dẫn em từ chổ Vi nhi ra, thì anh có nghĩa vụ phải mang em bình yên trở về, nếu như em có cơ hội trở về, xin chuyển lời của anh đến Vi nhi, là anh có lỗi với nàng!"

Hai mắt hắn đỏ lên, trong mắt tràn ngập sự kiên định, tựa hồ như đang nhớ lại cuộc sống tốt đẹp trước đây, rồi làm ra vẻ như đã đưa ra quyết định cuối cùng.

Làm đàn ông, phải có cam đảm gánh chịu tất cả.

Tiểu Kim không nhịn được, truyền âm nói: "Lão đại, thật ra con bé này cũng không tệ, không bằng nhân cơ hội này bắt lấy nàng ta đi, bây giờ nàng ta đã có chút hảo cảm với nah, tôi chỉ cần dùng một ít nước miếng, bảo đảm nàng ta sẽ yêu vô độ anh ngay!"

Lâm Bắc Phàm khinh bỉ trả lời: "Tao bây giờ vừa mới đến tầng ba, cần phải ổn định một thời gian, sao lại gấp như vậy? Tao cũng không phải là ngựa giống, tao là một người đàn ông chính trực tiêu chuẩn, tao phát hiện ra dưới sự chỉ dẫn của mày, tao dần dần sa chân xuống địa ngục rồi, ứng với câu nói kia, tao không vào địa ngục thì ai vào"

"Khụ khụ..."

Tiểu Kim thiếu chút nữa ngất xỉu.

Tên to con này không nhịn được cười ầm lên: "Hay hay hay, lão tử còn chưa gặp qua thằng nào si tình như vậy, con mẹ nó thật có khí phách, lão tử là một người tốt, sẽ cho bọn mày một chút thời gian, để cho bọn mày ôn chuyện, nếu như bọn mày không nhịn được, thì cũng có thể làm luôn cũng được, nhưng mà bọn mày như vậy, muốn làm chuyện kia, chắc là cũng không có sức để làm đâu? Hahaha..." Nói xong nghênh ngang đi ra ngoài cửa, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Lâm Bắc Phàm kêu lên một tiếng: "Mày... thằng khốn nạn, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày... mày... mày trở lại đây cho tao, tên khốn nạn này, mày dám nói bọn tao làm chuyện kia... mày nghĩ tao là loại người vô sỉ đó sao? Khụ khụ khụ...."

Hắn ho khan liên tục, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.

Triệu Chỉ Tuyết lo lắng kêu lên: "Lâm đại ca, anh... anh không sao chứ?"

Lâm Bắc Phàm hơi khoát tay, cắn răng nói: "Anh không sao... nhưng mà mấy tên khốn này... nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên anh phải nghĩ biện pháp, giúp em rời khỏi đây"

"Không, nếu muốn đi, mọi người cùng đi!"

Triệu Chỉ Tuyết kiên định kêu lên.

"Không được, hai chúng ta cùng đi, sẽ lộ hành tung, cho nên em phỉa đi một mình, bọn chúng giống như những tên điên vậy, chuyện gì cũng dám làm, em là con gái, ở đây một mình rất nguy hiểm!"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu nói.

"Nhưng mà, chúng ta nên làm gì bây giờ? Bây giờ chúng ta còn không thể đứng dậy được, làm sao mà trốn?"

Triệu Chỉ Tuyết nhớ lại những lời của tên to con nói khi nãy, nói không chừng là một lát hắn ta sẽ vào cưỡng hiếp mình, trong lòng cũng lo lắng vô cùng, nhưng mà dưới tình huống này, tựa hồ không có biện pháp rời đi.

"Anh.. anh có biện pháp!"

Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên nói.

"Cái gì? Anh... anh có biện pháp?"

Triệu Chỉ Tuyết kinh ngạc nhìn hắn.

Lâm Bắc Phàm cắn chặt ra, sau đó dùng hết sức, nhỏ giọng nói: "Anh đã coi qua một cuốn sách, nói là nếu một người bị mất hết sức lực, chỉ cần kích thích cơ thể lại, thì sẽ khôi phục được sức lực trong khoảng thời gian ngắn, không biết phương pháp này có dùng được hay không, nhưng mà chúng ta chỉ có thể biện pháp này mà thôi!"

"Kích thích cơ thể?"

Triệu Chỉ Tuyết sửng sốt, phương pháp này tựa hồ mình cũng có nghe qua.

"Đúng, đâu đớn có thể làm cho một người mệt mỏi trở nên hưng phấn, như vậy em mới có thể chạy trốn khỏi đây, sau đó tìm người cứu anh, chúng ta sẽ có cơ hội sống sót"

Lâm Bắc Phàm khẳng định gật đầu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)