← Ch.128 | Ch.130 → |
Lý Thất Dạ ngồi trong hư không uống trà, thần sắc bình thản, nhìn về không gian, cười nói: "Ngươi bố cục rất tốt, kể cả ta cũng xém bị ngươi lựa, ha ha..."
Nói tới đây, hai mắt có chút ướt át, nghĩ đến vạn tướng theo hắn đến đây... toàn bộ tử trận, Nhất Diệp Tiên Vương, Quy Phàm Cổ Thần...
Trong đó có cả Hồng Thiên Nữ Đế, còn có một số Tiên Đế, Tiên Vương khác, nhưng bởi vì một cái bố cục... hắn đã đem tất cả đều đẩy vào chỗ chết...
Hơn trăm vạn người... tiên đế, tiên vương trong trận này đều tử trận.
Duy chỉ còn hắn, một người còn sống, kiềm chế cái này kinh khủng nhất kỷ nguyên tồn tại.
"Hừ, dù ngươi có kiềm chế ta thì sao? Cũng chỉ là kéo dài một chút hơi tàn! Kỷ nguyên này cũng sắp kết thúc, ngươi không cần phí sức!"
Âm thanh lạnh lùng vang vọng hư không, bên trong ẩn chứa tràn đầy khinh thường cười nói.
Lý Thất Dạ nghe vậy nở nụ cười, nói: "Ai thắng ai thua, đến lúc cuối cùng mới có thể nói..."
"Ha ha ha, còn cần phải phân thắng thua? Ngươi đang là nằm mơ đi! Thập châu hoàn toàn nát, hiện tại chỉ còn một châu, mọi thứ đều trong bố cục tính toán của ta, ngươi cho dù giỏi đến mấy, tính toán đến vạn cổ, cũng không thể đấu lại ta..."
"Hơn nửa, tất cả con cờ cùng con bài của ngươi hoàn toàn thất bại.... toàn bộ chiến tướng của ngươi cùng thân nhân ngươi đều bị chính ta giết, ta thật sự mong chờ xem, ngươi còn lại con cờ gì để lật ngược tình thế, trong khi ngươi phải ở tại đây để kiềm chế ta ha ha ha..."
Giọng nói cuồng tiếu vang lên, bên trong thập phần đắc ý, tựa như tất cả đều nằm trong bàn tay hắn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Ta thật sự nể phục ngươi, đem toàn bộ tính toán, con cờ của ta lật đổ. Nhưng, ta nói cho ngươi biết, Vô Địch Kỷ Nguyên... ta còn một con cờ chưa lật, ngươi đừng vội đắc ý."
"Ha ha ha... tốt tốt tốt. Rất tốt, không hổ là Lý Thất Dạ, thua đến nơi vẫn là tự tin đến vậy, một con cờ? Tốt, ta chờ xem con cờ của ngươi có thể hay không lật đổ bàn cờ do ta bày ra..."
Như là nghe chuyện hài hước nhất thế gian, âm thanh kia lại tiếp tục cuồng tiếu cười nói.
Lý Thất Dạ không nói nửa, chỉ là nhẹ nhàng húp một ngụm trà, hai mắt nhìn về nơi nào đó, nhẹ nhàng cười khẽ.
...
Đại sảnh kiểm tra.
Đám người xung quanh vừa thấy trong gương hiện tượng, tâm can rung động mạnh mẽ, bọn hắn có cảm giác muốn ngay lập tức quỳ bái người thanh niên trong gương.
Chợt, vào lúc này, người thanh niên ngồi trong gương mở mắt ra, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về đám người.
Ánh mắt người thanh niên giống như xuyên qua vạn cổ, xuyên qua thời không, nối tiếp đến hiện thực, hai mắt đó là một mảnh đen, bên trong có từ bi, lương thiện, thần thánh, khiến người có cảm xúc người này chính là một tôn thần phật thiên địa, luôn cứu rọi thế gian.
"Rầm!"
Đám người vừa bị ánh mắt tiếp xúc, cả người bọn hắn như bị giật điện, ánh mắt này tựa như thần phật nhìn về chúng sinh, không cao thượng nhưng khiến từ sâu trong linh hồn mọi người ở đây dâng lên một loại cảm xúc muốn quy phục, cúi đầu trước người nam tử này.
Tất cả mọi người cùng lúc nặng nề quỳ xuống, đập đầu cúng bái, theo bản năng trong miệng kêu lên:"Phật chủ giá lâm!"
"Ha ha"
Lời vừa dứt, trong gương người thanh niên cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo một tia hài hước, giống như là hắn đang vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này.
Tiếng cười của hắn như xuyên thấu qua vạn cổ trường hà, xuyên qua thời không thiên địa, xuyên đến cửu thiên thập địa, âm thanh như cận kề, truyền trực tiếp vào tai đám người.
"Rắc!"
Cùng lúc đó, hơn 10 tấm gương trong phòng nứt ra.
Nghe tiếng gương nứt, đám người mới hồi phục lại tinh thần, thần sắc kinh sợ nhìn về Minh Hạo.
Cát Lâm khuôn mặt nhăn nheo run rẩy, sợ hãi nói: "Hắn là thuộc về... sinh ra là phật!"
"Cái gì, sinh ra là phật! Đây chính là con của phật, không, hắn còn hơn cả con của phật!"
Đám người thất thanh nói, trong lòng vô cùng rung động.
Tu phật môn có hai loại.
Một là trải qua phàm trần thất tình lục dục, nhưng bởi vì gặp cơ duyên nào đó, mà tu thành phật.
Còn cái thứ hai càng quý hiếm gấp hơn 1000 lần.
