← Ch.289 | Ch.291 → |
Khi ăn cơm tối, Khổng Băng Nhi rút cuộc biết thực sự chuyện cái gì mà thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, cái này đều là Lâm Bắc Phàm chém gió, chỉ sợ hắn trước kia chưa từng nghe qua cái tên Bạch Nhạc Huyên này, ngược lại mình còn bị hắn sờ soạng vài cái, ngay cả mông mình cũng chịu ma trảo của hắn, thật là chịu thiệt lớn.
Lâm Bắc Phàm bày ra bộ dạng như không việc gì, nghênh ngang ngồi đó cụm ly với Trương Minh Thắng, bữa tiệc ước chừng gần một giờ, đến khi hai cái bụng sắp nứt ra mới bỏ qua.
Mười mấy người, ước chừng bảy tám chục món ăn, bia rượu hơn trăm bình, khiến cho toàn độ đại sảnh đều bừa bãi bia rượu, có thể tưởng tượng tràng diện bẩn thỉu cỡ nào.
"Lão đại, em hiện tại mới biết, uống rượu ăn thịt là thống khoái như vậy, may mắn em còn có thể ăn cơm."
Trương Minh Thắng lần này thoát chết, tự nhiên trong lòng cao hứng, hận không thể đem toàn bộ thức ăn cả đời ăn hết một lần, nói vậy, mặc dù mình chết đi ngay lập tức, cũng không tiếc điều gì. Hắn hiện tại mặt đầy hồng quang, miệng phun mùi rượu, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Đám Từ Chính thấy đám người Trương Minh Thắng có chút không phải, vội an ủi đối phương.
Trương Minh Thắng thế nhưng ô ô nghẹn ngào: "Tao kháo, trước đây lão tử sống thật uổng phí, không có ăn ngon, không có uống rượu, không có tán gái, cho tới hôm nay thiếu chút nữa mất mạng, tao liền thầm thề về sau nhất định ăn phải gắp miếng to, rượu uống chén lớn, dùng sức tán gái, một ngày tuyệt đối không dưới mười, như vậy mới không làm chính mình... thất vọng."
"Lão đại quả nhiên cao mình, chúng em bội phục vô cùng." T
Bọn họ mười mấy người đều đứng dật vuốt mông ngựa.
Khổng Băng Nhi không ngờ tên mập phun ra một câu như vậy? Vốn tâm tình nàng đang có chút khó chịu, hiện tại vừa tức vừa thẹn, hận không thể đem tên không biết trời cao đất rộng này hung hăng hành hạ một chút. Nàng thở phì phò vỗ cái bàn đứng dậy, liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Mi có được không đó? Ta thấy mi là tên cặn bã, nên bị đám Kiều Cẩm Phong đánh chết luôn đi, đỡ tai họa cho đám con gái nhà lành."
"Cô, cô, cô còn dám nói như vậy, tôi tôi liều mạng với cô!"
Trương Minh Thắng bình thường cũng vô pháp vô thiên, ở trong kinh thành chỉ có Đường Phong và Lâm Bắc Phàm là hắn có chút kiêng kị, trừ bọn họ ra, còn không có người dám đắc tội với hắn, hiện tại mặc dù ở trong kinh thành, không thể để thua sút ngạo khí người ta. Hắn cố vươn cổ, kêu lên: "Tôi thực sự là cặn bã gây tai họa cho đám con gái nhà lành đó, cô có thể làm gì? Đừng tưởng lão già nhà cô là thị trưởng mà tôi sợ cô, tôi nói cho cô biết, tôi và lão đại còn thứ nhân vật nào chưa thấy qua? Hừ, một con gái nhỏ nhoi của thị trưởng dám kiêu ngạo như vậy, nếu lão già nhà cô ở trung ương, không lẽ vô pháp vô thiên? Hừ, tôi còn tưởng kinh thành có gì đặc biệt hơn nơi khác, còn không phải giống nam thành sao, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm, không ai nói tưởng mình pro sao?"
Hắn hôm này có chút sợ hãi Khổng Băng Nhi, sợ đối phương gây ra sóng gió gì, gây bất lợi cho mình và Lâm Bắc Phàm, cho nên tận lực hòa hảo với đối phương, ai biết đối phương nổi giận đùng đùng, nhìn mình như nhìn thứ rác rưởi, khiến trong lòng hắn uất hận, bụng đầy một cơn tức chửi ầm lên."
