← Ch.227 | Ch.229 → |
Tô Kiến Nam có thể nói một đời làm người đường đường chính chính, chưa bao giờ vì nguyên nhân hành vi này nọ mà quên đi lương tâm làm người, nhưng ông lại có một ký ức khó mà quên được, đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất đời ông.
Đó là vào ngày hai sáu tháng tư năm ngoái, do thao tác sai lầm của một bác sỹ trong viện ông sáng lập ra, khiến một bệnh nhân chết trên bàn phẫu thuật, khiến người nhà của bệnh nhân đó không ngừng tới bệnh viện gây chuyện. Ông vốn muốn sa thải bác sỹ đó, sau đó bồi thường tổn thất cho nhà người bệnh, dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng ai biết được vị bác sỹ đó được không ít người bệnh ở Nam Thành yêu quý, hàng ngày tạo ra nhiều vô số kể thu nhập cho bệnh viện, hơn nữa còn tạo ra mỹ danh liên tiếp, nếu sa thải hắn, ngược lại sẽ bôi đen lên mặt bệnh viện, thậm chí còn khiến lượng khách của bệnh viện giảm đi khoảng một phần tư, càng huống hồ người nhà của người chết đó mượn cớ này lớn miệng, mở miệng là đòi tám triệu nhân dân tệ, còn có một dãy các loại đền bù tổn thất nữa, điều này khiến ông hoàn toàn không thể chấp nhận được. Cuối cùng phải chọn cách trực tiếp nhất dứt khoát nhất đó là nhờ vào quan hệ của mình, nhờ cục công an can thiệp vào chuyện này, bịt miệng người nhà của người chết đó lại, thậm chí còn uy hiếp bọn họ.
Chuyện đó đã kết thúc, nhưng dường như là một bế tắc, mãi mãi không thể mở ra.
Ai biết ông Phùng đột nhiên lại nói ra cái ngày hôm đó chứ?
Trán Tô Kiến Nam đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt, không nói nổi lên lời.
Bốn ông lão kia thấy bộ dạng của ông như vậy, cũng nghĩ tới ngày tháng khó hiểu trong câu nói của ông Phùng, thầm biết chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ, đều vội vàng hỏi: "Ông Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày hai sáu tháng tư rốt cuộc có ý gì? Ông mau nói đi".
Tô Kiến Nam xua xua tay với bốn người bọn họ, gượng cười một tiếng nói: "Không có gì, các ông không cần lo lắng" Ông liếc nhìn ông Phùng một cái, thở dài nói: "Chuyện này tôi phải suy nghĩ đã, hai ngày nữa, tôi sẽ cho ông câu trả lời thỏa đáng, thế nào?"
Ông Phùng sớm đoán được sẽ như vậy, khuôn mặt già nua tràn trề nụ cười của kẻ thắng lợi, khẽ gật đầu nói: "Chuyện này là tất nhiên, vạn sự đều có thương lượng, tôi cũng không phải loại người không nói đạo lý, tôi cho ông thời gian bốn ngày suy nghĩ, bốn ngày sau, tôi muốn ông cho tôi một đáp án, thế nào?"
Tô Kiến Nam gật đầu nói: "Bốn ngày thì bốn ngày"
Ông Phùng bây giờ cũng không có ý tiếp tục ở lại đây, vì thế dẫn Phùng Vĩ Kiện đứng dậy đi ra ngoài cửa, cười nói: "Nếu đã như vậy, vậy mọi người và con rể chuẩn của ông đoàn tụ vui vẻ, sau này không biết còn có cơ hội thế này không" Lúc ánh mắt ông ngang qua Lâm Bắc Phàm, nhìn lướt đối phương một cái, tròng mắt đảo ngược, lại quay đầu, chăm chú nhìn Tô Kiến Nam, đột nhiên thốt ra một câu: "Vĩ Kiện thích Tình Nhi, đây là chuyện không cần hoài nghi, tôi không mong muốn con trai mình lấy một cô gái đã qua sử dụng, ý của tôi, hy vọng ông có thể hiểu".
Tô Kiến Nam hiểu ý trong lời nói của hắn là không đồng ý cho Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội nảy sinh quan hệ với Tô Tình Nhi, ông gật đầu nói: "Tất nhiên tôi hiểu, nếu ông muốn đi, vậy thứ cho không tiễn xa được".
Ông Phùng đột nhiên cười lớn vài tiếng, rồi dẫn Phùng Vĩ Kiện nghênh ngang rời khỏi. Phòng khách bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không ai nói gì cả.
Không khí trong phòng khách có vẻ có chút áp lực, trong lòng ai cũng đều nặng trịch.
