Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 459

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 459: Ngậm bồ hòn làm ngọt
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Lâm Bắc Phàm nhìn Cam Điềm, cười hỏi: "Cô không sao chứ?"

Cam Điềm đặt tay lên ngực, xấu hổ hơi thè lưỡi ra: "Vừa nãy suýt nữa thì có chuyện xảy ra, nhưng anh Lâm quay lại thì không có chuyện gì rồi, xin cảm ơn anh một lần nữa, không ngờ tên đảo quốc đó lỗ mãng như vậy, vừa thấy anh rời đi, thì anh ta xấn xổ tới, còn nói lung tung, tôi, tôi suýt nữa bị anh ta làm cho phát điên".

Lâm Bắc Phàm thấy trước ngực đối phương bị cao ngất, không biết cô bé này ăn gì mà lớn thế, sao lại to vậy cơ chứ? Thực không biết chụp tay vào đó có vừa không nữa?

Cam Điềm cảm thấy ánh mắt đối phương dường như nhìn không đúng chỗ, đang nhìn vào chỗ ấy của mình, mặt cô lại ửng hồng, nhìn lại đối phương, nhưng ánh mắt đấy lại không hề chỉ trích, ngược lại lại hơi làm nũng, khiến Lâm Bắc Phàm vẫn nhìn.

Suýt chút nữa thì trở thành con sói đói.

"Mày, mày là một người Trung Quốc đáng sợ, dám ném tao, tao sẽ buộc tội mày..."Tên thanh niên đảo quốc tức giận giơ nắm đấm lên nói với Lâm Bắc Phàm.

"Cái gì?"

Lâm Bắc Phàm bỗng thở dài.

Cam Điềm tò mò hỏi: "Anh Lâm, anh, anh làm sao vậy?"

"Người ta đều nói người đảo quốc tốt, tôi thấy chút lễ nghĩa còn không có, ở nơi công cộng hét ầm ĩ lên, theo tôi, dân tộc không văn minh, vô đạo đức chính là người đảo quốc mới đúng".

Lâm Bắc Phàm nhấn mạnh nói.

Cam Điềm nghĩ đến tất cả những hành động mà tên thanh niên đảo quốc đó vừa làm, khiến người ta buồn nôn chết đi, cô cũng không kìm nói: "Anh nói không sai tí nào, họ thật thiếu lịch sự, cứ làm như mình là người ghê gớm nhất trên cái thế giới này, không biết hành vi như vậy của họ, đã hoàn toàn phản ánh được nội tâm họ yếu ớt thế nào".

Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái lên khen tài ăn nói của cô nương này không tồi, có thể tương đương với Đinh Mặc Mặc, thực là nhân tài trong nhân tài, nói năng đâu vào đấy, đến mình còn không nghĩ ra câu hay đến vậy. Anh ta liền khen: "Nói không sai một chữ nào, cái gì gọi là dân tộc văn minh? Đó không phải là những lời nói ra, là những hành vi thực hiện sao. Giống một vài chuyện mà người ta làm thực chỉ có thể dùng cái đáng ghê tởm mà hình dung, lại còn nói đảo quốc là quốc gia rất coi trọng lễ tiết, tôi nhổ vào, còn không bằng cục phân".

Cam Điềm gật đầu phụ họa theo: "Anh Lâm nói không sai chút nào".

Hai người họ kẻ xướng người họa, vô cùng ăn ý, tên thanh niên đảo quốc giận nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ gay, thiếu chút nữa thì bị áp huyết cao ngã xuống đất.

Anh ta đến Trung Quốc một thời gian dài, mỗi người Trung Quốc nhìn thấy anh ta như thấy tổ tiên mình, vô cùng ôn hòa, nhưng giờ lại bị đôi thanh niên này nghĩ kế làm nhục tổ quốc thân yêu của mình thì ai mà không tức? Anh ta lớn giọng quát: "Cơ trưởng, trưởng máy bay của các người là ai? Tôi muốn trách cứ các người, sao lại có thể để một tên vô đạo đức này..." Vừa nói đến đây lập tức dừng lại, ngậm mồm. Anh ta vừa nghĩ tới từ ngữ sỉ nhục của đối phương trong đó có một câu, đó chính là dân tộc văn minh dùng hành động, không phải dùng miệng nói, thế nếu mình nói như này, không phải tìm đạo của họ? Chứng tỏ tổ quốc mình là một quốc gia không có lễ nghĩa? Anh ta chỉ có thể ngậm mồm lại, nói với tiếp viên hàng không: "Gọi cơ trưởng đến đây, tôi muốn khiếu nại, trên máy bay các người sao lại có một tên lỗ mãng thế này? Quá, quá là..."

Mấy chị tiếp viên hàng không tuy rất khó chịu với hành động của thanh niên đảo quốc này, nhưng người ta đã nói vậy, thì không thể nói người Trung Quốc chúng ta giúp người Trung Quốc, xem xem người đảo quốc làm gì? Sợ nó sẽ ảnh hưởng tới quốc tế, thậm chí còn liên lụy tới những sự kiện bên trong của quốc tế, họ chỉ có thể nhanh chóng mời cơ trưởng lại.