"Mi, mi, tên mập chết tiệt, hôm nay không tính sổ với mi, mi còn dám nói ta chó cậy gần nhà? Mi, mi háo sắc thành tính, chỉ biết làm hại phụ nữ, ta không răn dạy mi một phen là không được."
Khổng Băng Nhi hôm nay gặp nhiều chuyện như vậy, khiến tâm tình nàng táo bạo, lại gặp được tên bì ổi Trương Minh Thắng, trong lòng lửa giận ngập trời, như bình thuốc nổ, vươn thẳng hai cánh tay trắng như tuyết, gương nhanh múa vuốt đánh tới Trương Minh Thắng, tư thế nhiều ít có chút không chấp nhận nổi.
Đám Từ Chính bị dọa cho ngây người, ai biết bữa tiệc vui vẻ lại thành ra bộ dạng này? bọn họ không biết hai người kia đều không thể đắc tội, cho nên chỉ vội vàng khéo Khổng Băng Nhi đang phẫn nộ lại, nhẹ nhàng khuyên giải: "Tôi nói nè Băng Nhi, cô bớt nóng đi, hôm nay nói thế nào hai người cũng đồng cam cộng khổ, cùng vượt qua nguy hiểm, sao lại không thể ngồi nói chuyện tử tế với nhau?"
Khổng Băng Nhi nghe lời khuyên giải, nhất thời thở phì phò: "Nói chuyện tử tế? Từ Chính, anh xem xem tên mập nói cái gì? Hắn, hắn nói tôi chó cậy gần nhà, cáo mượn oai hùm, anh ngẫm lại xem từ nhỏ đến lớn ai dám nói chuyện với tôi như vậy? Tôi hôm nay không cho hắn chút răn dạy, Khổng Băng Nhi cùng họ với hắn."
Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, nhiều ít có tính tình đại tiểu thư, hơn nữa người trong nhà đều theo ý nàng, nàng muốn cái gì được cái đó, những người khác không dám to tiếng với nàng, tất cả đều thỏa mãn yêu cầu của nàng, nhưng không ngờ hôn nay gặp tên còn kiêu ngạo hơn nàng, nàng tức giận đến nỗi nõi chuyện cũng run run, thiếu chút nữa vơ đống đũa trên bàn ném vào mặt đối phương.
Triệu Phong và Trịnh Dũng vội kéo Trương Mình Thắng đang định sừng cồ ra, tươi cười nói: "Lão đại, lão đại, anh ngàn vạn lần đừng nóng giận, lần này anh đến kinh thành vui chơi, cần gì tính toán chi li? Tiểu thư Băng Nhi coi như là người bên trong kinh thành, cấp cho nàng chút mặt mũi, đừng nói nữa."
Trương Minh Thắng tức giận cái mũi phì phò, cả người run run kêu la: "Cấp mặt mũi cho ả, còn mặt mũi tao để ở đâu? Ả dám nói tao háo sắc, chỉ biết bắt nạt đàn bà, tao tao chơi bao nhiêu người, liên quan rắm gì đến ả. Tao không chơi đùa ả, ả quản lão tử chơi đùa người khác sao? Hơn nữa đàn ông chúng ta thỉnh thoảng chơi gái có chuyện gì to tát sao?"
Triệu Phong và Trịnh Dũng đều im lặng.
Nhị thế tổ như bọn họ mỗi ngày đều sống phóng túng, đua xe tán gái, cơ hồ mỗi ngày đều như vậy, tuy rằng không đến mức khi nam hiếp nữ, nhưng chuyện chơi đùa đàn bà, chuyện này đối với họ là chuyện thành thạo nhất, nhưng đối với Khổng Băng Nhi lại là một loại vũ nhục phái nữ.
Triệu Phong nhịn không được cười he he: "Lão đại, anh nói không dai, nhưng tiểu thư Băng Nhi là con gái, cho nên phương diện này......" Ý hắn nhắc nhở chuyện nhưu vậy sau này không nên nói trước mặt Khổng Băng Nhi, đưa tới phiền toái không cần thiết.