Bọn họ đều biết ý trong lời nói của ông Phùng, mặc dù không biết ý trong câu nói vừa nãy của đối phương, nhưng đối phương chắc chắn đã nắm được điểm yếu của Tô Kiến Nam, chắc muốn dùng cái đó để uy hiếp đối phương, để Tô Tình Nhi gả cho tên khốn Phùng Vĩ Kiện kia.
Sắc mặt Tô Tình Nhi trắng bệch, mấy bước đi tới trước mặt Tô Kiến Nam, hai bàn tay nắm chặt cánh tay cha mình, dùng sức lay lay nói: "Ba, ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Con có chết cũng không lấy tên khốn Phùng Vĩ Kiện đó đâu, ba còn không biết chiều nay xảy ra chuyện gì đâu, hắn, hắn, lại....." Cô liền kể lại chi tiết tất cả mọi chuyện chiều nay lại cho ông.
Tô Kiến nam và bốn ông lão khác trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ông gượng cười nói: "Tình Nhi, bây giờ con mới biết sao? Đức hạnh của Phùng Vĩ Kiện sao ba lại không biết chứ? Lẽ nào con không nhớ lần đầu tiên con nói mình thích Phùng Vĩ Kiện, ba đã nói với con những gì sao, tiểu tử đó không phải hạng tốt đẹp gì, con theo nó sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng lúc đó con một mực say mê nó, ngay cả lời của ba cũng không nghe".
"Cái gì? Ba, ba đều biết cả?"
Sắc mặt Tô Tình Nhi rất khó coi, cơ thể choáng váng.
Ông lão tóc hoa râm kia lắc đầu nói: "Đâu chỉ mình ông Tô biết, các bác cũng đều nghe nói. Trong bệnh viện của ba cháu, có rất nhiều cô gái lén lút đi nạo phá thai, lúc đầu chúng ta cũng không để ý tới, ai biết được sau này hỏi ra, mới biết những cái thai đó đều do tiểu tử Phùng Vĩ Kiện làm ra? Cháu biết những cô gái đó người nhỏ nhất bao tuổi không? Chỉ chưa tới mười hai tuổi, cô bé đó làm xong phẫu thuật, sức khỏe luôn rất yếu, hơn nữa tử cung bị thương tổn nghiêm trọng, sau này tỉ lệ muốn mang thai chắc không tới 10%.... Chỉ là tên Phùng Vĩ Kiện đó không có chút trách nhiệm nào, chơi đùa với con người ta xong, không cho người ta lấy một đồng tiên, bác nghe nói có mấy cô bé sau khi làm phẫu thuật xong, không có đủ dinh dưỡng, dẫn tới sức khỏe đều xuất hiện vấn đề này vấn đề kia, thậm chí còn có hai cô bé xuất hiện hiện tượng xuất huyết tử cung, suýt nữa đã mất mạng rồi".
Ông lão gầy còm bổ sung một câu.
"Nếu bác đoán không nhầm, từ lúc bắt đầu tới khi nó đi Mỹ, trước sao tổng cộng có mười tám cô bé vì nó mà phải tới bệnh viện làm giải phẫu sinh non, tuổi nhỏ nhất là mười hai, lớn nhất cũng chỉ mười tám".
Ông lão mập mạp nói.
Tô Tình Nhi nghe những lời này, cả kinh mắt mở thật lớn, trên mặt lộ ra thần sắc khó mà tin được.
Trước kia còn tưởng những chuyện mình nghe được đã là kinh hãi thế tục, nhưng so với những chuyện mà họ nói, đúng là đệ tử gặp sư phụ, vậy mà trước đây sao mình không nghe được? Vốn vẫn tưởng những thói quen xấu của đối phương là bị lây nhiễm ở Mỹ, xem ra chuyện của hắn ở trong nước cũng không có gì tốt đẹp.
Tô Kiến Nam nhìn ra được sụ hoài nghi trong mắt cô, lập tức lắc đầu nói: "Những chuyện này ba có thể nói thế nào đây? Hơn nữa những cô bé đó đều là một mình tới làm phẫu thuật, không có Phùng Vĩ Kiện đi cùng, lại không có bất cứ chứng cớ nào, nếu lúc đó ba nói ra, chỉ e còn nói là do ba cố ý bịa đặt ra".
"Nên ba con bảo con cho dù thế nào cũng đừng trao thân cho nó, cũng là để bảo vệ con, con còn nhớ lúc đó ba con đã nói những gì không?"
Mẹ Tô Tình Nhu từ trong nhà bếp đi ra, chậm rãi nói.
Tô Tình Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như cả thế giới này sụp đổ.
Mình lúc đó có thể nói là cuồng si Phùng Vĩ Kiện, hận một nỗi không thể lập tức lấy hắn. Nếu không phải cha mẹ mình ngăn cản, e là cái quý giá nhất đời mình đã trao cho hắn rồi, mà mình lúc đó còn nói ba mẹ mình là tư tưởng phong kiến, hoàn toàn không thích ứng với trào lưu của thời đại.