Cơ trưởng của máy bay này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo rất đường hoàng, ông ta nghe thấy tin này xong vội vàng đi đến, vừa lau mồ hôi lấm tấm ở trán vừa cười bồi với thanh niên đảo quốc: "Hóa ra là công tử Tiểu Điền, không biết anh tìm tôi có chuyện gì?"

Tên thanh niên đảo quốc thấy thái độ đó của ông, càng ngạo mạn hơn, vênh mặt lên nói: "Có chuyện gì à? Tên kia vừa nãy đánh tôi, ông tính sao? Hơn nữa tôi và anh ta đổi chỗ ngồi, anh ta lại không đổi cho tôi, như vậy chẳng phải là không coi tôi ra gì sao? Tôi mong các ông có thể nghiêm trị anh ta, để cho anh ta biết đắc tội với người bạn ngoại quốc là phải trả giá thế nào".

"Cái này... Ồ, vậy mời công tử Tiểu Điền tường thuật lại tường tận sự việc vừa rồi, tôi sẽ đưa ra sự xử lý công bằng, có được không ạ?"

"Kể tường tận?"

Tên công tử Tiểu Điền bị hỏi cứng họng.

Lẽ nào mình tự nói, là vì mình ỷ thế đòi chỗ ngồi người ta, muốn đùa giỡn cô bé bên cạnh, kết quả bị người ta ném sang một bên? Anh ta lẩm bẩm: "Tường tận mọi chuyện có gì đâu. Còn không phải ta ngon ngọt muốn đổi chỗ ngồi với tên đó, nó không những không đồng ý, còn túm lấy tôi, vứt sang một bên? Ông hỏi cái này làm gì? Mau chóng tìm người gô cổ tên kia lại, giao cho cảnh sát Trung Quốc, giam cho hai ba năm rồi hẵng hay, Trung Quốc các người chẳng phải đi đâu cũng quảng cáo rùm beng là quốc gia văn minh nhất sao? Tại sao gặp tên thô lỗ như vậy, vô đạo đức vô liêm sỉ coi khinh bạn bè quốc thế như vậy mà không gô cổ lại?"

Người cơ trưởng trung niên quay sang nhìn Lâm Bắc Phàm, thấy vẫn thản nhiên, như không có người, xem ra cũng là nhân vật lợi hại. Ông khẽ chau mày, vội nói: "Anh này...lời công tử Tiểu Điền vừa nói là thật sao? Anh, anh vừa ném anh ta?"

"Cái gì? Ném anh ta? Tôi sao có thể ném anh ta được? Người Trung Quốc chúng ta lấy lễ nghĩa làm trọng, sẽ không tùy tiện ra tay với người khác, anh ta vu hại tôi, là vu hại, gắp lửa bỏ tay người".

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên lớn giọng đáp, như mình còn oan uổng hơn mấy trăm lần, giọng nói kèm theo ngữ khí oán trách.

Tên công tử Tiểu Điền vội nói: "Tên chết tiệt kia, mày, mày vừa vứt tao, sao mày có thể không thừa nhận nhỉ? Người Trung Quốc bọn mày thật quái ác, các người, các người..."

Lâm Bắc Phàm tháo dây an toàn ra, đứng dậy mỉm cười, gật đầu chào mọi người trong cabin: "Thế xin hỏi tất cả các bạn ngồi ở đây nói xem, vừa nãy tôi có ném vị công tử này không?"

Hành khách trong cabin sớm ngứa mắt với tên thanh niên đảo quốc, sao có thể giúp anh ta. Họ liền lắc đầu nói: "Vừa nãy chúng tôi không nhìn thấy như vậy, có lẽ do mắt hoa".

"Mẹ ơi, vừa nãy có người đánh nhau ạ, sao con không thấy nhỉ?" Một cô bé ngây thơ hỏi.

" Vừa nãy làm gì có ai đánh nhau, là người nước ngoài vu oan cho người Trung Quốc ta đấy!" Người mẹ khẽ trả lời.

Những hành khách khác trả lời mỗi người một kiểu, người thì nói là ngủ không nhìn thấy, người thì nói nhìn mây bên ngoài, không thấy, có người thậm chí còn nói mình nhìn bụi trên bàn, không chú ý đánh nhau, dù sao thì ý của mọi người đều thống nhất là không nhìn thấy đánh nhau.

Lâm Bắc Phàm gật đầu cười nói: "Đa tạ mọi người, tôi đã nói mà, mắt mọi người đều sáng, tôi làm sao có thể đánh nhau chứ? Tôi còn trói gà không chặt đấy".

Anh lại ngồi xuống, hai người lại cười nói với nhau.

Người trung niên cơ trưởng rất đắc ý, người đảo quốc chẳng phải oai tơ lắm sao?

Ông cố ý tỏ vẻ không hiểu: "Công tử Tiểu Điền, tôi rất muốn giúp anh, nhưng bao nhiêu hành khách ngồi đây đều nói là không nhìn thấy ai đánh nhau cả, anh nói ra chuyện này...hic hic, đứng trước mặt bao nhiêu người, tôi không thể bảo người không chế bao nhiêu hành khách này chứ? Mỗi vị hành khách đều là đối tượng phục vụ của chúng tôi, tôi không thể bên nặng bên khinh, nó sẽ tạo thành tổn hại rất lớn về mặt danh dự cho công ty tôi".

