← Ch.216 | Ch.218 → |
Long Yên Nguyệt nhìn Lâm Bắc Phàm đang nằm "hấp hối" trên giường bệnh, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Ai mà ngờ đường đường là một phó cục trưởng, mà tự nhiên lại phải hợp tác với tên khốn này, làm ra cái trò đùa như vậy? Chỉ là vì an toàn của Liễu Vi, nàng cũng chỉ phải phối hợp theo kế hoạch của đối phương, ai mà ngờ đối phương lại nghĩ ra chủ ý xấu xa như vậy? Đây là một chuyện đáng tin vô cùng bởi vì có nhiều bác sĩ và y tá "bận rộn" chạy ra chạy vào, mang theo nhiều dụng cụ y học tiên tiến lắp đặt lên trên người hắn, mà cả đám trong lòng ai cũng buồn bực, chẳng qua chỉ là truyền dịch thôi, cần gì phải khẩn trương như vậy? Nhưng mà bên bệnh viện đã yêu cầu như vậy, bọn họ có thể làm được gì? Bọn họ đành phải nghe theo lời của bên bệnh viện, tiến hành "chữa trị" cho đối phương, vất vả cứu tỉnh Lâm Bắc Phàm lại một lần, nhưng mà nhìn Lâm Bắc Phàm có vẻ rất là đau đớn, vừa trợn mắt lên, lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa, Triệu Chỉ Tuyết nhìn thấy như vậy sắc mặt trắng bệch, cả người run lên.
Nàng ta là một sát thủ, nàng ta thích nhất là 1 Hit K. O, không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội hít thở nào, nhưng mà nàng còn chưa gặp qua ai bị hành hạ đến cái dạng này, làm cho tấm lòng của nàng bị chấn động vô cùng. Địa Ngục Thiên Sứ, rốt cục là một tổ chức thế nào?
Cho đến bây giờ nàng vẫn là một người không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đối mặt với một tổ chức kinh khủng như vậy, trong lòng nàng ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu như tổ chức của mình có một đối thủ như vậy, còn có cơ hội sống sót hay không?
Trải qua khoảng gần hai tiếng "cấp cứu", Lâm Bắc Phàm rốt cục đã thoát khỏi bàn tay của "tử thần", nhưng mà sắc mặt của hắn bây giờ tái nhợt, thân thể suy yếu vô cùng, hô hấp rất khẽ, phảng phất như chuẩn bị ngủm vậy. Liễu Vi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm thoát khỏi nguy hiểm, tâm tình kinh khủng lúc đầu cũng dần dần bình tĩnh một ít, ngồi bên cạnh giường hắn, hai tay nắm chặt tay phải của đối phương, thấp giọng nói: "Bắc Phàm, anh, anh nhất định phải kiên trì, anh nhất định sẽ không sao!"
Long Yên Nguyệt và Triệu Chỉ Tuyết đứng một bên, hai người, một người thì bất đắc dĩ đến cực điểm, còn người kia thì sợ hãi đến cực điểm.
Trong phòng bệnh có một mùi kì quái, ba cô gái xinh đẹp mang ba tâm tình khác nhau, làm cho những bác sĩ và y tá nhìn thấy cảnh này cũng không biết nói gì.
Người đàn ông bên trong rốt cục là ai? Tại sao lại ghê gớm như vậy?
Ba cô gái này xinh đẹp như vậy, mà lại vì một người đàn ông như vậy, lẽ nào thế giới thay đổi rồi? Cũng dám công khai ở chung? Nhưng mà như vậy thì không sợ pháp luật chế tài sao? Nhưng mà, ngay cả cảnh hoa cũng dám kua, thì người ta đương nhiên sẽ không sợ pháp luật rồi, trong lòng bọn họ liền cảm thấy bội phục Lâm Bắc Phàm vạn phần, hận không thể tiến lại rút ống thở của đối phương, để cho mình được trái ôm phải ấp, hưởng hết diễm phúc của nhân gian.
Không biết qua bao lâu, trong lúc Lâm Bắc Phàm vẫn còn đang diễn trò thì hắn cảm thấy nước tiểu sắp ra khỏi người rồi, giả bộ vất vả mở mắt dậy, nhìn thấy Triệu Chỉ Tuyết vẫn còn trong phòng, lập tức kêu lên: "Tôi... tôi không dám.. cầu... cầu xin các người tha cho tôi... tôi không biết gì hết... tôi thật sự không biết... tôi chỉ là một người bình thường...." Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, có chút vô lực, hai mắt vô thần, giống như là một người vừa mới chạy trốn khỏi cái chết thật sự vậy.
