← Ch.238 | Ch.240 → |
Từ Chánh cùng Trịnh Dũng đang dùng một vẻ mặt vô sĩ coi những hình ảnh quay trong camera, trên bức màn bên trong phòng tửu điếm, hai người đang xem chính là cảnh thân mật, nước miếng thiếu chút nữa cũng chảy ròng ròng xuống, cái này quả thực còn lợi hai hơn so với xem AV của đảo quốc, đang chính là tham quan học tập hiện trường, thưởng thức gần gũi, hiển nhiên so với cái kia còn mạnh mẽ hơn nhiều.
"Sách sách, thật không ngờ tên tôn tử Phùng Vĩ Kiện này dĩ nhiên lại kéo dài đến như vậy, đúng là đàn ông!"
Từ Chánh nhịn không được sờ soạng phía dưới đang vươn lên cao vút của mình một chút, than thở một tiếng. Xem loại đồ vật này đúng là rất hại thân thể, bản thân lát nữa cũng phải tìm một cô nàng phát tiết một chút mới được, nếu không thật sự có lỗi với tuổi xuân tươi đẹp của mình.
"Thiết, cái khẩu pháo con kia của hắn, mà cũng dám nói kéo dài cái gì? Mày không thấy lúc đầu hắn đã uống hai viên thuốc sao, tên loại thuốc kia ta dường như còn có nghe qua, gọi cái gì mà "đĩnh lực hoàn". Nói cái gì mà ăn một viên có thể kiên trì hai giờ, ăn hai viên có thể kiên trì bốn giờ!"
Trịnh Dũng rất trực tiếp vạch trần tình huống chân thật của Phùng Vĩ Kiện.
Trương Minh Thắng chớp chớp hai con mắt nhỏ đang mê đắm, nhìn Phùng Vĩ Kiện đang dây dưa một chỗ với ba cô nàng xinh đẹp, không nhịn được kinh hô lên:" Ta kháo! Hai cô nàng này tìm được ở chỗ nào? Thật đúng là tươi ngon mọng nước, tại sao có thể để cho tên cặn bã như Phùng Vĩ Kiện cưỡi lên được? Rất không công bằng!"
Lâm Bắc Phàm nhìn cảnh vật lộn bên trong, cũng không cầm được lắc đầu nói:" Chúng ta lại còn chuẫn bị mấy cái bẫy rập dành cho hắn, ai biết được cái tên Phùng Vĩ Kiện này đã không chịu được rồi, dĩ nhiên tìm ba cô nàng ở chỗ này làm cho tới bây giờ, bất quá..." Hắn nói tới dây, đột nhiên dừng lại một chút, dường như nghĩ tới cái gì đó.
Ba người khác ánh mắt đều chớp chớp, không rõ ý tứ trong câu nói này của hắn, nói:" Lão đại, anh có ý gì?"
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm nhếch lên, lắc đầu cười nói:" Chúng ta cho làm đĩa VCD này đích xác là rất hiệu quả, nhưng dường như còn chưa đủ độ, dù sao hiện tại người thanh niên nào bên người mà không có một chút tin tức về quan hệ bất chính?"
Bọn người Trương Minh Thắng đều khẽ gật đầu. Bọn họ cũng có thể xem như là nhân vật có chút lợi hại, bình thường đều là chơi đùa với một đến hai ba cô nàng, dường như chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao là nam nhân cơ hồ ai cũng vậy, chỉ bất quá là có hay không có năng lực mà thôi, mặc dù làm ra cái đĩa VCD này, nhiều nhất cũng chỉ là vấn đề về tác phong sống mà thôi, dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên, càng không thể dao động được địa vị của Phùng Vĩ Kiện cùng Phùng Vĩnh Quốc, càng không thể uy hiếp đưôc bọn họ.
"Chúng ta có phải là nên tìm cách khác không?"
Từ Chánh cười tủm tỉm hỏi.
