Vay nóng Tinvay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 394

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 394: Đại kiếp nạn trong khu mua sắm (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Lâm Bắc Phàm rất nhanh chạy ra phía sau tòa nhà Ortolan, dựa vào bản lĩnh hiện nay của hắn, kể cả là không khống chế được những tên côn đồ đó, nhưng nếu là để chạy thoát ra thì là có thừa, vừa nãy nếu không phải là phải chú ý đến sự an toàn của ba người Trương Minh Thắng, Khổng Băng Nhan và Đường Quả Quả, thì hắn đã ra tay ngay từ đầu, cứ khắc chế mấy tên côn đồ đó đã rồi nói.

Hắn bò lên tầng hai của tòa nhà theo đường ống nước trên tường, nhẹ nhàng đập vỡ một tấm kính, chui vào trong, nhưng lại nghe lấy bên trong tầng hai là rất yên tĩnh, thấp thoáng có tiếng mấy người đang nói chuyện, ngoài những lời uy hiếp như là: không được động đậy, kẻ nào làm bừa sẽ bắn chết kẻ đó, xem ra tầng hai đã bị những tên côn đồ này khống chế hoàn toàn rồi, không biết số lượng của chúng có bao nhiêu người.

"Lão đại, số người của tầng hai hình như là không ít, tổng cộng có 53 người!".

Tiểu Kim đột nhiên truyền âm vào tai hắn.

"53 người?".

Lâm Bắc Phàm trợn ngược lòng trắng mắt lên, số lượng này hình như có hơi nhiều.

"Không hay rồi, lão đại, có 3 người đang bước đến từ phía bên phải anh".

Tiểu Kim đột nhiên truyền âm đến.

Lâm Bắc Phàm mặt hơi biến sắc, vội vàng nhìn quét một lượt ra xung quanh, thấy chỗ này cũng là một quầy chuyên bán quần áo, hai bên cách tường đều treo rất nhiều quần áo của nam giới, hắn nhanh mắt nhanh tay, đồng thời giơ cả hai tay ra, cầm lấy mấy cái áo, ném ra phía hành lang.

"Kẻ nào?".

Ba người đó giật mình, vội vàng quát lớn.

Lâm Bắc Phàm giậm mạnh hai chân, thân người đã bay vọt lên không trung, hai tay nắm chặt lấy một bóng đền trên trần nhà, giống như là một con rơi, cứ như vậy treo trên không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vào động hướng của ba người này.

"Lão đại, động thủ đi".

Tiểu Kim đột nhiên truyền âm, nói.

Hai cánh tay Lâm Bắc Phàm đột ngột dùng lực giật mạnh một cái, cả thân người hắn liền giống như một con chim ưng đang săn mồi, bay vụt về phía hành lang, lúc này ba tên côn đồ vừa khéo bước đến trước mặt hắn, chân phải của hắn nhanh như chớp giật bổ về hướng cái cổ của một tên trong số đó. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cổ của đối phương lập tức bị đá gẫy, hai người còn lại cũng là bị đè ở bên dưới.

Đối với những tên côn đồ kiểu này, Lâm Bắc Phàm đương nhiên là sẽ không hạ thủ lưu tình, mà hắn cũng đã nhìn ra những tên này không phải là người Trung Quốc. Bởi vì những lời người Trung Quốc nói, là không có sự cuồng ngạo như này, càng đừng nói là giết chết mấy chục người. Chỉ sợ là những thế lực đối địch với Trung Quốc, cố ý gây ra chuyện ở đây, muốn làm mất mặt Trung Quốc trên trường quốc tế.

Đối với những kẻ như này, còn cần phải băn khoăn gì nữa?

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, thấy hai người đó đang muốn nổ súng vào người hắn, hắn liền vội vàng thuận theo thế luộn một cái về trước, tránh được sự tấn công ngay chính diện của hai người họ. Sau đó là một cú đá quét được đánh ra, hai tên côn đồ này đều là kêu lên một tiếng thảm thiết, cùng ngã lăn ra đất. Trong khi chúng đang ra sức phản kháng, thì Lâm Bắc Phàm đã bóp chặt lấy cổ của hai người, cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Các người rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại ở đây?".

"Chúng tôi, chúng tôi.....". Tên côn đồ bên trái ấp a ấp úng kêu lên.

"Batasumi, thả bọn tao ra, tao....". Tên côn đồ bên phải nộ khí đùng đùng kêu lên.

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra một nét bình thản, nói: "Hóa ra lại là người Nhật Bản, các người quả thực vẫn là âm hồn không tan, muốn đến nước Trung Quốc chúng tôi làm chút việc gì đó phải không? Vậy thì thật sự rất xin lỗi".

Hai tay bắn đồng thời dùng lực, chỉ nghe thấy hai âm thanh rắc, rắc giòn tan của tiếng xương gãy, hai tên côn đồ cổ nghiêng sang một bên, hai mắt trợn tròn, chết tại chỗ. Lâm Bắc Phàm hiện giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao thân người của những nhân viên bán hàng đó đều không cao lắm, mà tên nào tên nấy mặt mũi gian manh, hiện giờ lại công thêm lời nói của tên này, hắn càng thêm khẳng định đám lưu manh này chính là người Nhật Bản. Hắn cười thầm trong lòng, mối ân oán giữa mình với người Nhật Bản tuy là có một chút, nhưng hoàn toàn không phải là quá nhiều, cũng chỉ là có chút mâu thuẫn với hai tên Ito Kiyoko và Oda Cherokee. Hắn hoàn toàn chưa thật sự tiếp xúc với những người Nhật Bản khác, không ngờ lần này lại được đại khai sát giới thật sự.

