← Ch.247 | Ch.249 → |
Chu Cường, Hầu Sơn, Phú Đại Hải, Tiếu Phương cùng Mộc Hải Phong, năm người đều cầm lấy mấy cái khay cơm trống trơn lên, vội vàng che mặt lại, làm bộ như không quen biết Lâm Bắc Phàm. Bọn họ cũng biết thực lực của Lâm Bắc Phàm không tệ, muốn đối phó Hồ Tinh cũng là dư dả, nhưng ai ngờ hắn lại ngoan ngoãn như cháu trai gặp ông nội, làm cho bọn họ cảm giác sắp nhất mất r ồi.
Chẳng lẽ hắn không biết nắm đấm đại diện cho tất cả sao? Không biết, nếu muốn đè đầu cưỡi cổ người khác thì phải biểu hiện ra thực lực của mình sao? Hắn vì sao lại muốn làm trò giả lợn ăn thịt cọp trước mặt đối phương?
Không phải bọn họ hối hận, chỉ là cảm thấy rất mất mặt.
Hồ Tinh cũng choáng váng đến há hốc miệng, ngay cả một câu cũng không nói lên lời.
Thằng này cũng quá lợi hại đi?
Vừa rồi còn cướp nhiều thịt như vậy, bây giờ bộ dáng lại dễ thương đến không ngờ, khiến cho cánh tay phải của đã giơ cao từ trước cũng không biết nên đập xuống đâu, khuôn mặt thô hào lại càng trở nên đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời.
Thứ Hồ Tinh súng bái nhất chính là bạo lực. Hắn có rằng bạo lực có thể giải quyết hết tất mọi chuyện, cho nên phong cách làm việc của hắn chính là dùng cứng đối cứng, dùng nắm đấm để nói chuyện. Nhưng hắn cũng có một nhược điểm, đó là chưa bao giờ động thủ với một người đang yếu thế. Đó là vì hắn cho rằng, làm như vậy sẽ rất tổn hại tới mặt mũi của mình. Rõ ràng hắn đang đầy một bụng lửa giận, nhưng lại không có chỗ trút, trong lòng trở nên cực kỳ khó chiuj.
"Hồ ca, thằng nhãi này chọc giận anh sao, để em dạy cho nó một bài học!"
Vừa may lại có một thằng phạm nhân không biết trời cao đất rộng nói xen vào một câu.
"Mẹ kiếp, chuyện của bố mày, ai cho mày xen vào?"
Nắm tay Hồ Tinh lập tức tạt sang, tên phạm nhân vừa nói lập tức kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Hồ Tinh đã bồi thêm mấy cước, đá cho thằng bé chỉ còn biết ôm chặt lấy đầu, lăn qua lăn lại, kêu la thảm thiết không thôi, giống như là heo bị chọc tiết vậy.
Lâm Bắc Phàm chớp chớp hai mắt, thấp giọng lầm bầm: "Tao đã sớm biết thằng to con có chút khí lực, tao mới chẳng muốn chơi với mấy thằng này. Nhưng mà hình như nếu sau bữa ăn mà vận động một chút thì sẽ rất tốt cho tiêu hóa!"
"Lão đại, thức ăn ở đây đúng là không được tốt lắm, so ra còn kém xa mấy thứ chúng ta ăn trong khách sạn. Em muốn đề nghị bọn họ, sau này thức ăn của nhà giam phải dựa theo quy chuẩn của khách sạn năm sao mà làm, tuyệt đối không thể ngược đãi phạm nhân!"
Tiểu Kim vừa rồi cũng ăn không ít, hiện tại chính là đang thấp giọng phàn nàn.
Lâm Bắc Phàm nghe xong, thiếu chút nữa thổ huyết, ngất đương trường.
So sánh thức ăn nhà giam với thức ăn khách sạn năm sao? Hắn cảm thấy đầu tiểu Kim đích xác là bị lừa đá cho ngố người rồi.
