Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 395

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 395: Đại kiếp nạn trong khu mua sắm (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Lâm Bắc Phàm bây giờ đang đứng ngoài sảnh lầu hai, mỉm cười nhìn hơn mười tên Nhật Bản, hít một hơi ưỡn cao ngực lên, nói: "Các người nghe đây, ta cho các người một cơ hội cuối cùng, buông vũ khí xuống, giơ hai tay lên, đi ra ngoài, ta bảo đảm các người sẽ không bị nghiêm phạt, nếu không thì, hừ... siêu nhân Trung Quốc ta không phải là người lương thiện, ta sẽ vặn nát đầu khớp xương của các người, sau đó mang đi hầm thuốc!"

Những người này nghe xong mà rùng mình.

Nếu người thường mà giả làm siêu nhân, sẽ làm những chuyện chính nghĩa, chứ không phải là nói những lời đầy máu tanh như vậy. Nhìn thế nào thì cũng giống như ác quỷ đến từ địa ngục hơn, toàn thân lộ ra một mùi máu tanh.

Cái tên Nhật Bản to con kia quát lên một tiếng: "Mẹ kiếp, ngày hôm nay tao sẽ giết chết mày, nhìn xem mày có bản lĩnh gì"

Hắn giơ tay phải lên, bắn bốn năm phát về hướng Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm vung hay tay lên, làm ra vẻ giống như phật tổ như lai, trên người nhất thời được bao phủ bởi tia sáng màu vàng, lắc đầu thở dài nói: "Ta đã nói với các ngươi rồi, ta là siêu nhân Trung Quốc, không sợ những vật nhỏ này, các người sao lại không nghe? Nếu không các người cứ nhìn đi, coi những cây súng lục cũ nát này có giết chết ta hay không?"

Bốn năm viên đạn còn chưa đến gần thân thể của Lâm Bắc Phàm, đã bị tia sáng màu vàng kia ngăn lại, tự động rơi xuống đất, phát ra những tiếng leng keng.

Âm thanh này, trong đại sảnh lầu hai có vẻ đặc biệt vang dội.

Tất cả mọi người trừng to mắt, rơi vào trạng thái ngu ngốc.

Những người ở đây đều nhìn ra tiểu tử mang mặt nạ này có chút công phu, nhưng ai mà ngờ đối phương không sợ đạn? Cái này khiến cho bọn họ há to mồm ra, đủ để nhét một quả trứng gà vào trong, vẻ mặt sùng bái nhìn đối phương.

Lẽ nào đối phương thật sự là siêu nhân Trung Quốc?

"Siêu nhân Trung Quốc của chúng ta tựa hồ còn ghê hơn cả súp pờ men nữa. Nhưng mà tựa hồ hắn ta không biết bay, nếu mà biết bay thì sẽ càng mạnh hơn!"

Người thanh niên ngồi chồm hổm trong góc sùng bái nhìn Lâm Bắc Phàm, trong đôi mắt lóe ra ánh sao, thiếu chút nữa đã lao đến, cúi đầu quỳ xuống theo nghi thức bái sư rồi.

"Cái này tựa hồ là Cửu Dương Thần Công đấy, không thấy trên người hắn xuất hiện ánh sáng vàng sao? Không coi Ỷ Thiên Đồ Long Ký à, Trương Vô Kỵ cũng sử dụng chiêu thức như vậy đó, làm cho Diệt Tuyệt sư thái bị đánh méo mỏ, thiếu chút nữa đã hộc máu mà chết"

Một người thanh niên khác phản bác, xem ra bình thường người này cũng hay coi tiểu thuyết võ hiệp rồi, có vẻ như đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

"Cái gì mà Cửu Dương Thần Công, tôi thấy đây là thân Kim Cương Bất Phối thì có, người ta phát ánh sáng vàng, Trương Vô Kỵ lấy éo gì có?"

Một người khác lại cãi lại.

Bọn họ nhìn thấy phong cách của Lâm Bắc Phàm như vậy, cũng đã đảm bảo được sự an toàn của mình, đều bắt đầu nhỏ to nghị luận, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám người Nhật Bản này nữa.

Còn gã Nhật Bản kia, sắc mặt sợ hãi, trên trán đã chảy vài giọt mồ hôi lạnh, hắn làm sao mà ngờ đối phương không sợ đạn? Cả người hắn liên tục run lên, giống như một cọng cỏ giữa cơn bão vậy, hắn run giọng nói: "Mày... mày..." Hay hắn nắm chặt súng lục, nhưng khẩu súng bây giờ đã không mang lại cho hắn cảm giác an toàn nữa rồi. Hắn vội vàng ném khẩu súng xuống đất, hét to một tiếng, giơ chân phải lên, đá về hướng ngực của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm âm thầm cười nhạt không ngớt, nếu như đối phương tiếp tục nổ súng, sợ rằng hắn sẽ không đỡ được. Pháp lực của Tiểu Kim tuy đã khôi phục ít nhiều, nhưng mà làm sao chống lại súng đạn của nhiều tên Nhật Bản như vậy? Hắn vừa rồi biểu diễn một màn kinh người như vậy, mục đích là muốn làm cho đám người này vứt súng như, như vậy đối với hắn mới có lợi.

Đấu công phu với nhau?