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh những người dân vô tội bị chúng tàn sát trong đại sảnh, nghĩ đến những người đó từng người một ngã xuống vũng máu, làm cho từng sinh mệnh biến mất, hai mắt hắn liền biến thành đỏ ngầu, nắm chặt hai nắm đấm lại, phát ra những tiếng crac crac.

Cùng với những tiếng khớp xương kêu răng rắc, cơ thể hắn dần dần lan tràn một khí thế kinh người.

"Lão đại, anh, anh làm sao vậy?".

Tiểu Kim đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút gì đó ngột ngạt, làm cho nó cảm thấy khó thở, vội vàng sợ hãi hỏi.

"Giết người!".

Lâm Bắc Phàm nói ra hai chữ này một cách rất đơn giản.

Hắn là một người Trung Quốc chuẩn 100%, trong lòng ít nhiều cũng là có khúc mắc với người Nhật Bản. Nhưng cách làm của chúng lần này thật sự là đã làm cho ngọn nửa phẫn nộ trong người hắn đang được đốt cháy lên bừng bừng.

Trước đây người Nhật Bản bọn chúng đến Trung Quốc tiến hành cuộc đại đồ sát ở Nam Kinh, vậy thì hôm nay hắn cũng muốn đích thân mình thực hiện một trận đồ sát, làm cho bọn người Nhật Bản này phải hối hận vì đã giẫm chân lên đất Trung Quốc này, khiến cho chúng phải hối hận tại sao mình lại là người Nhật Bản.

Tiểu Kim đã ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm trong thời gian rất dài rồi, lần đầu tiên nó cảm nhận thấy sự phẫn nộ của anh ta, nó cũng gật gật đầu, nói: "Lão đại, chúng tuy nhân số là rất nhiều, nhưng chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, đảm bảo có thể cho chúng biết mùi lợi hại".

Toàn thân nó lóe lên một tia sáng màu vàng rất chói mắt, bắn thẳng vào trong người của Lâm Bắc Phàm.

Toàn thân Lâm Bắc Phàm bị một vòng sáng màu vàng bao phủ lấy, giống như là phật tổ hiển linh vậy, tốc độ của hắn cũng nhanh lên hơn rất nhiều so với lúc bình thường, giống như một mũi tên nhọn đang được bắn ra, lao vun vút về phía 4 tên côn đồ đang đứng ở hành lang.

Bốn tên côn đồ đó sau khi nghe thấy tiếng đấm đá ở bên này, đều là vội vàng chạy đến xem xét, ai mà biết chúng vừa mới chạy đến, liền trông thấy một tia sáng rực rỡ đang lao về phía chúng, ai nấy đều là sắc mặt kinh hoàng, vội vã nâng súng lên là xả đạn luôn, nhưng phát súng này của chúng vừa bắt xong, liền cảm giác cổ như bị người khác tóm chặt lấy, rồi sau đó xách lên.

Hai tên côn đồ đó muốn mở miệng ra nói, nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng "gư gư gư...". Chúng cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt trắng bệch, hai chân không ngừng giãy giụa, nhưng bất luận là giãy như thế nào cũng là giãy không ra, điều đó làm cho chúng có cảm giác như đang phải đối diện với tử thần, trên mặt bắt đầu lộ ra nét hốt hoảng.

Hai tên côn đồ khác thấy tình hình như vậy, vội vàng giơ súng lên nhả đạn về phía Lâm Bắc Phàm.

Lúc hai tên này vừa nhấc súng lên thì Lâm Bắc Phàm đã phát giác ra, hắn vội vàng giơ hai tên trong tay hắn ra trước mặt, làm thành bia đỡ đạn.

"Pằng! Pằng!".

Hai tiếng nổ vang lên, hai tên côn đồ đó đều là bị trúng đạn vào ngực, máu tươi phun ra nhiệt tình, không kịp kêu lên tiếng nào, chết luôn tại chỗ.

Lâm Bắc Phàm cười một tiếng lạnh lùng, nói: "Nếu các người muốn hai người bọn chúng chết, vậy ta cho các người được toại nguyện".

Hắn vung mạnh hai cánh tay, thi thể của hai tên côn đồ đó bay thẳng về phía hai tên còn lại như là hai quả bom thịt người, còn kèm theo cả tiếng gió rít vù vù, nghe thôi cũng biết là uy lực cực lớn.

Hai tên côn đồ đó đều là mặt mày biến sắc, nhanh chóng né tránh sang hai bên, nhưng phản ứng của chúng vẫn là hơi có chút chậm chạp, mới chỉ vừa bước được một bước, thì đã thấy hai thi thể đó bay đến đập vào người mình, chúng kêu lên một tiếng hự, ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt, lập tức đứng không vững, khụyu gối ngã ra đất.

Cú ném này của Lâm Bắc Phàm nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại là được dùng hết mười thành công lực, lại cộng thêm sức nặng của hai cái xác đó, trọng lượng chắc phải đạt đến vài trăm cân, hai tên côn đồ này sao có thể chịu đựng được?