Ông xoa hai tay vào nhau cười ha ha.

Mặt tên công tử Tiểu Điền trở nên xanh mét, nắm chặt hai tay. Anh ta thấy cơ trưởng trung niên này nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, hơn nữa còn có ý vui sướng, anh ta chỉ có thể hậm hực nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: "Dường như là tôi nhìn lầm, vừa nãy thực sự không ai ném tôi, ông có thể đi".

Anh ta hận một nỗi không thể xông đến đánh Lâm Bắc Phàm tơi bời, giờ thế cục bất lợi cho anh ta, anh ta chỉ có thể ngậm miệng, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Cơ trưởng trung niên rất hài lòng nói: "Như vậy là không có chuyện gì rồi, làm phiền sự nghỉ ngơi của các vị, thành thật xin lỗi".

Ông hơi cúi người, xoay người rời khỏi cabin.

Cabin lại rơi vào không gian yên tĩnh.

Các hành khách đều lén nhìn công tử Tiểu Điền, suýt nữa thì bật cười.

Người đảo quốc các người rất oai tơ mà. Giờ thì biết người Trung Quốc chúng tôi lợi hại thế nào rồi nhé.

Người Trung Quốc liên kết lại với nhau tạo ra một hiệu quả vô cùng lớn, lần này cho mi ngậm bồ hòn làm ngọt, để mi cả đời không quên chuyện này, xem mi có dám oai với người Trung Quốc chúng ta nữa không.

Mặt công tử Tiểu Điền tái mét, hằn học nhìn mọi người, hơi hối hận.

Sao mình lần này không mang theo mấy người cơ chứ? Tại sao mình lần này một mình ra ngoài? Nếu mình mang theo mấy người nữa, mình sẽ không bị chèn ép thế này, không phải sợ võ của tên chết tiệt kia, ánh mắt oán độc nhìn Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm, thầm nhớ kỹ hai tên này.

Sau hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống thành phố Nam Bình.

"A! Tôi cuối cùng cũng đã đến Nam Bình rồi".

Cam Điềm đeo bao hành lí, dang hai tay ra, như con chim nhỏ khoan khoái, kêu lên một tiếng.

Lâm Bắc Phàm thấy cô như vậy, không nhịn nổi cười.

Công tử Tiểu Điền lén sờ điện thoại của mình, bấm điện thoại.

*****

Lâm Bắc Phàm biết chỗ Bạch Lạc Huyên là ờ khách sạn Kim Hải Thiên Đại của thành phổ Nam Bình. ngồi bất kỳ chiếc taxi nào cũng có thể tới đó, nhưng nếu như đi như vậy sẽ là đầu đề bài báo của những phóng viên bát quái lại gây ra bất lợi gì đỏ cho Bạch Lạc Huyên như vậy thì không ổn chút nào. Giờ đã bao nhiêu chuyện phải nghĩ rồi, mình cũng không muốn đề Bạch Lạc Huyên phải chịu nhưng tin tức chả đâu vào đâu đó. hay là thế này, bên cạnh còn một cái bình. sao có thể đi tìm Bạch Lạc Huyên chứ? Lẽ nào nói với đối phương, đây là cô gái free tặng trên chuyến bay. sợ rằng Bạch Lạc Huyên sẽ đá cho phát ra ngoài.

"Cam Điềm. cô có nơi nào để đi chưa? Lâm Bắc Phàm nhìn đổi phương hòi không muốn rời xa nửa bước. biết rằng đối phương đã coi mình là chỗ dựa duy nhất ở thành phố Nam Bình này.

"Tôi. tôi lần đầu tiên tới thành phổ Nam Bình này, chẳng quen biết ai, nơi nào có thể đáng đi cơ chứ?"

Cam Điềm hơi xấu hổ thè lười- Tuy vô và Lâm Bắc Phàm lần đầu gặp mặt, đổi phương cũng như những người đàn ông khác, nhìn phương hướng tiện nhìn luôn mình. cho mình một sự tín nhiệm vô cùng, để cho cô có cảm giác theo đối phương sẽ có cảm giác an toàn vô cùng.

Lâm Bắc Phàm vỗ vào trán: "Thế được rồi, tôi đưa cô đi tìm chỗ ngủ".

"Được thôi, cảm ơn anh Lâm, hic hic, tôi lại có thể tiết kiệm chút tiền rồi".

Cam Điềm vui mừng ôm lấy đổi phương, chụt một cái vào má anh ta.

Lâm Bắc Phàm sờ má mình bị đổi phương thơm, cười nhăn nhó nói: "Thế này là sao? Bị người ta phát hiện, còn tường tôi là bọn buôn người đấy".

"Hic túc..." Cam Diên cười phá lên.

Lãm Bác Phàm và Cam Diêm ngồi trong một chiếc xe. Trước tiên là đèn khách sạn Kim Hải Thiên Đại xem tình hình cụ thể. Anh còn tường rằng khách sạn này sau khi Bạch Lạc Huyên ở, toàn bộ khách sạn sẽ không tiếp khách, nhưng không ngờ khách sạn này vẫn kinh doanh bình thường, nhưng Bạch Lạc Huyên ờ tầng ba, vì sự an toàn của cô, tất cả các phòng ờ tầng ba không có khách ở. Khách khứa đến chi có thể ở tầng hai và tầng bổn.