Lâm Bắc Phàm vội vàng lên ôm lấy cơ thể Tô Tình Nhi, khóe miệng khẽ cười: "Không ngờ tên cặn bã đó lại có thể làm ra nhiều sự tích anh hùng tới vậy, thật khiến anh vô cùng bội phục, vậy bác trai", hắn nhìn Tô Kiến Nam một cái "Lẽ nào ngày hai sáu tháng tư xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, khiến cha hắn nắm được được đằng chuôi rồi sao?"
Tô Kiến Nam nghe thấy câu này, cơ thể đột nhiên chấn động, vẻ mặt đau khổ, cúi đầu.
Ông lão béo kia lập tức lo lắng, vội lên trước hai bước, thở dốc nói: "Ông Tô, rốt cuộc ông muốn làm gì? Lẽ nào muốn tặng con gái cưng của ông cho tên rác rưởi đó?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông mau nói đi".
"Đúng đấy, ông Tô, mặc dù tính cách con gái ông có chút bạo lực, nhưng dù sao cũng là con gái độc của ông, lẽ nào ông muốn đưa nó vào miệng cọp sao? Tôi thấy đầu ông có phải có vấn đề gì không?"
Ông lão gầy gò cũng tức giận nói, rất có thế muốn liều mạng với đối phương.
Hai ông lão khác cũng lần lượt lên tiếng, hận một nỗi không thể cho Tô Kiến Nam thành tám mảnh.
Trên mặt mẹ Tô Tình Nhi cũng lộ ra vẻ thống khổ, thấp giọng nói: "Mọi người cũng đừng làm khó ông Tô, nỗi khổ trong lòng ông ấy, tôi biết, tôi hiểu. Mọi người đều không giúp được gì đâu".
"Cái gì? Chúng tôi không giúp được gì? Có phải bà xem thường chúng tôi rồi không? Tôi vẫn chưa biết đó là chuyện gì, sao bà biết chúng tôi không thể giải quyết được?"
Ông lão tóc hoa râm đổi giọng, trợn mắt lớn tiếng nói.
Tô Tình Nhi cũng cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng gọi: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Bắc Phàm đột nhiên cười nói: "HÌnh như cháu đã hiểu điều gì đó".
"Ồ, cậu hiểu rồi?"
Bốn ông lão đều nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Kiến nam và mẹ Tô Tình Nhi cũng vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm biết bây giờ không phải là lúc giả bộ, chỉ e mình nói chậm một chút, sẽ bị bốn ông lão kia bóp chết mất, nên hắn vội vàng nói: "Bác Tô mở bệnh viện, nói thẳng ra là, chính là nơi cứu người, có thể nắm được chuyện yếu điểm của bác, đó chính là trong bệnh viện từng có người chết, mà chuyện này xuất hiện biến hóa không tưởng được, khiến kết cục càng ngày càng khó khống chế, ngược lại thành đầu chuôi dao ba Phùng Vĩ Kiện khống chế được, không biết cháu nói có đúng không?"
Mắt bống người họ đều sáng lên, khẽ gật gật đầu, thầm quyết định Lâm Bắc Phàm nói cũng có mấy phần lý.
Sắc mặt Tô Tình Nhi cũng thay đổi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội nói: "Ngày hai sáu tháng tư? Bệnh nhân đó? Ba, không phải ba nói sau đó bệnh viện đã đưa tiền cho họ, để người nhà người chết đi rồi sao?"
Tô Kiến Nam gượng cười nói: "Tiểu Lâm nói không sai chút nào, đúng là vì chuyện trong bệnh viện từng có người chết, hơn nữa Tình Nhi nói cũng đúng cả, chính là vì chuyện đó, nhưng kết quả không như mọi người nghĩ. Chúng ta cũng muốn giải quyết chuyện đó như vậy, nhưng bọn họ đòi quá nhiều, ta hoàn toàn không thể chấp nhận, cuối cùng đành, đành....."
Sắc mặt bốn ông lão đều thay đổi, cuối cùng đã hiểu ra chuyện gì "Ông dùng tới vũ lực?"
Ông lão gầy gò đột nhiên thốt ra một câu.
"Tôi, tôi không có, tôi chỉ mời một người bạn, điều cảnh sát tới uy hiếp bọn họ một thời gian, để họ không gây chuyện khắp nơi, ảnh hưởng tới danh tiếng của bệnh viện".
Tô Kiến Nam thấp giọng nói, sắc mặt ông lúc này như màu đất, đã không có chút hoạt bát nào vừa nãy, dường như bỗng già đi mười mấy tuổi.
← Ch. 227 | Ch. 229 → |