"Bắc Phàm, anh không sao, bây giờ anh an toàn rồi"
Khuôn mặt của Liễu Vi chảy ra vài giọt nước mắt, ôm lấy đối phương, nức nở an ủi đối phương, nàng cảm thấy tim của mình giống như sắp vỡ vụn, lẽ nào là trời cao trừng phạt mình? Muốn cho người đàn ông yêu thương của mình chịu đau khổ?
Con mẹ nó, thật không ngờ, ngực của Liễu Vi hình như lại to ra, chỉ sợ rằng bây giờ mình đã nắm không hết được nó rồi, Lâm Bắc Phàm xấu xa nghĩ.
Tiểu Kim thiếu chút nữa đã ngất xỉu, lão đại của mình đúng là cực phẩm, ngay cả cái này cũng có thể nghĩ ra.
"Em... em... em là Vi nhi? Em... sao em lại ở đây? Em đi đi... bọn họ là người điên... bọn họ giết người không chớp mắt, em mau chạy đi!"
Lâm Bắc Phàm giống như nhớ đến cái gì đó, không biết là sức lực từ đâu mà có, gào thét lên.
"Khụ khụ...." Long Yên Nguyệt thiếu chút nữa đã ngất đi, công phu diễn trò của đối phương quả thật đúng là hạng nhất rồi.
"Bắc Phàm, anh tỉnh al5i đi, anh không sao ca, anh an toàn rồi, đây là bệnh viện!"
Liễu Vi nói.
"Anh... anh an toàn?"
Thân thể của Lâm Bắc Phàm chấn động, ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn nhìn đối phương, có vẻ như trong đầu mới vừa khôi phục một chút.
Liễu Vi dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, Bắc Phàm, anh không sao cả, anh an toàn rồi, bọn họ đã cứu anh ra"
Lâm Bắc Phàm nắm chặt tay đối phương, run giọng kêu lên: "Vi nhi, có thật là em không? Anh còn chưa chết? Anh vẫn sống? Anh sống lại trong tay tử thần? Anh, còn có thể thấy em, anh còn có thể nắm tay em, tất cả đều là sự thật?"
Khóe mắt của hắn rơi ra hai giọt nước mắt, đó là một giọt nước mắt vui mừng.
Trên mặt của Liễu Vi lộ ra một vẻ kích động: "Bắc Phàm, anh không sao cả, anh thật sự không sao cả"
Lâm Bắc Phàm thâm tình ôm lấy đối phương, hai tay tùy tiện đặt lên ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp một cái, liên tục kêu lên: "Vi nhi, anh còn sống, anh chưa chết, anh vui quá, anh thật sự rất ui!"
Long Yên Nguyệt làm sao mà không nhìn ra hành vi mờ ám của đối phương? Giận đến xém tí hộc máu.
Tên đại sắc lang này quả thật ghê tởm đến cực điểm, bây giờ là thời khắc mấu chốt, hắn lại còn không thành thật như vậy, còn chiếm tiện nghi của chị Vi VI, không sợ Triệu Chỉ Tuyết phát hiện sao? Nếu như bây giờ không được nói lung tung, nàng nhất định sẽ chửi đối phương vài câu, thậm chí là chặt tay của hắn.
Triệu Chỉ Tuyết đang tâm hoảng ý loạn, trong lòng trừ sợ hãi ra chỉ còn lại sợ hãi, làm gì mà lo lắng đến cái khác? Nàng ta bước lại, khẽ cắn răng, thấp giọng hỏi: "Lâm đại ca, cảm ơn anh đã cứu em, nếu như không nhờ anh, chỉ sợ em..."
"Em? Chỉ Tuyết? Em không sao? Vậy anh an tâm rồi!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Lâm đại ca, đại ân đại đức của anh, cuộc đời này của Chỉ Tuyết không bao giờ quên, em chỉ muốn hỏi một cái, cái này... cái này..." Câu hỏi của Triệu Chỉ Tuyết quả thật rất không thích hợp, nhưng mà, nàng vẫn hỏi thử: "Bọn họ... bọn họ đâu rồi? Bọn họ còn trở lại Nam Thành không? Vừa rồi chúng ta căn bản là không bắt được ai" :
"Bọn họ?"
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm khẽ biến, giống như nhìn thấy quỷ vậy, run giọng kêu lên: "Bọn họ... bọn họ đều là ác ma, bọn họ nói lần này bọn họ để em chạy trốn, bọn họ không cam lòng, sẽ tìm kiếm em, muốn bắt lấy em, còn nói là phải diệt trừ tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn gì đó, bọn họ... bọn họ còn nói một câu!"
"Nói cái gì?"
Cả người Triệu Chỉ Tuyết khẽ run lên, hỏi.
