Vay nóng Tinvay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 470

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 470: Cá Lọt Lưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Lazada


Minh Tiểu Y tựa như con cừu nhỏ rơi vào hang sói, nàng phát ra những tiếng kêu rất thê lương và thảm thiết. Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bộ cảnh phục trên người lập tức bị ba tên xé thành khăn lau, lộ ra nịt ngực màu trắng cùng làn da trắng nõn, dáng người uyển chuyển, hai tay thon dài cùng đùi đẹp, và nhất là khu vực thần bí nhất của thiếu nữ cứ như ẩn như hiện, trông kích thích đến mức mắt của ba thằng khốn kia đỏ bừng, chúng nó như thể sắp biến thành sói đói, chuẩn bị lao tới làm thịt cừu con vậy.

"Đây, đây là bộ cảnh phục tôi mới được phát đấy!" Minh Tiểu Y nổi giận đùng đùng kêu lên.

"Cô em, chờ sau khi bọn ta chơi đùa cô em, cảnh phục cũng không cần nữa đâu!" Gã trung niên mặt ngựa kêu lên mê đắm.

"Các người, các người..." Minh Tiểu Y thở phì phì, kêu lên.

Ba gã tội phạm đang ở đó chuẩn bị xé toang mảnh vải cuối cùng trên người Minh Tiểu Y, lúc này đột nhiên gã trung niên mặt ngựa cùng gã trung niên râu quai nón đều cảm nhận được cổ đang bị xiết chặt, tựa nhiên bị người ta tóm lấy.

"Mày, mày là ai?"

Gã trung niên mặt ngựa vẻ mặt kinh ngạc kêu lên, đối phương thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau bọn họ, có thể thấy được đối phương căn bản không phải người thường, nhưng cổ của hắn đang bị tóm chặt, nên không còn năng lực mà nghiêng đầu nhìn lại.

Gã trung niên râu quai nón biến sắc, nghĩ đến điều gì đó rồi lớn tiếng kêu lên: "Mày, mày là người vừa rồi ở trên xe cảnh sát kia?"

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói: "Coi như mày giỏi, còn nhớ rõ tao, không sai chút nào!

Gã trung niên râu quai nón biến sắc, mình vừa rồi dùng lực rất mạnh, đủ để khiến đối phương nằm ngất hai ba tiếng ở trong xe, nhưng mà sao đối phương lại tỉnh lại nhanh vậy chứ? Chẳng lẽ tất cả đều là bẫy? Hắn vừa nghĩ đến đây, sắc mặt lập tức rất khó coi, vì thế đành cúi đầu, nghĩ biện pháp trốn.

Gã thanh niên đeo kinh gọng vàng khuôn mặt biến sắc rõ rệt, hắn đảo mắt nhìn lại, quả nhiên là người trẻ tuổi vừa rồi ngồi trong xe cảnh sát, thấy người này đang dùng hai tay nhấc cổ hai huynh đệ của mình, hắn biết về sức lực thì mình không thể so sánh được, vì thế hai mắt hắn xoay tròn, sau đó đột nhiên quay người, nhào về phía Minh Tiểu Y.

Nếu như mình bắt lấy cô nàng cảnh sát này, cũng coi như có con bài tẩy trong tay, ít nhiều sẽ không thua đối phương.

Lâm Bắc Phàm cười mỉm nói: "Tiểu y, tên nương nương khang đó giao cho em đó, em cho hắn biết tay đi!"

Gã đeo kính gọng vàng nghe được câu này, thân thể lắc lư hai cái, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất

Nương nương khang? Chính mình là nương nương khang sao?

