Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 417

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 417: Bị bỏ thuốc!
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Lazada


Hội nghị nội bộ lần này của Hồ Điệp bang mặc dù chỉ dùng trên dưới một giờ đồng hồ, nhưng đã nói rõ được hết ý tưởng và vạch ra được kế hoạch rồi Sau mồi hồi thương thảo và chỉnh đốn. cuối cùng tất cả bọn cũng đưa ra một tông chi cuối cùng đó là lợi đụng tầm ảnh hưởng của đại hội Hắc Đạo mà phát triển toàn diện Hồ Điệp bang. như vậy sẽ làm cho tiểu bang vừa mới thành lập không bao lâu này có thể bước ra ngoài Nam Thành được, trở thành một bang phái lớn tiếng tăm lừng lẫy của Hắc Đạo trên toàn quốc.

"Lão đại ngày kia em sẽ đem theo người tham gia đại hội Hắc Đạo này. xem xem bọn họ còn gì muốn nói nữa không!"1

Mộc Tiểu Yêu sau khi kết thúc cuộc họp thì chủ động ngoắc lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm. cười nói.

"Em đem theo người đi?" Lâm Bắc Phàm hơi sững người lại hỏi.

"Vâng. bất luận thế nào thì đại hội Hắc Đạo điền ra vào ngày kia em đều phải có mặt, cho bọn họ thấy sự lợi hại của Hồ Điệp bang!" Sau khi bố trí phương án tác chiến, thì Mộc Tiểu Yêu lại càng thấy tự tin hơn rất nhiều vào đạt tham gia đại hội Hắc Đạo lần này.

Lâm Bắc Phàm hơi càu mày lại, Hồ Điệp bang hiện giờ mặc dù liên tục phải trải qua các cuộc chỉnh đốn và phát triển, thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng nếu so với những bang phái khác thì vẫn còn một chênh lệch rất lớn. hơn nữa những bang phải kia liệu có thực sự coi cái bang phái nhỏ nhoi mới nổi này ra gì không?

Hắn vẫn còn vô cùng nghi kỵ đối với đại hội Hắc Đạo lần này. Hắn trầm tư hồi lâu rồi gật đẩu nói: "Đại hội Hắc Đạo lẩn này. anh đi với em!"

"Hả? Anh đi với em?" Mộc Tiều Yêu sững người kinh ngạc. khó hiểu hỏi.

"Cũng giống như bọn họ nói đó, đại hội Hắc Đạo lần này đối với Hồ Điệp bang mà nói thì là cơ hội mà cũng là một sự khiêu chiến, anh sợ nhưng bang phái này sẽ mượn cớ này mà làm khó bọn em. Nếu anh đi cùng thì ít nhiều cũng thấy yên tâm hơn!" Lâm Bắc Phàm gật đầu khẳng định nói.

"Em không sợ bọn họ đâu!" Mộc Tiều Yêu không muốn bản thân trở thành bình hoa di động. lúc nào cũng được người khác che chở. bảo vệ. vì vậy mà cô giơ nắm đấm lên. ý nói mình dù gì Thì cũng là một đại tỷ của một bang phái lớn mạnh

"Nhưng anh sợ bọn họ.... làm gì em thôi!" Lâm Bắc Phàm chỉ nói một câu này thôi mà đã ngăn lại vô số lời mà đối phương đang định nói

Hai mắt Mộc Tiểu Yêu đỏ hết cả lên, cô có thể cảm nhận rõ được sự quan tâm. săn sóc của Lâm Bắc Phàm đối với mình. phút chốc đã làm cho trái tim kiên cường, bảng giả của cô tan chảy hết ra. Cô ôm chặt lấv eo của đối phương, rúc đẩu vào ngực đối phương khóc rấm rứt

Cuộc quen biết của Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu cũng rất kịch. nếu không có sự kiện mất súng của Long Yên Nguyệt thì e rằng hai người bọn họ cũng không quen nhau, nhưng chỉ một lần gặp đó thôi, mà tình cảm của hai người bọn họ đã tiến thêm được một bước rồi.