Lâm Bắc Phàm sợ sao? Bây giờ hắn đã tu luyện Long Tu Bảo Điển đến tầng thứ năm rồi, các phương diện trên thân thể cũng đã phát triển đến một trình độ biến thái rồi, đừng nói là hơn mười tên Nhật Bản ở đây, cho dù là có thêm mười tên nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn. Thân ảnh của hắn chợt lóe, tránh thoát một đá của tên Nhật Bản trước mặt, cánh tay trái thuận thế mà ra, chỉ nghe "bốp" một tiếng, tên Nhật Bản kia đã bay ra ngoài, đạp mạnh xuống đất, miệng hộc ra máu tươi, hai mắt trợn trắng, ngay cả rên cũng không có, trực tiếp chết ngất.

Hơn mười tên Nhật Bản còn lại đều kinh hãi, vội vàng gầm lên một tiếng, lao đến hướng của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cũng không thèm liếc bọn chúng một cái, chân phải giơ lên đá liên tục ra ngoài, cả người giống như một cánh quạt xoay tròn, không ngờ xuất ra những tàn ảnh cước, mà đám người Nhật Bản giống như là đụng phải tượng đá vậy, lao vào nhanh thì văng ra cũng nhanh, nhưng mà, lúc bọn chúng văng ra đều kêu thảm một tiếng, lúc té lăn trên mặt đất, cả đám đều ôm lấy bụng, thằng em hoặc là tay chân mà kêu thảm liên tục, giống như đang ở trong một lò giết lợn vậy, tiếng kêu đặc biệt chói tai.

Những người khác đều mở to mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như bị ngu toàn tập vậy.

Siêu nhân này kinh điển quá!

Nhiều người như vậy mà cũng không đánh lại hắn.

Nhưng mà, bọn họ nghĩ lại liền cảm thấy bình thường, người ta là ai? Người ta là siêu nhân vô địch đó, ngay cả đạn còn không sợ, thì sao có thể sợ đám Nhật Bản này? Bọn họ không ngờ gào lên: "Siêu nhân cố lên, siêu nhân cố lên"

Có mấy người không biết đã lấy mấy cái chai nước ở đâu ra, vừa uống nước vừa đập chai, hò hét trợ uy, làm cho Lâm Bắc Phàm nhìn mà trợn trắng mắt. Thậm chí còn có mấy em xinh tươi không ngừng liếc mắt đưa tình nhìn về hướng Lâm Bắc Phàm, hận không thể cùng đối phương đú đỡn với nhau. Đối phương đánh nhau mạnh mẽ như vậy, thế chẳng phải trên giường cũng rất mạnh sao? Vậy mình chẳng phải là sướng muốn chết luôn à?

Lâm Bắc Phàm lần này ra tay hơi yếu, cũng không phải bởi vì hắn sợ, mà là do trong đầu của hắn đã có một kế hoạch hiểm ác. Hắn nhìn lướt qua đám người Nhật Bản, thấy cả bọn đang nằm trên mặt đất sợ chết khiếp, ngay cả động đậy cũng không được, lúc này mới dừng tay lại, đi về hướng những người con tin, vẫy tay: "Các người đến đây" Những người thanh niên này đều há to mồm, nhìn nhau vài lần, rồi hỏi: "Siêu nhân, tìm chúng tôi có chuyện gì?"

Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ phong cách chỉ vào đám người Nhật Bản đang nằm trên mặt đất: "Bây giờ tôi cần các người giúp tôi một chút"

"Siêu nhân muốn chúng tôi hỗ trợ?"

Mấy người này cũng thuộc về phần tử chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói cách khác cũng không dư hơi hỏi như vậy, bọn họ nghe thấy siêu nhân cần hỗ trợ, cái này là một chuyện vui không thể nghi ngờ rồi, đều gật đầu nói: "Siêu nhân, anh có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ vậy? Cứ việc mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ" Chẳng lẽ anh cần gái sao? Trong nhà của tôi còn có ba em gái trinh mới mười lăm tuổi, chưa ai chạm qua, không bằng đưa cho anh dùng? Ở Nam Thành tôi còn có một tòa biệt thự, diện tích hơn ba ngàn mét vuông, cũng có thể cho anh..."

Lâm Bắc Phàm nghe xong thiếu chút nữa bật ngửa, những người này sao lại có cùng một đức hạnh như thằng mập Trương Minh Thắng vậy? Há mồm ra là mỹ nữ và biệt thự, tựa hồ như ngoài mấy thứ này ra, không còn biết cái gì khác cả.

Hai mắt hắn sắc như dao, liếc nhìn những người này, nói: "Tôi muốn các người lột hết đồ trên người của đám người này, sau đó buột bọn họ vào dây, treo ra ngoài cửa sổ, để cho bọn họ biết sự lợi hại của người Trung Quốc chúng ta"

Trong này có hơn một trăm thanh niên trẻ tuổi, con gái cũng có gần trăm người, cũng có vài người lớn tuổi, nhân số tuyệt đối chiếm ưu thế, nếu như là bình thường, bọn họ khẳng định sẽ không dám làm chuyệ này, nhưng mà bây giờ những tên bắt cóc này đã bị đánh gục trên mặt đất, cũng không còn bất kỳ năng lực phản kháng gì, bọn họ làm sao mà buông tha cho cơ hội trả thù này? Bọn họ đều nhìn thoáng qua nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều lộ ra vẻ vô sỉ.