Khách sạn Kim Hải Thiên Đại vì vậy có thề trờ thành địa điểm lớn của thành phổ Nam Bình, ngoài sự trang hoàng và phục vụ chu đáo ra, giá cả cũng thấp và hệ thống bảo vệ nghiêm mật. nó trở thành sự lựa chọn đầu tiên của rất nhiều người đến Nam Bình, lượng người vào khách sạn duy trì ở mức 70% trở lên.

Toàn bộ khách sạn Kim Hải Thiên Đại phân ra chín tầng, ngầm là "Cửu cửu quy nhất" (Mãi mãi về một mối)

Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm vừa vào trong đại sảnh, thực sự rát tráng lệ, cứ như vào Hoàng cung. Những viên gạch lát nền lớn sạch sê. phản lên làm chói mắt, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều bồn cảnh màu xanh, môi trường mỹ hóa, nó đã được trang trí lại. Bên cạnh đã có nhân viên tiếp tân nhận hành lý của họ, mang họ đến phòng chờ, làm thủ tục cho hai người họ.

"A, một ngày một nghìn tệ? Thế thì phải mấtt...".

Cam Điềm nghe thấy giá phòng xong, há hốc mồm, mãi lúc sau mới tiếp tục hỏi: "Một tháng tôi còn không biết có kiếm được nhiều tiền như vậy không, anh Lâm, không cần đâu, chúng ta vào một phòng là được, như vậy có thể tiết kiệm được chút tiền đấy, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì đâu". Cô nói xong câu cuối cùng, thì cười tươi như hoa nở, nụ cười mê người.

"Một phòng? Cô không sợ tôi không khống chế được bản thân sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì với cô thì sao?" Lâm Bắc Phàm nói đùa.

"Tôi, tôi không sợ". Cam Điềm trợn mắt nhìn anh, nhưng mặt lại đò ửng.

Mấy nữ tiếp tân bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người đều mỉm cười, rõ ràng là họ là đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt, vừa muốn ở cùng, lại vừa sợ mất mặt.

Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ vào vai cô, cười nói: "Ngốc ạ. cô không sợ tôi, tôi còn sợ cô sao. ngộ nhỡ cô muốn làm gì tôi, thế tôi chẳng phải bị thiệt chắc".

Anh biết giá phòng ở đây tương đối rẻ, nhưng cũng không phải là nơi cho người bình thường ở, nhưng những đồng tiền này đổi với anh thì nó có là gì. Anh nói với cô tiếp tân: "Cho tôi hai phòng trên tầng bốn".

"Tôi là nữ, anh là nam, tôi có thể làm gì anh chứ?"

Cam Điềm lẩm bẩm, nhưng thấy đối phương không để mình và anh ta ở cùng phòng, lẩm bầm vui mừng, càng thêm tin tưởng và cảm động hơn.

Sau khi làm xong thủ tục, Lâm Bắc Phàm và Cam Điền được tiếp tân chỉ đường đi đến cửa phòng tầng 4, hai người họ cùng nói vài câu rồi ai trở về phòng người nấy.

"A, cuối cùng cũng đến thành phố Nam Bình rồi, nhưng không biết Lạc Huyên ờ phòng nào của tầng ba". Lâm Bắc Phàm vứt người xuống giường, lẩm bẩm, bay hai tiếng chẳng làm anh mất chút sức lực nào.

Rút cái "Tiêu Kim cười hì hi" chui ra, không biết nó được đưa lên máy bay kiểu gì, tên thanh niên đảo quốc hoặc dụng cụ kiểm tra hiện đại chẳng có tác dụng gì với nó. Nó tiến đến trước Lâm Bắc Phàm, nịnh nọt: "Lão gia. cái này chi cẩn quét hình Tiểu Kim chút thì có thể tìm phòng của cô nương đó cho ngài".

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nói: "Ta sớm biết mi không kiềm chế được mà, theo lý mà nói, thời gian này ta cho mi ăn ngon mà, sao có thể để mi trở thành bộ dạng thế này cơ chứ?"

"Nào có, lão gia, hai ngày nay mỗi ngày tuy có thịt có rượu, nhưng cuộc sống sung sướng, sao có thể biết yêu cầu nhiều thể?"

Tiểu Kim nũng nịu nói: "Đi mà. đi tìm cô ấy đi".

"Được rồi, được rồi, đừng có lắm điều nữa, mi có yêu cầu gì? Nói!"

Lâm Bắc Phàm lười biếng nói.

"Ồ, lão gia, tôi vừa nghe được đẩu bếp khách sạn dường như đang làm món thịt chân gấu, ngài có thể cho ta hai phần được không? Còn về rượu, dùng bran đi là được rồi, ngài cũng biết, tôi rất khiêm tốn, chưa bao giờ kén ăn cà".

Tiểu Kim vừa nói vừa xuýt xoa.

Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói: "Thành giao".

Tiểu Kim gật đẩu lia lịa nói: "Tôi biết lão gia thoải mái, ta sẽ giúp ngài tìm vị trí của cô Bạch".

