Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 266

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 266: Trúng đạn rồi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Lâm Bắc Phàm nói như đinh đóng cột, làm cho người ta không thể phân biệt được những lời hắn đang nói là thật hay giả nữa, làm cho sắc mặt những người đứng ở đại sảnh này vô cùng khó coi, thân hình run rẩy hết cả.

Kiều Duyên vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội đoạt được tấm thân trinh trắng của Bạch Nhạc Huyên, làm cho cô mãi mãi phải ở bên cạnh mình, trở thành đồ chơi của mình, mà chỉ có thể để một mình mình chơi mà thôi, nhưng giờ đây hắn ta cảm giác như mình bị cắm sừng vậy, một chiếc sừng to đùng, như thế thì hắn làm sao có thể nuốt được cơn tức này đây?

Bản thân mình đã phải mất bao nhiêu tâm huyết và thủ đoạn mới làm cho cha của Bạch Nhạc Huyên đồng ý yêu cầu này của mình, vậy mà bây giờ lại chui ra ở đâu một thằng Trình Giảo Kim (một người chuyên đi phá thối) thế này, thì nếu mình vẫn còn tiếp tục nhịn nhục thì e rằng mình sẽ bị bạn bè chê cười mất.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Kiều Duyên nhìn Lâm Bắc Phàm trở nên oán hận, phẫn nộ, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két nói: " Mày... mày được lắm, đến cả người của tao mà mày cũng dám nhắm vào hả. Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại!"

Hắn ta nhìn về phía bốn người to cao lực lưỡng hất nhẹ tay một cái rồi kêu lên: "Lên hết cho tao, đánh gãy hai chân của nó!"

Bốn người đó quay ra nhìn nhau một cái, thân hình hơi nhích sang một bên, như bốn tia chớp xông thẳng về phía Lâm Bắc Phàm.

Bạch Nhạc Huyên biết bốn người này vô cùng lợi hại, liền vội vàng hét lên: "Lâm Bắc Phàm, bọn họ... bọn họ..." Cô còn chưa nói hết câu thì Lâm Bắc Phàm đã vòng tay ra ôm lấy eo cô rồi, chân phải giơ lên, đạp thẳng chiếc bàn trước mặt về phía trước, chiếc bàn được hất văng lên trên không trung, cao hơn hai mét so với mặt đất, cuốn theo một luồng sức mạnh khổng lồ, bay thẳng về phía bốn gã kia."

"Răng rắc!"

Bốn gã đó xông lên vội quá, nên vẫn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, thì hai trong số đó bị chiếc bàn nện vào người nằm lăn ra đất, đau đớn làm cho bọn họ thiếu chút nữa thì kêu gào thảm thiết, hai người còn lại thì xông đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, bốn bàn tay thô kệch to lớn chuẩn bị chộp về phía lồng ngực của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm hơi nhướng lông mày lên, lộ ra một nụ cười tà ác ở trên mặt, hắn vội giơ tay trái ra tóm lấy cổ tay của một trong hai đại hán đó, thuận thế đẩn một cái, gã đó không thể không chế được cơ thể mình, liền ngã nhào về phía sau, té rầm xuống đất, tựa hồ còn nghe được cả tiếng xương gãy vụn nữa, còn chân trái của hắn thì đã hung hăng đạp thẳng vào bụng của gã đại hán còn lại.

"Ự!!!!"

Gã đại hán nọ cảm thấy bụng mình như một vật gì đó rất nặng đè lên vậy, sự đau đớn kịch liệt từ vùng bụng lan dần ra toàn thân, làm cho cả thân hình của gã như bị quả đạn pháo bắn thẳng về phía sau.

"Rầm!"

Thân hình của gã va đập vào một chiếc bàn kêu lên đánh rầm một tiếng, làm cho chiếc bàn nát vụn hết cả ra, đồ ăn còn sót lại ở trên bàn rơi đầy lên người gã, làm cho toàn thân gã trở nên bẩn thỉu vô cùng, rất là khó coi. Gã lảo đảo vài cái, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên tối sầm lại, gã ngất lịm đi.