Lâm Bắc Phàm có thể khẳng định rằng. vị trí của Mộc Tiểu Yêu trong tim hắn không thể bằng với Liều Vi được, cũng không bằng Long Yên Nguyệt, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đối phương sắp phải đối mặt với biết bao nhiêu là thách thức thì hắn vần muốn giúp đờ đối phương, để đổi phương được nhẹ nhỏm hơn một chút. Còn về phần bí mật của đối phương, thì hắn cũng không muốn biết. Mỗi một con người đều có vô số bí mật. không cần phải đi tìm tới làm gì. bản thân mình không phải cũng có những bí mật động trời đó sao? Một cái là Tiểu Kim. còn một cái là người kế thừa của Đồ Long Đại Hiệp.

"Lão đại, em mời anh một ly, cảm ơn anh đã chiếu cố đến em trong suốt thời gian qua!"1 Mộc Tiểu Yêu vì muốn ăn mừng ngày kia được cùng Lâm Bắc Phàm tham gia đại hội Hắc Đạo. nên đã chọn một phòng nho nhã. tinh xảo của hộp đêm Xà Mỹ Nhân. hai người ôm nhau ngồi trên ghế salon. Uống rượu trắng một cách hết mình. Cô vừa uổng được vài chén thì mặt mũi đã đỏ ửng lên, như say đến nơi rồi vậy, hai mắt lờ đờ không rõ.

"Tiểu Yêu. em uống nhiều quá rồi đấy, cẩn thận không lát nữa lại làm chậm trể hết mọi việc trong bang phái đó!" Lâm Bắc Phàm cảm giác thấy Mộc Tiểu Yêu của ngày hôm nay không giống ngày thường chút nào, như thể không khống chế được bản thân mình vậy, liền vội vàng giơ tay ra tóm lấy bàn tay nhỏ bé đang chuẩn bị rót rượu vào miệng kia lại.

"Lào đại tửu lượng của em rất tốt. anh đừng có mà khinh thường em!" Mộc Tiểu Yêu mơ mơ màng màng nói.

"Anh biết là tửu lượng của em tốt, nhưng tửu lượng của anh không tốt. thế đã được chưa?"1 Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt lên, giảng đạo lý với người say thì chẳng có tác dụng gì. hắn lùi một bước để tiến hai bước còn hơn, vì vậy mà đã dùng biện pháp này đề khuyên giải đối phương.

"Tửu lượng của anh không tốt? Thế... thế thì anh uống cho em ly này đi!" Mộc Tiều Yêu đưa chén rượu trên tay mình đến thẳng miệng của đối phương nói.

Tửu lượng của mình không tốt thì lại bắt mình phải uống thay chén này? Đây là cái logic gì thế này?

Lâm Bác Phàm cảm thấy mình cũng hơi ngà ngà rồi nhưng cũng biết đối phương hiện đang trong trạng thái say, nói gì thì cũng là vô ích. vì vậy mà hắn chi còn nước là uống cạn ly rượu trong tay cô, sau đó thì đề mặc cho đối phương ôm ấp mình. Uống xong đâu đấy rồi mới cười nói: "Bậy giờ đã được chưa?"

Ai ngờ Mộc Tiều Yêu lại chủ động ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm ghì lấy cổ hắn không dời. thân thể nhỏ nhắn của đối phương dính chặt vào người hắn. cọ sát vài cái, sau đó cô hơi ngẩng đầu lên. khuôn mặt đầy vẽ thẹn thùng, e lệ của một người thiếu nữ, thì thầm vào tai của đối phương: "Lão đại anh thấy em có đẹp không?"