"Hơn nữa, trong nhà giam này không có bia, không có hồng tửu, ngay cả đến rượu trắng cũng không có, lại càng không có gái xinh để ngắm, cái này thật sự là đày ải mà!"
Tiểu Kim lảm nhảm, oán giận rất là vô sỉ, giống như tất cả chuyện này đều là tội của Lâm Bắc Phàm vậy.
Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt, có một loại cảm giác, chỉ muốn lôi nó ra, đập cho một trận tơi bời hoa lá.
Nhưng tiểu Kim vẫn không biết sống chết, lảm nhảm: "Đúng là khổ khổ sở sở mấy năm, đảo mắt một cái lại quay trở về thời kỳ trước khi giải phóng. Em nói này lão đại, lúc ấy sao anh không bỏ chạy đi? Chỉ cần anh chạy, chúng ta bây giờ có phải là đang nằm trên giường của khách sạn nào đó không, nhấm nháp rượu cay nổi tiếng, nói không chừng còn được môt tiểu mỹ nhân nào đó giúp vận động thân thể!"
Nói đến đây, hai mắt nó đã híp lại thành hai sợi chỉ, cười hắc hắc rất đê tiện, dâm ô.
Lâm Bắc Phàm thầm khinh bỉ đối phương, mặc kệ cái đồ chỉ biết ăn uống chơi bời thôi, đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Hồ Tinh, cười nói: "Hồ huynh đệ, tao còn có chút việc, sau này nếu có cơ hội, ta sẽ mời mày uống rượu!"
Hắn phun ra một xong liền xoay người bỏ đi luôn, chỉ sợ bị đối phương túm được.
Hồ TInh lúc này đang đầy bụng lửa giận, làm sao có thể để cho hắn bỏ chạy dễ dàng như vậy. Hắn lạnh lùng quát: "Mày đứng lại đó cho tao!"
Lâm Bắc Phàm làm sao dám đứng lại? Hắn lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy, phảng phất như một con ngựa hoang đang hoảng sợ, chạy như điên về phía cửa ra nhà ăn, đến môt giây đồng hồ cũng không dám dừng lại.
Năm người bọn Chu Cường đều muốn ngất xỉu tại chỗ, đây chẳng lẽ chính là lão đại của bọn hắn hay sao? Đối diện với nhiều phạm nhân như vậy, không ngờ hắn lại chọn lựa bỏ chạy - một phương pháp cực kỳ vô học.
"Phù phù, ôi, ai đó? Con mẹ nó, thằng nào dám cản đường tao? Tao nhất định phải làm cho mày sống không bằng chết."
Lâm Bắc Phàm vừa mới xông ra đến cửa, nhưng còn chưa kịp chạy ra ngoài thì đâm đầu vào một người, lực phản chấn khiến hắn phải lui lại mấy bước, ngồi phệt xuống đất, làm hắn tức đến độ thiếu chút nữa chửi ầm lên.
"Thì ra mày là thằng nhãi mới đến kia. Thật không ngờ còn chưa đến nửa ngày thời gian mà mày đã vang danh cảu nhà giam, thật sự là ngưỡng mộ ngưỡng mộ!"
Người vừa nói chính là một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, quần áo hắn mặc không phải là quần áo của phạm nhân mà là một bộ tây phục trắng tinh, trên cổ còn đe một cái cà vạt mới tinh, khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, nhìn thế nào cũng giống như công tử nhà giàu mà không giống phạm nhân. hắn chính là người Lâm Bắc Phàm vừa đụng phải, sau lưng còn mang theo bốn người đàn ông trung niên, cũng không mặc quần áo phạm nhân mà chỉ mặc quần áo bình thường, bộ dáng hung thần ác sát, thoạt nhìn có phần giống với tay chân.