Kiều Duyên trợn trừng ra nhìn cảnh tượng vừa diễn ra mà không thể nào tin nổi vào mắt mình, thiếu chút nữa thôi là tròng mắt đã rơi ra ngoài.

Bốn tên thủ hạ này của mình có thể nói là những cao thủ bách chiến bách thắng, chưa một lần từng thấy họ thất thủ bao giờ, vậy mà ngày hôm nay đây lại bị một người trẻ tuổi hạ gục một cách dễ dàng gọn nhẹ như vậy, thì làm sao có thể làm hắn ta nuốt trôi cục tức này được cơ chứ? Hắn tức đến mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy hết cả lên, quát tháo: "Được... được lắm, mày có bản lĩnh, để tao xem hôm nay mày tránh né được viên đạn của tao như thế nào."

Tay phải hắn ta rút từ trong người ra một khẩu súng lục màu đen, chĩa thẳng vào Lâm Bắc Phàm, nụ cười trên mặt hắn ta trở nên dữ tợn đến lạ lùng, nhìn không khác gìác quỷ vừa mới từ địa ngục chui lên.

"Mày... mày có súng?"

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm tái nhợt đi, giọng run run nói.

"Mày sợ rồi phải không? Vừa rồi không phải mày hùng dũng lắm sao? Không phải mày đánh đấm ghê lắm sao? Để tao xem mày bây giờ còn có thể ghê ghớm đến nhường nào?"

Kiều Duyên thấy bộ dạng hiện giờ của Lâm Bắc Phàm thì trong lòng cảm thấy đắc ý vô cùng, cứ như là mình vừa làm được một việc gì giỏi giang lắm vậy, tính hư vinh trong người được thỏa mãn một cách triệt để, thiếu chút nữa thì hắn huýt sáo vì sung sướng rồi.

Tay phải của Lâm Bắc Phàm vẫn ôm lấy Bạch Nhạc Huyên, giả bộ như mình sợ hãi đến tột đỉnh, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi... tôi ngày sau không dám như vậy nữa, tôi trả Nhạc Huyên lại cho anh, hai người mới đích thực là một cặp trời sinh, tôi sẽ chúc phúc cho hai người ngày sau có cuộc sống hạnh phúc!"

Bạch Nhạc Huyên tức muốn hộc máu mồm, mặt đỏ tía tai, tức giận gào lên: "Lâm Bắc Phàm, anh... anh..."

Lâm Bắc Phàm tủi thân nói: "Anh rất yêu quý em, anh vô cùng yêu quý em, nhưng anh không muốn bỏ mạng của mình ở đây, anh còn có ba người ông và mười hai người bà, bốn chú và hai mươi thím, sáu cô và mười tám người chồng của cô đang đợi anh nuôi dưỡng nữa!"

"Anh... anh dám bỏ mặc em vậy à, anh... anh..."

Hai hốc mắt của Bạch Nhạc Huyên dưng dưng như sắp khóc đến nơi.

Lâm Bắc Phàm tiện tay ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi hương thơm nồng nàn trên thân thể của đối phương, rồi dịu dàng nói: "Nhạc Huyên, anh chỉ đùa với em vậy thôi, làm sao anh có thể bỏ mặc em được cơ chứ? Trong lòng anh, em như một nữ thần luôn ở vị trí cao nhất vậy, tình yêu anh giành cho em sáng hơn cả trăng trên trời, sâu hơn cả biển lớn. Cho dù anh có chết, anh cũng không thể để em phải chịu bất kỳ sự bắt nạt nào!"

"Anh... anh nói thật đấy chứ?"

Bạch Nhạc Huyên nghe xong mà xúc động vô cùng, cô hơi ngước mắt lên nhìn chăm chú vào đối phương.

"Làm sao anh có thể lừa dối em được? Anh sẽ dùng thân thể của anh để bao vệ cho em!"

Lâm Bắc Phàm làm hàng nói.