Cái thứ hai chính là từ lúc sinh ra, đã mang phật tâm, người này thân mệnh là chú định từ khi sinh ra tương lai trở thành phật tổ, và tại một kỷ nguyên, chỉ duy nhất một người là được chọn làm phật tổ.
Loại này vô cùng kinh khủng, đối với phật pháp các loại luận, kinh, đều dễ dàng học thuộc như ăn cơm uống nước.
Loại này được gọi là Phật Tổ, vừa sinh ra đã là phật!
Có thể nói ngắn gọn, Phật Tâm dù mạnh, nhưng so với Phật Tổ thì thua xa gấp trăm triệu lần!
...
Đám người vô cùng rung động, không biết nói lời gì.
Hồi lâu sau, bọn hắn mới hồi phục lại tinh thần, nhưng rung động trong lòng vẫn còn đó chưa xua đi.
Cát Lâm đứng dậy, bỗng nhiên thần sắc cung kính, hắn hướng tới trước người Minh Hạo, quỳ gối xuống, khuôn mặt như con chó nhìn chủ, nịnh nọt nói: "Ngài muốn gì? Liễu Huệ Ân? Chỉ cần ngài nói một tiếng, ngày mai ta sẽ không chút do dự đưa nàng tới gian phòng ngài ngay lập tức!"
Đám người xung quanh: "..."
Minh Hạo: "..."
"Đây chính là sư huynh của chúng ta? Khi nãy ai nói không được xúc phạm Liễu sư muội, mới đây mặt còn lật nhanh hơn sách a... chưa có sự đồng ý liền bán sư muội rồi."
Đám người cùng lúc nghĩ, một trăm cái khinh bỉ ánh mắt nhìn về hắn.
"Khặc khặc, ta không cần, ta chỉ muốn ngủ thôi."
Minh Hạo mặt hơi đỏ, thần sắc nghiêm trang nói.
Mặc dù quá lâu jj hắn chưa được chịch gái, cảm giác đúng là có chút thèm thuồng, nhưng không biết tại sao hắn cảm thấy những việc lúc trước do hắn làm vô cùng tội lỗi, hắn không muốn tiếp tục gây hại phái nữ nửa a, nhất là người vừa bị hắn cho uống sữa cùng bị đập bể (" Y ") kia.
Cát Lâm nghe Minh Hạo nói có chút thất vọng, thử nghĩ xem, nếu Minh Hạo đồng ý liền tương lai hắn, không, ngôi chùa này cùng hắn liền một bước lên trời a...
Như nghĩ đến thứ gì, Cát Lâm nhìn Minh Hạo, nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, còn về phật lễ..."
Hắn còn chưa nói hết, bị Minh Hạo phất tay cắt ngang, nói: "Ta đã biết, ngươi chỉ cần mỗi ngày đưa người đến phòng ta giảng là được."
"Vâng vâng, vậy thì ta ngay lập tức chuẩn bị phòng riêng cho ngài..."
Cát Lâm vội vàng cười nói, giống như sợ Minh Hạo bực mình không vừa ý...
Minh Hạo gật đầu, sau đó theo Cát Lâm dẫn đến căn phòng riêng dành cho Minh Hạo, để hắn nghỉ ngơi.
Kế tiếp chính là mỗi ngày trong phòng ăn, ngủ, cùng với việc học môn phật...
Mà người đến để dạy Minh Hạo luận phật các loại, không ai khác chính là nghiệt duyên Liễu Như Ân.
Từ sau khi nàng được Minh Hạo dùng ngón tay màu vàng cứu chữa, trong lòng luôn có cảm giác "kỳ lạ".
Từ lúc đó, hằng đêm ngủ, mỗi khi ngày đó nàng không gặp hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng trống trãi, cô đơn, tựa như không có hắn, nàng không thể sống được?
Sau khi nghe được Cát Lâm sư huynh nói cần người đi đến dạy Minh Hạo về luận phật thì nàng không chút do dự nào đứng lên nhận việc "cao cả" này.
...
Thời gian thoi đưa nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Mới đây đã trôi qua hai năm.
Ở hai năm này, Minh Hạo không có gì thay đổi nhiều, trong đó nếu có thay đổi chính là cử chỉ, phong thái của hắn.
Càng ngày, hắn càng giống nhà sư – một vị hòa thượng, hơn là trước kia, bá đạo, lạnh lùng, tàn ác.
Mỗi cử chỉ, nháy mắt, mỉm cười, bước đi của hắn, đều vang lên từng tiếng phật âm du dương, khoan khoái.
Nụ cười từ bi, cử chỉ khiêm tốn, bước đi nhẹ nhàng.
Hắn càng ngày phong thái là giống nhà sư, hiện tại hai tay hắn luôn chắp lại với nhau, khuôn mặt thánh thiện, khí tức thiện ái, chân thành, không một chút nào giả dối, hoàn toàn là như một người xuất gia, chỉ là hắn tóc vẫn để dài, cùng đôi mắt hắn vẫn như cũ, nhắm lại, nửa ngủ nửa tỉnh mà thôi.
Còn về Liễu Như Ân cái này "đạo sư" của hắn, ặc, từ khoảng một năm trước đã bị hắn ăn, sau khi bị Minh Hạo ăn xong, không những nàng phật tâm không bị vấy bẩn, mà còn khiến nàng đột phá cảnh giới, từ cảnh giới Ni Cô trở thành Hộ Pháp.
...
P/s: truyện cảnh giới cùng nội dung sẽ khác đế bá, nhé, nên k cần đem ra so sánh:v
← Ch. 128 | Ch. 130 → |