Điều này đối với nam nhân mà nói thì không chỉ là vũ nhục tôn nghiêm, mà hơn nữa lại chính là vũ nhục cái vật bên dưới kia, dù là nam nhân nào đi nữa cũng không cho phép người khác gọi mình như vậy, lại càng đừng nói đến loại tội phạm giết như ngóe là hắn, điều này so với giết chết hắn còn khó chịu hơn, điều này cũng chính là khiêu chiến mấu chốt cuối cùng của hắn. Vì thế hắn gào lên, hai tay chụp thành trảo, đánh về phía Minh Tiểu Y. Hắn hiện giờ không có khả năng thắng được Lâm Bắc Phàm, vì thế hắn tự nhiên không ngu mà đâm đầu vào đá.

Minh Tiểu Y vừa rồi cứ phải nhịn, không có chỗ để phát tiết, giờ nhìn thấy cơ hội tốt của mình đã tới, sao có thể bỏ qua? Nàng nhất thời thi triển võ công đã được học trong trường cảnh sát, đánh nhau với tên đeo kính đang điên này, cuộc chiến quả thật rất kịch liệt, chẳng qua nàng hiện tại đang mặc mỗi nội y, mỗi khi xuất chiêu cứ lắc qua lắc lại, phô bày hết thân hình lung linh huyền ảo ra, thật là có chút giống như đang câu dẫn nam nhân vậy.

Lâm Bắc Phàm không nhịn được tấm tắc khen: "Thật không ngờ võ công của Tiểu Y cũng không tồi, có thể cùng nương nương khang này bất phân thắng bại, nói gì thì nói, Nương Nương Khang này cũng chẳng có bản lĩnh gì cả, chỉ sợ cái cây trong quần hắn cũng chỉ để ngắm mà thôi, căn bản là phương diện kia không ra gì, chắc là mềm oặt!"

"Mẹ kiếp, tao không phải nương nương khang!" Gã trung niên đeo kính gọng vàng hướng về phía Lâm Bắc Phàm nổi giận đùng đùng rống lên một câu.

"Tao nói mày là nương nương khang, mày chính là nương nương khang!" Lâm Bắc Phàm không thèm nói đạo lý cứ nói.

"Tao không phải!"

"Chính là mày!"

Lâm Bắc Phàm không phải tự nhiên nhàm chán mà cùng gã tội phạm này luyện mồm mép, chẳng qua là trông thấy Minh Tiểu Y võ công tuy không tồi nhưng nếu muốn chiến thắng gã này, có vẻ là vẫn còn kém một chút, cho nên Lâm Bắc Phàm mới cố ý dùng lời nói chọc đối phương, làm cho hắn phâm tâm, tạo cơ hội cho Minh Tiểu Y.

Minh tiểu Y quả nhiên thừa dịp gã đeo kính phâm tâm, nàng triển khai tấn công điên cuồng, rất nhanh đã chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến đối phương liên tục lui về đằng sau.

Gã trung niên mặt ngựa cùng gã râu quai nón thoáng nhìn trộm nhau, bọn chúng đột nhiên duỗi hai tay, hướng về phía ngực Lâm Bác Phàm mà đánh. Nhưng bọn chúng cũng rất nhanh cảm nhận được hai tay mình tựa như đánh vào sắt thép, từng đợt đau đớn kịch liệt nhói lên, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào? Làm thế nào mà ngực lại cứng như vậy?

Lâm Bắc Phàm vui tươi hớn hở liếc nhìn bọn chúng rồi nói: "Chúng mày đúng là không ngoan chút nào, có cần tao đá vỡ mông tụi mày ra không hả?"

Sau đó Lâm Bắc Phàm cũng chẳng khách khí mà đá luôn mấy cái vào mông hai thằng, lực đạo chỉ vừa đủ, tuy là không khiến bọn chúng bị đứt gân hay sứt da, nhưng mà đau thì đúng là quên sầu, chẳng qua tiếng kêu của chúng cũng khá là quái dị, không biết là đau đớn hay là thoải mái, tiếng kêu này khiến Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa thì nghĩ chúng là GAY rồi, hoặc là có sở thích bị đá vào mông.

"Khụ khụ, chúng mày có thể đừng phát ra âm thanh như vậy không? Tao không phải GAY!" Lâm Bắc Phàm rất bất đắc dĩ nói.