"Đó là đương nhiên, bất quá nếu tên Phùng Vĩ Kiện giỏi về phương diện này, chúng ta sẽ dùng thời gian vào phương diện này, các cậu lập tức đi tìm một tiểu minh tinh có chút danh khí tại Trung Quốc, làm cho cô ta phối hợp với chúng ta diễn trò, về phần phương diện thù lao, bảo nàng ta không cần lo lắng!"
Từ Chánh liên tục gật đầu nói:" Lão đại, chuyện này xin yên tâm, tôi có quen mấy người minh tinh, chỉ cần tôi nói một câu, muốn các nàng làm gì cũng được, chỉ là tôi sợ một minh tinh không thể làm nên sóng gió gì, không bằng chúng ta chuẩn bị thêm mấy người, như vậy sẽ gia tăng thêm một ít lợi thế, làm cho hai tên hỗn đản kia ngoan ngoãn nghe lời chúng ta nói!"
Trịnh Dũng cũng gật đầu:" Chủ ý này không tệ, không bằng chúng ta chuẩn bị tám mười minh tinh lại đây, tục ngữ nói rất đúng, ba người thành hổ, chúng ta để cho tám mười minh tinh đến vu hãm hắn, mặc dù là giả, cũng sẽ biến thành thật, càng không cần phải nói hắn cả người thì có rất nhiều chuyện nói không rõ, cho dù là có 100 cái mồm, cũng không thể giải thích." "Tám mười minh tinh? Ta kháo! Cái này đúng là quá lợi hại? Tôi muốn chơi đùa trước tiên đã, không thể tiện nghi cho tên tiểu tử này!"
Hai mắt Trương Minh Thắng sáng lên, cuống quít kinh hô, thiếu chút nữa làm cho nước miếng chảy xuống.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại khẽ lắc đầu:" Không ổn!"
"Hả? Không ổn? Tại sao?"
Cả đám trừng mắt to lên, vẻ mặt không hiểu nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống trên ghế salon, sau đó bưng lên một ly trà uống hết, lúc này mới liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói:" Phùng Vĩ Kiện cũng không phải là đồ ngu ngốc, nhiều minh tinh như vậy đột nhiên tới tìm hắn, lại còn muốn cùng hắn phát sinh quan hệ, cho dù là tên ngốc cũng biết có cái gì đó không ổn trong đó, vậy làm sao hắn còn có thể mắc bẫy? Cho nên chỉ cần một người mà được!"
Từ Chánh cùng Trịnh Dũng hai người nghe hắn giải thích như vậy, cũng cẩn thận nghĩ lại, nhất thời liên tục gật đầu nói:" Lão đại nói không sai, chúng ta chỉ muốn làm cho chuyện này càng lớn càng tốt, nhưng lại quên vấn đề này. Nếu như đổi lại là chúng ta, nếu như trên đời này đột nhiên xuất hiện chuyện tốt như vậy, sợ là chúng ta cũng sẽ xuất hiện nghi hoặc, dù sao gặp được 1-2 minh tinh đã là may mắn làm rồi, nếu như 3-4 người, thậm chí càng nhiều, đó chính là cổ quái, đánh chết chúng ta cũng không dám coi thường vong động!"
"Ta kháo! Lão đại, vậy anh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trương Minh Thắng ở một bên tùy tiện kêu lên.
Lâm Bắc Phàm nhìn thoáng qua vách tường trong phòng Phùng Vĩ Kiện còn đang tiếp tục chiến đấu, khẽ cười nói:" Cha của hắn hiện tại đang làm gì? Chẳng lẽ một chút tin tức cũng không có?"
"Lão tiểu tử Phùng Vĩnh Quốc kia quả nhiên có chút bản lãnh, mỗi ngày đều đàng hoàng đi làm là về nhà, ngay cả tụ hội cũng không có tham gia, so với hắn đứa con trai này còn mạnh hơn nhiều!"
Lần này nói chuyện chính là cái tên tóc xanh kia, gọi là Triệu Phong.
