Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 313

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 313: Bắn chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Tòa nhà này vốn là chổ cho thuê, được rất nhiều công ty lớn nhỏ mướn làm văn phòng, khi ba tiếng súng vang lên, đã làm cho cả tầng lầu sôi nổi lên, những căn phòng khác đều phát ra những tiếng hét chói tai, còn có nhiều người chạy như phát rồ vậy, lao thẳng từ bên trong ra, chạy xuống cầu thanh. Khi bọn họ mở cửa ra, cũng nhìn thấy được Lâm Bắc Phàm, giật mình hoảng sợ, không biết gì sao bên trong hành lang lại có người. Nhưng mà những cái này đối với bọn họ mà nói thì không có nhiều ý nghĩa cho lắm, cả đám liều mạng phóng về hướng thang bộ mà chạy, mặc kệ là nam hay nữ, gầy hay béo, già hay trẻ, tất cả đều tận dụng tốc độ tối đa của mình.

Lâm Bắc Phàm hai tay chống xuống đất, ngồi chồm hổm trước cửa, mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, không để ý đến những người bỏ chạy.

Hắn biết phán đoán của Tiểu Kim rất chính xác, những người này đều là người thường, cũng không phải là sát thủ, cho nên hắn chỉ đặt lực chú ý lên ba người sát thủ mà thôi.

Hắn đang chờ đợi thời cơ, từ sau khi đột phá tầng thứ tư, năng lực bản thân đã tăng lên rất nhiều, nếu như là đánh nhau bình thường thì hắn vẫn có thể cùng đối phương đấu một phen, nhưng mà nói đi thì phải nói lại, dù sao hắn cũng chỉ là một người thường, bị trúng đạn thì cũng sẽ ngủm, chứ đừng nói là loại súng ngắm này, hơn nữa đối phương có ba người, còn hắn chỉ có một người, à, và một con sắc long nữa, số lượng ảnh hưởng đến cục diện này, cho nên hắn chỉ có thể tìm cơ hội, mới có thể khống chế được đối phương.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, để lộ một khe hơn khoảng ba bốn tấc, một nửa khuôn mặt lộ diện, bởi vì hắn không mở cửa hoàn toàn, cho nên không thấy Lâm Bắc Phàm đứng bên ngoài, chỉ thấy đám người đang bỏ chạy hỗn loạn bên ngoài, miệng của hắn xuất hiện một nụ cười hầu như không có.

Kế hoạch của chúng là, thừa dịp những người hỗn loạn mà rời khỏi đây, về phần đối tượng cần ám sát, phải đợi qua mấy ngày nữa mới tiếp tục chấp hành, dù sao thì mục tiêu cũng chỉ là những người bình thường không có năn glu75c, hẳn là không chạy trốn được khỏi lòng bàn tay của chúng.

Nhiệm vụ lần này, đối với chúng mà nói là vô cùng thuận lợi, ngay từ đầu đã bắn chết ba người, còn lại mười mấy người, chỉ cần cho thêm vài ngày, là có thể tiêu diệt hết toàn bộ, đến lúc đó bọn chúng đã có thể rời khỏi đây.

Cửa đã hoàn toàn mở ra, người xuất hiện là một người nước ngoài khoảng bốn mươi tuổi, mắt màu xanh, dáng người cao cao, khoảng chừng 1m9, khuôn mặt gầy gò, trên mặt không có gì gọi là mùa xuân cả, mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, nhìn thế nào cũng không giống một sát thủ.

Hắn ta ngẩn người, bởi vì hắn nhìn thấy có một người trẻ tuổi đang ngồi chồm hổm trước kia, đang nhìn hắn.

"A, ngươi...." Đầu tiên hắn có cảm giác không thích hợp, thân là sát thủ, đương nhiên là đoán ra được đối phương không có ý tốt, tay trái vội vàng giơ ra, muốn đóng cửa phòng lại.

Nhưng mà, Lâm Bắc Phàm làm sao mà bỏ qua cơ hội này? Hai tay của hắn chống mạnh xuống đất, cả người giống như một con báo vậy, bật mạnh một cái, lao thẳng về hướng đối phương, chân phải giơ ra, hung hăng đá vào bụng của đối phương.

Tất cả đến quá đột nhiên, khi tên nước ngoài kia kịp phản ứng, thì Lâm Bắc Phàm đã đến trước mặt hắn, hắn vội vàng dùm tiếng Anh kêu la cái gì đó, nhưng mà lập tức dừng lại, bởi vì cái bụng của hắn đã bi đau đớn kịch liệt, làm cho hắn không nhịn được co quắp. Hắn là một sát thủ, vì thế sức nhẫn nại vô cùng lớn, sợ rằng có đấm đá hắn liên tục, đối với hắn cũng chỉ là bữa ăn sáng, nhưng mà, lần này Lâm Bắc Phàm dùng đến mười phần lực, đừng nói là người, cho dù là một con tinh tinh, phỏng chừng cũng ngã gục ngay xuống đất, hơn nữa còn là đánh lén, làm cho đối phương bất ngờ, rất có thể sẽ bị thương nặng.

"đoàng đoàng"

Trong phòng lập tức xuất hiện tiếng động, hai khẩu súng ngắm liên tục nổ đạn về hướng của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nhanh tay lẹ mắt, tay trái nắm lấy cánh cửa hồi nãy, che trước mặt mình, đồng thời bắt đầu đẩy tên kia về phía trước.

Hai tên nước ngoài kia nhất thời sửng sốt, bởi vì chúng đã bắn trúng đồng bọn của mình.

Máu tươi trên người tên kia cũng phun ra, mà hai mắt hắn cũng mở lớn, vẻ mặt khó tin nhìn hai người còn lại, rồi từ từ ngã xuống.

Lâm Bắc Phàm thầm than một tiếng, thuật bắn súng của những tên sát thủ này cũng quá kinh khủng rồi, còn cao hơn cả mình nữa. Nói đến chuyện súng đạn, thì cũng nhắc lại chuyện thần súng hồi đó, lần trước hắn mượn súng của Long Yên Nguyệt, bắn bể được bánh xe của người ta, cũng là vì có Tiểu Kim hỗ trợ, nếu như không thì cho dù có bắn mười viên cũng chưa chắc đã trúng viên nào.

Đang trong lúc hắn suy nghĩ, thì cảm thấy mặt nóng lên, một viên đạn xoạt qua mặt của hắn, đi thẳng vào trong bức tường sau lưng, tạo thành một cái lổ sâu, khói bụi bốc ra từ nó, làm cho Lâm Bắc Phàm giật mình, cũng may là hắn đã chuẩn bị trước, nếu không thì sau khi viên đạn này giết chết tên nước ngoài, cũng sẽ tiễn mình đi gặp diêm vương.

"Lão đại, cẩn thận, một trái một phải!"

Tiểu Kim bỗng nhiên truyền âm đến.

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm khẽ biến, biết lúc này không phải là lúc ngây người, vội vàng túm lấy cái xác của tên nước ngoài ném qua bên trái, còn thân thể thì thuận hướng nhào về phía trước, sau đó liền nghe hai tiếng súng nổ lên. Và khối đá dưới chân hắn hồi nãy bị nát bấy.

"Ầm!"

Cái xác của tên nước ngoài bị hắn ném đi không bị đập trúng vật gì, mà phát ra một tiếng vang vô cùng lớn.

Lâm Bắc Phàm lúc này mới có thời gian quan sát căn phòng, đây là một căn phòng chỉ có năm mươi mét vuông, ngoại trừ cái giường, cái bàn, một cái TV và một cái máy lọc nước ra, thì cũng không có gì khác, trên bàn có rất nhiều hộp cơm, còn hai bên trái phải chí có một cửa, xem ra là phòng ngủ.

Cái xác của tên nước ngoài kia đập vào trên cái bàn, gây ra một tiếng động lớn, và làm cho đồ trên bàn rơi xuống, che phủ lên trên cái xác, thoạt nhìn rất là buồn cười.

Hai tên sát thủ còn lại thì đang trốn bên trong phòng, cửa khép hờ, xem ra có thể chuẩn bị tấn công lần hai.

Lâm Bắc Phàm hít sâu một hơi, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình, cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều lần, cái tình huống này còn nguy hiểm hơn cả một đấu mười nhiều, không cẩn thận là mất mạng.

Hắn bỗng nhiên nhớ đây cây súng nhỏ trong tay của mình, vội vàng lấy ra, che sau lưng giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai bên trái phải, mong rằng có cơ hội đối phó với hai tên sát thủ cùng lúc, đồng thời cũng muốn điều tra xem là ai đứng sau lưng, vì sao lại muốn ra tay với cả bọn.

Con mẹ nó, tự nhiên chạy đến một đám sát thủ? Đã vậy còn rất lợi hại, xem ra thân phận của chúng cũng có chút lai lịch, lẽ nào là Huyết Sắc Hoàng Hôn? Nhưng mà bên trong Huyết Sắc Hoàng Hôn hình như không có người nước ngoài mà?

"Lão dại, cái tên bên phải tựa hồ muốn động, hắn muốn lao đến, còn tên bên phải cũng bắt đầu động rồi, xem ra bọn chúng muốn cùng tấn công, muốn giết chết anh, hơn nữa lần này là dùng súng lục, anh phải cẩn thận!"

Tiểu Kim bỗng nhiên truyền âm đến.

Khi nó vừa nói xong những lời này, thì cửa hai bên phòng liền mở ra, hai tên sát thủ lao đến, nổ súng về vị trí của hắn, đạn bay hỗn loạn trong phòng.

Lâm Bắc Phàm nghe thấy Tiểu Kim nói vậy, thân thể liền co lại, tay phải giơ lên, nổ súng về hướng tên bên phải, nhưng mà do cái trình độ của hắn quá là kém cỏi, cho nên lúc đầu hắn nhắm vào ngực đối phương, nhưng viên đạn không biết thế nào lại đi xuống ngay bàn chân của đối phương, làm cho thân thể của tên sát thủ nhoáng lên, nhất thời té lăn xuống đất.

Tên bên trái thấy thế, sắc mặt cả kinh, vội vã bắn bốn năm viên về hướng của Lâm Bắc Phàm, mà mỗi viên đều nhắm ngay ngực cả, xác xuất trúng lên đến 100%.

Chỉ là vừa rồi, trong lúc hắn nổ súng, thân thể đã cấp tốc chạy đến trước, cho nên tránh né được hai viên, nhưng lại cảm thấy cánh tay đau nhức, cúi đầu nhìn xuống đã thấy tay trái xuất hiện một lỗ máu, máu không ngừng chảy ra ngoài, đau đớn kịch liệt làm cho hắn thiếu chút nữa đã ngất đi.

"Ôi lão đại, tôi quên bảo vệ anh, xin lỗi nha!"

Tiểu Kim ngượng ngùng nói, nhưng trên mặt chẳng có ý gì gọi là ngượng ngùng cả.

"Ta sát!"

Lâm Bắc Phàm tức giận mắng lớn một câu, vội vàng bắn trả lại tên này một viên, lần này thì có Tiểu Kim trợ giúp, cho nên hiệu quả đương nhiên là khác, tên sát thủ kia đã nhảy qua một bên tránh đạn, nhưng mà trên trán của hắn vẫn xuất hiện một lỗ máu, máu tươi phun ào ào ra, mà thân thể của hắn ngừng thở ngay gữa không trung, ngã cái rầm xuống đất.

Tên sát thủ bên phải tuy rằng đã bị trúng một viên ngay chân, nhưng hắn vẫn điên cuồng bắn về hướng Lâm Bắc Phàm rất nhiều.

"Lão đại, nhanh bắn trả đi, tôi không bảo vệ anh được lâu đâu!"

Tiểu Kim lo lắng kêu lên, tuy rằng bây giờ pháp lực của nó tăng lên một chút, nhưng mà cũng không đỡ hết được đạn tới, lỡ như lão đại bị bắn chết, vậy thì cuộc sống hạnh phúc sau này của mình chẳng phải là chấm dứt sao?

Lâm Bắc Phàm vung tay trái lên, chụp lấy viên đạn bay đến trước mặt, bị viên đạn này làm cho phải lui bốn năm bước, tay phải của hắn giơ lên, bắn một phát vào cổ tay của tên sát thủ, súng trong tay hắn lập tức rơi xuống.

Tên sát thủ khó tin nhìn Lâm Bắc Phàm, liên tục dùng tiếng Anh kêu lên, đại khái là cái gì mà súp pờ men xuất hiện, đạn bắn không chết được.

Lâm Bắc Phàm nhìn nhìn vết thương trên tay trái của mình, cũng không biết lần này đã mất bao nhiêu máu nữa.

Hắn nhét súng vào trng lòng, ôm lấy vết thương trên tay trái, trong lòng vừa tức vừa giận, bước đến trước mặt tên sát thủ, đá cho đối phương vài cái, hừ nói: "Tên sát thủ chết tiệt, cũng dám nổ súng bắn tao, tao xem lần này bọn mày nói cái gì... ôi... tay của tao, Tiểu Kim, nhanh cầm máu cho tao!"

"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!" Đúng lúc này, có năm người lính chạy ào vào từ bên ngoài, cầm súng lớn chỉ vào trong, hét lớn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-525)