Gã trung niên râu quai nón cũng gã mặt ngựa đều rất xấu hổ, hận không thể đập đầu chết, bọn họ bình thường giết người như ngóe, chưa từng để người khác vào mắt, nhưng mà hôm nay ở trong tay người thanh niên này lại khiến chúng xấu hổ và phẫn nộ đến cùng cực. Người này rút cục là ai? Làm sao mà có thể khiến bọn chúng không thể phản kháng chút nào, hơn nữa mỗi lần đá đều không biết đá vào dây thần kinh nào mà lại làm bọn chúng rất "kích động".

Thế cục dần dần bị Lâm Bắc Phàm cùng Minh Tiểu Y khống chế, lúc đó nghe thấy bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng "Ba!" Một viên đạn lúc này đã bắn về phía ngực của Minh Tiểu Y.

Chuyện này thật sự là quá bất ngờ, khiến Lâm Bắc Phàm và Minh Tiểu Y không kịp phản ứng, bọn họ làm sao nghĩ được là ở đây còn có người khác nữa? Minh Tiểu Y không ngờ được điều này, nàng chỉ trợn tròn mắt, con Lâm Bắc Phàm thì quẳng hai tên trong tay ra, khiến cả hai thằng này nặng nề rơi xuống đất, phát ra những tiếng kêu đau đớn rất thảm thiết, làm cho cả hai thiếu tí nữa thì ngất, còn thân hình của Lâm Bắc Phàm thì lóe lên, cảm tưởng như chỉ có thể thấy được vài đạo tàn ảnh. Hắn đang lao về phía Minh Tiểu Y, sau đó đẩy ngã nàng xuống đất, may mắn là viên đạn bay qua đầu bọn họ, bắn trùng vào cánh tay phải của thằng đeo kính, khiến nó đau quá ngã lăn ra đất.

Lúc này Minh Tiểu Y mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nàng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cứu mình, trong lòng rất cảm kích, đang muốn nói câu cảm ơn, đột nhiên hai gò má nàng ửng đỏ, nhịn không được gắt giọng nói: "Lâm đại ca, anh, anh có thể đừng lên trước không, anh đè em đau!"

Lâm Bắc Phàm hơi sững sờ, phát hiện hai tay mình lại đặt ở trên ngực đối phương, khó trách vừa rồi cảm giác dưới tay mềm mại như bông, xem ra tiểu nha đầu này phát dục rất tốt, tuổi nhỏ như vậy mà quy mô rất khá, nếu qua thêm vài năm nữa thì không biết còn thế nào đây? Vì thế hắn vội vàng bỏ tay khỏi ngực Minh Tiểu Y, chẳng qua là tay vẫn không quên ngắt nhẹ hai cái, cảm xúc đúng là rất tuyệt. Sau đó hắn ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tình hình khẩn cấp, anh, anh không có ý gì đâu..."

Minh Tiểu Y mắc cỡ đừng lên, nàng nhỏ giọng nói: "Em, em biết mà!"

Nàng cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong nội tâm cũng có chút xấu hổ, mình không ngờ lại câu dẫn bạn trai của cục trưởng, nếu chuyện này mà truyền ra ngòai...? Hơn nữa nếu chuyện hắn sờ ngực mình mà bị cục trưởng biết được, vậy mình không phải trở thành kẻ thứ 3 sao? Nghĩ đến đó, Minh Tiểu Y chút nữa thì khóc òa lên.

Lâm Bắc Phàm nhìn thoáng qua Minh Tiểu Y, thiếu chút nữa máu mũi hắn lại tuôn ra.