Bạch Nhạc Huyên chưa từng nghe thấy những lời này bao giờ, nên lần đầu nghe được thì một cảm giác sung sướng, hạnh phúc trào dâng trong lòng, khiến cho nước mắt của cô không ngừng lăn dài trên hai gò má, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, thật không ngờ trên đời này còn có người đàn ông tốt như anh!"

Kiều Duyên đứng nãy giờ chứng kiến cảnh này thì tức nổ đom đóm mắt.

Thằng khốn này thật đáng ghét quá. Lại còn dám làm hàng trước mặt mình thì quả là không coi mình ra gì hết.

Hai tay anh ta nắm chặt lấy khẩu súng lục, chỉ thẳng vào Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng quát: "Mày... mày... thằng khốn nạn, tao cho mày cơ hội mà mày lại làm vậy, ngày hôm nay tao sẽ bắn chết mày, tao xem mày còn chỗ nào có thể oai hùng được nữa!"

Lâm Bắc Phàm làm điệu bộ khêu gợi, chặn lại trước mặt của Bạch Nhạc Huyên, không thèm quay lại nhìn anh ta lấy một cái, hai mắt tràn đầy sự bị thương và những lời từ biệt, rồi nhấn mạnh từng chữ một: "Anh nổ súng đi, tôi quyết không để cho người phụ nữ của tôi phải chịu bất kỳ thương tổn gì."

"Lão đại, uy lực của khẩu súng nhỏ đó của nó có vẻ không mạnh lắm đâu, một mình anh cũng có thể thu phục được!"

Tiểu Kim ngượng ngùng truyền âm cho hắn, lời nói còn có vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

"Mày bảo tao phải thu phục? Nếu tao mà có thể thu phục được thì tao gọi mày làm gì? Nếu mày mà không đỡ đạn cho tao, thì tao sẽ cắt hết lương bổng và thức ăn của mày." Hai chân Lâm Bắc Phàm mềm nhèo ra, xém chút nữa thì ngồi phịch xuống đất.

Lâm Bắc Phàm dọa nạt, đúng là ngày thường không dạy dỗ hẳn hoi nên nó không còn coi ai ra gì nữa, đúng là nó chán sống thật rồi.

Tiểu Kim cũng không chú ý đến một vấn đề mấu chốt, đó là nếu mình mà không đỡ đạn cho, thì đối phương cũng chết lăn ra đấy, thì làm sao có thể cắt lương bổng và thức ăn của mình được? Nó chỉ nghĩ tới việc sau này nếu mình không có rượu ngon, thịt ngon, không có máy vi tính chơi, vậy đó còn là cuộc sống của rồng nữa hay không? Nó vội vàng gật đầu lia lịa phụ họa theo: "Lão đại, pháp lực của em đã tăng lên rất nhiều, đừng nói là một viên đạn nhỏ nhoi này, mà cho dù đó có là bom nguyên tử đi chăng nữa, hề hề, nói thế thôi chứ bom nguyên tử thì tất nhiên là em không đỡ được rồi!"

Nó vốn còn muốn chém gió nữa để ra oai một chút cơ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng trước mắt thì liền ngậm miệng lại một cách sáng suốt.

Bạch Nhạc Huyên giơ hai tay ra, ôm chặt lấy tấm thân của Lâm Bắc Phàm, ghì sát thân hình nhỏ nhắn kiều diễm của mình lên người đối phương, cũng chẳng thèm để ý bộ ngực của mình đang được cọ sát một cách thân mật vào lưng của Lâm Bắc Phàm, nước mắt lưng tròng nói: "Lâm Bắc Phàm, anh... anh không được xảy ra chuyện gì đấy, em không cho phép có chuyện gì xảy ra với anh!"

"Nhạc Huyên, nếu anh mà có bị làm sao thì em phải tự biết chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy, biết chưa?"

"Nhạc Huyên, nếu anh không may bị anh ta giết chết, thì em hãy tìm một người nào đó rồi gả cho họ đi, làng giải trí phức tạp lắm, đợi đến khi em có tuổi rồi, muốn tìm một người đàn ông tốt như anh thì không dễ dàng chút nào đâu!"

".......... ."