Ai biết Trương Minh Thắng không quan tâm, hắn còn cố ý nhìn Khổng Băng Nhi hừ một tiếng: "Ả? Ả tính là gì? Đừng tưởng lão già là thị trưởng, cho dù cha ả có là chủ tịch nước, chẳng lẽ quản được tao tán gái sao? Chúng ta một người muốn cưỡi, người kia nguyện bị cưỡi, hai bên tình nguyện, cho dù là Thiên vương lão tử cũng không ngăn được chúng ta, từ mai bắt đầu, mỗi ngày tìm hai mươi cô bé, chơi từng cô một, cho cô tức chết."
Đám Triệu Phong đổ mồ hôi lạnh, khóe miệng liên tục run rẩy.
Một ngày hai mươi người? Còn muốn sống hay không? Cho dù là trâu cũng không kham nổi.
Khổng Băng Nhi tức giận sắc mặt trắng bệch, như đổ một tầng thuốc nhuộm, thân thể mềm mại run nhẹ: "Mi, mi, sắc lang, vô sỉ, hạ lưu, ta ta ta nói cho mà biết, đây là kinh thành, không phải nam thành chó má gì của các người, nếu mi làm loạn ở đây, ta phải báo công an, cho mi vào tù, mục sương cả đời."
"À há, bổn sự thật lớn, đến cục công an báo án? Báo ta cái gì? chẳng lẽ pháp luật quy định nam nữ không thể xx sao? Nếu thực sự như vậy, sao cha cô có thể cùng mẹ cô sinh ra cô?"
Trương Minh Thắng căn bản là không cần da mặt, bày ra một bộ dáng lưu manh.
Khổng Băng Nhi có bao giờ từng nghe mấy lời như vậy? Hôm nay lại thường xuyên nghe khiến tâm hồn thuần khiết của nàng cũng bị ô nhiễm một chút, nàng tức giận kêu lên: "Từ Chính, đám hỗn đản các người tìm ở đâu ra thứ cặn bã này? Ta ta" Từ Chính vội vàng nói: "Băng Nhi tiểu thư, kỳ thật thái độ làm người của lão đại không tồi.
"Không tồi? Lưu manh cũng gọi là không tồi?"
Khổng Băng Nhi tức giận ánh mắt đều trắng dã.
"Cái này, cái này, thật ra.... ." Đám Từ Chính đều muốn ngất.
Chuyện gì đây? Chỉ là một việc nhỏ sao lại thành ra bộ dạng này? Bọn họ cảm giác mình không nên nhúng tay, hai người bọn họ muốn sống chết căn bản không thể cản, ánh mắt cầu xin liền rơi vào người Lâm Bắc Phàm, hiện tại cũng chỉ có hắn mới khống chế được cục diện.
"Lão đại, anh xem......."
Từ Chính khẽ đẩy cánh tay hắn, thấp giọng nói.
"Hở? Cái gì?"
Lâm Bắc Phàm bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ vội nói: "Ồ, ăn cơm xong, về ngủ là tốt nhất, khách sạn năm sao không tồi, hiện tại cơm rượu no rồi, cũng nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai anh còn phải đi xem biểu diễn ca nhạc."
Hắn không liếc mắt nhìn Trương Minh Thắng hay Khổng Băng Nhi một cái, quay người đi thẳng.
"Lão đại, Lâm Bắc Phàm!"
Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi đồng thời kêu lớn.
"Các em cứ cãi nhau tiếp, ầm ĩ ba ngày ba đêm cho thỏa, anh không can thiệp vào chuyện tự do ngôn luận."
Lâm Bắc Phàm ngẩn ra, nhanh chân chạy vào thang máy, trong nháy mắt biến mất.
Trương Minh Thắng cùng Khổng Băng Nhi không thấy bóng dáng Lâm Bắc Phàm đều giận dữ trừng mắt nhìn nhau, sau đó ngồi xuống.
"Phụ nữ tốt không chấp đàn ông, lần này ta bỏ qua cho mi, về sau nếu còn, hừ....... ." Khổng Băng Nhi trừng mắt nói.
"Đàn ông tốt không chấp đàn bà, lần này tôi không so đo với cô, nếu có lần sau..." Trương Minh Thắng vô sỉ lượn lờ trên bộ ngực nàng vài lần, ánh mắt hiện vẻ dâm tà.
"Vô sỉ" T
"Quá khen!"
Hai người bọn họ đều trừng mắt, im lặng.
Đám người Từ Chính đều há hốc miệng sợ hãi than.
Lão đại quả nhiên là lão đại, chỉ một câu nói, nhưng khiến ai hòn núi lửa tắt ngấm a.
← Ch. 289 | Ch. 291 → |