Vừa rồi bộ cảnh phục của Minh Tiểu Y đã bị mấy tên kia lột ra, hiện giờ trông nàng cứ như là con cừu con bị lột sạch vậy, cả người chỉ còn mỗi nịt ngực và quần lót, đúng là tiêu chuẩn của bikini rồi, thân thể ẩn ẩn hiện hiện trước mặt mình, hơn nữa vừa rồi có chút "va chạm", những thứ lộ lại càng thêm lộ ra, bên dưới còn có thể thấy thấp thoáng một số cây cỏ thiên nhiên, quả thật phải nói là khiêu khích một cách trắng trợn, sự đối lập màu sắc khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải điên cuồng, làm Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa không khống chế nổi mình, đẩy ngã nàng xuống đất, sau đó "chém luôn".

"Em trước tiên mặc tạm đồ của anh vào trước đi, em hiện giờ trông..." Lâm Bắc Phàm cố sức nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng khắc chế được dục hỏa trong lòng mình, hắn cởi áo ngoài ra, sao đó đưa cho Minh Tiểu Y, hơn nữa đầu cũng không dám quay lại nhìn nàng chút nào.

"A?"

Đầu tiên Minh Tiểu Y ngẩn ra, chợt nhớ tới bộ dạng của mình lúc này, mắc cỡ hai gò má ửng hồng, vì thế vội vàng cầm y phục của hắn, vội vã mặc vào. May mắn là áo ngoài của Lâm Bắc Phàm khá lớn, vẫn có thể che được khá nhiều, chỉ để lộ ra đôi chân thon trắng nõn, ngược lại thì càng khiến nam nhân thêm tưởng tượng. Nàng hiện giờ cảm thấy mặt mình rất nóng, không dám liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

Mình không cố ý, chỉ sợ là hắn nghĩ mình câu dẫn hắn, mình như thế không phải là oan chết sao? Mình cũng không muốn tranh bạn trai, cũng không muốn làm người thứ 3, đều là tại mấy tên tội phạm này làm mình phiền phức, chỉ hận không chém bọn này thành tám khối mười khối mà thôi. Chẳng qua Lâm đại ca cũng thật tốt, hơn nữa võ công rất cao, có thể cứu mình lúc nguy hiểm nhất, nếu không thì mình đã sớm mất mạng rồi.

Nàng nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong nội tâm thầm mắng mình một câu, người ta là bạn trai cục trưởng, mình còn suy nghĩ nhiều làm gì? Chẳng lẽ muốn làm vợ bé của người ta chắc?

Lâm Bắc Phàm tất nhiên là không biết trong lòng Minh Tiểu Y đang nghĩ nhiều đến thế, hắn giờ đang bắt tên mặt lừa và tên râu quai nón lại, để cho Minh Tiểu Y còng tay bọn chúng, sau đó tóm luôn cả tên đeo kính đang kêu thảm dưới đất kia, sau đó nhanh chóng đưa chúng về sở công an.

Trong thâm tâm Lâm Bắc Phàm hiện giờ vẫn còn có một chút bất an.

Người vừa nổ súng kia rốt cuộc là ai? Không phải nói tội phạm chỉ có ba người sao? Chẳng lẽ tội phạm là bốn người? Nếu nói như vậy, đây chẳng phải là còn có một con cá lọt lưới sao?

Tất cả cảnh sát của thành phố Nam Thành cũng không nghĩ tới, bọn làm ầm lên vụ tội phạm truy nã đến mấy ngày, vậy cứ như thế là tóm được, điều này làm cho bọn họ có điểm không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trước kia đã nắm giữ một ít vết máu của một trong ba gã tội phạm, hơn nữa thông qua máu làm một lần kiểm tra, kết quả cho thấy người mà người ảnh sát anh dũng hy sinh lần trước làm bị thương chính là tên mặt lừa, vì thế đã đủ để chứng minh ba tên này chính là ba tên tội phạm truy nã toàn quốc.

Tin tức này lập tức lan truyền ra ngoài, đã trở thành một tin kinh thiên động địa, làm cho Long Thiên Hữu vui vẻ thiếu chút nữa từ trên ghế ngã cả xuống, trong nội tâm vô cùng đắc ý, cảnh sát bên cạnh mình bắt được tội phạm truy nã, điều này chính là dát vàng lên mặt mình rồi, nhưng lại nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Lâm Bắc Phàm, nét mặt già nua của lão lại có chút đăm chiêu.