Kim quang phóng ra, từ từ rộng, nháy mắt toàn bộ tửu lâu đã bị bao phủ bên trong, từng giây trôi qua, tiểu Kim không có phản ứng, một phút trôi qua Tiểu Kim vẫn không có phản ứng gì.

Hai phút trôi qua.

Trán Lâm Bắc Phàm nhễ nhại mồ hôi nhẹ nói với Tiểu Kim: "Này. Tiểu Kim, mi không sao đó chứ? Tìm thấy chưa?".

"A, lão gia, tôi sai rồi, Tôi lập tức sẽ tìm cô Bạch, à, tìm thấy rồi zê, trời ơi, lão gia, nó ở dưới phòng của chúng ta, tôi thấy cô ấy đang làm gì. xem chừng đang tắm. à không". Tiểu Kim lén nhìn vài thứ. mắt sáng lên nhìn mỹ nữ, chi nhìn mông và hai quả đào. Nhưng nó rất nhanh lại kêu lên: "Lão gia. cô Bạch hình như đang nằm trên giường, nói gì đó. Ồ, cô ấy nói anh là tên ngốc, em không cho anh đến, anh cũng phải đến chứ? Người ta quan tâm, chăm sóc, nói không để anh đến, anh tại sao không nhớ người ta vậy hả? Trời ơi, điên mất, nhưng lời khác tôi không nói nữa".

Lâm Bắc Phàm cũng không ngỡ Bạch Lạc Huyên lại ờ dưới phòng mình, thế thì tốt quá. Thế là anh suy nghĩ một lát, mình trốn xuống tầng dưới thăm cô ấy, hay dợi đến tối muộn một chút rồi chuồn đi nhi?

"Lão gia, tôi thấy ngài giờ nên đi luôn đi, nếu để muộn, cô Bạch sẽ ăn thịt ngài đấy, việc này nên làm sớm đi".

Tiểu Kim nói ra suy nghĩ của mình.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Nói có lý lắm, nhưng ta con phải đi tắm. Ngộ nhỡ cô ấy vừa gặp ta, bắt làm luôn... không chờ đợi thì sao?"

Anh sờ cằm, mặt nở nụ cười dâm đãng.

Tiểu Kim trừng mắt, con người thật phiền toái, cứ phải làm cái chuyện đó, chỉ cần hai bên đồng ý, thì việc coi như xong.

Lúc Lâm Bắc Phàm nghêu ngao vài câu vừa tắm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, làm mất cả hứng, chỉ có thể cuốn khăn tắm rời khỏi phòng tắm, mở cửa ra, lại nhìn thấy bên ngoài là hai người cảnh sát, phía sau là công tử Tiểu Điềm, anh ngạc nhiên nói: "Xin hỏi, có chuyện gì vậy?"

Công tử Tiểu Điền nhìn thấy anh liền lên giọng giương oai: "Các người mau bắt anh ta. Chính là anh ta, vừa nãy đánh tôi, anh ta còn nói xấu người đảo quốc nữa, còn buôn lậu vũ khí, mau bắt anh ta lại".

Hai viên cảnh sát bất mãn nhìn cõng tử Tiểu Điền, sau đó nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Vị tiên sinh, do người ngoại quốc kiện anh, nói anh có liên quan đến vài vụ án, cho nên mong anh có thể đi cùng chúng tôi hồ trợ chúng tôi điều tra".

Họ nói rất có khẩu khí.

Lâm Bắc Phàm cười, hỗ trợ điều tra cái gì? Chắc chắn là thủ đoạn của tên công từ Tiểu Điền này. Anh ngẩng đẩu nhìn ra ngoài hành lang, thấy Cam Điềm cũng bị hai viên cảnh sát lôi ra khỏi phòng, mặt méo mó, như đứa trẻ làm sai chuyện, đứng đps. Anh cười nhạt, gật đẩu nói: "Thế này đi. tôi đi cùng các anh xem sao".

*****

Cam Điềm lo lắng, giờ thấy Lâm Bắc Phàm cũng bị gọi ra, sợ hãi vội chạy đến, nói: "Anh Lâm, họ, họ làm gị vậy?"

Lâm Bắc Phàm vuốt tóc ướt của cô cười nói: "Không có gì đâu, cảnh sát nhân dân tốt mà. sẽ không làm gì mình đâu, hòi vài câu mà thôi".

Cam Điềm thè lười, lắc đầu.

Mấy vị cảnh sát đều cười thầm, hai người họ tai vạ đến nơi vậy mà vẫn còn ờ khách sạn Kim Hải Thiên Đại, có bản lĩnh lắm, công tử Tiểu Điền người ta là con của tồng tài phiệt tập đoàn Tiểu Điền, thân thế đó ở đâu, người ta vung một cái vài nghìn nhân dân tệ, số tiền này đáng là bao.

Mẫy người tuy nghĩ là vậy, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như người chết nói: "Không nhiều lời nữa, nhanh đi, chúng tôi còn có rất nhiều việc cần làm".

Lâm Bắc Phàm nhìn bọn họ, hừ nhạt một tiếng, túm lấy tay Cam Điền, bước ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng, khiến mấy tên cảnh sát cảm thấy chuyện có gì không ổn, nhưng cũng không để tâm làm gì.

Trong phòng thẩm vấn.