Lâm Bắc Phàm nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Mộc Tiểu Yêu, không nhịn được liền nuốt nước bọt đánh ực một cái. Người ta thường nói rượu là bà mối của sắc. mẹ kiếp. câu này không sai chút nào. nếu không uống rượu thì bất luận thế nào đi nữa thì hắn cũng không để cho đối phương có nhưng động tác làm càn như thế. nhưng giờ lại chẳng thấy gì hết. hơn nữa trong lòng ít nhiều cũng có phần kỳ vọng. hy vọng có nhưng hành động tiếp nữa. không những thế có một cơn dục vọng được dồn lên từ bụng dưới của hắn. làm cho hắn khó mà có thể tiếp tục khắc chế được. Hắn hít một hơi thật sâu rồi cười nói: "Tiểu Yêu tất nhiên là đẹp rồi!"

"Thế sao lào đại lại không có ý gì với em vậy?" Mộc Tiểu Yêu khẽ hôn lên đôi môi của đối phương.

"Tiểu Yêu. tuổi em còn nhỏ. Những việc như thế này...." Lâm Bắc Phàm nói đến đây thì lạnh hết sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng. Đối phương quả nhiên là không phải chỉ đơn giản là mời mình uống rượu như vậy, mà còn có ý khác nữa.

"Tuổi em còn nhỏ sao?"

Giọng điệu của Mộc Tiều Yêu nghe đầy ma lực. không khác gì những nữ quỷ chuyên mê hoặc đàn ông trong truyện Liêu Trai vậy. cô cầm lấy bàn tay to bản của đổi phương lên rồi đặt nó vào ngực mình. thấp giọng nói: "Hay là anh thử đi, chỗ này không nhỏ đâu, ngày thường em vẫn mặc áo ngực cỡ B đó!"

"ực ực!"

Lâm Bắc Phàm nuốt một ngụm nước bọt nghĩ thẩm. cô ả này hôm nay điên rồi sao? Lại còn dám dùng cách này để sàm sờ mình nữa.

Có điều. bộ ngực của đối phương đúng là có quy mô thật. lại còn mềm mại. tính đàn hồi rất tốt nữa chứ. chắc là khi vuốt ve thì cũng không tồi chút nào đâu.

Lâm Bắc Phàm nhìn Mộc Tiểu Yêu đang nằm gọn trong lồng ngực mình. thì trong đầu bỗng nhiên có một ý nghĩ điên cuồng, đó là nếu bây giờ mà mình đoạt được cô ả, thì cái cảm giác đó sẽ rất kích thích đây.

Một làn da mềm mại. một thân hình gợi cảm. một âm thanh rên rỉ như mèo kêu. Hắn cảm giác thấy mình bắt đầu lâng lâng lên rồi, phần bên dưới đã có phần trở nên bành trướng.

"Lão đại cái vật gì đẩy em lên thế? Khó chịu quá!" Mộc Tiểu Yêu chớp chớp đôi mắt To tròn mỹ lệ của mình hỏi lại.

"ờ, không, không có gì đâu!" Lâm Bắc Phàm hơi đỏ mặt. như là bị người ta bắt quả tang làm bậy vậy.

Mộc Tiểu Yêu hơi chu cái miệng duyên dáng của mình lên. tủm tỉm nhìn đối phương cười nói: "Không có gì? Anh cứ tưởng là em không hiểu gì sao? có phải là anh đang muốn cưỡi lên người em không? Tiểu Yêu đã nói rồi cả đời này, sống là người của anh. chết làm ma nhà họ Lâm. đã vậy rồi sao anh còn phải đề ý đến các thứ khác làm gì chứ?"

Cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của đối phương, còn chủ động đưa lưỡi mình ra nữa.

Lâm Bắc Phàm nhất thời cảm thấy ngọn lửa dục vọng của mình dâng lên ngùn ngụt. không thể khống chế được nữa rồi. mặt hắn đỏ bừng hết cả lên. hai mắt rừng rực như lửa cháy, hắn cảm thấy lý trí của mình đang dần dần biến mất. Hắn nghiến chặt răng lại, cố gắng khắc chế lại bản thân mình.

"Lão đại em quên không nói cho anh một việc!" Tiêu Kim đột nhiên truyền âm nói

"Có việc gì thế? Lát nưa hẵng nói bây giờ tao đang bận lắm!" Lâm Bắc Phàm khói chịu truyền âm lại.