Tiểu tử này sao nhiều có nhiều chuyện như vậy? Làm cho công lao của cảnh sát thành phố Nam Thành ít nhiều có chút khó giải thích, chẳng lẽ công bố ra ngoài, ba gã tội phạm này là người trẻ tuổi bắt được, còn những cảnh sát bên cạnh mình không có tác dụng gì sao? Vậy thì một cục trưởng như mình vô dụng rồi, cứ đem phứt ra ngoài bắn bỏ cho nhanh.

Mấy tên tội phạm truy nã hai ba năm hiện đã bị một thành phố nhỏ là nam thành bắt được? Hơn nữa chỉ dùng thời gian vài ngày? Chuyện này cũng đa đủ để nam thành trở lên nổi tiếng cả nước, được rất nhiều ngàng của quốc gia chú ý tới, hơn nữa đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên cũng muốn chọn nam thành làm nơi tổ chức concert, vì thế danh tiếng của nam thành trong nháy mắt đã áp đảo các thành thị khác, làm cho chính phủ suy nghĩ muốn đầu tư vào thành phố nhỏ này mười triệu RMB, tăng mạnh tốc độ phát triển của thành phố nam thành.

Lâm Bắc Phàm tự nhiên là không biết những chuyện này đã làm người ta chú ý rất nhiều đến nam thành, và sau này trung ương có ý muốn cải tạo nam thành trở thành thành phố thứ năm trực thuộc trung ương, hắn hiện tại đang cùng Minh Tiểu Y và Long Yên Nguyệt tranh công.

"Cái gì? Hai người bắt được ba tên tội phạm rồi?" Long Yên Nguyệt nghe tin tức đó, thiếu chút nữa ngã từ giường bệnh xuống.

Vốn nàng nói qua là muốn Minh Tiểu Y trong ba ngày phải bắt được tội phạm, nhưng mà đó chỉ là lời nói trong lúc nàng tức giận mà thôi, vì dù sao cảnh sát cả nước cũng không có cách nào bắt được chúng, một phân cục của cục trưởng làm sao mà bắt được chứ? Cho dù bọn họ có chơi không hoàn thành nhiệm vụ, mình cũng không có ý làm gì họ cả, nhưng không ngờ hai người chỉ dùng có hơn ba giờ là bắt được tội phạm, điều này khiến nàng cảm thấy tai mình không đủ để dùng.

"Đúng vậy, cục trưởng, Lâm đại ca rất có bản lĩnh, liếc qua là nhìn ra ba gã đó là tội phạm, thế là chúng tôi xếp đặt....." Minh Tiểu Y vui vẻ chạy đến bên giường Long Yên Nguyệt, đem chuyện đã trải qua nói rõ ràng rành mạch lại một lần. Tuy nàng cũng là một cảnh sát, nhưng dù sao cũng chưa đến 20 tuổi nên không thể thiếu nhiều hơn một chút ảo tưởng, nhiều hơn một chút hư cấu, làm cho sự tình trở nên rất "ảo", cứ như không phải bọn họ đi bắt tội phạm mà là đi bắt trùm khủng bố vậy, nàng khiến cho Lâm Bắc Phàm trở thành một cao thủ võ lâm, so với hắn thì Quách Tĩnh, Dương Quá, Trương Vô Kỵ chỉ là đám trẻ con nghịch đất, thiếu chút nữa nàng còn "chém" đến mức trở thành siêu nhân một bước qua Trường Giang, một chưởng đánh tan Thái Sơn.