Đối phó với đám người Nhật Bản, còn cần chú ý đến tinh thần nhân đạo sao?

Bọn họ đều gật đầu, cười điên cuồng lên: "Siêu nhân cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo lời anh dặn, làm như cái này... ơ, bọn chúng là người Nhật Bản, mẹ kiếp, còn phải khách khí cái gì? Chúng tôi bảo đảm sẽ hầu hạ tốt cho chúng"

Lâm Bắc Phàm lại vung chân lên, đá bay những khẩu súng của mấy tên này ra khỏi cửa sổ, rồi động tay động chân một chút để cho thương thế của những tên này nghiêm trọng hơn một chút, rồi lúc này mới xoay người đi lên lầu ba.

Người thanh niên có lá gan lớn nhất, nhìn thấy đám Nhật Bản này đã không còn súng trong tay, hơn nữa đang trong tình trạng nửa sống nửa chết, làm gì mà còn khách khí? Cả đám bổ nhào lại, trực tiếp lột sạch quần áo trên người chúng xuống, còn có mấy tên muốn phản kháng, đã bị cả đám lấy thịt đè người, cuối cùng cũng trở nên an phận hơn, mấy cô nàng thấy thế, cũng bị lây nhiễm theo, và thế là cũng lao vào trong cuộc chiến này luôn.

Hơn ba mươi tên Nhật Bản, chỉ trong vòng chưa đến năm phút đồng hồ, mà đã bị lột trần truồng cả bọn, sau đó quần áo của chúng bị buột thành một sợi dây, rồi dùng để trói vào chúng, sau khi trói thật chặt xong, liền đưa ra ngoài cửa sổ, không khác gì cái bánh quai chèo cả, thoạt nhìn có vẻ rất là đồ sồ, làm cho cảnh sát bên ngoài, binh lính, phóng viên, quần chúng nhìn thấy mà trợn tròn mắt.

Trước sau tổng cộng chỉ có một giờ.

Những tên cướp từ tầng hai đến tầng năm đều bị Lâm Bắc Phàm khống chế, sau đó để cho dân chúng lột trần truồng ra, cột vào trong sợi dây quần áo, treo ra bên ngoài cửa sổ, cả đám đều chửi ầm lên, cái gì mà chó chết, khốn nạn, mẹ kiếp gì đó, hơn nữa còn liều mạng giãy dụa, cho nên khó trảnh khỏi chân người này đạp trúng đầu người kia, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, quả thật đúng là một buổi triển lãm treo người, làm cho quần chúng bên ngoài tụ tập ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng, không biết phía trên đã xảy ra chuyện gì.

Long Thiên Hữu không nhịn được lau mồ hôi trên trán, liên tục kêu lên: "Đây là những tên cướp sao? Tại sao lại chật vật quá vậy?"

Trương Minh Thắng ngẩng đầu lên, đếm đếm số tên bị treo ra ngoài, cuối cùng sợ hãi than một tiếng: "Sát, tổng cộng có hai trăm bảy mươi ba tên, người này cũng quá ghê rồi? Tôi thấy ngoại trừ lão đại ra thì chẳng còn ai có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng mà cái chủ ý này cũng thật là vô sĩ, để cho những tên cướp này múa thoát y tại chổ, quá lợi hại!

Tất cả phóng viên đều cầm máy ảnh chụp liên tục những kẻ cướp này, ghi lại hình ảnh huy hoàng lúc này.

*****

Hơn ba mươi tên Nhật Bản đang kêu gào cái gì đó, không coi đám cảnh sát ra gì, đang kêu la cái gì đó, đơn giản là muốn chính phủ Trung Quốc thỏa hiệp với Nhật Bản, muốn Trung Quốc phải giảm thuế cho nhiều món hàng xuất khẩu, từ bỏ sự tranh giành quyền sở hữu ở Đài Loan, còn muốn bồi thường vài trăm triệu đô la cho tổn thất kinh tế gì đó. Bọn họ đương nhiên biết chỉ với mấy chục người bọn họ căn bản là không có khả năng yêu cầu chính phủ Trung Quốc thỏa hiệp cái gì cả, mục đích làm vậy rất dơn giản, chính là muốn làm cho chính phủ Trung Quốc mất mặt trên quốc tế, hạ thấp hình tượng của chính phủ Trung Quốc xuống, như vậy coi như đã đạt được mục đích.

Cảnh sát và quân đội của một nước không thể khống chế được bọn cướp, còn khiếp cho nhiều người dân trong nước bị đồ sát, thì hình tượng của quốc gia ấy trên thế giới sẽ bị ảnh hưởng và tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là sẽ bị những nước khác khinh bỉ hay trả thù, đối với một quốc gia vừa thành lập hình tượng như Trung Quốc mà nói, quả thật là một đả kích lớn.

Bọn chúng thật không ngờ rằng, tầng hai, tầng ba, tầng bốn và tầng năm đã xảy ra chuyện, còn tưởng rằng cả tòa nhà này đang bị bọn chúng khống chế, thấy cảnh sát và quân đội Trung Quốc bên ngoài không có biện pháp đối phó thế nào với bọn chúng, trong lòng đắc ý vô cùng, quả thật là còn vui vẻ hơn cả trúng giải độc đắc nữa.