Hai tên cảnh sát vừa nãy còn vênh váo tự đắc, cười nhạt với Lâm Bắc Phàm: "Anh cần biết được chính sách của chúng tối, thẳng thắn cương trực, kháng cự nghiêm trị, mong anh có thể thành thực khai báo tội của anh, tiết kiệm được thời gian cho chúng tôi.

Lâm Bắc Phàm ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, thò tay rút một bao thuốc, châm lửa, rít một hơi, hơi thiếu bình tĩnh nói: "Nếu là thẳng thắn cương trực, kháng cự nghiêm trị, các người có chứng cứ gì thì mang ra đây, đừng có giở trò vờn nữa".

Hai tên cảnh sát suýt bị anh làm cho cứng lưỡi.

Tên thanh niên này quá kiêu ngạo? Đến cục cảnh sát còn hống hách?

Hai người không biết đây vẫn là thành phố Nam Bình, như là Nam Thành, sợ rằng Lâm Bắc Phàm sớm đã ở vị trí của họ, bắt đầu hút thuốc uống rượu nói chuyện, nhưng ở Nam thành, chẳng có ai đủ tuổi dám đưa Lâm Bắc Phàm đến cục cảnh sát cả.

"Rầm".

Một tên cảnh sát đập bàn, đứng dậy, để hai tay lên bàn, gằn giọng: "Anh có thái độ gì đấy? Anh đừng có quên, đây là cục cảnh sát, hông phải là nơi anh giương oai".

Lầm Bắc Phàm nháy mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Đồng chí cảnh sát, anh cũng không nên vu oan cho tôi, tôi nhất nhất tuân theo pháp luật, không bịa đặt điều, hơn nữa người như tôi, nếu không phải các anh đưa tôi đến đồn cảnh sát, sợ tôi cả đời sẽ chẳng bao giờ được đến nơi này".

Tên cảnh sát lùn trán nhăn nhó, tên thanh niên này cứng đầu thật.

Tên cảnh sát cao khác không chịu được chay mày, thanh niên ngồi phái trước giọng ở vùng khác, nhưng từ khi anh ta bị đưa từ khách sạn Kim Hải Thiên Đại đến giờ, mặt chưa hề căng thẳng và sợ hãi chút nào, cứ như về nhà anh ta vậy, nếu người này không phải, thế thì anh ta cũng có một cái bóng rất thâm hậu.

"Anh đắc tội với người đảo quốc tên Tiểu Điền Thôn Tam, là công tử của tổng tài phiệt tập đoàn Tiểu Điền đảo quốc, là một người có thân thế không tồi".

Tên cảnh sát cao giới thiệu nhấn mạnh từng chữ một về thân thế Tiểu Điền, hai con mắt anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Bắc Phàm, như xem phản ứng của đối phương.

Lâm Bắc Phàm mắt sáng lên, cười nói: "Ồ? Tập đoàn Tiểu ĐIền? Chưa nghe bao giờ. Tập đoàn chim á?"

"Phì".

Hai tên cảnh sát suýt thì nôn ra máu.

Tên khốn này thực là chả ra sao đến tập đoàn Tiểu Điền còn không biết. Xem ra não nó toàn nước.

Lâm Bắc Phàm khó chịu nói: "Một công tử của tập đoàn đảo quốc cũng dám tới địa bàn Trung Qốc chúng ta vênh váo sao? Tôi thấy não anh ta chắc chắc toàn là nước, sớm biết thế này, tôi nên cho anh ta mấy phát, cho anh ta biết người Trung Quốc chúng ta lợi hại thế nào".

"A ha, anh quả nhiên đánh người"

Tên cảnh sát lùn cười nói.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục ngây ngô nói: "Anh nói ai đánh người?"

"Anh vừa nói đó thôi nếu biết là anh ta thì cái gì đó..."

Tên cảnh sát lùn dương dương tự đắc. miệng lẩm bẩm, mày chẳng phải rất khỏe sao? Mày thì không vênh váo chắc? Giờ cuối cùng cũng bị tao tóm thóp rồi nhé. Xem ra dề dàng xử lý mày rồi, trả thù cho công tử Tiểu Điền.

Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Tôi nói đồng chí cảnh sát, anh lẽ nào chưa tốt nghiệp tiểu học sao? Tôi vừa nói là, nếu sớm biết là vậy, thì nên cho anh ta mấy trận, chứ tôi nào có nói tôi đánh anh ta?"

"Hả?"

Tên cảnh sát lùn ngây người, đối phương hình như là không nói câu ấy thật.

"Thôi được rồi. được rồi. gọi người Điểu đảo quốc qua đây, theo đó chúng ta xem xem. Cái loại thủ đoạn của bọn tốt chất thấp này cũng chi có người đảo quốc bọn họ mới nghĩ ra được. Có gì hỏi các anh cứ hỏi nếu không có gì nữa thì mau mau cho tôi ra, tôi còn nhiều việc cần làm lắm, không có thời gian đâu mà ờ đây".

Lâm Bắc Phàm nhìn hai người cảnh sát im re không nói gì, rất bất đắc dĩ nói.

Hai cảnh sát im bặt, tên thanh niên này chẳng phải là quá kiêu căng sao?