Lâm Bắc Phàm nhìn cũng không thèm nhìn, nhấc chân phải lên, đá hai cước vào hai tên côn đồ này, cùng với tiếng kêu gào thảm thiết, hai tên này giống như là ván trượt vậy, trượt sát sàn sạt trên mặt đất, trượt về phía đại sảnh của tầng hai.

"Uỳnh! Uỳnh!".

Hai tiếng va đập mạnh vang lên, tiếp đó là một âm thanh như có vật nặng gì đó rơi xuống đất, không biết hai tên này đâm phải vật gì, dù gì cũng là gây nên một sự hỗn loạn trong đại sảnh, những tiếng kêu thét vang lên khắp cả đại sảnh tầng hai.

"Kẻ nào? Bước ra đây, nếu không bọn ta sẽ giết chết những người này".

Một tên to béo sắc mặt hung dữ nổi giận đùng đùng gào lên, hắn không ngừng lắc lư khẩu súng màu đen trong tay mình, chỉ nòng súng về phía những người bình thường đang ngồi xổm ở bên cạnh, làm cho những người này đều là không ngừng gào thét.

Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm khẽ nhếch lên, sau đó lôi ra cái mặt nạ ở trong người, đeo lên mặt, rồi mới tự tin bước về phía đại sảnh, hai tay còn là đặt phía sau lưng, dường như là không xem sự uy hiếp của mấy người này ra gì.

"Anh, anh là ai?".

Người đàn ông to béo đó sắc mặt ngơ ngác, không ngờ đối phương chỉ có một người.

Lâm Bắc Phàm nhìn lướt qua một lượt đại sảnh, thấy trong này đại khái cũng là có mấy trăm người, mà tuổi tác đều không lớn lắm, đều là đang dùng sắc mặt sợ hãi nhìn hắn. Hắn cũng nhìn thấy hai tên vừa bị hắn đá văng ra, ai ngờ đầu của chúng đều là đâm vào tường, có thể gọi là vỡ đầu toác sọ, chết ngay tại chỗ, không những thế, còn có hai tên côn đồ đang ngồi trên mặt đất, băng bó hai cẳng chân của mình, xem ra chúng bị hai tên vừa nãy đâm vào làm bị thương ở cẳng chân.

Lâm Bắc Phàm cười một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, nói một cách chậm rãi: "Tôi là siêu nhân mang nhãn hiệu Trung Quốc".

"Siêu nhân mang nhãn hiệu Trung Quốc?".

Tất cả mọi người đều là há mồm ra, rơi vào trạng thái đần độn tạm thời.

Trên thế giới này tại sao lại có siêu nhân? Mà cái kiểu ăn mặc của tên siêu nhân này cũng có chút gì đó kì quái? Quần áo rẻ tiền, từ trên xuống dưới không đáng 100 tệ, so với siêu nhân mặc quần đỏ trong phim thì đúng là không thuộc cùng một khái niệm, chẳng nhẽ là bản sơn trại? (Bản nhái của Quảng Đông, đại loại là hàng nhái)?

Tên to béo đó cũng bị dọa cho ngớ người: "Siêu nhân?".

Một cô gái trẻ tuổi đang ngồi xổm ở đó, hai tay ôm đầu, cô ngước mắt lên nhìn, hỏi một câu mang tính thăm dò: "Nhưng, nhưng mặt nạ của anh tại sao lại là Ultraman? Chẳng nhẽ là bản thể tổng hợp của Ultraman và siêu nhân?".

Thân người của Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã ra đất.

Mình vừa nãy cũng chỉ là muốn che đi khuôn mặt, nên cũng quên mất mặt nạ là của Ultraman, đúng là mất mặt quá. Hắn có chút phiền muộn vung nắm đấm lên, nói: "Tôi chính là siêu nhân Trung Quốc đấy, không được sao? Các người còn làu bàu là tôi không cứu các người nữa đâu".

Sau khi nói xong câu nói này liền làm ra bộ như muốn rời khỏi đó.

"Đừng đừng đừng, ngài là siêu nhân, ngài là siêu nhân đệ nhất thế giới, vậy ngài nhanh đánh gục chúng đi".

Cô gái đó vội vàng phụ họa theo một câu, còn không ngớt lời tâng bốc hắn.

"Nói ít thôi, bọn tao ở đây là đang ăn cướp đấy".

Tên to béo đó không kìm được sự tức giận, hét lên.

Bọn người của chúng vẫn còn đang ở đây, sao chúng lại có thể không sợ hãi như vậy được, đúng là không nể mặt nhau gì cả.

*****

Những tên côn đồ trong đại sảnh lớn nhìn những cánh sát và đội phòng chống bạo lực đang ở bên ngoài, trên mặt chúng là sự khinh nhờn, trong mắt chúng, sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế Trung Quốc, là có mối quan hệ cực lớn với vận mệnh của chúng. Nếu không phải là trong những năm này Nhật Bản xuất hiện một số những vấn đề nhỏ, thì làm sao Trung Quốc có thể vượt qua Nhật Bản được? Điều này làm cho chúng cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhớ năm đó, Nhật Bản đánh vào Trung Quốc, đánh cho cả đất nước Trung Quốc khói bụi mịt mù, nếu như không phải là Mĩ và Nga liên thủ đối phó với Nhật, thì chỉ sợ cả khu vực Đông Á đã bị chúng chiếm đóng.

Chúng trước giờ đều là rất ghét người Trung Quốc, cho rằng người Trung Quốc không chăm chỉ cần cù nỗ lực như người Nhật, cũng không có tố chất cao như người Nhật.... , nói chung, trong mắt chúng, người Trung Quốc không bao giờ có thể sánh bằng được với chúng. Cả đám đều là hung hăng kêu lên: "Cảnh sát Trung Quốc các người chẳng phải là rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì vào đây, cứ vào đi rồi có thể giải cứu được chúng đấy".

Tên thấp lùn đó giơ súng lên cái "bùm" nhả đạn về phía cảnh sát đang ở bên ngoài, một cảnh sát trẻ tuổi lập tức loạng choạng, đổ sầm xuống mặt đất, rất nhanh sau đó tắt thở.

Những cảnh sát ở bên ngoài đó đều là sắc mặt kinh hãi, không ngờ tên côn đồ này lại điên cuồng đến vậy, dám giết cả cảnh sát, tội danh này không phải là tội cướp của giết người bình thường ya, thế là cả đám cảnh sát vội vã tìm chỗ ẩn nấp, hi vọng có thể tiến hành bao vây toàn diện những tên côn đồ bên trong này, rồi tìm cách để chúng thả những con tin này ra.

Long Thiên Hựu đối diện với những tên côn đồ mất hết nhân tính này cũng là không có cách gì để đối phó, nếu như cưỡng chế lao vào, không chỉ bên mình sẽ tổn thất nghiêm trọng, chỉ sợ còn làm liên lụy đến những con tin ở bên trong, nếu như bên trên trách cứ, chỉ sợ cái mũ ô sa này của mình cũng sẽ bị kéo xuống, nhưng nếu như cứ đứng đợi ở bên ngoài, chỉ sợ mình sẽ bị dân chúng cả cái thành phố Nam Thành này chửi cho nhục quá mà chết. Trên trán ông ta không ngừng toát mồ hôi hột, liên tục kêu lên: "Cái này, phải làm thế nào bây giờ? Liên đội 1987 đóng gần đây đã đến chưa? Họ đều là xuất thân người lính, sao lại đến tốc độ cũng không có thế này?".

Mấy người cảnh sát đứng bên cạnh ông ta nghe mà toát mồ hôi, liên đội 1987 đóng quân cách đây đến mười mấy km, sao có thể nói đến là đến ngay được? Trừ khi là ngồi hỏa tiễn, nhưng họ cũng nhìn ra cấp trên của mình lúc này đang bốc hỏa, cũng không dám nói lời gì khác, đều ào ào gật đầu hùa theo: "Mấy người làm lính bọ họ, lúc bình thường thì nhìn oai phong lẫm liệt lắm, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng, thì còn không là một đám vô tích sự?".

Từ trước đến giờ bên quân đội với cảnh sát đều là không hợp nhau, điều này càng là được biểu hiện rõ ràng trong lời nói của họ.

Long Thiên Hựu không nén được tức giận chửi bậy một câu: "CMN, các cậu nhanh nghĩ cách cho tôi, làm thế nào mới khống chế được lũ vô lại này, đúng là gặp ma, sao gần đây thành phố Nam Thành ngày nào cũng xảy ra chuyện vậy nhỉ? Liệu có phải là muốn làm cho tôi mất chức cục trưởng này không? Lát nữa nếu để mấy phóng viên thời sự biết được, vậy thì gay go lắm".

Những cảnh sát đó cũng biết vấn đề này, nếu như để cho những phóng viên tin tức đó đưa tin, thì chỉ sợ tất cả cảnh sát của cái cục công an này đều phải che mặt vì xấu hổ, nhưng hiện giờ cũng là không có cách gì? Bọn vô lại đấy có đến hơn 300 người, mà tất cả đám cảnh sát bọn họ được điều động đến cũng chỉ có hơn 100 người, đó đã là sự cực hạn của họ, nếu như tiếp tục điều động, thì cả hệ thống công an của thành phố sẽ ở vào trạng thái tê liệt, mà mấy tên vô lại này ngoài cầm súng ngắn ra, còn có một số loại vũ khí khá là vãi chưởng, như là khẩu SMG, AK47..., còn trong tay họ chỉ là những khẩu lục, điều này rõ ràng là đang lấy trứng chọi đá, sao có thể nhanh nhất nghĩ ra được biện pháp gì đây?

"Cục trưởng, tôi cảm thấy chúng ta cứ tìm người đàm phán với chúng đã, tốt nhất là kéo dài thêm một chút thời gian, đảm bảo sự an toàn cho con tin".

Một cảnh sát vội nói vào, hi vọng có thể có chút tác dụng.

Long Thiên Hựu cũng biết trong tay ông ta cũng chỉ là có một nhúm người như này, đối địch với mấy trăm tên vô lại rõ ràng là tự đi tìm cái chết, ông ta dù thế nào thì cũng phải quan tâm đến tính mạng của những cảnh sát dưới quyền, không thể để họ chết một cách vô ích, ông ta chỉ có thể vung tay lên với họ, than thở một hơi, nói: "Vậy các anh nhanh chóng tìm người đi, khuyên giải chúng hạ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng, có điều phải chú ý an toàn, đừng để xảy ra sự cố".

Ông ta nghĩ lại tên cảnh sát vừa nãy bị bắn chết, trong lòng lại cảm thấy có chút không nhẫn tâm.

Mấy người cảnh sát đó nghe xong đều vội vàng cho người đi tìm loa, núp sau xe ô tô, nói lớn: "Những người ở bên trong nghe đây, bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên đầu, chính sách của chúng tôi là xử lí một cách khoan hồng....".

"Pằng! Pằng! Pằng!".

Câu nói này vẫn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy mấy tiếng súng vang lên, sức xuyên thấu cực lớn của đạn AK47 bắn vào thân chiếc xe, làm cho cả chiếc xe rung lên mấy cái, cũng may mấy tên cảnh sát đó núp tít phía sau, cho nên mới không bị thương, có điều cũng là bị dọa cho sợ mất mật, suýt chút nữa đái ra quần.

"Nhanh nói đi, còn ngồi bệt ở đấy làm gì? Chúng có bắn đến anh đâu".

Một tên cảnh sát tức giận nói với một tên cảnh sát khác.

Tên cảnh sát vừa bị nói khẽ lẩm bẩm: "Đấy là AK47 đấy, chứ không phải là súng lục đâu, tôi có thể không sợ sao?".

Nói vậy như hắn vẫn là vội vàng cầm loa phóng thanh lên, hét lớn: "Những người bên trong nghe đây, hi vọng các người hạ vũ khí xuống, thả những con tin ở bên trong ra, các người có điều kiện gì, đều có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ....".

"Vụt!".

Chưa nói hết câu liền thấy một vật gì đó bay ra từ trong tòa nhà Ortolan, hình thành nên một đường cong tuyệt mĩ trên không trung, vừa khéo rơi xuống phía chân trái của tên cảnh sát đó. Hắn quay đầu lại nhìn, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, kêu lên thảm thiết: "Cái này.... cái này....". Hắn đã bị dọa cho sợ quá, quên cả việc né tránh.

Cái vật vừa bay ra đó rõ ràng là một quả lựu đạn, còn đang "xì xì" bốc ra những làn khói trắng, nếu như quả lựu đạn này phát nổ, chỉ sợ mấy chục tên cảnh sát ở xung quanh cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.

Một tên cảnh sát ở bên cạnh thấy vậy, nhanh mắt nhanh tay, vội cầm lấy quả lựu đạn, ném về phía xa.

"Uỳnh!".

Quả lựu đạn phát nổ ngay giữa đường, làm mặt đường xuất hiện một cái hố lớn, còn đang bốc khói đen ngùn ngụt, làm cho những người dân gần đó sợ quá hét lên liên hồi, ào ào chạy về phía xa xa.

"Tiểu Lưu, CMN, cậu muốn hại chết chúng tôi đấy à?".

Tên cảnh sát vừa nãy vứt quả lựu đạn đi tức giận hét lớn.

Tên cảnh sát vừa nãy nói vào loa lúc này mới phản ứng trở lại, cảm thấy toàn thân lành lạnh, trên trán toát ra những hạt mồ hôi to bằng hạt đỗ, run rẩy nói: "Đó là lựu đạn? Trời ạ, đó là lựu đạn đấy".

Sắc mặt hắn trắng bệch, đũng quần bắt đầu tí tách chảy ra những giọt nước màu vàng, nhưng hắn vẫn là không phát giác ra.

Long Thiên Hựu khẽ trau mày, khua tay về phía những người khác, nói: "Cảnh sát cái gì vậy? Gặp chuyện là biến thành thế này, sau này còn điều tra cái gì? Lôi hắn đi cho tôi, đừng có ở đây làm mất mặt người khác".

Lập tức có hai cảnh sát bước lên, lôi tên cảnh sát vừa tè ra quần đó đi.

"Cha, tình hình ở đây thế nào rồi? Chúng ta đã khống chế được cục diện chưa?".

Chính tại lúc này, Long Yên Nguyệt mang theo hơn 20 viên cảnh sát cũng đang vội vàng đến chi viện, hai má cô hơi hồng, toát ra một nét đẹp mê hồn, thở dốc từng hồi, hỏi.

"Hỏa lực của địch quá mạnh, phía trước đã bị chúng phong tỏa rồi, chúng ta kể cả là có xông vào nhiều người hơn, thì cũng sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn của chúng, còn ở cửa phía sau, cũng có một số người đang thủ ở đó. Nếu như cưỡng chế tấn công, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phải thương vong cực lớn, còn nữa, dựa vào số lượng mà Tiểu Lâm nói, chúng ít nhất cũng có 300 người, còn chúng ta chỉ có hơn 100 người, kể cả tất cả chúng ta đều xông vào, chỉ sợ cũng là không khống chế được chúng".

Long Thiên Hựu sắc mặt nặng nề, nói.

"Điều này, sao lại như vậy chứ?".

Long Yên Nguyệt cũng có chút ngớ người.

Cô tất nhiên cũng biết sự sai kém giữa hai bên hiện giờ, nhưng cứ ở đây mà đợi, vậy thì cũng không phải là cách. Cô tuy đảm nhiệm chức cục trưởng một phân cục, nhưng bình thường cũng chỉ là xử lí mấy vụ trộm cắp vặt, hoặc là tội phạm cướp giật, sao có thể ngờ được lại xảy ra một vụ án bắt cóc con tin lớn như thế này?

"Đại tẩu, mọi người cuối cùng cũng đến rồi".

Trương Minh Thắng cùng với Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả thấy Long Yên Nguyệt đang chạy đến, lúc này mới chạy ra từ một quán ăn nhỏ, bước đến trước mặt cô.

"Lâm Bắc Phàm đâu? Anh ấy chẳng phải là ở với mọi người sao?".

Long Yên Nguyệt biết vừa nãy bốn người ở cùng với nhau, nhưng hiện giờ lại không thấy hắn đâu, bất giác trên mặt lộ ra nét kinh ngạc, cũng không để ý đến lời chào của đối phương.

"Lão đại vừa nãy nói là muốn vào trong xem thế nào, đến giờ vẫn chưa ra ngoài".

Trương Minh Thắng sắc mặt u sầu, nói.

"Cái gì? Lâm Bắc Phàm đang ở trong đó?".

Long Yên Nguyệt kêu lên một cách kinh ngạc.

Long Thiên Hựu cũng là mặt mày biến sắc, run run nói: "Tên tiểu tử này đúng là điên rồi? Bên trong đó là hơn 300 nghìn người ya".

Khổng Băng Nhi vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Lâm Bắc Phàm, cô vội vàng nói: "Lâm đại ca hiện giờ đang gặp nguy hiểm, mọi người, mọi người nhanh chóng đi tiếp ứng anh ấy đi, bên trong có nhiều người xấu lắm".

Long Thiên Hựu cười khổ một tiếng: "Chúng tôi hiện giờ cũng muốn giúp anh ta, nhưng hiện giờ anh ta đang ở vị trí nào cũng không ai biết, chúng tôi biết tiếp ứng cho anh ta thế nào? Càng đừng nói là cửa vào đã bị chúng phong tỏa rồi, chúng tôi căn bản là không xông vào được".

Khổng Băng Nhi vừa nãy nhìn thấy cảnh tượng mấy người định lao ra khỏi cửa của tòa nhà Ortolan, liền bị bọn vô lại này bắn cho thành tổ ong mật, biết là cửa đã bị chúng phong tỏa chặt, phía bên này không thể xông vào được, nhưng nghĩ đến việc người đàn ông mà mình yêu thương đã ở bên trong đó chém giết với lũ vô lại đó, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào đắng cay.

Long Yên Nguyệt thấy bộ dạng lo lắng của Khổng Băng Nhi, trong lòng cảm thấy chua cay.

Tên xấu xa đó sao lại có nhiều phụ nữ thích vậy nhỉ? Mà con tiểu yêu tinh này còn là xinh đẹp như vậy.

Đang trong lúc họ lo lắng vạn phần, liền nhìn thấy một đám phóng viên đến từ các nước, các vùng không biết từ đâu chạy đến, cả đám ào ào cầm micro, giơ đến trước mồm họ, hỏi: "Xin hỏi đồng chí cảnh sát, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả cho công tác giải cứu con tin chưa? Nghe nói những tên vô lại này đều là những tên không sợ chết, không biết thông tin này có phải là chính xác không?".

"Xin hỏi đồng chí cảnh sát, các anh bố trí nhiều cảnh sát bên ngoài như thế này, tại sao lại không phát động tấn công?".

"Xin hỏi đồng chí cảnh sát, các anh mỗi ngày đều là cầm tiền nộp thuế của nhân dân, chẳng nhẽ khi đối diện với bọn côn đồ là liền như rùa thụt cổ?".

Những phóng viên này ngày thường đều là luyện môn công phu mồm mép, hiện giờ thấy sự việc xảy ra như vậy, đều là hận không đăng được tin tức gì, cho nên câu hỏi được đặt ra của mỗi người đều là vô cùng hỗn hào, rõ ràng là xem Long Thiên Hựu như một tên cảnh sát nhát gan sợ phiền phức.

Sắc mặt của Long Thiên Hựu trắng bệch đi, nhưng đối diện với những phóng viên này ông cũng không dám nổi điên lên, xét cho cùng thì thông tin như vậy khi được đưa lên, thì cái chức cục trưởng này của ông coi như là cũng kết thúc luôn, không những thế còn là làm mất mặt cả cái cục công an. Cuối cùng ông ta chỉ có thê lắc đầu nói: "Xin mọi người yên tâm, tôn chỉ của chúng tôi là cứu thoát tất cả con tin, khống chế những tên côn đồ vô lại này, hi vọng mọi người tin tưởng vào chúng tôi".

"Nhưng chúng tôi phải dựa vào điều gì để tin tưởng các anh? Cảnh sát Trung Quốc các anh bình thường đều nói mình là vô cùng dũng cảm, lúc nào cũng vì nhân dân mà phục vụ, nhưng lúc này chúng tôi thấy các anh chỉ bao vây bên ngoài, đến dũng khí để xông vào cũng không có, để cho nhiều người như vậy bị chúng bắt làm con tin, chẳng nhẽ đây chính là sự dũng cảm của các anh".

Một phóng viên nữ người Mĩ hỏi một cách châm biếm, dường như có chút gì đó thừa nước đục thả câu.

*****

Cùng với sự phát triển thần tốc của Trung Quốc trong những năm này, những người nước ngoài đến Trung Quốc để du lịch là ngày càng nhiều, họ đều là muốn cảm nhận xem cái đất nước phương đông này là như thế nào, muốn cảm nhận nền văn hóa được hun đúc trong mấy nghìn năm này là như thế nào, cũng là muốn xem xem sự phát triển những năm gần đây của Trung Quốc rốt cuộc là đem lại sự ảnh hưởng như thế nào đối với thế giới, mà những phóng viên nước ngoài có chút gì đó của sự kì thị chủng tộc này giống như là những con mèo ngửi thấy mùi máu tanh vậy, đều là cùng nhau đến đất nước Phương Đông huyền bí này, như thành phố Nam Thành nhỏ bé này, tuy người nước ngoài không nhiều lắm, nhưng cũng là có thể thường xuyên nhìn thấy.

Long Thiên Hựu trau mày, bình thường ông ta đã là rất ngứa mắt đối với những người Mĩ này, họ là chủ động thích thổi gió trước, bày ra cái bộ dang lão tử mới là đệ nhất thiên hạ, nhìn là đã thấy ghét. Ông trả lời một cách lạnh tanh: "Xin hỏi vị tiểu thư này, cô biết bên trong có bao nhiêu tên côn đồ không?".

"Cái này, cái này hình như không thuộc vào phạm trù mà tôi phải biết".

Phóng viên nữ người Mĩ đó lập tức trở nên lắp bắp, nói.

"Vậy cô có biết hỏa lực của chúng có những gì không?"

Long Thiên Hựu lại hỏi một câu nữa.

"Cái này, tôi cũng không rõ lắm".

Khuôn mặt của cô phóng viên xinh đẹp liền hơi tái nhợt đi, lời nói cũng không sắc nhọn như trước nữa, mà ngược lại có chút gì đó giống như một con dê con đang bị dọa dẫm.

"Vậy cô biết tình hình phân bố của chúng ở bên trong không?".

Long Thiên Hựu bồi thêm cho một câu nữa.

"Cái này, tôi vừa mới đến đây, sao có thể biết được những điều đó?".

Cô phóng viên người Mĩ có chút không cam tâm, hỏi lại một câu.

Long Thiên Hựu cười nhạt một tiếng: "Nếu cô đã không biết gì, thì sao lại biết cục công an chúng tôi chưa có các bước chuẩn bị cụ thể? Nước Mĩ các cô chả phải nói mình là nước lớn mạnh nhất thế giới sao, ngày nào cũng chỗ này gây chuyện, chỗ kia gây chuyện, nhưng các người trước lúc đánh Irac, đánh Apganishtan, chẳng nhẽ cũng là lao bừa vào nước người ta một cách lỗ mãng sao? Chẳng nhẽ không có đến mấy tháng làm công tác chinh sát?".

Cô phóng viên người Mĩ bị câu nói của ông làm cho im như thóc, lắp bắp phản bác lại một câu: "Cái đó, cái đó, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đó là chiến tranh, còn đây là khống chế côn đồ và giải cứu con tin, hai chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau cả".

Khổng Băng Nhi đột nhiên bước đến trước mặt cô phóng viên đó, trên mặt là nụ cười rất mê hoặc lòng người, nói: "Xin hỏi vị phóng viên này, nghe nói nước cô là một quốc gia nhân quyền, mạng sống của con người vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu, có phải là như vậy không?".

Cô phóng viên thấy có người chen vào, làm cô thoát được cục diện khó xử lúc nãy, lập tức có vài phần thiện cảm với đối phương, cho rằng đối phương đang sùng bái nước Mĩ của mình, trên mặt cô lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Đó là điều tất nhiên, nước Mĩ chúng tô là quốc gia tôn trọng nhân quyền, tính mạng của mỗi con người đều rất được xem trọng ở nước chúng tôi, không giông như một số quốc gia, không hề quan tâm đến tính mạng của người dân gì cả, một chút nhân quyền cũng không có, còn thường xuyên xả ra những chuyện thế này thế nọ thế chai".

Ý của câu nói này của cô ta là rất rõ ràng, chỉ gà chửi chó, sỉ nhục chính phủ Trung Quốc không quan tâm đến nhân dân.

"Nghe nói nước cô mỗi lần xảy ra những vụ việc lớn, đầu tiên đều là quan tâm đến sự an toàn của mọi người, lại còn tất cả đều nghĩ về nhân dân, không biết có phải như vậy không?".

Khổng Băng Nhan lại cười híp mắt lại, nói.

"Đó là điều tất nhiên, đối với quốc gia tôi mà nói, mạng sống của một con người không thể nào dùng tiền bạc để đong đếm được, cho nên khi chúng tôi đối diện với việc nhân dân gặp phải nguy hiểm, kể cả là phải trả nhiều tiền hơn nữa, cũng cần phải đảm bảo được sự an toàn của mỗi một người, sẽ không làm những việc nguy hại đến tính mạng của mọi người".

Cô phóng viên người Mĩ đó càng là trả lời một cách đắc ý khoái chí, cái bộ dạng đó, rõ ràng là đang nói, nước Mĩ chúng tôi chính là thiên đường, nước Mĩ chúng tôi là quốc gia tuyệt vời nhất trên thế giới, không phải là quốc gia khác có thể so sánh được.

"Vậy tính mạng của cảnh sát có được tính là mạng người không?".

Khổng Băng Nhi đột nhiên hỏi lại một câu.

"Cảnh sát? Cảnh sát đương nhiên cũng là người, họ không phải là siêu nhân, đương là được xem là mạng người rồi, điều này.....".

Khổng Băng Nhi cười nhạt một tiếng: "Nếu đã là như vậy, vậy tại sao cô ra sức muốn cảnh sát của chúng tôi xông vào trong chứ? Cô rốt cuộc là muốn xem cảnh sát của chúng tôi có dũng cảm hay không, hay là muốn xem chúng tôi có phải là quốc gia xem trọng nhân quyền hay không? Chỉ sợ đến lúc cảnh sát của chúng tôi chết sạch rồi cô lại đưa tn là chính phủ Trung Quốc không quan tâm đến sự an toàn của các cảnh sát, dùng tính mạng của cảnh sát để liều chiến với những kẻ khủng bố? Người Mĩ các cô chỉ biết dùng cách này để đả kích quốc gia khác thôi sao, để can thiệp vào nội chính của quốc gia khác?".

Cô phóng viên người Mĩ đó sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt, lắp bắp không nói nên lời.

Những phóng viên khác thấy tình huống này, trong lòng thầm thán phục thủ đoạn của Khổng Băng Nhan là rất nham hiểm, làm cho cô phòng viên người Mĩ này từng bước bị mắc lừa, họ cũng mượn đề tài này để tiếp tục phát huy sở trường, ào ào xông lên hỏi: "Xin hỏi người Mĩ các cô chẳng nhẽ đều là làm như vậy sao? Chỉ quan tâm đến tính mạng người dân nước mình, không quan tâm đến tính mạng người dân nước khác? Đây chẳng nhẽ chính là cái được gọi là tinh thần chủ ngĩa nhân đạo của các cô?".

"Chẳng nhẽ cô muốn cảnh sát Trung Quốc chúng tôi chết sạch, thì mới đạt đến được sự mong muốn của cô?".

"Chỗ chúng tôi xảy ra chuyện, các cô lại có thể đến đây ngay được, hay là cô có liên quan đến bọn cướp ở bên trong đó?".

"Nếu như giả thiết cô có quan hệ với bọn cướp, vậy thì cô có phải là đang nói đỡ cho chúng không?".

Những phóng viên của Trung Quốc cũng là không tầm thường, thấy một cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?

"Các người, các người, nước Mĩ chúng tôi là quốc gia coi trọng nhân quyền, các người, các người đây là đang uy hiếp người khác... tôi sẽ kiện các người". Cô phóng viên người Mĩ đó vị vây chặt lại, đến nhịp hô hấp cũng gấp gáp hơn rất nhiều, cô vội vã lấy cái cớ mà mình hay sử dụng này để uy hiếp lại những người này.

"Ồ? Uy hiếp? Lăng mạ?".

Một phóng viên nam của Trung Quốc hỏi một cách hiếu kì: "Chúng tôi chỉ là phỏng vấn cô, có uy hiếp hay lăng mạ gì đâu? Hình như chúng tôi chả ai chạm vào người cô thì phải?".

"Cái này, là lời nói của các anh.....". Nữ phóng viên người Mĩ ấp úng phản bác lại.

"Lời nói? Hình như chúng tôi cách hỏi của chúng tôi có khác gì cách cô hỏi vị cảnh sát này đâu, sao lại có vấn đề vậy?".

Một nữ phóng viên Trung Quốc nói, dường như là đang nói với cô ta, tôi là đang học cô đấy.

Nữ phóng viên người Mĩ triệt để không nói được lời nào.

Người ta nói không hề sai, vừa nãy lúc cô phỏng vấn Long Thiên Hựu, đích thực là đã có những lời lẽ mang ý phỉ báng, suy đoán để tiến hành, người ta phỏng vấn lại mình như vậy, đương nhiên là không thể phản bác lại được gì?.

Cô đối mặt với nhiều câu hỏi như vậy, đến giải thích cũng không giải thích được, chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói: "Xin lỗi mọi người, vừa nãy là ngữ khí của tôi không tốt, tôi xin lỗi mọi người, cũng xin lỗi cả các đồng chí cảnh sát, tôi có thể đảm bảo với nhân dân các nước, cảnh sát Trung Quốc là cảnh sát tốt nhất thế giới, họ cũng là những cảnh sát ưu tú nhất".

"CMN!".

Rất nhiều người đều đang chửi thầm trong bụng.

Long Thiên Hựu đang suy nghĩ làm cách nào để phát động tấn công đối với bọn vô lại này, nhưng lại nghe thấy từ xa vang đến những tiếng "bruwm, bruwm". Ông vội vã quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe tải quân dụng chở mấy trăm binh lính đang nhanh chóng lao về phía này, mỗi người lính đều là được vũ trang từ đầu đến chân, sắc mặt nghiêm trang.

Đây mới là khí thế thực sự của quân đội Trung Quốc.

Soạt soạt!

Mấy trăm binh lính dưới sự chỉ huy của một liên đội trưởng trẻ tuổi, ào ào nhảy xuống xe ngay khi vừa đến, toàn bộ bao vây lấy tòa nhà Ortolan, mà mấy chục tay súng ngắm cũng được phân bố ở các góc, chuẩn bị lúc nào cũng có thể tấn công.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)