Long Thiên Hữu tuy rằng không biết là ai đã hạ gục những tên Nhật Bản này, nhưng mà nhìn thấy tình hình ở tầng hai, ba, bốn, năm đã ổn định, chỉ còn lại một tầng lầu, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều, vung tay với hơn mười mấy người cảnh sát trái phải, những cảnh sát này nhanh chóng biến mất trong đám người, không biết là đã đi đâu rồi. Còn ông ta thì cầm cái loa phóng thanh, lớn tiếng nói: "Kẻ cướp bên trong nghe đây, kẻ cướp bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, nếu các người nộp vũ khí đầu hàng, chúng tôi có thể cung cấp đồ ăn và nước uống cho các người, nếu không thì các người sẽ bị chết đói chết khát!"

"Mẹ kiếp, những thằng cảnh sát này quá ghê tởm, ngay cả những lời đê tiện này cũng nói ra được, bọn chúng... bọn chúng đang ngược đãi!"

Một tên lùn không khỏi tức giận kêu lên, bọn chúng đã vật vã trong tòa nhà này vài tiếng rồi, bao tử quả thật là đói bụng, rất tiếc đây là một trung tâm mua sắm, chỉ có bán quần áo và đồ trang điểm thôi, cũng không có đồ ăn gì cả, cho nên muốn đi ăn thì phải qua bên kia đường mà ăn, nếu như bên ngoài mà bị phong tỏa, quả thật là chết đói rồi.

Những tên Nhật Bản khác cũng kêu ầm cả lên, mắng đám cảnh sát Trung Quốc không phải là thứ tốt, ngay cả thủ đoạn đê tiện này cũng dùng được, còn nói là muốn kiện chính phủ Trung Quốc ra tòa án quốc tế gì đó, quả thật đúng là lũ điên rồi, những lời nói này đều bị các phóng viên bên ngoài thu được, để cho người đời biết được bộ mặt ghê tởm của đám Nhật Bản, làm cho những con người trẻ tuổi còn mơ tưởng Nhật Bản là thiên đường thấy rõ được bộ mặt thật của chúng, đừng để cho những người này mù quáng sùng bái. (Nói đúng quá rồi chứ còn gì nữa, Nhật là thiên đường của Hentai và AV-Idol mà, em cũng sùng bái chứ bộ (_. _!))

Những người trong sảnh nghe thấy đám Nhật bản này kêu la, trong lòng âm thầm khinh bỉ đối phương vô sỉ. Bọn họ đã gặp đủ loại người vô sỉ, nhưng mà chưa gặp qua người nào vô sỉ nhất thế giới, lúc đầu nghe tin vỉa hè, nói rằng người Nhật Bản vô sỉ thế nào, đáng khinh thế nào, ngay từ đầu bọn họ chưa tin, nhưng bây giờ thấy được tình huống như vậy, chỉ có thể dùng hai chữ tiện nhân để hình dung thôi, hật đúng là "nhân nhất tiện tắc vô địch", những lời này là đạo lý từ thiên cổ đến giờ.

Long Thiên Hữu bây giờ mặc kệ đám người Nhật Bản này, dù sao thì cũng đã có cao nhân trợ giúp, việc mình cần làm chỉ là kéo dài thời gian thôi, để cho bên trong có cơ hội hành động. Ông ta ngồi trong xe, uống nước, nói ra những lời gây chấn động: "Chúng tôi có thể cung cấp cho các người đồ ăn, cũng có thể cung cấp cho các người nước uống, nhưng mà, các người phải trả tiền..."

"Trả tiền?"

Cái tên lùn Nhật Bản kia nghe xong, trực tiếp hôn mê ngay.

Những cảnh sát Trung Quốc này có phải là đã bị liệt não rồi không? Trong tay mình còn có nhiều con tin như vậy, mà bọn họ lại còn có thể nói ra những lời kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ không sợ mình nổ súng giết chết con tin sao?

Nhưng mà trên thực tế, tuy rằng bọn họ vừa giết nhiều người như vậy, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, thật đúng là giết người nữa, lỡ như làm cho những cảnh sát và quân đội Trung Quốc này điên lên, bất chấp tất cả lao vào, bọn họ lại chỉ có mấy người, như vậy chẳng phải là sẽ chôn xác tại chổ này sao? Bọn họ tuy rằng hơi biến thái, muốn làm ra chuyện vĩ đại, làm ra một hiệu ứng chấn động, nhưng mà dù sao cũng chỉ là người, bên ngoài tuy rằng cao ngạo tự đại, nhưng trong lòng cả đám cũng biết rằng đến lúc đó, không chỉ làm cho chính phủ Trung Quốc nổi giận, mà còn làm cho chính phủ nước nhà gặp nhiều phiền phức.

Bọn họ bây giờ đã có cảm giác đâm lao là phải theo lao rồi.

Lẽ nào cứ buông xuôi như vậy? Nhưng bây giờ, mặc dù có từ bỏ, sợ rằng chính phủ Trung Quốc cũng sẽ không cho họ rời đi, cho nên bọn họ bây giờ chỉ có thể tử thủ, mong rằng mượn những con tin này thoát khỏi Nam Thành.

Bọn họ đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, hung hăng tát một cái bạt tai lên mặt của chính phủ Trung Quốc, cũng đã đến lúc nên trốn đi.