"Em phải cố gắng nuôi lớn con của chúng ta, nếu là con trai thì đặt tên nó là Lâm Xung, còn nếu là con gái thì đặt tên là Lâm Bảo Bảo, nếu không phải nam cũng không phải nữ thì gọi là...."

"Thằng khốn nạn này, đến nước này rồi còn nói hươu nói vượn được à!" Kiều Duyên tức giận nói.

Bạch Nhạc Huyên không khóc ra thành lời.

"Nhưng thế nào thì anh cũng phải nói rõ việc hậu sự của mình nữa chứ. Nếu không anh chết mà không nhắm mắt được đâu!"

Lâm Bắc Phàm nói với giọng như thể chuẩn bị những lời chăn chối cuối cùng: "Mặc dù anh chẳng để lại tiền tài gì cho em cả, nhưng em không được để con cái của chúng ta phải đổi họ, chúng sinh ra là người nhà họ Lâm, chết cũng là ma nhà họ Lâm...."

"Bùm, bùm, bùm...."

"Đủ rồi, thằng khốn, tao giết chết mày!" Kiều Duyên không thể chịu đựng thêm được nữa.

Kiều Duyên cũng là một người đàn ông, thấy người phụ nữ mà mình yêu thích lại tình tứ ở bên cạnh một người đàn ông nói những lời thân mật như thế thì không khỏi làm cho ngọn lửa giận trong người hắn ta bốc lên ngùn ngụt, vì vậy mà hắn bất kể hậu quả, tiến thẳng về phía Lâm Bắc Phàm cho hắn bốn, năm phát súng vào người.

Mẹ kiếp, lãng phí quá, cho một phát gọi là có là được rồi.

Lâm Bắc Phàm những tưởng đối phương chỉ nổ một phát súng thôi, ai ngờ đối phương liền mạch cho ra nhiều như vậy chứ? Hắn hơi rụt cổ lại, tay trái giơ lên đầy phong cách, chuẩn bị nắm gọn mấy viên đạn đó lại.

Bỗng lúc này Tiểu Kim truyền âm đến: "Lão đại, không ổn rồi, đạn nhiều quá, em không khống chế nổi rồi!"

Lâm Bắc Phàm hơi rùng mình một cái, thiếu chút nữa thì đái ra quần.

Con Tiểu Kim này quả là vô dụng. Đúng vào thời điểm chủ chốt thế này lại không đỡ được đạn, như thế không phải là muốn làm mình chết ở đây sao?

Nói gì thì nói mình cũng là Đồ Long Đại Hiệp, vậy mà lại có thể bỏ mạng ở nơi này sao?

Lâm Bắc Phàm không dám chủ quan nữa, hắn vội vàng ôm lấy Bạch Nhạc Huyên bay thẳng sang bên cạnh né tránh.

"Bùm, bùm!"

Hai viên đạn sượt thẳng qua vai hắn, cái cảm giác bỏng rát đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa thì gào lên, toàn thân hắn giờ đây đều toát mồ hôi lạnh, cũng may mà Bạch Nhạc Huyên được mình bảo vệ nên cũng không bị làm sao cả.

Kiều Duyên thấy mấy viên đạn của mình mà vẫn không bắn chết được đối phương, thì hắn ta cũng ngây cả người ra đứng đó.

Đối phương có thể né tránh được bao nhiêu viên đạn của mình như vậy thì còn là người nữa hay không đây?

Mặc dù trong tay anh ta có súng, nhưng anh ta vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại, quên cả việc mình không nên để cho kẻ địch có bất kỳ cơ hội phản kích nào.

Lâm Bắc Phàm thừa dịp đối phương ngẩn người đứng đó, thì hắn luồn ra bên ngoài, vọt thẳng tới trước mặt đối phương như một con báo săn vậy, chân phải nhanh chóng đạp trúng vai đối phương, làm cho đối phương không khỏi kêu gào lên một tiếng thảm thiết. Sau đó quỳ rạp xuống đất, thần sắc lộ rõ vẻ đau khổ đến tột cùng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-525)