Long Yên Nguyệt biết rõ Lâm Bắc Phàm có chút công phu, nếu không cũng sẽ không làm ra nhiều việc kinh thiên động địa như vậy, nhưng hắn cũng không khoa trương như Minh Tiểu Y nói, nếu Lâm Bắc Phàm thật sự có thể làm được như thế, hắn đã trở thành địch nhân của lòai người rồi, có khi lúc đó Mỹ còn lấy hắn làm lý do để chỉ trích Trung Quốc mất. Chẳng qua ánh mắt của nàng lúc dừng lại trên người Minh Tiểu Y thì khẽ biến, sau đó nàng kinh ngạc nói: "Tiểu Y, em, em làm sao lại...."

Minh Tiểu Y hơi sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Long Yên Nguyệt, lập tức hai gò má đỏ rực tựa như lau son, vô cùng kiều diễm mỹ lệ. Tại sao mình lại quên cứ mặc quần áo của Lâm Bắc Phàm chứ? Bởi vì nàng vừa rồi phối hợp với Lâm Bắc Phàm bắt được ba gã tội phạm truy nã, vì thế tâm tình đặc biệt hưng phấn và kích động, thế nên đã quên mất chuyện này, thảo nào mình lại thấy ánh mắt của đám đồng nghiệp và y tá trong bệnh viện nhìn mình kỳ quái như vậy, cứ như là thấy chuyện lạ kỳ lắm vậy. Vì thế Minh Tiểu Y vội vàng xua tay, nhanh chóng giải thích: "Cục trưởng, chị, chị đừng hiểu lầm, em và Lâm đại ca không có gì đâu..." Nàng lúc này sắp khóc rồi, cảm thấy sao mình lại xui xẻo đến vậy chứ, đây chẳng phải là mình biến thành người thứ 3 sao? Sau này hạnh phúc của mình chắc xong đời rồi.

"Chị hình như cũng chưa hỏi gì mà? Tiểu Y, em tại sao lại có ý giấu đầu hở đuôi vậy!" Long Yên Nguyệt cười tủm tỉm nghiêng đầu, nhắc nhở đối phương, dáng vẻ nàng có điểm gì đó rất hả hê.

"A? Em không có, chỉ là, chỉ là sợ chị hiểu lầm, cho nên mới phải......" Khuôn mặt nhỏ của Minh Tiểu Y càng đỏ hơn, hận không thể tìm một cái khe hở để chui vào. Nàng quay đầu lại, muốn Lâm Bắc Phàm giải thích đỡ vài câu, thật không ngờ đối phương chỉ ngồi ở bên giường, cầm một quả táo, dùng sức không ngừng gặm, làm cho nàng nhịn không được mồ hôi vã xuống.

Đối phương quá cường hãn? Chẳng lẽ sẽ không sợ bị cục trưởng hiểu lầm? Hay là hắn căn bản không sợ bị cục trưởng hiểu lầm?

Minh Tiểu Y cảm giác được bên trong đầu mình đang kêu loạn lên, cái gì cũng có chút mơ mơ màng màng rồi. Vì thế nàng vội vàng nhẹ giọng kêu lên: "Lâm đại ca, anh, anh mau giải thích với cục trưởng đi..."

"Giải thích? Giải thích cái gì?" Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Minh Tiểu Y thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, mình tại sao gặp được hai người cực phẩm như vậy chứ? Một người thì dáng vẻ như đang bắt gian, mọt người lại có dáng vẻ như không liên quan đến hắn, chẳng lẽ tất cả nguyên nhân là do mình sao? Mình chẳng phải là còn oan hơn Đậu Nga cả trăm lần ư? Minh Tiểu Y như là sắp khóc, giải thích: "Cục trưởng, xin chị tin em, em và Lâm đại ca không có gì cả, em...quần áo của em bị ba tên tội phạm xé nát, Lâm đại ca...anh ấy sợ em cảm lạnh, nên mới..."

Vậy hắn chẳng phải là nhìn hết sạch cả người em rồi sao?" Long Yên Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

"A?"

Minh Tiểu Y lúc này như muốn điên rồi, lời này của cục trưởng là muốn nói gì đây? Nếu như mình không thừa nhận, vậy thì là lừa gạt cục trưởng, bởi vì lúc đó mình cũng gần như bị Lâm đại ca nhìn sạch trơn rồi, hơn nữa đối phương còn sờ cả ngực mình rồi. Nhưng nếu như nói là thật, vậy không phải là thừa nhận mình câu dẫn Lâm đại ca sao? Vậy thì cục trưởng có thể đủ lý đem tội danh "người thứ 3" đổ lên đầu mình rồi.

Long Yên Nguyệt nhìn thấy nàng nửa ngày cũng không nói được một lời, thế nên vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Tiểu Y, em nói xem chuyện này xử lý thế nào đây?"

"Chuyện này? Cái chuyện này?" Minh Tiểu Y không rõ ý hỏi.

"Em thân là một cảnh sát nhân dân, lại mê hoặc bạn trai người khác, cái này xem như sự tình gì? Tuy em làm bên thứ ba trong chuyện này, dựa theo pháp luật mà nói, cũng không thể định tội, nhưng em biết rất rõ Bắc Phàm là bạn trai của chị, vậy mà lại không mặc gì trước mặt hắn, vậy rõ ràng là có ý đồ bất chính, chị hiện giờ cho em hai lựa chọn, thứ nhất, rời khỏi cục cảnh sát, thứ hai thì..." Long Yên Nguyệt cố ý ranh mãnh ngừng lại một chút.

Ngất mất!

Lâm Bắc Phàm lập tức phun hết quả táo vừa mới ăn ra ngoài.

Tiểu Nguyệt có phải là hàng ngày rảnh rỗi không có việc gì làm? Lại có thể đem một việc bình thường nói thành nghiêm trọng như vậy chứ? Thật đúng là có dáng vẻ nghiêm hình bức cung, thật không hổ là xuất thân từ nhà cảnh sát.

Hai hàng lệ trên khóe mắt Minh Tiểu Y lăn xuống, giống như bộ dạng diều đứt dây vậy, nước mắt liên tục nhỏ xuống mắt đất. Nàng nức nở nói: "Cục trưởng, em, em sau này cũng không dám nữa rồi, chị không cần phải đuổi tôi ra khỏi cục cảnh sát, em còn muốn làm cảnh sát, huhuhu..."

"Vậy em chỉ có thể lựa chọn cách thứ hai rồi!" Long Yên Nguyệt cười tủm tỉm nói.

"Lựa chọn thứ hai? Là gì?" Minh Tiểu Y nước mắt lưng tròng nhìn thủ trưởng, hỏi lại.

"Chính là làm vợ bé của Bắc Phàm rồi!"

"A?"

Minh Tiểu Y muốn ngất luôn, cục trưởng sao lại muốn mình làm vợ bé của Lâm đại ca chứ? Đây không phải là giống như truyện cổ tích sao? Một cô gái lại giúp bạn trai của mình tìm vợ bé, nếu đổi lại là thời phong kiến gì không có gì lạ, nhưng hiện giờ đang là chế độ một vợ một chồng, tuy là xã hội này cũng có nhiều loại như tiểu mật (bồ nhí), nhị nãi(bà hai), tình nhân, nhưng dù sao cũng là bí mật, ai lại quang mình chính đại thế này chứ?

Lâm Bắc Phàm cũng ngây người, dùng sức vặn vẹo uốn éo gương mặt của mình, cảm giác được từng đợt đau nhức, thế mới biết vừa rồi Tiểu Nguyệt nói đều là sự thật, thực sự không phải là ảo giác của mình. Hắn sờ lên trán của Long Yên Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Không có sốt, thế nào mà lại nói mê sảng? Chẳng lẽ nhiệt độ trong phòng bệnh rất cao ư?"

"Đáng ghét, anh nói cái gì đó? Nói ai mê sảng hả? Ta nói thật sự mà!" Long Yên Nguyệt có chút tức giận, vuốt ve bàn tay của hắn đang đặt trên trán mình, rồi cho Lâm Bắc Phàm một cái nhìn rất khinh bỉ.