Đây là tâm lý phổ biến của đám Nhật Bản, trong lòng cao ngạo, nhưng lá gan lại rất nhỏ, cái này khiến cho bọn họ làm việc sợ đầu sợ đuôi, cho nên không thành được đại sự gì cả, cái này cũng chỉ là nguyên nhân khiến cho tốc độ phát triển của nước Nhật Bản trở nên chậm chạp.

"Bọn mày... bọn mày mau đem đồ ăn nước uống đến, nếu không, bọn tao sẽ giết chết những con tin này!"

Cái tên lùn đã quyết định ở đây tử thủ, nhưng mà giọng nói cũng không còn nghiêm trọng như lúc nãy, mà ngược lại còn tràn ngập một sự run sợ.

"Nhưng mà, các người không sợ chúng tôi bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn nước uống sao?"

Long Thiên Hữu trêu chọc lại một câu.

"Cái này..." Tên lùn sửng sốt, đúng vậy, người ta bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn nước uống thì sao? Vậy chẳng phải là cả bọn sẽ chết queo sao? Hắn lập tức ấp úng nói: "Bọn tao chẳng lẽ không thể cho đám con tin thử trước sao, sau khi xác định thức ăn nước uống có độc, rồi mới dùng sao?"

Hắn đắc ý ngẩng đầu lên, thầm khen bản thân sao thông minh quá vậy, đối phương làm sao mà so sánh với mình?

"Ồ, anh nói cũng đúng, chúng tôi ở đây có bánh màn thầu, nước máy và dưa muối, được không?"

Long Thiên Hữu thiếu chút nữa đã bật cười.

"Ặc..."

Tên lùn thiếu chút nữa đã hộc máu mà chết.

Những tên cảnh sát Trung Quốc này đưa mấy món này sao mà dùng? Cái này và ngược đãi có khác gì nhau?

"Bọn tao... bọn tao muốn ăn vịt quay Bắc Kinh, còn muốn ăn tổ yến, vi ca..." Tên lùn bực bội kêu lên.

"A? Mấy món này? Chúng tôi là thành phố bình thường, không có mấy món này!"

Long Thiên Hữu vô sỉ nói.

"Mày... mày... bọn mày nhanh lên, tao muốn trong hai mươi phút phải thấy mấy thứ này!"

Tên lùn gào lên, giống như là con heo đói sắp chết vậy, nước miếng chảy ròng ròng ra ngoài, ở Trung Quốc có rất nhiều đồ ăn, lần này nhất định phải ăn thật no mới được.

"Chỉ là ở chổ chúng tôi không có máy bay, làm sao mà chuẩn bị trong hai mươi phút kịp? Nhanh nhất cũng là mười lăm tiếng đồng hồ!"

Long Thiên Hữu trả lời rất vô sỉ, cũng có chút hả hê.

"Mày... bọn mày..."

Tên lùn thiếu chút nữa đã ngất xỉu rồi.

Người ta ở đây không có máy bay, thì không thể dùng xe lửa để chở đồ ăn sao? Cái này cần bao lâu nhĩ? Sợ rằng khi đồ ăn đến đây, thì cũng đã bị ôi thiu hết rồi.

"Vậy bọn mày tùy tiện làm vài món đi!"

Tên lùn ủ rũ nói.

Cái gì đây trời? Muốn làm chuyện oanh động, lại chọn một thành phố nhỏ, sớm biết như vậy, không bằng đến thẳng kinh thành của Trung Quốc để làm, nơi đó có thể sẽ có nhiều đồ ăn ngon.

"Được rồi, cho chúng tôi một giờ!"

Long Thiên Hữu thẳng thắn nói.

"Cái gì? Một giờ?

Tên lùn nghe xong muốn đập đầu chết ngay cho rồi.

Thái độ phục vụ của những tên cảnh sát Trung Quốc này không phải là quá kém sao? Bắt mình phải chờ một giờ, sợ rằng sau khi chờ một giờ xong, đều đói đến mức không đi được, chẳng phải là bó tay chờ bọn họ đến bắt sao?

Cả bọn đều kêu ầm lên: "Bọn tao chỉ cho bọn mày nửa tiếng thôi, nhanh mang đồ ăn nước uống tại đây, nế không thì, tao sẽ giết chết những con tin ở đây, cho Trung Quốc bọn mày mất mặt!"

Long Thiên Hữu đặt hai tay trước ngực, không thèm nhìn đám Nhật Bản này.

"Cục trưởng, chúng ta có thật sự chuẩn bị thức ăn nước uống cho bọn chúng không?" Một cảnh sát tò mò hỏi.

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái quái gì, bọn chúng đã làm cho chúng ta gặp phiền phức lớn như vậy, chúng ta còn chưa tính sổ với chúng, còn chuẩn bị đồ ăn nước uống cho chúng? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Để bọn chúng chờ!"

Long Thiên Hữu trợn mắt nhìn về hướng đám cảnh sát, nói: "Các người cũng đừng có rãnh rỗi, đi nói chuyện với đám Nhật Bản đó đi, thu hút sự chú ý của chúng"

"Nói chuyện?"

Mấy người cảnh sát đều mang vẻ mặt đau khổ nhìn nhau, mấy người bên trong kia đều là đám liều mạng, có thể nói cái gì chứ?

"Vớ vẫn, tùy tiện nói vài lời với chúng, có thể kéo dài được một phút thì tốt một phút!"