Lâm Bắc Phàm xoa xoa chỗ vừa va chạm, nhưng cũng không đứng lên, nghiêng đầu nhìn hắn, không thèm để ý la lên: "Mày là thằng nào? Vậy mà cũng dám cản đường của tao, có phải là không muốn sống nữa không hả?"
Hắn vừa nói xong, toàn trường liền sợ hãi.
Chu Cường mặc dù là kẻ rất hung hãn, nhưng lúc này sắc mặt cũng hơi đổi, vội vàng chạy tới, đỡ Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hạ giọng nói: "Lão đại, nó tên là Cao Nham, là một kẻ có lại lịch rất lớn, nghe nói nhà nó có người công tác ở trung ương. Hắn phạm tội cưỡng hiếp rồi giết chết ba mươi sáu thiếu nữ, đầu tiên bị phán án tử hình, sau này sửa thành án chung thân. Bất quá hắn ở trong tủ cũng không có ai dám quản đến, chỉ cần hắn không rời khỏi đây thì hắn muốn làm gì thì cũng mặc hắn làm, giống ở trong khách sạn năm sao vậy, mà ngay cả đến gái cũng có thể tìm được. Xem ra hắn ở trong này cũng chẳng tới mấy ngày nữa sẽ được chuyển đi. Người như hắn mới là người lợi hại nhất trong nhà giam, chỉ cần mở miệng nói một câu là có thể khiến vô số phạm nhân chết bất đắc kỳ tử!" Hắn nói xong liền hướng về phía Cao Nham khẽ cười nói: "Cao thiếu gia, đây là lão đại của phòng giam bọn ta, hôm nay mới tới đây lần đầu, còn không biết quy củ, xin ngày đừng chấp nhặt!"
Hắn không còn khí phách như vừa rồi, ngược lại còn ngoan ngoãn như một con cừu non vậy.
Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Chu Cường tuy cũng là kẻ lợi hại, nhưng so với người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này thì vẫn còn kém hơn nhiều lắm.
Hồ Tinh cũng không nói gì, chỉ âm trầm đứng sang một bên, một câu cũng không nói.
Cao Nham trên mặt không ngờ lại lộ ra một nụ cười sáng lạn, hai mắt híp lại, nhìn Lâm Bắc Phàm: "Hôm nay với tới, tao đã sớm nghe qua đại danh của mày rồi, cho nên mới đặc biệt tới đây nhìn xem. Lâm Bắc Phàm, một tên bảo vệ nho nhỏ cũng dám dùng xẻng đập chết thị trưởng thành phố Nam Thành cùng con trai của hắn. Phần dũng khí này thật sự rất lợi hại, ngay cả cha tao cũng rất bội phục bản lãnh của mày!"
hắn vừa nói xong, phạm nhân toàn trường sắc mặt lập tức đại biến.
Bọn họ đều là lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Phàm, nhưng không biết đối phương lại có chiến tích lợi hại đến như vậy. Nguyên cả một đám trong ánh mắt nhìn hắn đã có thêm mấy phần kính sợ, ngay cả chuyện vừa rồi cũng quên luôn. Bọn họ tất nhiên là biết rõ Cao Nham không thèm ăn nói lung tung, vì hắn không thèm nói dối. Mà ngay cả Hồ Tinh cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm, không rõ đối phương vừa rồi vì sao lại nịnh nọt mình, chẳng lẽ đây mới là phong phạm của cao thủ thực sự?
Lâm Bắc Phàm chỉ cười nhạt, vênh mặt lên, rất khinh thường nói: "Chỉ là chuyện cỏn con thôi mà, không đáng nhắc tới. Lúc đó tao cũng chỉ nhất thời ngứa tay, đập bừa hai cái thôi. Hảo hán không nói chuyện ngày xưa!"
Tiểu Kim suýt chút nữa sock chết, công phu diễn trò của lão đại thật sự là đạt tới cảnh giới chí cao, nhập cốt ba phân, khiến mình phải xấu hổ không thôi.