Trong đôi mắt Lâm Bắc Phàm hiện lên một tia hàn quang, cười lạnh nói:" Hắn thành thật như vậy liền có thể trốn thoát sao? Chỉ sợ hắn quên một việc. Đó chính là trên thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người đột nhiên chết đi một cách khó hiểu!"
Hắn nghĩ đến Phùng Vĩnh Quốc vào buổi xế chiều ngày hôm qua bộ dáng vô cùng kiêu ngạo tại Tô gia, trong lòng vô cùng tức giận, hắn chưa bao giờ muốn đặc tội đến người khác, nhưng nếu như ở trước mặt hắn ra vẻ, khi dễ bản thân, thậm chí còn giẫm lên trên đầu hắn, đó là tuyệt đối không thể, càng không cần phải nói đến việc muốn đoạt đi nữ nhân mà hắn vừa mới nhìn trúng, cái này không thể nghi ngờ chính là chạm vào nghịch lân của hắn.
Bản thân có thể vì Long Yên Nguyệt mà đánh chết Tống Kiến Quốc cùng Tống Nhân Hóa, chẳng lẽ còn sợ một tên nhỏ nhoi như Phùng Vĩnh Quốc cùng Phùng Vĩ Kiện sao? Chỉ là bọn họ còn chưa làm ra chuyện gì quá đáng, cho nên bản thân không cần đánh chết hai người bọn họ.
"Lão đại, chẳng lẽ anh muốn, anh muốn..."
Trương Minh Thắng mơ hồ cảm nhận được hàn khí trên người đối phương. Lâm Bắc Phàm rất tà ác cười nói:" Yên tâm đi, giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Bất quá lòng người vốn không tốt, tôi chỉ muốn giáo huấn cho bọn họ một chút mà thôi, tỷ như nói tai nạn giao thông!"
Vài người bọn họ vừa nghe xong liền hít một hơi lãnh khí, thủ đoạn này quả nhiên độc ác, đủ âm hiểm.
Dùng tai nạn giao thông để làm trọng thương một người, cho dù là gặp phải cảnh sát cũng không thể xử lý chuyện này chuẩn xác được, cho nên dưới tình hình đó, dùng tai nạn giao thông để giết người là phương pháp rất phổ biến, cũng rất thực dụng.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại bổ sung thêm một câu:" Các cậu tìm người, ngày mai tìm thời gian, không cẩn thận đụng bị thương Phùng Vĩnh Quốc, nói cho tên đó biết, tôi không muốn chết người, chỉ cần nữa đời sau của hắn ngồi trên xe lăn là được, về phần thù lao, nói cho tên đó biết, chỉ cần hắn làm thật tốt, tôi sẽ thưởng cho hắn 50 vạn nhân dân tệ, bất quá tất cả trách nhiệm hắn đều phải gánh chịu toàn bộ!"
Trương Minh Thắng nhịn không được sợ hãi than một tiếng, nói:" Ta kháo! Lão đại, anh đúng là lợi hại, tôi tại sao lại không nghĩ ra được loại phương pháp này, tôi trước kia còn muốn mời sát thủ đến giải quyết đối thủ của tôi, loại phương pháp này đúng là đơn giản sáng tỏ, mau lẹ trực tiếp, sau này nhất định phải phổ biến rộng rãi, 50 vạn? Không phải tôi nói khoác, khẳng định có rất nhiểu người tranh nhau đi làm, dù sao lại không chết người, lại không bị án nặng, chỉ cần tôi nói hai ba câu, là có thể thả ra!"
Lâm Bắc Phàm hiển nhiên không rõ ràng một điểm, đó chính là hắn hiện tại có được lực lượng cường đại, đồng thời tâm cảnh cũng đang dần dần thay đổi, trước kia, hắn khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện như thế này, nhưng từ sau cái lần đánh chết Tống Kiến Quốc cùng Tống Nhân Hóa, sát lục chi tâm trong người hắn cũng dần dần thức tỉnh.
Đồ Long đại hiệp, ngay cả long cũng có dũng khí đồ, huống chi chỉ là một người bình thường?