Long Thiên Hữu rất là bất mãn với biểu hiện của bọn họ, bọn họ là cảnh sát sao? Ngay cả một chút năng lực ứng biến cũng không có?

"Ồ, tôi biết rồi, người bên trong nghe đây, tôi cho các người một câu đố, các người có thể đoán" Một cảnh sát cho rằng đây là cơ hội biểu hiện của mình, lập tức cầm lấy cái loa, gào lên.

"Ặc ặc!" Cảnh sát xung quanh đều trực tiếp té xuống đất.

"Mày còn ở đây chơi trò đố vui à, mày muốn bị ăn đòn hả? Tao có kêu mày làm cái trò này đâu? Làm tao mất mặt!"

Long Thiên Hữu thiếu chút nữa đã đá cho đối phương vài cái, thủ hạ của mình sao lại ngu ngốc như vậy?

Người cảnh sát đó nhất thời đứng một bên, không dám nói cái gì nữa.

Ai mà ngờ tên lùn kia lại kêu lên: "Đố cái gì? Nói nghe thử xem"

Trên trán cả bọn Long Thiên Hữu đều toát mồ hôi lạnh ra, những tên lùn này thật là đặc biệt.

Đối phương rốt cục có phải là kẻ cướp hay không? Tại sao lại đi làm như vậy nổi bật như vậy?

Người cảnh sát kia nhất thời vui vẻ, liên tục cười nói: "Câu đầu tiên, nhà của Tiểu Minh có ba đứa con, lão đại gọi là Đại Minh, lão nhị là Nhị Minh, vậy lão tam gọi là gì?"

"Lão tam là Tiểu Minh, câu này còn cần phải hỏi sao? Đúng là ngu!"

Tên lùn bực bội kêu lên.

"Câu thứ hai..."

Những cảnh sát và phóng viên bên ngoài đều trừng to mắt, đây rốt cục là vụ án bắt cóc cướp của, hay là thi trắc nghiệm đố vui có thưởng vậy trời? Những tên cướp này cũng quá chuyên nghiệp rồi sao? Ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có...

*****

Lâm Bắc Phàm rốt cục đã đi đến cửa ra vào tầng một, thở hổn hển liên tục, vừa rồi thi triển pháp lực liên tục, đừng nói là Tiểu Kim, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả người giống như là quả bóng hết hơi vậy, không chổ nào là không đau, ngay cả ánh sáng vàng trên người Tiểu Kim cũng mờ dần, nằm một đống bên trong túi quần, ngay cả cử động cũng lười.

"Này, mày còn được không?"

Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ túi quần, dò hỏi.

Tiểu Kim vô lực trả lời: "Lão đại, vừa rồi tôi đã thi triển pháp lực bốn lần, anh nghĩ còn đường không? Tôi bây giờ giống như là tên hết đà vậy, cả người đau đớn liên tục, trời đất thay đổi... tôi... tôi không được rồi..." Nó cổ ý lảm nhãm, giống như muốn chào tạm biệt cái thế giới này vậy.

Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa hộc máu, Tiểu Kim này thật đúng là kẻ cơ hội.

Hắn biết vật nhỏ quả thật đã hao tổn rất nhiều pháp lực, mệt mỏi dĩ nhiên là có, tinh thần uể oải dĩ nhiên là có, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như nó nói. Nó rõ ràng là đang lừa gạt mình, còn cần phải làm như vậy không? Quan hệ của mình và nó thân thiết như vậy, đừng nói cái khác, chỉ cần nó *** một cái thôi, cũng biết là nó *** ra được cái gì nữa, cho nên Lâm Bắc Phàm thẳng thắn nói: "Mười chai XO, hai mươi kết bia, còn có ba mươi cánh gà, ba mươi đùi gà, sao?"

"A, ok bê đê!"

Tiểu Kim vội vã hai hắng, tinh thần phấn chấn gật đầu đáp.

Lâm Bắc Phàm liếc nó trắng mắt, đã sớm biết mày sẽ có quyết định này.

Lão đại, nhanh chóng ra tay đi, đối phó trong vòng năm phút đồng hồ, chúng ta nhanh đi ăn một bữa no nê đi, bây giờ pháp lực của tôi tiêu hao quá độ rồi, cần phải tẩm bổ lại một ít mới được!"

Tiểu Kim vội vàng giục, quả thật là còn gấp hơn cả việc đi cưới vợ nữa.

Lâm Bắc Phàm chỉnh chỉnh cái mặt nạ của mình, bảo đảm rằng không ai nhìn ra dung mạo của mình, lúc này mới rón rén đi đến đại sảnh lầu một, bởi vì vừa rồi hắn đã đến chổ này một lần, cho nên cũng hiểu biết về vị trí ở đây. Hắn đi đến chổ đám người đang ngồi chồm hổm, thấy mấy tên Nhật Bản đang luyên huyên nói cái gì đó, nhưng mà bởi vì cách quá xa, cho nên không nghe rõ ràng lắm. Hắn ngồi chồm hổm xuống chổ đó, dùng tay huých nhẹ vào một người trẻ tuổi, dò hỏi: "Ê, bạn thân, ngồi xích qua một chút coi, bọn họ đang làm gì vậy? Những tên Nhật Bản này không phải vừa mới hung hăng sao?"

Người thanh niên kia không ngờ rằng đột nhiên có một người xuất hiện. Hắn ta kinh ngạc nhìn thoáng qua, nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Vừa rồi ở đây hình như không có anh, anh từ đâu đến? À, bọn họ tựa hồ đang chơi trò đố vui có thưởng với cảnh sát bên ngoài, ai mà biết được, những tên cướp này vừa rồi còn tỏ vẻ hung hăng độc ác, nhưng bây giờ lại không có động tĩnh gì, không biết đang làm cái trò quỷ gì"

"Đố vui có thưởng?"

Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa đã xỉu mất.

Mình ở trên lầu chiến đấu kịch liệt, mà đám cướp ở dưới lại chơi đùa, cũng không coi mình ra gì sao? Xem ra mình nên cho những tên Nhật Bản này một khóa giáo dục chính trị quá, để cho bọn họ trở thành một đám cướp chính quy quá.

Nhưng mà, hắn bây giờ thật đúng là bó tay mấy tên Nhật Bản này, tuy rằng bọn họ có chỉ số thông minh không được cao, nhưng mà cũng không thể quang minh chính đại chơi đố vui có thưởng với đám cảnh sát được, toàn bộ tòa nhà đã bị bọn họ khống chế, mặc dù những người cảnh sát có bản lĩnh, nhưng cũng không thể khống chế được nhiều tên tội phạm trong một thời gian ngắn được, cho nên cả đám Nhật Bản mới cười nói không kiêng nể gì.

"Ơ? Anh còn chưa nói, anh rốt cục là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Người thanh niên kia lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhìn người thanh niên này, đối phương cũng chỉ mới hai mươi tuổi, so ra còn nhỏ hơn mình, nhưng mà quần áo trên người đều là hàng hiệu, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn giống như công tử nhà giàu. Hắn mỉm cười nói:"À, tôi là con tin lầu hai, thấy ở dưới có động tĩnh, cho nên đến xem!"

"A? Anh là con tin lầu hai, xuống lầu một để làm gì?"

Người thanh niên trợn mắt ra hỏi.

Lẽ nào con tin có thể tùy tiện đi lại? Cái gì thế này?

"Haizzz, nghe nói con tin lầu một được đối xử tốt, cho nên mới xuống giúp vui!"

Lâm Bắc Phàm cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.

Những người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy đầu óc choáng váng, cái gì mà con tin được đối xử tốt? Ai nói vậy? Ở giữa còn có hơn hai mươi cái xác đang chảy máu đầm đìa, đối xử tốt cái con mẹ gì?

Người thanh niên này nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, phát hiện ra đối phương đang mang mặt nạ, ngay cả tướng mạo cũng không nhìn rõ, hơn nữa bộ dáng của đối phương rất là thoải mái, tựa hồ không giống như là con tin, mà ngược lại giống như một khách du lịch vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào con tin lầu hai đều mang mặt nạ? Những tên cướp này cũng quá kỳ quái rồi sao?"

"À, đúng vậy, ai biết bọn họ bị cái gì chứ, làm cho tôi cũng nghi ngờ!" Lâm Bắc Phàm mở to mắt nói dối, cái này còn thật hơn cả diễn viên trong phim nữa, làm cho những người chung quanh đều trợn tròn mắt lên, anh nghĩ rằng chúng tôi ngu sao? Làm gì mà có kẻ cướp nào như vậy?

Một cô bé bên cạnh không nhịn được tò mò hỏi: "Anh rốt cục là ai? Nhanh nói một chút đi, ở đâu có kẻ cướp như vậy? Chẳng lẽ đều cho mội người một cái mặt nạ? Anh nhanh mở ra đi, để cho mọi người nhìn thấy mặt của anh nữa!" Nói xong liền dùng tay nhỏ hướng về cái mặt nạ của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm vội vàng tránh né tay nhỏ của nàng, làm ra vẻ thua cuộc, nói: "Được rồi, được rồi, tôi đầu hàng, tôi nói cho các người biết, thật ra tôi là siêu nhân Trung Quốc do tinh cầu SS phái đến, nhìn thấy các người gặp nguy hiểm ở đây, cho nên đến đây để cứu các người, vừa rồi tôi đã khống chế tất cả bọn cướp trên lầu, chỉ còn lại những người ở đây thôi!"

Cả đám người đều choáng váng.

Người này có phải là điên rồi không, ngay cả lời này mà cũng nói ra, cho nên đều tặng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.

Còn người thanh niên kia thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Tôi nói người anh em này, chúng tôi đều nhìn ra anh đang tỏ vẻ, nhưng mà, dưới tình huống như vậy, tỏ vẻ không dùng được đâu, trừ khi anh là siêu nhân thật, anh nhìn xem? Bên kia có hơn ba mươi người Nhật Bản, trong tay người ta đều là súng thật đạn thật, chỉ cần một viên thôi cũng có thể làm cho đầu anh nở hoa" :

Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu, nói: "Thật ra, tôi là siêu nhân mà, tôi quả thật là muốn cứu các người, bây giờ nếu các người muốn rời khỏi đây, thì nhanh chóng rời khỏi cửa sau đi, những tên bắt cóc ở đây cứ giao cho tôi, không động đến các người đâu"

Hắn thuận tiện chỉ ra một hướng phía sau, ý bảo chổ đó là cửa sau đấy. Cả đám người đều ngơ ngác nhìn hắn, chẳng lẽ hắn là siêu nhân thật?

Người thanh niên kia lắp bắp nói: "Vị huynh đệ này, à không, siêu nhân, anh sẽ không lừa chúng tôi chứ? Đừng để chúng tôi vừa chạy đến chổ kia, thì bọn họ đã chờ chúng tôi ở đó, chúng tôi chẳng phải sẽ chết hết sao?"

Hắn thấy thế cục bây giờ đã ổn định rồi, cũng không muốn mạo hiểm, cũng không muốn chết không rõ ràng.

"Haizzz!" Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở mọi người thôi, một hồi cảnh sát ập vào, khống chế những tên cướp này, lỡ như mà xuất hiện ngộ sát cái gì đó, hoặc là những tên này điên lên, làm ra những hành vi biến thái thì rất có thể..."

Người thanh niên này nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, cả người run lên liên tục. Cả bọn vừa rồi đều được nghe đoạn nói chuyện giữa bọn cướp và cảnh sát ên ngoài, biết bọn họ đang thương lượng cái gì, lỡ như một hồi cảnh sát thật sự tấn công vào, vậy thì bọn họ thật sự sẽ bị kẹt bên trong, đây quả thật không phải là một nơi an toàn.

Bọn họ đều nhìn nhau vài lần, sau cùng âm thầm quyết định, dù không biết lời nói của người đeo mặt nạ này là thật hay giả, nhưng mà cũng phải đi thử một lần, dù sao thì thời gian cũng không đợi người, bọn họ cũng không muốn tốn thời gian ở đây.

Bọn họ sau khi đã nghĩ thông suốt, cũng bắt đầu thừa dịp đám Nhật Bản không chú ý, cúi đầu khom lưng lén lút đi về hướng cửa sau, lúc đầu chỉ có vài ba người, nhưng mà sau khi bọn họ phát hiện ra cửa sau không có ai ngăn cản, thì tiếp theo là mười mấy người đi ra, rồi lại tiếp tục mười mấy người, làm cho cả sảnh loạn lên, ai aicu4ng rất sợ bị bỏ lại phía sau, sợ những tên cướp này giết chết, cho nên ai cũng muốn chạy thật nhanh.

"Mẹ kiếp, đứng lại, nghe không?"

Cái thằng lùn Nhật Bản kia nhìn thấy những người này bỏ trốn, vội vàng móc súng lục trong tay ra, định nổ súng về hướng người thanh niên gần nhất.

Đã thấy một bóng người chợt lóe, một người đã cười tủm tỉm đứng trước mặt hắn, vẫy vẫy tay phải: "Hi!"

"Hi?"

Tên lùn hơi sửng sốt, người này tại sao lại nhanh như vậy? Ngya cả hắn đến thế nào cũng không biết, lẽ nào người này là quỷ? Không biết thế nào mà hắn cũng vẫy tay về hướng đối phương và nói: "Hi!"

Nhưng mà, hắn ta lập tức nhớ ra người này là kẻ địch, chứ không phải là bạn, trên trán của hắn liền toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng giơ súng lên bắn.

Nhưng mà, một cảnh tượng kinh người xuất hiện, viên đạn còn chưa đến gần, thì trên người Lâm Bắc Phàm đã xuất hiện tia sáng màu vàng, bắn ra bốn phía, ánh sáng chói lọi đặc biệt, giống như một ánh mặt trời tỏa sáng vậy.

"Mẹ kiếp, đây là thứ gì?"

Những tên Nhật Bản ở đây, ngay cả tên lùn cũng kinh ngạc kêu lên, cảm thấy con mắt của mình không mở được nữa, cả người bắt đầu run lên.

Lâm Bắc Phàm mạnh mẽ đón lấy viên đạn của tên lùn bắn đến, hai tay liên tục quơ lên, khi bọn họ còn đang kinh ngạc, thì tên lùn này và tên đứng bên cạnh hắn đã bị nắm cổ, và trực tiếp ném ra ngoài cửa.

"Mẹ kiếp, ôi..." Cái tên lùn này bị ném ra ngoài làm cho đầu óc choáng váng, trước mắt thành một màu đen, đang muốn đứng lên, thì đã bị mấy người cảnh binh nhanh tay lẹ mắt lao lên khống chế lại, mà tên còn lại cũng đã bị khống chế, nhưng lại muốn phản kháng, thế là trực tiếp bị cho ăn vài cái báng súng, làm cho bọn họ yên tĩnh lại.

Những tên còn lại trong tầng một đều kinh hãi không gì sánh được, thật không ngờ rằng lại được thấy một cảnh tượng kinh khủng như vậy, cái này còn lợi hại hơn âm dương sư bên nước của họ nữa, đây quả thật đã vượt qua phạm trù của nhân loại rồi. Bọn họ làm sao mà dám nổ súng về hướng đối phương? Cái này quả thật là một hành vi tự sát, bọn họ đều hét lớn một tiếng, nhào về hướng Lâm Bắc Phàm.

"Bốp bốp bốp..."

Mấy tiếng động vang lên, hơn ba mươi tên cướp đều bắt đầu phun máu, phun ra giữa trời, bọn họ bay lượn vài vòng trên không trung, rồi cuối cùng té cái rầm xuống đất.

Lâm Bắc Phàm vuốt cầm, hứng thú nói: " Tốc độ của bọn họ tựa hồ không chậm!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-525)