"Bọn tao muốn cho Huyết Sắc Hoàng Hôn nhìn thấy hoàng hôn thật sự!"
Lâm Bắc Phàm bắt chước giọng nói của người ta, nói từng chữ.
Triệu Chỉ Tuyết chấn động, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra.
Lẽ nào tổ chức của mình phải đối đầu với một tổ chức kinh khủng như vậy sao?
Nàng nghĩ đến đây, cảm thấy cả người lạnh lên, giống như là bị ngàn vạn con kiến bò vậy, cả người không nhịn được run lên, bây giờ nàng ta làm gì còn thời gian suy nghĩ chuyện khác? Vội vàng quay người lại, thấp giọng nói: "Chị Vi Vi, em... em còn có chút chuyện, em đi trước, nếu có thể, em sẽ trở về trong vòng bốn năm ngày, còn nếu như...."
Nàng ta nói nửa câu rồi bỏ lại, mà ý tứ bên trong cũng rất rõ ràng rồi, nế như không thể, thì nàng ta sẽ không trở về.
Tâm tình của Liễu Vi bây giờ đều đặt lên trên người của Lâm Bắc Phàm, cũng không chú ý đến lời nói của Triệu Chỉ Tuyết, thấp giọng nói: "Chỉ Tuyết, em... em phải cẩn thận, coi chừng gặp phải những người xấu này!"
Triệu Chỉ Tuyết gật đầu, sau đó vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Long Yên Nguyệt xác định Triệu Chỉ Tuyết đã đi ra ngoài, lúc này mới bất mãn hừ một tiếng; " Lâm Bắc Phàm, anh đủ chưa? Tên đại sắc lang này, còn muốn tiếp tục chiếm tiện nghi của chị Vi Vi à, tôi khinh bỉ anh!"
Liễu Vi sửng sốt, không biết câu này có ý gì, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Nguyệt, em nói cái gì vậy?"
Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười, hai tay tham lam sờ lấy bờ mông của Liễu Vi, cảm thụ sự co giãn ở đấy, sau đó mới thu tay lại nói: "Cái gì mà chiếm tiện nghi? Tôi vừa rồi diễn kịch, cô không thấy tôi rất nhập tâm sao?"
Liễu Vi kinh ngạc đến ngây người, đối phương bị thương? Nhìn thế nào cũng thấy rất khỏe mạnh.
"Các người... các người.. cái này... rốt cục có chuyện gì?"
Liễu Vi lắp bắp hỏi.
Long Yên Nguyệt ho khan một tiếng, lúc này mới dựa theo kế hoạch của Lâm Bắc Phàm, giải thích: "Chị Vi Vi, thật ra tất cả đều là giả, bởi vì bọn em biết được Triệu Chỉ Tuyết là gián điệp do người khác phái đến, mục đích là muốn ăn cắp tư liệu của Bờ Biển Vàng, cho nên bọn em mới lập cái bẫy này, em sợ chị sẽ làm lộ, cho nên không nói cho chị biết"
Bởi vì sợ Liễu Vi không chịu nổi hai chữ sát thủ, cho nên đổi lại thành gián điệp, như vậy thì sẽ giúp nàng dễ chấp nhận hơn.
" Triệu Chỉ Tuyết là gián điệp?"
Liễu Vi thiếu chút nữa đã nuốt luôn cái lưỡi của mình, tin tức này đối với nàng quả thật rất rất chấn động.
Mình tin tưởng một người như vậy, tại sao lại có thể là gián điệp?
Lâm Bắc Phàm cùng Long Yên Nguyệt hai người đều gật đầu khẳng định.
Liễu Vi nhìn thấy hai người đều khẳng định như vậy, lúc này mới xác định Triệu Chỉ Tuyết không phải người tốt, tuy rằng trong lòng nàng không tin đây là sự thật, nhưng mà biết rằng hai người sẽ không lừa gạt mình, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười: "Hai người cũng thật là xấu, có kế hoạch như vậy mà cũng không nói cho chị biết, làm cho chị khóc một hồi, nhưng mà lần đầu tiên chị thấy hai người liên thủ, xem ra quan hệ của hai người phát triển không tồi nha!"
Nàng ta có thể làm cho Bờ Biển Vàng phát triển như vậy, trong người còn có số tài sản rất lớn, cho nên không giống với những người phụ nữ khác, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc và khóc, nàng ta nhanh chóng khôi phục lại tinh thần ngay.
"Hắn ta hả, ai có quan hệ chứ?"
"Cô ta hả, ai có quan hệ chứ?"
Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt cùng nói ra, rồi quay đầu đi.
Liễu Vi nhìn bọn họ như vậy, không nhịn được lắc đầu, nhưng mà tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
← Ch. 216 | Ch. 218 → |