Triệu Phong dè dặt tiến lên hỏi một câu:" Lão đại, vậy còn tên Phùng Vĩ Kiện kia?"
"Tìm một minh tinh có danh khí không nhỏ, ném cho cô ta vài trăm vạn, để cho nàng hỗ trợ diễn trò, cuối cùng tìm Phùng Vĩnh Quốc liên lạc, nếu như đối phương không đồng ý, thì phóng viên trong Nam thành thậm chí cả phóng viên địa phương khác, vvv, càng nhiều càng tốt, đem chuyện này nháo lên, còn sợ không có người nào quản sao?"
Lâm Bắc Phàm rất vô sĩ nói.
"Cái này... cái này dường như cũng là ba người thành hổ!"
Từ Chánh không nhịn được xoa xoa mồ hôi trên trán.
Phương pháp của bản thân mặc dù có chút lợi hại, nhưng so sánh với người ta dường như có chút ngu ngốc.
Hiện tại những tin tức như thế này, dù thiệt hay giả tốt hay xấu, đều có thể làm mọi người chú ý tới, người nào thèm quan tâm đến tính chân thật trong đó? Những người dân bình thường xem cái này chính là một trò tiêu khiển, hôm nay minh tinh này bên ngoài gì đó, ngày mai minh tinh kia bồi rượu... , ngày mốt lại có minh tinh thứ ba chen vào, phảng phất như tất cả chỉ là trò giải trí.
Nhưng mà chuyện này đối với một số tòa soạn báo hoặc một vài nhà giải trí mà nói là tin tức có hiệu quả, nếu như vài tòa soạn báo cùng nhà giải trí đồng thời đưa tin này ra ánh sáng, cái này tương đương với một cơn sóng gió nổi lên, phong vân đột biện, làm cho nhân dân cả nước đều biết chuyện này, sẽ khiến cho xã hội bất an cùng nháo loạn, vốn chỉ là một cái đánh rắm, cũng trở nên càng lúc càng lớn, đến cuối cùng khó có thể khốn chế, trở thành tâm điểm bộc phát.
Đoạn thời gian trước Diễm Môn Chiếu cũng bởi vì một chuyện nho nhỏ này bộc phát ra, mà làm cho cả nước nháo loạn hết cả lên, không ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, tính chất bộc phát này rất mới lạ trong cả nước, tạo thành một trò tiêu khiển oanh động trước nay chưa từng có. Thứ hai, nội dung mới mẻ độc đáo. Nếu như chuyện này của Phùng Vĩ Kiện bị lộ ra ngoài ánh sáng, sợ rằng cũng không thua kém gì Diễm Môn Chiếu, lại còn có thể siêu việt hơn Diễm Môn Chiếu
Trò tiêu khiển này lún rất sâu, bên trong có rất nhiều quy tắc, mỗi người cơ hồ đều rõ ràng, nhưng một khi bạo lộ ra, lại mang một tầng hàm nghĩa khác, khẳng định sẽ bị lãnh đạo cao tầng trong quốc gia chú ý, khi đó Phùng Vĩ Kiện sợ rằng không chết, cũng phải bị lột da, đến khi đó, sợ rằng cả Cửu Thiên tập đoàn cũng bị ảnh hưởng lớn, về phần một loạt hậu quả xấu khác, thì không phải một hai câu có thể nói rõ. Bọn họ khi nghe thấy kế hoạch vô cùng âm hiểm này của Lâm Bắc Phàm, khóe miệng có chút co quắp, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Sâu trong nội tâm bọn họ cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này bất luận phát sinh ra chuyện gì, cũng không được đắc tội tới đối phương.
Phùng Vĩ Kiện còn đang ở bên kia ra sức cày cấy, cảm thụ được sự chặt chẽ của nơi đó, làm cho cô nàng xinh đẹp kia không ngừng rên rĩ, nhưng hắn lại không biết có người đang tạo nên một cái âm mưu phô thiên cái địa về phía bản thân.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |