← Ch.386 | Ch.388 → |
Đúng như lời Lâm Bắc Phàm nói. ó cả vật chứng và nhân chứng, hai ngày sau Mộc Hải Phong được trả tự do một cách suôn xẻ. Bởi vì hai người Vạn Kiếm Sơn và Lục Linh Phong đang ở trong bệnh viện tâm thần nên toàn bộ cổ phần của hai người đều được chuyển giao cho Mộc Hải Phong khiến cho hắn trở thành cổ đông có cổ phần cao nhất công ty hữu hạn Tư Đồ Nhạc, kiêm chủ tịch công ty, nắm quyền hành to lớn trong công ty. Tuy nhiên bây giờ công ty Tư Đồ Nhạc đã xảy ra quá nhiều chuyện, nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, danh tiếng cùng lượng tiêu thụ xuống tới mức thấp nhất trong nhiều năm qua.
Thế nhưng quả nhiên Mộc Hải Phong là người có tài năng kinh doanh siêu việt. Sau khi một loạt các biện pháp hữu hiệu được áp dụng, hoạt động của công ty lập tức trở lại bình thường, muốn khôi phục lại như trước kia chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
"Nào, mọi người hãy cụng ly. Tôi kính mọi người một ly. Lần này nếu như không có mọi người hỗ trợ, Mộc Hải phong tôi vẫn chưa thể thoát khỏi nhà giam vì vậy, tôi, tôi cám ơn tất cả mọi người. Sau này mọi người có chuyện gì cứ việc tới tìm tôi. Mộc Hải Phong tôi nói ngay tại đây dù có lên núi đao, xuống biển lửa, bước vào chảo mỡ, nếu tôi nhíu mày, Mộc hải Phong tôi sẽ không chết tử tế".
Trong một phòng của trung tâm giải trí Hoàng Gia, Lâm Bắc Phàm. Trương Minh Thắng, Khổng Băng Nhi, Hầu Sơn, Chu Cường, Phú Đại Hải, Tiêu Phương cùng Mộc Hải Phong đang nhiệt tình uống rượu. Sắc mặt Mộc Hải Phong, có hơi chút men say. Hắn nhìn những người khác mời rượu, giọng nói to hơn ngày thường khá nhiều, cực kỳ mạnh mẽ. Nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua Mộc Hải Phong thấy giống như một giấc mơ. Bản thân hắn ngay cả ngủ cũng vô cùng vui sướng, một cảm giác giống như từ địa ngục trở lại nhân gian, quả thực rất sung sướng.
Mấy người Lâm Bắc Phàm biết tâm trạng đặc biệt vui sướng của Mộc Hải Phong hôm nay nên không nên khuyên can hắn, ai cũng cầm chén cùng cụng ly với Mộc Hải Phong, uống một ly cạn chén rượu rồi mới bắt đầu ăn.
Phú Đại Hải cũng cười ha hả, hắn vung cánh tay mập mạp nói to: "Các đồng chí, các đồng chí, hãy nghe tôi nói. Tôi cũng có một thông tin vô cùng quan trọng muốn nói cho mọi người biết. Thông qua kỹ thuật inte tôi đã trong thời gian đó Kim gia có liên quan với Địa Ngục Thiên Sứ, đảm bảo chỉ cần thu thập xong, đưa chứng cứ ra, Kim gia có nghìn cái miệng cũng không thể cãi nổi".
Hắn đắc ý lắc lắc đầu, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Những người khác cũng đều hoan hoan nói: "Uống rượu, uống rượu. Chỉ dựa vào điều này cũng đáng cạn một ly. Hy vọng Kim gia sớm xong đời. Những tổ chức sát thủ kia cuốn gói khỏi Trung Quốc chúng ta".
Mọi người cũng biết tổ chức sát thủ đó lợi hại. Bây giờ đã tìm được người đứng sau bọn chúng, chỉ e mấy tên sát thủ đó sẽ nhanh chóng từ bỏ nhiệm vụ này.
Trương Minh Thắng giơ ngón tay cái lên hướng về Phú Đại Hải, liên tục nói: "Đánh, lão Phú đúng là lão Phú, thủ đoạn quả nhiên rất lợi hại. Chẳng lẽ thật sự là thằng nhãi Kim Bưu đó? Nếu tôi sớm biết nó không phải là một 'con cặc' gì tử tế, lần trước tôi nên cắt cái chi thứ năm của nó".
"Không phải, không phải Kim Bưu. Là mọt người đàn ông khác tên là Kim Tinh, hình như là chú của Kim Bưu".
Phú Đại Hải lắc đầu nói.
"Cái gì? Kim Tinh? Ta đánh cho hắn thành tinh tinh".
Trương Minh Thắng cực kỳ tức giận nói.
"Không cần biết hắn là Kim Tinh hay Ngân Tinh, đắc tội với mấy người chúng ta đều phải biến thành tinh tinh, vĩnh viễn bị dẫm nát dưới chân".
Chu Cường cùng Tiêu Phương cầm chén rượu lên quát to rồi lại tiếp tục mời rượu những người khác, cả nhóm người uống tới mức đầu óc mê muội, không cả phân biệt được đông tây nam bắc.
Trong lúc Lâm Bắc Phàm đang nghe mấy người đó khoe khoang khoác lác thì đột nhiên Khổng Băng Nhi đứng dậy. Nàng khom người thì thào vào tai hắn: "Em ra ngoài một chút".
Hai má nàng đỏ ửng, thân hình lắc lư, nàng quay người bước ra khỏi phòng. Lâm Bắc Phàm sửng sốt rồi cũng hiểu nàng muốn đi toilet nên cũng không để ý tới nữa, tiếp tục cùng mọi người nâng ly.
Ai ngờ sau hơn mười phút vẫn không thấy Khổng Băng Nhi quay lại. Lâm Bắc Phàm thấy tò mò. Không phải cô nàng này đi toilet sao? Tại sao lại đi lâu vậy? Tại sao vẫn chưa quay lại? Nếu như bây giờ mình tới đó, liệu có trông thấy cái gì không nên thấy không? Nghĩ vậy, ánh mắt hắn đảo quanh, hắn vội vàng đứng dậy, vẫy tay với mấy người trong phòng rồi rời khỏi phòng đi về hướng toilet.
"Cô em, bọn anh là người tốt. Bọn anh sẽ không làm bậy đâu. Bọn anh rất nhẹ nhàng".
"Các người, mấy thằng khốn nạn chúng mày cút đi. Nếu không tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày"
"Sẽ không bỏ qua cho anh ư? Tại sao không bỏ qua cho bọn anh? Chẳng lẽ muốn lên giường là không bỏ qua cho anh sao? Nếu như vậy cũng hay đó, không bằng chúng mình lên giường tập luyện một chút xem ai mạnh hơn, được không? Bọn anh cũng đã mòn mắt mong đợi rồi".
"Mày chết đi. Tử sắc lang, tao liều mạng với chúng mày".
Lâm Bắc Phàm chưa đi tới toilet đã nghe thấy âm thanh kêu la của mấy người từ đó truyền tới, trong đó có cả tiếng của Khổng Băng Nhi, Lâm Bắc Phàm thầm kinh hãi, hắn vội vàng chạy tới đó, tới nơi phát ra âm thanh đó. Cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn là bốn, năm tên côn đồ vang xung quanh Khổng Băng Nhi, chuẩn bị động chân động tay với nàng. Bây giờ Khổng Băng Nhi đã khá say, tuy bất ngờ trước pảhn ứng của đám người đó nhưng hai mắt đã mông lung, ngay cả cử động cũng không cử động nổi, nàng chỉ còn cách dùng lời nói để uy hiếp mấy tên đó. Lâm Bắc Phàm nhìn thấy tay phải của một tên côn đồ đã sờ soạng lên ngực Khổng Bẳng Nhi, lập tức Lâm Bắc Phàm tiến lên, tay phải đánh mạnh ra, bắt được cổ tay của tên côn đồ, đồng thời chân phải của hắn đà vào háng tên côn đồ. Lập tức một âm thanh thê thảm vang lên, cả người tên côn đồ giống như một quả pháo bắn mạnh ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, một lúc lâu vẫn không thấy bò dậy.
"Mẹ kiêp, thằng nào? Dám động thủ với huynh đệ bọn tao. Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi".
Mấy tên côn đồ còn lại đều sửng sốt nhưng ngay sau khi nhìn thấy chỉ có mỗi Lâm Bắc Phàm, sự lo lắng đã giảm bớt rất nhiều, chúng liền đùng đùng nổi giận gào lên nhưng vẫn không dám tiến lên đối đầu.
Lâm Bắc Phàm bước tới đỡ lấy Khổng Băng Nhi. Khổng Băng Nhi thấy có người ôm mình, lập tức hai bàn tay nhỏ bé đập lung tung, cái miệng nhỏ nhắn của nàng gào lên: "Ngươi là một đại sắc lang. Ngươi dám chạm vào ta. Ta sẽ giết cả nhà ngươi. Buông ta ra".
Nàng còn giơ chân phải đạp lung tung mấy cái vào người Lâm Bắc Phàm.
"Băng Nhi là anh".
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi hột. Quả thật cô nàng này rất bạo lực. Nếu như nkhông phải chính hắn đã né tránh kịp thời, nhất định đã bị cô nàng này đả thương bộ vị quan trọng nhất của người đàn ông.
Khổng Băng Nhi nghe thấy giọng nói của Lâm Bắc Phàm, khuôn mặt tức giận, phẫn nộ của nàng mới dãn ra. Sau khi nghe thấy hơi thở quen thuộc của Lâm Bắc Phàm nàng mời bình tĩnh trở lại, khẽ từa vào người hắn, hai tay vòng ra ôm lấy lưng Lâm Bắc Phàm, nói nhỏ: "Em chỉ biết anh là một đại phôi đản không bao giờ rời khỏi em. Bọn chúng, bọn chúng dám ức hiếp em, hãy giúp em cắt vật kia của chúng ném cho chó ăn, để xem chúng còn dám ngang ngược không?"
Hai mắt của nàng díp lại không mở ra được nhưng trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.
Lâm Bắc Phàm nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Khổng Băng Nhi, cảm xúc thương yêu nổi lên trong lòng hắn nhưng lời nói của nàng cũng làm hắn toát mồ hôi hột.
"Mẹ kiếp, mày là ai? Mày dám đánh ông nội mày. Hôm nay tao không phế của mày đi, tao không phải là Sài ca"
Tên côn đồ bị Lâm Bắc Phàm đạp bắn ra ngoài tới giờ mới khó nhọc đứng dậy được. Tay trái hắn ôm lấy bụng dưới vẻ đau đớn, tay phải hắn chỉ vào người Lâm Bắc Phàm, quát mắng.
Mấy tên côn đồ khác cũng tức giận nhìn Lâm Bắc Phàm. Chúng rất khó chịu với hành vi quấy rầy việc tán gái của chúng. Hôm nay không trị cho gã này một trận nhớ đời sau này sao chúng còn chỗ đứng chân ở Nam Thành này nữa? Chúng xắn tay áo, chuẩn bị ra tay.
Tay trái Lâm Bắc Phàm ôm chặt lấy Khổng Băng Nhi, thân hình hắn nhoáng lên, vẫn chưa ai thấy hắn ra tay thế nào đã thấy tên côn đồ bị hắn đá một cước lúc trước bị hai cái tát vào mặt. Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nói: "Sài ca? Hôm nay tao sẽ đánh mày thành diêm côn để xem mày còn dám làm càn hay không".
Lâm Bắc Phàm thực sự không có cảm tình với những tên côn đồ chỉ biết ức hiếp người già và phụ nữ, quả thực chúng còn cặn bã hơn xã hội đen mấy trăm lần. Lâm Bắc Phàm không thèm liếc nhìn, hắn giơ chân phải nhằm bụng dưới của tên côn đồ đó nện một cước.
"A... phù phù".
Tên Sài ca kia vẫn chưa kịp có phản ứng đã lại té nhào xuống đất, hai tay hắn ôm bụng, gào lên thảm thiết: "Con mẹ nó, bọn mày đứng đần ra đó làm gì vậy hả? Đánh nó cho tao, đánh chết thằng khốn đó cho tao".
Bốn tên côn đồ còn lại nghe thấy vậy cũng vội vàng hét lên rồi vung tay đánh tới phía Lâm Bắc Phàm.
Chân phải Lâm Bắc Phàm giống như một lưỡi hái, liên tục bổ tới bốn tên côn đồ với tốc độ cực nhanh. Từ xa nhìn lại trông giống như mấy đạo tàn ảnh. Bốn tên côn đồ đó sao có thể là đối thủ của hắn đây? Ngay khi người chúng còn chưa tiến tới gần người Lâm Bắc Phàm, thân thể đã bắn ra giống như những viên đạn, nặng nề đập vào tường, phát ra những âm thanh "thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch".
Mấy tên đó không kịp gào lên một tiếng nào đã lập tức ngất xỉu.
Tên Sài ca kia nhìn thấy cảnh đó, quá sợ hãi tới mức không nói được câu nào.
Tên này là người sao? Hắn đích thực là một yêu quái. Bình thường tên Sài ca này ức hiếp người khác cũng chỉ biết dựa vào số lương chiếm ưu thế nhưng nay gặp phải một kẻ dị thường như Lâm Bắc Phàm, hắn hoàn toàn nhũn như con chi chi, không có khả năng phản kích lại.
"Mày có còn muốn đánh nữa không?"
Lâm Bắc Phàm đi tới trước mặt hắn khinh thường hỏi.
Sắc mặt tên Sài ca tái nhợt, người hắn run lên bần bật, giống như bị điện giật, hắn cuống cuồng cầu khẩn: "Vị.. hảo hán này. Mới rồi em có mắt không nhìn thấy thái sơn, không biết anh là người lợi hại. Em biết em sai rồi, em thực sự sai rồi. Hy vọng, hy vọng anh coi em như một cái rắm, thả em ra".
Tên Sài ca vội vàng giơ tay nặng nề tát vào hai má của mình. Lập tức hai má của hắn đỏ, xưng to lên giống như một cái đầu heo.
Lâm Bắc Phàm thực sự không có nhiều hứng thú với loại người cặn bã như vậy. Chẳng lẽ hắn còn muốn giết chết gã đó sao? Dù sao bọn chúng còn chưa gây ra chuyện gì với Khổng Băng Nhi. Hắn vung tay với tên Sài ca rồi ôm Khổng Băng Nhi đi về phòng.
Tên côn đồ Sài ca nhìn bóng dáng đi xa của hai người Lâm Bắc Phàm, bàn tay sờ gương mặt đau nhức của mình, mắt hắn lập loè một áng sáng cực kỳ thâm hiểm. Hai bàn tay hắn nắm chặt, kêu lên răng rắc giống như tiếng của băng đạn.
Con mụ nội nó, mày cho rằng có chút công phu thì ngang ngược sao? Hôm nay mày dám đánh huynh đệ bọn tao, không cho mày biết mùi lợi hại, tao không làm Sài ca nữa. Còn cả con bé kia nữa, quả thực cũng rất hay. Đem tặng nó cho đại ca mình, nhất định đại ca rất cao hứng.
Sau khi hắn nhớ kĩ số phòng của đối phương liền cười nhạt, quay người rời khỏi đó.
← Ch. 386 | Ch. 388 → |