Đúng vào lúc này, sắc mặt Lâm Bắc Phàm đột biến, đứng lên, cười nhạt: "Tôi vốn là muốn chơi cùng các người, nhưng cảnh sát như các người làm quá đáng đấy. Bảo họ thả bạn tôi ra, nếu không thì, xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không báo trước".

Hai cảnh sát mặt ngây ra, đối phương sao lại biết.

Ở một phòng thẩm vấn ngay cạnh, Tiểu Điền Thôn Tam đó đang chuẩn bị hành vi bạo lực với Cam Điền, tất cả những điều này đều bị Tiểu Kim xác nhận được, liền truyền tin đó cho Lâm Bắc Phàm.

Cảnh sát lùn tức giận nói: "Anh đừng có mà làm loạn, ở đây là cục cảnh sát".

Do Lâm Bắc Phàm giờ chỉ là người bị nghi oan, cho nên người không mang theo vật nào khác, anh ta lười nhìn tên cảnh sát lùn, hét thảm một tiếng, đối phương đẩy bàn cái rầm.

Một tiếng, cả người bị bàn đè, ngã nhào xuống đất.

Cảnh sát cao không ngờ Lâm Bắc Phàm khỏe đến vậy, ngây người.

Lâm Bắc Phàm đẩy cửa khỏi phòng thẩm vấn, xoay người sang phòng thẩm vấn bên cạnh, một chân đạp cửa, nhìn thấy Tiểu Điền Thôn Tam đang xé rách quẩn áo Cam Điềm, hai viên cảnh sát như không có, còn tham gia vào xem trò hay, cả phòng thầm vắn thành phòng vui vẻ, tiếng kêu cứu của Cam Điềm và tiếng cười của Tiểu Điền Thôn Tam không ngừng.

"Anh là ai? Ai cho anh vào đày?"

Hai cảnh sát thấy Lâm Bắc Phàm đẩy cửa vào, tức giận quát.

Lâm Bắc Phàm không nhìn hai cảnh sát bại hoại xông thẳng đến Tiều Điền Thôn Tam. đá một phát vào anh Tac chi nghe tiếng "A!"

Kêu lên, Tiều Điền Thôn Tam như bị đâm, người bay lên. ngã lăn xuống đất.

Cam Điềm lúc này mới nhìn thấy Lâm Bắc Phàm xuất hiện trước mặt mình, cười mếu máo: "Anh Lâm, anh, anh đến rồi".

Cô như bị rơi xuông vực sau gặp được cây cỏ bám lấy, cô nhào vào lòng đối phương, khóc um lên.

"Được rồi tốt rồi, ngốc ạ, tôi sao để tên khốn đảo quốc kia ức hiếp cô chứ?"

Lâm Bắc Phàm xoa đầu đối phương, cười. nhưng ngực của đối phương mềm dính vào người anh, cảm giác này rất thích.

Hai cảnh sát hầm hừ nói: "Mẹ nó ở đâu ra tên này? Dám đánh cõng tử Tiểu Điền!"

Lâm Bắc Phàm thấy hai cảnh sát đó hung hăng, giữa quang minh chính đại mà tiếp tay cho tên đảo quốc đó ức hiếp một cô gái, thực là thứ cảnh sát rác rưởi, anh không thèm nhìn hai cảnh sát đó, trực tiếp xông vào đá cho một cú, hai cảnh sát ôm bụng. ngồi xổm kêu thảm.

"Giống cái loại rác rười cảnh sát các người, giúp người đảo quốc bắt nạt người Trung Quốc mình, tôi thực xấu hồ thanh cho cảnh sát các người, nên cho các người trắng mắt ra".

Lâm Bắc Phàm rất tức giận. sao mình lại gặp bọn cảnh sát đb thế này chứ?

"Anh, anh, chống lại hả. tôi tôi...."Hai cảnh sát lắp bắp, tức giận quát.

"Rầm"

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mạnh ra. mười mấy cảnh sát vây quanh một cảnh sát trung niên bước vào. Cảnh sát trung niên đó không giận mà uy nghiêm, ông nhìn quanh phòng thẩm vấn, nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích cho tôi biết".

"A, cục trường, là anh ta, anh ta, tự tiện xông vào, còn đánh chúng tôi, thực là quá quắt, mau bắt anh ta lại". Hai cảnh sát vội nói.

Tiểu Điền Thôn Tam khó khăn bò trên mặt đất, cũng tức giận nói: "Tôi là công tử tập đoàn Tiểu Điền, anh ta dám đánh tôi còn làm hỏng việc của tôi, tôi phải giết anh ta".

Cục cảnh sát trường nhìn sang Lâm Bác Phàm, cảm thấy thanh niên trước mặt không đơn giản, ông trầm giọng nói: "Thanh niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, anh có thể nói cho tôi biết không?"

"Chuyện này rất đơn giản, tên khốn đảo quốc ờ đây bạo lực với bạn tôi, mà hai cảnh sát đb kia không quan tâm, còn nói nói cười cười, cho nên tôi mới cho một trận".

"Cục trường, điều này, vu oan đó ạ, chúng tôi không..."Hai cảnh sát vội vàng giải thích, nhưng ánh mắt họ lại nhìn sang Cam Điềm, quẩn áo ngoài bị rách tả tơi, liền nhắm mắt lại, họ cảm thấy còn nói thêm lời nào, chắc sẽ bị cục trường đánh chết.