Cao Nham lập tức cười sang sảng nói: "Có đảm lược, có khí phách, quả nhiên là người lợi hại nhất thành phố Nam Thành. Nhưng mà tao thấy vận may của mày hình như cũng hết rồi nhỉ? Mày phải biết rằng, nhà giam không phải nơi bình thường, người có thể vào đây, thằng nào mà không dính vài cái trọng tội? Cho nên mày ở trong này cũng không tính là lợi hại. Nhưng mà mày giết chết thị trưởng cùng con trai hắn, nếu tao đoán không sai, mày sẽ lĩnh án tử hình!"
Lâm Bắc Phàm đối với mấy câu lảm nhảm của hắn có thể nói chẳng để vào tai.
hắn biết sau khi mình quai chết Tống Kiến Quốc cùng Tống Nhân Hóa, nhất định sẽ có phiền toái lớn, nhưng mà bây giờ đã vào nhà giam rồi, ngược lại hắn chẳng hề lo lắng. Bởi vì theo hắn thấy, nếu như chính phủ muốn bắt mình về quy án thì chắc chắn không đợi thời gian dài như vậy mới động thủ, hơn nữa cũng không cần phải nhốt mình vào nhà giam, trực tiếp lôi ra pháp trường, bắn mấy viên đạn là xong. Cho nên trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ một chuyện, đó là chính phủ nhất định sẽ không cần mạng mình, mà là có cách xử lý khác."
Biết mình sẽ không chết, thì cần gì phải quan tâm ở trong tù mấy ngày?
Lâm Bắc Phàm sau khi nghĩ thông suốt liền không hề chán chường uể oải nữa, ngược lại còn hứng trí bừng bừng. Sau khi nghe được câu nói khiêu khích của Cao Nham, hắn chỉ cười nhạt: "Sinh tử tại mệnh, phú quý tại thiên, Tao sớm đã không quan tâm nhiều như vậy, không phải chỉ là tử hình sao? Đầu bị chém thì cùng lắm là thêm một cái sẹo, mười tám năm sao ta lại thành hảo hán!"
Cao Nham vỗ tay cười to nói: "Không tệ, không tệ, không hổ là Lâm Bắc Phàm. Những lời này nghe rất hay, nhưng tao vẫn muốn nói một câu, nếu đã có thể sống thêm mấy chục năm thì hà tất phải sớm rời khỏi cái thế giới phồn hoa này? Một khi mày chết đi, quyền lợi, tiền tài, đàn bà cũng sẽ từ biệt mày, chẳng lẽ mày thật sự muốn như vấy sao?"
Lâm Bắc Phàm đã sớm nghe ra ý tứ lôi kéo trong lời của đối phương, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết, nghiêng đầu, nhìn đối phương: "Mày nói thế là có ý gì?"
"Cao Nham cười tủm tỉm nhìn hắn, cực kỳ chắc chắn nói: "Mày đi theo tao, tao cam đoan mày chỉ phải ở đây mấy ngày là có thể ra ngoài!"
Lâm Bắc Phàm lướt mắt nhìn những người khác, nhìn thấy trong mắt ai nấy đều toát ra vẻ hâm mộ nhìn hắn, nhưng hắn lại lắc đầu nói: "Tao biết mày cũng rất lợi hại, nhưng mày còn chưa đủ tư cách để tao đi theo mày!"
Hắn nói xong, sắc mặt đám phạm nhân toàn trường đều đại biến, đồng loạt nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Cao Nham cũng cứng lại, một hồi lâu sao mới phun ra một câi: "Tao không có tư cách? Thú vị, thật sự rất thú vị!"
Nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng âm trầm, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên hàn quang. Người không bị hắn lợi dụng cuối cùng cũng trở thành địch nhân của hắn.
Người như vậy, không thể lưu.
← Ch. 247 | Ch. 249 → |