"Em bình thường không phải một người rất khôn khéo sao? Sao lại nói như vậy?" Lâm Bắc Phàm nghi ngờ nói.

Long Yên Nguyệt thở dài một hơi, buồn bã nói: "Còn không phải là bởi vì đồ hư hỏng anh sao!"

"Bởi vì anh? Anh đắc tội với em khi nào?" Lâm Bắc Phàm không thể nào hiểu được, mặt đầy vẻ ngu ngơ.

Long Yên Nguyệt nhẹ nhàng đặt hai tay lên bụng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, nói: "Em hỏi lại anh lần nữa, ba ngày vừa rồi anh đi đâu? Nói thật!"

"Ặc" Lâm Bắc Phàm nghe thấy giọng nói của nàng rất nghiêm túc, dáng vẻ như đang thẩm vấn phạm nhân, làm cho trán hắn thêm mấy nếp nhăn, vì thế vội vàng giải thích: "Anh đi thành phố Nam Bình để giải quyết một việc phiền toái nhỏ......"

"Nam Bình? Cái này em hiểu, em cũng nghe chị Vi Vi nói rồi, nhưng anh làm chuyện gì, chị Vi Vi không muốn hỏi, cũng không định hỏi, muốn giữ lại một bí mật nhỏ cho anh, nhưng anh làm gì, em tất cả đều rõ!" Khóe miệng Long Yên Nguyệt khẽ cong lên, xuất hiện nụ cười gian.

"Em, em biết? Em biết cái gì?" Trán Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi lạnh, giọng điệu có chút run rẩy.

"Em biết rõ Bạch Nhạc Huyên vừa mới đến Nam Bình cử hành concert xong, anh cũng vừa tới đó, hơn nữa nàng lại đột nhiên tuyên bố đến thành phố Nam Thành tổ chức concert, trong chuyện này có cái gì mờ ám đây?" Long Yên Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

"Cái này, cái này là trùng hợp mà thôi!" Lâm Bắc Phàm nhè nhẹ lau sạch mồ hôi lạnh, run giọng nói.

"Trùng hợp? Mấy ngày nay trước cửa KTV của chị Vi Vi tụ tập rất nhiều phóng viên, muốn điều tra xem ai là người đứng sau màn, hơn nữa cha em cũng đã nói qua, ngày trước anh gọi điện cho ông ấy, nói là tìm được cách giải quyết tốt rồi, sau đó không lâu anh lại đi nam bình, về sau thì Bạch Nhạc Huyên lại tuyên bố sẽ tổ chức concert ở nam thành, vì thế ánh mắt đám phóng viên lại chuyển sự chú ý sang Bạch Nhạc Huyên, bỏ qua cho KTV Kim Sắc Hải Ngạn, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là trùng hợp sao?"

Long Yên Nguyệt đem sự tình nói ra rõ ràng, giống như những chuyện này hết thảy đều là nàng tận mắt nhìn thấy vậy.

Lâm Bắc Phàm nghe nàng phân tích xong, hắn âm thầm kính nể không thôi, thật không hổ là cảnh sát, năng lực suy đoán quả nhiên cường hãn.

Chính mình còn tưởng rằng là chuyện không một kẽ hở, nhưng bị Long Yên Nguyệt nói ra như vậy, quả thực là chuyện này có trăm ngàn chỗ hở, còn khiến cho nàng bắt được tận tay nữa chứ. Vì thế hắn nhịn không được ngượng ngùng cười: "Tiểu Nguyệt đúng là Tiểu Nguyệt, so với những cảnh sát giá áo túi cơm khác thì mạnh hơn nhiều, anh phải phát cờ thưởng mới được, đúng là cảnh sát tốt nhất! Hắc hắc......"

"Anh thừa nhận có quan hệ với Bạch Nhạc Huyên?" Long Yên Nguyệt hỏi ngược lại.

"Đúng, anh thừa nhận!" Lâm Bắc Phàm đành phải thừa nhận.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-525)