Vị cục trường hừ lạnh nói: "Các anh làm vậy là được sao. làm việc đó cho cục cảnh sát chúng ta, tôi tôi..."

"Cục trường, chúng tôi chúng tôi sai rồi".

Hai cảnh sát sợ hãi khóc ầm lên.

*****

Vị cục trường bình thường cũng biết cấp dưới của mình làm vài việc phi pháp nhưng do việc này nhỏ cho nên ông chi nhắm mắt gây sức ép xuống dưới nhưng không ngờ hai tên cảnh sát này lại thông đồng với tên ngoại quốc kia làm vấn đề rùm beng lên.

Ông hít một hơi thật sau không thèm nhìn, tên Tiểu Điền Thôn Tam như điên cười lạnh nói: "Xem ra kiếp sống hai vị cảnh sát các người có thể làm người sai phái bắt họ lại cho tôi".

Hai tên cảnh sát nghe thấy vậy mặt tối xầm lại biết ngày tận thế của mình sắp đến, cũng khóc rống như mưa nói: "Cục trưởng, chúng tôi sai rồi, xin ông cho chúng tôi một cơ hội... hu hu.... ."

Họ quỳ xuống không ngừng dập đầu xuống đất.

Lâm Bắc Phàm bỗng nói: "Chờ một chút!"

Cục trường mặt ngây ra nói: "Sao vậy? Có vấn đề gì không?"

Lâm Bác Phàm nghĩ đen hai tên cảnh sát vừa nãy trong phòng thẩm vấn có thể dung túng cho cái tên Tiểu Điền Thôn Tam kia ức hiếp Cam Điềm mặt nó còn tinh bơ, lũ rác rười này nếu còn sống trẽn thế giới này không biết bao nhiêu người gặp họa nữa đây.

Nghĩ đến đây anh gằn giọng nói: "Loại rác rười thế này sống trên đời là thừa!"

Nói xong câu đó tất cả mọi người đều ngẩn người.

Tên này là ai? Sao lại mạnh mồm vậy? Còn dám phát quyết sổng chết của người ta nữa.

Cục trường cười nói: "Đây là việc của cục cảnh sát chúng tôi, không liên quan đến anh, giờ anh có thể đi làm việc của mình".

Ai ngờ Lâm Bắc Phàm tay phải rút luôn khẩu súng lục đeo ở bên hông của cục trường bắn hai phát "Bẳng bẳng", khiến mọi người đều há hốc mồm.

Hai tiếng súng nồ ra. hai cảnh sát đang quỳ nằm gục xuống đất, mọi người sững người khó có thể tin Lâm Bắc Phàm lại làm vậy.

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Cam Điềm nhìn thấy hai thi thể nằm trên đất sợ hãi kêu lên mộĩ tiếng rồi ngất lịm vào lòng Lâm Bắc Phàm.

Cục trưởng nổi trận lôi đình nhìn hai cấp dưới của mình do làm việ trái pháp luật mà bị giết, nhưng giết thì cũng không cần anh giết chứ Lâm Bắc Phàm? Lẽ nào anh cho rằng anh là nhân vật có quyền sao? Ông hầm hầm chỉ thẳng vào Lâm Bắc Phàm, nói: "Người đâu bắt tên này lại".

"Vân".

Vài tên cảnh sát đồng ý chạyd đến phía Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm để lại khẩu súng vào lòng bàn tay cục trường cười nói: "Anh làm rất tốt, nếu có gì xảy ra, tôi sẽ nói với cấp trên là việc này không liên quan đến anh, tôi tin cấp trên còn khen anh nữa đấy".

Cục trường nghe vậy tim đập mạnh.

Có cảm giác gì đó rất lạ.

Lẽ nào thanh niên trẻ tuồi này là người của quốc gia phái xuống? ông nghĩ đến đây trán đồ mồ hôi hột, việc này bảo to là to bảo nhò là nhò chẳng phải nhờ vào cái mồm sao?

Lâm Bắc Phàm thấy ánh mắt băn khoăn như vậy liền thò tay rút ra giấy chứng nhận đưa cho ông cười nói: "Anh yên tâm đi, tôi đã nói chuyện này không liên quan gì tới anh rồi".

Cục trường nhìn giấy chứng nhận màu trên màu đỏ có chạm nồi, suýt thì ngất.

Đảv là giấy chứng nhận chạm nổi trực thuộc trung ương, không thể dùng, nhưng cấp hàm quá là cao? Tồ hành động đặc biệt? Nếu là cảnh sát khác sẽ không biết đến cấp hàm này. nhưng cục trường dù sao cũng đã được nghe nói qua đó là ngành đặc biệt cẩm trong tay quyền sinh sát, không cần có lệnh xuống mới được thực hiện, không ngờ mình lại gặp một trong số nhưng người đó, tim ông đập mạnh hơn bao giờ hết.

"Cái này không phải giả chứ?"

Lâm Bắc Phàm cười đùa.

Lâm Bắc phàm cầm giấy chứng nhận đó, nhìn sang Cam ĐIền vẫn đang nằm trong lòng mình không động đậy gì. Anh ôm lấy bế ra ngoài.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-525)