""Nhưng việc em sắp nói đây là một việc vô cùng trọng đại việc đó có liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh!" Tiểu Kim bất đắc dĩ nói.

"Việc gì thế? Nói mau đi!" Lâm Bắc Phàm cau có khó chịu nói.

"Anh đã dừng quá lâu ở cảnh giới thứ năm. Nếu trong vòng mười lăm phút mà anh không đè ngửa được một người phụ nữ ra, thì cả đời này anh sẽ không còn tính năng sex nữa!"1 Tiều Kim lén nở một nụ cười xấu xa. đê tiện.

"Cái gì?" Lâm Bắc Phàm kinh hãi thiếu chút nữa thì nhảy cẫng ra khỏi chiếc ghế salon.

Mười lăm phút? Cho dù giờ mình có kiếm cô ả nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhanh như thế được chứ? Chẳng lẽ lại ra đường kéo em nào rồi tụt quần xuống làm việc đó hay sao? Như thế có phần hơi biến thái quá thì phải- nhưng không phải hiện giờ trong lòng mình đang có một cô ả đây sao, không nhưng thế cô ả này còn có ý với mình nữa. lẽ nào đây lại là ý trời?

"Lão đại chỉ còn mười ba phút nữa thôi!" Tiểu Kim vô sỉ nhắc nhở một câu.

"Mày... đồ nhài ranh này. sao mày không nói sớm ra hả?" Làm Bắc Phàm suýt nữa thì làm nó thành Tiểu Kim bánh bao nhân thịt.

"Cái này... thời gian trước em bận ăn uống no say nên quên mất!" Tiểu Kim nói mà không một chút xấu hổ.

"Mày... màv... mày " Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt lên, như thể hai tròng mắt sắp rơi ra ngoài đến nơi vậy.

"À, đúng rồi, lào đại em nói thêm cho anh biết việc này. việc này đối với anh mà nói thì là một việc tốt đấy!" Tiểu Kim lại lên tiếng.

"Việc gì?" Lâm Bắc Phàm đang phải chịu đựng sự hành hạ cả về tinh thần lẫn thể chất. không thèm nói thêm một lời thừa thải nào nữa.

"Cô ả này khi nãy đã bỏ vào chén rượu của anh một chút***đó; vì vậy mà lát nưa chắc chắn là anh sẽ không khống chế nổi bản thân mình đâu!*" Tiểu Kim cảm thấy mình đúng là một thiên tài sao lại gặp cả nhưng việc như thế này cơ chứ?

Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mà ngọn lửa dục vọng của mình lại tràn trề như vậy. Lẽ nào Tiểu Yêu đúng là muốn chiếm đoạt mình? Hắn khẽ cúi đẩu nhìn vào Mộc Tiểu Yêu đang nằm trong lòng mình. hòi: "Sao em lại làm như vậy?"

"Cái gì?1

"Cái gì mà làm như vậy ạ?" Mộc Tiều Yêu giả bộ không biết gì, ngửa đầu lên nhìn đối phương nói.

"Em bỏ thuốc vào trong

Mộc Tiểu Yêu thấy âm mưu của mình bị phát hiện thì hai má ửng đỏ. vặn vẹo thân hình uyển chuyển của mình. khẽ nói: "Chỉ là em muốn trờ thành người của anh. nhưng anh lại không cần em nên em chỉ còn có mỗi cách đó thôi!"

Cô khẽ cắn vào tai đối phương, nói: "Căn phòng này là phòng cách âm. vì vậy mà trong này có xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng không nghe được đâu

Lảm Bắc Phàm nghe thấy câu nói đầy mê hoặc lại kích thích tính dục vọng này của cô thì trong người lại bừng bừng như lửa đốt. lý trí dần bị dục vọng khống chế. hai mắt hắn hừng hực, khẽ gầm lên một tiếng rồi dí người đối phương xuống ghế salon...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)